Bài viết hay nhất sẽ được cộng 7GP nha (tính đến 12h ngày 22/2).
Em hãy viết tiếp phần kết cho câu chuyện bên dưới.
Phần kết nào hay nhất sẽ được cộng 7GP (tính đến 3/3) nha.
Có một con quạ đang khát nước và tìm kiếm nước. Một lúc lâu sau nó mệt quá nên đành đậu xuống một cành cây. Nó nhìn quanh và rồi thấy một chai nước nhưng trong chai lại khá ít nước, nó không thể uống được. Vì vậy nó mới nghĩ ra một cách là dùng những viên sỏi nhỏ bỏ vào chai cho nước dâng lên để nó dễ dàng uống. Lúc ấy con quạ vui sướng, uống từng gọi nước tinh khiết, trong lành, ngọt mát công lao mà quạ bỏ ra đã không hề uổng phí một chút nào. Khi uống nước xong rồi quạ bay lên cây nghỉ ngơi
-Đây là câu chuyện " Con quạ thông minh" đúng không cô
... Quạ rất vui sướng khi nhìn thấy công sức của mình đã có kết quả. Quạ uống thỏa thích những giọt nước mát ngọt rồi bay lên cây nghỉ ngơi.
phần tiếp theo
Những con vật xung quanh nó thấy vậy , không khỏi ngạc nhiên.cả đám vỗ tay liên hồi ca ngợi trí thông minh của quạ.từ đó,cả khu rừng,ai cũng áp dụng các của quả vào đời sống,công việc.làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn hẳn
Dựa vào những từ khoá ở bên dưới, em hãy tưởng tượng và viết một câu chuyện ngắn.
7GP sẽ dành cho câu chuyện hay nhất (tính đến 12 giờ ngày 2/3) nha.
Một tuần một lần đi trên con đường ấy nhưng lần nào cũng vậy em không kìm được xúc động trong lòng , bởi em đang đi con đường tới trường học em hằng mơ ước . Mỗi lần nhìn thấy cổng trường mở ra là một cảm xúc khó tả , khát khao và cháy bổng bỗng bùng lên trong tim em . Em muốn ngày này năm sau đàng hoàng vững bước đi qua cánh cổng đó . Em luôn tự nhủ với bản thân rằng '' Ngày này năm sau em sẽ tự tin bước qua cánh cổng ấy '' . Trong một năm ấy em học tập chăm chỉ , những lúc rảnh rỗi 2 chữ quyết tâm lại được em khắc kín lên mặt hai chiếc bàn học ở lớp cũng như ở nhà . Đây chỉ là một câu chuyện nhỏ nhưng qua câu chuyện này , em muốn nhắn nhủ với tất cả các bạn , đừng nản chí mà vứt bỏ đi mơ ước của mình mà hãy kiên trì để có được thành quả mình xứng đáng nhận được .
Khi em còn nhỏ em đã nghe rất nhiều về thi học sinh giỏi, rồi đến lúc em lên trung học cơ sở em đã có trong mình một quyết tâm là nhận được giải nhất một cuộc thi học sinh giỏi. Lên lớp 8 trường em tuyển chọn những bạn có thành tích tốt trong mônn học nào đó. Trong lúc em học ở lớp 6 và 7 em đã rất yêu thích các môn: Toán, lý, sinh, hóa những môn học này em rất tự tin về khả năng của mình em quyết định đăng kí ôn học sinh giỏi môn Toán. Trong năm lớp 8 hè lớp 8 và lớp 9 em đã cố gắn ôn luyện rất nhiều về kiến thức toán học. Đến ngày thi học sinh giỏi em đã hứa với lòng sẽ giành được giải nhất môn toán. Khi vào thi em rất lo lắng nhưng nhờ có sự động viên của gia đình và bạn bè. Em đã vượt qua được sự lo lắng và làm bài cực kì tốt khi đến ngày công bố kết quả em đã nhìn thầy tên mình trên danh sách môn toán. Và em đã thấy mình đã đạt được "giải nhất" trong cuộc thi này. công lao bỏ ra của em trong những năm qua đã không vô ích
Trên đây là câu chuyện ngắn em muốn kể cho mọi người nghe về cuộc thi HSG mà em đã tham gia
"Trường học là ngôi nhà thứ hai của em" Có lẽ câu nói này đã rất quen thuộc đối với tất cả chúng ta và em cũng vậy. Mỗi ngày đến trường quả thật rất vui. Nó còn vui hơn nữ khi chúng ta có một người bạn luôn sẵn sàng đồng hành, chia sẻ mọi chuyện cho chúng ta. Em có cô bạn thân-Hà quen nhau đã được 3 năm. Nay là kỉ niệm chúng em đã chới với nhau, gắn bó với nhau 3 năm.
