Những câu hỏi liên quan
Dương Phan
Xem chi tiết
Dạ Nguyệt
10 tháng 11 2016 lúc 17:21

Nhớ cô

Thời gian trôi đi không bao h trở lại

Dù không đành cũng có thể làm chi?

Cô giáo ơi em biết nói câu j

Để chia tay mà lòng không đau đớn

 

Vẫn nhớ cô hôm nào trên bục giảng

Ngày từng ngày đến lớp nụ cười tươi

Thấm thoát trơi 1 năm sao ngắn ngủi?

Để giờ đây nước mắt cứ thuôn trào

 

Cô giáo ơi mai này gặp lại

Cô còn nhớ đến chúng em chăng?

Em nơi đây trông từng phút từng giây

Gặp cô dù chỉ trong giấc chiêm bao

Bình luận (2)
ta thi ngoan
21 tháng 11 2016 lúc 12:40

NHỚ CÔ GIÁO TRƯỜNG LÀNG CŨ Bao năm lên phố, xa làng

Nhớ con bướm trắng hoa vàng lối quê

Nhớ bài tập đọc a ê Thương cô giáo cũ mơ về tuổi thơ

Xiêu nghiêng nét chữ dại khờ

Tay cô cầm ấm đến giờ lòng em.

Vở ngày thơ ấu lần xem

Tình cô như mẹ biết đem sánh gì.

Tờ i nguệch ngoạc bút chì

Thấm màu mực đỏ điểm ghi bên lề

Thương trường cũ, nhớ làng quê

Mơ sao được một ngày về thăm Cô!

 

Bình luận (0)
ta thi ngoan
21 tháng 11 2016 lúc 12:42

LỜI CẢM TẠ

Tôi đứng lặng giữa cuộc đời nghiêng ngả

Để một lần nhớ lại mái trường xưa

Lời dạy ngày xưa có tiếng thoi đưa

Có bóng nắng in dòng sông xanh thắm

Thoáng quên mất giữa tháng ngày ngọt đắng

Trưởng thành này có bóng dáng hôm qua

Nhớ đc điêu gì đc dạy những ngày xa

Áp dụng – chắc nhơ cội nguồn đã có

Nước mắt thành công hoà nỗi đau đen đỏ

Bậc thềm nào dìu dắt những bước đi

Bài học đời đã học đc những gì

Có nhắc bóng người đương thời năm cũ

Vun xới cơn mơ bằng trái tim ấp ủ

Để cây đời có tán lá xum xuê

Bóng mát dừng chân là một chốn quê

Nơi ơn tạ là mái trường nuôi lớn

Xin phút tĩnh tâm giữa muôn điều hời hợt

Cảm tạ mái trường ơn nghĩa thầy cô

Bình luận (3)
Trần Thị Khánh Vy
Xem chi tiết
Lê Thành Lộc
9 tháng 11 2019 lúc 14:46

Em nghe thầy đọc bao ngày

Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà

Mái chèo nghe vọng sông xa

Êm êm như tiếng của bà năm xưa

Nghe trăng thuở động tàu dừa

Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời

Thêm yêu tiếng hát mẹ cười

Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra…

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Higurashi Kagome
Xem chi tiết
사랑해 @nhunhope94
7 tháng 9 2018 lúc 20:16

2 tháng nữa ... xa xôi quá 

bạn thử tự tay làm bó hoa bằng giấy xong bọc lại ... chỉ zậy thui

Bình luận (0)
anhthu bui nguyen
7 tháng 9 2018 lúc 20:17

BẠN KIẾM Ý TƯỞNG TRÊN YOUTUBE DƯỢC MÀ.

BẠN CÓ THỂ LAMMF 1 ĐÓA HOA BẰNG GIẤY NÈ, ....

CÓ NHIỀ Ý TƯỞNG HAY TRÊN YOUTUBE LẮM BẠN ƠI.

CHÚC BẠN THÀNH CÔNG.

~GOOD LUCK~

Bình luận (0)
dinh nhat lam
7 tháng 9 2018 lúc 20:18

như gấp bông hoa rồi cắm vào bình hoa tự làm, tặng thiệp chúc mừng tự làm trang trí màu tặng thầy cô,... 

đúng cho mình đi kết bạn nha

Bình luận (0)
Phương Anh (NTMH)
Xem chi tiết
linh angela nguyễn
18 tháng 10 2016 lúc 13:03

Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Việt Nam thì mọi ký ức của thời học sinh lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi.

