Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Minh Lệ
Xem chi tiết
datcoder
24 tháng 11 2023 lúc 12:35

- Những việc em đã làm thể hiện tình yêu quê hương:

+) Bảo vệ môi trường sống xung quanh.

+) Tổng vệ sinh đường làng, ngõ xóm.

+) Dọn vệ sinh nghĩa trang liệt sĩ.

+) Thắp hương tưởng nhớ các anh hùng liệt sĩ.

+) Tìm hiểu lịch sử quê hương.

- Những việc em sẽ làm để thể hiện tình yêu quê hương:

+) Vẽ tranh quê hương.

+) Giới thiệu cho bạn bè quốc tế biết về vẻ đẹp quê hương mình.

+) Cố gắng học giỏi để xây dựng quê hương.

- Các nhóm học sinh sẽ làm những việc vừa sức mình nhằm góp phần thể hiện tình yêu quê hương như quét dọn vệ sinh, chăm sóc cây,...

Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
29 tháng 3 2018 lúc 9:52

A. Bàn bạc kĩ trước khi thống nhất cách làm việc.

B. Tuân thủ đúng cách làm việc đã thống nhất với cả nhóm

D. Lắng nghe và tôn trọng ý kiến của các bạn trong nhóm

G. Nhờ bạn giúp đỡ khi nhận thấy mình gặp khó khăn hoặc không thể hoàn thành công việc đã thống nhất.

Minh Lệ
Xem chi tiết
Nguyễn  Việt Dũng
8 tháng 8 2023 lúc 12:17

- Em cảm thấy rất vui
- Phải vì giúp đỡ nhau cũng chính là một trong những điều tốt đẹp của bạn bè 

Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
16 tháng 1 2017 lúc 9:49

Những việc em đã làm:

- Trò chuyện, động viên

- Hằng ngày đưa bạn di học

- Giúp đỡ bạn khi gặp khó khăn

datcoder
Xem chi tiết
Nguyễn  Việt Dũng
31 tháng 1 lúc 23:41

- Em đã:
+ Cùng chơi đùa, trò chuyện với em nhỏ
+ Giúp đỡ em nhỏ học tập
+ Bảo vệ em nhỏ khỏi những nguy hiểm

Anh Duy (dtd1-2535)
Xem chi tiết
Minh Hồng
11 tháng 1 2022 lúc 16:57

Khi đi xe đội mũ bảo hiểm
Không phóng nhanh vượt ẩu
Đi về bên phải đường
Đi xe không được uống rượu bia

Hữu Trọng Nguyễn
11 tháng 1 2022 lúc 17:00

Khi đi xe đội mũ bảo hiểm
Không phóng nhanh vượt ẩu
Đi về bên phải đường
Đi xe không được uống rượu bia

Mars
Xem chi tiết
Frisk
27 tháng 11 2017 lúc 20:47

Năm lớp Hai, có một chuyện mà đến giờ em vẫn nhớ trong câu chuyện đó em đã đấu tranh với sai lầm của chính mình.

Hôm đó, cô gọi các bạn lên bảng chữa bài tập toán, khi cô gọi bạn Thảo Hương lên chữa bài, em nhìn thấy bạn lúng túng nói gì đó với bạn bên cạnh, lúc bạn lên đến bàn em, bạn nói thầm vào tai em: Phương Anh ơi! Cho tớ mượn vở nhé! Em hơi lưỡng lự rồi đưa cho bạn vở của mình. Các bạn chữa bài xong, cô bảo cả lớp thu vở lúc đó em mới lên nói với cô là Thảo Hương quên vở, cô hỏi: Thế sao lúc này bạn lại có vở và lên chữa bài? Em trả lời là em không biết. Vừa lúc đó, tiếng trống trường từ báo hiệu giờ ra chơi, cô cho các bạn ra chơi, thế là cả lớp ùa ra ngoài như những chú chim non rời tổ, em cũng ra theo. Ra chơi vào, cô trả vở và gọi các bạn đọc điểm, cô gọi đến Thảo Hương thì bạn lí nhí trả lời: Thưa cô, em... em quên vở ạ. Thế là cô cho bạn điểm kém, bạn rất buồn.

