Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
trương ngọc thiên
Xem chi tiết
Long Sơn
11 tháng 2 2022 lúc 15:25

Tham khảo

 

Nhân ngày 20 tháng 11, em về thăm lại mái trường xưa. Nơi đã dạy em bao kiến thức để em có thể làm một người bác sĩ như bây giờ.

Em bước lại gần ngôi trường mến yêu, cái cổng hiện ra trước mắt. Nhìn dòng chữ “Trường trung học cơ sở Trần Phú” mà trong lòng thấy bâng khuâng vô cùng. Cổng trường bây giờ đã được quét vôi sạch sẽ. Bước vào cổng, hiện rõ trong đôi mắt em là kỉ niệm thơ ấu ngày nào, chơi đùa, bắn bi, rượt bắt nô nức dưới sân trường. Hàng cây xà cừ thuở trước chỉ cao tới tầng hai là cùng mà bây giờ đã xum xuê, toả bóng khắp sân trường. Khẽ chạm tay vào lớp vỏ xù xì, em thầm hỏi: “Cây ơi, mày còn nhớ tao không?” Cành cây lay động như muốn trả lời rằng: “Có chứ, làm sao cây này quên được cậu học trò Thăng ngày nào”. Em cười nhẹ rồi đi về phía sau trường, dãy núi trước kia bây giờ đã được khai phá làm thêm một dãy nhà cho các em học sinh lớp bảy, lớp tám.

 

Học sinh bây giờ không như trước kia nữa, một ngày học luôn cả sáng lẫn chiều. Em quay mắt về phía căn phòng lớp em ngày nào. Nó không còn như xưa nữa mà rất khang trang, bốn cái quạt, sáu cái đèn và cái bảng to lớn cũng đủ biết điều ấy. Em tiến lên lầu, xem qua một lượt. Chà, thật là tuyệt, phòng thực hàng được trang bị toàn những máy tính hiện đại màn hình phẳng, cả thảy hơn bốn mươi chiếc. Chẳng phải hai người một máy như ngày nào nữa. Còn thư viện thì toàn những thiết bị hiện đại. Học sinh thời nay hơn trước kia nhiều quá. Đi qua dãy hành lang, bỗng em phát hiện ra một sân bóng rộng. Em chạy xuống, thấy một trái banh nằm lăn lóc. Chắc là mấy cậu học trò chơi xong quên không bỏ lại trường đây mà. Em lấy chân lăn bóng trên nền cát rồi sút một cú nhẹ vào cái khung thành. Những kỉ niệm ngày ấy tuôn trào. Hồi ấy, nơi đây còn là một bãi đầy đất đá, còn cái khung thành chỉ là hai cái cọc và một thanh gỗ ở trên thôi, còn bây giờ, khung thành sắt có bao bọc lưới xung quanh, tuyệt quá. Bỗng, em nhớ ra là mình còn phải thăm thầy cô nên rảo nhanh bước về phía phòng truyền thống. Bước vào căn phòng, các thầy cô đang họp nên em không dám làm phiền mà đứng chờ. Họp xong, thầy cô tổ chức liên hoan mừng ngày vui, đến bây giờ, em mới đánh bạo tiến ra, chào thầy cô. Mọi người nhìn em với một chút ngỡ ngàng. Em thưa:

- Thưa mọi người, em là Thăng đây ạ.

Lúc bấy giờ, một vài thầy cô mới “Ồ” lên. Một số người trẻ tuổi vẫn còn ngỡ ngàng, rồi sau đó hỏi những người già hơn:

- Học sinh cũ của mấy anh chị à!

Em đoán đó là người mới về trường. Bỗng, cô Mai Ly hỏi:

- Thăng này, hiện giờ em đang làm gì thế?

Bao năm tháng cách xa, bây giờ cô có vẻ già đi rất nhiều, mái tóc điểm hoa râm và khuôn mặt có nhiều vết nhăn theo ngày tháng. Mặc dù vậy, em vẫn có thể nhận ra cô bởi giọng nói và đôi mắt hiền từ mà năm tháng không thể phai nhoà. Em trả lời:

- Thưa cô, em hiện đang bác sĩ tại bệnh viện đa khoa Đức Tín ạ.

- Vậy à? – cô đáp.

Em hỏi cô:

- Cô ơi, cô Hoà và những thầy cô khác đâu ạ.

