Những câu hỏi liên quan
Quan công vô địch
Xem chi tiết
Anh Triêt
3 tháng 8 2016 lúc 20:45

Theo đề bài thì : 
+ Hoành độ cuối cùng của con kiến là x = 1 - 1/4 + 1/4^2 - 1/4^3 + 1/4^4 - ... 
...x là tổng của cấp số nhân vô hạn với u1 = 1; q = -1/4 ---> x = u1/(1-q) = 4/5 
+ Tung độ cuối cùng của con kiến là y = 1/2 - 1/8 + 1/32 - 1/128 + 1/512 - ... 
...y là tổng của cấp số nhân vô hạn với v1 = 1/2; q = -1/4 ---> y = v1/(1-q) = 2/5 
Vậy tọa độ cuối cùng của con kiến là (4/5 ; 2/5)

 

Bình luận (0)
Lê Nguyên Hạo
3 tháng 8 2016 lúc 20:50

Hoành độ cuối cùng của điểm mà con kiến dừng lại là x = 1-1/4+1/4^2-1/4^3+... 
Đây là tổng của cấp số nhân lùi vô hạn (xem thêm về dãy số) 
Ta tính được: x=1.(1+1/4)=4/5 
Tương tự, ta tính được tung độ y = 2/5 
Vậy điểm đó là (4/5;2/5) 

Bình luận (1)
Skeleton BoyVN
Xem chi tiết
Mai Nhật Hoàng
22 tháng 10 2021 lúc 22:05

em chịu

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Việt Anh
18 tháng 11 2021 lúc 21:02

CHO THÌ CHO GIỐNG TRẮC NGHIỆM IK

TUI TRẢ LỜI CHO

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Hoàng Hải Đăng
27 tháng 10 2023 lúc 20:17

làm gì có thánh gióng ở trang 24

 

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Quỳnh Nga
Xem chi tiết
Đỗ Mạnh Huy
Xem chi tiết
minh nguyet
13 tháng 7 2021 lúc 15:47

em sửa lại câu hỏi rồi viết hết đoạn văn ra thì chị mới làm được, chị không còn SGK nên không biết đoạn em viết như nào mà làm cho em nữa

Bình luận (1)
Phạm Ngọc Anh
Xem chi tiết
Chillwithme
6 tháng 12 2017 lúc 21:29

Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, là nơi để con người nhìn nhận cuộc sống. Sẽ ra sao nếu con người không có đôi mắt? Có lẽ đó là điều không may mắn nhất của cuộc đời. Làm một đôi mắt đã là hạnh phúc nhưng được là đôi mắt của cậu học trò chăm ngoan thì với tôi không còn gì trọn vẹn hơn nữa.

Từ khi cất tiếng khóc chào đời ai cũng khen cậu bé có đôi mắt sao mà đẹp và sáng thế. Đôi mắt tròn, lúc nào cũng mở to đen láy, dường như nhìn vào đôi mắt ấy soi sáng được tất cả. Những lời khen ấy càng khiến tôi hãnh diện hơn.

Càng lớn cậu bé càng khôi ngô và điểm sáng nhất trên khuôn mặt vẫn là đôi mắt toát lên vẻ thông minh. Rồi cậu bé cũng đến tuổi đi học. Cậu trở thành cậu học trò chăm ngoan, được thầy cô bạn bè yêu quý. Cha mẹ cậu vô cùng tự hào. Còn tôi hạnh phúc vì lúc nào củng được chăm sóc rất chu đáo. Những bài học về giữ gìn sức khỏe, nhất là đôi mắt mà cậu học được ở trường đã mang về nhà và chăm sóc tôi một cách khoa học. Sáng nào cậu cũng dùng khăn sạch lau rửa đôi mắt. Suốt ngày, dù ở trường học hay ngoài đường cậu cũng luôn cẩn thận không để bụi bẩn làm đau tôi. Không bao giờ cậu dùng tay dụi mắt hay làm thứ gi rơi vào tôi. Khi học bài hay ngồi xem ti vi, vui chơi giải trí cậu chủ bao giờ cũng chú ý khoảng cách tốt nhất cho tôi. Tối đến, sau khi rửa tôi sạch sẽ bằng dòng nước mát lành, cậu chủ còn giúp tôi sảng khoái hơn sau một ngày mệt nhọc bằng thuốc tra mắt. Lúc nào tôi cũng có cảm giác an toàn tuyệt đối.

