NgocHa-7A
ĐỀ LUYỆN TẬP  8I. Đọc-hiểu: Đọc đoạn văn sau và trả lời các câu hỏi cho bên dưới:… Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình cảm ta sẵn có; cuộc đời phù phiếm  và chật hẹp của cá nhân vì văn chương mà trở nên thâm trầm và rộng rãi đến trăm nghìn lần. Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ, núi non, hoa cỏ trông mới đẹp; từ khi có người lấy tiếng chim kêu, tiếng suối chảy làm đề ngâm vịnh, tiếng chim, tiếng suối nghe mới hay. Lời ấy tưởng không có gì là...
Đọc tiếp

Những câu hỏi liên quan
Linh Hà
Xem chi tiết
Hoang NGo
Xem chi tiết
Hoang NGo
Xem chi tiết
Huỳnh Kim Ngân
30 tháng 3 2022 lúc 20:56

CÂU 1:- Đoạn văn trên đc trích trg tác phẩm;" Ý nghĩa văn chương"

- TG: Hoài Thanh. 

- ND:Hoài Thanh khẳng định nguồn gốc cốt yếu của văn chương là tình cảm, là lòng vị tha. Văn chương là hình ảnh của sống muôn hình vạn trạng và sáng tạo ra sự sống, gây những tình cảm không có, luyện những tình cảm sẵn có. Đời sống tinh thần của nhân loại nếu thiếu văn chương thì sẽ rất nghèo nàn.

CÂU 4:

Văn nghệ là tiếng nói của tình cảm con người. Và văn chương-một bộ phận nhỏ của văn nghệ cũng góp phần làm nên cái tiếng nói chung ấy. Và mặc dù, bạn là người khô khan, cộc cằn đến đâu thì liệu bạn có chắc rằng mình sẽ không rơi lệ khi chứng kiến cảnh chia tay giữa hai anh em Thành và Thuỷ trong"CUộc chia tay của những con búp bê". Sự chia sẻ, tâm hồn rộng mở chính là quà tặng tinh thần đẹp nhất mà văn chương mang đến cho chúng ta. Bạn có chú ý đến từ "gây" trong đề bài. Từ "gây" ở đây gợi cho người đọc một sự lôi kéo, dường như đó là cái không tốt. Bởi cũng như cuộc sống muôn màu, văn học cũng được tạo nên từ nhiều mảnh ghép khác nhau; có những mảnh ghép làm cho nền văn học thêm đặc sắc, độc đáo nhưng cũng có những thành phần làm văn học trở nên u tối, đầy rẫy những xấu xa. Nói như thế, có nghĩa là, bên cạnh những tình cảm tích cực, văn học còn mang đến cho ta những mặt tiêu cực trogn suy nghĩ và lối sống mà tư tửong yêu đương tuổi học trò là một ví dụ chẳng hạn. Văn học mang đến cho cuộc sống chúng ta nhiều thứ thật đấy. Nhưng tiếp nhận chúng thế nào, cảm nhận chúng ra sao lại là một vấn đề khác. Hãy để những tình cảm trong văn học mãi luôn là những tình cảm đẹp, thiêng liêng nhất...và còn gì đẹp hơn nếu bạn biến chúng thành tình cảm thật trogn cuộc sống nhỉ ?

BẠN THAM KHẢO NHA

Bình luận (0)
Huỳnh Kim Ngân
30 tháng 3 2022 lúc 21:02

CÂU 2:

- Trạng ngữ: Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng cảnh núi non, hoa cỏ

+ Tác dụng: Xác định thời gian

- Trạng ngữ: Từ khi người nói tiếng chim kêu, suối chảy làm đề ngâm

+ Tác dụng: Xác định thời gian

CÂU 3:

- "Văn chương gây cho ta những tình cảm ta chưa có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có" là câu chủ động.

- Chuyển đổi: ta được văn chương gây những tình cảm ta chưa có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có.

BẠN THAM KHẢO NHA

Bình luận (0)
Lê Phạm Triều Nguyên
Xem chi tiết
minh nguyet
24 tháng 6 2021 lúc 23:50

1. Đoạn văn được trích từ văn bản Ý nghĩa văn chương của tác giả Hoài Thanh

2. Tham khảo nha em: 

Các trạng ngữ:

Có kẻ nói từ khi các thi sĩ ca tụng.

=> TD: Bổ sung ý nghĩa cho núi non hoa cỏ.

 Từ khi có người lấy.

=> TD: Bổ sung ý nghĩa cho tiếng chim, tiếng suối.

3. 

Tham khảo nha em:

Là câu chủ động.

Biến đổi: Ta được văn chương gây cho những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có.

