thời gian thực tế mà kiều xa cha mẹ chưa nhiều nhưng tại sao tác giả lại viết: Sơn lai cách mấy nắng mưa/có khi gốc tử đã vừa người ôm . hãy lí giải về cảm nhận này của Kiều
Thời gian thực tế mà Kiều xa cha mẹ chưa nhiều nhưng tại sao Nguyễn Du lại viết:
“ Sân Lai cách mấy nắng mưa
Có khi gốc tử đã vừa người ôm. ”
Hãy lí giải về cảm nhận này
có 2 lí do
1) có thể kiều quá nhớ cha mẹ vì vầy tuy thời gian ngắn nhưng đối vs kiều nó dài
2)đây cũng có thể là suy nghĩ của kiều vì kiều sẽ còn ở đây dài dài chưa thể về vs ông bà già dc
Tham khảo:
Các từ ngữ chỉ thời gian xa cách: "hôm mai", "cách mấy nắng mưa", các thi liệu, điển cố văn học Trung Hoa như: "sân Lai", "gốc tử" và thành ngữ "quạt nồng ấp lạnh", đặc biệt hình ảnh mẹ già "tựa cửa hôm mai" đợi chờ, trông ngóng đứa con lưu lạc quê người đã cực tả nỗi nhớ thương cha mẹ, nỗi đau buồn của đứa con gái đầu lòng không thể, không được chăm sóc phụng dưỡng cha mẹ, khi song thân đã già yếu, khi "gốc tử đã vừa người ôm”.
Nguyễn Du đã sử dụng ngôn ngữ độc thoại kết hợp hài hòa giữa phong cách cổ điển và phong cách dân tộc, tạo nên những vần thơ biểu cảm thể hiện một tâm trạng bi kịch, một cảnh ngộ đầy bi kịch của Thúy Kiều. Trong chia lìa "trâm gãy gương tan" nàng vẫn dành cho "người tình chung" bao tình thương nhớ "muôn vàn ái ân". Là một đứa con chí hiếu, giàu đức hi sinh, khi cha mẹ già yếu không được sớm hôm phụng dưỡng, Kiều càng nhớ thương càng xót xa. Giọng thơ rưng rưng lệ, nỗi đau của nàng Kiều như thấm vào cảnh vật, thời gian và lòng người bấy lâu nay:
"Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm".
Điển cố ” sân lai” ” gốc tử” đều nói lên tâm trạng nhớ thương tấm lòng hiếu thảo của Kiều. Mặc dù Kiều xa cha mẹ chưa nhiều nhưng vẫn tưởng tượng ra cảnh giờ đây quê nhà đã đổi thay, bởi vì mỗi ngày khi thời gian trôi đi thì cha sẽ thêm một già yếu mà nàng thì chẳng thể nào chăm sóc. Cụm từ ”cách máy nắng mưa” vừa nói được thời gian xa cách bây giờ chưa lâu nhưng liệu qua bao mùa mưa nắng thì nỗi ân hận day dứt vì đã phụ công sinh thành nuôi dưỡng của cha mẹ lại càng lớn.
Hãy viết từ 5-7 câu nêu cảm nhận của em về nhân vật Thúy Kiều qua đoạn văn Xót người tựa cửa hôm mai, Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ? Sân Lai cách mấy nắng mưa, Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
Trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích", Nguyễn Du viết:
"Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm"
Câu 1: Đoạn trích trên nằm ở phần nào của "Truyện Kiều"? Tại sao dân gian lại quen gọi "Đoạn trường tân thanh" là "Truyện Kiều"?
Câu 2: Giải nghĩa câu thành ngữ "Quạt nồng ấp lạnh"? Những suy nghĩ của Kiều về cha mẹ đã thể hiện vẻ đẹp nào trong tâm hồn nàng?
Câu 3: Từ những suy nghĩ của Thúy Kiều trong đoạn trích, em có suy nghĩ gì về chữ "hiếu" ngày nay (Đoạn văn 12 câu)
Câu 1: Kiều ở lầu Ngưng Bích. Bởi vì nhân vật chính là Thúy Kiều, xuyên suốt câu chuyện là câu chuyện về cuộc đời lận đận, sóng gió của nàng.