Cuối năm lớp 9, em dường như quên đi bạn bè, người thân,... để tập trung vào việc học. Không phải vì thi cấp 3 mà cuối năm lớp 9, em có cuộc khảo sát Chất lượng học sinh cấp thành phố. Đối với em, cụm từ"khảo sát" rất áp lực, nó dường như còn áp lực hơn chuyện thi vào trường cấp 3 hay đại học...Tùng!Tùng!Tùng! Tiếng tróng vang lên tại một ngôi trường xa lạ. Đó là ngôi trường mà em làm bài khảo sát trên đó. Mọi thứ lạ lẫm lắm! Những bối rối, lo lắng của em lại càng tăng lên khi vào phòng thi. Trong lớp, chỉ có 5-6 bạn và có hơn 10 người giám thị. Em thật sự rất hoảng loạn khi lần đầu thấy nhiều giám thị như thế. Chỉ còn 20 phút nữa là bắt đầu làm bài, em lúc đó không thể kiểm soát được đôi chân. Đôi chân cứ run bần bần và không thể nào kiểm soát lại. Trong đầu em lúc đó rất tức giận và muốn " mắng" đôi chân của mình. Bỗng nghe thấy tiếng một bạn vang lên kêu:" Bạn gì ơi!" Em giật mình, thoát khỏi suy nghĩ đó và trả lời:" Bạn gọi mình đó hả?" Bạn đáp:" Đúng rồi á."- bạn vừa nói vừa lại gần em và quan tâm nói:" Cuộc khảo sát sẽ không khó như thế đâu, đừng áp lực nha". Khi nghe bạn nói như thế, em cảm thấy an tâm hơn phần nào... Sau 180 phút làm bài, em cảm thấy thân mình như rã rời, thật sự rất mệt mỏi, nó rất khó! Không hiểu sao lại tình cờ như thế, em và bạn vừa rồi gặp trước giờ thi nhà rất gần nhau, cách có vài mét thôi... 2 tuần sau, tất cả các thí sinh của các trường trong thành phố tập hợp vào ngôi trường em đã thi và công bố kết quả. Em và Hà đã ngồi cạnh nhau. Em rất bồi hồi, lo lắng vào kết quả. Quả thực rất xứng đáng, em đã đạt số điểm cao nhất-19,5 điểm và giàng được giải nhất....
Thời gian thắm thoát thoi đưa, em và Hà bây giờ vẫn luôn là bạn thân. Tình bạn vẫn đẹp như bức tranh.
7GP sẽ dành tặng bạn nào có câu chuyện hay và sáng tạo nhất (tính đến ngày 8/3 nha).
Tôi là một chú chim sống ở biển khơi xa xôi . Tôi cai trị một hòn đảo chứa đầy vàng bạc châu báu .
Vào một ngày nọ, khi bay vào đất liền để dạo chơi, đập vào mắt tôi là một cây khế với nhiều trái chín vàng ươm. Trái lủng lẳng trên đó. Quả nào ăn cũng ngọt lịm, và mọng nước. Thế là tôi liền sà ngay xuống ăn, liên suốt tục cả tháng trời , ngày nào tôi cũng ghé ngang qua ăn khế. Tuy nhiên, một hôm nọ, khi tôi đang ăn khế, thì người vợ nói:
- Ông chim ơi, ông ăn như thế thì còn gì là khế của nhà cháu nữa! Cây khế của nhà cháu cũng sắp hết quả rồi, ông ạ!
Tôi liền nói ngay :
- Ăn một quả, trả cục vàng, may túi ba gang , mang đi mà đựng !
Sợ vợ chồng người em không nghe thấy, tôi nói đi nói lại tới ba lần rồi mới vỗ cánh bay đi. Sáng sớm hôm sau, tôi giữ lời và bay đến nhà người em. Tôi chở người em đến hòn đảo , tôi thì nằm đợi người em còn người em thì đứng ở cửa hang để nhặt ít vàng và kim cương. Nhặt xong người em ra hiệu cho tôi bay về. Sau hôm đó, nhà người em trở nên giàu có, còn tôi thì lâu lâu mới đến ăn khế.
Ít lâu sau, chủ của cây khế đổi thành vợ chồng người anh. Ban đầu, tôi cũng không để ý lắm nhưng khi tôi mới ăn vài quả họ đã vội tru tréo lên:
- Cả nhà tôi sống nhờ vào cây khế, bây giờ chim ăn ráo ăn tiệt thì tôi không biết trông cậy vào đâu.
Tôi liền đáp:
- Ăn một quả trả cục vàng, may túi ba gang mang đi mà đựng !