4. Văn chương//CN //gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn cóVN

Bình luận (0)
Trần lê việt dũng
Xem chi tiết
7a4 Nguyễn Nữ Linh Đan
Xem chi tiết
☆Châuuu~~~(๑╹ω╹๑ )☆
8 tháng 3 2022 lúc 18:12

Đoạn văn trên cho ta thấy rằng :

Văn Chương thật đẹp và tuyệt vời làm sao. Nó đã đề cao giá trị cốt yếu của văn chương và cho ta biết được, văn chương là 1 phần không thể thiếu đối với mỗi chúng ta

Bình luận (0)
SHJVBDHJB
5 tháng 4 2022 lúc 14:47

ND:Hoài Thanh khẳng định nguồn gốc cốt yếu của văn chương là tình cảm, là lòng vị tha. Văn chương là hình ảnh của sống muôn hình vạn trạng và sáng tạo ra sự sống, gây những tình cảm không có, luyện những tình cảm sẵn có. Đời sống tinh thần của nhân loại nếu thiếu văn chương thì sẽ rất nghèo nàn.

Bình luận (0)
Quang Huy
Xem chi tiết
Quang Huy
24 tháng 3 2022 lúc 7:35

giúp mink ik

pleassss

Bình luận (0)
Bủh Bủh Dảk Dảk Lmao
Xem chi tiết
Sad boy
30 tháng 7 2021 lúc 20:53

a) Đoạn văn trên trích trong văn bản  ý nghĩa của Văn Chương

của Hoài Thanh

PTBĐ chính : Nghị Luận

b) Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện những tình
cảm ta sẵn có”…

=> ko biết câu này lun á :D nghĩ mãi ko ra

c) Tham khảo

nguồn gốc của văn chương :

Theo Hoài Thanh, “Nguồn gốc cốt yếu của văn chương là lòng thương người và rộng ra thương cả muôn vật, muôn loài”. ... Có nhiều nhà lí luận giải thích : Văn chương bắt nguồn từ lao động, hoặc văn chương bắt nguồn từ những nỗi đau, những khát vọng cao cả của con người…

ý nghĩa của văn chương:

Văn chương là hình ảnh của sự sống muôn hình vạn trạng và sáng tạo ra sự sống, gây những tình cảm không có, luyện những tình cảm sẵn có. Đời sống tinh thần của nhân loại nếu thiếu văn chương thì sẽ rất nghèo nàn. Đó là nội dugn chính của văn bản Ý nghĩa văn chương.

d)

Văn học giúp con người biết yêu thương, chia sẻ. Với những câu chuyện, với những mảnh đời, ta thấy được bản thân cần trân trọng hơn cuộc sống này. Những yêu thương trao đi giúp ta nhận ra cuộc đời này thiêng liêng ý nghĩa và lớn lao vô cùng. Từng lời ca dao về tình cảm gia đình, ca dao than thân, ca dao về quê hương, đất nước... cho bạn đọc thêm hiểu về thế giới lớn lao quanh mình. Văn học còn gắn với những truyền thuyết, những câu chuyện cổ tích,.. ở đó, bạn đọc được là mình, được sống với bao yêu thương, cảm xúc. Đồng thời, tất cả còn khơi gợi trong ta khát khao chân lí, mơ ước tìm hiểu về cuộc sống quanh mình với những đổi thay, với những tran trở, suy tư. Trong thế giới của ta, những câu chuyện về tình cảm gia đình, những lời thơ về mẹ cha, về anh em, về tình bạn.. đã thật sự sống dậy với muôn ngàn yêu thương. Không có văn học, thế giới đâu có những rung cảm, đâu có sẻ chia, trân trọng và con người sẽ chỉ còn thờ ơ, vô cảm lạnh lùng với nhau như cỗ máy không hơn không kém mà thôi. 

  
Bình luận (0)
Lưu Khánh Ly
Xem chi tiết
Trần Mạnh
24 tháng 2 2021 lúc 20:24

Nhà văn Nga nổi tiếng Xantưkốp Sêđrin đã từng khẳng định: “Văn học nằm ngoài những định luật của băng hoại. Chỉ mình nó không thừa nhận cái chết!” Bao năm tháng có qua đi, những cuộc chiến được dựng lên và san bằng, lịch sử đã sang trang mới nhưng văn học vẫn chưa bao giờ thôi hết sức hấp dẫn. Phải chăng là chức năng kì diệu của nói, mà như Hoài Thanh nói trong “Ý nghĩa văn chương”: “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có”.

Khi những con chữ được viết ra trên trang giấy bởi những xúc cảm của nhà thơ với cuộc đời, để hướng tới sự đồng cảm và gửi gắm những thông điệp nào đó, ta  có văn chương. “Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có”- văn chương khơi lên trong lòng chúng ta những tình cảm, những trạng thái mà ta chưa từng biết đến, với những tình cảm sẵn có, văn chương giúp chúng ta “luyện” để sống thật với những cảm xúc, và cũng để sống đẹp hơn. Đó là những nỗi yêu, ghét, giận hờn thường ngày, là thái độ trân trọng và yêu quý cái đẹp cũng như biết đấu tranh để loại bỏ cái xấu xa, tàn ác. Đó chính là thiên chức, là sức mạnh kì diệu của văn chương.