 

- Họ về hưu cả rồi. Còn cô dạy hết năm nay cũng về hưu nốt.

Nghe cô nói, em rất buồn, nhưng kìm chế được và hỏi cô thêm:

- Học sinh của cô dạy có ngoan không ạ.

Cô trả lời:

- Đương nhiên, dù sao thì chúng cũng đâu có lì bằng cậu học trò Thăng lớp 6D của tôi Thuở nào.

Em cười, cô cũng cười. Rồi sau đó, những thầy cô khác cũng hỏi chuyện. Thân mật lắm! Trò chuyện hồi lâu thì em nhớ ra một việc quan trọng. Vội chạy ra cổng, lấy vài gói quà tặng thầy cô. Xong việc, em ra về.

Bước ra khỏi cổng trường mà trong lòng em thấy quyến luyến vô cùng. Ngôi trường này đã cùng em trải qua bao kỉ niệm đẹp và ở đó có những con người tuyệt vời đã chắp cho em đôi cánh để em vững bước vào đời.

Trần Nhật Kiều Oanh
Xem chi tiết
Tung Duong
19 tháng 1 2019 lúc 12:09

Một ngày hè ,tôi trở về gặp lại cô giáo cũ . Bước vào mảnh sân nhỏ đầy hoa ,tôi thấy căn nhà vẫn như xưa . Giờ đây cô đã già đi nhiều ,mái tóc cô đã bạc hơn so vớ ngày trước . Chắc là vì cô lo lắng cho lũ học trò chúng tôi đó mà . Còn nhớ cái hồi cô còn chủ nhiệm lớp tôi , chúng tôi (mặc dù tôi rất ít khi) thường hay làm cô phiền lòng. Cô đã rất vất vả để dẫn dắt lớp chúng tôi ,cô tận tình chu đáo lắm ... Tôi bao giò cũng có cảm giác cô tốt và yêu thương chúng tôi như một người mẹ vậy . Lặng lẽ vào căn nhà đơn sơ của cô ,cô nhẹ nhàng kể lại cho tôi những sự thay đổi trong cuộc sống của cô . Lớp lớp học trò ra đi và trưởng thành ,còn cô giáo vẫn còn luôn dõi theo những bước đường của c.tôi . Tôi cũng vậy ,lần lượt kể về c/sống của mình cho cô nghe ...Bầu không khí lắng đọng và đầy hoài niệm .Thời gian thấm thoắt thoi đưa ,đã đến lúc tôi phải về rồi . Lúc chia tay ,cô dặn dò và chỉ bảo tôi rất nhiều . Tôi cũng cảm ơn và xin lỗi cô về rất chuyện trước kia . Khi chia tay ,cô tiễn tôi ra trạm xe ,hai cô trò bịn rịn ,không muốn rời ...

~ Chúc bn học tốt!

Vũ tú quỳnh
19 tháng 11 lúc 21:54

Very good

Xem chi tiết
Uyên  Thy
10 tháng 2 2022 lúc 12:43

Tham khảo nha :3
 Một buổi sáng đẹp trời , trời trong xanh ở nhà bà ngoại em dậy thật sớm ra vườn rau để tưới rau giúp ông bà . Khi em ra vườn thì em nghe thấy tiếng xì xào bàn tán ở sau một gốc cây cao lớn , em nghĩ rằng : mới sáng sớm mà có ai vậy ? em thấy lạ . vì thế em rất tò mò , nên đã núp sau cây nghe thử , và sau đây em sẽ kể lại câu chuyện đó.

Khi em núp sau cây em đã chợp thấy sâu rau và giun đất , thì ra là họ đang cãi nhau , giun đất bảo rằng :

– sao cậu lúc nào cũng lười biếng vậy ? không chịu hoạt động để kiếm thức ăn mà còn ăn sẵn .

sâu rau nói :

– có phải ai cũng như cậu đâu suốt ngày làm việc người thì bẩn thỉu , nhưng có nhận lại được cái gì đâu ? nghe lời tôi đi cậu không phải làm lụng gì hết ? cứ ngồi thưởng thức là được .

giun đất nói tiếp  : 

– cậu nói thế sai rồi . con người đã mất công trồng cây , phân bón nuôi cây nhưng cậu lại phá đi mùa màng của họ , cậu có biết là bao nhiêu mồ hôi của họ không. 

sâu rau: 