Sáng hôm sau, tôi chở người anh ra đảo. Tôi thì nằm chờ người anh ở bên ngoài, còn hắn thì vào sâu trong hang. Vì đợi hắn lâu quá, nên cứ chốc chốc ta lại kêu lên mấy tiếng . Mãi gần đến chiều, hắn mới từ trong hang bước ra tay kéo theo một bao tải, bấy giờ tôi mới biết hắn may túi mười hai gang chứ không phải túi ba gang như lời tôi dặn, rồi hắn còn nhét đầy vàng vào túi áo, túi quần. Trong khi tôi lấy đà mãi mới cất cánh nổi, còn hắn thì hí ha hí hửng ngồi trên lưng tôi mơ tưởng về một cuộc sống sung túc . Khi đang chở hắn qua biển, thì trời nổi cơn gió mạnh, lại còn ngược chiều, tôi bảo hắn vứt bớt vàng đi cho nhẹ nhưng hắn không chịu nghe theo. Mang nặng, ngược gió khiến đôi cánh tôi rũ xuống, buông xuôi hai cánh đâm xuống biển. Tôi may mắn vùng vẫy bay lên được , còn người anh thì bị ngọn sóng cuốn đi với tay nải vàng và châu báu đầy người.
Ngày xưa, gia đình nọ có hai anh em phải ra ở riêng do cha mất sớm và người anh đã có vợ.
Vợ chồng người anh tham lam, giành hết của cải với lí do phải lo hương hỏa cho cha. Họ chỉ chia cho em khoảnh đất nhỏ có trồng một cây khế. Người em hiền lành và siêng năng, ngày ngày chăm chút cho cây. Đến ngày thu hoạch, người em buồn rầu vì một đàn chim lạ đến ăn gần hết những quả khế ngọt mà chàng đã dày công vun trồng. Đang ngồi bó gối ủ rũ, giọt ngắn giọt dài khóc lóc cho số phận hẩm hiu của mình, người em nghe văng vẳng tiếng nói phát ra từ trên cành khế: “Chúng tôi không phải chim thường đâu. Ăn khế trả vàng. May túi ba gang, mang theo mà đựng”.
Y lời hẹn, sáng sớm hôm sau, Chim Thần dịu anh trên lưng và bay ra một hòn đảo xa tít ngoài khơi. Trên đảo không một bóng người, không có dấu hiệu của sự sống, chỉ toàn vàng bạc châu báu. Bản chất thật thà, người em làm đúng lời dặn của Chim Thần. Chim mang chàng về nhà với túi ba gang đầy vàng bạc đủ sống cả đời.
Cuộc sống người em thay đổi. vẫn lao động chăm chỉ, thêm của cải trời cho, chẳng bao lâu, người em trở nên giàu có nhất vùng. Người anh hay tin tìm đến để rõ ngọn nguồn.
Sau khi nghe em kể đầu đuôi câu chuyện, người anh đề nghị đổi cả gia tài để lấy mảnh đất nhỏ có cây khế. Người anh cũng gặp và được Chim Thần hứa trả vàng sau khi ngồi khóc than, kể lể. Vốn tính tham lam, thêm nghe lời vợ xúi, người anh đã may ba bao, mỗi bao dài bảy gang, trái hẳn với lời dặn của Chim Thần. Dọc đường bay về, vì số của cải quá nặng, Chim Thần kêu người anh bỏ bớt nhưng vì tham lam, tiếc của, hắn không nghe. Kết quả, chim đuối sức, chao cánh và kẻ tham lam bị rơi xuống biển cùng số của cải.
Câu chuyên mang lại tính nhân văn sâu sắc với nhiều những những lời khuyên nhân văn.
Tôi là Dê Trắng. Một hôm, tôi đến nhà bà ngoại tôi chơi. Để đến nhà bà ngoại tôi thì phải đi qua một cây cầu độc mộc. Khi tôi đi đến giữa cây cầu thì tôi gặp Dê Đen cũng đi qua hướng ngược lại. Tôi và Dê Đen đều không đi qua bên kia bờ được và cây cầu quá nhỏ, chỉ đủ cho một người đi. Tôi bèn nói với Dê Đen :
- Mau tránh đường cho ta đi !
Dê Đen cũng không kém cạnh, xẵng giọng :
- Ngươi có quyền gì mà bắt ta nhường đường cho ngươi ? Ta không tránh ra đấy !
Tôi tức giận, quát :
- Thế ngươi có tránh ra không thì bảo ?!
Dê Đen cũng tức giận, quát :
- Ta vẫn không tránh đường đấy. Ngươi làm gì được ta ?
- Thế thì ngươi sẽ biết tay ta ! – Tôi quát rồi cúi đầu vào giương cặp sừng lên. Tôi lao vào Dê Đen. Hai bọn tôi húc nhau dữ dội. Nhưng không lâu sau, cả hai bọn tôi đều rơi xuống nước. May mà có bác Voi đi uống nước thấy liền dùng vòi vớt chúng tôi lên bờ. Vài hôm sau, Tôi từ nhà bà ngoại về. Khi đi ngang qua cây cầu, tôi lại gặp Dê Đen. Tôi ngây người một lúc rồi ngại ngùng nói :
- Cậu qua trước đi !
