biểu cảm về sự việc em mơ thấy ác mộng
GOOD NIGHT EVERYONE!!!
Mơ đẹp nhé, gặp ác mộng thì đừng mơ nữa, hi hi
Chúc các bạn ngủ ngon!!!
Giấc Mơ Là Gì?
Giấc mơ được mô tả như là một trạng thái của ý thức đặc trưng bởi cảm giác, nhận thức và cảm xúc xảy ra trong thời gian ngủ. Người mơ mộng thường bị giảm sự kiểm soát đối với nội dung, hình ảnh thị giác và kích hoạt bộ nhớ.
Nên khi trong giấc mơ, chúng ta thường không thể tự do điểu khiển mình trong đó, những hình ảnh, nội dung thường rất kỳ lạ và thú vị. Cũng có thể, giấc mơ chính là chất xúc tác tuyệt vời cho các nhà làm phim có những ý tưởng đột phá để tạo ra một số bộ phim giả tưởng mà chúng ta thường xem.
Có những khác biệt đáng kể giữa phương pháp thần kinh học và phân tích tâm lý đối với việc phân tích giấc mơ. Một nhà thần kinh học quan tâm đến các cấu trúc liên quan đến sản xuất, tổ chức và tính miêu tả. Tuy nhiên, tâm lý học tập trung vào ý nghĩa của những giấc mơ và đặt chúng trong bối cảnh các mối quan hệ trong lịch sử của người mơ mộng.
Các báo cáo về những giấc mơ có nhiều trải nghiệm cảm xúc và sinh động có chứa chủ đề, mối quan tâm, số liệu, đồ vật…tương ứng với cuộc sống thật. Những yếu tố này tạo ra một cuốn tiểu thuyết “thực tế” dường như không có gì, tạo ra một trải nghiệm với một khung thời gian thực và kết nối thực.
Điều này có nghĩa là những giấc mơ của chúng ta chỉ đơn giản là cách não tạo ra cảm giác truyền tải bất ngờ xảy ra trong giấc ngủ của chúng ta. Tùy thuộc vào người, một số sẽ có khả năng kiểm soát giấc mơ của họ tốt hơn những người khác. Đây là những người có thể làm cho tình huống trong lúc mơ mộng của họ bằng cách nghĩ đến một sự kiện ngay trước khi họ bước vào trạng thái ngủ. Đó là một thực tế đã được chứng minh rằng con người cần ngủ để hoạt động đúng vào ngày hôm sau.
Khoa học thần kinh đưa ra những giải thích liên quan đến giai đoạn chuyển động nhanh của mắt (REM) như là một dấu hiệu cho thấy giấc mơ xảy ra.
Tại Sao Chúng Ta Hay Mơ?
Có một vài giả thuyết và khái niệm về lý do tại sao chúng ta hay mơ trong khi ngủ. Liệu giấc mơ chỉ là một phần của chu kỳ ngủ hay là chúng phục vụ một số mục đích khác?
Có thể giải thích lý do tại sao chúng ta hay mơ:
Đại diện cho ham muốn và mong muốn bất tỉnhĐể giải thích tín hiệu ngẫu nhiên từ não và cơ thể trong lúc ngủCủng cố và xử lý thông tin thu thập được trong ngàyLàm việc như một hình thức trị liệu tâm lý.Từ việc thu thập bằng chứng và phương pháp nghiên cứu mới, các nhà nghiên cứu cho rằng:
Đang xử lý lại bộ nhớ ngoại tuyến – củng cố các nhiệm vụ học tập và bộ nhớ.Là một hệ thống con của mạng mặc định đánh thức, hoạt động trong lúc tâm trí lang thang và mơ mộng. Giấc mơ có thể được xem như mô hình nhận thức của những kinh nghiệm trong cuộc sống thực.Tham gia vào việc phát triển các khả năng nhận thức.Những giấc mơ là phản ánh rất có ý nghĩa về chức năng tâm thần bất tỉnh.Là một trạng thái ý thức độc nhất kết hợp ba không gian thời gian: kinh nghiệm về hiện tại, quá trình xử lý quá khứ, và chuẩn bị cho tương lai.Cung cấp một không gian tâm lý nơi những quan niệm áp đảo, mâu thuẫn hoặc phức tạp có thể được tập hợp lại bởi bản ngã mơ mộng mà có thể gây ra bất ổn trong khi tỉnh táo. Quá trình này phục vụ sự cần thiết cân bằng tâm lý.Giống như nhiều thứ liên quan đến trí não và tư tưởng vô thức, vẫn còn rất nhiều điều chưa biết về giấc mơ. Có những giấc mơ khó tìm thấy trong phòng thí nghiệm. Khi công nghệ và kỹ thuật nghiên cứu mới được phát triển, sự hiểu biết về những giấc mơ sẽ tiếp tục phát triển.
Các Giai Đoạn Của Giấc Ngủ
Có năm giai đoạn của giấc ngủ trong một chu kỳ ngủ:
Giai đoạn 1 – ngủ nhẹ, mắt di chuyển từ từ, và hoạt động cơ chậm. Giai đoạn này chiếm 4-5% tổng số giấc ngủGiai đoạn 2 – chuyển động của mắt và sóng não (sự dao động của hoạt động điện có thể được đo bằng điện cực) trở nên chậm hơn, với những đợt sóng nhanh gọi là các cột ngủ (sleep spindles). Giai đoạn này tạo thành 45-55% tổng số giấc ngủGiai đoạn 3 – các sóng não cực nhanh gọi là sóng delta bắt đầu xuất hiện, xen kẽ với các sóng nhỏ hơn và nhanh hơn. 4-6% tổng số giấc ngủGiai đoạn 4 – não sản xuất ra sóng thần gần như độc nhất. Rất khó để đánh thức ai đó trong các giai đoạn 3 và 4, cùng nhau được gọi là “giấc ngủ sâu”. Không có chuyển động mắt hoặc hoạt động cơ. Mọi người thức dậy trong giấc ngủ sâu không điều chỉnh ngay lập tức và thường cảm thấy lúng túng và mất phương hướng trong vài phút sau khi thức dậy. Điều này tạo thành 12-15% tổng số giấc ngủGiai đoạn 5 – REM – thở trở nên nhanh hơn, không đều và cạn, mắt hắt hẫng nhanh theo nhiều hướng, và cơ chân tay bị tê liệt tạm thời. Tăng nhịp tim, tăng huyết áp, và dương vật của đàn ông sẽ cương cứng. Khi mọi người thức giấc trong gian đoạn REM, họ thường mô tả các câu chuyện kỳ quái và phi lý – những giấc mơ. Hình thành 20-25% tổng thời gian ngủ.Giấc ngủ sóng chậm đề cập đến các giai đoạn 3 và 4 của giấc ngủ không nhanh (NREM).