Tham khảo:
Câu 2: Giải thích nghĩa của điển tích "Quạt nồng ấp lạnh": nghĩa là vào mùa hè nóng bức thì quạt cho cha mẹ ngủ; còn mùa đông giá rét thì vào nằm trước trong giường( ấp chăn chiếu) để khi cha mẹ ngủ, chỗ nằm đã ấm sẵn. Ý cả câu nói về sự lo lắng không biết ai sẽ phụng dưỡng, chăm sóc cha mẹ.
- Nếu khi nhớ đến Kim Trọng nàng “Tưởng người dưới nguyệt chén đồng” thì khi nhớ đến cha mẹ nàng lại thương và xót khi tưởng tượng ở chốn quê nhà cha mẹ nàng vẫn tựa cửa ngóng tin con: “Xót người tựa cửa hôm mai”. Nàng xót xa, day dứt lúc cha mẹ tuổi già, sức yếu mà mình không được tự tay chăm sóc, phụng dưỡng. Thành ngữ “quạt nồng ấp lạnh” và điển cố “sân lai gốc tử” đều nói lên tâm trạng nhớ thương, tấm lòng hiểu thảo của Kiều. Nàng tưởng tượng quê nhà đổi thay, gốc tử đã vừa người ôm còn cha mẹ thì ngày càng già yếu.
- Cụm từ “cách mấy nắng mưa” vừa cho thấy sự xa cách bao mùa mưa nắng vừa gợi được sự tàn phá của thời gian, của thiên nhiên lên con người và cảnh vật.
- Lần nào nhớ đến cha mẹ nàng cũng nhớ ơn chín chữ cao sâu và luôn ân hận mình đã phụ công ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ.
- Trong cảnh ngộ ở lầu Ngưng Bích, Kiều là người phải chịu bao vùi dập, đau thương nhưng nàng đã quên đi bản thân mình để dành tình yêu thương cho người thân.
⇒ Thật đáng trân trọng biết bao những tình cảm thủy chung, hiếu thảo, vị tha mà Thúy Kiều dành cho cha mẹ và Kim Trọng!
Câu 3:
Muôn đời vẫn vậy, chữ hiếu vẫn luôn được đề cao trong xã hội. Hiếu thảo là tấm lòng yêu thương, chăm sóc ông bà cha, là sự tôn kính, lắng nghe, trân trọng tình cảm của đấng sinh thành với bản thân mình. Tấm lòng đó phải xuất phát từ tận đáy lòng người con, người cháu, là sự thấu hiểu và biết ơn với công lao sinh thành dưỡng dục mà cha mẹ đã hi sinh cho mình. Lòng hiếu thảo được thể hiện qua những hành động giản dị thường ngày như lời hỏi thăm cha mẹ khi trở về nhà, là chiếc khăn tặng ông bà khi trời trở gió, là chén trà lấy cho cha sau bữa cơm chiều, là sự cố gắng học hành để thấy được nụ cười vui của những người thân yêu… Tùy từng hoàn cảnh, từng khả năng của mỗi người để báo đáp tấm lòng cha mẹ. Hiện nay, trong xã hội, có một bộ phận những người con có ý thức và đạo đức suy đồi. Không những cãi lời cha mẹ, họ còn ăn chơi trác táng bằng những đồng tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ làm ra. Nhiều người cảm thấy phiền phức khi phải nuôi cha mẹ già yếu nên có thái độ cáu gắt, thậm chí đánh đập họ. Những người con bất hiếu chỉ quen hưởng thụ sung sướng, họ đâu biết rằng cha mẹ đã vất vả, hi sinh bao năm tháng để nuôi dưỡng họ nên người. Đó là sự ích kỉ, nhẫn tâm và bất hiếu của kẻ làm con. Vì vậy, chúng ta cần đối xử hiếu thảo với ông bà cha mẹ, từ những hành động quan tâm, chăm sóc hàng ngày để tình cảm gia đình càng bó keo sơn. Bởi thời gian trôi đi chẳng chờ đợi ai, sự sống chỉ là hữu hạn, hãy yêu thương chân thành và dành nhiều sự quan tâm chăm sóc cho những người thân yêu khi còn có thể bạn nhé.