Dê Đen cũng có chút xấu hổ, nói :
- Thôi, cậu cứ qua trước đi !
Hai bọn tôi cứ nhường nhịn lẫn nhau. Rồi tôi liền lùi lại cho Dê Đen qua trước. Cứ như vậy, bọn tôi cầu dễ dàng.
Qua câu chuyện, tôi muốn nói với các bạn rằng hãy nhường nhịn lẫn nhau và không nên tranh giành.
7 GP sẽ dành cho câu trả lời hay nhất (tính đến 12h ngày 21/2 nha).
Mỗi nghề có một vị trí khác nhau trong xã hội, không có nghề nào không cao quý, không có nghề nào thấp hèn. Những thứ chúng ta lao động bằng chính công sức của mình là cao quý nhất. Chúng ta phải có tâm huyết, yêu nghề mà mình đã chọn. Cố gắng không ngừng để vươn lên, được mọi người tôn trọng. Những nghề mà chúng ta luôn coi là bình thường nhưng thực ra nó rất cao quý, nó giúp đất nước thêm phát triển, lớn mạnh hơn. Dù chỉ một chút nhưng cũng đã đóng góp, xây dựng đất nước. Những nghề phạm pháp, những kẻ lười biếng ăn mà không làm mới đáng không được coi trọng. Chúng ta không nên chê những người lao công, quét rác. Dù họ là những người lao động chân tay nhưng họ vẫn chăm chỉ, quý trọng công việc của mình và họ cũng xứng đáng được tôn trọng. Đống rác mà chúng ta thấy hôm nay bỗng dưng ngày mai biến mất. Đâu phải nó tự biến mất, các bác, các cô lao công đã dọn dẹp đường phố từ sáng sớm. Các bác công nhân cũng vậy. Chỉ là một nghề bình thường đối với chúng ta nhưng họ đã hi sinh bao nhiêu thứ chỉ để kiếm từng đồng lương. Họ vẵn xây dựng nhà cửa từ sáng đến tối, họ xây cho chúng ta nhà, nơi để ở. Một số người đã không may qua đời khi xây dựng. Những đồng tiền nhỏ bé ấy đâu thể làm họ sống lại được. Ai cũng cố gắng khi làm các công việc để xây dựng đất nước, làm cho đất nước thêm giàu mạnh. Chỉ cần chúng ta coi trọng họ, họ cũng cảm thấy vui trong lòng... Tôi mong mọi người sẽ tôn trọng những người lao động chân tay "NHỮNG NGƯỜI LÀM NGHỀ BÌNH THƯỜNG" để cuộc sống này trở nên bình đẳng, không phân chia giai cấp giàu nghèo, các nghề nghiệp với nhau.
(Em dốt văn lắm cô ạ, lúc thi được có mỗi 6-7 điểm thôi)
Đâu là dấu mốc trưởng thành của cuộc đời bạn? Mười tám tuổi, hai mươi tuổi hay là ba mươi rồi bốn mươi.... Số tuổi không phải là dấu mốc của sự trưởng thành mà cuộc hành trình ta tìm đến thành công mới là đích thực là dấu mốc ấy. Con người ta phải đi trên chính đôi chân ta, biết mình sẽ phải làm gì và định hướng riêng để lập nghiệp, bắt đầu một trang mới của tuổi trẻ để bước ra "đời". Nhưng ta vẫn luôn do dự nghề nào mới quan trọng, mới thuận lợi cho bản thân thành công thì hãy nhớ ý kiến rất hay này: "Phần đông chúng ta cũng sẽ là người bình thường. Nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng ta vươn lên từng ngày. Bởi luôn có một đỉnh cao cho mỗi nghề bình thường".
