sexy chút chơi
Dùng tay bóp vào con chút chít đồ chơi thấy có tiếng kêu.
Khi đó:
A. Lưỡi gà của con chút chít không phải là vật dao động vì ta thấy nó đứng yên
B. Lưỡi gà của con chút chít vì nó dao động rất nhanh và ta không thấy được
C. Không khí ở bên trong con chút chít là nguồn dao động vì nhờ có nó mới tạo ra âm thanh
D. Tay là nguồn âm vì ta dùng tay bóp con chút chít làm phát ra âm thanh
Đáp án B
Ta có:
+ Nguồn âm là các vật phát ra âm
+ Khi phát ra âm, các vật đều dao động
⇒ Dùng tay bóp vào con chút chít đồ chơi thấy có tiếng kêu, bộ phận tạo ra dao động âm là lưỡi gà của con chút chít đồ chơi.
chinh phục vũ môn có ai chơi ko cho mình hỏi chút
nick của bạn tên gì,cấp máy,cảm thấy thế nào khi chơi trò chơi này,nó có vui ko................................
Giải trí chút:
-Học là có lợi
-Chơi là có hại
=>Vừa học vừa chơi gọi là LỢI HẠI
Các bạn học sinh KHÔNG ĐƯỢC đăng các câu hỏi không liên quan đến Toán, hoặc các bài toán linh tinh gây nhiễu diễn đàn (như 1+1 = ?). Online Math có thể áp dụng các biện pháp như trừ điểm, thậm chí khóa vĩnh viễn tài khoản của bạn nếu vi phạm nội quy nhiều lần.
Chuyên mục Giúp tôi giải toán dành cho những bạn gặp bài toán khó hoặc có bài toán hay muốn chia sẻ. Bởi vậy các bạn học sinh chú ý không nên gửi bài linh tinh, không được có các hành vi nhằm gian lận điểm hỏi đáp như tạo câu hỏi và tự trả lời rồi chọn đúng.
Kể lại kỉ niệm của em về 1 lần tham gia trò chơi dân gian
(viết dài chút nha)
tk
Các ngày lễ luôn luôn được các trường học tổ chức. Và những ngày lễ luôn gắn với hoạt động vui chơi bổ ích. Và với riêng em, em không thể nào quên được lần chúng em tham gia vào trò chơi kéo co trong ngày Quân đội nhân dân Việt Nam.
Biết được trò chơi kéo co được tổ chức, chúng em ai ai cũng hào hứng. Là một thành viên trong đội kéo co, sự bồi hồi trong em lúc này lớn hơn cả. Chúng em ai nấy không thể tập trung nổi vào buổi mít tinh với các tiết mục văn nghệ mà chỉ ngóng trông trò chơi kéo co sau đó. Gương mặt ai nấy háo hức, ai nấy ồn ã với nhau bàn về chiến thuật trò chơi. Lớp 8A chúng em hôm nay đoàn kết lắm vì các đối thủ đều đáng gờm vô cùng.
Sau lời cô hiệu phó, thì chúng em ùa ra sân vận động của trường. Lớp em túm nhau đi vì sợ lạc. Khối tám là khối ra quân đầu tiên. Đối thủ của chúng em chính là lớp 8B và sau đó là sự đấu tranh gay gắt với các khối lớp khác để giành phần thắng. Em và đồng đội tham gia trận kéo co vói tinh thần thi đấu hết mình. Hai lớp cùng kéo một sợi dây với số lượng thành viên là 10 người cho một đội chơi. Vạch đích được kẻ ra và đội nào vượt qua đích sẽ là đội thua cuộc. Sẽ có ba hiệp đấu để phân thắng bại giữa hai đội. Chúng em cởi tất, cởi giày, vén áo, người khoogn biết còn tưởng chúng em tham gia chiến trường. Lớp nào lớp nấy căng thẳng. Mười đứa chúng em bước vào giữ dây. Sau ba hồi còi của trọng tài, hai lớp bắt đầu vận dụng hết công lực để chiến đấu. Chiếc dây vô cùng chăc nên đã khiến tay chúng em bị rát, bị đau. Nhưng lúc này đây, đau đớn không là gì trước sự cổ vũ hết mình của mọi người xung quanh cùng ý chí quyết tâm. Ồ, bạn lớp bên đã vượt vạch đích. Chúng em đã chiến thắng hiệp đầu.
