viết 3 câu văn phát biểu cảm nghĩ về mái tóc của bà
phát biểu cảm nghĩ của em về mái tóc của mẹ
Bọn tớ không biết tóc mẹ ngắn hay dài nữa, vì lúc nào mẹ cũng búi thành một túm đằng sau, trông như kiểu búi ót của các cụ già ở quê. Sáng sớm, khi trời còn lờ mờ tối, vừa mở mắt ra là bọn tớ đã thấy mẹ đang ngồi bên đèn bàn lọ mọ pha sữa chuẩn bị bữa sáng bọn tớ, với mái tóc đã được búi cao gọn gàng. Đêm đến, khi bọn tớ sắp ngủ rồi vẫn là mái tóc như vậy, thỉnh thoảng bọn tớ khóc toáng lên giữa đêm, lại vẫn nhìn thấy "mái tóc ấy" bế tớ lên ru ngủ.
Bọn tớ yêu mùi tóc mẹ lắm, giống y như mùi của bọn tớ sau khi tắm xong. Vì hôm nào bọn tớ tắm nước gì là mẹ lại dùng luôn nước đó gội đầu, đỡ mất thời gian nấu. Khi thì tóc mẹ có mùi lá kinh giới, khi thì mùi mướp đắng, bây giờ mẹ lại có mùi thơm nồng của nước lá sả. Thế nên thỉnh thoảng ngửi mùi tóc mẹ, bọn tớ lại thèm... ốc nóng kinh khủng.
Mẹ sinh đôi một lúc hai anh em tớ nên mẹ xoay như chong chóng. Quanh quẩn với vấn đề ăn rồi... "ị" của bọn tớ đã làm cho mẹ nghèo nàn về thời gian quá. Nhiều lúc mẹ bảo thèm có thêm thời gian hơn nữa để có thể làm được nhiều điều. Nhưng mẹ chắc là chẳng làm gì được ngoài thế giới của bọn tớ. Có hôm nửa đêm mẹ bật dậy bảo với bố: "Em mơ thấy con ***** ra bỉm rồi". Mà đúng thật, chắc là mùi lạ của tớ đã bay vào tận giấc mơ của mẹ. Vì thế nên mẹ chọn kiểu tóc "bà già" này cũng đúng thôi.
Lại nói về mái tóc của mẹ, đây quả là kiểu tóc cực kỳ đơn giản và rất tiện lợi. Lâu lắm rồi mẹ không biết đến cái lược là gì, mẹ chỉ cần đúng một cái dây buộc tóc, thế là xong! Tất nhiên, mẹ tớ vẫn là một người phụ nữ nên sáng nào tranh thủ đánh răng rửa mặt mẹ cũng soi gương và cười điệu, rồi thở dài nhìn nhan sắc của mình. Nhưng mẹ không biết rằng trong mắt bọn tớ mẹ vẫn là người đẹp nhất.
Mà bọn tớ nghe đồn ngày xưa mái tóc mẹ còn là cảm hứng cho các anh chàng làm thơ cơ đấy. Nhưng sau khi có bọn tớ, tất cả kẹp tóc và các phụ kiện đẹp long lanh bị mốc meo trong ngăn kéo, mẹ chỉ trung thành với dây buộc tóc màu đen đơn giản và sạch sẽ
Rồi có người đến nhà chơi, chào mẹ là "bác", mẹ tự huyễn hoặc cho rằng chắc do trời chập choạng tối (hôm ấy trời tối thật), rồi lại có người chào "bác", mẹ lại cho rằng người ta nhìn nhầm (vì hôm ấy rõ ràng trời còn sáng lắm)... rồi không chỉ một mà hai, ba, bốn,... nhiều người tưởng nhầm mẹ là... bà ngoại (!), mẹ mới tá hỏa nhận ra mình đã trở nên vừa già vừa xấu từ lúc nào.
Thế là mẹ quyết phải thay đổi, mẹ không muốn chỉ đẹp trong mắt bọn tớ và bố, mà còn muốn đẹp hơn trong mắt nhiều người nữa. Lần này, mẹ quyết... cải tổ! Trước hết là làm tóc xoăn, rồi nhuộm tóc. Kiểu này ra đường, chắc khối kẻ phải trầm trồ: Gái hai con trông mòn hết hai con mắt!
