Vôi sống để trong bao bị rách thì có bị cứng lại hay mòn gì ấy không
Có 3 chú chuột không thích số 1 sống trong nhà Oggy. Một hôm, Oggy mua 1 tờ báo 501 trang để trên tủ ti vi thì bị 3 chú chuột cắn rách các trang có số 1. Hỏi 3 chú chuột đã cắn rách bao nhiêu trang ?
Hãy viết PT chữ,xác định chất tham gia, chất sản phẩm của các phản ứng sau:
a/ Vôi sống(Canxi oxit) để ngoài không khí thường hay bị đóng cục và biến chất là do nó bị cacbonđioxit có trong không khí phản ứng tạo thành đá vôi (canxi cacbonat)
b/ Cho dung dịch axit clohidric vào nhôm ta thấy có bọt khí xuất hiện là khí hiđrô và chất còn lại là nhôm clorua.
c/ Khi nung đá vôi trong lò, đá vôi bị phân hủy sinh ra vôi sống và khí cacbonic.
d/ Khi đốt cháy sắt trong khí oxi ta thu được các hạt màu nâu đỏ gọi là oxit help em đi ạaaaaa <33
a) canxi oxit + khí cacbon đioxit --> canxi cacbonat
Chất tham gia: canxi oxit, khí cacbon đioxit
Sản phẩm: canxi cacbonat
b) axit clohiđric + nhôm --> nhôm clorua + khí hiđro
Chất tham gia: nhôm, axit clohiđric
Sản phẩm: Nhôm clorua, khí hiđro
c) đá vôi --> vôi sống + khí cacbonic
Chất tham gia: đá vôi
Sản phẩm: vôi sống, khí cacbonic
d) sắt + khí oxi --> sắt oxit
Chất tham gia: sắt, khí oxi
Sản phẩm: sắt oxit
Một 1 tấn đá vôi chứa 95% là CaCO3 còn lại là hợp chất không bị phân hủy. Khi nung 1 tấn đá vôi đó thì thu đc bao nhiêu tấn vôi sống??
=> mCaCO3 = \(\frac{95}{100}\) x 1 = 0,95 tấn
PTHH: CaCO3 =(nhiệt)==> CaO + CO2
1 1 (mol)
100tấn 56 tấn
0,95 tấn x tấn
=> x = \(\frac{0,95.56}{100}\) = 0,532 tấn
Vậy khối lượng vôi sông thu được là 0,532 tấn
=> mCaCO3 = 95 / 100 x 1 = 0,95 tấn
PTHH: CaCO3 =(nhiệt)==> CaO + CO2
1 1 (mol)
100 tấn 56 tấn
0,95 tấn x tấn
=> x = 0,95 x 56 / 100 = 0,532 tấn
Vậy khối lượng vôi sông thu được là 0,532 tấn
hợp chất không bị phân hủy là:
1000- 950 = 50kg
số kg vôi sống thu dc là:
950.56/100 = 532kg
như vậy sau khi nung thu dc: 532kg+ 50kg = 582kg ( CaO + tạp chất)
Bạn có bao giờ bị bố, mẹ la hay đánh chưa? Hãy viết cảm xúc của bạn về việc đó ( bao gồm: tại sao lại bị đánh? kể lại sự việc ấy ra sao?)
Nếu ai ko có một lần bị đánh hay gì gì đó, thì mình xin những người đó đừng trả lời nhé! Mình cảm ơn!
Trong cuộc đời mỗi con người,sẽ không ai là không có lỗi.ngay cả tôi cũng vậy,tôi đã gây ra nhiều lỗi lầm trong suất năm tháng học trò,nhưng việc làm khiến tôi nhớ mãi đó là trốn bố mẹ đi chơi.
Vào 1 buổi sáng thứ 3,tôi vẫn chăm chỉ đạp chiếc xe con đến trường.tôi đi 1 lúc thì gặp mấy đứa bạn cùng lớp..Chúng nó cũng đeo cặp nhưng không phải đeo để đi học,mà đeo cặp chỉ là lí do để chúng nó trốn ba mẹ đi chơi.Tôi thừa biết điều đó,vì mấy đứa này toàn là học sinh ham chơi của lớp.tôi lẳng lặng,tiếp tục đạp xe cố ý tránh mặt bọn nó.nhưng không hiểu sao ,tôi lại không làm được.1 trong số chúng nó rủ tôi:"mày ơi,đi chơi không.có trò này vui lắm","bọn mày đừng rủ tao,tao không đi đâu","đi 1 chút rồi về"...cuộc nói chuyện diễn ra,vì bị dụ 1 cách quyết liệt nên tôi đi theo chúng nó.đi theo chúng nó,tôi cảm thấy có chút lo sợ.vì ba tôi dặn không được đi la cà,nếu như vậy ba sẽ đánh.tôi cùng chúng nó đến 1 tiệm net nhỏ gần trường.tôi thấy lạ hoắc lạ hơ khi đến đây,nhưng 1 hồi làm quên nên tôi bắt đầu hứng thú với cái nơi này.Nó quả thật là 1 nơi xả sờ trét)-.cứ chơi,rồi chơi mãi,tôi nhận ra mình đã không đến trường cả 1 buổi sáng.lũ bạn lại nói"mày lo gì,trốn 1 hôm thôi.không ai đánh mày đâu" .thế là 1 suy nghĩ vụt tớ trong trí óc non nớt của tôi:ừ,chắc là vậy".và bạn nghĩ sao khi tôi về đến nhà??_chuyện j sẽ ập đến ??