Không chỉ được cậu chủ chăm sóc về sức khỏe, tôi còn được sống trong thế giới tinh thần tuyệt vời. Hàng ngày tôi được nhìn, được học biết bao điều thú vị. Nhờ cậu chủ chăm học nên tôi được đọc rất nhiều cuốn sách hay, có thêm nhiều tri thức. Những cuốn sách của cậu rất hợp với lứa tuổi, lúc nào cũng được cậu nâng niu. Những chùm điểm tốt hôm nào tôi cũng được chiêm ngưỡng. Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của các bạn, trìu mến của thầy cô, bố mẹ tôi thấy hạnh phúc thay cho cậu chủ. Đặc biệt, vào mỗi buổi sáng và buổi tối tôi được cùng cậu chủ ngắm cảnh vật xung quanh. Cảnh đẹp, khí hậu trong lành thật tốt cho chúng tôi. Những lúc đó, tôi mơ màng nhắm lại cảm nhận hơi thở của thiên nhiên. Thật thú vị. Nhất là những đêm trăng rằm, tôi được thỏa thuê ngắm chị Hằng xinh đẹp. Trăng rằm lung linh và kì ảo lắm....Cuộc sống còn rất ý nghĩa bởi tôi là phương tiện giúp cậu chủ truyền tải nhiều cảm xúc. Thường tôi được nhận những ánh mắt yêu thương, ấm áp nên lúc nào nom tôi cũng dịu dàng, dễ chịu, ai cũng muốn ngắm nhìn. Chẳng khi nào thấy cậu chủ cau mặt hay giận dữ khiến tôi trở nên xấu xí cả. Trong mắt mọi người tôi đẹp hoàn hảo.

Cuộc sống của tôi cứ thế yên bình trôi qua nếu không có một chuyện xảy ra. Hôm đó ở lớp học, trong lúc nô đùa một người bạn của cậu chủ vô tình làm tôi đau. về nhà, tôi đỏ rồi sưng lên. Tôi có đau một chút thôi nhưng lo cho cậu chủ hơn. Cậu ấy lo cho tôi quá nên cứ khóc mãi. Đến khi bác sĩ nói khóc nhiều sẽ làm mắt đau thêm thì cậu mới thôi. Điều gì tốt cho tôi cậu đều làm hết. Vì thế tôi cũng không muốn cậu chủ buồn lâu nên cố gắng chóng khỏi. Bao nhiêu thuốc và thức ăn bổ dưỡng tôi đều dùng hết, chỉ mong nhanh lành bệnh. Và mấy hôm sau khi nhận được tin vui từ bác sĩ là tôi hoàn toàn bình phục, cậu chủ sung sướng nhảy lên cười rạng rỡ, nụ cuời ấy đã vắng bóng suốt mấy hôm tôi bệnh. Tôi mừng quá, nước mắt bỗng dưng rơi xuống...

Nếu ai cũng có tấm lòng như cậu chủ tôi thì tất cả những đôi mắt trên thế gian này thật hạnh phúc và yên bình. Giá trị của chúng tôi không đơn giản chỉ để nhìn mà còn để hiểu, để cảm nhận và làm việc để thành người có ích. Những đôi mắt cũng có cuộc sống tâm hồn đấy các bạn

Bình luận (0)
Elizabeth
29 tháng 9 2016 lúc 15:35

mk làm không giống dàn ý được không PHẠM NGỌC ANH?

