Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
Khanh Huyenn
1 tháng 3 2023 lúc 11:30

Một tuần một lần đi trên con đường ấy nhưng lần nào cũng vậy em không kìm được xúc động trong lòng , bởi em đang đi con đường tới trường học em hằng mơ ước . Mỗi lần nhìn thấy cổng trường mở ra là một cảm xúc khó tả , khát khao và cháy bổng bỗng bùng lên trong tim em . Em muốn ngày này năm sau đàng hoàng vững bước đi qua cánh cổng đó . Em luôn tự nhủ với bản thân rằng '' Ngày này năm sau em sẽ tự tin bước qua cánh cổng ấy '' . Trong một năm ấy em học tập chăm chỉ , những lúc rảnh rỗi 2 chữ quyết tâm lại được em khắc kín lên mặt hai chiếc bàn học ở lớp cũng như ở nhà . Đây chỉ là một câu chuyện nhỏ nhưng qua câu chuyện này , em muốn nhắn nhủ với tất cả các bạn , đừng nản chí mà vứt bỏ đi mơ ước của mình mà hãy kiên trì để có được thành quả mình xứng đáng nhận được . 

HT.Phong (9A5)
1 tháng 3 2023 lúc 13:37

Khi em còn nhỏ em đã nghe rất nhiều về thi học sinh giỏi, rồi đến lúc em lên trung học cơ sở em đã có trong mình một quyết tâm là nhận được giải nhất một cuộc thi học sinh giỏi. Lên lớp 8 trường em tuyển chọn những bạn có thành tích tốt trong mônn học nào đó. Trong lúc em học ở lớp 6 và 7 em đã rất yêu thích các môn: Toán, lý, sinh, hóa những môn học này em rất tự tin về khả năng của mình em quyết định đăng kí ôn học sinh giỏi môn Toán. Trong năm lớp 8 hè lớp 8 và lớp 9 em đã cố gắn ôn luyện rất nhiều về kiến thức toán học. Đến ngày thi học sinh giỏi em đã hứa với lòng sẽ giành được giải nhất môn toán. Khi vào thi em rất lo lắng nhưng nhờ có sự động viên của gia đình và bạn bè. Em đã vượt qua được sự lo lắng và làm bài cực kì tốt khi đến ngày công bố kết quả em đã nhìn thầy tên mình trên danh sách môn toán. Và em đã thấy mình đã đạt được "giải nhất" trong cuộc thi này. công lao bỏ ra của em trong những năm qua đã không vô ích

Trên đây là câu chuyện ngắn em muốn kể cho mọi người nghe về cuộc thi HSG mà em đã tham gia

Ng Bảo Ngọc
1 tháng 3 2023 lúc 14:23

"Trường học là ngôi nhà thứ hai của em" Có lẽ câu nói này đã rất quen thuộc đối với tất cả chúng ta và em cũng vậy. Mỗi ngày đến trường quả thật rất vui. Nó còn vui hơn nữ khi chúng ta có một người bạn luôn sẵn sàng đồng hành, chia sẻ mọi chuyện cho chúng ta. Em có cô bạn thân-Hà quen nhau đã được 3 năm. Nay là kỉ niệm chúng em đã chới với nhau, gắn bó với nhau 3 năm.

