Em hãy lập dàn bài " Cảm xúc về vườn nhà "
Lập dàn ý và viết văn bài: Cảm xúc về khu vườn của nhà em
lập dàn ý cảm nghĩ về khu vườn nhà em. - Mở bài: + Giới thiệu khu vườn. + Tình cảm của bạn thân đối với vườn nhà. - Thân bài. + Khu vườn có từ lúc nào? Ai xây dựng nên? + Miêu tả khu vườn: diện tích, cây cối, sự bày trí cảnh quan của gia đình. + Sự lao động chăm bón của bố mẹ và bản thân hoặc các thành viên khác trong gia đình. + Vườn và cây trái suốt bốn mùa. - Kết bài: + Cảm xúc về vườn nhà.
sau đây là bài văn cảm xúc về khu vườn của em
Khu vườn – nơi những loài hoa nở rộ và thi nhau đua sắc nhưng đối với tôi, khu vườn không chỉ có thế, nó ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc gắn liền với tuổi thơ tôi.
Ngày bé, thứ mà trẻ con thích nhất là những món đồ chơi đủ màu sắc, kích cỡ nhưng thứ mà tôi thích thú nhất lại là khu vườn, một khu vườn nhỏ bé nhưng chứa bao nhiêu kỷ niệm về người mà tôi yêu quý nhất, bà nội tôi.
Ai chả muốn có một khu vườn trong nhà, có những bông hoa rực rỡ, tôi cũng vây từ ngày bé tôi luôn ước mong có một thu vườn nhỏ. Tôi yêu những loài hoa, tôi yêu cái cảm giác xung quanh mình là cây cỏ, là hương thơm. Khi bà nội tôi ở quê lên bà đã đem cho tôi nhiều cây hoa và đặt ở trước khoảng sân trước nhà. Từ khi ấy, tôi có một khu vườn như ước mơ.
Thât hạnh phúc khi nhà mình có một khu vườn. Sáng sáng, mỗi khi thức dậy, tôi đều đứng ra cửa hít thở không khí trong lành và mùi thơm thoang thoảng từ những đóa hoa. Khung cảnh như một bức tranh thật đẹp, có màu sắc, có hương thơm và có cả âm thanh từ những tiếng chim hót ríu rít. Từ ngày bà nội lên, tôi rất vui vì bà đã đem lại cho tôi điều mà tôi mong từ lâu. Tôi yêu quý khu vườn không chỉ vì nó là ước mong của tôi mà đó cũng là món quà, là tấm lòng của bà cho tôi. Tôi chăm sóc từng cành cây, từng bông hoa thật chu đáo, hàng ngày tôi và bà đều tưới nước, bắt sâu, bà còn tỉa nhiều cây thành hình con đại bàng, con nai.. Vì thế mà khu vườn càng thêm rực rỡ. Dưới ánh nắng vàng, khu vườn làm cả nhà tôi như sáng lên cùng cây cỏ.
Cứ rảnh rỗi, bà lại kể cho tôi nghe về nguồn gốc của từng loại cây. Từ khi có khu vườn, tôi như thêm vui vẻ, nó như người bạn thân thiết của tôi, như chiếc cầu vô hình nối tình cảm của tôi bà càng thêm sâu đậm. Nhiều khi nằm một mình trong khu vườn nhỏ vuông vắn, tôi lại cảm thấy thỏa mái kỳ lạ, có chuyện gì vui hay buồn, tôi đều như có một người bạn ở bên cùng chia sẻ, cùng nói chuyện với tôi làm tôi bớt căng thẳng hay buồn bực. Bây giờ bà đã về nhưng thỉnh thoảng bà vẫn gửi cho tôi những cây hoa đẹp và dặn dò tôi chăm sóc chúng cẩn thận. Nhìn khu vườn, tôi lại nhớ đến bà, nó như thay bà nói chuyện, tâm tình cùng tôi. Giờ đây, từng chiếc lá, từng cánh hoa đều thật sự gắn bó với tôi, cứ như thế, nó như đã là một phần cuộc sống của tôi.
Một khu vườn nhỏ bé nhưng ý nghĩa của nó iại thật sâu sắc. Những cành cây, bông hoa tưởng như một vật vô tri vô giác nhưng lại là một con người khích lệ tinh thần tôi mỗi khi gặp khó khăn. Mỗi bông hoa nở như một nụ cười trìu mến của bà với tôi làm trái tim tôi thêm một lần xao xuyến.
Làm sao không yêu cho được một khu vườn như thế, một kỷ niệm thơ ấu còn mãi trong tôi.
bài thứ 2
Có ai từng nói "tâm hồn của ta sẽ được thanh thản và trong mát hơn khi ta thả hồn vào thiên nhiên". Đúng vậy, thật hạnh phúc và sung sướng biết bao khi được hòa mình với thiên nhiên và được ngắm nhìn vườn cây do chính tay mình chăm sóc!