Về đến nhà, em kể chuyện của bạn cho mẹ, mẹ bảo em: Con nên đến thú thật với cô thì chắc cô sẽ không nói gì đâu. Tối hôm đó, em trằn trọc không ngủ được. Hôm sau, em đến nói thật với cô là chính em đã cho bạn mượn vở. Chẳng ngờ cô đã không mắng em mà còn khen em trong tiết học sinh hoạt lớp. Hôm đó em rất vui, khi vừa đến gặp mẹ ở nhà em đã tíu tít kể chuyện và em thấy mẹ nói rất đúng.

Câu chuyện đó luôn khắc sâu trong tâm trí em em rất tự hào vì mình đã làm một việc tốt.

Thắng  Hoàng
27 tháng 11 2017 lúc 20:47

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

–    Có chuyện chi đó cháu?

–    Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

–    Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

Nguyễn Thị Kim Oanh
27 tháng 11 2017 lúc 20:47

Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.

Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.

Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?

Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…

Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!

Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.

Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:

–    Có chuyện chi đó cháu?

–    Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!

Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:

–    Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.

Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.

Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.

Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.

nguyễn hoàng vương
Xem chi tiết
Hồ Hoàng Khánh Linh
25 tháng 3 2022 lúc 17:57

Tham khảo:

Câu 1:

+ Không vứt rác bừa bãi.

+ Thu gom rác.

+ Trồng cây.

...

Câu 2:

- Vất rác bừa bãi ở nơi công cộng
- Vào bệnh viện nói to, vô duyên
- Ăn trộm. ăn cắp ở nơi công cộng
- Không nhường ghế đi xe buýt cho phụ nư mang thai, em nhỏ và người già.

Câu 3: 

- Nhóm bạn là người ko biết giúp đỡ người già.

- Em sẽ giúp đỡ bà đứng dậy và nói nhỏ với những người kia biết để họ có ý thức hơn. Nếu họ có ở đó thì bạn nói như vậy còn nếu ko có mà bạn biết bố mẹ các bạn ấy thì có thể đến nói với cô chú.

Câu 4: 

- Anh thanh niên là người ko biết dành phụ nữ mang thai.

- Em sẽ nhường chỗ cho người phụ nữ mang thai và khuyên anh thanh niên.

Câu 8:

truyền thống tốt đẹp mà nghề truyền thống mang lại.

-   Chúng ta cần tuyên truyền, chia sẻ với mọi người xung quanh về nghề truyền thống, sử dụng các sản phẩm của nghề truyền thống, tham gia các lớp học làm sản phẩm truyền thống.

-   Mỗi người cần phải trang bị một thái độ trân trọng, tích cực tìm hiểu về những làng nghề truyền thống.

-   Bên cạnh đó, tuyên truyền và giới thiệu những sản phẩm truyền thống của dân tộc đến bạn bè quốc tế cũng là một việc làm có ý nghĩa.

Câu 9:

Nhiệm vụ 4 trang 61, 62 Hoạt động trải nghiệm lớp 6

Đinh Thị Hường
Xem chi tiết
Tran An
9 tháng 1 2017 lúc 14:34
Số thứ tự Những người có hoàn cảnh khó khăn Những công việc có thể giúp đỡ họ
- 1 - 2 - Bạn Vinh cùng lớp: bố mất sớm, mẹ thì đã già và hay ốm đau, bản thân Vinh lại bị mắc bệnh down. Cụ Hưng ở cạnh trường: cụ đã già, không có con cháu mà chỉ sống một mình - Giúp đỡ Vinh trong học tập - Chơi và không kì thị bệnh của Vinh - Đến dọn dẹp nhà cửa giúp đỡ Vinh - Đến thăm và chơi với cụ - Giúp đỡ cụ dọn dẹp nhà cửa, vườn tược
datcoder
Xem chi tiết
Nguyễn  Việt Dũng
27 tháng 1 lúc 0:38

Em đã giúp bố mẹ việc nhà, chăm em.