Cuối năm lớp 9, em dường như quên đi bạn bè, người thân,... để tập trung vào việc học. Không phải vì thi cấp 3 mà cuối năm lớp 9, em có cuộc khảo sát Chất lượng học sinh cấp thành phố. Đối với em, cụm từ"khảo sát" rất áp lực, nó dường như còn áp lực hơn chuyện thi vào trường cấp 3 hay đại học...Tùng!Tùng!Tùng! Tiếng tróng vang lên tại một ngôi trường xa lạ. Đó là ngôi trường mà em làm bài khảo sát trên đó. Mọi thứ lạ lẫm lắm! Những bối rối, lo lắng của em lại càng tăng lên khi vào phòng thi. Trong lớp, chỉ có 5-6 bạn và có hơn 10 người giám thị. Em thật sự rất hoảng loạn khi lần đầu thấy nhiều giám thị như thế. Chỉ còn 20 phút nữa là bắt đầu làm bài, em lúc đó không thể kiểm soát được đôi chân. Đôi chân cứ run bần bần và không thể nào kiểm soát lại. Trong đầu em lúc đó rất tức giận và muốn " mắng" đôi chân của mình. Bỗng nghe thấy tiếng một bạn vang lên kêu:" Bạn gì ơi!" Em giật mình, thoát khỏi suy nghĩ đó và trả lời:" Bạn gọi mình đó hả?" Bạn đáp:" Đúng rồi á."- bạn vừa nói vừa lại gần em và quan tâm nói:" Cuộc khảo sát sẽ không khó như thế đâu, đừng áp lực nha". Khi nghe bạn nói như thế, em cảm thấy an tâm hơn phần nào... Sau 180 phút làm bài, em cảm thấy thân mình như rã rời, thật sự rất mệt mỏi, nó rất khó! Không hiểu sao lại tình cờ như thế, em và bạn vừa rồi gặp trước giờ thi nhà rất gần nhau, cách có vài mét thôi... 2 tuần sau, tất cả các thí sinh của các trường trong thành phố tập hợp vào ngôi trường em đã thi và công bố kết quả. Em và Hà đã ngồi cạnh nhau. Em rất bồi hồi, lo lắng vào kết quả. Quả thực rất xứng đáng, em đã đạt số điểm cao nhất-19,5 điểm và giàng được giải nhất....

Thời gian thắm thoát thoi đưa, em và Hà bây giờ vẫn luôn là bạn thân. Tình bạn vẫn đẹp như bức tranh.

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
HT.Phong (9A5)
2 tháng 3 2023 lúc 10:49

Có một con quạ đang khát nước và tìm kiếm nước. Một lúc lâu sau nó mệt quá nên đành đậu xuống một cành cây. Nó nhìn quanh và rồi thấy một chai nước nhưng trong chai lại khá ít nước, nó không thể uống được. Vì vậy nó mới nghĩ ra một cách là dùng những viên sỏi nhỏ bỏ vào chai cho nước dâng lên để nó dễ dàng uống. Lúc ấy con quạ vui sướng, uống từng gọi nước tinh khiết, trong lành, ngọt mát công lao mà quạ bỏ ra đã không hề uổng phí một chút nào. Khi uống nước xong rồi quạ bay lên cây nghỉ ngơi 

-Đây là câu chuyện " Con quạ thông minh" đúng không cô

S - Sakura Vietnam
2 tháng 3 2023 lúc 13:04

... Quạ rất vui sướng khi nhìn thấy công sức của mình đã có kết quả. Quạ uống thỏa thích những giọt nước mát ngọt rồi bay lên cây nghỉ ngơi.

Nguyễn Đắc Linh
2 tháng 3 2023 lúc 14:31

phần tiếp theo

Những con vật xung quanh nó thấy vậy , không khỏi ngạc nhiên.cả đám vỗ tay liên hồi ca ngợi trí thông minh của quạ.từ đó,cả khu rừng,ai cũng áp dụng các của quả vào đời sống,công việc.làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn hẳn

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
Ng KimAnhh
4 tháng 3 2023 lúc 14:46

Có rất nhiều tác phẩm truyền thuyết và em ấn tượng nhất với tác phẩm Thánh Gióng của Trần Việt Tùng. Truyện kể rằng,  Hùng Vương thứ mười tám có một cô con gái xinh đẹp tên là Mị Nương. Sơn Tinh - chúa miền non cao và Thủy Tinh - chúa miền nước thẳm đều đến cầu hôn Mị Nương. Sơn Tinh mang đầy đủ lễ vật đến trước theo đúng yêu cầu của nhà vua và được rước Mị Nương về. Thủy Tinh nổi giận, dâng nước đánh Sơn Tinh ròng rã mấy tháng nhưng bị thua, đành rút quân.