Rất nhiều người trải qua những cơn ác mộng trong suốt cuộc đời của mình. Ảnh ytimg.com
Có Những Giấc Mơ Được Gọi Là Ác Mộng
Cơn ác mộng là những giấc mơ buồn phiền làm cho người mơ mộng cảm thấy một số cảm xúc phiền muộn, sợ hãi và lo lắng.
Hai loại giấc mơ phổ biến mà nhiều người sẽ gặp trong suốt cuộc đời của họ là những cơn ác mộng và những giấc mơ lo lắng. Những cảm xúc mãnh liệt thường thấy trong suốt giấc mơ và sau khi tỉnh giấc. Cảm xúc này có thể có hiệu quả lâu dài bởi vì những giấc mơ thường cảm thấy rất thực với người mơ mộng.
Một đặc điểm chung trong một cơn ác mộng là cần phải tránh xa điều gì đó hoặc tình huống trong giấc mơ. Phản ứng sinh lý trong những giấc mơ này thường có mặt với phản ứng chiến đấu hay phản ứng bay thường gây ra rất nhiều cảm xúc trong cơ thể.
Những cơn ác mộng xuất hiện ở cả người lớn và trẻ em và có thể là do:
Nhấn mạnhNỗi sợChấn thươngVấn đề tình cảmBệnhSử dụng một số loại thuốc đặc biệt gây ra tác dụng phụNhững giấc mơ lo âu ít dữ dội hơn những cơn ác mộng nhưng vẫn gây ra những căng thẳng trong giấc mơ của chúng ta. Những vấn đề ẩn giấu nằm sâu dưới tiềm thức của chúng ta thường có mặt trong các phương tiện của một giấc mơ lo lắng. Trong khi những hình ảnh của giấc mơ lo lắng có thể đóng một vai trò quan trọng trong giấc mơ, nó thường là cảm xúc được trải nghiệm trong suốt giấc mơ cần phải đối mặt và được công nhận trong giấc mơ.
Những Giấc Mơ Có Ý Nghĩa Gì?
Khi nói đến việc diễn giải ý nghĩa những giấc mơ, bạn luôn phải đưa toàn bộ chúng vào bối cảnh. Nếu có một hình ảnh đặc biệt nổi bật thì bạn nên bắt đầu bằng cách tìm kiếm ý nghĩa của nó, nhưng bạn cũng nên tìm kiếm các yếu tố khác có trong giấc mơ của bạn.
Bạn có thể nhớ nhiều hơn từ giấc mơ của bạn, để giải thích chính xác hơn về giấc mơ của bạn có ý nghĩa gì. Không bao giờ bỏ qua những chi tiết nhỏ trong mơ bởi vì nó thường có ý nghĩa quan trọng nhất.
Hãy thử và đảm bảo rằng bạn đang mơ về một cái gì đó có ý nghĩa, chứ không phải là một giấc mơ có liên quan đến một yếu tố bên ngoài từ môi trường của bạn như tiếng ồn hoặc bộ phim đáng sợ mà bạn vừa xem.
Điều quan trọng cần nhớ là những giấc mơ xảy ra xung quanh những bi kịch cụ thể trong cuộc sống của bạn có nhiều khả năng chứa đựng các sự kiện từ những bi kịch đó. Điều này là bởi vì tâm trí của bạn sẽ tập trung vào nó trong suốt cả ngày, khiến nảo bạn phụ thuộc và có ý thức mơ về nó.
Những giấc mơ sống động và rõ ràng thường có ý nghĩa hơn những giấc mơ mờ nhạt.Nếu bạn thức dậy hầu như không nhớ bất cứ thứ gì bạn mơ, nó có thể đó là một giấc mơ để quên. Những giấc mơ chỉ được nhớ một nửa mà không có nhiều chi tiết khó giải thích vì thiếu sự thật và chi tiết khiến việc diễn giải trở nên thiếu chính xác.
Những gì xảy ra qua tâm trí của chúng ta ngay trước khi chúng ta ngủ có thể ảnh hưởng đến nội dung của những giấc mơ của chúng ta. Ví dụ, trong thời gian thi, học sinh có thể mơ về nội dung khóa học; Những người trong mối quan hệ có thể mơ ước của đối tác của họ; Các nhà phát triển web có thể thấy mã lập trình.
Những quan sát từng phần cho thấy rằng trong quá trình chuyển đổi từ thức sang ngủ, các yếu tố mỗi ngày trở nên nổi bật hơn trong giấc mơ.
Việc tìm kiếm ý nghĩa trong những giấc mơ đã chiếm hữu con người qua các thời đại. Ý tưởng cho rằng giấc mơ có thể là một sự hỗn tạp ngẫu nhiên của các mảnh vỡ trí nhớ dường như không thỏa mãn.
Những giấc mơ được mã hóa dưới dạng các biểu tượng, động cơ, và niềm tin có ý nghĩa đối với người mơ mộng. Mã hóa này là điều mà người ta mong đợi nếu những giấc mơ được tạo ra bằng cách xem lại có hệ thống về bộ nhớ liên quan đến chiến lược cuộc sống cá nhân. Nếu chúng ta tưởng tượng rằng quá trình hợp nhất bộ nhớ không phải là ngẫu nhiên, mà thay vào đó tập trung vào những mâu thuẫn giữa những kinh nghiệm trong quá khứ và các mục tiêu đã được xác định về mặt sinh học, thì không nên ngạc nhiên khi các căng thẳng tạo động lực cho nội dung trong giấc mơ.