Bình luận (0)
Chillwithme
6 tháng 12 2017 lúc 21:26

Ai cũng khen tôi là “đôi mắt” đẹp, trong sáng, thông minh, lanh lợi của cậu bé Hòa. Sáng nào tội cũng được lau rửa nhẹ nhàng, sạch sẽ, lại còn được soi gương nữa. Sau đó tôi ôn bài và đi đến trường. Dọc đường tôi tha hồ được ngắm cảnh đẹp, được nhìn bạn bè với đôi mắt đầy thân thiện, vui vẻ. Đến lớp tôi đọc bài, chép bài, làm bài đầy đủ. Về nhà tôi học bài, làm bài tập, xem sách báo. Thỉnh thoảng tôi cũng đi xem phim, xem ca nhạc và vui chơi ở Nhà Văn hóa Thiếu Nhi. Nhờ thế tôi được nhiều đôi mắt khác nhìn tôi với vẻ thiện cảm, thậm chí còn thán phục nữa.

Từ ngày lên học cấp II, nhất là từ đầu năm lớp 6 đến nay, cậu Hòa không còn chăm học nữa.Ở lớp cậu ta chỉ mải vẽ bậy ra vở, ghi chép đại khái, bài không chịu làm, kiểm tra thì liếc ngang liếc dọc. Về nhà cậu Hòa lại vứt sách vở bừa bãi, không chịu học bài, làm bài. Suốt ngày cậu ấy chỉ lang thang ngoài đường, la cà quán nước, rủ rê bạn bè đi chơi quên cả giờ ăn, giấc ngủ. Sách báo cậu ấy cũng chẳng thèm ngó ngàng đến một trang. Vì mải nghịch ngợm, chơi bời, thậm chí có lúc còn chửi nhau, nói tục, đánh nhau sưng cả mặt mày, nên cứ ăn cơm xong buổi tối cậu ấy lăn ra giường ngủ. Hôm nào có chương trình ở tivi mà cậu ấy thích, thôi thì cậu thức thật khuya để xem khiến tôi mỏị nhừ, sáng hôm sau dậy tôi trở nên đờ đẫn. Tôi bây giờ không còn phân biệt được cái gì là đẹp, cái gì là xấu, cái gì là tốt nữa. Dáng vẻ của tôi cũng không được đàng hoàng như xưa, lúc thì liếc ngang, lúc liếc dọc, lúc thao láo nhìn, lúc cụp xuống thẹn thùng. Cái gì hiện ra với tôi cũng chỉ Ịà đại khái. Suốt ngày tôi cứ mở ra, nhắm vào một cách thụ động, vô ý thức, luôn luôn đờ đẫn. Đôi lúc tôi lại ánh lên vẻ tinh nghịch, ranh mãnh khiến nhiều con mắt nhìn tôi ấm ức, ác cảm, xa lánh.

Khổ nhất là chủ nhật tuần trước cậu Hòa móc túi lấy trộm tiền của mẹ đi chơi điện tử. Cậu xoi mói nhìn chỗ mẹ cất tiền, đến chỗ chơi điện tử cậu bấm lia bấm lịa cả buổi chiều khiến tôi mỏi nhừ. Đã thế, lúc ra về, cậu Hòa còn cãi lộn với mấy tay “anh chị” ở quán giải khát, cậu dồn cơn tức giận vào khói thuốc làm tôi cay xè. Cậu còn đánh lộn với mấy đứa ở cùng đường phố, bị chúng nó đấm cho tới tấp vào mặt, vào người, tôi như muốn nổ đom đóm, sưng vù lên và đành chịu để cho nước từ đâu không biết chảy ra giàn giụa. Buồn ghê! Đôi khi cậu Hòa đứng trước gương soi vào, tôi như không còn nhận ra mình nữa. Thay vào “đôi mắt” thông minh, trong sáng, lanh lợi xưa kia, bây giờ là “đôi mắt” đờ đẫn; mờ tối, ghèn đùn ra từng cục nhỏ. Khổ tâm nhất là nhìn vào cái gì cũng không được lâu vì mệt mỏi, vì lóa như bị quáng gà, cái gì hiện ra cũng chỉ mờ mờ ảo ảo. Cứ đà này thì đến lúc chỉ thấy phía trước toàn là bóng tối mà thôi.