Ngô Hải Nam
4 tháng 3 2023 lúc 20:46

Bài Lão Hạc của tác giả Nam Cao

 

Trong một ngôi làng có 2 cha con sống nhau khá hòa thuận. Khi con trai lấy vợ thì nhà gái lại lấy giá quá cao mà Lão Hạc lại không có tiền trả nên con trai đã đi đồn điền cao su để lại cho Lão Hạc một chút tiền và một con chó mang tên 'cậu vàng'. Lão Hạc phải sống trong sự cô đơn và nghèo khổ, nhưng đó đã giảm đi được phần nào khi có 'cậu vàng' làm bạn trong quãng thời gian đau khổ ấy. Nhưng rồi Lão Hạc bỗng bị ốm dài ngày, tiền không còn, vườn hoa cũng bị bão cuốn đi và sức khỏe yếu nên lão đã bán con cho đi. Nhiều người cũng đã khuyên ông nên bán ba sào vườn đi nhưng ông nhất quyết không biết. Vào một ngày nọ ông đến gặp ông giáo để xin bả chó. Ông giáo tưởng lão theo gót của Binh Tư nên đã thất vọng về ông, nhưng thực chất là lão đã tự sát để không đụng điền số tiền mà cậu con trai để lại và để lại cho con ba sào vườn. Không ai biết được cái chết của Lão Hạc ngoài Binh Tư và ông giáo 

IloveEnglish
4 tháng 3 2023 lúc 22:03

Chúa Trịnh, người đánh bại các cuộc khởi nghĩa nông dân, nam chinh, sau này trở nên sa đọa. Ông có thói ăn chơi, thích xây dựng đền đài, cung điện để thỏa mãn sở thích. Khi đi chơi, ông đều mang theo nhiều binh lính, người hầu. Các công trình của ông đều tiêu tốn nhiều tiền bạc của nhân dân. Chúa Trịnh còn có sở thích sưu tầm của ngon vật lạ trên thế gian mang làm của mình. Hễ thấy ai giàu mà có cây cảnh quý hiếm, ông đều quy vào tội phụng thủ, người ta phải van xin mãi mới được tha. Dân chúng buộc phải bỏ tiền đưa cho chúng thì chúng mới chịu không đập phá cây cảnh nhà ấy.
(Em có tham khảo 1 câu văn ạ :v)
Tên tác phẩm: Chuyện cũ trong phủ Chúa Trịnh
Tác giả: Phạm Đình Hổ
(Em gửi lại bài ạ)

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
ムßé☂ħєσ卍
21 tháng 2 2023 lúc 11:06

                                 Thủ Dầu Một, ngày 21 tháng 2 năm 2023

Gửi bản thân của tôi ở hiện tại: 

 Chào cậu, tôi là cậu 10 năm sau đây, không biết cậu có còn nhận ra tôi không nhưng tôi nghĩ rằng cậu chắc không nhận ra tớ đâu. Vì thời gian luôn trôi qua mà không thể ngừng lại nên con người cũng phải phát triển theo thời gian và thời đại. Những khoảnh khắc, giây phút vui vẻ bên gia đình, tôi mong rằng câu hãy chân trọng nó. Đừng quá tham chơi mà đánh mất những kỉ niệm, những khoảnh khắc tươi đẹp bên gia đình, bạn bè và người thân của cậu. Cậu còn rất nhiều tương lai, ước mơ và hoài bão vẫn còn chưa thực hiện được sao cậu không cố lên. Tôi còn rất nhiều chuyện thú vị muốn nói với cậu lắm nhưng chắc thôi chắc để cậu tự trải qua những chuyện đó sẽ hiểu được. 

Chào cậu, mong nhận được hồi đáp của cậu! Và chúc cậu sinh nhật vui vẻ và thực hiện được ước mơ "Happy Birthday" 