Về đến nhà,tôi thấy ba mẹ vẫn làm việc bình thường nên chẳng sợ sật.nhưng vào đến cửa,tôi chợt nhận ra có 1 cảm giác sợ sệt trong lòng.Tôi mở cửa phòng rồi vào trong đó ngồi,rồi lúc dó ba tôi nói"Con gái,hôm nay con đã 1 việc sai .con có biết đúng chứ??" ,"dạ,ba đag nói gì vậy ạ??""con chẳng hiểu ba đang nói gì hết","con chắc chắn chứ?""dạ...".Có lẽ lời nói dối của tôi như bị 1 ai đó thiêu rụi,đây là lần đầu tiên nói dối trong cuộc đời.vì mới lần đầu,nên tôi áp a ấp úng.ba tôi lúc này trông vẻ mặt giận dữ không còn chút vẻ hiền từ.trên đôi tay cứng rắn của ba là 1 cây roi.ba mở của,tiến lại gần tôi.Ôi không,1 thảm họa ập đến.những chiếc roi liên tục đập vào người tôi.có bao giờ,tôi phải khóc vì bị ba đáng đâu?vậy mà hôm nay tôi lại khóc,tôi khóc vì hành động ngoan cố của mình.tôi như không kiểm soát được chính mik.Tôi tự hỏi"tại sao ba lại biết mik trốn học đi chơi?/ai đã nói??".......................
Rồi,trận ăn đòn kết thúc. nc mắt ngừng tuân,tôi cảm thấy như dịu hơn.ba mắng tôi 1 trận "lên bờ xuống ruộng" ấy,tôi sợ hãi .ba bắt tôi ngồi xuongs nền đất và nói rõ ba nghe,tôi kể kể không thiếu 1 chút xót nào.ba nói ba biết tôi trốn học vì cô giáo đã gọi điện cho ba..............
Có lẽ,từ lần đó.tôi đã là 1 đứa con ngoan.Có lẽ vì sợ ba đánh hay bị cô giáo mắng....rất nhiều và rất nhiều.tôi thấy qua mỗi trận đánh là tôi lại lớn hơn!!_
(văn tự viết,ko copy mạng)_!!!
trả lời
chưa ? nên e ko thể cảm nhận đc ...
chỉ bị chửi : ..........
hc tốt ...
Tuổi thơ của ai cũng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Vui có, buồn có, sai lầm cũng có… Chính nhờ những kỉ niệm muôn hình muôn vẻ đó, đã tạo nên một tuổi thơ nhiệm màu. Bản thân em cũng vậy, và trong vô số kỉ niệm đó, em nhớ nhất vẫn là một lần em nói dối mẹ.
Hồi đó, em đang học lớp 2, là một cô bé được mọi người nhận xét là thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Hôm đó là một ngày thứ ba bình thường, sau khi ngủ dậy, tự nhiên em cảm thấy rất chán, không muốn đi học chút nào cả. Vì vậy, em đã đưa ra một quyết định sai lầm. Em giả vờ như mình bị đau bụng. Nằm ôm bụng ở trên giường mà không dậy đi học. Thấy em đã muộn vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ liền chạy lên phòng kiểm tra. Nhìn thấy em như vậy, mẹ lo lắng lắm. Ngay lập tức đi tìm dầu nóng xoa bóp bụng cho em. Vừa xoa vừa hỏi con đã đỡ chưa. Trong giây phút, em cảm thấy hối hận vì đã lừa mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em mãi không đỡ, mẹ liền bảo em hãy nằm nghỉ để mẹ gọi xin cô nghỉ buổi học hôm nay. Nhìn mẹ đi ra ngoài, em vui lắm, che lấp đi niềm thấp thỏm nãy giờ. Vì biết mình đã thành công rồi. Một lát sau, mẹ trở lại, dặn dò em vài điều rồi vội vàng đi làm.