Giấc Mơ Sáng Suốt – Lucid Dream
Những giấc mơ bình thường giống như một chuyến đi chơi công viên giải trí mà bạn không có quyền lựa chọn. Bạn đang ở trên chiếc xe tham quan, bạn thấy có rất nhiều điều kỳ quái xung quanh có vẻ như thật, và bạn buộc phải trải nghiệm mọi thứ trong giấc mơ đó. Bạn có thể phản ứng, nhưng bạn không thể xuống xe, cho dù bạn thích hay ghét nó.
Còn đối với giấc mơ sáng suốt (lucid dream) thì khác, nó giống như khám phá một công viên giải trí mà bạn xây dựng cho riêng mình. Bạn có thể đi bất cứ nơi nào bạn muốn, bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn, đó là thế giới của bạn. Về bản chất, một giấc mơ hoàn toàn rõ ràng là một giấc mơ bạn có toàn quyền kiểm soát. Bạn muốn bay giống như một siêu anh hùng? Có thể, tôi đã làm điều đó nhiều lần. Bạn muốn có một buổi hẹn hò lãng mạn với người yêu? Bạn có thể làm điều đó trong giấc mơ sáng suốt.
Mỗi lần đi ngủ là mỗi lần hạnh phúc, bạn có thể hoà mình vào những ảo tưởng xa hoa nhất mà cuộc sống thật bạn không thể, sau đó thức dậy vẫn cảm thấy tươi mới và thư giãn. Giấc mơ sáng suốt là trải nghiệm thú vị mà ai cũng muốn một lần.
tại sao bạn hỏi rồi bạn lại tự trả lời vậy ?
-kể lại 1 sự việc trong bài thánh gióng và nêu phát biểu và cảm nghĩ của em về sự việc đó
-Nêu cảm nghĩ, phát biểu của em về kết thúc của truyện Thánh Gióngnhf
Giúp mình với
tham khảo
⇔ Hình tượng Thánh Gióng trong truyền thuyết cùng tên được xây dựng với vẻ đẹp phi thường. Từ sự ra đời, sinh trưởng cho đến sự ra đi của Gióng đều mang màu sắc kì ảo. Bà mẹ Gióng đi ra đồng trông thấy một vết chân rất to liền đặt bàn chân mình lên ướm thử, không ngờ về nhà liền mang thai. Mười hai tháng sau, bà sinh ra được một cậu con trai. Cậu bé lên ba tuổi mà vẫn không biết nói biết cười. Lúc bấy giờ, giặc Ân đến xâm lược nước ta, nhà vua muốn tìm người tài đánh giặc cứu nước. Sứ giả đi đến làng Gióng thì kì lạ thay, cậu bé bỗng cất tiếng nói: “Mẹ mời sứ giả vào đây”. Cậu bảo sứ giả về tâu với vua sắm cho một con ngựa sắt, một cái roi sắt và một tấm áo giáp sắt để đánh giặc. Từ sau hôm đó, cậu bé lớn nhanh như thổi, cơm ăn mấy cũng không no, áo mặc mấy cũng không vừa. Giặc đến, vừa lúc sứ giả mang ngựa sắt, roi sắt và áo giáp sắt đến, cậu bé vươn vai biến thành tráng sĩ đánh tan quân giặc. Tráng sĩ đánh giặc xong cởi bỏ áo giáp sắt, cưỡi ngựa bay lên trời. Gióng là biểu tượng cho vẻ đẹp của người anh hùng dân tộc với trách nhiệm cứu nước cứu dân. Sức mạnh của Gióng chính là biểu tượng cho sức mạnh đoàn kết của cả dân tộc Việt. Qua đó, nhân dân ta gửi gắm niềm tin sẽ luôn có một người anh hùng phi thường đứng ra bảo vệ đất nước nhân dân.
sự việc gióng tận 12 tháng sau mới đc sinh ra,đây là hiện tượng em ngạc nhiên nhất khi đc truyện,ngta thì 9 tháng 10 ngày sinh còn gióng tận 12 tháng
Hãy phát biểu cảm nghĩ của em về sự việc : Bà mẹ thầy Mạnh Tử đang ngồi dệt vải trông thấy con bỏ học về nhà chơi , liền cầm dao cắt đứt tấm vải đang dệt trên khung .?
Đang dệt vải, thấy con bỏ lớp học về nhà chơi, bà mẹ liền cầm dao cắt đứt tấm vải đang dệt. Thấy mẹ làm việc ấy, chắc chắn cậu bé mải chơi, lười học kia sẽ sửng sốt, thắc mắc. Tấm vải đang liền thế kia, đang đẹp thế kia, sao mẹ lại cắt nó ? Công lao mẹ dệt vải biết bao khó nhọc vất vả, sao tự dưng mẹ lại cắt đứt ? Những câu hỏi ấy vừa trỗi lên trong đầu con, đã được mẹ trả lời ngay : "Con đang đi học mà bỏ học, thì cũng như ta đang dột tấm vải này mà cắt đứt di vậy". Đang dệt vải là đang làm một việc có ích đem lại cơm no, áo ấm, hạnh phúc, niềm vui cho cả hai mẹ con. Đó cũng là việc rèn cho mẹ đức tính cần cù, bàn tay khéo léo trong lao động và góp phần chuẩn bị cho tương lai, cuộc sống của con. Vậy mà mẹ cắt đứt nó. Vải đang dệt, đang lành nguyên, hứa hẹn bao điều tốt đẹp mà bị đứt... Xót xa, nuối tiếc biết bao nhiêu. Do đó, từ việc tấm vải bị cắt đứt bởi chính bàn tay đang dệt vải của mình, bà mẹ Mạnh Tử đã liên hệ, đối chiếu với việc cậu con trai đang học, bỗng bỏ học đi chơi. Hai việc ấy tưởng xa nhau mà hoá rất gần nhau, có quan hệ gắn bó với nhau, có ý nghĩa như nhau. Vốn là người thông minh, ham học hỏi, biết suy nghĩ, thấy việc mẹ làm, rồi nghe lời mẹ nói, Mạnh Tử hiểu ngay mọi lẽ. Mẹ không hề nặng lời mà chỉ bằng việc làm cụ thể, bằng một câu giải thích giản dị đã bộc lộ biết bao nỗi niềm. Chính vì thương con, muốn con nên người nên mẹ phải tỏ thái độ kiên quyết, dứt khoát như thế. Hiểu lòng mẹ, biết kính trọng mẹ và luôn vâng lời mẹ, Mạnh Tử đã nhận ra lỗi lầm. "Từ hôm đó, thầy Mạnh Tử học tập rất chuyên cần. Rồi sau thành một bậc đại hiền". Cách dạy con của bà mẹ bất ngờ, độc đáo mà hiệu nghiêm biết bao. Tóm lại, truyện Mẹ hiền dạy con ngợi ca một tấm gương người mẹ có tấm lòng và phương pháp dạy con của một cô giáo tài hoa: Tạo cho con môi trường sống tốt đẹp, rèn cho con vừa có đạo đức, vừa có chí học hành, thương con nhưng không nuông chiều, ngược lại, rất nghiêm khắc. Bên cạnh nhân vật người mẹ - cô giáo, nhân vật Mạnh Tử cũng thật đáng nhớ. Đó là một người con - cậu học trò vừa hiếu thảo vừa nhanh nhẹn, thông minh, biết vâng lời mẹ, biết làm theo điều tốt.