Khoảnh khắc thanh thản nhất trong cuộc đời chính là giây phút hòa hợp với thiên nhiên và có lẽ món quà tuyệt vời của Trời đất ban tặng đó chính là một người bạn tri ân tri kỷ của con người. Con người không thể thiếu thiên nhiên cũng giống như thiên nhiên không thể sống nếu thiếu con người. Và chỉ khi hai điều đó hợp lại thành một thì cuộc sống mới có ý nghĩa.
Thú vui của ông tôi là được chăm sóc cây cối trong vườn mỗi lúc rảnh rỗi. Chính vì thế sáng nào tôi cũng cùng ông ra vườn chăm sóc cây và hít thở không khí trong lành buổi sớm. Khu vườn nhà tôi không rông lắm nhưng chỉ cần nhìn vào vẻ giản dị, tràn nhập màu sắc của nó cũng thấy được nét riêng biệt, đặc sắc của nhà tôi. Nhìn từ xa, trông như một mô hình công viên thu nhỏ. Thích nhất là lúc sáng sớm, tôi được hít thở không khí trong lành. Hãy lắng đọng hồn mình để cảm nhận hương vị thanh khiết, mát mẻ của buổi sớm. Sương long lanh đọng lại trên lá như những hạt ngọc quý. Nụ hoa e ấp, khẽ đung đưa đài hoa theo gió, môi chúm chím, khẽ trở mình. Từng loài hoa như những thiên thần đang ngủ. Chắc là cái cảm giác tuyệt vời này sẽ đọng mãi trong tâm hồn tôi.
Rồi hừng đông ửng hồng, mặt trời như quả bóng to tròn dần dần lên cao tỏa những ánh hào quang hát chéo lên cành lá. Sương dần tan nhưng một số còn ở lại vương vấn, lưu luyến cái khoảnh khắc ấy. Cây côi bừng tỉnh, thỏa mình tắm nắng.
Từng động tác uyển chuyển, khéo léo như tạo ra sức sống của cây bắt đầu một ngày mới. Chim hót líu lo thành một bản nhạc quen thuộc. Từng loài hoa thỏa sức khoe mình trong nắng sớm. Hoa hồng – một loài hoa kiêu sa, mạnh mẽ vươn lên như chứng tỏ mình là nữ hoàng sắc đẹp. Trái ngược với sự mạnh mẽ đó là hình ảnh dịu dàng của một thiếu nữ – hoa cúc. Không biết hoa cúc có điều gì đặc biệt mà khiến tôi xao xuyến, ngập ngừng. Phải chăng hoa cúc gợi nhớ tới mùa thu – mùa của cảm xúc và cái gì đó man mác buồn cũng có lẽ gợi lên sự nhẹ nhàng, tình cảm của câu chuyện cổ tích hồi xưa bà kể cho tôi nghe – "Vì sao hoa cúc nhiều cánh”. Ôi! Thật là đằm thắm mà cũng thật là ý nghĩa! Gió xào xạc thổi, bướm, ong chăm chỉ kiếm mật. Một khung cảnh gợi lên trong ta sự tươi vui và đẹp đẽ.
Có ai mà chẳng ngợi ca thiên nhiên, có ai mà chẳng thích ngắm nhìn thiên nhiên. Và tôi cũng không phải là một ngoại lệ. Tình yêu thiên nhiên trong tôi bắt đầu từ thú vui chăm sóc cây cối, yêu hoa lá, yêu cỏ cây. Một tình yêu thật đẹp, thật đáng trân trọng. Từng giai đoạn, từng hơi thở của vườn cây như một bản nhạc ru vỗ tâm hồn tôi, một sự vỗ vẻ thật ân cần, thật nhẹ nhàng.
Lập dàn ý cho đề bài :''hãy kể về một kỉ niệm với người bạn tuổi thơ khiến em xúc động và nhớ mãi (giúp mik với mọi người)
đừng sao chép trên mạng nhaa:33
a. Mở bài: Giới thiệu về người bạn tuổi thơ và kỉ niệm em xúc động và nhớ mãi.
b.Thân bài: Kể lại kỉ niệm xúc động của hai người:
+ Chuyện diễn ra như thế nào: đầu tiên, diễn biến, kết quả.
+ Điều gây xúc động mạnh nhất ( đưa yếu tố miêu tả vào)
c. Kết bài: Kỉ niệm đó vì sao em nhớ mãi. Đó là kỉ niệm có ảnh hưởng thế nào tới tình cảm của hai người, với những người xung quanh.
Hãy lập dàn ý viết về một câu chuyện biểu thi tình cảm của mình (có thể xấu hổ, có thể ân hận, có thể cảm phục,..)