⭐Hannie⭐
21 tháng 2 2023 lúc 12:35

Bây giờ đã là năm `2033` gửi tôi của năm `2023` , `10` năm qua là khoảng thời gian truyệt vời nhất đối với tôi . Những kỉ niệm vui đùa cùng với bạn bè , thầy cô có lẽ giờ đây chẳng thể còn nữa . Tôi muốn nói với cậu rằng đừng mải ham mê với xã hội ngoài kia mà quên đi việc học hành , những kỉ niệm mà sau này cậu sẽ nhớ mãi . Cậu luôn ấm ức vì bố mẹ chỉ bắt cậu học tập mà chẳng cho cậu nghỉ ngơi , mà cậu chẳng thể biết bố mẹ đã lo cho cậu đến biết nhường nào chỉ mong lớn lên con mình có một công việc ổn định . Trưởng thành rồi cậu mới biết những đau khổ , khó khăn mình phải trải qua mà chỉ muốn trở lại lúc con bé . Áp lực từ công việc , tình cảm nhưng sẽ không một ai tâm sự khi cậu là một con người đã lớn đâu . Vì vậy , hãy tôn trọng cuộc sống hiện tại của cậu mà đừng than vãn những điều cậu không muốn làm nó , hãy chinh phục những thử thách mà cậu không làm được ở hiện tại để lớn lên cậu không phải hối hận với những gì mình đã làm . Và đừng quên đối xử với bố mẹ thật tốt khi bố mẹ đang còn ở bên cạnh cậu . Chúc cậu luôn mạnh khỏe và may mắn trong cuộc đời của mình .

`@ ` Em viết không hay thì mong mn thông cảm ạ :')

Nguyễn Xuân Sắc
21 tháng 2 2023 lúc 18:58

Xin chào, có thể cậu không biết tớ là ai nhưng tớ lại biết về cậu rất rõ kể cả đến bí mật của cậu chỉ có mình cậu biết. Tại sao ư, có lẽ cậu sẽ nghĩ tớ là một kẻ theo dõi chăng. Không, có thể khi tớ nói ra sự thật cậu sẽ không tin nhưng tớ là cậu 10 năm sau đấy. Dù cậu có tin lời tớ nói hay không thì điều đó vẫn là sự thật không thể chối bỏ. Có lẽ giờ đây, trong năm nay, cậu đang cảm thấy vui, buồn hay hạnh phúc ..... nhưng có lẽ cậu đã từng nghĩ là ước gì mình có thể đi đến tương lai để có được một cuộc sống đầy đủ tiện nghi với hàng loạt công nghệ hiện đại đúng không. Nhưng các cụ ngày xưa đã nói hay những video trên Youtube hiện tại của cậu đã từng có nội dung: "Thế giới càng hiện đại, trái tim con người càng lạnh giá." Giờ đây, tất cả chúng tớ đã không còn được trải nghiệm cảm giác thi cử, học tập kiến thức nữa rồi. Vì có những công nghệ hiện đại gửi vào não bộ chúng tớ tất cả kiến thức của nhân loại. Nếu là cậu, cậu có muốn không, tớ nghĩ rằng cậu sẽ rất muốn đấy vì nếu như không cần học mà lại biết được kiến thức thì tuyệt quá phải không nào. Nhưng từ từ chút, rồi cậu sẽ cảm thấy nó nhanh thôi. Cái cảm giác không được cố gắng, không có những kỉ niệm tuyệt đẹp cùng thầy cô hay những lần thi căng thẳng nữa. Rồi dần dần cậu sẽ muốn vứt bỏ nó ngay thôi. Chính vì vậy, hay cố gắng học đi nhé. Chỉ vì cái suy nghĩ đó mà tớ đã bỏ lỡ cả một tuổi thơ học trò đầy ắp kỉ niệm về mái trường thân yêu, thế nên dù cậu thay đổi nó ở hiện tại thì tương lai tớ đang sống sẽ không thay đổi gì cả. Dù vậy nhưng tớ vẫn muốn rằng trong hàng ngàn đa vũ trụ ngoài kia sẽ có một chính mình được trải nghiệm cảm giác học tập vui vẻ đầy kỉ niệm đáng nhớ. Vậy nên, tớ gửi thư này cho cậu để mong sẽ có một chính mình là cậu đó sẽ không bỏ lỡ những kỉ niệm tuổi hcọ trò đáng nhớ. Gửi cậu! Đừng đi vào vết xe đổ vô cảm về tuổi học trò như tớ đã từng nha! Cố lên! Hãy cố gắng để sau này cậu sẽ không hối hận, hỡi chính tôi 10 năm trước!

