2. Đến với tương lai, mỗi người phải tự tìm cho mình một "con đường" hay đã có "con đường" do ai đó vạch sẵn?
không có 1 con đường nào dẫn thẳng đến thành công mà mỗi con người chúng ta phải tự biết tìm ra con đường đó cho riêng mình cho dù nó có khó khăn nguy hiểm hay dễ dàng an toàn thì con đường đó là con đường sẽ giúp cho chúng ta trưởng thành mặc dù đôi lúc rất nản lòng hoặc vấp ngã nhưng hãy tự đứng lên bằng chính đôi chân ấy một cách dũng cảm và tự tin lên vì con đường dẫn tới thành công sẽ không bao giờ có thêm một lần nào nữa
^V^V^V^V^V^V^V^V^6 MẤY CHẾ ĐỌC THẤY SAO CHO CÁI CẢM NGHĨ ^V^V^V^V^V^V^V^V^V^V^V^V^V^V^V^V
chỉ có một nguyên nhân mà tôi ko bao giờ tha thứ cho người khác và mục đích sống của tôi là trả thù
Trong một cuộc thi chạy , người ta chia con đường đua thành 3 con đường khác nhau , con đường thứ nhất được chia vạnh bằng những viên đá và dài 5m , con đường thứ hai được chiia vạch bằng dây thừng và dài 10m, con đường thứ ba thì ko được chia vạch nhưng dài 20m . Hỏi , vì sao con đường thứ ba lại ko phải chia vạch ? và giải thích lí do vì sao mỗi con đường lại có độ dài khác nhau như vậy ?
ai **** mình mình **** lại
nếu ai **** cậu cậu có biết ai **** k mà **** lại
Có một người muốn đi qua bên kia đường cùng với một số con ngựa, nhưng đến giữa đường thì gặp một trạm gác mà qua đó thì phải trả tiền nhưng anh ta không có tiền. Anh ta nói với người gác : "Tôi sẽ cho anh một nửa số ngựa coi như là lộ phí, nhưng bù lại anh phải đưa cho tôi một con trong số đó."
Như thế, anh ta đã qua được trạm gác. Và anh ta còn lại 2 con ngựa.
Vậy lúc đầu anh ta có bao nhiêu con ngựa?
"Nhớ trả lời đầy đủ nhé"
Vì sau khi đưa một nửa số ngựa và được trả lại 1 con thì anh ta có 2 con. Như vậy một nửa số ngựa là :
2-1=1(con)
Số ngựa của người đó lúc đầu là:
1*2=2(con)
Đáp số: 2 con
Muốn đến được với thành công chúng ta phải trải qua một con đường. Khi đi trên con đường đó chúng ta phải gặp vất vả khó khăn nhưng dù có khó khan vất vả đến đâu chúng ta đều phải vượt qua được. Nên chúng ta đừng ghét bỏ những sự vật vất vả khó khăn đó mà hãy vượt lên bản thân của mình, vì đó là con đường duy nhất dẫn bạn đến thành công. Trong cuộc sống có nhiều người vừa mới gặp khó khăn đã từ bỏ, nản chí,mà cuộc đời thì khó khăn thường nhiều hơn thuận lợi. Song bên cạnh đó còn có những người có ý chí, quyết tâm để đạt mục đích chính đáng của mình.
#Ngontinh_review
[ BẾN XE - THƯƠNG THÁI VI ]
Đã biết truyện này từ lâu , và đã đọc rất nhiều cmt nhận xét về cái kết bi thương của nó , lúc đó mình chả dám đọc , thế nhưng hôm nay không hiểu thế nào lại đọc nó , đọc xong cả ngày hôm nay mình vẫn ám ảnh bộ truyện này nó làm mình cảm thấy chạnh lòng , nếu họ không phải thầy trò thì kết cục của nó sẽ khác , có lẽ vì họ sẽ không gặp nhau nên kết cục sẽ khác , thật sự mấy ai chấp nhận được tình yêu thầy trò , ai có thể chấp nhận yêu một người khiếm thị , ai có thể chấp nhận hy sinh vì người mình yêu ??