Chờ mẹ ra khỏi cổng, em liền sung sướng bật dậy, chạy ngay ra phòng khách ngồi chơi. Mở tủ lạnh, lấy kẹo, bánh ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn sang thì em thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt đỏ bừng do di chuyển nhanh, trên tay là một túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như quá ngạc nhiên, mẹ đứng sững người lại, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề, mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng não nề nhìn về em. Rồi mẹ im lặng tiến về phía phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Cả quá trình đó mẹ không hề nhìn hay nói với em một lời nào. Sự im lặng ấy như một nhát dao đang đâm vào trái tim của em. Thà rằng mẹ cứ chửi mắng, đánh đòn em, thì em còn đỡ khó chịu hơn như thế này. Ngồi một mình trên ghế, em cảm thấy dằn vặt đến vô cùng. Tự nhiên, em cảm thấy chính mình cũng không hiểu nổi mình nữa. Rằng tại sao lại nói dối, tại sao lại khiến mẹ phải đau lòng đến như vậy. Chẳng phải mẹ là người mà em yêu quý nhất trên đời hay sao? Vậy mà em nỡ lòng nào khiến mẹ phải chịu tổn thương đến như vậy. Càng suy nghĩ em càng cảm thấy mình thật là xấu tính, là một đứa trẻ tồi tệ. Và rồi, lấy hết can đảm tiến về phòng của mẹ. Lúc ấy, mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ. Nhưng em biết rằng thực ra mẹ không hề ngủ đâu, mà mẹ đang chờ đợi một điều gì đấy. Và em đang làm điều mà mẹ chờ đợi nãy giờ. Em tiến lại gần, nằm xuống, ôm lấy mẹ, rồi nói:
- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.
Mẹ vẫn tiếp tục im lặng. Khiến em nghĩ rằng mình không được tha thứ, nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má. Lúc này, rốt cuộc mẹ cũng phản ứng lại. Mẹ đưa đôi tay lên, lau đi dòng nước mắt của em, vuốt nhẹ lên trán em mà nói rằng:
- Con biết nhận lỗi như thế này mẹ vui lắm. Hãy nhớ mãi lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ giám sát con thật kĩ.
- Vâng ạ - Em trả lời với niềm hạnh phúc khôn cùng.
Từ sau lần đó, em như trở thành một con người hoàn toàn khác, em không nói dối và lười biếng nữa. Mà trở nên chăm chỉ, trung thực hơn. Sựt thay đổi tích cực đó, chính nhờ hành động giáo dục bằng tình thương của mẹ ngày hôm đó. Bài học này em sẽ ghi lòng tạc dạ mãi về sau.
Nhôm có tính chất gì?
a) Cứng, có tính đàn hồi.
b) Trong suốt, không gỉ, cứng nhưng dễ vỡ.
c) Màu trắng bạc, có ánh kim, có thể kéo thành sợi và dát mỏng, nhẹ, dẫn điện và dẫn nhiệt tốt, không bị gỉ, tuy nhiên có thể bị một số axit ăn mòn.
d) Có màu đỏ nâu, có ánh kim, dễ dát mỏng và kéo thành sợi, dẫn nhiệt và dẫn điện tốt.
c nha ae
đáp án c nha bạn
Đồng có tính chất gì?
a) Cứng, có tính đàn hồi.
b) Trong suốt, không gỉ, cứng nhưng dễ vỡ.
c) Màu trắng bạc, có ánh kim ; có thể kéo thành sợi và dát mỏng ; nhẹ, dẫn điện và dẫn nhiệt tốt : không bị gỉ, tuy nhiên có thể bị một số a-xít ăn mòn.
d) Có màu đỏ nâu, có ánh kim ; dễ dát mỏng và kéo thành sợi ; dẫn nhiệt và dẫn điện tốt.
Thuỷ tinh có tính chất gì ?
a) Cứng, có tính đàn hồi.
b) Trong suốt, không gỉ, cứng nhưng dễ vỡ.
c) Màu trắng bạc, có ánh kim ; có thể kéo thành sợi và dát mỏng ; nhẹ, dẫn điện và dẫn nhiệt tốt : không bị gỉ. tuy nhiên có thể bị một số a-xít ăn mòn.
d) Có màu đỏ nâu, có ánh kim : dễ dát mỏng và kéo thành sợi ; dẫn nhiệt và dẫn điện tốt.
đáp án B
chúc bn hok tốt #
tk nhen
Đáp án là b
Cho các phát biểu sau:
(a) Một miếng vỏ đồ hộp làm bằng sắt tây (sắt tráng thiếc) bị xây xát bên trong, để trong không khí ẩm thì thiếc sẽ bị ăn mòn trước.
(b) Nối thành kẽm với vỏ tàu thuỷ bằng thép thì vỏ tàu thuỷ được bảo vệ.
(c) Để đồ vật bằng thép ra ngoài không khí ẩm thì đồ vật đó bị ăn mòn điện hoá.
(d) Các thiết bị máy móc bằng kim loại tiếp xúc với hơi nước ở nhiệt độ cao có khả năng bị ăn mòn hoá học.
Số phát biểu đúng là
A. 2.
B. 3.
C. 4.
D. 1.
Đáp án B
(b) Nối thành kẽm với vỏ tàu thuỷ bằng thép thì vỏ tàu thuỷ được bảo vệ.
(c) Để đồ vật bằng thép ra ngoài không khí ẩm thì đồ vật đó bị ăn mòn điện hoá.
(d) Các thiết bị máy móc bằng kim loại tiếp xúc với hơi nước ở nhiệt độ cao có khả năng bị ăn mòn hoá học.