Theo em, vì sao trong thư bố bạn nhỏ không kể về những khó khăn, vất vả của mình?
Muốn đến được với thành công chúng ta phải trải qua một con đường. Khi đi trên con đường đó chúng ta phải gặp vất vả khó khăn nhưng dù có khó khan vất vả đến đâu chúng ta đều phải vượt qua được. Nên chúng ta đừng ghét bỏ những sự vật vất vả khó khăn đó mà hãy vượt lên bản thân của mình, vì đó là con đường duy nhất dẫn bạn đến thành công.
Hãy nêu ý nghĩa của đoạn văn trên.
Vạn vật trên trời đất phàm là con người hay hoa lá, cỏ cây muốn sống trên đời thì ắt hẳn đều phải trải qua những ngày tháng vất vả vươn lên để sinh trưởng và phát triển. Nếu muốn bản thân sinh ra đã hoàn hảo, giỏi giang ngay từ đầu thì là điều không thể.
Khi chúng ta gặp phải một vấn đề khó khăn , rắc rối, có thể cũng giống như bao người, ta sẽ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, muốn từ bỏ... Nhưng sẽ thế nào nếu thay từ “khó khăn, rắc rối” ấy thành “bài học, kinh nghiệm”, bạn sẽ còn thấy khó vượt qua hay không?
Cuộc sống càng ngày càng khắc nghiệt hơn, căng thẳng như trong một vòng đua nước rút vậy. Điều quan trọng là phải tự mình học được cách đối mặt với những thử thách trong cuộc sống, lấy đó làm động lực rèn luyện bản thân ngày càng vững vàng, trưởng thành trước sóng gió để về đích nhanh nhất có thể. Với một tâm thế sẵn sàng, luôn tự tin vào khả năng vượt qua của mình, ắt hẳn bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều và dễ dàng tìm ra cách để giải quyết những vấn đề khó khăn đó.
Trong nhà Phật, để nói đến những câu chuyện về thành công không dành cho những người không chịu vượt qua thử thách, sách Phật có một bài học rất hay như sau...
Ngày xưa có một nông dân có một miếng đất cằn cỗi, ông ta than trách: “Nếu Thiên thần để cho con điều khiển thời tiết, thì hết thảy mọi việc đều có thể trở thành tốt hơn”.
Thiên thần nói với ông ta: “Tôi sẽ cho ông thời gian một năm để ông điều khiển thời tiết, ông muốn có thời tiết như thế nào thì có thể có thời tiết như vậy”.
Người nông dân vui mừng nói: “Con muốn bây giờ trời nắng”, mặt trời liền xuất hiện.
Sau đó ông ta lại nói: “Trời mưa đi!”, trời liền mưa xuống. Suốt một năm như vậy, ông ta cứ trước thì muốn mặt trời xuất hiện, sau đó lại mưa xuống.
Hoa màu càng ngày càng tươi tốt, ông ta rất đắc ý nói: “Nay Thiên thần có thể hiểu thế nào là điều khiển thời tiết rồi!” Trước đây những hoa màu này không tươi tốt như vậy, không xanh như vậy, màu xanh không đậm như vậy.
Nhưng đến lúc thu hoạch, người nông dân mang liềm ra gặt lúa, tâm hồn ông ta chìm trong gốc rạ, bởi vì trên thân cây chẳng có gì cả.
Thiên thần hỏi ông ta: “Hoa màu của ông thế nào?”
Ông ta bắt đầu oán trách: “Rất thảm trời ơi, rất thảm!”
Thiên thần hỏi: “Nhưng không phải ngươi điều khiển thời tiết sao? Những thứ ông muốn không phải đều trở thành rất tốt sao?”
Ông ta trả lời: “Đương nhiên, đây chính là điều tôi nghi hoặc, tôi đã có nước mưa và ánh nắng như mình muốn, nhưng thu hoạch không có gì”.
Thiên thần nói với ông ta: “Nhưng từ trước đến nay ông không yêu cầu gió, mưa lớn, băng tuyết và mỗi một thứ có thể tịnh hóa không khí và làm cho thân cây thêm cứng cỏi, thêm sức chịu đựng. Đó chính là lý do hoa màu của ông không phát triển”.