Cũng như truyện Con hổ có nghĩa, truyện Mẹ hiền dạy con mang những đặc điểm tiêu biểu của truyện trung đại: cốt truyện đơn giản, nội dung mang tính giáo huấn, nhân vật được miêu tả chủ yếu qua ngôn ngữ trực tiếp của người kể chuyện và hành động, ngôn ngữ đối thoại của nhân vật. Điểm khác với truyện Con hổ có nghĩa là truyện Mẹ hiền dạy con không nghiêng về tính hư cấu (tưởng tượng) mà gần với kí (ghi chép sự việc) và gần với sử (ghi chép chuyện thật).
viết bài văn tự sự kể lại một sự việc mà em thấy bất bình , có thể em trải qua hoặc chứng kiến ( kết hợp yếu tố miêu tả , biểu cảm )
CHO Ý NGHĨA CỦA CHI TIẾT TIẾNG ĐÀN THẦN TRONG TRUYỆN THẠCH SANH: THỂ HIỆN ƯỚC MƠ CỦA NHÂN DÂN TA, CÓ SỰ CÔNG BẰNG, CÓ SỰ CÔNG LÝ XÃ HỘI (người làm việc tốt sẽ được thương,kẻ làm ác phải chịu phạt )
HÃY VIẾT MỘT ĐOẠN VĂN NÊU NHẬN XÉT CỦA EM VỀ Ý NGHĨA CỦA CHI TIẾT TIẾNG ĐÀN CỦA THẠCH SANH
Kể về 1 sự việc khiến em cảm thấy mình đã trưởng thành
BÀI VĂN 2
Thời gian trôi đi nuôi dưỡng tâm hồn con người, giúp ta trưởng thành hơn cả về thể chất, tinh thần và chắp cánh cho ta những ước mơ, những hi vọng vào tương lai. Giống như mọi người, dòng xoáy của thời gian cho tôi sự trưởng thành để một ngày tôi chợt nhận ra: “Tôi đã lớn khôn”.
Con người tôi đang ngày càng lớn lên theo năm tháng. Nhớ ngày nào, tôi còn là con bé con nhút nhát chỉ biết tò tò theo sau chân mẹ, thế mà bây giờ, cô nhóc ấy đã trở thành một học sinh Trung học cơ sở, cao hơn cả mẹ. Tôi không chỉ lớn hơn mà tầm tay cũng xa hơn trước. Tôi có thế dễ dàng lấy những cuốn từ điển trên giá cao nhất xuống, có thể giúp mẹ treo quần áo lên mắc tủ mà không cần bắc ghế, có thế giúp bố khiêng thang lên gác thượng để sửa ăng-ten, có thể đi hết một đoạn đường núi dài không cần có ai dắt hay cõng… Những việc ấy hồi nhỏ tôi chưa đủ sức thì bây giờ đều trở nên đơn giản, dễ dàng. Tôi cũng không còn cảm thấy tự hào khi giúp bố mẹ làm những công việc nhà nữa, tất cả đều đã trở thành những việc làm thường ngày của tôi, không có gì khó khăn hay quá sức cả. Cái cảm nhận mình đang lớn lên ban đầu đối với tôi còn rất mơ hồ nhưng càng lúc tôi càng nhận thức được rõ ràng hơn.
Tôi không chỉ lớn lên ở con người mà còn lớn lên trong suy nghĩ của mình. Trước đây, tôi chỉ biết đến trường và học theo các bạn mà chẳng cần lo nghĩ xa xôi gì hết. Ngay cả việc vào học trường cấp hai, tôi cũng để cho bố mẹ quyết định. Hồi đó, tôi hầu như dựa dẫm hết vào bố mẹ nhưng dần dần, tôi cũng biết tự lo cho mình. Sau mỗi học kì, tôi biết tự xem lại kết quả học tập của mình, so sánh với các bạn khác và kết quả năm học trước đế rút kinh nghiệm cho mình tiến bộ hơn. Trong một tập thế mà ý thức thi đua luôn được đề cao, tôi cũng đã học tập được rất nhiều tò các bạn mình. Tôi biết rằng không ai có thế hiểu mình cần gì hơn chính bản thân mình. Tôi đã có suy nghĩ và ý kiến riêng, tôi có thế tự lo cho mình. Không giống như lúc còn nhỏ (luôn hành động theo bản năng và ý muốn của riêng mình), tôi hiểu rằng không thể không chú ý tới mọi người xung quanh. Tôi đang học cách sống để không phải tranh giành, học cách nhường nhịn và chấp nhận suy nghĩ của người khác. Mỗi người nhìn nhận suy nghĩ theo một chiều hướng khác nhau, điều cần thiết là tôi biết lúc nào cần hiểu và khi nào cần thuyết phục cho người khác hiểu mình.