Các bạn tìm bài trong" Bài tập Ngữ Văn 7" trang 105 bài cuối cùng
lập dàn ý bài: cảm nghĩ về mẹ
Mở bài
Mỗi lần nghe câu hát “Tình mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào”, em lại nghĩ ngay về người mẹ yêu quý của em.Mẹ em chỉ là một người nội trợ nhưng với em, mẹ là người có công lớn nhất trong việc giữ gìn niềm vui, niềm hạnh phúc của gia đình.Thân bài
Giới thiệu về mẹ của em
Mẹ em tên là Hiền – Nguyễn Thị Minh Hiền.Năm nay, mẹ em 40 tuổi.Mẹ cao 1,62 mét. Khi chưa bệnh, dáng mẹ thon thả như người mẫu. Ai cũng khen mẹ có vóc dáng đẹp.Mẹ em có khuôn mặt hơi tròn. Da mẹ trắng. Nội nói em có khuôn mặt và nước da giống mẹ. Mắt mẹ em to vừa phải nhưng hơi dài. Hàng lông mày mọc loà xoà đã tạo nôn vẻ đẹp mộc mạc, giản dị của mẹ.Khi chưa bị bệnh, tóc mẹ rất dài. Từ khi bị bệnh, tóc mẹ rụng nhiều và cũng chỉ dài quá vai một chút.Em yêu thương mẹ vì mẹ em là người có ỷ chí vượt lên chính mình
Sức khỏe của mẹ em không được tốt. Từ khi sinh em bé, mẹ em ốm đau luôn. Nhưng mẹ không chịu nằm im để bệnh tật đè bẹp. Mẹ luôn vượt lên tất cả. Mẹ em luôn lạc quan yêu đời.Bác sĩ nói nhờ tinh thần lạc quan đó, mà bệnh tật của mẹ em ngày càng thuyên giảm.Mẹ tập luyện rất khoa học. Theo lời khuyên của bác sĩ, mẹ tập vật lí trị liệu đều đặn kiên trì. Hai chân của mẹ em đã gần như trơ lại bình thường chứ không bị teo cơ như ngày mẹ bệnh.Ngày sức khỏe mẹ trở lại bình thường, cả nhà em ai cũng vui mừng phấn khởi.Em yêu thương và kính trọng mẹ vì mẹ là người phụ nữ nhân hậu
Mẹ em mang trong mình phẩm chất đáng quý của người phụ nữ Việt Nam truyền thống: hiền lành, nhân hậu, thật thà.Bà con hàng xóm đều nói tính tình mẹ em thật đúng như cái tên của mẹ.Hiếm khi mẹ em to tiếng với ai trong nhà. Nếu không may em mắc lỗi, mẹ em nhẹ nhàng khuyên nhủ. Mẹ thủ thỉ tâm tình như tâm sự với một người bạn thân. Nhờ vậy, em dỗ tiếp thu khuyết điểm để từ đó mà khắc phục.Với bà con hàng xóm chưa bao giờ mẹ nặng nhẹ với ai. Mẹ em thường bảo “Ai hơn thì mình kém. Bây giờ họ đang nóng nảy, nếu mình cũng như họ thì sự việc nhỏ sẽ hóa thành to. Đế khi nào người ta bình tĩnh trở lại, lúc đó, mình nói, người ta mới nhận ra điều hơn lẽ thiệt, cái đúng, cái sai”. Em chứng kiến nhiều lần hàng xóm sang xin lỗi mẹ em vì đã nặng lời không đúng với mẹ. Lúc đấy, mẹ em chỉ cười và bỏ qua cho họ.Nhiều lúc nội em nói gì đó không phải. Mẹ không cãi lời mà im lặng lắng nghe. Tối, cơm nước xong, mẹ em mới nói chuyện với bà. Lúc đó, bà mới hiểu rằng bà chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện đã trách mắng mẹ.Mẹ là trung tâm đoàn kết của cả nhà.Em yêu thương, kính trọng mẹ vì mẹ là người phụ nữ đảm đang
Tuy bị bệnh nhưng mẹ em chẳng bao giờ chịu nghỉ ngơi. Ông bà nội già yếu. Ba đi làm xa. Gần như mọi việc trong nhà đều đặt trên vai của mẹ em.Nhiều lúc thương mẹ em, bà nội xuýt xoa “thật trăm dâu đổ đầu tằm”.Em chỉ giúp mẹ những việc vặt trong nhà những khi không có bài học. Còn việc ăn uống, giặt giũ, dọn dẹp đều do một tay mẹ em lo liệu.Việc nhà mẹ em làm rất tốt. Việc chung của xóm thôn mọ em cũng chẳng nề hà. Tất cả những buổi lao động tổng vệ sinh nơi công cộng, mẹ em chẳng chịu vắng ngày nào (trừ những ngày mọ em bị bệnh nặng).Em thấy thương mẹ vì nếu đi làm thì chỉ yên bề một việc còn ở nhà thì toàn những việc không tên.Em yêu thương và kính trọng mẹ vì mẹ là người phụ nữ giàu tình thương