Jeff Keller đã từng nói: “Mọi khó khăn, trở ngại sẽ khơi dậy khả năng tiềm ẩn trong mỗi chúng ta”. Ông lão nông dân vì muốn cây lúa thuận theo cách làm của ông để lớn lên mà đã làm hỏng cả một ruộng lúa. Cảnh thuận tiện tuy rất tốt, nhưng ông lại không hiểu rằng không trải qua quá trình rèn luyện, trưởng thành thì không thể phát triển hoàn thiện được.
Con người cũng vậy, quá trình trưởng thành là đau khổ, mỗi người phải tự đối diện, tự gánh vác nếu mong cuộc sống tốt đẹp hơn. Cũng như một câu nói mà tôi đã từng nghe “Chỉ khi bạn định hình mục tiêu một cách rõ ràng trong tâm trí, bạn mới có thể thành động để đạt được mục tiêu ấy”, hay câu nói nổi tiếng của Alexander Graham Bell “Thành công sẽ đến với những ai biết rõ mình muốn gì và không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được điều đó”.
Bạn thân mến,
Khi gặp rắc rối hoặc đối diện một thử thách trong cuộc sống, thay vì hỏi: Tại sao? Sao lại là tôi? Thì bạn hãy hỏi: Mình sẽ phải làm gì? Mình sẽ làm như thế nào? Đặt những câu hỏi như thế sẽ có lợi cho ta vì ta cảm thấy bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng hơn khi đối mặt với bất cứ chuyện gì. Ta dùng năng lượng và khả năng của chính bản thân để phản ứng lại với hoàn cảnh khắc nghiệt. Bởi bản thân không thể thay đổi những gì xảy đến, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tự lựa chọn cho mình cách đối diện và vượt qua.
Thành công không phải là đích đến cuối cùng, thất bại cũng chẳng phải vực sâu, đó chỉ là động lực để bạn vững vàng hơn trên con đường sắp bước.
Đại dương mênh mông sẽ không thể đánh chìm một con tàu nếu nước không tràn vào bên trong nó. Cũng tương tự như thế, những khó khăn sẽ không thể quật ngã bạn nếu bạn không cho phép chúng làm thế.
Vì vậy, đừng ngại sự đau khổ trong chốc lát, vì khi đau khổ, hoàn cảnh sẽ mở ra cho bạn cơ hội để trưởng thành và điều chỉnh lại bản thân thành con người nổi bật mà bạn có khả năng trở thành.
Vạn vật trên trời đất phàm là con người hay hoa lá, cỏ cây muốn sống trên đời thì ắt hẳn đều phải trải qua những ngày tháng vất vả vươn lên để sinh trưởng và phát triển. Nếu muốn bản thân sinh ra đã hoàn hảo, giỏi giang ngay từ đầu thì là điều không thể.
Khi chúng ta gặp phải một vấn đề khó khăn , rắc rối, có thể cũng giống như bao người, ta sẽ cảm thấy chán nản, tuyệt vọng, muốn từ bỏ... Nhưng sẽ thế nào nếu thay từ “khó khăn, rắc rối” ấy thành “bài học, kinh nghiệm”, bạn sẽ còn thấy khó vượt qua hay không?
Cuộc sống càng ngày càng khắc nghiệt hơn, căng thẳng như trong một vòng đua nước rút vậy. Điều quan trọng là phải tự mình học được cách đối mặt với những thử thách trong cuộc sống, lấy đó làm động lực rèn luyện bản thân ngày càng vững vàng, trưởng thành trước sóng gió để về đích nhanh nhất có thể. Với một tâm thế sẵn sàng, luôn tự tin vào khả năng vượt qua của mình, ắt hẳn bạn sẽ thấy nhẹ nhàng hơn nhiều và dễ dàng tìm ra cách để giải quyết những vấn đề khó khăn đó.
Trong nhà Phật, để nói đến những câu chuyện về thành công không dành cho những người không chịu vượt qua thử thách, sách Phật có một bài học rất hay như sau...
Ngày xưa có một nông dân có một miếng đất cằn cỗi, ông ta than trách: “Nếu Thiên thần để cho con điều khiển thời tiết, thì hết thảy mọi việc đều có thể trở thành tốt hơn”.
Thiên thần nói với ông ta: “Tôi sẽ cho ông thời gian một năm để ông điều khiển thời tiết, ông muốn có thời tiết như thế nào thì có thể có thời tiết như vậy”.
Người nông dân vui mừng nói: “Con muốn bây giờ trời nắng”, mặt trời liền xuất hiện.