Thực vậy, ai trong chúng ta đều có vết nứt ở một mặt nào đó của bản thân. Ta không thể hoàn hảo, bởi thế nên chúng ta chỉ là người bình thường. Nhưng liệu chúng ta có cần chỉ sống một đời bình thường không?. Chúng ta vẫn có thể vươn lên từng ngày theo ý kiến trên nói. Ta vẫn có thể hoàn thiện phát triển bản thân, vẫn có thể học tập chăm chỉ, siêng năng cố gắng làm việc cống hiến đóng góp tài năng của mình cho đời cho xã hội. Vì sao lại thế?. Đó là bởi chúng ta làm một nghề, một công việc bình thường nhưng nghề nào cũng sẽ có một đỉnh cao của riêng nó. Cũng giống như ai ai cũng có một điều tốt của bản thân mình vậy. Ví như nghề lao động, đỉnh cao chính là trở thành người siêng năng đóng góp được nhiều nhất cho dự án. Hay cả nghề bán hàng hóa, đỉnh cao chính là quản lí rất nhiều cửa hàng. Qua những điều đó, ta có thể đúc kết lại rằng chỉ cần có sự siêng năng cố gắng vươn lên và dù làm bất kì mỗi nghề bình thường nào thì cuối cùng ta đều có thể chạm đến đỉnh cao, sự thành công của đời mình. Hay nói rõ hơn, chính là bởi con người ta sinh ra không phải để tan biến một cách lãng phí và ai ai cũng có thể góp phần cho đời, cho xã hội ngày càng phát triển. Đừng tự cho rằng mình không có sự tài năng, hay sự tự duy nhạy bén tốt đẹp như người khác mà cứ ề à không muốn đôi chân mình đi tiếp. Bởi khi ấy, đời ta trở nên vô nghĩa và nhạt nhẽo biết nhường nào. Hơn nữa, nếu không có "nghề bình thường" thì làm sao những "nghề vô thường" được tồn tại?. Nếu không có những "con người bình thường" thì làm thế nào những "con người vô thường" có thể phát huy rõ tài năng sức mạnh trí tuệ của họ?. Thế nên, ta mới nói rằng nếu sinh ra không được giỏi giang, chúng ta hãy cứ là chính mình làm một con người bình thường. Ta sống có nghĩa, sống tốt đẹp với chính bản thân, xã hội và những người xung quanh mình. Ấy là điều mà mỗi chúng ta ai cũng cần hiểu rõ, làm theo. Theo em, không bao giờ được có một con người nào khinh thường những người bình thường, nghề bình thường. Bởi ai trong chúng ta đều có quyền được đi lên, được sống theo cách mà mình muốn và được làm một nghề nghiệp phù hợp với sức lực tài năng của bản thân. Nghề nào cũng vậy, luôn có sự đỉnh cao dành cho chính nó.
Khép lại, cuộc đời con người bình thường hay người vô thường đều cần có từ ý nghĩa, từ đóng góp, từ đỉnh cao thành công. Mọi sự cố gắng và nỗ lực hôm nay của bất kì ai hay của người làm nghề bình thường nào đều xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn cho ngày mai. Vậy còn bạn, bạn để cố gắng chạm đến đỉnh cao của nghề nghiệp bản thân chưa?. Câu trả lời nằm ở chính suy nghĩ của ta.
Không nghề nào thấp hèn, không nghề nào không cao quý. Mỗi nghề đều có một vị trí khác nhau trong xã hội này. Nghề nghiệp của chúng ta do chúng ta bỏ ra công sức phải là nghề cao quý và đáng tôn trọng nhất. Mỗi người có một nghề nghiệp riêng phải có quyết tâm, yêu quý nghề nghiệp và con đường mình đã chọn. Phải quyết tâm cố gắng không ngừng, phải vươn lên để được mọi người tôn trọng. Có rất nhiều nghề chúng ta coi là bình thường nhưng nó rất cao quý và rất có ích cho xã hội. Mặc dù nghề đó chỉ đóng góp một phần công sức nhỏ thôi nhưng cũng đủ để xây dựng đất nước. Chúng ta đã mắc một sai lầm thường gặp đó là khinh thường, chê trách những người lao công, quét rác. Việc đó là không thể chấp nhận được. Nghề lao công, quét rác đóng góp rất lớn cho xã hội chúng ta, giúp môi trường chúng ta sống trong sạch, sạch sẽ hơn. Chúng ta nên chỉ trích, phê bình những người lười biếng không làm việc chỉ ngồi không ăn lương. Những người đó mới đáng là không được coi trọng. Còn nghề lao công, họ là những người hùng, đã giúp chúng ta dọn dẹp sạch sẽ những đường xá, .... Trong khi chúng ta đang ngủ trên chiếc giường thì họ đã dậy sớm để dọn dẹp khu phố, dọn dẹp những bãi rác do chúng ta gây ra. Chỉ cần chúng ta coi trọng họ, họ sẽ cảm thấy họ là một phần quan trọng của xã hội. Nên hãy '' Tôn trọng những người làm nghề bình thường '' để cuộc sống này không có sự thiên vị, tân bốc, không phân chia giai cấp giàu nghèo với nhau.
10 bạn trả lời nhanh và đúng nhất sẽ được cộng 7GP nèee
Trong một quyển sách được ví như tương lai của cả nhân loại, đọc sách như là một cách để biết thêm được tri thức, giáo dục của con người. Một xã hội mà không có cách sống văn minh, lạc quan hay không biết đến sách thì không thể phát triển. Thời nay có rất nhiều quyển sách tốt nhưng trong đó vẫn có quyển xấu. Nên chọn những cuốn sách phù hợp nhé!