Mẹ em yêu thương tất cả các thành viên trong gia đình. Tình yêu thương của mẹ vừa thế hiện qua lời nói nhỏ nhẹ vừa thể hiện qua việc làm cụ thể:Mẹ chăm sóc ông bà nội từng li từng tí. Nhìn mẹ giúp cho bà nội ăn từng muỗng cháo khi nội bệnh, em thấy như mẹ em là con gái của nội chứ không phải là con dâu.Sáng, mẹ em dậy sớm pha cho ông nội ấm trà. Mẹ lấy cái kính, tờ báo đặt sẵn trên bàn bên cạnh ấm trà. Nội ăn sáng xong là có kính để đọc báo ngay. Nhìn nội vừa nhâm nhi uống trà vừa đọc báo, mẹ em vui lắm.Với em và em gái của em thì mẹ em quan tâm và chăm lo hết mực. Mẹ em không khỏe nhưng vẫn thức cả đêm để chăm sóc em gái của em mỗi khi em ấy bị bệnh.Với riêng em, mẹ chăm lo cho em từng li từng tí. Mẹ lo cho em bữa ăn ngon, mẹ lo cho em từng giấc ngủ. Mẹ lo ủi quần áo cho em tới trường.Những trẻ em hàng xóm sang nhà chơi, mẹ em luôn ycu quý.Kết bài
Mẹ em luôn là tấm gương sáng vượt khó cho em noi theo.Em luôn yêu thương và kính trọng mẹ.Em biết ơn mọ nhiều lắm. Em sẽ chăm ngoan, học giỏi để không phụ tấm lòng yêu thương của mẹ dành cho em.- Bài thơ Ngẫu nhiên viết nhân buổi mới về quê ( bản phiên âm ) viết theo thể thơ nào? hãy nêu đặc điểm của thể thơ đó(số câu, cách đối, gieo vần,...).
-Bài thơ cho ta hiểu gì về tình cảm của nhà thơ, cũng là tình cảm của những người sau bao năm đi xa lần đầu tiên trở về quê hương ?
-Tình cảm, cảm xúc của nhà thơ được thể hiện qua những nét nghệ thuật đặt sắc nào ?
giúp em với ạ, em đang cần rất gấp
Câu 1:Thể thơ:Thất ngôn tứ tuyệt đường luật
Đặc điểm của thể thơ:
+Số câu:4 câu,mỗi câu 7 chữ,hiệp vần gieo vần câu 1,2,4,ngắt nhịp 4/3,3/4.....
Câu 2:Dù đã đi xa quê cả nửa cuộc đời thế nhưng những thanh âm thuộc về quê hương với những giọng nói của quê hương không hề có sự thay đổi. Những điều đó đi theo ông như luôn gợi nhớ tất cả những gì thuộc về quê hương của người đàn ông đã đi nơi xứ người bao nhiêu năm. Chỉ với hai câu thơ nhưng chúng ta đã cảm nhận được sự tự hào của tác giả khi nói về quê hương của mình và những mong đợi khi tác giả được trở về với quê hương vào nửa cuối cùng của cuộc đời con người.
Câu 3:
Nhi đồng tương kiến bất tương thức
Tiểu vấn: khách tòng hà xứ lai?
(trẻ con nhìn lạ không chào
Hỏi rằng: khách ở chốn nào lại chơi?)
Nếu như hai câu thơ đầu giọng thơ có chứa sự tự hào thì ở hai câu tiếp theo, giọng thơ lại mang theo sự chua xót khi tác giả thực sự trở lại quê hương của mình. Đặt chân lên mảnh đất của quê hương, tác giả đã được nhìn thấy những cảnh vật thân thương và gần gũi của quê hương mình. Thế những, lũ trẻ con nhìn thấy ông lại không hề biết ông là ai, còn hỏi rằng ông là khách ở chốn nào. Chua xót thay,, trở về quê hương, trở về nhà của chính mình nơi mà mình đã được sinh ra và lớn lên mà lại bị hỏi là khách ở chốn nào. Đó chính là nỗi buồn của những người xa quê lâu năm như chính tác giả vậy. Những hình ảnh đó có lẽ cũng giống như ông khi ông còn nhỏ. Lúc ấy, ông cũng cùng với những đứa trẻ khác cùng nhau chơi ở ngoài đình và cũng nhìn những người lạ mặt đi từ nơi khác tới. Nay khi tuổi đã già, mái tóc đã không còn đen, làn da không còn hồng hào khỏe mạnh và đôi mắt cũng không còn trong sáng nữa thì lại bị coi như những người lạ tới thăm quê hương.
