Những câu hỏi liên quan
Samtom Hoang
Xem chi tiết
Hoang Thong
Xem chi tiết
T༶O༶F༶U༶U༶
Xem chi tiết
Nguyễn Viết Ngọc
17 tháng 5 2019 lúc 19:44

Trả lời :

-Là 1 người công dân , e muốn thành phố ( nơi e sống ) phát triển hơn

.......

Bình luận (0)
Thành EJ
17 tháng 5 2019 lúc 19:45

sự hiện đại và tiện nghi hơn

Bình luận (0)
T༶O༶F༶U༶U༶
17 tháng 5 2019 lúc 19:47

bài văn nha bn !

Bình luận (0)
Rorosile Milk
Xem chi tiết
Thái Trần Nhã Hân
9 tháng 5 2023 lúc 22:07

người nghe kiểu:......,,,,,,,WTF

Bình luận (0)
Thanh Trà
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Trâm
1 tháng 4 2016 lúc 18:19

Tương lai ư , tôi nghĩ tương lai của tôi sẽ có nhiều bước ngoặc . Sau này tôi sẽ trở thành 1 bác sĩ ở bệnh viện lớn ở Hà Nội . Sở dĩ tôi thích làm ở đó vì nơi đó có người bạn thân của tôi . Chúng tôi quen nhau trên olm khá lâu rồi nhưng chưa bao giờ gặp mặt cả . Hai đứa tôi dù không gần nhau nhưng trái tim đã trao cho nhau . Còn chuyện chồng con thì tôi không biết có lẽ tôi sẽ không thích ai đâu nhỉ . Vì lúc trước ai cũng nói tôi là 1 cô gái không có trái tim mà tôi không biết tình cảm là gì nữa . Chỉ biết không nên va vào thôi . Còn bạn của tôi bây giờ cũng đã suy nghĩ đúng đắng hơn rôi họ đã biết nghĩ cho tôi . Ôi tương lai tôi đẹp quá 

 

Bình luận (0)
Đặng Kim Ngọc Hoàng Tiên...
3 tháng 4 2016 lúc 8:55

Tương lai của tôi sẽ lấp lánh ánh mặt trời chiếu sáng. Sẽ ngọt ngào như một cây kẹo nhưng cũng đắng cay theo quy luật cuộc đời.

Trong tương lai tôi là một ca sĩ, nhạc sĩ hoặc sẽ là một người mẫu sải bước trên sàn Catwalk. Tôi sẽ chu du khắp nơi. Tôi sẽ thường xuyên đi chùa ,thăm viện dưỡng lão và cô nhi viện. Bố thí cho những người nghèo hay giúp những con người tội lỗi ra ánh sáng. Tôi sẽ biến sân ,vườn của ngôi nhà tôi ở thành một khu vườn bát ngát cây xanh và hoa muôn màu muôn sắc. Còn chồng con ư? Tôi sẽ kết hôn cùng Dương- nguòi bạn trai của tôi bây giờ- và sống trăm năm hạnh phúc bên nhau tới cuối cuộc đời. Tôi thật hạnh phúc và may mắn biết bao!