Từ sự khôn lớn ấy, tôi cũng tự đặt cho mình những ước mơ. So với khi còn nhỏ thì những mong muốn ấy đã không còn chỉ là những ý muốn bộc phát, mơ mộng, viển vông nữa. Thời gian đã cho tôi sự chín chắn trong những quyết định cho tương lai. Trước kia, ước muốn của tôi có nhiều vô số mà bây giờ tôi cũng không còn nhớ hết nữa. Khi ấy, tôi chỉ biết nhìn mọi thứ một cách đơn giản, thấy ai làm gì hay hay thì cũng mong muốn mình có thế làm được như vậy. Thế nhưng bây giờ thì tôi hiểu rằng chẳng có mục tiêu nào có thể đạt được một cách đơn giản mà không cần có cố gắng của chính mình. Tôi chẳng mấy khi nghĩ tới những điều con nít như khi còn nhỏ mà suy nghĩ rất kĩ để tự đánh giá khả năng của mình và đặt ra một mục tiêu chắc chắn. Tôi không muốn phải thay đổi mơ ước của mình cho dù tôi có lớn hơn nữa. Hiện nay, tôi vẫn chưa biết ước mơ lớn nhất trong tương lai của mình là gì nhưng khi đã có thể quyết định được, tôi sẽ luôn hi vọng và cố gắng hết sức để đạt được.
Nhưng ước mơ ấy càng lớn bao nhiêu, tôi càng nhận thức được trách nhiệm của mình bấy nhiêu. Trước hết, tôi cần có bổn phận đối với những người xung quanh. Là một người con, tôi phải nỗ lực phấn đấu trưởng thành để không phụ công ơn sinh thành, nuôi dưỡng của cha mẹ, ông bà. Là một người trò, tôi phải cố gắng học tập, tu dưỡng đạo đức xứng đáng với sự dạy dỗ của các thầy cô giáo. Là một người bạn, tôi cần học tập và giúp đỡ các bạn của mình để cùng tiến bộ hơn… Tôi hiểu rằng bất cứ ai cũng có trách nhiệm riêng. Khi tôi đã là một học sinh khoác trên người bộ đồng phục của trường Chu Văn An thì đi đâu tôi cũng là đại diện cho ngôi trường của mình. Tôi hiểu rằng mọi người có thể nhìn nhận và đánh giá ngôi trường thân yêu theo những hành vi ứng xử của tôi. Khi tôi là một người Hà Nội thì tôi là đại diện cho con người thủ đô và khi tôi là người Việt Nam thì tôi cũng là đại diện cho cả dân tộc mình. Càng suy nghĩ về những trách nhiệm ấy tôi cũng cảm nhận được sức nặng đặt trên vai mình.
Sự trưởng thành của tôi không chỉ bản thân tôi biết mà mọi người xung quanh cũng đều công nhận. Hè vừa rồi, nhà nội tôi có một niềm vui rất lớn: Người bác của tôi đã sống bên Mĩ gần hai mươi năm cùng với hai cô con gái đã trở về thăm quê hương. Suốt thời gian ấy, bác và hai chị sống ở nhà tôi, bà tôi cũng dọn từ quê ra. Ở nhà nhộn nhịp, đông vui hơn nên công việc cũng nhiều hơn trước. Trong khi bố mẹ vẫn phải đi làm, còn chị Thu thì đang thi học kì, chỉ có tôi ở nhà cùng bác tiếp khách và dọn dẹp nhà cửa. Tôi đã cố gắng làm được nhiều việc nhà để bác và bà được nghỉ ngơi. Một hôm, trong bữa cơm bác đã khen tôi làm bố tôi rất vui và hài lòng. Tối hôm đó, trước khi tôi đi ngủ, mẹ nói với tôi:
– Con gái mẹ đã lớn nhiều rồi đấy!
Tôi sung sướng đi vào giấc ngủ không chỉ vì lời khen của mẹ hay của bác mà vì niềm vui khi thấy bố mẹ tự hào về mình – có nghĩa là tôi đã lớn khôn. Cho dù trách nhiệm có to lớn tới đâu, cho dù ước mơ còn là một khoảng cách rất xa và khó khăn, tôi vẫn sẽ không ngừng cố gắng, bởi tôi biết rằng xung quanh mình vẫn còn những người thân yêu luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi bất cứ lúc nào.