link: /hoi-dap/question/122955.html
Chúc bn học tốt
Lập dàn ý và phát biểu cảm tưởng về bài thơ : Ngẫu nhiên viết nhân buổi về quê
giúp em vs ạ, em đang cần gấp
Ngẫu nhiên viết nhân buổi về quê là một bài thơ viêt nhân ngày trở lại thăm quê cũ của Hạ Tri Chương. Bài thơ là lời tâm sự, là tâm trạng man mác buồn của người con xa quê đã rất lâu. Bởi ngày trở về, tóc đã bạc, cảnh xưa vẫn đây nhưng những người quen chẳng còn ai không ai còn nhận ra ông.
2. Thân bài
Câu 1:
+ Câu thơ nói về một hoàn cảnh đối nghịch: ngày ra đi vẫn còn trẻ, ngày về đã già Thiếu tiểu – Lão đại.
+ Thời gian xa quê quá dài, quá nửa một đời người.
+ Tâm trạng man mác buồn, ngậm ngùi tiếc nuối.
Câu 2:
+ Thời gian xa cách quê hương chỉ có thể làm thay đổi hình dạng bên ngoài nhưng không làm thay đổi bản chất, tấm lòng của người con đối với quê hương.
+ Thể hiện tấm lòng thuỷ chung, gắn bó tha thiết với quê hương.
Câu 3:
+ Người quê xa quê lâu ngày trở về bỗng trở thành khách lạ.
+ Một nghịch lí và cũng là lẽ thường tình.
Câu 4:
+ Câu thơ có chút hóm hỉnh.
+ Gợi cho nhà thơ nỗi buồn bâng khuâng.
3. Kết bài
Bài thơ thể hiện tình cảm sâu nặng của tác giả với quê hương đó là một tình cảm thuỷ chung, gắn bó, chân tình. Đồng thời thể hiện nỗi buồn của một người khao khát được về thăm quê vậy mà khi trở về chẳng ai còn nhận ra mình nữa.
Hãy xác định bố cục và mạch cảm xúc của bài thơ Nếu mai em về Chiêm Hóa.
Tham khảo!
- Bố cục:
+ Khổ 1+2: Bức tranh thiên nhiên mùa xuân ở Chiêm Hóa.
+ Khổ 3+4: Vẻ đẹp con người trong mùa xuân.
+ Khổ 5: Giới thiệu lễ hội xuân ở vùng Chiêm Hóa.
- Mạch cảm xúc: kết cấu giản đơn, bình dị, đi từ khung cảnh thiên nhiên đến con người và những rung cảm, nét đặc sắc riêng về cảnh sắc khi bước sang xuân tại quê hương.
đề bài : Hãy kể về người mẹ ( tình mẫu tử )
*Cảm xúc vào nhé !!! ^^
Mỗi người chúng ta đều có mẹ, mẹ như vầng dương chói lòa, soi bước chân con trên mọi nẻo đường đời. Khi nghĩ về mẹ, biết bao nhiều cảm xúc ngập tràn trong tôi, từ thuở thơ bé đến khi lớn khôn.
Qua bao thời gian, giờ đây, mẹ đã ngoài 30 tuổi nhưng hình như vẫn còn rất trẻ. Mẹ không cao lắm. Dáng người đầy đặn. Cái dáng của mẹ là dáng của người phụ nữ đã qua tuổi đôi mươi, trải qua nhiều năm tháng vất vả. Thời gian thật tốt bụng . Nó đã giữ cho tóc mẹ một màu hạt dẻ, trông rất trẻ trung, năng động. Mái tóc được uốn xoăn gọn gàng, phù hợp với gương mặt mẹ. Da mẹ không trắng nhưng rất ưa nhìn. Chẳng hiểu sao, khuôn mặt trái xoan của mẹ luôn tạo nên sự gần gũi, thân thiện. Bởi vậy, trong công việc, hầu như ai cũng yêu quý mẹ. Nét mặt của mẹ rất hài hòa. Ngay từ lần đầu gặp mặt, bố đã bị thu hút bởi đôi mắt long lanh như biết nói của mẹ. Với đôi lông mày rậm, mẹ thật cá tính, mạnh mẽ. Cùng với đó là đôi mắt to, đen láy như chứa bao điều tâm sự luôn nhìn đàn con với vẻ trìu mến, đầy yêu thương. Đôi môi dày, đỏ thắm lúc nào cũng cười tươi để lộ hàm răng trắng muốt, đều tăm tắp. Cũng không thể quên được đôi bàn tay đầy vết chai sạn; đã dạy cho tôi những nét chữ đầu tiên, dìu dắt tôi bước đầu trên đường đời.