Văn chương gây cho ta những tình cảm ta không có, hay chưa có cơ hội được trải nghiệm. Mỗi chúng ta, là con của đất nước Việt Nam đều mang trong mình lòng tự hào dân tộc, tình yêu quê hương đất nước. Nhưng trong thời hòa bình, ấm no, tình cảm ấy dường như đã bị ngủ quên. Khi ấy, những áng văn “Tinh thần yêu nước của nhân dân ta” của Hồ Chí Minh chính là minh chứng rõ nhất. Bác đã khẳng định: “Dân ta có một lòng nồng nàn yêu nước”, tính cảm ấy luôn sôi nổi, mãnh liệt và chân thành. Từ thuở Bà Trưng, Bà Triệu; từ người già đến người trẻ, từ chiến sĩ đến nhân dân, từ nam nữ công nhân cho đến chính phủ, … Tình yêu nước được thể hiện rất đa dạng và phong phú. Khi ấy, ta chợt thấy hình như, một làn sóng mới, hình như tình yêu nước cũng đang dâng trào trong ta. Từ đó, có ý thức trách nhiệm với tổ quốc.

Đến với văn chương, ta còn được sống trong những trang thơ đẫm lệ, được chứng kiến cảnh chia li sầu thảm và tình cảnh lẻ loi của người chinh phụ sau giây phút tiễn chồng ra trận:

“Cùng trông lại mà cùng chẳng thấyThấy xanh xanh những mấy ngàn dâuNgàn dâu xanh ngắt một màuLòng chàng ý thiếp ai sầu hơn ai?”

Cả không gian nhuỗm màu xanh buồn thảm, từ xanh xanh nhẹ nhàng đẩy lên xanh ngắt cực điểm như nỗi sầu buồn của người chinh phụ cứ ngày thêm chồng chất không thể hóa giải. Câu hỏi cuối đầy day dứt: Lòng chàng, ý thiếp, ai sầu hơn? Thiếp đâu thể biết lòng chàng, ngay cả sự sống của chàng cũng không biết. Nhưng rõ ràng nỗi sầu của thiếp đã đong đầy cả đất trời, ngấm vào cảnh vật. Những câu thơ ngắn gọn, dẫu không ở trong xã hội phong kiến bấy giờ, ta cũng có thể thấu hiểu nỗi lòng của con người thuở trước.

Không chỉ vậy, văn chương còn luyện cho ta những tình cảm ta sẵn có. Nỗi yêu ghét, buồn vui ngày thương ai chẳng có, nhưng đến với văn chương, ta được sống trọn vẹn với từng cung bậc cảm xúc. Khi tình yêu quê hương hòa cùng với tình yêu đôi lứa, ta có những câu thơ như những câu hát phất lên đầy sức sống:

“Đứng bên ni đồng ngó bên tê đồng,mênh mông bát ngátĐứng bền tê đồng ngó bên ni đồngbát ngát mênh môngThân em như chẽn lúa đòng đòngPhất phơ dưới ngọn nắng hồng ban mai.”

Khung cảnh đất nước quê hương mới bát ngát, rộng lớn làm sao! Câu hò của ta cứ ngang dọc, thênh thang trong biển rộng sông dài. Hình ảnh cô gái hiện lên như “chèn lúa đòng đòng” đầy sức sống và xinh tươi dưới ngọn “nắng hồng ban mai” trong mùa gặt hái. Câu thơ căng tràn sức sống, niềm tin yêu đối với quê hương cũng như con người.

Nhưng có lúc, ca dao cho ta sống với những số phận bi thảm, những tiếng kêu đau thương của con người:

“Thương thay thân phận con tằm,Kiếm ăn được mấy phải nằm nhả tơ.Thương thay lũ kiến li ti,Kiếm ăn được mấy phải đi tìm mồi.Thương thay hạc lánh đường mây,Chim bay mỏi cánh biết ngày nào thôi.Thương thay con cuốc giữa trời,Dầu kêu ra máu có người nào nghe.”

Số phận người nông dân trong xã hội cũ chỉ là con sâu, cái kiến, kêu trời trời không thấy, kêu đất mà đất chẳng nghe. Cuộc đời của họ chỉ như những con vật: tằm, kiến, hạc, cuốc để cho bè lũ phong kiến áp bức, bóc lột. “Thương thay” hay là thương cho chính mình, cho số kiếp của mình để rồi cất thành tiếng kêu bi phẫn:

“Ai làm cho bể kia đầyCho ao kia cạn, cho gầy cò con?”

Như vậy, đến với văn chương, chúng ta đã được sống trong thế giới của tình cảm, cảm xúc một cách trọn vẹn: được cảm nhận những nỗi đau của con người cách ta hàng trăm năm, yêu và giận hết mình với con người. Như thế, ta biết sống đẹp hơn, biết trân quý cuộc sống của mình và hướng mình tới cái đẹp, cái thiện. Đó chính là giá trị của văn học, cũng là bí quyết để nó nằm ngoài quy luật băng hoại của cuộc sống

Bình luận (0)