Tham khảo:
Có thể nói trong mắt mọi người, tôi chỉ là một con bé chỉ biết ăn không ngồi rồi. Ngoài việc học và chơi tôi chẳng còn biết làm gì khác. Điều mà tôi khiến cha mẹ vui lòng cũng chỉ là mấy tờ giấy khen và những điểm số mà thôi. Nhưng có một lần tôi đã làm được một việc tốt mà cha mẹ tôi đã rất tự hào về tôi. Đến bây giờ, câu chuyện ấy tôi vẫn còn nhớ mãi.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh, gió mát, tôi đang tung tăng trên con đường về nhà để khoe điểm mười với cha mẹ. Nhưng đi được một đoạn, bỗng tôi thấy một bà cụ đang đứng trên vỉa hè. Trông bà cụ tầm bảy mươi tuổi, đầu tóc bạc phơ, lưng bà đã còng. Trông bà thật gầy gò và yếu ớt làm sao. Chân bà cứ bước xuống đường rồi lại rút lên. Chắc bà đang muốn qua đường nhưng lại sợ sệt trước cảnh xe cộ tấp nập dưới lòng đường. Thật tội nghiệp cho bà quá! Bỗng một ý nghĩ vụt lên trong đầu tôi: “Sao mình không giúp bà cụ qua đường nhỉ?” Tôi định chạy đến giúp bà nhưng trong lòng lại băn khoăn một điều không biết nên giúp không. Tôi lại qua đường không được giỏi lỡ xảy ra chuyện gì thì tính sao. Với lại tôi đang muốn chạy lẹ về nhà để khoe điểm với cha mẹ. Nhưng thấy bà cụ như vậy lòng tôi lại dấy lên một nỗi thương tâm. Tôi quyết định chạy đến giúp bà. Bây giờ tôi mới thấy được vẻ mặt hiền hậu của bà trông rất giống nội tôi. Tôi liền hỏi bà: "Bà ơi, bà muốn qua đường phải không? Để con giúp bà nhé!”, vẻ mặt bà đang lúng túng nhưng khi nghe tôi nói xong, bà cụ trông rất vui vẻ và trả lời: "Ồ, nếu vậy thỉ tốt quá, bà cảm ơn cháu nhé!”.Tôi liền dắt tay bà cụ bước xuống đường. Thấy cảnh xe cộ đông đúc như vậy, tôi cũng cảm thấy ngập ngừng, e sợ. Nhưng tôi lấy hết can đảm, đưa một tay lên xin qua đường, tôi chú ý nhìn qua nhìn lại rồi dắt bà bước đi. Bà cụ chắc còn sợ lắm nên nắm chặt lấy tay tôi. Qua được bên kia đường, bà cụ thở phào một cách nhẹ nhõm và nói: “Bà cảm ơn con rất nhiều”. Tới đây, tôi mới thấy đựơc bà đang xách một túi gì trông có vẻ rất nặng. Tôi liền xách dùm bà về nhà trong khi bà cụ không muốn làm phiền tôi nữa. Vừa đi, tôi vừa trò chuyện cùng bà. Thì ra bà sống một mình trong nhà còn con cháu bà ở xa và bận bịu công việc nên không thể thường tới thăm và chăm sóc bà. Nghe thế, tôi thấy ái ngại và tội nghiệp cho bà quá! Về tới nhà, bà vui vẻ cảm ơn tôi rất nhiều và bà còn cho tiền tôi mua quà vặt nhưng tôi đã từ chối không nhận. Bởi vì đối với tôi giúp được bà mới là điều quan trọng. Tôi tạm biệt bà và chạy một mạch về nhà. Ôi! Thế là tôi về trễ cả tiếng rồi. Về đến nhà, tôi thấy cha mẹ đang đi đi lại lại với vẻ mặt lo lắng. Tôi bước vào nhà, thế là cha mẹ tôi liền hớt hải chạy ra hỏi: “Sao con đi học về trễ thế?". Tôi liền xin lỗi và kể hết đầu đuôi câu chuyện cho cha mẹ nghe. Nghe xong cha tôi liền bảo: “Con làm thế là phải lắm, cha mẹ rất tự hào về con”.
Tôi cũng thấy rất vui vì đã làm được việc tốt và khiến cha mẹ vui lòng. Tôi cũng thấy rất hãnh diện về mình. Tuy là câu chuyện đã xảy ra khá lâu nhưng nó mãi in sâu vào tâm trí tôi.
I. MỞ BÀI
Vào một ngày, tôi bỗng nhận ra sự trưởng thành của mình.
II.THÂN BÀI
1. Miêu tả bản thân khi đã lớn
Đối với các bạn nam
- Vóc dáng, ngoại hình:
+ Chiều cao: cao hơn ngày trước rất nhiều + Giọng nói: bị vỡ giọng, nghe ồm ồm rất trầm.
+ Cơ thể: cơ thể phát triển tốt, rắn chắc hơn.
+ Trí tuệ: cảm thấy mình nắm rõ vấn đề hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhạy hơn.
- Tính cách:
+ Bớt hấp tấp, vội vàng hơn trước, làm việc gì cũng đều đắn đo, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn.
+ Quan tâm, chăm sóc bản thân mình nhiều hơn.
+ Hay thẹn thùng, mắc cỡ trước bạn khác giới.
+ Biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn.
Đối với các bạn nữ
- Vóc dáng, ngoại hình:
+ Chiều cao: cao hơn ngày trước rất nhiều.
+ Giọng nói: thánh thót, trong trẻo hơn.
+ Cơ thể: cơ thể phát triển tốt, trông dịu dàng, nữ tính hơn.
+ Trí tuệ: cảm thấy mình nắm rõ vấn đề hơn, giải quyết vấn đề tốt hơn, nhanh nhạy hơn.
- Tính cách:
+ Bớt hậu đậu hơn trước, làm việc gì cũng đều đắn đo, suy nghĩ kĩ lưỡng hơn.
+ Chải chuốt, chăm lo cho bề ngoài nhiều hơn trước khi đứng trước người khác.
+ Hay thẹn thùng, mắc cỡ trước bạn khác giới.
+ Biết quan tâm đến mọi người xung quanh mình hơn.
2. Kể một kỉ niệm sâu sắc để thể hiện đúng đề bài “...thấy mình đã khôn lớn”
Ví dụ: Trông em cho mẹ đi chợ
- Mẹ đi chợ, tôi phải trông em với biết bao vất vả, cực khổ.
- Lúc nào cũng phải để mắt đến nó bởi vì nó quá nghịch ngợm, hiếu động.
- Phải làm những trò chơi mà nó yêu cầu: làm ngựa cho nó cưỡi, chơi đùng đình,...
- Đút cơm cho nó ăn là một cực hình của một người làm anh, làm chị.
- Tắm rửa cho nó cũng là một điều rất vui và thú vị.
- Khi nó ngủ ngon lành là lúc tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Mẹ đi chợ về, khen tôi trông em rất tốt.
- Mẹ nói với tôi rằng: "Con mẹ đã khôn lớn rồi đấy!".
3. Cảm nhận về bản thân mình
- Cần phải cố gắng nhiều hơn và phải rút kinh nghiệm trong cuộc sống của mình.
III. KẾT BÀI
- Khôn lớn đối với tôi là một điều gì đó rất thú vị và hạnh phúc.