Mẹ tôi tần tảo sớm hôm chăm lo cho tôi và gia đình nhỏ, mỗi khi đi làm về dù rất mệt nhưng mẹ vẫn phải nấu cơm. Nhìn mẹ thật khổ nhưng tôi cũng chỉ có thể giúp mẹ những việc có thể làm được, hình ảnh của mẹ mỗi khi làm việc lúc nào cũng in sâu trong tâm trí tôi. Tôi nhớ nhất một hôm, lúc nào đó vào buổi tối, mẹ bảo tôi đi ngủ, tôi chỉ lên gường và giả vờ ngủ. Vì mẹ tôi là kế toán nên lúc nào cũng làm việc với máy tính, đôi tay mẹ điêu luyện nhấn từng phím. Bỗng nhiên mẹ đứng dậy, tôi tưởng mẹ đã xong việc nhưng không phải, mẹ đứng dậy là để đắp lại chăn cho em rồi mẹ lại ngồi vào bàn làm việc. Một lúc sau bỗng thấy mẹ cười, đang thắc mắc thì một ngọn gió lướt qua như muốn trả lời em: “Mẹ cười vì mẹ đang vui đấy” Câu trả lời này lại càng làm em thắc mắc:” Mẹ vui vì việc gì nhỉ” Lần này thì cây bàng rung rung muốn nói “Mẹ vui vì được chăm sóc em đấy, cô bé”.
Nghĩ về mẹ, là nhớ về tình yêu thương ấm áp bao la như biển Thái Bình. Trong đầu tôi vẫn ngân vang câu thơ ngày nào:
Những ngày gần đây, Sài Gòn cứ mưa tầm tã, mưa dầm dề, mưa như tiếng nỉ non, day dứt của đất trời mãi không thôi. Mưa mãi như thế, nên đường Sài Gòn dần biến thành sông.
Giữa cảnh trời đất mù mịt ấy, chúng ta thấy được nhiều cảnh tượng ấm áp và cảm động đến lạ. Trong đó có hình ảnh một người mẹ, giữa cơn mưa âm ỉ, nước ngập quá bánh xe, ra sức lội nước và đẩy chiếc xe hỏng về phía trước, cố gắng giữ cho đứa con của mình được khô ráo. Hình ảnh ấy khiến cho bất cứ ai nhìn vào cũng thấy sự bao la của tình mẫu tử.
Tình mẫu tử là tình yêu người mẹ dành cho đứa con của mình, kể từ khi đứa con ấy chưa tượng hình đến lúc mẹ nhắm mắt xuôi tay. Tình cảm ấy là vô điều kiện, chẳng có người mẹ nào lúc chăm con lại nghĩ về việc sau này mình được báo hiếu như thế nào, chỉ cần con lớn lên khỏe mạnh là đủ.
Khi còn trẻ các cô gái có thể đôi lúc yếu đuối, nũng nịu hay thậm chí choảnh chọe. Nhưng khi đã là mẹ thì tình mẫu tử sẽ cho các cô sức mạnh để cứng rắn, kiên cường vì con mà đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió, bởi con là tất cả. Có thể nói, tình mẫu tử không phải thứ tình cảm giản đơn, mềm yếu mà là sức mạnh, là phép nhiệm màu của loài người
Tình mẫu tử đến với những phụ nữ một cách tự nhiên. Giây phút họ biết rằng mình đang mang trong người một sinh linh bé nhỏ thì trong tim họ tự dưng sẽ nảy sinh cảm giác yêu thương và bảo vệ sinh linh ấy. Thứ tình cảm thiêng liêng ấy không hữu hình như cơm ăn áo mặc hằng ngày nhưng thiếu nó, ắt hẳn không đứa con nào có thể lớn lên toàn vẹn.
Khi con còn bé thơ, chập chững tập đi tập nói, thì mẹ sẽ đứng ra chở che cho con, cản những sóng gió cuộc đời, tặng con một tuổi thơ yên bình, ấm áp. Rồi khi con lớn lên từng bước vào đời, mẹ vẫn luôn ở phía sau âm thầm dõi theo con và dẫu con có đi xa đến đâu, chỉ cần quay đầu lại, mẹ vẫn luôn ở đó vì mẹ là nhà, là yêu thương.
Tình mẫu tử còn đồng nghĩa với tình bao dung vô hạn. Dù con có phạm sai lầm điều gì đi nữa, dù cả thế giới có quay lưng với con thì mẹ vẫn sẵn sàng ôm con vào lòng, tha thứ cho con tất cả. Chúng ta có thể thấy hình ảnh những người mẹ tóc bạc phơ, tấm lưng còng xuống vẫn cần mẫn tay xách nách mang các thứ vào trại giam thăm những đứa con lầm lỡ.