Trong tác phẩm “ Truyện Kiều” của Nguyễn Du có đoạn:
“Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
Đoạn thơ trên giúp ta cảm nhận được tâm sự gì của Thúy Kiều? Nỗi niềm ấy xuất hiện khi Kiều đang trong cảnh ngộ như thế nào?
Bài 1:
Cho đoạn thơ sau:
Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa,
Có khi Gốc tử đã vừa người ôm.
a) Chỉ ra một thành ngữ trong đoạn thơ trên và giải thích thành ngữ đó ?
b) Thời gian thực tế mà Kiều xa cha mẹ chưa nhiều nhưng tại sao tác giả lại viết: "Sân Lai cách mấy nắng mưa/ Có khi gốc tử đã vừa người ôm". Hãy giải thích cảm nhận này của Kiều.
c) Dựa vào đoạn thơ trên, em hãy viết một đoạn văn ngắn (10-15 câu) để làm rõ tấm lòng hiếu thảo của Thúy Kiều. Trong đó có sử dụng một câu cảm thán và một trạng ngữ.
d) Hãy chép lại một bài ca dao mà em biết, đã học ở bậc THCS cũng thể hiện tấm lòng hiếu thảo của con người đối với cha mẹ.
Tham khảo:
Thể hiện một tâm trạng bi kịch, một cảnh ngộ đầy bi kịch của Thúy Kiều. Trong chia lìa "trâm gãy gương tan" nàng vẫn dành cho "người tình chung" bao tình thương nhớ "muôn vàn ái ân". Là một đứa con chí hiếu, giàu đức hi sinh, khi cha mẹ già yếu không được sớm hôm phụng dưỡng, Kiều càng nhớ thương càng xót xa. Giọng thơ rưng rưng lệ, nỗi đau của nàng Kiều như thấm vào cảnh vật, thời gian và lòng người bấy lâu nay:
Xót người tựa cửa hôm mai
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ ?
Sân Lai cách mấy nắng mưa
Có khi gốc tử đã vừa người ôm.
Nàng trơ trọi giữa thời gian mênh mông, không gian hoang vắng trong hoàn cảnh tha hương, cô đơn, tương lai mờ mịt. Trong khi những dư vị đau khổ vừa trải qua vẫn đang tấy đỏ, giờ Kiều lại bị đẩy vào chốn lầu xanh ô nhục.Tâm trạng Kiều trải ra theo cái nhìn cảnh vật. Nhìn lên trên là vầng trăng đơn côi, nhìn xuống mặt đất thì bên là cồn cát nhấp nhô lượn sóng, bên là bụi hồng cuốn xa hàng vạn dặm: Trước lầu Ngưng Bích khoá xuân,
Vẻ non xa tấm trăng gần ở chung.
Bốn bề bát ngát xa trông,
Cát vàng cồn nọ bụi hồng dặm kia.
"Tưởng người dưới nguyệt chén đồng
.....
Có khi gốc tử đã vừa người ôm"
1. Cách giãi bày nỗi nhớ của Kiều có gì khác lạ, em hãy làm rõ sự khác lạ ấy.
2.Tại sao khi nhớ Kim Trọng, tác giả dùng từ "tưởng" còn khi nhớ cha mẹ lại là từ "xót"? Có thể thay thế nó cho nhau được không?
Giúp em với ạ, em cảm ơn.
Câu 1:
Có sự khác lạ rằng: Kiều hồi tưởng, nhớ về người yêu là Kim Trọng trước và nàng xót cho cha mẹ già yếu ở nhà chưa biết có ai chăm nom sau. Thực không phải vì nàng không là người con hiếu thảo mà bởi trong chữ "hiếu" Kiều đã yên lòng hơn khi bản thân bán mình đi đền đáp công ơn sinh thành nuôi dưỡng của cha mẹ. Còn với chữ "tình", nàng còn rất nhiều sự day dứt trăn trở chưa thể giải bày với Kim Trọng rằng mình đã phụ bạc đi tấm chân tình của chàng và để bản thân không còn được trong sạch nữa.