Sau đó ông ta lại nói: “Trời mưa đi!”, trời liền mưa xuống. Suốt một năm như vậy, ông ta cứ trước thì muốn mặt trời xuất hiện, sau đó lại mưa xuống.
Hoa màu càng ngày càng tươi tốt, ông ta rất đắc ý nói: “Nay Thiên thần có thể hiểu thế nào là điều khiển thời tiết rồi!” Trước đây những hoa màu này không tươi tốt như vậy, không xanh như vậy, màu xanh không đậm như vậy.
Nhưng đến lúc thu hoạch, người nông dân mang liềm ra gặt lúa, tâm hồn ông ta chìm trong gốc rạ, bởi vì trên thân cây chẳng có gì cả.
Thiên thần hỏi ông ta: “Hoa màu của ông thế nào?”
Ông ta bắt đầu oán trách: “Rất thảm trời ơi, rất thảm!”
Thiên thần hỏi: “Nhưng không phải ngươi điều khiển thời tiết sao? Những thứ ông muốn không phải đều trở thành rất tốt sao?”
Ông ta trả lời: “Đương nhiên, đây chính là điều tôi nghi hoặc, tôi đã có nước mưa và ánh nắng như mình muốn, nhưng thu hoạch không có gì”.
Thiên thần nói với ông ta: “Nhưng từ trước đến nay ông không yêu cầu gió, mưa lớn, băng tuyết và mỗi một thứ có thể tịnh hóa không khí và làm cho thân cây thêm cứng cỏi, thêm sức chịu đựng. Đó chính là lý do hoa màu của ông không phát triển”.
Jeff Keller đã từng nói: “Mọi khó khăn, trở ngại sẽ khơi dậy khả năng tiềm ẩn trong mỗi chúng ta”. Ông lão nông dân vì muốn cây lúa thuận theo cách làm của ông để lớn lên mà đã làm hỏng cả một ruộng lúa. Cảnh thuận tiện tuy rất tốt, nhưng ông lại không hiểu rằng không trải qua quá trình rèn luyện, trưởng thành thì không thể phát triển hoàn thiện được.
Con người cũng vậy, quá trình trưởng thành là đau khổ, mỗi người phải tự đối diện, tự gánh vác nếu mong cuộc sống tốt đẹp hơn. Cũng như một câu nói mà tôi đã từng nghe “Chỉ khi bạn định hình mục tiêu một cách rõ ràng trong tâm trí, bạn mới có thể thành động để đạt được mục tiêu ấy”, hay câu nói nổi tiếng của Alexander Graham Bell “Thành công sẽ đến với những ai biết rõ mình muốn gì và không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được điều đó”.
Bạn thân mến,
Khi gặp rắc rối hoặc đối diện một thử thách trong cuộc sống, thay vì hỏi: Tại sao? Sao lại là tôi? Thì bạn hãy hỏi: Mình sẽ phải làm gì? Mình sẽ làm như thế nào? Đặt những câu hỏi như thế sẽ có lợi cho ta vì ta cảm thấy bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng hơn khi đối mặt với bất cứ chuyện gì. Ta dùng năng lượng và khả năng của chính bản thân để phản ứng lại với hoàn cảnh khắc nghiệt. Bởi bản thân không thể thay đổi những gì xảy đến, nhưng chúng ta hoàn toàn có thể tự lựa chọn cho mình cách đối diện và vượt qua.
Thành công không phải là đích đến cuối cùng, thất bại cũng chẳng phải vực sâu, đó chỉ là động lực để bạn vững vàng hơn trên con đường sắp bước.
Đại dương mênh mông sẽ không thể đánh chìm một con tàu nếu nước không tràn vào bên trong nó. Cũng tương tự như thế, những khó khăn sẽ không thể quật ngã bạn nếu bạn không cho phép chúng làm thế.
Vì vậy, đừng ngại sự đau khổ trong chốc lát, vì khi đau khổ, hoàn cảnh sẽ mở ra cho bạn cơ hội để trưởng thành và điều chỉnh lại bản thân thành con người nổi bật mà bạn có khả năng trở thành.