_tẮt Nụ cuỜi ♣ LuỜi yÊu...
Xem chi tiết

mik biết ............................................................................ là ..................................................................................................................................................................mik ................................................................................chết........................................liền

Mai Thi Cam Nhung
16 tháng 3 2019 lúc 21:55

là ngày gì vậy

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
IloveEnglish
20 tháng 2 2023 lúc 13:58

Mỗi nghề có một vị trí khác nhau trong xã hội, không có nghề nào không cao quý, không có nghề nào thấp hèn. Những thứ chúng ta lao động bằng chính công sức của mình là cao quý nhất. Chúng ta phải có tâm huyết, yêu nghề mà mình đã chọn. Cố gắng không ngừng để vươn lên, được mọi người tôn trọng. Những nghề mà chúng ta luôn coi là bình thường nhưng thực ra nó rất cao quý, nó giúp đất nước thêm phát triển, lớn mạnh hơn. Dù chỉ một chút nhưng cũng đã đóng góp, xây dựng đất nước. Những nghề phạm pháp, những kẻ lười biếng ăn mà không làm mới đáng không được coi trọng. Chúng ta không nên chê những người lao công, quét rác. Dù họ là những người lao động chân tay nhưng họ vẫn chăm chỉ, quý trọng công việc của mình và họ cũng xứng đáng được tôn trọng. Đống rác mà chúng ta thấy hôm nay bỗng dưng ngày mai biến mất. Đâu phải nó tự biến mất, các bác, các cô lao công đã dọn dẹp đường phố từ sáng sớm. Các bác công nhân cũng vậy. Chỉ là một nghề bình thường đối với chúng ta nhưng họ đã hi sinh bao nhiêu thứ chỉ để kiếm từng đồng lương. Họ vẵn xây dựng nhà cửa từ sáng đến tối, họ xây cho chúng ta nhà, nơi để ở. Một số người đã không may qua đời khi xây dựng. Những đồng tiền nhỏ bé ấy đâu thể làm họ sống lại được. Ai cũng cố gắng khi làm các công việc để xây dựng đất nước, làm cho đất nước thêm giàu mạnh. Chỉ cần chúng ta coi trọng họ, họ cũng cảm thấy vui trong lòng... Tôi mong mọi người sẽ tôn trọng những người lao động chân tay "NHỮNG NGƯỜI LÀM NGHỀ BÌNH THƯỜNG" để cuộc sống này trở nên bình đẳng, không phân chia giai cấp giàu nghèo, các nghề nghiệp với nhau.
(Em dốt văn lắm cô ạ, lúc thi được có mỗi 6-7 điểm thôi)

Đỗ Tuệ Lâm
20 tháng 2 2023 lúc 19:47

Đâu là dấu mốc trưởng thành của cuộc đời bạn? Mười tám tuổi, hai mươi tuổi hay là ba mươi rồi bốn mươi.... Số tuổi không phải là dấu mốc của sự trưởng thành mà cuộc hành trình ta tìm đến thành công mới là đích thực là dấu mốc ấy. Con người ta phải đi trên chính đôi chân ta, biết mình sẽ phải làm gì và định hướng riêng để lập nghiệp, bắt đầu một trang mới của tuổi trẻ để bước ra "đời". Nhưng ta vẫn luôn do dự nghề nào mới quan trọng, mới thuận lợi cho bản thân thành công thì hãy nhớ ý kiến rất hay này: "Phần đông chúng ta cũng sẽ là người bình thường. Nhưng điều đó không thể ngăn cản chúng ta vươn lên từng ngày. Bởi luôn có một đỉnh cao cho mỗi nghề bình thường".