Thầy cô là người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí có thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có.

Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà những đứa học trò gây ra, hay thường là những vị cứu tinh của những học sinh bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như là những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vậy.

Thầy cô là người đã dạy con nét chữ đầu tiên để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng bắt đầu từ những nét chữ A,B,C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “cảm nhận còn hời hợt” bằng tất cả tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học sinh của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn.

Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi ,lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua quà cho thầy cô, nhưng đến lúc tặng thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao cả nhưng mà gặp riêng thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc đi tặng quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là tặng cho thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn: "Mừng Cô (Thầy) 20 tháng 11" rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi "Cô (Thầy) cho em xin phép". Đến hôm sau vẫn còn không dám gặp thầy cô.

Lớn lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như là một ngày học nhẹ nhõm của học sinh thì phải - theo tôi nghĩ như thế. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô khuyến mãi không dò bài, học sinh cũng không phải thấp thỏm vì cái giờ dò bài như thường ngày. Đôi khi thì còn được nói chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn đó, thường thì lớp trường đại diện lớp tặng hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11.

Nhưng cái ngày 20/11 không phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học trò thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn, thầy cô khi thấy những thành quả của mình tốn bao công sức tâm huyết đạt được thành quả, đó là điều mà làm cho thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo của mình.

Không biết ngày 20/11 của bạn như thế nào nhưng của tôi là một ngày đầy cảm xúc, tuy đi làm xa không thể tới thăm thầy cô được, nhưng không khi nào thầy cô không nhớ tới tôi. Lúc tôi gọi điện thoại chưa kịp nói tên mình thì thầy cô đã nhận ra tôi trước ,tôi vui mừng và đôi khi là bật khóc, cho dù lúc đi học tôi có phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ và cười phì nói: "Thằng học trò phá nhất lớp của cô nay làm ở đâu rồi, có khỏe không? Năm nay cho gọi điện thoại nhưng năm sau phải về nhà thăm cô đấy nhé!!!". Trải qua biết bao lứa học trò, bao nhiêu năm nhà giáo mà thầy cô vẫn nhớ học trò của mình chứng minh một điều là thầy cô luôn dành mọi tâm huyết cho những đứa học trò nhỏ bé, dù có hay nghiêm khắc với mình đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho mình mà thôi. Chắc điều đó ai cũng cảm nhận được như tôi, vì nếu không có những điều như thế thì bạn có thể thành công hay sống tốt hơn như hiện nay để còn ngồi đọc những dòng tốt viết đây.

Lúc ngồi viết những dòng này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã mang đến cho thầy cô... Sao có thể làm những trò ấy nhỉ, nhưng mà thôi "Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò" mà, nhưng dù gì thì cũng mong ngày 20/11 sắp đến, hãy bỏ một chút thời gian nếu như được hãy đến thăm thầy cô, thầy cô sẽ không quên bạn đâu, nhưng nếu không được thì hãy dành cho một cuộc điện thoại chỉ năm, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi một cái hình lên mạng Xã hội cho thầy cô và kèm theo dòng ngắn ngủn: "Mừng 20/11, chúc Thầy (Cô) có ngày lễ vui vẻ" là thôi.

Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày đầu tiên học lễ, hậu học văn. Những yêu thương, trân trọng và thành kính nhất là tất cả những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc các thầy cô luôn mạnh khỏe, hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người.

Bình luận (3)
Nhi nhi nhi
Xem chi tiết
Norad II
5 tháng 11 2021 lúc 18:31

Tham khảo:

Tôn sư trọng đạo là truyền thống nhân văn tốt đẹp của dân tộc ta từ ngàn đời xưa đến nay. Truyền thống ấy thể hiện rõ nét nhất trong nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc đời mình để trau chuốt, dẫn dắt người học sinh từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng: “Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia.’’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn sứ mệnh cao cả của mình, “người đưa đò’’ phải cố gắng giữ làm sao cho đò được vững chắc. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian nan vất vả. Phải, “người đưa đò” phải dùng hết sức lực của bản thân để chống chọi những khi có “mưa to”, “gió lớn”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò” lại quay về bến bên kia để tiếp tục thực hiện sứ mệnh cao cả ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc đời để dạy dỗ cho tất cả những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn, mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, cho dù ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, bởi vì trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ hôm nay thành người.