-cậu mới sai thì có . cậu xem cậu đã giúp họ để cây thật tốt , thế mà họ có hề quan tâm đến cậu đâu . tại sao cậu phải giúp họ chứ ? cậu thật ngu ngốc .

giun đất : 

– mình có giúp học cái gì đâu , tại vì đất là nơi sinh sống của mình thôi chứ thật ra mình không giúp được gì cho họ cả đâu .

sâu rau : 

– vậy à, cậu vẫn nên nghe lời mình thì tốt hơn đấy .

giun đất :

– sâu rau à ! cậu đừng làm vậy nữa có được không sâu rau ? 

sâu rau:

– làm gì cơ?

giun đất :

– ý mình là cậu đừng có ăn rau nữa nếu cậu muốn ăn thì tự làm việc chăm chỉ là được , đừng ăn sẵn như vậy không tốt đâu , lỡ có người phun thuốc trừ sâu thì phải làm thế nào ? có ngày sẽ bị chết đó , nghe lời mình đi mà sâu rau câu đừng phá mùa màng của họ nữa có được không ? 

sâu râu:

– kệ cậu chẳng có ai có thể giết được mình đâu , bảo cậu nghe lời mình thì không chịu cơ , không biết ai là người thiệt thòi .

giun đất :

– mình nói lời khuyên rồi mà cậu không chịu nghe , rồi tai họa thế nào mình không biết đâu nhé .

sâu rau: 

– tai họa gì cơ ? cậu toàn nói bậy bạ , có phải cậu ghen vì tôi sạch sẽ , sống sung sướng , tôi chỉ cần ăn ngủ không cần làm việc như cậu , người cậu thì bẩn thỉu .

giun đất :

–  không phải mình ghen đâu là vì mình chỉ muốn khuyên cậu mà thôi , nêu cậu không nghe cũng được vậy .

sâu rau :

– ừ , cậu về đi để mình còn ngủ . đúng là con giun đất bẩn thỉu  chẳng biết thông minh như mình .

giun đất :

– mình về đây

vì không nghe lời giun đất nói nên vài ngày sau , sâu rau bị chết do thuốc trừ sâu , của ông em phun cho vườn để chống sâu .

Em nghĩ rằng các con vật đều rất có ích cho con người , như giun đất cũng là một trong các số đó . Giun đát lại hoàn toàn khác với sâu rau , sâu rau lúc nào cũng chỉ biết ăn ngủ , chẳng chăm chỉ mà cứ ăn bám người khác . Qua câu chuyện của hai bạn sâu rau và giun đất , em rút ra được bài học là không nên ăn bám người khác phải chăm chỉ làm việc mới có cái ăn .

Trần Huyền Trang
Xem chi tiết
Vương Hàn
27 tháng 10 2016 lúc 17:41

Sau khi biết chuyện, nhà vua bèn hạ lệnh chém đầu hai mẹ con Cám. Nhưng với lòng nhân hậu, Tấm xin vua tha tội hai người. Nhà vua y lời. Mẹ con Cám lạy tạ rời khỏi hoàng cung. Quá xấu hổ cả hai không trở về làng cũ mà xuống thuyền định sang xứ khác. Nhưng, trời bất dung gian, thuyền trôi đến giữa sông, trời yên bỗng dưng nổi gió. Mây kéo đen mịt cả một góc trời, bão táp dâng lên ầm ĩ. Mẹ con Con Cám hoảng hốt hét vang :
- Tấp vào bờ ngay đi !
Nhưng tiếng la vừa dứt, sóng đã vỗ gãy lái thuyền, buồm rách toác, cột gãy làm đôi, thuyền tròng trành quay. Mẹ con Cám ngước mắt lên trời than:
- Ngày xưa ta đã làm nhiều điều ác, nay trời phạt ta còn mong gì sống sót.
Một tiếng sét nổ tung, hai mẹ con Cám văng ra khỏi mạn thuyền, sóng biển ào tới dập vào xác họ. Hai mẹ con Cám chới với một lúc rồi chìm nghỉm.

Vương Hàn
27 tháng 10 2016 lúc 17:36

Thời gian trôi thật nhanh thấm thoắt đã mười năm kể từ ngày em rời xa mái trường “Trung học cơ sở Tân Khánh” để bước vào một môi trường học tập mới và theo đuổi ước mơ của mình. Hôm nay nhân kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường, em quay trở lại mái trường xưa với bao cảm xúc trào dâng.

Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, em thi vào một trường chuyên cấp ba trên tỉnh, khá xa nhà và ít khi có dịp về nhà và càng không có cơ hội quay lại thăm mái trường xưa nơi đã em đã gắn bó suốt bốn năm học cấp hai của mình. Học xong cấp ba, em thi và đỗ vào một trường đại học ở Hà Nội. Nhờ sự kiên trì, chịu khó và sự ham học hỏi của mình em nhận được một suất học bổng du học nước ngoài trong vòng bốn năm, bốn năm sinh hoạt và học tập ở nước ngoài, nỗi nhớ quê hương da diết luôn thường trực trong tâm trí em. Hoàn thành khóa học bốn năm, em tiếp tục nghiên cứu và hoàn thành xuất sắc bảo vệ luận án thạc sĩ của mình. Và giờ đây em trở về quê hương, trở thành giảng viên một trường đại học danh tiếng ở Việt Nam như đúng ước mơ của mình.

Hôm nay em mới có cơ hội trở lại thăm ngôi trường trung học cơ sở Tân Khánh nhân kỉ niệm năm mươi năm thành lập trường. Ngôi trường giờ đã khác xưa rất nhiều, ấn tượng đầu tiên của em đó là dòng chữ “Trường trung học cơ sở Tân Khánh” được đúc bằng đồng, thay cho dòng chữ đó mười năm trước được in màu trắng chìm trong tấm biển bằng sắt, nằm trang trọng trong tấm biển hiệu nhà trường, bên trên là rất nhiều lá cờ nhỏ bay phấp phới trong gió. Mười năm trước và giờ đây, đã có một sự thay đổi lớn lao tại nơi đây. Lúc em học, ngôi trường chỉ có một dãy nhà ba tầng duy nhất dành cho học sinh, một dãy nhà hai tầng dành cho ban giám hiệu hiệu nhà trường, và rất nhiều những dãy nhà cấp bốn khác .

Nhưng giờ đã có một dãy nhà năm tầng mới mọc lên nằm bên cạnh dãy nhà ba tầng, những lớp học nhà cấp bốn tuy vẫn còn nhưng chỉ còn rất ít. Các dãy nhà cũ đều đã được sửa sang khang trang và quét sơn trông rất đẹp. Cơ sở vật chất trong các lớp học cũng được hiện đại hơn rất nhiều, ngày trước cả trường chỉ có từ một đến hai chiếc máy chiếc phục vụ những buổi thi giáo viên dạy giỏi cấp trường, hoặc những lớp có tiết học có giáo viên dự giờ hay thao giảng thì mới được lên phòng máy chiếu nhưng nay tất cả các lớp đều có máy chiếu và mọi bài giảng của giáo viên đều được trình chiếu trên máy chiếu để những tiết học thêm sinh động, tránh gây sự nhàm chán. Mọi thứ thay đổi chỉ có hàng cây xà cừ và phượng vĩ vẫn còn đó, nhưng đã to hơn rất nhiều.

Em gặp lại rất nhiều bạn cũ cũng về tham dự buổi lễ quan trọng này, mặc dù đã mười năm nhưng vẫn còn nhớ nhau lắm. Em gặp lại bạn Nga – một cô gái yêu thích nghệ thuật, vẽ tranh thì giờ đã là một nhà thiết kế thời trang, bạn Nam với ước mơ thi đỗ vào trường “Học viện cảnh sát nhân dân”, giờ đây bạn đã thực hiện được ước mơ của mình và hoạt động trong ngành công an, còn nhiều bạn nữa nói chung bạn nào cũng có nghề nghiệp ổn định và thành công với ước mơ của mình. Em gặp lại các thầy cô, thầy Duy hiệu trưởng nhà trường, giờ đây cũng đã nghỉ hưu và hôm nay cũng có mặt với sự kiện to lớn của trường. Em gặp lại cô giáo chủ nhiệm hồi lớp Chín, cô vẫn nhận ra chúng em. Cả cô cả trò đều rất vui, cô hỏi chúng em về tình hình học tập và rất mừng khi thấy học trò của mình ai cũng thành đạt, sau đó cô và trò cùng nhau ôn lại những kỉ niêm cũ. Hết buổi kỉ niệm cô mời chúng em vào nhà chơi, nhưng chúng em xin phép vì còn bận một số công việc và hứa với cô sẽ vào thăm cô vào một dịp khác.