Câu 2:
Vì khi nhớ Kim Trọng (người yêu) thì Kiều (hay bất kỳ cô gái nào có số phận như nàng) đều tưởng hồi lại ký ức đẹp của đôi bên. Đồng thời tình cảm mà Kiều dành cho chàng Kim là day dứt cho quá khứ hay cuộc tình dang dở của hai người do chính số phận oan nghiệt của nàng thành ra. Ở đây, tác giả khéo léo và tinh tế đặt từ "tưởng" để gợi cảm xúc về nhân vật của mình sao cho đúng đắn, đọc giả cảm nhận được rõ nhất.
Còn khi nhớ cha mẹ, tác giả dùng từ "xót" để thể hiện rõ sự xót xa và cảm xúc đau buồn của Kiều. Nàng xót cho thân già yếu của cha mẹ không biết có ai chăm sóc chưa. Từ đó đọc giả còn hiểu được rằng trong từ "xót" ấy là sự tự trách của Kiều khi không thể phụng dưỡng cho cha mẹ trọn vẹn.
Không thể thay thế hai từ với nhau.
Trong đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích", Nguyễn Du viết:
"Xót người tựa cửa hôm mai,
Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?
Sân lai cách mấy nắng mưa
Có khi gốc tử đã vừa người ôm."
Từ những suy nghĩ của Thúy Kiều trong đoạn trích,em có suy nghĩ gì về chữ "hiếu" ngày nay?
Giải gấp giúp mình với ạ! mình cảm ơn rất nhiều ạ!
Lưu ý: không chép mạng
Hãy viết một đoạn văn ngắn cảm nhận về câu thơ"xót người tựa cửa hôm mai, quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ?sân lai cách mấy nắng mưa, có khi gốc tử đã vừa người ôm."
Em tham khảo nhé:
Đoạn trích "Kiều ở lầu Ngưng Bích" đã nói lên nỗi lòng của Kiều khi bị giam hãm cô đơn buồn tủi. Bốn câu thơ trên đã thể hiện rõ tấm lòng của Thúy Kiều đối với cha mẹ mình. Kiều đã phải hi sinh hạnh phúc lứa đôi để bán mình chuộc cha, và giờ đây khi ở một nơi không ai thân thuộc thì nỗi nhớ nhà lại giấy lên mạnh mẽ. Kiều xót xa lo lắng cho cha mẹ mình không biết có ai chăm sóc, có ai đỡ đần hay không. Chao ôi! tấm lòng của Kiều hiếu thảo biết bao. Ở ngay trong khổ đau của bản thân mà Kiều vẫn còn lo lắng cho cha mẹ nơi quê nhà. Hôm mai, hôm mai ấy phải đâu là một hôm mai mà còn là rất nhiều hôm mai nữa bởi Kiều chẳng biết bao giờ mới có thể trở về bên cha mẹ. qua bốn câu thơ này, Nguyễn Du đã vẽ nên trước mặt người đọc một người con hiếu thảo, một người con giàu đức hi sinh.
Trong tác phẩm “ Truyện Kiều” của Nguyễn Du có đoạn: “Xót người tựa cửa hôm mai, Quạt nồng ấp lạnh những ai đó giờ? Sân Lai cách mấy nắng mưa, Có khi gốc tử đã vừa người ôm. ( Ngữ Văn 9, tập 1, NXB Giáo dục Việt Nam, 2018 Dựa vào đoạn thơ trên, hãy viết một đoạn văn khoảng 10-12 câu, theo cách trình bày diễn dich, làm rõ tấm lòng hiếu thảo của Kiều dành cho cha mẹ. Trong đoạn văn có sử dụng một lời dẫn trực tiếp và một phép nối (gạch chân và chú thích rõ