Những câu hỏi liên quan
đinh nguyễn bảo ngọc
Xem chi tiết
Nguyễn Triệu Ánh Mai
9 tháng 5 2020 lúc 8:00

bạn mở sách tiếng việt tập 1 lớp 5 ra là có bài này đấy tìm trong phần mục lục ý!

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Hoàng Lê Trà Giang
1 tháng 5 2020 lúc 9:22

hihihi, hộ mik vs nheng

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Thị Thảo Linh
4 tháng 5 2020 lúc 16:29

Bạn viết cách ra một chút đc ko. viết thế này mình ko hỉu

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Vũ Minh Hương
Xem chi tiết
Nguyễn Xuân Hải Anh
12 tháng 12 2021 lúc 9:49

a.1

b.3,4,6,7

c.2,5

nghĩ là vậy,sai thì đừng ai trách nhé.

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Flower in Tree
12 tháng 12 2021 lúc 9:49

(1) Hải Thượng Lãn Ông là một thầy thuốc giàu lòng nhân ái, không màng danh lợi.

(2) Có lần, một người thuyền chài có đứa con nhỏ bị bệnh đậu nặng, nhưng nhà nghèo, không có

tiền chạy chữa. (3)Lãn Ông biết tin bèn đến thăm. (4)Giữa mùa hè nóng nực, cháu bé nằm trong

chiếc thuyền hẹp, người đầy mụn mủ, mùi hôi tanh bốc lên nồng nặc. (5)Nhưng Lãn Ông không

ngại khổ. (6)Ông đã ân cần chăm sóc đứa bé suốt một tháng trời và chữa khỏi bệnh cho nó . (7)Khi

từ giã nhà thuyền chài, ông chẳng những không lấy tiền mà còn cho thêm gạo củi.

Viết vào chỗ trống theo yêu cầu:

a. Câu văn thuộc kiểu câu Ai – là gi? Là câu số2….

b.Câu văn thuộc kiểu câu Ai Làm gì? Là câu số…3.

c.Câu văn thuộc kiểu câu Ai thế nào? Là câu số…1.

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Vũ Minh Hương
12 tháng 12 2021 lúc 9:50

thank you

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Thị Ngọc Hân
Xem chi tiết
Đào Ngọc Thanh
28 tháng 2 2022 lúc 16:11

trạng ngữ;tuần trước

chủ ngữ tôi 

vị ngữ được đi thăm lăng bác

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Ngọc Tuấn Nam
28 tháng 2 2022 lúc 16:12

đặt câu hỏi tìm trạng ngữ, chủ ngữ, vị ngữ trong câu: Tuần trước, tôi được đi thăm lăng bác.

Tuần trước là trạng ngữ

tôi là chủ ngữ

được đi thăm lăng bác là vị ngữ

/HT\

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Giang Chi
28 tháng 2 2022 lúc 16:13

trạng ngữ : tuần trước

chủ ngữ: tôi

vị ngữ : được đi  thăm lăng Bác

đó là câu trả lời theo ý của mình thôi !! học tốt

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyên Trang
Xem chi tiết
datcoder
2 tháng 1 lúc 1:12

Bộ phận chủ ngữ là: cụ Ún

Bình luận (0)
Lưu Nguyễn Hà An
2 tháng 1 lúc 5:39

Cụ Ún là chủ ngữ

Bình luận (0)
Trịnh Thị Kim Chi
Xem chi tiết
Lê Thị Quyên
16 tháng 6 2019 lúc 2:45

Ai cũng có thể bị bệnh. Ông A nên đến bệnh viện tuyến trên để có đội ngũ y bác sĩ chuyên ngành và thiết bị kĩ thuật hiện đại hơn để tìm ra nguyên nhân và chữa trị, tránh để bệnh nặng thêm.

Đáp án cần chọn là: D

Bình luận (0)
Giang
Xem chi tiết
Khánh Mai
Xem chi tiết
Lê Bảo Châu
5 tháng 1 lúc 19:43

1. Khi biết tên và địa chỉ của bệnh nhân, một tia sáng bỗng lóe lên trong mắt anh.

Chủ ngữ: một tia sáng

Vị ngữ: bỗng lóe lên trong mắt anh

2. Sau thời gian dài điều trị, cô gái khỏi bệnh.

Chủ ngữ: cô gái

Vị ngữ: khỏi bệnh

Bình luận (0)
Nguyễn Minh Đức
Xem chi tiết
『ʏɪɴɢʏᴜᴇ』
22 tháng 3 2022 lúc 20:14

a. Loại thuốc chữa bệnh được dòng họ để lại gọi là thuốc gia truyền.