Hiệp đấu thứ hai càng cam go hơn vì đội lớp 8B rơi vào thế bí. Hai lớp đổi sân, và cổ động viên cũng đổi sân theo sát từng bước chân của cả hai đội. Nhưng lần này thì có chút khó khăn hơn khi đội còn lại mang theo niềm quyết tâm. Và dường như đuối sức do ván trước nên chúng em rệu rã hơn và lớp 8 B chiến thắng.
Trận đấu cuối cùng chính alf sự quyết định căng thẳng của hai độ chơi. Và chúng em đã lấy lại tinh thần. Chúng em quyết tâm đến cùng. Và quả thực, chưa bao giờ em nghĩ thi đấu có thể căng thẳng đến như vậy. Đột nhiên, em cảm thấy dây của chúng em yếu đi. Và như một lẽ tự nhiên, tất cả chúng em bị lê về sân đối thủ. Lớp em đã thất bại trong sự thở dài tiếc nuối của cổ động viên. Nhưng điều em ấn tượng hơn cả là không ai giữ thái độ bức xúc. Thua nhưng chúng em đã cố gắng hết mình và cùng nhau làm nên chiến thắng, em vô cùng tự hào và hạnh phúc vì điều đó.
Trò chơi kéo co đòi hỏi hơn ở một kĩ thuật là tinh thần và ý chí quyết tâm. Dù là thất bại hay chiến thắng thì chúng ta cũng học được nhiều điều với vô vàn bài học ý nghĩa từ một trò chơi dân gian quen thuộc.
Bóp tay vào con chút chít đồ chơi thấy có tiếng kêu . Âm thanh đó gây bởi dao động của bộ phận nào
A. Bàn tay
B. Bộ phận “lưỡi gà ” của con chút chít
C. Vỏ con chút chít
D. Không khí ở bên trong con chút chít
Chọn B
Bộ phận lưỡi gà của con Chút chít là bộ phận dao động để phát ra âm thanh
Bóp tay vào con chút chít đồ chơi thấy có tiếng kêu . Âm thanh đó gây bởi dao động của bộ phận nào?
A. Bàn tay
B. Bộ phận “lưỡi gà ” của con chút chít
C. Vỏ con chút chít
D. Không khí ở bên trong con chút chít
Bộ phận lưỡi gà của con Chút chít là bộ phận dao động để phát ra âm thanh.
Chọn B
CÙNG NHAU TÂM SỰ CHÚT
Chúng ta cùng nhau tâm sự chút nhỉ?
Không biết lần gần đây nhất mọi người đi chơi có đầy đủ các thành viên trong nhà là khi nào? Hãy kể về lần đi chơi đó nào...
ultr, tâm linh quá ạ :))) đăng bài cùng lúc thế này :)))
dạ nhà em chưa có lần nào đi cùng nhau hết ạ
giờ khó lắm ạ
em đi chơi nhiều mà e lm biếng kể😂bởi zì nó còn hơn 1 bài văn
ai có nick bangbang cho mình mượn chơi chút thể ko bao giờ đổi mk ngược lại mình sẽ nạp car nữa
viết bài văn cảm nghĩ về một món đồ chơi thời thơ ấu của em ( tự nghĩ nhá và dài một chút nhé)
Lúc còn nhỏ, khi tôi khoảng 4 tuổi, tôi có 1 món quà do mẹ để tiền mua cho tôi. Đó chính là 1 con lật đật , tuy nó không đắt tiền nhưng tôi rất yêu quý. Tôi xem con lật đật ấy như 1 báu vật thời tuổi thơ của tôi.
Đây là món quà ý nghĩa nhất với tôi từ trước đến giờ và đó cũng là món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn giữ món quà này. Lật đật làm bằng nhựa, với nhiều màu sắc sặc sở. Hình thù con lật đật thật ngộ nghĩnh, béo tròn báo trục, nhìn giống như 1 khối cầu tròn xoe. Nó có cái bụng phệ như bụng ông địa trong đoàn múa lân. Cái đầu nhỏ tròn, gắn liền với cái thân hình chẳng cố định và nó cũng chẳng có tay chân gì cả.