Với một người luôn tự tin vào đôi mắt của mình , nhưng đến một ngày mắt người đó không thấy đường nữa thì cảm giác lúc đó của người ấy sẽ như thế nào ? Sợ hãi , lạnh lẽo , cô đơn ... Mình nghĩ đó là cảm xúc của thầy Chương trong câu chuyện này chính là như vậy , chỉ trong một ngày ba mẹ mất , đôi mắt thầy tự hào cũng mất và nó đã làm thầy khép trái tim của mình lại , thầy đã chọn cách tách biệt với mọi thứ , nhưng ngày đầu tiên lên lớp , thầy đã gặp một cô học sinh cứng đầu và cố chấp rất giống mình , cô ấy dìu thầy về phòng làm việc sau mỗi giờ tan lớp , giúp thầy chấm bài , giúp thầy lau dọn phòng , tưới hoa ... Và đưa thầy ra bến xe , tình yêu thầy trò được vun đắp theo năm tháng đi bên cạnh nhau , người đi người dìu , khi thầy nghe người khác chỉ trích người con gái thầy yêu , thầy đã làm gì ?? Thầy đã lấy sinh mạng của mình để đổi lấy danh dự và tương lai tốt đẹp cho người con gái mà thầy yêu , mấy ai có đủ can đảm đến vậy ??
Lúc đọc đến chương cuối mình không nghĩ thầy sẽ chọn kết thúc mình ở bến xe , và mình đã sai , có lẽ thầy muốn kiếp sau lại đợi người con gái thầy yêu ở đấy nên mới chọn nơi có nhiều kỉ niệm của hai người nhất để kết thúc nó ...
[ Đừng nói là Liễu Địch , cho dù là mình , mình cũng chấp nhận cả đời này đợi thầy ấy ]
✓ Đây là cảm nhận của mình , có thể hỗn loạn , có thể không hay , nhưng nó vẫn là cảm nhận và là suy nghĩ , cảm xúc mình viết ra thôi , nên xin mọi người thông cảm , mình thành thật cảm ơn !!
Một ông vua đã già có ba vị hoàng tử. Biết mình đã gần đất xa trời, ông muốn tìm trong số các con của mình ai la người thông minh tài trí hơn cả để truyền ngôi lại. Một hôm ông cho mời 3 người con cua mình cùng tất cả các quan lại trong triều đến trước một bãi sa mạc rộng lớn và tuyên bố:
"Ta biết mình đã già, không còn sống được bao lâu nữa, nay ta muốn truyền ngôi lại cho một trong 3 hoàng tử nếu ai có thể đi được một vòng quanh sa mạc này. Mỗi người sẽ có 3 con lạc đà và 2 người tuỳ tùng, nhưng lượng nước mà mỗi người mang được chỉ đủ dùng cho nửa chặng đường."
Sau một thời gian suy nghĩ, hoàng tử út đã thực hiện đúng yêu cầu cua nhà vua và được vua cha truyền ngôi trong sự khâm phục của mọi người.
Các bạn có biết hoàng tử út đã đi như thế nào không?
chắc hoàng tử út biết lạc đã có thể triệt ra nước uống được nên cậu đã vừa dùng nước đấy cho mình uống và còn lacda cũng uống và cả 2 tùy tùng
Trong cuộc sống có nhiều người vừa mới gặp khó khăn đã từ bỏ, nản chí,mà cuộc đời thì khó khăn thường nhiều hơn thuận lợi. Song bên cạnh đó còn có những người có ý chí, quyết tâm để đạt mục đích chính đáng của mình. Chính họ đã nhận ra rằng: “Có chí thì nên”.
