Hiện nay trong tình hình dịch bệnh, Mai đc mẹ đăng kí cho học trực tuyến nhưng em cứ cãi mẹ và đòi đi học để gặp các bn.
Nếu em là Mai, em sẽ làm gì? Em nên học on hay học trực tiếp ?
Tình huống: Lên THCS, Mai đòi mẹ mua xe đạp mới để đi học. Mẹ Mai bảo bao giờ mẹ để dành đủ tiền sẽ mua. Mai so sánh mình với mấy đứa bạn trong lớp và cảm thấy ấm ức nên oán trách mẹ
a. Theo em, Mai đúng hay sai? Vì sao?
b. Nếu là Mai, em sẽ ứng xử ntn?
(mn giúp mk với, mk cần gấp)
Tham khảo nha bạn
Theo em, trong trường hợp này là Lan sai bởi vì: Mẹ không nói là mẹ sẽ không mua cho Lan mà mẹ nói khi nào mẹ dành đủ tiền mẹ sẽ mua cho Lan. Điều này, chứng tỏ nhà Lan còn gặp khó khăn, không có điều kiện như các bạn khác. Do đó Lan phải biết cảm thông và hiểu cho mẹ, mặc dù mẹ cũng rất muốn mua cho Lan để băng bạn bằng bè.
Nếu em là Lan, em sẽ nói với mẹ rằng: Thôi nhà mình còn khó khăn, mẹ để tiền lo cho gia đình, con đi bộ cùng mấy bạn nữa cũng được mẹ ạ, trường cũng gần nhà mình mà.
Theo em, trong trường hợp này là bạn Lan đã sai, bởi vì: mẹ Lan không có tiền để mua xe đạp mà Lan còn so sánh mk với các bạn khác, như thế gọi là đua đòi.
Nếu em là Lan, em sẽ đi tạm xe cũ và nói với mẹ:"Thôi mẹ ạ! Mẹ hãy để tiền đó mà chăm em, nhưng đừng làm việc quá sức nha mẹ, con sẽ đi cái xe đạp cũ và chở em đến trường vậy!"
Theo em, trong trường hợp này là Mai sai bởi vì: Mẹ không nói là mẹ sẽ không mua cho Mai mà mẹ nói khi nào mẹ dành đủ tiền mẹ sẽ mua cho Mai. Điều này, chứng tỏ nhà Mai còn gặp khó khăn, không có điều kiện như các bạn khác. Do đó Mai phải biết cảm thông và hiểu cho mẹ, mặc dù mẹ cũng rất muốn mua cho Mai để bằng bạn bằng bè.
Nếu em là Mai, em sẽ nói với mẹ rằng: Thôi nhà mình còn khó khăn, mẹ để tiền lo cho gia đình, con đi bộ cùng mấy bạn nữa cũng được mẹ ạ, trường cũng gần nhà mình mà.
Từ đầu năm học cho đến nay, do tình hình dịch bệnh kéo dài, các em chưa thể đến trường học trực tiếp được mà phải học trực tuyến thông qua mạng Internet. Hãy viết bài văn biểu cảm về một tiết học trực tuyến mà em có ấn tượng sâu sắc nhất.