Em thấy câu nói đó rất đúng. Nếu chúng ta cần vững vàng và hiểu biết sâu rộng trong cuộc sống, chúng ta nên đọc sách. Đọc sách không chỉ giúp chúng ta hiểu biết về mọi thứ, nó còn giúp chúng ta giảm bớt rất nhiều áp lực trong môi trường sống. Cho nên, dù chúng ta không thích muốn đọc sách thì chúng ta cũng cần dành ra một khoảng thời gian để khám phá những quyển sách thú vị.Tuy nhiên, trong cuộc sống văn minh hiện đại này, nhiều người lại chỉ quan tâm đến Internet và dần quên đi những cuốn sách dó. Những cuốn sách mang đến tuổi thơ, những cuốn sách mang đến nhiều hiểu biết.... Và chúng ta chỉ nên đọc những cuốn sách hay, văn minh, phù hợp với lứa tuổi chứ đừng đọc những cuốn sách có nội dung không văn minh.
Đọc sách là một nếp sống văn hóa, là một hoạt động, là một hình thức tự học. Khi việc đọc sách đã trở thành thói quen thì đó là một thói quen đẹp. Đọc sách đã trở thành một nhu cầu , hoặc để giải trí, hoặc để thưởng thức cái đẹp của thơ văn, hoặc để học tập, nghiên cứu. Sách giáo khoa Toán, Lý, Hóa, Vă, Sử, Địa, Ngoại Ngữ ... là người thầy, người bạn của học sinh (theo từng lớp học, cấp học). Ngoài sách giáo khoa còn có sách tham khảo. Học ở thầy, học ở bạn, học ở cuộc sống xã hội "Đi một ngày đàng học một sàng khôn", cũng chưa đủ, mà còn phải đọc sách. Đọc sách để tự học, để nghiên cứu mở rộng và chuyên sâu
Khi đọc sách đã trở thành một thói quen đẹp thì tuổi trẻ cần biết chọn sách tốt, sách hay để đọc, phải biết rèn luyện phương pháp đọc sách. Nghĩa là không đọc xô bồ, không đọc qua loa, mà phải vừa đọc vừa suy nghĩ, nghiền ngẫm, đọc có ghi chép, đọc để học tập và ứng dụng
10 GP sẽ dành cho bạn có tóm tắt hay nhất và độc đáo nhất (tính đến hết ngày 5/3 nha)
Có rất nhiều tác phẩm truyền thuyết và em ấn tượng nhất với tác phẩm Thánh Gióng của Trần Việt Tùng. Truyện kể rằng, Hùng Vương thứ mười tám có một cô con gái xinh đẹp tên là Mị Nương. Sơn Tinh - chúa miền non cao và Thủy Tinh - chúa miền nước thẳm đều đến cầu hôn Mị Nương. Sơn Tinh mang đầy đủ lễ vật đến trước theo đúng yêu cầu của nhà vua và được rước Mị Nương về. Thủy Tinh nổi giận, dâng nước đánh Sơn Tinh ròng rã mấy tháng nhưng bị thua, đành rút quân.
Bài Lão Hạc của tác giả Nam Cao
Trong một ngôi làng có 2 cha con sống nhau khá hòa thuận. Khi con trai lấy vợ thì nhà gái lại lấy giá quá cao mà Lão Hạc lại không có tiền trả nên con trai đã đi đồn điền cao su để lại cho Lão Hạc một chút tiền và một con chó mang tên 'cậu vàng'. Lão Hạc phải sống trong sự cô đơn và nghèo khổ, nhưng đó đã giảm đi được phần nào khi có 'cậu vàng' làm bạn trong quãng thời gian đau khổ ấy. Nhưng rồi Lão Hạc bỗng bị ốm dài ngày, tiền không còn, vườn hoa cũng bị bão cuốn đi và sức khỏe yếu nên lão đã bán con cho đi. Nhiều người cũng đã khuyên ông nên bán ba sào vườn đi nhưng ông nhất quyết không biết. Vào một ngày nọ ông đến gặp ông giáo để xin bả chó. Ông giáo tưởng lão theo gót của Binh Tư nên đã thất vọng về ông, nhưng thực chất là lão đã tự sát để không đụng điền số tiền mà cậu con trai để lại và để lại cho con ba sào vườn. Không ai biết được cái chết của Lão Hạc ngoài Binh Tư và ông giáo
Chúa Trịnh, người đánh bại các cuộc khởi nghĩa nông dân, nam chinh, sau này trở nên sa đọa. Ông có thói ăn chơi, thích xây dựng đền đài, cung điện để thỏa mãn sở thích. Khi đi chơi, ông đều mang theo nhiều binh lính, người hầu. Các công trình của ông đều tiêu tốn nhiều tiền bạc của nhân dân. Chúa Trịnh còn có sở thích sưu tầm của ngon vật lạ trên thế gian mang làm của mình. Hễ thấy ai giàu mà có cây cảnh quý hiếm, ông đều quy vào tội phụng thủ, người ta phải van xin mãi mới được tha. Dân chúng buộc phải bỏ tiền đưa cho chúng thì chúng mới chịu không đập phá cây cảnh nhà ấy.