nó mang đến cho chúng ta một suy nghĩ tích cực hơn về cuộc sống và hãy cố gắng dù thế nào cx không được bỏ cuộc . vì nó cx chính là thứ giúp bn nhận ra chướng ngại vật ở đâu để chon con đường sao đúng đắn , hợp lý nhất .nên dù thế nào cx đừng bỏ cuộc nha ~
~hok tốt ~
Muốn đến được với thành công chúng ta phải trải qua một con đường. Khi đi trên con đường đó chúng ta phải gặp vất vả khó khăn nhưng dù có khó khan vất vả đến đâu chúng ta đều phải vượt qua được. Nên chúng ta đừng ghét bỏ những sự vật vất vả khó khăn đó mà hãy vượt lên bản thân của mình, vì đó là con đường duy nhất dẫn bạn đến thành công. Trong cuộc sống có nhiều người vừa mới gặp khó khăn đã từ bỏ, nản chí,mà cuộc đời thì khó khăn thường nhiều hơn thuận lợi. Song bên cạnh đó còn có những người có ý chí, quyết tâm để đạt mục đích chính đáng của mình.
Em hãy cho biết, trong các hành vi sau đây, hành vi nào thể hiện tính tự trọng ? Giải thích vì sao ?
(1) Không làm được bài, nhưng kiên quyết không quay cóp và không nhìn bài của bạn ;
(2) Dù khó khăn đến mấy cũng cố gắne thực hiện bằng được lời hứa của mình ;
(3) Khi có khuyết điểm và được nhắc nhở, Nam đều vui vẻ nhận lỗi, nhưng chẳng mấy khi sửa chữa ;
(4) Chỉ những bài kiểm tra nào được điểm cao Tâm mới đem khoe với bố mẹ, còn điểm kém thì giấu đi ;
(5) Đang đi chơi cùng bạn bè, Lan rất xấu hổ khi gạp cảnh bố hoặc mẹ mình lao động vất vả ;
Hành vi (1) (2) là những hành vi có lòng tự trọng.
- Hành vi (1), không làm được bài nhưng biết coi trọng và giữ gìn đạo đức, tư cách của mình, trung thực không vì bị điểm kém mà quay cóp hoặc nhìn bài của bạn, biểu hiện của người có lòng tự trọng.
- Hành vi (2) là hành vi của người biết coi trọng lời hứa, coi trọng chữ tín, tôn trọng mình và tôn trọng người khác.
Gợi ý trả lời câu hỏi:
- Hành động của C đã thể hiện phạm trù nghĩa vụ của đạo đức (Nghĩa vụ của một người con trong gia đình)
- Những nghĩa vụ của một người con trong gia đình:
+ Hiếu thuận với Ông bà, Cha mẹ. (nghe lời, chăm sóc ông bà cha mẹ, phụ giúp công việc nhà cho ông bà cho mẹ.
+ Yêu thương, chăm sóc anh chị em ruột thịt.
+ Học tập và rèn luyện đạo đức tốt để trở thành người tốt cho gia đình và xã hội.
+ Gìn giữ, phát huy những giá trị truyền thống tốt đẹp của gia đình.
Na là một học sinh chăm chỉ và học giỏi. Hoàn cảnh nhà Na rất khó khăn: Bố Na bị ốm nặng đã lâu ngày. Một mình mẹ Na phải gánh cháo bán rong, làm lụng vất vả vẫn không đủ tiền nuôi cả hai anh em Na đi học. Vì vậy, mẹ bảo Na nghỉ học ở nhà phụ mẹ bán hàng. Na thương mẹ nhưng em rất muốn được tiếp tục đi học. Theo em, Na cần đễn sự hỗ trợ của ai? Hỗ trợ như thế nào?
giúp mình với ạ, mik vote 5 sao cho
-Theo tớ thì tốt nhất, ta nên nói chuyện này cho giáo viên chủ nhiệm lớp của Na, cũng có thể nói với một người bạn thân của cô bé để được chính quyền địa phương giúp đỡ.
-Việc giúp đỡ thì tuỳ thuộc vào người giúp nhưng với tớ thì nên: Cung cấp tiền, lương thực và thuốc men để chăm sóc cho người bố, cho phép Na được đi học và cấp tiền cho gia đình để cả nhà đỡ lo lắng hơn.
Em hãy cho biết, trong các hành vi sau đây, hành vi nào thể hiện tính tự trọng? Giải thích vì sao?
(1) Không làm được bài, nhưng kiên quyết không quay cóp và không nhìn bài của bạn;
(2) Dù khó khăn đến mấy cũng cố gắne thực hiện bằng được lời hứa của mình;
(3) Khi có khuyết điểm và được nhắc nhở, Nam đều vui vẻ nhận lỗi, nhưng chẳng mấy khi sửa chữa;
(4) Chỉ những bài kiểm tra nào được điểm cao Tâm mới đem khoe với bố mẹ, còn điểm kém thì giấu đi;
(5) Đang đi chơi cùng bạn bè, Lan rất xấu hổ khi gạp cảnh bố hoặc mẹ mình lao động vất vả;
Hành vi (1) (2) là những hành vi có lòng tự trọng.