“Có chí thì nên”: một bài học giáo dục rất hay từ thời xưa, đặc biệt là đối với những người muốn làm giàu. Đôi khi chính chúng ta phải nhìn nhận rằng số người thiếu sự quyết tâm, ý chí phấn đấu ngày càng nhiều trong xã hội. Dường như chính bản thân họ, đúng hơn là sự tự giác, tự thân vận động đã bị mất đi trong cuộc sống tiện nghi đầy đủ. Vì lẽ đó mà họ sống một cách an nhàn, thiếu sự nỗ lực, ý chí cầu tiến. Và sẽ tai hại hơn khi chính họ chưa được rèn luyện, được dạy cách thích ứng với mọi tình huống bất ngờ xảy đến. Mặt khác còn có những người lại bi quan, không có sự kiên trì, quyết tâm, thấy việc nặng nhọc trước mắt là đùn đẩy, có suy nghĩ là sẽ không làm được, từ bỏ tất cả mọi thứ. Những con người ấy chỉ nhìn sự việc qua một khía cạnh, một khía cạnh bó hẹp trong cái khuôn khổ mà họ từ tạo ra. Một cái vỏ bọc của sự bi quan. Họ chỉ thấy cái bất lợi trước mắt nhưng lại quên đi lợi ích lâu dài. Bên cạnh đó lại có những người mới vừa gặp thử thách đầu tiên là lại tự bỏ cuộc. Chuyện này đã quá quen thuộc. Việc từ bỏ nhanh chóng ấy là do người đó thiếu sự tự tin, cầu tiến, họ sợ thất bại, họ không dám nhìn nhận sự thật dù có thể là phũ phàng. Và cũng đôi khi có nhiều người đã nỗ lực hết sức mình để vượt qua thử thách nhưng lại không đạt được kết quả mong muốn. Điều đó lại càng dẫn đến việc người ấy sẽ bị áp lực đè nặng, để rồi nản chí, dừng cuộc đua nửa chừng trong khi bản thân họ chỉ mới đi một phần ba chặng đường. Thậm chí có người leo cây gần đến ngày hái quả vẫn bỏ cuộc.Thật ra chẳng có gì mới lạ cả. Con người từ cổ chí kim vẫn chạy đường trường trên cái lối mòn, ngặt nghèo này. Bù lại-và cũng chính từ đó mà ra?- xã hội loài người vẫn luôn trọng vọng những ai đạt được mục đích của mình, và mục đích càng cao lại càng thêm vinh dự. Cái chính yếu và được đề cao vẫn là cái quyết tâm, chừng nào còn bền gan trên đường; cho dù đã thất thểu, hay chỉ còn thoi thóp; thì tệ lắm cũng vẫn được người đời khen tặng là có chí hướng, có nghị lực. Vì vậy, chúng ta cứ cố gắng hết sức của mình, hãy sử dụng chính khả năng, con người thật của ta thì dù có thất bại đi chăng nữa, chúng ta cũng vui lòng. Điều đó đâu đáng để ta buồn, có thất bại mới có thành công, có nghị lực mới đạt được kết quả.
Văn hóa con người vẫn chỉ quảng bá và đề cao sự kiên cường. Chúng ta đều được dạy từ lúc nằm nôi là một khi đã quyết định hướng đi và mục tiêu thì nhất định phải vững lòng theo đuổi đến cùng. Phải theo đuổi cho đến khi thắng lợi vẻ vang hay thất bại hào hùng, nhưng chúng ta tuyệt không được dạy cách rút lui kịp thời, cách bỏ cuộc đúng lúc. Sa lầy trong cuộc chiến, bám trụ một cách bền gan, chôn vùi thêm bao sinh mạng cũng mặc kệ.
Nhưng để lập trường bị lung lạc hay mất niềm tin là tệ hại, xét lại mục tiêu hay đường hướng đặt ra-cho dù trên cơ sở nào cũng vậy- thì quả phạm vào tối kị. Điều này nghe chừng như chỉ là một sự ràng buộc về văn hóa hay xã hội, song thực sự lại có vẻ được đóng khuôn sẵn trong tâm trí, tư duy con người. Theo đó, chính những con người có khả năng lí luận sâu sắc lại là những người ít sẵn sàng tự chuyển đổi cách nhìn. Trái lại, họ là thành phần bám víu mạnh mẽ nhất vào đường hướng đã từng lựa chọn. Lẽ nào, con người ta lại tâm niệm cuộc sống chỉ là những quãng đường việt dã nối tiếp và đã lên thì không thể dừng hay quay lại. Nói thẳng ra là chính chúng ta cần phải biết lượng sức mình, đừng lấy cái tính bền chí của mình mà lại lạm dụng nó vì mục đích thiếu thiết thực.