(Em có tham khảo 1 câu văn ạ :v)
Tên tác phẩm: Chuyện cũ trong phủ Chúa Trịnh
Tác giả: Phạm Đình Hổ
(Em gửi lại bài ạ)
một cửa hàng bán được 83 cây viết, ngày thứ hai bán được 65 cây viết, ngày thứ ba bán được gấp đôi ngày thứ nhất. hỏi trung bình cộng mỗi ngày cửa hàng bán được bao nhiêu cây viết?
cá bạn giải giùm mình nha!!! và các bạn nhớ tính chi tiết ra, nếu các bạn chỉ tính kết quả mà không viết lời giải thì mình sẽ nói là sai. các bạn nhớ nhé!!!
viết 1 bài văn tả cây hoa đào vào ngày tết, ko chép trên mạng nha
kể lan ta nha
ai viết văn hay và nhanh mình sẽ cho 2 tích
THAM KHẢO
Tết đến bạn ngóng đợi điều gì? Những màn pháo hoa rực rỡ đêm Giao thừa, một bữa tất niên cuối năm gia đình quây quần bên nhau, hay những phong bao lì xì đỏ tươi từ bố mẹ, người thân? Tết vốn thật tuyệt vời phải không? Riêng tôi, Tết sẽ thật thiếu nếu quên mà chẳng nhắc tới sắc thắm tươi của những cây đào ngày Tết. Hình ảnh cây hoa đào ngày Tết chẳng biết tự bao giờ đã để lại trong tôi những ấn tượng khó quên.
Như thường lệ hằng năm, độ 27-28 Tết, tôi lại lon ton theo bố ra vườn ngắm chọn một cây đào đẹp tươi để về chơi Tết. Chẳng mất bao lâu, hai bố con tôi đã "rinh về một em đào" rất vừa mắt lại hợp với không gian phòng khách của nhà. Cây đào không to lắm, chỉ chừng ngang người tôi thôi. Cây được bố đặt trong một chậu men sứ với hoa văn là đôi rồng quấn quýt bên nhau. Nhìn từ xa cây như một tháp nến đang rừng rực cháy. Lại gần, bao bông hoa nhỏ xinh là bấy nhiêu ngọn nến đang lung linh tỏa sắc. Thân cây được bố uốn thế long mềm mại, khoác trên mình bộ áo nâu bóng khỏe đầy sức sống. Từ thân cây đâm ra không biết bao nhiêu là những cành cây xanh nhỏ như những cánh tay đang vẫy gọi thiên nhiên, mọi người. Cây không to nhưng nhiều hoa, nhiều nụ và lắm lộc lắm. Những búp lá xanh nõn nà hòa cùng sắc đỏ thắm của những cánh hoa mỏng tang thật dễ gây cho người ta một sự mê luyến ngất ngây. Cánh hoa đỏ thắm, mềm mại. Cùng với đó là những nụ chúm chím như vẫn đang e ấp, chỉ chờ nắng gió thiên nhiên mời gọi sẽ khoe mình tỏa hương. Cả cây đào mang tới một sắc xanh hi vọng của lộc non, chồi biếc, một sắc đỏ tươi, vẹn tròn của cánh thắm, nụ hồng. Cả cây đào đang phô mình ra như muốn khoe hết tận độ vẻ đẹp dịu dàng mà đắm say lòng người ấy.
Tôi thường thích lắm đứng cạnh cây đào nhặt những cánh hoa rơi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng mà tôi thích thú gọi là "mưa hoa". Tôi cùng bố treo những phong bao lì xì, những dải kim tuyến óng ánh, những đèn lồng, câu đối tí hon để cây thêm lung linh với bộ áo mới. Tôi cũng không quên tỉ mỉ ngồi cắt những sợi giấy nhiều màu sắc để rắc lên gốc cây. Cả cây đào lúc ấy dường như trông kiêu sa hơn hết thảy. Còn gì thích thú bằng cảm giác đứng trước cây đào mà chỉ muốn dang rộng vòng tay ôm trọn "người bạn tuyệt vời" ấy? Đào gọi về trong tôi cái hồi hộp, rộn ràng mỗi độ Tết đến Xuân về. Đào khơi dậy trong tôi cái ấm áp trong những ngày đông tháng giá. Đào gợi trong tôi và gợi cả trong tâm trí những người con xa quê một tình yêu hướng về đất Mẹ, cội nguồn.
Đêm 30 Tết, gia đình quây quần đón Giao thừa bên cạnh cây đào vẫn tỏa hương thơm ngát - giây phút ấy tôi trân trọng và hiểu rằng đào đã gọi Tết về thế đấy. Hình ảnh cây đào ngày Tết mãi vẹn nguyên trong tiềm thức tôi, nhắc nhở tôi về một truyền thống văn hóa đẹp của Việt Nam mình.