Trở về trường cũ với bao sự đổi khác, chỉ có tình thầy trò là vẫn như xưa. Em thực sự xúc động và tự hứa sẽ không bao giờ quên những kỉ niệm nơi đây, nơi có những thầy cô luôn hết mình, tận tụy với sự nghiệp trồng người.

 
Nguyễn Minh Sơn
Xem chi tiết
Collest Bacon
17 tháng 10 2021 lúc 18:09

Tham khảo:

Vào một buổi chiều mùa hè, em đang dạo chơi trên bãi biển thì bắt gặp mây và sóng. Chúng em đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Mây nói rằng các bạn được dạo chơi từ lúc thức dậy đến lúc chiều tà. Mây đã chơi với bình minh vàng và ánh trăng bạc. Còn sóng thì được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngao du khắp mọi nơi. Cả hai đều rủ em đến chơi cùng. Thế nhưng em đã từ chối bởi đã đến lúc phải trở về nhà và không có điều gì hạnh phúc hơn được ở bên mẹ.

chuche
17 tháng 10 2021 lúc 20:30

Tham khảo:

Chiều hôm đó, em đã có hai cuộc trò chuyện thú vị cùng hai người bạn. Người đầu tiên là mây, bạn ấy nói chuyện với em từ phía trên cao tít. Bạn ấy kể cho em nghe về những ngày rong chơi từ lúc thức dậy cho đến khi chiều tà. Về những hôm dạo chơi cùng bình minh vàng và vầng trăng bạc. Bạn ấy rủ em hãy đến nơi tận cùng trái đất, đưa tay lên trời để có thể lên tít tận tầng mây chơi với các bạn ấy. Thế nhưng em đã từ chối. Tiếp đến, em gặp bạn sóng, một người bạn đến từ khơi xa. Bạn ấy chia sẻ cho em những ngày tháng rong chơi khắp nơi từ lúc bình minh cho đến hoàng hôn, mãi chẳng biết đã đi đến tận nơi nào. Bạn ấy cũng rủ em ra rìa biển cả, nhắm nghiền mắt lại để theo các con sóng đi chơi. Nhưng một lần nữa em lại từ chối. Vì em không muốn đi xa như vậy. Bởi nếu phải rời xa người mẹ yêu dấu của mình, thì em sẽ chẳng thể nào vui sướng được, dù là ở đâu.

кαвαиє ѕнιяσ
Xem chi tiết
OH-YEAH^^
17 tháng 10 2021 lúc 18:08

Tham khảo

Vào một buổi chiều mùa hè, em đang dạo chơi trên bãi biển thì bắt gặp mây và sóng. Chúng em đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Mây nói rằng các bạn được dạo chơi từ lúc thức dậy đến lúc chiều tà. Mây đã chơi với bình minh vàng và ánh trăng bạc. Còn sóng thì được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngao du khắp mọi nơi. Cả hai đều rủ em đến chơi cùng. Thế nhưng em đã từ chối bởi đã đến lúc phải trở về nhà và không có điều gì hạnh phúc hơn được ở bên mẹ.

lạc lạc
17 tháng 10 2021 lúc 21:40

“Kìa ai đang gọi tôi trên mây cao

Kìa những ai đang gọi tôi dưới sóng rì rào…"

Tôi ngước mắt nhìn trời xanh, lắng nghe mây trên chín tầng cao vẫy gọi. Mây ân cần rủ tôi cùng du ngoạn giỡn với sớm vàng, và đùa cùng trăng bạc từ bình minh đến lúc trăng lên. Mây thủ thỉ với tôi rằng

"Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày,

Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc".

Ngắm mây bay… rồi tôi nghe sóng reo, sóng hát. Sóng như sứ giả của đại dương xa vời đến với tôi. Sóng reo rì rầm. Sóng vẫy gọi chào mời tôi. Tuổi thơ nào mà chẳng khao khát, ước mơ?. Sóng thủ thỉ cùng tôi về một cuộc viễn du: "Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi".