Thời gian như một bản nhạc không lời lặng lẽ. Nó đến rồi đi để lại trong ta những kí ức, những kỉ niệm mãi không nguôi. Nó cũng để lại trong tôi một khoảng trống, một nỗi niềm mà chẳng ai có thể lấp đầy. Tôi vẫn còn nhớ như in kỉ niệm đó - kỉ niệm về một tiết học văn. Tôi như đang trong một giấc mơ trở về năm ấy- về tiết học đáng nhớ ấy. Cô giáo chầm chậm bước vào lớp với khuôn mặt tươi cười như hàng ngày, nhưng trong mắt cô thoáng một nỗi buồn “ Cô sao vậy nhỉ?”. Tôi tự hỏi, trong lòng thoáng chút lo lắng. Nụ cười của cô hôm nay thật khác lạ, vẫn là nụ cười đấy nhưng chất chứa hàng ngàn nỗi niềm khó tả. Cô nhìn quanh lớp rồi cất giọng “ Các em, cô có một chuyện rất muốn nói”. Tất cả lớp đều im lặng nhìn cô: “Đây sẽ là buổi học cuối cùng cô dạy các em. Cô sắp chuyển vào Miền Nam công tác. Cô mong giờ học này các em học thật tốt nhé!” Rất nhanh sau đó cô vào bài giảng. Cả lớp tôi sững sờ, mọi người bất ngờ tới nỗi chẳng nói thành lời.- Tại sao cô lại chuyển đi? Chắc tại lớp tôi hư làm cô buồn? Bao câu hỏi quay cuồng trong tâm trí tôi. Lòng tự nhủ lòng “ Mình phải thật ngoan trong ngày hôm nay, vì biết đâu sẽ chẳng còn ngày nào được nghe lại giọng giảng, nét chữ thân quen này nữa”. Điều đó thật đáng sợ !Trên bảng, từng nét chữ thân quen của cô hiện lên : “ Buổi học cuối cùng” của An- phông xơ Đô- đê. Lớp tôi, ai nấy đều im lặng. Giọng cô trầm trầm cất lên giữa khoảng không lặng thinh, đưa tất cả chúng tôi về với miền An – dát bình yên, tươi đẹp, về cậu bé Phrăng với những chiều đi chơi, thả diều, về người thầy đáng kính Ha – men với buổi học cuối cùng. Chúng tôi cứ thế lắng nghe, tự hỏi câu chuyện đó sao giống câu chuyện của chúng tôi đến vậy. Khi phân tích tâm trạng của cậu bé Phrăng, giọng cô trầm bổng như từng cung bậc cảm xúc của cậu bé vùng An – Dát này khiến tôi và tất cả lớp như muốn trào nước mắt. Rồi khi giảng đến lời nói của thầy Ha- men về tiếng nói dân tộc, giọng cô lại xúc động đến nghẹn ngào khiến chúng tôi càng thêm thấm thía về giá trị của tiếng mẹ đẻ. Những dòng chữ thân thuộc cô viết lên bảng kết hợp với lời giảng, lời bình thật hay và thấm thía. Được cô động viên khích lệ, cả lớp càng thêm hào hứng, hăng hái phát biểu, thảo luận xây dựng bài cứ ngỡ như cô sẽ chẳng bao giờ rời đi, sẽ vẫn ngày ngày được gặp cô và nghe lời cô giảng... Tiếng trống vang lên hết tiết. Cả lớp như bừng tỉnh. Mọi người nhốn nháo và ai nấy bật lên tiếng khóc. Cô gượng cười bảo: “ Cô rất vui khi đã được dạy lớp mình, hãy nhớ về cô với những hồi ức đẹp nhé”. Chỉ nghe đến thế thôi, cả lớp tôi đã oà khóc. Cô cứ thế mà đi sao, hệt như trong văn bản ấy sao?. Chúng tôi nhìn theo dáng cô khuất dần, lòng tự hỏi: Cô ơi! Biết bao giờ chúng em lại được gặp cô, được nghe cô giảng bài. Chúng em biết tuy đi xa cô vẫn luôn nhớ đến chúng em, đến tiết học này - một kỉ nệm giữa thầy và chúng em. Đối với chúng em đó sẽ là một tiết học đáng nhớ suốt cuộc đời.
-Mai thấy mẹ dạo này có vẻ rất mệt mỏi hình như đang có bệnh gì thì phải. Nhưng mẹ vẫn cố gắng đi làm đều và không nói gì về bệnh tình của mình. Một lần Mai tình cờ xem được bệnh án của mẹ gấu trong tủ mới biết mẹ bị bệnh đau cột sống. Nhưng vì sợ bố và chị em mai lo lắng nên mẹ không nói cho ai biết. Theo em việc làm của mẹ Mai có phải là thiếu tính trung thực không? Vì sao?
Giải giúp mình đi, mình cần gấp lắm!