Tình mẫu tử còn là sự hy sinh. Chúng ta có thể thấy những tấm gương vượt khó, những học sinh vùng nông thôn nghèo đỗ thủ khoa, á khoa các trường đại học, nhưng mấy ai thấy rằng phía sau đó là những người mẹ chân lấm tay bùn, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, chắt chiu từng đồng để nuôi con ăn học.
Còn có bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia, vốn có thể hưởng thụ một cuộc sống an nhàn, sung túc nhưng vẫn lao vào lam lũ kiếm tiền để cho con có một tương lai tốt đẹp hơn. Sự hy sinh của mẹ chẳng ai có thể diễn tả hết bằng lời, như một nhà thơ đã viết:
Ngôn ngữ trần gian khờ dại quá/Sao đong đầy hai tiếng: Mẹ ơi.
Tình mẫu tử không chỉ nuôi đứa trẻ lớn khôn và còn có giúp người phụ nữ trưởng thành hơn, dạy họ biết sống vị tha, vị kỷ, biết dẹp bỏ những yêu thích của mình để dành tất cả cho con, dạy họ sống điềm tĩnh, sống mạnh mẽ để làm gương, làm lá chắn cho suốt cuộc đời đứa con bé bỏng.
Mẹ yêu con nhiều là thế, nhưng đâu phải lúc nào cũng hiểu lòng mẹ, cũng biết thương mẹ như thương con. Như đứa con trong bức ảnh kia, tuổi trẻ sức dài vai rộng vậy mà để mẹ mình lội nước giữa cơn mưa tầm tã.
Trên đời còn nhiều người còn không tốt hơn thế nữa. Họ hỗn hào, họ vô ơn với bậc sinh thành. Chỉ cần một lời mẹ lớn tiếng cũng đủ khiến họ giận dỗi bỏ đi, làm người mẹ ở nhà lo lắng khôn nguôi.
Nhưng bất hiếu với mẹ nhất là khi mẹ đã hy sinh tất cả, cố gắng mỗi ngày để lo cho ta mà ta lại chây lười, lại không chịu học hành, làm việc, chỉ biết ăn bám mẹ mà thôi. Những người như thế thật đáng trách biết bao.
Còn có những người mặc kệ công sinh thành dưỡng dục của mẹ, chỉ vì gia cảnh nghèo khó mà trách mẹ không lo được cho mình.
“Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo”, những người trách mẹ như thế, không hề xứng đáng với tình cảm đấng sinh thành dành cho họ.
Bản thân tôi cũng có lúc giận dỗi mẹ. Nhưng khi khôn lớn hơn một chút, tôi đã hiểu mẹ đã hy sinh cho mình nhiều đến chừng nào. Vì thế, mỗi ngày tôi luôn cố gắng học tập, phụ giúp mẹ thật nhiều. Có thể tôi không cho được mẹ sung sướng nhưng tôi chắc chắn có thể cho mẹ hạnh phúc mỗi ngày.
Có thể mẹ không cho được con điều tốt nhất trên thế giới nhưng mẹ sẽ cho con điều tốt nhất mà mẹ có. Tình mẹ vĩ đại như thế, cho nên tôi hy vọng rằng bất kỳ người nào cũng sẽ nhận được niềm vui, hạnh phúc và sự yêu thương tương xứng từ những đứa con của họ.
Và: “Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt mẹ, nghe không?”.
-Nguồn:Bài văn của Như Mai-
.Lớn lên, con không còn viết tập làm văn tả mẹ nhưng con vẫn muốn viết về mẹ, viết đúng sự thật, mẹ ạ! Con cũng dần hiểu ra một điều: Mẹ là tuyệt vời nhất dù mẹ không phải là hoàn hảo.
Ngay từ khi còn nhỏ, con đã biết làm những bài văn theo mẫu, đại khái là nếu kể một chuyện mà mình đã giúp đỡ mẹ thì kiểu gì cũng là chuyện mẹ phơi quần áo, và y như kịch bản: Trời mưa, con đã thu quần áo cho mẹ. Nếu tả mẹ, lúc nào hình ảnh mẹ cũng hiện lên với nụ cười hiền lành, dáng người chuẩn như sao Hàn, mẹ cũng chẳng bao giờ mắng con đâu, mẹ luôn luôn lắng nghe, luôn luôn thấu hiểu, chung quy lại mẹ tuyệt vời theo kiểu không có một lỗi nào.
Con thừa nhận, mẹ không hề hoàn hảo như mấy bài văn mẫu ấy. Dáng người mẹ hơi đậm và mẹ vẫn hay than thở bụng mẹ có dấu hiện lớn hơn. Mẹ chưa từng kể chuyện cổ tích và cười hiền dịu với con, khen ngợi con dù con có đạt điểm tốt.