- Đã là khôn lớn, tôi xin hứa rằng sẽ luôn chăm lo học hành, ngoan ngoãn đề trở thành con ngoan trò giỏi, không làm buồn lòng cha mẹ mình nữa.
viết một đoạn văn ngắn nói về ước mơ của em trong đó có sử dụng miêu tả, biểu cảm, tự sự
Bài tham khảo:
Là một con người có ai mà không có ước mơ! Ai cũng canh cánh trong lòng những ước mơ, những hoài bão. Ta thấy rằng trong một xã hội, có người thế này có người thế khác, có người thì có hoàn cảnh thuận lợi, đủ điều kiện để phát huy hết năng lực của mình, cho nên ở họ có những ước mơ rất vĩ đại, lớn lao, chẳng hạn như: Họ ước mơ sau này sẽ trở thành một nhà lãnh đạo thiên tài xuất chúng, hoặc là sẽ trở thành một nhà kinh tế lớn…Bên cạnh đó cũng có những người do hoàn cảnh,hoặc điều kiện về thể chất không cho phép, ở họ ước mơ không to lớn, có thể chỉ đơn giản là: Cố gắng làm sao để sau này có được cái nghề, hoặc một công việc gì đó trong tay đủ nuôi sống bản thân.v.v. Đó là những gì mà em thấy được trên báo chí, thực tế trong nhiều năm qua.Riêng bản thân em con người của thế hệ trẻ em cũng có những ước mơ và hoài bão.Ước mơ thi em có rất nhiều như:Bác sĩ,kỹ sư,giáo viên…!!!Thế nhưng ước mơ và hoài bão lớn nhất của em là trở thành một giáo viên để có thể truyền dạy cho thế hệ sau.
Những ngày ngồi trên lớp nghe cô giảng bài, tôi thấy yêu hình ảnh cô giáo một cách rất lạ lùng. Giọng cô đọc bài êm êm như cuốn hút tôi vào cái nghề cô giáo đầy thú vị. Từ hôm ấy, tôi về tập trung những đứa trẻ trong xóm lại và bắt đầu với bài học đầu tiên. Các bạn biết không, tôi cũng lấy viên phấn viết lên cái bảng đen nho nhỏ rồi gọi từng đứa lên đọc. Những đứa trẻ ngây thơ, nét mặt hồn nhiên đứng nghiêm trang với cái giọng ngọng nghịu, không thành tiếng.
Thế nhưng không biết vì sao tôi vẫn yêu quý chúng. Tôi ngon ngọt dỗ dành từng đứa một để chúng khỏi ra về. Tôi phát cho mỗi đứa một que phấn rồi dạy chúng cách viết. Chúng nó chỉ vẽ chằng chịt ra đất, chẳng đứa nào viết được thành chữ. Tôi kiếm cho mỗi đứa một tờ bìa cứng để làm bảng. Mỗi lần tôi kiểm tra chúng lại viết vào chiếc bìa đó rồi lần lượt đưa lên cho tôi chấm điểm.
Tôi cũng lấy bút đỏ viết vào tấm bảng ấy mấy lần làm lời phê. Mặc dù chưa biết đọc nhưng bọn trẻ, đứa nào cũng thích thú, tíu tít khoe với nhau những lời phê làm tôi thêm say mê nghề giáo viên. Tôi đã có rất nhiều kỷ niệm trong những ngày làm cô giáo. Có những hôm khi tôi đang dạy học thì mẹ đi chợ về. Mặc dù tôi đã vội vàng thu dọn mọi thứ nhưng rồi bí mật đó cũng bị “bật mí”. Khi đó, mẹ tôi cũng khuyến khích tôi rằng: “Con hãy cố gắng học thật giỏi đi đã rồi mới thực hiện ước mơ đó. Con có sự đam mê với cái nghề mà mình thích cũng là tốt lắm rồi. Con hãy cố gắng thật nhiều nhé!”.
Rồi có một lần tôi đang hí hoáy viết lên bảng thì các bạn cùng lớp với tôi vào nhà chơi. Chúng nó nhìn tôi cười, nói đùa: “Ngày mai, cậu vào dạy chúng tớ nữa nhé!”. Lúc này, mặt tôi đỏ lên nên chỉ cười với chúng nó một cái thôi. Sau lần đó, tôi chợt nghĩ rằng: “Thôi, từ nay không dạy nữa!”. Nghĩ thế nhưng không biết vì sao mỗi khi nhìn thấy những đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu ấy thì cái gì đó cứ cuốn hút tôi, mặc cho các bạn chế giễu nhưng tôi vẫn cứ dạy. Tôi vô cùng sung sướng khi nhìn ngắm những đứa trẻ có đôi má hồng bụ bẫm cùng với chiếc bím đuôi gà thật xinh đang tíu tít gọi tôi khi thấy tôi đi đâu về. Lúc ấy, trông chúng như bầy chim non vừa rời tổ.
Các bạn ơi! Tôi chưa từng trở thành một giáo viên mà cứ tưởng như là một cô giáo rồi. Tối đến, khi học bài xong tôi lấy quyển vở ra và chuẩn bị bài trong sách giáo khoa, xem xét từng câu hỏi một. Tôi cứ tưởng như mình đang làm việc soạn giáo án của một cô giáo. Có khi tôi còn viết mẫu chữ vào quyển vở cho từng đứa. Những dòng chữ đúng cỡ đều đặn hiện lên trang giấy ngày thêm dày đặc. Tôi nghĩ ngày mai sẽ trao những quyển vở này cho từng đứa. Lúc ấy, chúng nó sẽ vui mừng biết mấy và thêm yêu thương, quấn quýt bên mình.
Hằng ngày, nhìn từng đứa trẻ phải làm việc khổ cực để phụ giúp cha mẹ mà không được xách cặp đến trường, lòng tôi lại thêm đau đớn. Tôi sẽ cố gắng thật nhiều để sau này trở thành một giáo viên dạy cho những đứa trẻ nghèo khó, để tránh đi tình trạng thất học cho đất nước. Ngày đêm tôi mong muốn những đứa trẻ học sinh tôi dạy sẽ học thật giỏi. Trong tương lai, chúng nó sẽ trở thành những nhà thơ, nhà văn, những người có ích cho đất nước… Tôi tin mình sẽ đạt được ước mơ ấy. Tôi sẽ phấn đấu bằng mọi giá để đạt được nó.
Học tốt!