Bình luận (0)
Huong San
4 tháng 5 2018 lúc 13:13

Con người vẫn thường tự hỏi: “Tương lai sau này của mình sẽ như thế nào?”. Hãy tưởng tượng về cuộc
sống của em 20 năm sau và kể lại cho các bạn
Trên cuộc sống này, ai cũng cần có một gia đình. Tôi cũng vậy, tổ ấm của tôi bao giờ cũng tràn ngập hạnh
phúc và tiếng cười.
Người ta thường ví thời gian như một dịng sơng trơi mãi, mới đó mà đã hai mươi năm. Tôi bây giờ đã là
một bác sĩ làm việc ở bệnh viện tỉnh được khoảng năm năm nay rồi. Tôi ngày nào cũng tất bật lo cho
công việc ở bệnh viện. Có khi về đến nhà thì con tôi cũng đã ngủ từ lâu. Chồng tôi đi dạy học ở một
trường trung học khá lớn ở tỉnh. Ngày ngày anh ấy đi làm, trưa về nhà lo cơm nước rồi lại đi tiếp. Ngày
qua ngày, mỗi người một việc, không ai trách ai. Cô con gái bé bỏng của tôi đang học lớp một. Tuy bằng
tuổi với mấy đứa bạn cùng lớp nhưng nó cao hơn và thông minh hơn hẳn chúng bạn. Cô bé sở hữu chiều
cao của cha, trí thông minh của cả mẹ và cha.
Từ lúc bé, tôi đã mơ ước rằng mình sẽ được làm một người bác sĩ thật giỏi. Điều đó bây giờ đã trở thành
sự thật sau một thời gian dài phấn đấu không ngừng. Cái mơ ước ấy bắt đầu xuất hiện trong tôi từ khi ông
của tôi bị bệnh, không đủ chi phí để điều trị nên đã qua đời. Tôi buồn lắm. Nhưng bây giờ, tôi đã biến cái
ước mơ cao xa đó thành sự thật. Tôi chuyên khoa tai mũi họng, khám cho những người lớn. Tôi không
biết bệnh nhân của tôi có hài lòng về thái độ và tác phong làm việc của tôi hay không nhưng có lẽ họ sẽ
bảo thầm: “Cũng rất tốt đấy chứ. Thái độ không đến nỗi tệ”. Tôi tự mình ngồi xét lại những hồ sơ bệnh
nhân vào cuối mỗi ngày, và cũng ngồi xét lại những hành động, thái độ trong ngày. Tối về nhà, tôi cùng
ngồi ăn cơm với gia đình, làm phần việc còn lại của mình và đi ngủ.
Bao giờ chồng tôi cũng dậy sớm hơn tôi. Sáng nào cũng vậy, sau khi lo xong bữa điểm tâm cho cả nhà,
anh ấy trở về phòng, đánh thức tôi dậy, rồi cả hai chúc nhau một buổi sáng tốt lành. Cả nhà ăn sáng xong, bố của đứa con thân yêu của chúng tôi đưa nó đến trường, tiện thể đưa tôi đến bệnh viện. Đứa con gái
ngồi nấp sau lưng ba, dựa vào lòng mẹ, ríu rít ca hát suốt quãng đường đến trường. Chồng tôi vừa đi vừa
hỏi chuyện học hành, làm việc của hai mẹ con, nhắc lại những điều hai mẹ con cần sữa chữa, lưu ý. Đến
trường của con, chồng tôi đón lấy con gái yêu từ bàn tay tôi, hôn lên má rồi trao lại để tôi dắt bé vào lớp
học. Sau đó chở tôi đến bệnh viện, anh ấy không quên câu nói quen thuộc: “chiều nay anh lại đến đón
nhé!”. Chồng tôi, anh ấy lúc nào cũng làm tốt công việc của mình.
Rồi còn cả cô con gái xinh xắn bé bỏng của tôi nữa. Về trí tuệ của nó thì tôi không phải lo. Cô bé giỏi đều
các môn, nhất là cô bé viết chữ khá đẹp và học giỏi nhất môn Toán. Nó lúc nào cũng tự giác làm bài tập
về nhà. Cô con gái của tôi lại còn rất yêu thích thiên nhiên và trồng cây từ khi nó vừa vào lớp Mầm. Tôi
yêu nó hơn cũng chính vì điều đó.
Hiện tại, gia đình tôi tuy không sống với ông bà của cháu bé nhưng đều đặn chúng tôi vẫn thường về
thăm cha mẹ. Nhà nội gần nên cứ cuối tuần, vào ngày chủ nhật, chúng tôi lại đưa đứa cháu duy nhất của
ông bà về nhà chơi. Cháu gái của ông bà rất thích những món đồ chơi mà ông bà làm tặng cho nó như
những con cào cào làm bằng lá dừa, những cái kèn lá… Vườn cây nhà ông bà luôn cuốn hút đứa trẻ thơ
ngây. Nhà ngoại thì xa lắm nên thỉnh thoảng, ông bà ngoại chỉ gặp cháu có mấy tuần hè thôi. Cịn cháu khi
về ngoại thì cũng vui không kém gì về nội. Về ngoại, con tôi được nô đùa dưới sóng biển cùng với anh
chị em họ của nó. Gió và sóng đã xóa đi những căng thẳng về học tập của con gái tôi, cháu lại được hòa
mình cùng với chúng bạn hàng xóm bằng những trò chơi dân gian mà lúc nhỏ tôi vẫn hay chơi. Đây cũng
là những dịp để chúng tôi báo hiếu cho cha mẹ.
Gia đình tôi bây giờ tuy luôn bận rộn nhưng lúc nào cũng dành thời gian quây quần bên nhau, trao đổi
sinh hoạt với nhau, trò chuyện chia sẻ nỗi buồn chuyện vui cho nhau nghe. Khoảng bảy giờ tối thứ bảy,
gia đình của tôi lại tổ chức sinh hoạt với những nội dung như nói về thời sự, chuyện học tập của con,
công việc của ba và mẹ… “Có lúc cả nhà lại kể những mẫu chuyện vui cho nhau nghe, mở truyền hình
xem những chương trình bổ ích, nói về sai sót của thành viên nào đó trong gia đình và còn nhiều lắm.
Giờ đây theo thời gian, con tôi lớn dần lên. Rồi một ngày tôi nhận được từ tay nó tấm bằng vở sạch chữ
đẹp cấp trường, cấp huyện rồi cả cấp thành phố, rồi tấm bằng khen học sinh giỏi Toán… Mấy ngày hôm
đó, cả gia đình tôi ai cũng thêm yêu thương đứa con gái bé bỏng của gia đình mình nhiều hơn nữa. Rồi
đến chồng tôi lại được nhận bằng giáo viên giỏi. Tôi cũng được khen. Cả gia đình từ đó nhân đôi niềm
hạnh phúc. Những buổi sinh hoạt gia đình sau hôm đó chỉ toàn đưa ra những thành tích tốt của mọi người.
Phần nhỏ còn lại để dành cho một vài lời góp ý.
Cô bé con tôi được nghỉ hè. Vào một buổi trưa hè, nó đến nói với tôi như ngày xưa tôi đến nói với bà
ngoại nó, khẽ hỏi tôi: “Tương lai sau này của con sẽ như thế nào hả mẹ?”. Tôi chợt nhớ lại những khi
xưa, trong một buổi trưa hè, tôi cũng đến bên mẹ tôi hỏi đúng như câu đó. Và vẫn cứ câu trả lời khi xưa
mà mẹ dành cho tôi, tôi nhẹ cười và bảo: “tương lai con sẽ do chính con quyết định. Nếu con muốn trở
thành giống như mẹ thì cố gắng lên con sẽ làm được. Hãy dựa vào chính mình, cố gắng quyết tâm thì
tương lai của con sẽ ngoan ngoãn trong tay con, nó sẽ vâng theo những lệnh mà con nói với nó. Cố gắng
lên con nhé!”.
Và cứ như thế, dòng thời gian đã làm cuộc sống ta thay đổi. Tương lai của tơi đã được dệt nên từ ước mơ
của hai mươi năm về trước. Quan trọng là ta phải có nghị lực để có thể quyết định chính tương lai của
mình.