- Hành vi (1), không làm được bài nhưng biết coi trọng và giữ gìn đạo đức, tư cách của mình, trung thực không vì bị điểm kém mà quay cóp hoặc nhìn bài của bạn, biểu hiện của người có lòng tự trọng.
- Hành vi (2) là hành vi của người biết coi trọng lời hứa, coi trọng chữ tín, tôn trọng mình và tôn trọng người khác.
Em hãy quan sát, tìm hiểu và chia sẻ những khó khăn, vất vả của người thân trong công việc của họ. Ước mơ cua họ là gì? (HĐTN 6)
Với yêu cầu này, em có thể kẻ bảng như sau để tiện thực hiện. Em tham khảo nhé!
STT | Người thân | Khó khăn, vất vả trong công việc | Ước mơ |
1 | Bố | Bố làm nghề lái xe, thường xuyên đi sớm về khuya, có khi xa nhà cả tuần mới được về, ăn uống, ngủ nghỉ không đảm bảo. | Có nhiều thời gian dành cho gia đình. |
2 | Mẹ | Mẹ làm nghề buôn bán, cũng phải thường xuyên thức khuya dậy sớm, mưa nắng vẫn bán hàng ngoài chợ, không có ngày nào được nghỉ ngơi. | Kiếm được nhiều tiền để lo cho gia đình. |
Quan sát tranh và thực hiện yêu cầu
Câu hỏi:
a. Em hãy nhận xét việc làm của các bạn trong tranh.
b. Em có sẵn sàng giúp đỡ người gặp khó khăn, phù hợp với khả năng của mình không? Vì sao?
c. Hãy kể thêm những hành động khác thể hiện sự cảm thông, giúp đỡ người góp khó khăn mà em biết.
a. Việc làm của các bạn trong tranh:
- Ở tranh 1,2,3,4,6, các bạn nhỏ đã thể hiện được sự thông cảm và có ý muốn giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn
. - Ở tranh 5: Bạn nhỏ đã chưa biết thông cảm, chia sẻ với những hoàn cảnh khó khăn, đáng thương của các em nhỏ trong trại trẻ tình thương.
b. Em sẵn sàng giúp đỡ người gặp khó khăn, phù hợp với khả năng của mình Vì:
- Những người đó, họ rất cần được giúp đỡ và khi nhận được sự giúp đỡ từ người khác, họ sẽ cảm thấy tin tưởng vào cuộc sống hơn, sống tích cực hơn.
- Ai cũng có lúc gặp khó khăn, lúc nào mình có khả năng giúp được họ thì cứ giúp, vì biết đâu cũng sẽ có lúc mình cũng gặp khó khăn, cần đuọc giúp đỡ như họ.
c. Kể thêm những hành động khác thể hiện sự cảm thông, giúp đỡ người góp khó khăn mà em biết:
- Ở trường em, vào dịp khai giảng năm học mới, nhà trường đã tặng cho những học sinh nghèo vượt khó mỗi bạn một bộ áo quần mới, một chiếc cặp sách mới để tới trường.
- Bạn Vân là một học sinh nghèo, tuy nhà xa trường nhưng không có xe đạp để đi học. Thấy vậy, bạn Hiếu ngày nào cũng đi xe đạp qua nhà chở Vân cùng đến trường.
Sau khi học xong bài thơ "đi đường" của Hồ Chí Minh, em hãy viết một đoạn văn( từ 8 đến 10 dòng) nói về những khó khăn vất vả của việc đi đường của người tù cách mạng
Hãy tả một công việc mà em giúp đỡ người thân, hàng xóm, bạn bè, người lạ,...trong nhưng tình huống khó khăn, vất vả.
nha bạn kb với mình nha
Trong cuộc sống, chắc hẳn ai cũng muốn mình sẽ trở thành một người hoàn hảo, nhưng nếu chưa may mắn được hoàn hảo thì ta hãy làm người tốt trước đã. Bạn biết thế nào là một người tốt không? Theo mình, một người tốt là một người có trái tim yêu thương, một người biết sống vì cộng đồng và giúp đỡ người khác. Những công việc tốt luôn giúp ta trở nên tốt hơn mỗi ngày. Bởi vậy mà mình đều cố gắng làm việc tốt mỗi ngày.
