Ngọc Huyền
Xem chi tiết
B.Thị Anh Thơ
7 tháng 8 2019 lúc 11:11

a, Nhớ ai bồi hồi bồi hồi
Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
* Biện pháp so sánh : Như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
* Tác dụng : nói lên sự nhớ thương da diết của 1 đối tượng với một sự việc đối tượng khác

b,=> So sánh: - Rắn như thép vững như đồng
- Chí ta lớn như biển Đông trước mặt.
Nhân hóa: - Đội ngũ ta trùng trùng điệp điệp
=> Tác dụng: Trong đoạn văn trên, tác giả đã sử dụng biện sách so sánh đó là:

Bình luận (1)
Nghiêm Văn Huy
7 tháng 8 2019 lúc 10:18

Câu a:

Bạn tham khảo nhé :

Đề cương ôn tập văn 8 học kì I

Bình luận (0)
✿✿❑ĐạT̐®ŋɢย❐✿✿
7 tháng 8 2019 lúc 10:48

a) Biện pháp tu từ : So sánh

( Như đứng đống lửa, như ngồi đống rơm )

Tác dụng : Phép so sánh đã nói lên sự bồi hồi thấp thỏm quá mức của một ai đó, được so sánh làm tăng sự kịch tính của câu thơ.

b) Biện pháp tu từ :

+ Điệp từ : ta

+ So sánh ( rắn như thép cứng như đồng, cao như núi dài như sông, trí ta lớn như biển trước mặt )

Từ láy : trùng trùng, điệp điệp

Tác dụng : Các biện pháp tu từ đã làm nổi bật lên hình ảnh "ta", một người cứng rắn, có ý chí kiên cường. Qua từ láy cho thấy "ta" ở đây có một quân đội rất mạnh mẽ, hùng hồn.

Bình luận (1)
Hành Tây
Xem chi tiết
Nguyễn Lê Phước Thịnh
12 tháng 5 2022 lúc 0:05

a: Xét tứ giác AIHN có \(\widehat{AIH}=\widehat{ANH}=\widehat{NAI}=90^0\)

nên AIHN là hình chữ nhật

Suy ra: AH=IN

b: Xét ΔAHK có 

AI là đường cao

AI là đường trung tuyến

Do đo: ΔAHK cân tại A

mà AI là đường cao

nên AI là tia phân giác của góc HAK(1)

Xét ΔAHE có 

AN là đường cao

AN là đường trung tuyến

Do đo: ΔAHE cân tại A

mà AN là đường cao

nên AN là tia phân giác của góc HAE(2)

Từ (1) và (2) suy ra \(\widehat{KAE}=2\cdot90^0=180^0\)

=>K,A,E thẳng hàng

mà AE=AK

nên A là trung điểm của KE

Bình luận (0)
Nguyễn Thanh Vân
Xem chi tiết
nguyen ky
Xem chi tiết
Thân Cảnh Chương
1 tháng 2 lúc 20:55

Đúng là anh em của Lê lỏng chim

Bình luận (0)
Nguyễn Lê Minh
Xem chi tiết
nguyenkimviet
Xem chi tiết
Hội những người GHÉT đin...
7 tháng 5 2016 lúc 13:30

AI ghét MAi ANH thì kết bạn nha!

MK NÓI CHo CÁC BẠN BIẾT ĐINH THỊ MAI ANH LÀ NGƯỜI NHƯ THẾ NÀO:

+ MẬT DẠY,HAY CHỬI TỤC,NÓI BẬY

+ LUÔN ĐI CƯỚP NICK CỦA NGƯỜI KHÁC

+ NGƯỜI LỪA ĐẢO

+ LUÔN NÓI THÂN MẬT TRƯỚC NHỮNG NGƯỜI BÉ TUỔI

+.......................RẤT NHIỀU MK KO KỂ HẾT ĐC

Bình luận (0)
KUDO SHINICHI
7 tháng 5 2016 lúc 13:31

đề là vậy đúng ko

tỉ số của hai số là 3/4. Nếu tăng thêm 60 vào số thứ nhất thì tỉ số của chúng là 9/10. Tìm hai số đó

Bình luận (0)
KUDO SHINICHI
7 tháng 5 2016 lúc 13:31

Hội những người GHÉT đinh thị mai anh cậu ko trả lời thì thôi đừng phá rối

Bình luận (0)
Hải Nguyễn Thông
Xem chi tiết
Tuấn Trương Quốc
Xem chi tiết
Đỗ Ngọc Toàn
6 tháng 3 2021 lúc 15:23

tự tin là dám nghĩ dám làm

tin tưởng vào quyết định của bản thân

không nản chí trước những lời chiam6 biếm của người khác

vd

học bài ở nhà lên lớp tự tin làm bài ko nhìn bài bạn khác

vẫn kiên quyết chọn đáp án của mình mặc dù có nhiều bạn nói câu đó sai

dám tự tin nói lên ý kiến của mình 

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
SwEeT CuTe LoVeLy
24 tháng 4 2016 lúc 10:05

Đúng rồi bạn ơi !!! Mà chắc bạn đang buồn chuyện gì nhỉ ??

Bình luận (0)
Ngọc Huyền
Xem chi tiết
Aurora
13 tháng 9 2019 lúc 15:22

A. Mở bài

- Hoàn cảnh mắc lỗi.

B. Thân bài

- Kể lại việc sai trái mà mình đã mắc phải.

+ Mắc lỗi khi nào? Với ai?

+ Nguyên nhân mắc lỗi (chủ quan hay khách quan)

+ Hậu quả của lỗi lầm ấy (với lớp, với gia đình hay với bản thân,...).

- Ân hận và sửa chữa sau khi mắc lỗi.

C. Kết bài

- Bài học rút ra sau lần mắc lỗi ấy.

- Lời khuyên của bạn dành cho các bạn khác.

Bình luận (1)
Aurora
13 tháng 9 2019 lúc 15:25

Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng...

Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.

Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.

Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.

"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử

Trao con ấm áp tựa nắng chiều".

Bình luận (0)