Nhưng bọn tớ thì không được ngất ngây với mái tóc thời trang của mẹ. Vì khi đi làm về, trước khi bước vào nhà, mẹ đã nhanh tay buộc tóc gọn gàng để có thể bắt tay vào công việc nội trợ quen thuộc. Nhưng đối với bọn tớ, mái tóc giản dị ấy trông vẫn rất sang trọng quý phái. Tất nhiên, trừ những lúc mẹ toàn hỏi những vấn đề tế nhị một cách vô duyên để cả xóm đều nghe thấy: "Bun Beo hôm nay có ***** không ông? Phân thế nào, lỏng hay cứng, có lẫn gì không??????" Và khi bị hỏi nhiều, dồn dập như vậy, ông nội không trả lời chi tiết được đành phải bảo: "Con ra ngoài thùng rác mà nghiên cứu". Nên thỉnh thoảng mẹ tớ có hành động khá kỳ quặc là... lục thùng rác.
Mẹ tớ bảo mẹ luôn nhớ mùi tóc của bà ngoại. Mỗi lần mẹ ốm, dù nằm bê bết nhưng mẹ vẫn cảm nhận được "mùi yêu thương" từ mái tóc của bà khi bà cúi xuống vén màn, kéo chăn cho mẹ.
Mẹ thích nhất cảnh mỗi buổi sáng vừa bế bọn tớ vừa ngắm bà ngoại đứng trước hiên nhà chải tóc, bàn tay cầm lược đưa nhẹ nhàng từ đỉnh đầu xuống đuôi tóc rồi vuốt những sợi tóc rụng. Sau đó bà vấn tóc lên. Tóc bà đã thưa, cái búi tóc sau ót nhỏ bằng trái cau. Còn bọn tớ thì nghịch mái tóc của mẹ, và búi tóc ấy luôn làm bọn tớ cảm thấy hiện lên sợi dây tình thân giữa các bà mẹ.
Thời trang thay đổi từng ngày, từng giờ và thời gian là kẻ thù không đội trời chung của sắc đẹp, nhưng bọn tớ luôn chắc chắn rằng mái tóc của các bà mẹ dù để kiểu nào luôn là mái tóc đẹp nhất.
“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”
Viết 1 đoạn văn biểu cảm từ 10 đến 20 câu nói về mái tóc của mẹ em đang cần gấp ạ
tham khảo nha bn
Nếu ai hỏi em, người mà em yêu quý nhất nhà là ai? Thì em sẽ không ngần ngại trả lời ngay là mẹ.
Mẹ em năm nay 36 tuổi, là bác sĩ ở bệnh viện nhi thành phố. Mỗi ngày mẹ đều đi làm từ sáng đến tối mới về. Có hôm mẹ phải đi trực suốt cả đêm cơ. Công việc vất vả là vậy, mẹ vẫn dành thời gian để quan tâm và chăm sóc em. Hôm nào có thời gian, mẹ sẽ đưa em đi chơi và ăn những món ngon.
Em mong mẹ luôn khỏe mạnh và vui vẻ. Vì chỉ cần như vậy là em cũng đã hạnh phúc lắm rồi.
3. Viết đoạn văn tả mẹ số 2Người phụ nữ mà em yêu quý nhất trên đời chính là mẹ của em.
Mẹ em năm nay 35 tuổi, hiện đang là công nhân của nhà máy may. Hằng ngày mẹ đi làm từ sáng đến chiều mới về. Tuy mệt, nhưng mẹ vẫn luôn dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ và nấu cho cả nhà những bữa cơm thật là ngon. Cả xóm em ai cũng quý mẹ, vì mẹ vừa hiền lành lại chịu thương chịu khó. Lúc nào, mẹ cũng nghĩ cho người khác cả.
Em yêu mẹ nhiều lắm, nên em sẽ cố gắng học tập thật tốt để làm mẹ vui lòng.
3. Tả mẹ của em số 3Ở nhà em có một cô tiên đang sống, đó chính là mẹ của em.
Mẹ của em là một bà nội trợ, năm nay 38 tuổi. Mỗi ngày, mẹ dành thời gian để chăm sóc gia đình, và vườn cây cảnh trước nhà. Lúc nào mẹ cũng vui vẻ và truyền nguồn năng lượng tích cực đó đến mọi người. Nhờ vậy, hàng xóm láng giềng ai cũng quý mẹ. Dưới bàn tay mẹ, em và bố luôn được ăn ngon, mặc đẹp, ngủ trong chiếc chăn thơm tho. Thật là thoải mái.
Em sẽ cố gắng trở thành một người con ngoan, trò giỏi để mẹ có thể tự hào về em.
4. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 4Người phụ nữ đẹp nhất đối với em có lẽ chính là mẹ, mẹ không chỉ là người đẹp nhất mà còn là người phụ nữ đảm đang nhất, tuyệt vời nhất trong suy nghĩ của em. Mẹ em là một giáo viên tiểu học, năm nay mẹ đã bước sang tuổi 35, mẹ công tác trong chính ngôi trường mà em đang học, chính vì vậy sáng nào em cũng được mẹ chở đi làm và đi học. Mẹ em có mái tóc dài, đen nhánh và thẳng suôn mượt, mẹ không thích nhuộm tóc hay làm xoăn như các cô giáo khác. Dù là đi dạy hay ở nhà mẹ vẫn rất giản dị, không tô son, đánh phấn, nhưng như thế mẹ vẫn rất xinh đẹp. Mẹ em là một giáo viên dạy giỏi ở trường, em rất tự hào khi có một người mẹ như mẹ của em. Em sẽ cố gắng học tập thật tốt để không phụ lòng yêu thương, chăm sóc và dạy dỗ của mẹ.
5. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 5Ai được sinh ra trên cuộc đời này đều có mẹ, vì mẹ chính là người đã cho ta cuộc sống này. Em cũng vậy, mẹ chính là người tuyệt vời nhất đối với em, mẹ đã cho em được sinh ra, được lớn lên và được sống trong vòng tay yêu thương của gia đình. Mẹ em năm nay đã ngoài 30 tuổi, công việc của mẹ là bán hoa quả ngoài chợ, công việc đó rất vất vả, buổi sáng mẹ dậy thật sớm để sắp hàng mang ra chợ, đến tối muộn mẹ mới dọn hàng về. Vì hay thức khuya dậy sớm nên trông dáng mẹ rất gầy, nước da sạm đi và xuất hiện vài nếp nhăn. Mỗi buổi được nghỉ học em đều ra chợ phụ mẹ trông hàng, em mong sao có thể giúp đỡ mẹ để mẹ được nghỉ ngơi nhiều hơn.
6. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 6Trong gia đình em, mẹ là người mà em yêu quý nhất. Năm nay mẹ đã ngoài ba mươi tuổi rồi nhưng mẹ còn trẻ lắm. Dáng người nhỏ nhắn. Khuôn mặt trái xoan, rạng rỡ. Mái tóc đen mượt lúc nào cũng được chải gọn gàng. Đôi mắt đen nhánh nhìn em thật hiền từ và đấy trìu mến.Thường ngày mẹ dậy thật sớm để dọn dẹpvà chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà. Mẹ nấu ăn rất ngon, em thích nhất món canh bí tôm của mẹ nấu. Tối đến, mẹ thường dạy em học bài, bài nào em chưa hiểu,mẹ giảng cho em ngay. Rồi mẹ đưa em vào giấc ngủ với những câu chuyện thần tiên mà mẹ kể, chắp cánh những ước mơ cho em. Em rất yêu mẹ và cố gắng hái được nhiều bông hoa điểm mười để tặng mẹ.
7. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 7Mỗi người chúng ta sinh ra đều có một người mẹ. Đó là người mang nặng đẻ đau, chăm lo và nuôi dưỡng chúng ta trưởng thành. Mẹ của em cũng như bao người mẹ khác, đều rất yêu thương con cái. Em rất yêu mẹ của em.
Mẹ năm nay đã gần 45 tuổi, mái đầu mẹ đã bắt đầu có những sợi tóc màu bạc. Mỗi lần ngồi cạnh mẹ, mẹ lại bảo nhổ cho mẹ những sợi tóc đó. Người ta bảo với em rằng đó là dấu hiệu của tuổi già. Mà em thì không muốn mẹ già đi chút nào.
Gương mặt mẹ tròn, làn da bị sạm vì rám nắng. Suốt ngày mẹ em làm việc đồng áng từ sáng đến tối nên mẹ không trắng như nhiều người khác. Nhưng em vẫn thích sờ vào má mẹ khi nằm ngủ. Vì em nhận ra sự nhọc nhằn, vất vả của mẹ. Đôi mắt của mẹ em hiền lắm, mẹ cười mà mắt cũng biết cười.
Mẹ chăm sóc cho hai chị em rất cẩn thận, mỗi sáng mẹ đều chuẩn bị cơm canh rất ngon cho em và ba ăn. Mẹ bảo bữa sáng quan trọng nhất nên không được bỏ bữa. Khi chúng em đến trường, mẹ còn không quên chuẩn bị khẩu trang cũng như nước uống bỏ vào túi. Mẹ luôn là người phụ nữ chu đáo như vậy.
8. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 8Riêng mặt trời chỉ có một mà thôi
Và mẹ em chỉ có một trên đời
Mẹ là điều tuyệt với nhất mà thế giới mang đến cho em, em luôn tự hào vì em có một người mẹ vô cùng tuyệt vời. Mẹ em năm nay 34 tuổi, là giáo viên cấp 3 môn Ngữ Văn. Mẹ có mái tóc đen, dài ngang lưng, đôi mắt to và hiền từ, nước da trắng. Mẹ em là một người vô cùng đảm đang, nhanh nhẹn. Vừa phải đi làm, lại vừa phải chăm sóc gia đình, nhưng lúc nào mẹ cũng chu toàn. Mẹ lo cho bố và em từng bữa cơm, giấc ngủ. Nhiều lúc em tự hỏi :”Tại sao mẹ lại giỏi như vậy, một lúc làm bao nhiêu là việc?”.
Em rất thích những lúc mẹ ngồi chấm bài của học sinh, mẹ đeo kính, rất chăm chú, đôi lúc lắc đầu, lúc lại mỉm cười. Mẹ cũng dạy em học bài, mẹ rất nhẹ nhàng, không bao giờ quát mắng mà từ từ giảng giải cho em hiểu. Em vẫn nhớ hồi lớp Một em ốm nặng mẹ đã thức trắng mấy đêm liền để trông em. Mặt mẹ hốc hẳn lại, mệt mỏi và lo lắng đến nhường nào. Mẹ với người lớn thì hiếu lễ, với trẻ nhỏ thì yêu chiều thế nên ai cũng rất yêu quý mẹ. Ông bà nội em cũng rất tự hào vì có cô con dâu vừa khéo léo lại giỏi giang. Em biết bản thân mình còn rất nhiều thiếu sót, thi thoảng cũng làm mẹ buồn lòng. Nhưng em sẽ cố gắng hết sức, ngoan ngoãn và học thật giỏi để mẹ được vui vẻ. Em chỉ muốn nói: “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, mẹ là ánh sáng của cuộc đời con.”
9. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 9Mẹ em ba mươi bẩy tuổi, là một luật sư của đoàn luật sư Hà Nội. Mẹ có dáng người cao mảnh mai, đôi mắt tròn đen, mái tóc ngắn gọn. Mẹ hiền lành, dịu dàng nhưng rất nghiêm khắc. Sáng nào mẹ cũng dậy sớm, chuẩn bị đưa em đi học. Mẹ làm việc rất nhiều nhưng luôn tận tụy, tỉ mỉ và chỉn chu với mọi việc, nên ai cũng quý mến mẹ. Khi thành phố lên đèn, mẹ mới về nhà, mặc dù rất mệt, nhưng mẹ vẫn nấu ăn, dọn nhà và hướng dẫn em ôn bài. Em rất thương mẹ, nên em luôn cố gắng chăm học và ngoan ngoãn để mẹ luôn vui.
10. Đoạn văn ngắn tả mẹ số 10Em thuộc rất nhiều bài hát và bài thơ ca ngợi mẹ nhưng có lẽ không thể nói hết những tình cảm mà mẹ dành cho em. Ngày trước khi mẹ là một cô giáo trẻ trung và xinh đẹp. Mẹ có chiều cao khiêm tốn nhưng lại sở hữu dáng người nhỏ nhắn, thanh mảnh và dáng đi nhẹ nhàng. Mái tóc mẹ dài mượt mà như những cô tiên trong truyện cổ. Em cứ ngắm mãi ảnh cưới của mẹ với cha ngày trước. Mẹ cười xinh xắn khoe chiếc cằm chẻ duyên dáng và đôi đồng điếu. Ba nói với em ngày trước cũng vì đôi đồng điếu này mà ba có có cảm tình với mẹ ngay cái nhìn đầu tiên. Thế mà cô tiên trẻ trung của em lại trở thành một người mẹ giản di, bình thường. Ngày sinh em ra mẹ phải nghỉ việc đi dạy, công việc mẹ rất yêu thích để chăm sóc em. Em hay ốm nên không thể nhờ ai chăm hộ. Ba đi làm cả tuần mới về, mẹ gồng gánh mọi chuyện. Thế nên chỉ vài năm mẹ đã già đi rất nhiều. Bây giờ nhìn mái tóc ngắn ngang vai em thấy thương mẹ vô cùng. Trán mẹ đã xuất hiện nhiều nếp nhăn, đôi mắt quầng đen vì nhiều đêm thức trắng. Gương mắt trắng trẻo ngày xưa giờ trở nên xanh xao và có nhiều vết nám. Mẹ không có thời gian để chăm sóc cho bản thân vì phải chăm lo cho hai con và cả gia đình. Duy chỉ có nụ cười tươi là không thay đổi. Mẹ vẫn giữ tính lạc quan nên mọi người rất thích bên cạnh mẹ. Dù có khó khăn mẹ vẫn cười và động viên mọi người cố gắng.