Tuần vừa rồi mình cùng các bạn trong xóm tập hợp lại tới thăm cụ Tâm, người già neo đơn của thôn, đi cùng có cán bộ thanh niên của Đoàn xã. Sau khi trao tặng phần quà của xã nhà cho cụ, mình và các bạn giúp đỡ các cụ dọn lại nhà cửa, quét lại vườn nhà . Chúng mình cũng tranh thủ ở lại nấu cơm để cùng cụ ăn trưa, vừa trò chuyện cho cụ vơi đi phần nào sự cô đơn khi nhà cửa vắng vẻ.
Cụ Tâm vốn có chồng và hai người con trai nhưng vì tham gia kháng chiến nên cả chồng và hai con đều hy sinh. Đó là mất mát và nỗi đau lớn trong cụ. Vì vậy, chúng mình đều hiểu và thương cụ rất nhiều. Đặc biệt, khi được trò chuyện với cụ Tâm, mình càng thêm thương và khâm phục cụ hơn khi biết rằng cụ vẫn dành những đồng lương ít ỏi của mình để giúp đỡ những bạn nhỏ khuyết tật.
Sau bữa ăn, chúng mình tạm biệt cụ ra về. Lòng vẫn mang nặng những nghĩ suy, mình thầm hứa sẽ chăm sang nhà cụ hơn để động viên, giúp đỡ cụ.
Tui kết bạn rùi nha
Những ngày hôm nay, phố xá nhộn nhịp và đông vui hơn hẳn thường nhật. Bởi Noel đã đến rất gần rồi. Ở khu chung cư nhà em, mọi người cũng rộn ràng dọn dẹp và trang trí. Em cũng hăng hái tham gia vào công việc đó.
Tối hôm trước, khi cả nhà đang dùng cơm thì nghe thấy loa thông báo của chung cư. Đó là thông báo về việc tiến hành trang trí trên các hành lang của tòa nhà, chào mừng năm mới. Mong rằng ai có thời gian tham gia công tác trang trí thì sáng hôm sau tập trung lúc chín giờ ở sảnh tầng một. Nghe thông báo, em đã mường tượng ra được những công việc mà mình có thể làm. Thế là, em xin phép bố mẹ cho phép em tham gia hoạt động tập thể này. Nghe ý kiến của em, bố mẹ rất vui, liền gật đầu đồng ý ngay.
Sáng hôm sau, đúng chín giờ, em có mặt ở sảnh như lời thông báo. Ở đó, có khoảng hai mươi người đã tụ tập sẵn, có những bạn học sinh, sinh viên, cũng có cả những cô chú người lớn. Một lát sau, chú bảo vệ đem đến những thùng chứa dụng cụ, phân chia công việc cho mọi người. Mỗi tầng sẽ có một nhóm nhỏ phụ trách. Gồm lắp, trang trí cây thông noel, giăng các dây chảo mừng dọc hành lang. Em được phân vào nhóm ở tầng tám - đúng tầng mà em đang sống nên em vui lắm. Cùng với bốn anh chị cùng nhóm, em mang các thùng dụng cụ đến tầng của mình. Sau khi cây thông được dựng lên, em nhận nhiệm vụ trang trí. Em treo từng quả cầu lấp lánh, từng ngôi sao, từng ông già noel thật cẩn thận, sao cho thật chắc chắn và xinh xắn. Sau đó, em chạy lại giữ thang, cho các anh chị treo dây lên trần. Loay hoay cả một buổi sáng, đến gần trưa thì công việc cũng xong. Vì các anh chị còn có buổi học buổi chiều nên em đã nhận nhiệm vụ quét sạch những phần rác thừa ra sau khi trang trí. Tuy mệt, nhưng em vẫn rất vui, bởi đã đóng góp được chút sức mình vào hoạt động chung của khu nhà. Nghe những lời khen, lời cảm ơn của các anh chị, các cô chú, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc và tự hào về bản thân mình.
Từ sau lần đó, em thực sự hiểu được niềm vui khi làm việc tốt, khi cống hiến cho xã hội, cộng đồng. Vì thế, sau này em sẽ càng nỗ lực hơn nữa, làm được nhiều việc tốt hơn nữa để góp phần xây dựng xã hội ngày càng phát triển hơn.