Bọn tớ không biết tóc mẹ ngắn hay dài nữa, vì lúc nào mẹ cũng búi thành một túm đằng sau, trông như kiểu búi ót của các cụ già ở quê. Sáng sớm, khi trời còn lờ mờ tối, vừa mở mắt ra là bọn tớ đã thấy mẹ đang ngồi bên đèn bàn lọ mọ pha sữa chuẩn bị bữa sáng bọn tớ, với mái tóc đã được búi cao gọn gàng. Đêm đến, khi bọn tớ sắp ngủ rồi vẫn là mái tóc như vậy, thỉnh thoảng bọn tớ khóc toáng lên giữa đêm, lại vẫn nhìn thấy "mái tóc ấy" bế tớ lên ru ngủ.
Bọn tớ yêu mùi tóc mẹ lắm, giống y như mùi của bọn tớ sau khi tắm xong. Vì hôm nào bọn tớ tắm nước gì là mẹ lại dùng luôn nước đó gội đầu, đỡ mất thời gian nấu. Khi thì tóc mẹ có mùi lá kinh giới, khi thì mùi mướp đắng, bây giờ mẹ lại có mùi thơm nồng của nước lá sả. Thế nên thỉnh thoảng ngửi mùi tóc mẹ, bọn tớ lại thèm... ốc nóng kinh khủng.
Mẹ sinh đôi một lúc hai anh em tớ nên mẹ xoay như chong chóng. Quanh quẩn với vấn đề ăn rồi... "ị" của bọn tớ đã làm cho mẹ nghèo nàn về thời gian quá. Nhiều lúc mẹ bảo thèm có thêm thời gian hơn nữa để có thể làm được nhiều điều. Nhưng mẹ chắc là chẳng làm gì được ngoài thế giới của bọn tớ. Có hôm nửa đêm mẹ bật dậy bảo với bố: "Em mơ thấy con ***** ra bỉm rồi". Mà đúng thật, chắc là mùi lạ của tớ đã bay vào tận giấc mơ của mẹ. Vì thế nên mẹ chọn kiểu tóc "bà già" này cũng đúng thôi.
Lại nói về mái tóc của mẹ, đây quả là kiểu tóc cực kỳ đơn giản và rất tiện lợi. Lâu lắm rồi mẹ không biết đến cái lược là gì, mẹ chỉ cần đúng một cái dây buộc tóc, thế là xong! Tất nhiên, mẹ tớ vẫn là một người phụ nữ nên sáng nào tranh thủ đánh răng rửa mặt mẹ cũng soi gương và cười điệu, rồi thở dài nhìn nhan sắc của mình. Nhưng mẹ không biết rằng trong mắt bọn tớ mẹ vẫn là người đẹp nhất.
Mà bọn tớ nghe đồn ngày xưa mái tóc mẹ còn là cảm hứng cho các anh chàng làm thơ cơ đấy. Nhưng sau khi có bọn tớ, tất cả kẹp tóc và các phụ kiện đẹp long lanh bị mốc meo trong ngăn kéo, mẹ chỉ trung thành với dây buộc tóc màu đen đơn giản và sạch sẽ
Rồi có người đến nhà chơi, chào mẹ là "bác", mẹ tự huyễn hoặc cho rằng chắc do trời chập choạng tối (hôm ấy trời tối thật), rồi lại có người chào "bác", mẹ lại cho rằng người ta nhìn nhầm (vì hôm ấy rõ ràng trời còn sáng lắm)... rồi không chỉ một mà hai, ba, bốn,... nhiều người tưởng nhầm mẹ là... bà ngoại (!), mẹ mới tá hỏa nhận ra mình đã trở nên vừa già vừa xấu từ lúc nào.
Thế là mẹ quyết phải thay đổi, mẹ không muốn chỉ đẹp trong mắt bọn tớ và bố, mà còn muốn đẹp hơn trong mắt nhiều người nữa. Lần này, mẹ quyết... cải tổ! Trước hết là làm tóc xoăn, rồi nhuộm tóc. Kiểu này ra đường, chắc khối kẻ phải trầm trồ: Gái hai con trông mòn hết hai con mắt!
Nhưng bọn tớ thì không được ngất ngây với mái tóc thời trang của mẹ. Vì khi đi làm về, trước khi bước vào nhà, mẹ đã nhanh tay buộc tóc gọn gàng để có thể bắt tay vào công việc nội trợ quen thuộc. Nhưng đối với bọn tớ, mái tóc giản dị ấy trông vẫn rất sang trọng quý phái. Tất nhiên, trừ những lúc mẹ toàn hỏi những vấn đề tế nhị một cách vô duyên để cả xóm đều nghe thấy: "Bun Beo hôm nay có ***** không ông? Phân thế nào, lỏng hay cứng, có lẫn gì không??????" Và khi bị hỏi nhiều, dồn dập như vậy, ông nội không trả lời chi tiết được đành phải bảo: "Con ra ngoài thùng rác mà nghiên cứu". Nên thỉnh thoảng mẹ tớ có hành động khá kỳ quặc là... lục thùng rác.
Mẹ tớ bảo mẹ luôn nhớ mùi tóc của bà ngoại. Mỗi lần mẹ ốm, dù nằm bê bết nhưng mẹ vẫn cảm nhận được "mùi yêu thương" từ mái tóc của bà khi bà cúi xuống vén màn, kéo chăn cho mẹ.