Thực vậy, ai trong chúng ta đều có vết nứt ở một mặt nào đó của bản thân. Ta không thể hoàn hảo, bởi thế nên chúng ta chỉ là người bình thường. Nhưng liệu chúng ta có cần chỉ sống một đời bình thường không?. Chúng ta vẫn có thể vươn lên từng ngày theo ý kiến trên nói. Ta vẫn có thể hoàn thiện phát triển bản thân, vẫn có thể học tập chăm chỉ, siêng năng cố gắng làm việc cống hiến đóng góp tài năng của mình cho đời cho xã hội. Vì sao lại thế?. Đó là bởi chúng ta làm một nghề, một công việc bình thường nhưng nghề nào cũng sẽ có một đỉnh cao của riêng nó. Cũng giống như ai ai cũng có một điều tốt của bản thân mình vậy. Ví như nghề lao động, đỉnh cao chính là trở thành người siêng năng đóng góp được nhiều nhất cho dự án. Hay cả nghề bán hàng hóa, đỉnh cao chính là quản lí rất nhiều cửa hàng. Qua những điều đó, ta có thể đúc kết lại rằng chỉ cần có sự siêng năng cố gắng vươn lên và dù làm bất kì mỗi nghề bình thường nào thì cuối cùng ta đều có thể chạm đến đỉnh cao, sự thành công của đời mình. Hay nói rõ hơn, chính là bởi con người ta sinh ra không phải để tan biến một cách lãng phí và ai ai cũng có thể góp phần cho đời, cho xã hội ngày càng phát triển. Đừng tự cho rằng mình không có sự tài năng, hay sự tự duy nhạy bén tốt đẹp như người khác mà cứ ề à không muốn đôi chân mình đi tiếp. Bởi khi ấy, đời ta trở nên vô nghĩa và nhạt nhẽo biết nhường nào. Hơn nữa, nếu không có "nghề bình thường" thì làm sao những "nghề vô thường" được tồn tại?. Nếu không có những "con người bình thường" thì làm thế nào những "con người vô thường" có thể phát huy rõ tài năng sức mạnh trí tuệ của họ?. Thế nên, ta mới nói rằng nếu sinh ra không được giỏi giang, chúng ta hãy cứ là chính mình làm một con người bình thường. Ta sống có nghĩa, sống tốt đẹp với chính bản thân, xã hội và những người xung quanh mình. Ấy là điều mà mỗi chúng ta ai cũng cần hiểu rõ, làm theo. Theo em, không bao giờ được có một con người nào khinh thường những người bình thường, nghề bình thường. Bởi ai trong chúng ta đều có quyền được đi lên, được sống theo cách mà mình muốn và được làm một nghề nghiệp phù hợp với sức lực tài năng của bản thân. Nghề nào cũng vậy, luôn có sự đỉnh cao dành cho chính nó. 

Khép lại, cuộc đời con người bình thường hay người vô thường đều cần có từ ý nghĩa, từ đóng góp, từ đỉnh cao thành công. Mọi sự cố gắng và nỗ lực hôm nay của bất kì ai hay của người làm nghề bình thường nào đều xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn cho ngày mai. Vậy còn bạn, bạn để cố gắng chạm đến đỉnh cao của nghề nghiệp bản thân chưa?. Câu trả lời nằm ở chính suy nghĩ của ta.

Nhật Văn
20 tháng 2 2023 lúc 20:18

Không nghề nào thấp hèn, không nghề nào không cao quý. Mỗi nghề đều có một vị trí khác nhau trong xã hội này. Nghề nghiệp của chúng ta do chúng ta bỏ ra công sức phải là nghề cao quý và đáng tôn trọng nhất. Mỗi người có một nghề nghiệp riêng phải có quyết tâm, yêu quý nghề nghiệp và con đường mình đã chọn. Phải quyết tâm cố gắng không ngừng, phải vươn lên để được mọi người tôn trọng. Có rất nhiều nghề chúng ta coi là bình thường nhưng nó rất cao quý và rất có ích cho xã hội. Mặc dù nghề đó chỉ đóng góp một phần công sức nhỏ thôi nhưng cũng đủ để xây dựng đất nước. Chúng ta đã mắc một sai lầm thường gặp đó là khinh thường, chê trách những người lao công, quét rác. Việc đó là không thể chấp nhận được. Nghề lao công, quét rác đóng góp rất lớn cho xã hội chúng ta, giúp môi trường chúng ta sống trong sạch, sạch sẽ hơn. Chúng ta nên chỉ trích, phê bình những người lười biếng không làm việc chỉ ngồi không ăn lương. Những người đó mới đáng là không được coi trọng. Còn nghề lao công, họ là những người hùng, đã giúp chúng ta dọn dẹp sạch sẽ những đường xá, .... Trong khi chúng ta đang ngủ trên chiếc giường thì họ đã dậy sớm để dọn dẹp khu phố, dọn dẹp những bãi rác do chúng ta gây ra. Chỉ cần chúng ta coi trọng họ, họ sẽ cảm thấy họ là một phần quan trọng của xã hội. Nên hãy '' Tôn trọng những người làm nghề bình thường '' để cuộc sống này không có sự thiên vị, tân bốc, không phân chia giai cấp giàu nghèo với nhau. 