Tôi yêu quý nó không chỉ vì nó đẹp mà nó còn chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành cho tôi. Nó thật rất dể thương, lúc nào nó cũng đứng yên trên đầu giường của tôi. Mỗi khi tôi sờ vào nó, nó lại lắc lư và nở nụ cười thật tươi. Đã có lúc tôi ngắm nghía món quà này mà lòng tự hào vì có món quà là sự chắt chịu, dành dụm của mẹ. Nhìn nó tôi lại nghĩ đó là tình cảm và cũng là sự quan tâm mẹ đã dành cho mình. Quả thật tôi tự hào về mẹ. Mẹ đã cho tôi vóc hình, mẹ cho tôi cái ăn, cái mặt. Mẹ còn cho tôi cả 1 thời ấu thơ hồn nhiên, trong sáng.
Tôi thật sự cảm ơn mẹ vì món quà quí giá này. Không chỉ nó là một món đồ chơi mà còn là 1 món quà có ý nghĩa rất lớn. Vì con lật đật chẳng bao giờ bị ngã, dù đặt nó nằm xuống ở tư thế nào thì nó vẫn đứng lên nhanh chóng vì thế nó có tên là "con lật đật". Những lúc ngã và khóc mẹ đã đưa con lật đật ra cho tôi và nói rằng:" con nhìn xem! Lật đật ngã mà đã khóc đâu. Nó lại đứng chựng lên rồi này". Thế là tôi nính khóc. Trong suốt năm tháng tôi cắo sách tới trường , món quà này đã trở thành người bạn thân thích của tôi. Mỗi khi buồn hay vui tôi đều chia sẽ cùng nó.
Nhìn thấy nó tôi tháy như được mẹ ở bên, dang nhắc nhở , động viên tôi : " hãy cố gắng lên con, đừng nãn lòng , nếu vấp ngã thì hãy đứng lên. Hãy nôi gương theo con lật đật, nó chẳng bao giờ khóc khi ngã cả. Mẹ và lật đật sẽ mãi ở bên con".
Bây giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa của món quà mẹ tặng. Thế nên tôi rất quyết tâm, vượt qua những khó khăn để biến mong ước của mẹ thành hiện thực.
Tuổi thơ của đứa trẻ nào có lẽ cũng có một món đồ chơi yêu thích. Có đứa thích bộ đồ chơi cá ngựa; có đứa thích con búp bê. Nhưng đối với tôi, món quà của bố tôi tặng trước khi đi nước ngoài – con gấu bông – là tôi thích nhất.
Cũng như trong văn bản “Cuộc chia tay của những con búp bê, hai em bé trong đó cũng có món đồ chơi yêu thích là hai con búp bê được đặt tên là vệ sĩ và em nhỏ. Cuối cùng, hai anh em tuy đã xa nhau nhưng vẫn yêu quí hai con búp bê này.
Còn tôi, con gấu bông của tôi như một người bạn theo tôi suốt bao năm học. Những món đồ chơi mà người lớn vẫn nghĩ chỉ là thứ vô tri vô giác nhưng đối với trẻ con chúng tôi thì không gì quý bằng. Nếu ai đó có tâm sự buồn, không thể nói ra cho người khác biết thì có thể tâm sự với những món đồ chơi. Chúng sẽ không trách mắng ta mà nó sẽ giúp ta giãi bày tâm trạng cho nhẹ bớt nỗi buồn.
Khi nhận được con gấu bông, lòng tôi bỗng xao xuyến lạ thường. Chỉ là một con gấu bông, một con gấu bông thôi mà sau tôi lại vui sướng đến vậy? Bây giờ tôi mới hiểu là vì nó còn chứa đựng tình cảm bố tôi dành cho tôi và tôi dành cho bố. Món quà của người thân trao tặng, ai mà chẳng yêu chẳng quý. Món quà đó được tôi giữ gìn có lệ là cẩn thận nhất.