Loại thuốc chữa bệnh : CN ; Đoạn còn lại : VN

 b. Loại cây trồng trong chậu gọi là cây cảnh

Loại cây trồng : CN ; Đoạn còn lại : VN

Bình luận (0)
YangSu
22 tháng 3 2022 lúc 20:14

undefined

Bình luận (0)
NGUYỄN♥️LINH.._.
22 tháng 3 2022 lúc 20:15
Bình luận (1)
Nguyễn Thị Thu Trng
Xem chi tiết
Thảo Phương
7 tháng 11 2016 lúc 22:05

Tôi là Giôn-xi, một cô hoạ sĩ nghèo của nước Mĩ xa xôi. Là một người nghệ sĩ tôi phải đi nhiều nơi để tìm cảm hứng sáng tác. Vì vậy, tôi đã gặp nhiều chuyện bất ngờ, có thể kể cho các bạn nghe hàng giờ. Nhưng trong tất cả những điều ấy, câu chuyện bất ngờ nhất lại là câu chuyện về chính bản thân tôi. Câu chuyện “Chiếc lá cuối cùng”.

. Ngày ấy, tôi và Xiu-đi - một chị bạn vô cùng thân thiết, tốt bụng - sống trong một khu nhà trọ rẻ tiền. Hàng xóm của chúng tôi hầu hết đều là những người lao động nghèo, trong đó có một người hoạ sĩ già tên là Bơ- men. Cụ Bơ-men cũng có một niềm đam mê rất lớn tới nghệ thuật nhưng có lẽ cụ chưa tìm được nguồn cảm hứng sáng tác. Trong phòng cụ có một tấm vải vẽ căng ra đã từ lâu lắm và ông cụ suốt ngày có vẻ say khướt.

Mùa đông năm ấy, trời rét dữ dội. Trong xóm trọ của chúng tôi lan tràn một căn bệnh quái ác, căn bệnh viêm phổi. Cuộc sống nhiều thiếu thốn, đói và rét, cộng với thể lực vốn yếu ớt, tôi cũng bị gã khổng lồ độc ác ấy hỏi thăm. Người mệt rã rời, những cơn ho dữ dội tưởng chừng không dứt khiến người tôi như tan ra thành bụi. Tôi đã hoàn toàn bị căn bệnh đánh gục. Chị Xiu hoảng hốt chăm lo chạy chữa cho tôi. Với số tiền ít ỏi, dường như Xiu đã phải nhịn ăn nhiều bữa để lo bác sĩ. Chị ít ngủ và hay khóc thầm. Ngoài Xiu và vị bác sĩ già đáng mến, cụ Bơ-men cũng thường hay lên thăm tôi. Mỗi khi thấy tôi thều thào ho khan cụ đều lắc đầu ngao ngán. Và nhất là khi thấy tôi từ chối những thìa cháo của Xiu, cụ thường không tiếc lời mắng mỏ tôi là con bé ngu ngốc.

 

Dần dần, tôi thấy người mình yếu đi. Những cơn ho dai dẳng hơn, tôi không đủ sức để mà ho lớn. Tôi nằm ẹp xuống giường, không thể tự dậy dược. Tôi thấy sự sống đang từ bỏ mình từng ngày từng phút. Căn phòng quanh tôi trống vắng, lạnh lẽo vô cùng. Tôi thẫn thờ nhìn qua cửa sổ: ngoài kia, những chiếc lá thường xuân đang lặng lẽ rời cành. Chao ôi! Cuộc đời tôi cũng đang lặng lẽ rời bỏ sự sống như thế. Từng phút, từng phút một... và tôi biết, khi chiếc lá cuối cùng lìa cành thì cuộc đời tôi cũng lìa bỏ nhân gian. Tôi nói ý nghĩ ấy với Xiu, chị ôm lấy tôi vào lòng an ủi:

Con mèo con của chị... Em đừng nghĩ vớ vẩn như thế. Bác sĩ nói em sắp bình phục rồi.