Mẹ già, một nắng hai mưa
Rưng rưng mái tóc bạc phơ tháng ngày
Lá vàng còn ở trên cây
Nghe câu hát cũ dâng đầy hồn ta
Mẹ ơi, xin mẹ đừng già
Những ngày cơ cực đã qua lâu rồi
Câu 1: Viết một đoạn văn khoảng 5-7 dòng phát biểu cảm nghĩ về đoạn thơ
Giúp t vs
Viết một đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về tình bà cháu trong bài thơ Tiếng gà trưa của Xuân Quỳnh khoảng 10 đến 12 câu
Trong số những tác phẩm văn họ ,bài thơ "tiếng gà trưa" đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc nhất. Nổi bật ở đây là vẻ đẹp bình dị,gần gũi của tình bà cháu. Bà chăm chút ,nâng niu từng quả trứng cho con gà mái ấp để cuối năm bán gà ,dành dụm tiền để mua cho cháu bộ quần áo mới cho cháu mặc Tết. Sự tần tảo,yêu thương của bà đã in đậm vào trong tâm trí của người cháu. Chỉ một tiếng gà nhảy ổ thôi nhưng đã gợi về bao kỉ niệm đẹp thời thơ ấu đc sống trong tình yêu thương bao la của bà. Những kỉ niệm đó như tiếp thêm động lực chiến đấu cho anh chiến sĩ chiến đấu vì Tổ quốc,vì bà,vì xóm làng. Tóm lại, bằng những hình ảnh gần gũi và lời thơ bình dị, bài thơ đẫ cho em thấy được tình cảm bà cháu thiêng liêng,đẹp đẽ.
Từ tình yêu quê hương yêu bà đã biến thành lòng yêu tổ quốc. Đó là động lực thôi thúc cháu đứng lên gia nhập quân đội chiến đấu và bảo vệ tổ quốc.Trong một phần máu thịt tổ quốc có bà có đàn gà tuổi thơ là một miền kí ức êm dịu nhất của cuộc đời chiến sĩ. Với giọng thơ nhẹ nhàng dạt dào cảm xúc của một nữ thi sĩ, hình ảnh tiếng gà trở đi trở lại ở mỗi khổ thơ tác giả đã vẽ lên một bức tranh làng quê thật thanh bình thật đẹp.
Tiếng gà trưa sự tần tảo của bà là những dư vị ngọt ngào nhất còn đọng lại trong tâm hồn mỗi độc giả mỗi khi nhớ về bài thơ này.
Viết đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về tình bà cháu trong bài thơ tiếng gà trưa
Tham khảo
Trong số những tác phẩm văn họ ,bài thơ "tiếng gà trưa" đã để lại trong em nhiều ấn tượng sâu sắc nhất. Nổi bật ở đây là vẻ đẹp bình dị,gần gũi của tình bà cháu. Bà chăm chút ,nâng niu từng quả trứng cho con gà mái ấp để cuối năm bán gà ,dành dụm tiền để mua cho cháu bộ quần áo mới cho cháu mặc Tết. Sự tần tảo,yêu thương của bà đã in đậm vào trong tâm trí của người cháu. Chỉ một tiếng gà nhảy ổ thôi nhưng đã gợi về bao kỉ niệm đẹp thời thơ ấu đc sống trong tình yêu thương bao la của bà. Những kỉ niệm đó như tiếp thêm động lực chiến đấu cho anh chiến sĩ chiến đấu vì Tổ quốc,vì bà,vì xóm làng. Tóm lại, bằng những hình ảnh gần gũi và lời thơ bình dị, bài thơ đẫ cho em thấy được tình cảm bà cháu thiêng liêng,đẹp đẽ.