Nếu nói một vận động viên chỉ cần tính bền bỉ, kiên cường là có thể chinh phục đường đua 100km thì quả là một sai lầm. Họ hiểu rằng chỉ một yếu tố “ý chí” thì không thể giúp họ hoàn thành chặng đường nếu thiếu “sức lực”. Chúng ta cũng như học nhưng thay vào đó là “cơ hội”. Chính chúng ta tạo nên cơ hội và cần phải khôn ngoan trong việc tận dụng nó. Đừng ngồi đó mà há miệng chờ sung, một việc ngu xuẩn, phung phí thời giờ. Và khi biết cách tạo ra cơ hội cho bản thân mình thì ắt hẳn người ấy sẽ có được lợi thế.
Việc để có được ý chí bền bỉ cần phải dựa vào chính chúng ta. Nó dễ có, nhưng cũng dễ mất nếu như không biết gìn giữ và di dưỡng nó hằng ngày. Đừng cố tạo ra áp lực cho ta, điều đó sẽ gây ra việc phản tác dụng trong việc hình thành tính “kiên trì”. Mối quan hệ giữa “chí” và “cơ hội” là sự liên kết chặt chẽ mà một người muốn thành công sẽ có.
Xét cho cùng, mọi người trong chúng ta cần tu dưỡng đức tính của mình, đặc biệt là ý chí cầu tiến. Có như vậy, nó mới trở thành một nếp sống đẹp trong mỗi con người.
Lưu gì mà gửi lên
Mik biết bài ày chép mạng mà
Câu 1 : Một hội trường có 11 dãy ghế , mỗi dãy ghế có 25 chỗ ngồi . Hỏi hội trường đó có tất cả bao nhiêu chỗ ngồi ?
Câu 2 : Một khu trại thí nghiệm gồm 15 lô đất ; mỗi lô đất có diện tích là 135 cm2 . Do nhu cầu làm đường giao thông của địa phương , khu trại đã phải trả lai 3 lô đất . Hỏi hiện nay trại đó con bao nhiêu mét vuông ?
Bạn nào trả lời nhanh , đầy đủ thì mình đánh tích cho.
hội trường đó có số chỗ ngồi là: 11*25=275(chô)
Trước nhiều ngả đường đi đến tương lai, chỉ có chính bạn mới lựa chọn được con đường đúng cho mình.
Em hãy viết một bài văn ngắn trình bày suy nghĩ của mình về ý kiến trên.
Có thể bạn đang nghĩ đến tương lai của mình,bạn có thể hỏi người khác nhưng chính bn lại là người lựa chon con đường ấy.Câu nói:''trước nhiều ngả đường tương lai,chỉ có chính bạn mới lựa chọn đc con đường đúng cho mình'' đã nói lên điều đó.
Trong cuộc sống,bạn sẽ phải nghĩ tới tương lai,nhưng chính bạn phải tự lựa chọn 1 con đường bạn sẽ đi.Vì chính bạn là chủ nhân của cuộc đời mình cho nên bạn cũng là chủ nhân tương lai của mình.Bạn nên nghĩ,lựa chon về con đường tương lai của bạn.Vì con đường ấy sẽ là con đường đúng nhất.Bạn có thể bạn đang có 1 đam mê cho riêng mình nhưng lại bị ai đó ngăn cản làm nghề mà họ muốn bạn làm nhưng bạn ko nên nghe vì bạn phải tự nghĩ,tự lựa chọn về tương lai mình.Bạn hãy theo đuổi đam mê của bạn và không nên đi con đường của người khác.
Các bạn ạ,chính các bạn là người lựa chọn đam mê,con đường tương lai của bạn.Bạn hãy tự lựa chon đam mê của bạn nhé.
MN ơi, đánh giá đi
Bài em tự làm :
Con đường tương lai là gì ? Có phải chỉ thuộc sở hữu của người khác ? Không đúng , chính bản thân tôi nhất định cũng phải có một con đường riêng . Tôi muốn thừa nhận với mọi người rằng : Tôi có thể nắm quyền sở hữu một con đường và chỉ có mình tôi điều khiển được nó . Con đường tương lai chứa tất cả thời gian có được sau mười hai năm học mệt mỏi nhưng là một phần để cải tạo con đường . Nếu mất con đường thì đồng nghĩa với việc mất đi tất cả một phần đời còn lại của bản thân . Làm thế nào để không chỉ giữ vững con đường mà còn cập nhật nhiều điều có ích cho nó ? Chỉ có một lựa chọn duy nhất là HỌC , lựa chọn sáng suốt nhất để thay đổi tương lai .