Việc làm này là không trung thực
Vì nếu mẹ bị bệnh thì nên nói với bố và chị em của Mai như vậy mọi chuyện sẽ được giải quyết nhanh chóng còn nếu cứ vậy mà giấu kín thì có lẽ mọi chuyện sẽ không được lường trước sự việc.
_ Nhưng việc giấu kín cũng có phần đúng thôi vì 1 là do không muốn bố và chị em lo lắng
2 là thương mẹ vì sợ mẹ sẽ khiến mọi người mệt mỏi hơn nhưng nếu bệnh tình quá nặng thì chắc chắn sẽ rất nguy hiểm tới tính mạng
Chúc bạn học tốt!
Đây là việc làm ko hiếm thấy của cha mẹ. Đơn jan vì k muốn chồng con lo lắng nên mẹ đã nói dối. Trong việc này, mẹ nói dối nhưng ko phải là thiếu trung thực mà chỉ là lời nói chống cự, ko muốn ai lo cho mình. Nhưng nếu để mọi người bít sẽ tốt hơn khi mẹ Mai giấu bệnh.
Em sẽ làm gì trong tình huống sau? Vì sao?
Mai cho em cùng làm trực nhật. Mai định đổ rác qua cửa sổ lớp học cho tiện.
Em khuyên Mai không nên làm như thế mà cần đổ rác đúng nơi quy định
Lên học ở Trung học cơ sở, Lan đòi mẹ mua xe đạp mới để đi học. Mẹ bảo rằng, bao giờ mẹ để dành đủ tiền sẽ mua. Lan so sánh mình với mấy bạn có xe trong lófp và cảm thấy ấm ức, nên oán trách mẹ. Theo em, Lan đúng hay sai ? Vì sao ? Nếu em là Lan, em sẽ ứng xử thế nào ?
Theo em, Lan sai, vì không phải mẹ không muốn mua cho Lan mà vì nhà nghèo, còn khó khăn, mẹ phải dành dụm mới mua được, nên Lan phải hiểu và thông cảm cho mẹ.
Nếu là Lan, khi đề nghị mẹ mua xe mới nhưng mẹ chưa mua được, em hiểu thêm về hoàn cảnh gia đình mình, thương yêu mẹ hơn và trả lời mẹ: "Mẹ ơi, con sẽ đi bộ để đi học cũng được, mẹ ạ!"
Tình huống 1: Là con một trong gia đình mặc dù hoàn chảnh khó khăn nhưng lúc nào Nam cũng đc cưng chiều. Năm nay Nam đòi mẹ mua xe đạp điện giống các bạn nhưng mẹ chưa có tiền, Nam đã giận mẹ, ko đi học nữa. Em có nhận xét gì về Nam? Là bạn của Nam em sẽ làm gì?
Tình huống 2:Nhà cách trường khoảng 1km, đã có xe đạp nhưng sáng nào Lan cũng ngủ dậy muộn và đòi mẹ chở đến trường. Em có nhận xét gì về Lan? Nếu em là Lan em sẽ làm gì?
Mấy bạn ơi giúp mik với!!!!!!
Mai mik có tiết rồi là kiểm tra đó!!!!!!!! mấy bạn giúp trong hôm nay nha .........
Em có nhận xét hành động của nam là sai, nhà Nam đã khó khăn rồi mà Nam còn đòi mẹ mua, mẹ không mua thì Nam giận như vậy là không đúng
Nếu em là bn của Nam em sẽ khuyên bạn là:
Bạn ơi, bn không nên giận mẹ như vậy, bạn phải biết nhà mình đã khó khăn rồi nên mẹ không mua cho bạn được, bạn có biết là mấy lấy số tiền đó để làm gì hay kh? Để lo cho gia đình bn, Đóng tiền cho bạn học,..... Nếu bn lấy đi thì gia đình bn sẽ ntn? bn có còn dc hok hành típ kh? bn đã lm dc j cho mẹ chưa? mà lại giận mẹ?