candy
Xem chi tiết
kimi trưởng ( team sweet...
7 tháng 12 2021 lúc 8:46

thử sức 1 lần dù là trưởng team tui lấy đề 2 nha candy

Hoa hồng và hoa lan 

Ở một khu vườn của một quốc vương nọ có rất hnhieeuf loài hoa và đặc biệt là nó biết nói ! Ông vua rất yêu thích khu vườn của mình nên ngày nào cúng ra sắm sửa chăm sóc . Một hôm , đang chăm sóc ông bỗng thấy một bông hoa hồng đỏ rực bông hồng vừa thấy ông liền nói với điệu bô sai khiến :

- Ê lão già xấu xú kia mau tưới nước cho ta !

Nghe cái giọng đó ông vua thực sự rất tức giận nhưng đột nhiên ông lại nghe thấy tiếng nói quen thuộc

- Nhà vua bớt giận hoa hồng có hơi cứng đầu mong ông bỏ qua cho ! 

Đó là hoa lan bông hoa mà ông thích nhất vì nó luôn dịu dàng và giải quyết được cho ông nỗi u sầu nên ông vua cũng vì thế mà nguôi cơn giận nhưng bông hồng kia cũng đâu chịu tha vẫn tiếp tục lên tiếng

- Này lão già kia tưới nước cho ta nhanh lên , sao lề mề thế !

Lần này ông vua không chịu được nữa liền ra lệnh cho người hầu ném chậu hoa hồng ra khỏi cổng thành !

Các bạn thấy đấy ! Khi nói chuyện với ai bạn nên biết lễ mực và nhẹ nhàng như vậy mới được mọi người quý mến mọi người nhớ đừng như hoa hồng nha !

Kimi

Candy tui xong rồi nha ! 

Khách vãng lai đã xóa
sammy đào ( idol )
7 tháng 12 2021 lúc 8:51

cho tui mới tui lấy đề 1 nha !

chiều tui gửi đáp án cho nhé !

Khách vãng lai đã xóa
Trương Minh Nghĩa
7 tháng 12 2021 lúc 8:42

Hoàng là bạn thân chơi với tôi từ nhỏ, chúng tôi cùng lớn lên, chơi đùa và học tập cùng nhau, trải qua biết bao nhiêu kỉ niệm vui buồn nhưng duy nhất có một kỉ niệm mà khiến tôi không bao giờ quên đó là kỉ niệm tôi bị bong gân

Tôi còn nhớ hồi chúng tôi học lớp 5, hai thằng tôi học cùng lớp lại cùng chung một xóm nên ngày nào hai đứa cũng rủ nhau ra cánh ruộng trước cửa nhà tôi để đá bóng. Cũng như mọi hôm chúng tôi đang đuổi theo quả bóng nhưng do mặt ruộng trơn tôi đã bị ngã nhưng lần này tôi cảm giác tôi đau buốt lên tận óc, vì quá hoảng và đau đớn tôi chỉ biết khóc toáng lên, Hoàng thấy tôi thế vội vàng ra dìu tôi, ánh mắt vô cùng lo lằng liên tục động viên, rồi mẹ tôi đưa tôi đi viện, bác sĩ bảo tôi bị bong gân điều trị một thời gian là khỏi, kể từ đó ngày ngày Hoàng sang nhà tôi trở tôi đi học, nhưng tôi vẫn không thể quên ánh mắt như muốn khóc khi thấy tôi bị ngã, tôi thầm cảm ơn khi mình có một người bạn tốt như vậy

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Hùng
Xem chi tiết
Song Tử Thông Minh
Xem chi tiết
ミ★Qʉỷ Šầʉ★彡
1 tháng 5 2018 lúc 21:39