CÓ TRONG HOC24 NHÉ

Lazy==
Xem chi tiết
nthv_.
10 tháng 10 2021 lúc 16:54

Tham khảo:

Vào một buổi chiều mùa hè, em đang dạo chơi trên bãi biển thì bắt gặp mây và sóng. Chúng em đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Mây nói rằng các bạn được dạo chơi từ lúc thức dậy đến lúc chiều tà. Mây đã chơi với bình minh vàng và ánh trăng bạc. Còn sóng thì được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngao du khắp mọi nơi. Cả hai đều rủ em đến chơi cùng. Thế nhưng em đã từ chối bởi đã đến lúc phải trở về nhà và không có điều gì hạnh phúc hơn được ở bên mẹ.

Hoàng Gia Nghĩa
Xem chi tiết
Hoàng Gia Nghĩa
11 tháng 10 2021 lúc 15:16

mình đang cần gấp lắmkhocroi

Nguyễn Minh Sơn
Xem chi tiết
Cao Tùng Lâm
17 tháng 10 2021 lúc 18:18

Vào một buổi chiều mùa hè, em đang dạo chơi trên bãi biển thì bắt gặp mây và sóng. Chúng em đã có một cuộc nói chuyện rất vui vẻ. Mây nói rằng các bạn được dạo chơi từ lúc thức dậy đến lúc chiều tà. Mây đã chơi với bình minh vàng và ánh trăng bạc. Còn sóng thì được ca hát từ sáng sớm đến hoàng hôn, ngao du khắp mọi nơi. Cả hai đều rủ em đến chơi cùng. Thế nhưng em đã từ chối bởi đã đến lúc phải trở về nhà và không có điều gì hạnh phúc hơn được ở bên mẹ.

Khách vãng lai đã xóa
Dragonlegends35
Xem chi tiết
minh nguyet
11 tháng 10 2021 lúc 22:16

Em tham khảo:

“Kìa ai đang gọi tôi trên mây cao

Kìa những ai đang gọi tôi dưới sóng rì rào…"

Tôi ngước mắt nhìn trời xanh, lắng nghe mây trên chín tầng cao vẫy gọi. Mây ân cần rủ tôi cùng du ngoạn giỡn với sớm vàng, và đùa cùng trăng bạc từ bình minh đến lúc trăng lên. Mây thủ thỉ với tôi rằng

"Chúng ta vui chơi từ tinh mơ đến hết ngày,

Chúng ta giỡn với sớm vàng rồi lại đùa cùng trăng bạc".

Ngắm mây bay… rồi tôi nghe sóng reo, sóng hát. Sóng như sứ giả của đại dương xa vời đến với tôi. Sóng reo rì rầm. Sóng vẫy gọi chào mời tôi. Tuổi thơ nào mà chẳng khao khát, ước mơ?. Sóng thủ thỉ cùng tôi về một cuộc viễn du: "Chúng ta ca hát sớm chiều, chúng ta đi mãi mãi".

Ngô Gia Linh
25 tháng 10 2021 lúc 21:54

 Vào một buổi chiều hè mát mẻ ở trên bãi biển, em đang đi dạo chơi xung quanh  thì đã gặp được bạn Mây và bạn sóng. Chúng em đã cùng nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Bạn Mây đã nói rằng bạn ấy chơi từ khi thức dậy và chơi đến lúc chiều tà, bạn được chơi với bình minh vàng và cả vầng trăng bạc. Bạn Mây sống ở nơi tận cùng của Trái Đất, một nơi mà em chỉ cần đưa tay lên trời là có thể nhấc bổng lên tận tầng mây và trông thấy một vẻ đẹp thơ mộng như trong lời bạn Mây kể. Bạn Sóng đã kể rằng, các bạn đã ca hát từ lúc sáng tinh mơ cho đến khi mặt trời lặn xuống, các bạn đã được ngao du nơi này nơi nọ mà còn không nhớ được đã từng đến nơi nao. Bạn Sóng sống ở rìa biển cả, một nơi mà em chỉ cần nhắm nghiền mắt lại, hòa mình trong nước và sẽ được các làn sóng tốt bụng đưa đến Đại dương huyền ảo, kỳ diệu như bạn Sóng kể. Cả hai bạn đều muốn con đi và trông thấy những niềm hạnh phúc với vẻ đẹp ấy, nhưng em đã từ chối vì đã đến giờ phải về nhà với mẹ bởi đối với em không có thứ gì hạnh phúc hơn việc được ở bên mẹ, một thứ hạnh phúc vô giá.

lưu ý: bài này mình tự viết và không sao chép trên mạng như những bạn khác nên làm ưn chấm cho mk.