Em có nhận xét về lan là Lan ngũ trễ mà còn bắt mẹ chở tới trường mặc dù nhà Lan vẫn có xe đạp là không đúng
Nếu em là Lan , em sẽ dậy sớm hơn và tự đạp xe đến trường không có hành mẹ phải chở mình lên trường
Lên học ở THCS, Lan đòi mẹ mua xe đạp mới để đi học. Mẹ bảo rằng, bao giờ mẹ để dành đủ tiền sẽ mua. Lan so sánh mình với mấy bn có xe trong lớp và cảm thấy ấm ức, nên oán trách mẹ.
Theo em, Lan đúng hay sai? Vì sao? Nếu em là Lan, em sẽ ứng xử thế nào?
theo em, Lan sai. Vì Mỗi người sống đều có một hoàn cảnh, một số phận khác nhau, người khác sẽ không cách nào hiểu được rõ bằng chính bản thân mình. Hoàn cảnh gđ Lan không giống với gđ các bạn khác nên nếu em là Lan thì e sẽ k thúc giúc hay đòi hỏi gì nhiều mà thay vào đó sẽ cố gắng phấn đấu, nỗ lực học tập tốt hơn và giúp đỡ mẹ nhiều hơn để có thể dành đc 1 khoản nào đó phục vụ nhu cầu đi lại của bản thân mình
Theo em vc làm của Lan là sai vì Lan chưa biết cảm thông cho gia đình đang có hoàn cảnh khó khăn, mẹ chưa đủ tiền mua cho Lan , bạn khg nên ấm ức mẹ mình! Nếu là Lan em sẽ cảm thông cho hoàn cảnh gia đình, phụ giúp mẹ và không nên so sánh mình với mấy bạn trong lớp và sẽ cố gắng học tập hơn, chờ khi nào mẹ đủ tiền rồi mới mua
Chiều rộng là:
\(48\times\frac{2}{3}=32\left(m\right)\)
Diện tích nền là:
\(48\times32=1536\left(m^2\right)\)
Diện tích sân và lối đi là:
\(1536\times42\%=645,12\left(m^2\right)\)
Diện tích phòng học và phòng làm việc là:
\(1536-645,12=890,88\left(m^2\right)\)
Lên học ở Trung học cơ sở, Lan đòi mẹ mua xe đạp mới để đi học. Mẹ bảo rằng, bao giờ mẹ để dành đủ tiền sẽ mua. Lan so sánh mình với mấy bạn có xe trong lớp và cảm thấy ấm ức, nên oán trách mẹ. Theo em, Lan đúng hay sai? Vì sao? Nếu em là Lan, em sẽ ứng xử thế nào?
- Theo em, Lan sai, vì không phải mẹ không muốn mua cho Lan mà vì nhà nghèo, còn khó khăn, mẹ phải dành dụm mới mua được, nên Lan phải hiểu và thông cảm cho mẹ.
- Nếu là Lan, khi đề nghị mẹ mua xe mới nhưng mẹ chưa mua được, em hiểu thêm về hoàn cảnh gia đình mình, thương yêu mẹ hơn và trả lời mẹ: "Mẹ ơi, con sẽ đi bộ để đi học cũng được, mẹ ạ!"
lan lam vay la sai. vi nha khong co tien, ma lan lai doi me mua xe le ra lan phai hieu cho me vay ma lan con so sanh mik voi cac ban lan that la khong hieu cho me.
neu em la lan, em se noi voi me, me oi, thoi vay doi me danh du tien roi ha mua me nhe!
Theo em, trong trường hợp này là Lan sai bởi vì: Mẹ không nói là mẹ sẽ không mua cho Lan mà mẹ nói khi nào mẹ dành đủ tiền mẹ sẽ mua cho Lan. Điều này, chứng tỏ nhà Lan còn gặp khó khăn, không có điều kiện như các bạn khác. Do đó Lan phải biết cảm thông và hiểu cho mẹ, mặc dù mẹ cũng rất muốn mua cho Lan để băng bạn bằng bè.
Nếu em là Lan, em sẽ nói với mẹ rằng: Thôi nhà mình còn khó khăn, mẹ để tiền lo cho gia đình, con đi bộ cùng mấy bạn nữa cũng được mẹ ạ, trường cũng gần nhà mình mà.