Bình luận (1)
datcoder
Xem chi tiết
Người Già
2 tháng 10 2023 lúc 23:49

Cuộc sống sẽ trở nên thanh bình không có chiến tranh bom đạn. Từ đó con người có thể thực hiện được tất cả các ước mơ khác. 

Bình luận (0)
Vũ Hà Linh
Xem chi tiết
Đặng Quốc Hùng
14 tháng 5 2020 lúc 21:20

i think my city where i live will be diferent in 200 years later . there will be more robot to help everybody in my city , there wil be more smart vehicle on the street . i think that there will be more green tree because in the future there will be more high-tech gadgets to do that . I think 200 years later humans will live peacefully with robots so there will be no crimal in where i live and the world . In short 200 years later the world where we live will be better than now

cái này là anh tự nghĩ nha em nên có sai sót mong em thông cảm

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Vũ Hà Linh
15 tháng 5 2020 lúc 22:05

Thank you very much

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Trần Thị Thanh Thanh
Xem chi tiết
Minh Nhân
28 tháng 6 2021 lúc 8:03

Em tham khảo !

Trên thế giới, hiện nau, trẻ em vẫn phải đối mặt với rất nhiều những vấn nạn khác nhau cản trở con đường học hành và cuộc sống hạnh phúc của các em. Tại Châu Phi, cứ 30 giây trôi qua thì lại có 1 trẻ em chết vì đói. Ở các nước kém phát triển, trẻ em phải đối mặt với vấn đề về sức khỏe và vệ sinh nghiêm trọng. Những dịch bệnh bùng phát cướp đi sinh mạng của biết bao nhiêu trẻ em hoặc của người thân các em. Hay những vùng thường xuyên có chiến tranh, có bạo loạn, có nổ súng, có thiên tai,... các em thường xuyên ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc, không biết tính mạng mình sẽ đi tong ngay lúc nào. Tồi tệ hơn, trẻ em còn bị lợi dụng để bóc lột sức lao động, hoặc lợi dụng để trở thành công cụ chiến tranh, trở thành bia đỡ đạn cho những kẻ độc ác đứng đầu chiến tranh phi nghĩa, hoặc bị lôi kéo vào tệ nạn xã hội hoặc trở thành nạn nhân của phân biệt chủng tộc, của bất bình đẳng giới nặng nề.

 
Bình luận (1)
Nguyễn Trần Thành Đạt
Xem chi tiết
Thanh An
13 tháng 3 2023 lúc 0:54
 

Trí tưởng tượng giúp cuộc sống phong phú, đa dạng, nhiều màu sắc hơn. Chính trí tưởng tượng là tiền đề cho phát minh hiện đại của con người, những mơ ước hiện thực hóa điều kì lạ.

 
Bình luận (0)