Mẹ thích nhất cảnh mỗi buổi sáng vừa bế bọn tớ vừa ngắm bà ngoại đứng trước hiên nhà chải tóc, bàn tay cầm lược đưa nhẹ nhàng từ đỉnh đầu xuống đuôi tóc rồi vuốt những sợi tóc rụng. Sau đó bà vấn tóc lên. Tóc bà đã thưa, cái búi tóc sau ót nhỏ bằng trái cau. Còn bọn tớ thì nghịch mái tóc của mẹ, và búi tóc ấy luôn làm bọn tớ cảm thấy hiện lên sợi dây tình thân giữa các bà mẹ.
Thời trang thay đổi từng ngày, từng giờ và thời gian là kẻ thù không đội trời chung của sắc đẹp, nhưng bọn tớ luôn chắc chắn rằng mái tóc của các bà mẹ dù để kiểu nào luôn là mái tóc đẹp nhất.
“Tuổi thơ tôi không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Từ khi sinh ra tôi đã mồ côi cha. Một mình mẹ nuôi tôi khôn lớn, mẹ là người cha, người mẹ tuyệt vời nhất trên đời này. Nhưng khi tôi lên chín tuổi, thời gian quá ngắn giữa mẹ và tôi thế nhưng mẹ đã bỏ tôi một mình bơ vơ trên cõi đời này mà ra đi. Chỉ chín tuổi tôi còn quá nhỏ để hiểu được sâu sắc việc mãi mãi không có mẹ bên cạnh. Như hình ảnh ngày nào của mẹ thì không bao giờ phai trong tôi, mỗi bước chân tôi đi như có bóng mẹ soi đường, chỉ tôi. Mẹ là người sống mãi mãi trong lòng tôi.
Mẹ tôi là người phụ nữ mạnh mẽ, mẹ luôn sống vì tôi. Tuy cuộc sống vất vả và phải sống chung với căn bệnh hiểm nghèo nhưng mẹ sống rất lạc quan, yêu đời. Mẹ tôi cao, làn da xám đen vì nắng gió. Khuôn mặt phúc hậu, hiền từ. Mẹ luôn dạy bảo tôi những điều tốt nhất. Mẹ động viên tôi những khi tôi buồn, tôi thất bại. Mẹ luôn lo lắng, mang những điều tốt đẹp đến cho tôi còn tôi thì chỉ biết làm mẹ buồn, mẹ khóc.
Mẹ dạy tôi rất nhiều điều “Phải sống trung thực, ngay thẳng. Phải biết ơn nhưng không được nhớ oán. Phải biết tha thứ yêu thương người khác. Nhất định chị em phải đoàn kết với nhau mà sống, đừng để mọi người chê cười con không có dạy”. Đó là tất cả những gì mẹ để lại cho tôi trước lúc ra đi. Lúc đó, tôi chẳng hiểu gì cả, tôi sống vô tư có mẹ cũng như không có mẹ. Nhưng Mẹ ơi? Giờ con mới hiểu mồ cô mẹ là gì? Giờ con mới biết những lời nói đó là tài sản quý giá nhất mà mẹ đã dành cho con. Con nhớ me nhiều lắm, nhất định cn sẽ làm theo những gì mẹ dạy.
Mẹ tôi đã vượt qua khó khăn để sống và tôi cũng sẽ thế. Mẹ luôn là một vầng ánh sáng soi dẫn đường tôi. Những nụ cười của mẹ sao nó cứ hiện mãi trong đầu tôi cả lúc mẹ ra đi nữa. Giờ tôi muốn được nắm tay mẹ, muốn được ngồi vào mẹ nhưng tôi không thể! Mẹ tôi rất thương yêu tôi, mẹ đã hi sinh cuộc đời mình để tôi được sống tốt hơn. Ngày ấy, lúc mẹ đau đớn giữa đêm khuya, thấy mẹ đau tôi chẳng biết làm gì mà chỉ biết khóc. Mẹ nắm tay tôi và cười trong những giọt nước mắt “Mẹ không sao đâu con. Thế là tôi đã ngủ thiếp đi, sao tôi lại khờ dại đến ngu ngốc thế chứ? Tôi hiểu mẹ yêu tôi nhường nào và tôi cũng vậy. Tuy giờ không có mẹ bên cạnh nhưng mẹ vẫn sống trong tâm trí tôi. Tôi sẽ sống thật tốt để mẹ được vui lòng, giờ tôi chỉ có thể làm được thế thôi.
Mẹ tôi là người thế đó, tôi chỉ có thể nói là mẹ tôi rất tuyệt. Mẹ là người tôi yêu quý nhất trên đời và dù me đi xa nhưng mẹ vẫn như còn đó đứng bên cạnh tôi. Giá như, tôi được sống với mẹ dù chỉ là một ngày. tôi sẽ chăm sóc cho mẹ, việc mà tôi chưa từng làm, tôi sẽ làm mẹ vui, không làm mẹ phải khóc. Và điều tôi muốn nói với mẹ là “Mẹ ơi! Con yêu mẹ rất nhiều, con rất muốn được sống và lo cho mẹ. Mẹ ơi! Con rất muốn”.
Hỡi những ai còn mẹ thì đừng làm mẹ mình phải khóc, dù chỉ là một lần!”