Cứ mỗi lần tết đến, xuân về là trên khắp miền quê đều rực rỡ các loại hoa, từ hoa mai, hoa đào, hoa ly, hoa cúc…Nhưng hoa đào luôn là loài hoa được mọi người yêu thích nhất bởi nó chính là biểu tượng của mùa xuân ở miền Bắc nước ta. Màu sắc hồng tươi rực rỡ của hoa đào làm cho không khí mùa xuân càng thêm ấm áp, sinh động hơn bao giờ hết.
Cứ mỗi dịp đón Tết Nguyên Đán gia đình em lại mua về một cây đào. Cây đào được trồng trong bình gốm, được cắt tỉa gọn gàng theo hình chóp nón trông vô cùng thích thú. Cây đào có đủ cả lá nụ, hoa và lộc non, mang biểu tượng may mắn cho gia đình nên hoa đào luôn được tôn thờ trong mỗi gia đình trong dịp Tết.
Cây đào cao gần bằng cái đầu của em, khi em đứng cạnh nó thì nhìn hai chúng em như một cặp song sinh. Những cánh hoa đào màu hồng tươi, rực rỡ khoe sắc trong nắng mai, thân đào màu nâu sẫm.
Từ chiếc thân mọc ra rất nhiều những cành nhánh nhỏ, tí hon. Những cành nhỏ này vươn cao, vươn cao và có rất nhiều nụ đào còn đang chúm chím chờ ngày nở tung khoe mình trong nắng gió. Những lá non xanh mơn mởn như những cô gái thiếu nữ tới tuổi dậy thì đang e ấp, núp mình bên bên dưới.
Những bông hoa đào khi đã nở rộ thì bên trong có những nhụy vàng, những cánh hoa mong manh yếu đuối nhưng lại có vẻ đẹp vô cùng quyến rũ làm say đắm lòng người. Hoa đào cũng có sức mạnh riêng của nó bởi nó luôn được trân trọng yêu mến. Màu đỏ, hồng tươi của hoa đào là biểu tượng của sự may mắn. Nên khi Tết đến xuân về nhà nào cũng phải mua một cành đào như thể đem may mắn về nhà.
Xung quanh cây hoa đào bố em thường treo những giàn đèn nháy lấp lánh buổi tối khi bật đèn lên thì những ánh đèn xanh đỏ làm cho cây hoa đào càng thêm phần kiêu sa quyến rũ.
Cây đào là biểu tượng của sự phú quý, sự đầm ấm trong gia đình nên năm nào bố mẹ em cũng chọn một cây vô cùng độc đáo, có đủ cánh lá, lộc non, nụ và quả. Những quả đào lú nhú bé tí ti, như những ngón tay út của em, có màu xanh nhạt trong đáng yêu vô cùng. Em thường ước gì quả đào to hơn để em có thể hái chúng xuống thưởng thức.
Hoa đào đã trở thành biểu tượng truyền thống của Tết Nguyên Đán ở miền Bắc nước ta, nếu không nhìn thấy hoa đào trong nhà cứ như không nhìn thấy Tết vậy. Tết cũng là dịp để cho những người con đi xa trở về đoàn tụ với gia đình mình, nó biểu tượng của sự sum vầy tình thân. Vì vậy, khi nhìn thấy hoa đào rực rỡ khoe sắc là trong lòng em lại cho tâm trạng bồi hồi náo nức vô cùng
------------------------------------------------------------------HẾT---------------------------------------------------------------------------------------------
Các bạn viết 1 bài thơ về ngày 20 - 11.Tớ nhờ các cậu đấy
Ai làm bài hay nhất tớ sẽ cho 2 like.
Ngày 20 - 11
Tôi cùng bạn bè tôi
Đi đến gặp thầy ( cô ) giáo
Cầm bó hoa trên tay
Bó hoa hồng thơm ngát
Rồi tặng cho thầy ( cô ) giáo
Thầy ( cô ) giáo cảm ơn
Còn xoa đầu em nữa
Hôm đó em rất vui
Vui , vui , không thể tả
Em mong thầy ( cô ) giáo
Sẽ công tác tốt hơn
Và thầy ( cô ) giáo ấy
Em sẽ không bao giờ
Quên công ơn của thầy ( cô ) giáo.
( **** cho mk nha )
tôi và bố mẹ tôi
cùng đến nhà cô giáo
cô luôn miệng phê phẩm
chẳng cứu tôi lời nào
ô trời bố mẹ tôi
mặt thì rất cáu gắt
đến lúc tôi ra về
cô vẫn hay nhắc nhở
khi tôi về đến nhà
mẹ cha cùng dận dữ
cha đánh tôi khóc ào
mẹ nói thôi stop
anh để em đánh cho