Những thế hệ lớn lên

Một người bạn yêu cầu giấu tên, sinh đúng vào ngày 30 tháng Tư năm 1975, anh ra đời trong lúc mẹ anh đang trên đường di chạy từ Xuân Lộc vào Sài Gòn, chia sẻ: “Nói chung là mình chưa thấy đó là một thiện ý thật sự cho những người muốn đặt ra vấn đề hòa hợp hòa giải, tức là đặt vấn đề với những người có quyền lực ấy. Mà mình thấy cái thiện ý đó chưa chân thành, người ta chỉ nói cái gì đó để tuyên truyền là chính thôi. Mình cứ nghe ti vi, đài ra rả đó, đại khái là những vết tích xưa cũ như là tự hào ấy. Cái đó mình cho rằng hòa hợp hòa giải khó mà đạt được, người ta chưa tin. Với những người Sài Gòn cũ thì còn lâu mới đạt được, nói nôm na ví dụ như Sài Gòn, hãy đổi hãy trả lại cái tên Sài Gòn đi sẽ thấy hòa hợp hòa giải liền.”

Theo người bạn này, sau ba mươi chín năm, sau một quá trình gia đình anh vất vả để cưu mang người cha bệnh tật sau khi rời trại cải tạo và sau đó không lâu ông qua đời, anh nhận ra rằng cuộc đời anh buồn nhiều hơn vui. Và khái niệm quê hương, đất nước gắn trong ký ức anh cùng với mùi khoai mì, mùi hạt kê độn và bánh tráng sắn thời thơ ấu. Tuổi thơ của anh bị ám ảnh bởi tiếng kẻng họp đội, tiếng loa phát thanh ngoài đầu xóm và tiếng gõ mõ liên hồi báo động an ninh… Dường như tất cả những ký ức tuổi thơ của anh đều mang mang một thanh âm đượm buồn trong sắc màu trầm, nặng của nó.

Khi lớn lên, anh phải bỏ học sớm và bươn bả ngoài cuộc đời với cái lý lịch không được tốt cho mấy bởi vì cha của anh là “ngụy quyền”. Mặc dù anh học rất giỏi và ước mơ được học đại học như bao bạn khác nhưng hoàn cảnh nghèo túng của gia đình đã khiến anh phải bỏ học, theo làm bốc vác ở bến xe, sau đó sắm xe ba gác để chở hàng và hiện tại, anh đã có xe tải để chở rau cho chợ đầu mối nhưng anh vẫn thấy tiếc nuối thời đi học của mình. Bởi ngày từ nhỏ, anh luôn tâm niệm rằng không có vốn liếng nào tốt hơn vốn liếng tri thức.

Và anh cũng cay đắng nhận ra rằng nhiều thế hệ thanh niên Việt Nam, trong đó có thế hệ của anh đã không có được thứ vốn liếng quí giá của tri thức mà có chăng chỉ là cơ hội để làm việc cật lực và tích lũy tiền bạc. Nhưng rất tiếc, một khi nền tảng tri thức của con người bị hạn chế thì kéo theo vốn văn hóa cũng có nguy cơ bị hạn chế. Có nhiều tiền trên tay nhưng hạn chế về văn hóa là một tai họa. Anh đã nhìn thấy tai họa đó ngay trong thế hệ của anh cũng như nhiều thế hệ khác khi con người, xã hội mỗi ngày thêm lạnh lùng, vô cảm và tham lam.

Anh nói rằng nếu như có một cơ hội làm trẻ thơ trở lại, anh sẽ tìm đến một chân trời khác để trưởng thành, bởi vì sự trường thành mà mẹ anh đã dạy chính là phải tích lũy văn hóa, phải biết chia sẻ cùng đồng loại và phải tôn trọng quyền con người. Anh luôn dạy cho con cái mình điều này nhưng anh cũng luôn lo lắng trước môi trường giáo dục quá ư thực dụng hiện tại. Đó là anh chưa muốn nghĩ đến một xã hội đầy rẫy thù hận, tham lam, tranh giành… Như vậy, ít có sự hòa hợp hay hòa giải nào giữa con người với con người một khi quyền làm người không được tôn trọng đúng mức.