Khi công việc khó khăn, mẹ đôi lúc cũng cáu gắt với con. Mẹ là cảnh sát, viện kiểm sát, thẩm phán kiêm luôn "loa" phóng thanh của cả gia đình. Cũng phải thôi, làm sao con có thể đòi hỏi mẹ trở thành một người mẹ hoàn hảo khi mà con cũng chẳng phải một đứa con hoàn hảo?
Mẹ không chỉ "tảo tần" chăm lo cho gia đình mình, mà còn là một người biết chăm lo cho bản thân, biết làm đẹp. Mẹ có nhiều mối quan hệ bên ngoài. Mỗi lần gặp bạn bè, mẹ vẫn thường tụ tập với các cô, các bác... nói xấu con mình (chuyện, tật xấu của tất cả các bà mẹ mà lại).
Mẹ cũng luôn kỳ vọng vào con rất nhiều, luôn đặt vào con niềm tin rất lớn, luôn càu nhàu khi con suốt ngày ngồi "ôm" máy tính. Mẹ lại hay so sánh con với một "siêu nhân" nào đó là... con nhà người ta, đôi khi than trời tại sao lại sinh ra một đứa con gái mà lại quậy phá, lười biếng, hay làm nũng như con.
Thỉnh thoảng, mẹ lại dí trán con và trách khi con lúng túng trong việc nội trợ: "Chậc, bố cô, cứ kiểu này lớn lên, mẹ chồng cô cũng sớm gửi cô về cho tôi thôi". Đây cũng là một trong những lý do mà con suốt ngày muốn độc thân để ở với mẹ. Nhiều lúc, mẹ và con cũng có xích mích với khá nhiều lý do nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng qua hết. Bố mẹ luôn là nơi dừng chân cuối cùng, là điểm dựa vững chắc nhất của con, dù rằng mẹ không hoàn hảo nhưng thế mới thật sự là mẹ con chứ!
Đề: Kể về người bạn thân của em.
Hãy lập dàn ý chi tiết của đề bài trên.
Ai làm hay mình tick
MB''Sống trong bể ngọc kim cương
Không bằng sông giữa tình thương bạn bè''
Mỗi khi em nghe bài này long em lại nhớ đên một người bạn tất tốt của em.Hà là bạn của êm
TB:(tham khảo)
Diệu Hà năm nay vừa tròn mười tuổi, cùng tuổi với em. Bạn có thân hình cân đối, khỏe mạnh. Dáng đi nhanh nhẹn, mỗi khi có công việc gì cần thiết bạn đi một chốc là xong ngay. Khuôn mặt chữ điền, sống mũi không cao lắm nhưng rất hợp với khuôn mặt. Nước da trắng hồng làm cho gương mặt bạn thêm phần rạng rỡ, vầng trán cao, biểu lộ sự thông minh. Đôi mắt của bạn một mí rất sáng và đen, biểu lộ sự chân thật và ngay thẳng. Hằng ngày đến lớp Diệu Hà thường mặc áo sơ mi trắng, quần tây xanh, rất sạch sẽ. Chiếc khăn quàng đỏ luôn nổi bật trên cổ áo trắng, trông xinh xinh như cánh bướm.
Diệu Hà luôn vui vẻ, hoà nhã với bạn bè, bạn luôn giúp đỡ những bạn học yêu trong lớp. Diệu Hà rất chăm học, ở trường cũng như ở nhà. Bạn giỏi đều các môn, xuất sắc nhất là môn Toán. Trong lớp, Diệu Hà luôn chăm chỉ nghe cô giáo giảng bài, chỗ nào chưa hiểu bạn xin cô giảng lại. Bạn làm tất cả các bài tập hôm nay và các bài tập chuẩn bị cho tiết học hôm sau. Vì thế trong lớp, Hà hay giơ tay phát biểu ý kiến. Diệu Hà được phân công làm lớp trưởng. Bạn tỏ ra rất gương mẫu, đi đầu về mọi mặt để làm gương cho các hạn trong lớp noi theo. Mỗi buổi có 15 phút truy bài đầu giờ, Hà đều dõi nhắc nhở các bạn. Hà muốn rằng trong lớp ai cũng học giỏi cả. Hà không những là người trò giỏi mà còn là người con ngoan vì ở Hà thường giúp mẹ nấu cơm, rửa chén, quét nhà. giật quần áo.
KB:
Tình bạn của chúng em là thế này.Mặc dù mới có quen nhau3 năm thôi mà chúng em rất quý mến nhau.Người bạn thân thương của em làm cho em nhớ mãi những năm tháng tuồi học trò thời thơ ấu. Hình ảnh của Hà đã để lại trong em nhiều ấn tượng khó quên. Diệu Hà là tấm gương tốt để em và các bạn noi theo. Em sẽ gắng học thật tốt để xứng đáng là bạn thân của Diệu Hà.