em hãy viết 1 đoạn văn phát biểu cảm nghĩ về hình ảnh người bà trong văn bản '' Tiến gà trưa''
viết đoạn văn 6-8 câu nêu cảm nghĩ về hai câu thơ
người cha mái tóc bạc
đốt lửa cho anh nằm
trong đoạn văn có sử dụng 1 câu trần thuật đơn có từ là và 1 phép so sánh
câu văn trên cho ta thấy được tình yêu sâu sắc của anh đổi viên đối với bắc hồ vĩ đại anh còn ví bác như người cha của mình trong câu thơ: 'người cha mái tóc bạc'
còn câu thơ 'đốt lửa cho anh nằm' nói lên bác là người rất yêu quý các anh đội viên của mình và hai câu thơ này được trích trong bài thơ
đêm nay bác không ngủ một bài thơ nổi tiếng
Đề: Viết đoạn văn ngắn phát biểu cảm nghĩ về khổ thơ thứ 3 của ông đồ ( 8 đến 10 câu)
Em tham khảo:
Nhiều năm tháng đã trôi qua. Đâu còn những mùa xuân rực rỡ nữa? Đâu còn cảnh những ngày tưng bừng, rộn ràng bên đường phố, khi ông đồ "Hoa tay tháo những nét - Như phượng múa rồng bay”. Đâu còn nữa một thời vang bóng: "Bao nhiêu người thuê viết - Tẩm tắc ngợi khen tài”. Tương phản với một quá khứ huy hoàng là một hiện tại cô đơn, trơ trọi. Câu hỏi tu từ cất lên như một tiếng thở dài ngao ngán. Chua xót vì sự đổi thay của thế sự, vì sự lạnh nhạt của người đời. Dòng chảy thời gian trôi buồn dài lê thê, càng trở nên trống vắng. "Giấy đỏ" vì nỗi đau của người mà đã nhạt phai, nhạt nhòa "buồn không thắm" nữa. Nghiên mực xưa ngát thơm mực Tàu đen nhánh nay trở thành “ nghiên sầu" đáng thương; mực đã bị khô, bị chết, bị đọng lại một cách buồn đau. Giấy đỏ, nghiên mực được nhân hóa để cực tả nỗi buồn cô đơn của một lớp người tài hoa sinh bất phùng thời trong cõi bể dâu, cái thời "Thỏi có ra gì cái chữ Nho" - khi Hán tự đã mạt vận!
viết đoạn văn nêu suy nghĩ , tình cảm của em về mái trường dấu yêu . Trình bày trong một đoạn văn 8-10 câu
kể về ông hay bà của em
( Các bạn tự làm , không chép trên mạng )
tình cảm của em về mái trường dấu yêu
ngôi trường thcs phước bửu nằm ở trung tâm thị trấn phước bửu sát quốc lộ 55. tôi rất yêu ngôi trường này, tuy nó ko dk khang trang nhưng rất sạch và đẹp. sân trường rộng rãi, thoáng mát, còn có rất nhiều cây xanh. ở ngôi trường nay đã chất chứa đầy ắp những kỉ niệm vui buồn của tuổi học trò. có những tiết hok đầy hấp dẫn nhưng cũng ko thiếu những tiết hok nhàm chán. tuy vậy nhưng ngôi trường thân yêu vẫn trong lòng tôi, ko bao jo phai nhạt
Với mỗi người, gia đình là tổ ấm, là nơi che chở, bao bọc ta trong tình yêu thương. Gia đình luôn dang rộng vòng tay chào đón ta trở về, là nơi bình yên dù cho ngoài kia có là phong ba bão tố. Nhưng có một ngôi nhà nữa, cũng gần gũi và không kém phần quan trọng trong suốt thời ấu thơ của ta. Ngôi nhà ấy chính là mái trường mến yêu. Mái trường ôm ấp bao kỉ niệm thân thương về tình thầy trò, tình bạn bè. Cũng chính nơi ấy, ta được dạy dỗ nên người, được lấp đầy những khoảng trống về tri thức và nhân cách. Mái trường còn chắp cánh cho những ước mơ của ta được bay cao bay xa. Vì lẽ ấy, mái trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của mỗi người, thầy cô là cha mẹ, bạn bè là anh em."Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu". Thời gian trôi đi mãi mãi không trở lại nhưng có một thứ vẫn sẽ mãi in đậm trong tâm trí tôi, đó là hình bóng về mái trường mến yêu, là khoảng thời gian tươi đẹp được gắn bó bên thầy cô, bạn bè.