May sao, cậu của Hòa là một thầy giáo ở xa lâu ngày về chơi. Với đôi mắt tinh tường của người thầy, với đôi mắt thân thương quan tâm của người ruột thịt, cậu đã phát hiện ra sự lười biếng và có biểu hiện hư hỏng của Hòa, cậu đã phát hiện ra “bệnh tật” của “đôi mắt” Hòa. Cậu đã cùng bố mẹ Hòa và các thầy cô giáo chữa chạy, chăm sóc, động viên kịp thời. Hòa đã hối hận và sửa chữa khuyết điểm. Bây giờ Hòa lại chăm học, chăm làm, vui chơi có chừng có mực và lành mạnh, tôi lại trở nên trong sáng, thông minh, lanh lợi và đáng yêu như trước. Sung sướng biết bao, tôi lại được nhìn thẳng vào sách vở, vào cảnh vật và bè bạn mà không thấy tủi thân và hổ thẹn nữa. Trong lễ sơ kết học kì I vừa qua, tôi hãnh diện được cùng cậu Hòa nhận giây khen và phần thưởng của nhà trường, được đón nhận những cái nhìn âu yếm, thân thiết của bố mẹ, thầy cô và bè bạn. Thật vui sướng xiết bao!
Bình luận (0)
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
30 tháng 11 2018 lúc 2:25

Các bạn chơi trò đá bóng dưới lòng đường.

Bình luận (0)
Lê Gia Hân
1 tháng 11 2021 lúc 20:29

B nhé bạn!

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
loc do
Xem chi tiết
Đinh Tuấn Việt
5 tháng 7 2015 lúc 13:59

Cậu ấy tự kêu là không sống nổi nữa

Bình luận (0)
Tiểu Thiên Thiên
5 tháng 7 2015 lúc 13:55

vì cậu ấy sẽ đk nằm trong cái mộ kia ^^

Bình luận (0)
Huỳnh Trần Thảo Nguyên
5 tháng 7 2015 lúc 13:56

Đố gì mà thấy ghê quá vậy.

Bình luận (0)
loc do
Xem chi tiết
Bé yêu  cây cối
24 tháng 10 2015 lúc 20:49

Truyện rề mà kênh dệ quá

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Khánh Ngọc
3 tháng 2 2016 lúc 15:19

vi cậu sợ quá nên chết

Bình luận (0)
Hazy Moon
24 tháng 8 2016 lúc 15:21

ma bắt vía thì chết chứ sao

ma trêu cho mà chết

Bình luận (0)
giang5b
Xem chi tiết
Nguyễn Gia Hưng
27 tháng 2 2018 lúc 20:00

1. tôi, bạn , tớ , anh , em . 

2. của , ra , với , và . 

3. Nhân vật cậu bé trong câu chuyện " Một người anh như thế " làm cho em rất cảm động. Cậu là một người anh rất yêu thương em trai mình. Cậu làm cho em hết sức ngạc nhiên. Lúc đầu em cũng nghĩ cậu chắc hẳn sẽ ao ước có một " người anh ". Nhưng thật bất ngờ, cậu ước mình trở thành một '' người anh như thế ''vì cậu có người em trai nhỏ tàn tật đang ngồi đợi anh của mình trên chiếc ghế đá. Sự chăm lo, lòng thương yêu em của cậu thể hiện rõ trong lời hứa đầy quyết tâm : '' Đến sinh nhật nào đó của em, anh sẽ , mua tặng em chiếc xe lăn, em nhé!

Bình luận (0)
Trần Thị Thùy Dung
3 tháng 5 2018 lúc 20:25

Cam on ban nha

Bình luận (0)