Tôi biết đó chỉ là lời nói dối. Xiu đi lấy thuốc cho tôi, chị gặp cụ Bơ- men, nói gì đó với cụ. Tôi lại thấy cụ mắng tôi rất lớn:

Ngu ngốc! Thật là con bé ngu ngốc! Ai lại đi gắn đời mình vào những chiếc lá ngớ ngẩn!

Đêm hôm ấy, mưa gió dữ dội. Tôi nghe ngoài trời từng đợt lá ràn rạt rơi. Tôi biết, ngoài kia, chiếc lá thường xuân cuối cùng sắp rụng. Tôi chỉ chờ đến ngày mai nhìn thân cây trơ trụi để trút hơi thở cuối cùng.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy thấy chị Xiu vẫn ngủ gục trên bàn: tối qua có lẽ chị đã thức khuya lắm để chăm tôi. Tôi chăm chú nhìn gương mặt hốc hác, xanh xao của chị mà thấy thương chị vô cùng. Bất giác, tôi xót xa mong chờ giây phút chiếc lá cuối cùng rời cành để khỏi làm phiền những người xung quanh. Chị Xiu thức dậy, lại gần hỏi xem tôi có cần gì không. Tôi không nhìn Xiu, lạnh lùng bảo chị kéo tấm rèm lên. Xiu uể oải, chán chường và lo lắng căng thẳng miễn cưỡng kéo tấm rèm lên. Ô kìa! Ngoài kia một chiếc lá thường xuân vẫn còn đó! Chiếc lá kiên trung bám vào thân cây bò trên tường. Chiếc lá còn xanh, chỉ rìa lá thì đã ngả vàng. Trận mưa giông dữ dội đêm qua không làm chiếc lá mất đi thì tại sao tôi lại vội rời bỏ cuộc sống tươi đẹp? Rời bỏ ước mơ trở thành họa sĩ? Rời bỏ Xiu yêu quý của tôi? Tôi nhìn sang Xiu, chị cũng đang kinh ngạc trân trân nhìn chiếc lá. Tôi vui vẻ bảo chị lấy tôi chút chút rượu nhẹ. Xiu sung sướng rời khỏi phòng.

Dần dần, tồi thấy tinh thần phấn chấn hơn. Người thấy mạnh mẽ dần lên. Bác sĩ vào thăm bệnh cho tôi cũng thấy vui vẻ hẳn. Một buổi sáng, trong lúc chờ Xiu đi lấy thuốc, tôi khẽ lấy cuộn len và chiếc que đan để thử làm chút gì sau thời gian dài nằm giường bệnh. Lát sau, Xiu vào phòng, tôi thấy gương mặt Xiu vô cùng xúc động. Chị bước tới giường, nhìn sâu vào mắt tôi:

Con mèo con của chị...! Cụ Bơ-men đã mất rồi. Mất vì bệnh viêm phổi. Vào cái đêm mưa gió hãi hùng hôm trước, người ta tìm thấy cụ khi người cụ đã ướt mềm. Sau đêm ấy, cụ nằm liệt giường và vừa mất sáng nay. Dưới chân tường trước cửa sổ phòng chị em mình - Xiu hướng ánh mắt đến chiếc lá thường xuân bất động - người ta thấy rơi ***** những chiếc bút vẽ, những bảng màu... Giôn-xi! Có bao giờ em thắc mắc tại sao không bao giờ em thấy chiếc lá cuối cùng rung động...? Cụ Bơ-men đã vẽ nó vào cái đêm tất cả những chiếc lá khác rời cành.

Nói rồi Xiu khóc nức nở. Tôi trân trân nhìn chiếc lá cuối cùng.. Lòng trào lên niềm một xúc động vô bờ.

Giờ đây, tôi đã là một hoạ sĩ có tên tuổi. Dưới mỗi bức vẽ của mình tôi đều kí tên Bơ-men. Hàng năm, vào ngày giỗ của cụ, tôi vẫn trở về khu nhà trọ xưa viếng mộ cụ. Kỉ niệm về cụ và chiếc lá cuối cùng tôi vẫn còn lưu giữ trọn vẹn trong tim. Tôi đã nhiều lần thử vẽ lại chiếc lá ấy nhưng lần nào cũng đành bất lực ngồi trước mảnh vải trắng trơn. Tôi biết, chỉ có lao động nghệ thuật hết mình tôi mới có thể đền đáp sự hi sinh vĩ đại của người hoạ sĩ già đáng kính ấy.

 

Bình luận (0)