“Ước mơ” hai từ đơn giản, ngắn gọn nhưng chứa đựng biết bao khát vọng của mỗi người. Sống trên đời, ai cũng có một ước mơ cho riêng mình, dù ước mơ lớn hay bé thì đều đáng tôn trọng. Mỗi ước mơ là mục đích vươn lên trong cuộc sống của mỗi người, người biết mơ ước là người có nghị lực, có ý trí cầu tiến. Tại sao ai cũng có ước mơ? Đơn giản là họ muốn có một cuộc sống tốt đẹp sau này, hơn nữa là họ muốn làm giàu cho quê hương, đất nước. Em cũng vậy, em ước mơ trở thành hướng dẫn viên du lịch trong tương lai.
Sở dĩ em có ước mơ này là vì xã hội ngày càng phát triển, kèm theo đó là sự nâng cao về đời sống vật chất lẫn tinh thần, nhu cầu của con người cũng từ đó mà cao hơn. Em nhận thấy rằng du lịch là một ngành kinh tế khá phát triển, có nhiều tiềm năng, em thấy đây là một nghề phù hợp để mình có thể lo cho cuộc sống sau này. Lý do trên chỉ là lý do nhỏ trong nhiều lý do em hướng đến nghề này, lý do lớn nhất chính là tình yêu đất nước của em. Em muốn quảng bá hình ảnh tươi đẹp, truyền thống lịch sử vẻ vang và đức tính kiên cường, ý chí bất khuất và tinh thần mến khách, lòng thương người của Tổ quốc ta tới bạn bè năm châu. Em muốn những du khách khi đến với ViệtNamsẽ có những ấn tượng tốt đẹp và hơn nữa là em muốn hình ảnh đất nước ta sẽ in sâu trong họ. Còn gì hạnh phúc bằng khi được nói với bạn bè năm châu một cách tự hào rằng “ViệtNam, quê hương tôi đó”. Để làm được hướng dẫn viên du lịch, em nghĩ tài ăn nói phải rất tốt để người hướng dẫn viên có thể trổ hết tài năng của mình nói hết tất cả cái nét đẹp rất ViệtNam. Ngoài yếu tố trên, thì trình độ văn hóa, ngoại hình và lòng yêu nghề cũng là những yếu tố để hình thành nên một hướng dẫn viên du lịch thực thụ.
Ngành du lịch phát triển nên các hướng dẫn viên du lịch cũng được coi là các nhà kinh tế, thật tự hào biết bao khi được đứng vào hàng ngũ những hướng dẫn viên giúp ích cho Tổ quốc.
Làm nghề này em sẽ “được” rất nhiều điều, em sẽ được đi nhiều nơi, được tìm hiểu nhiều nền văn hóa, được tiếp xúc với nhiều người… Qua đó em sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm cho bản thân, vốn kiến thức của em sẽ được nâng cao, em còn được trau dồi và phát huy rất nhiều kỹ năng như kỹ năng quản lý nhóm du khách, kỹ năng quản trò, tinh thần trách nhiệm, sự năng động, khéo léo và linh hoạt… Có thể nói hướng dẫn viên du lịch là một nghề rất có ích, góp phần xây dựng đất nước, hình thành nhân cách con người.
Ước mơ này đã được hình thành trong em từ sớm, ngay lần đầu tiên em bắt gặp cô hướng dẫn viên du lịch duyên dáng với bộ áo dài truyền thống em đã có ấn tượng với nghề này rồi, em bị cuốn hút bởi tài ăn nói lưu loát, sự hòa đồng và sự say mê mà em cảm nhận được tự cô ấy. Lúc mới có ước mơ này thì điều em muốn có trong ngành này là em được mặc đồ đẹp (vì là con gái nên mong muốn này không có gì là lạ, đúng không?) nhưng giờ đã lớn, em thấy điều đó chỉ là mong muốn nhỏ thôi, điều quan trọng là phải hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình chứ không phải được mặc đồ đẹp như em từng nghĩ. Giờ đây em chỉ muốn ngồi trên những chuyến xe rong ruổi khắp chiều dài của đất nước hình chữ S này, và rồi thỏa sức mà tìm hiểu các điều thú vị, phong tục riêng của từng vùng miền. Còn gì tuyệt vời hơn khi được ngắm nhìn, được thả hồn vào những đồng ruộng mênh mông, cò bay thẳng cách, những cách rừng xanh bạt ngàn, những hang động, núi non hùng vĩ hay những bờ cát bên bãi biển mênh mông? Trong những chuyến đi như vậy, chúng ta sẽ được sống hòa hợp với người dân từng vùng. Tình đồng bào sẽ khăng khít hơn… Ôi! Mới nghĩ đến thôi mà sao tình yêu quê hương của em lại bùng cháy mạnh mẽ hơn thế!
“… ViệtNamyêu dấu xanh xanh lũy tre
Suối đổ về sông, qua những nương chè
Dòng sông cuốn dồn về biển cả
Lứa thanh niên vui thỏa cuộc đời
Mùa xuân tới, nguồn sống dâng sục sôi
Đất nước tôi, Việt Nam sáng ngời…”
Mỗi lần nghe đâu đó vang lên những lời ca êm dịu, thắm thiết của bài hát “ViệtNamquê hương tôi” là em lại thấy rộn ràng tình yêu tổ quốc. Yêu Tổ quốc bao nhiêu thì ước mơ muốn trở thành một hướng dẫn viên du lịch trong em càng muốn nhanh trở thành hiện thực bấy nhiêu. Em muốn trở thành hướng dẫn viên du lịch thật nhanh để góp một phần nhỏ công sức của mình quảng bá hình ảnh đất nước ViệtNam.
Để đạt được ước mơ đó, điều đầu tiên em cần làm được là học tập thật tốt, tu bồi đạo đức và rèn luyện nhân cách, em sẽ phấn đấu để đạt được mơ ước của mình. Đóng góp công sức để phát triển đất nước cũng là mong muốn của em, hãy tin ở em, em sẽ làm được một cô hướng dẫn viên du lịch thực thụ trong tương lai.