Nhưng dù có giữ gìn đến mức nào thì rồi nó cũng hỏng. Không thứ đồ chơi nào trong tay đứa trẻ mà cuối cùng không hỏng. Mọi thứ theo thời gian rồi cũng sẽ hỏng. Hãy tưởng tượng mà xem, nếu một quả bóng bay không bao giờ vỡ, nó như một vật lì lợm chống chọi với thời gian, Ôi ! thế thì đâu còn là đồ chơi của trẻ em nữa.
Nhưng điều quan trọng là mặc dù con gấu bông đã hỏng nhưng tôi vẫn nhớ mãi kỷ niệm về nó – một kỷ niệm đẹp thời thơ ấu.
Lúc còn nhỏ, khi tôi khoảng 5 tuổi, tôi có 1 món quà do mẹ để tiền mua cho tôi. Đó chính là 1 con lật đật , tuy nó không đắt tiền nhưng tôi rất yêu quý. Tôi xem con lật đật ấy như 1 báu vật thời tuổi thơ của tôi.
Đây là món quà ý nghĩa nhất với tôi từ trước đến giờ và đó cũng là món quà đầu tiên mà mẹ tặng cho. Cho đến bây giờ tôi vẫn còn giữ món quà này. Lật đật làm bằng nhựa, với nhiều màu sắc sặc sở. Hình thù con lật đật thật ngộ nghĩnh, béo tròn báo trục, nhìn giống như 1 khối cầu tròn xoe. Nó có cái bụng phệ như bụng ông địa trong đoàn múa lân. Cái đầu nhỏ tròn, gắn liền với cái thân hình chẳng cố định và nó cũng chẳng có tay chân gì cả.
Tôi yêu quý nó không chỉ vì nó đẹp mà nó còn chứa đựng đầy tình cảm của mẹ dành cho tôi. Nó thật rất dể thương, lúc nào nó cũng đứng yên trên đầu giường của tôi. Mỗi khi tôi sờ vào nó, nó lại lắc lư và nở nụ cười thật tươi. Đã có lúc tôi ngắm nghía món quà này mà lòng tự hào vì có món quà là sự chắt chịu, dành dụm của mẹ. Nhìn nó tôi lại nghĩ đó là tình cảm và cũng là sự quan tâm mẹ đã dành cho mình. Quả thật tôi tự hào về mẹ. Mẹ đã cho tôi vóc hình, mẹ cho tôi cái ăn, cái mặt. Mẹ còn cho tôi cả 1 thời ấu thơ hồn nhiên, trong sáng.
Tôi thật sự cảm ơn mẹ vì món quà quí giá này. Không chỉ nó là một món đồ chơi mà còn là 1 món quà có ý nghĩa rất lớn. Vì con lật đật chẳng bao giờ bị ngã, dù đặt nó nằm xuống ở tư thế nào thì nó vẫn đứng lên nhanh chóng vì thế nó có tên là "con lật đật". Những lúc ngã và khóc mẹ đã đưa con lật đật ra cho tôi và nói rằng:" con nhìn xem! Lật đật ngã mà đã khóc đâu. Nó lại đứng chựng lên rồi này". Thế là tôi nính khóc. Trong suốt năm tháng tôi cắo sách tới trường , món quà này đã trở thành người bạn thân thích của tôi. Mỗi khi buồn hay vui tôi đều chia sẽ cùng nó.
Nhìn thấy nó tôi tháy như được mẹ ở bên, dang nhắc nhở , động viên tôi : " Hãy cố gắng lên con,nếu vấp ngã thì hãy đứng lên. Hãy nôi gương theo con lật đật, nó chẳng bao giờ khóc khi ngã cả. Mẹ và lật đật sẽ mãi ở bên con".
Bây giờ tôi mới hiểu hết ý nghĩa của món quà mẹ tặng. Thế nên tôi rất quyết tâm, vượt qua những khó khăn để biến mong ước của mẹ thành hiện thực.Tôi rất yêu và thích món đồ chơi đó!
mình mới chơi cách bạn kết bạn hướng dẫn mik nhé !
cho mik một chút xíu tgian đăng bài này thui
kb thì vô tcn rùi kb thui
ko đăng linh tinh