Thầy cô không chỉ hi sinh công sức và thời gian của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn bỡ ngỡ trước cái xã hội rộng lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc đời với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những ước mơ, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn tất cả công sức vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để dễ dàng ăn sâu vào tâm trí của từng học sinh. Nếu như không có lòng yêu thương dành cho học sinh của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không? Phải, công việc hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng sưởi ấm những sinh linh bé nhỏ vẫn còn chập chững bước đi trên đường đời.

Bánh xe thời gian cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học, sau những buổi đứng lớp của các thầy các cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học sinh trên khắp đất nước Việt Nam lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Việt Nam. Những nỗi vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ hạnh phúc, hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc đời mình.

Cuộc sống có biết bao biến đổi nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học sinh thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học sinh trong suốt cả cuộc đời đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của gia đình và nhà trường để tiếp tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu! Không bao giờ quên công ơn sâu nặng và tình cảm bao la của thầy cô dành cho tất cả học sinh của mình- những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc đời.

Bình luận (3)
Nguyễn Thu Thủy
Xem chi tiết
Duyên Nguyễn
16 tháng 11 2016 lúc 18:56

Hôm nay ngày giáo việt nam

Trẻ em cả nước mang hoa đến mừng

Chúc thầy trẻ mãi không già

Chúc cô mạnh khỏe thêm nhiều trò ngoan

Bình luận (0)
JoKer Nguyễn
16 tháng 11 2016 lúc 18:59

hôm nay 20 tháng 10

bn thủy lên mạng hoi lm bài thơ

lệnh cho ae đừng chép trên mạng

Bình luận (0)
Trafalgar
16 tháng 11 2016 lúc 19:01

Hôm nay cả nước tưng bừng

Trẻ em nô nức mua hoa đến mừng

Nụ cười tươi rói trên môi thầy cô

Xóa tan bao nết nhăn vì chúng em

Bình luận (0)
Rindưuhấu
Xem chi tiết
TrungHieu Nghiêm
10 tháng 10 2023 lúc 21:59

Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian.

Bình luận (1)
Nhi nhi nhi
Xem chi tiết
Nhi nhi nhi
5 tháng 11 2021 lúc 18:21

giúp mình với nhé

nhớ là tự viết chớ lên web search là cô tui biết ak

Bình luận (2)
Nhã Đan 6/8_04 Đỗ Nguyễn
5 tháng 11 2021 lúc 18:32

Thì bạn lên mạng kham khảo và thêm ý biến đổi nó chứ tôi chỉ bạn bằng lời văn của tôi  thì không được nhé! Mong bạn thông cảm giúp cho tụi mình

Bình luận (2)
Cậu bé đz
Xem chi tiết
Phạm Tùng Dương
12 tháng 11 2019 lúc 22:33

Dẫu mai xa trường, bạn có buồn không

Những trang sách vở lưu luyến còn đâu

Nôn nao phượng nở đốt lửa trong lòng

Nắn nót hoài chẳng nên chữ chia ly

Mai xa trường rồi tạm biệt mùa thi

Lớp học thênh thang sân trường trống vắng

Nhớ lại kỷ niệm một thời áo trắng

Nét bút học trò còn nắng và mây

Mai xa trường rồi tậm biệt hàng cây

Trải dài trên sân những quả bàng non

Thơm ngát hương thơm cây hoa sữa nhỏ

Tạm biệt đi những chuyến đi chơi xa

Một " Ngày nhà giáo " âm thầm nhắc nhở

Công ơn dạy dỗ khắc thầm trong tim

Quyết " đưa đò " đi bắt nhịp cầu sáng

Cầu cho tri thức thắp sáng tương lai

k cho mk nha! :0

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Phan Tiến Nghĩa
13 tháng 11 2019 lúc 14:25
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được,
Thầy ơi ! Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người.
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà…
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.

 

Bài thơ là cảm xúc của một con người đang dần lớn lên và trưởng thành hơn,bắt đầu biết suy nghĩ và quan tâm hơn đến những người xung quanh mình như cha,mẹ,thầy cô mọi thứ thường ngày thật hối hả nông nỗi bởi tuổi trẻ bây giờ bỗng trở nên giản dị ,bình thường hơn trong suy nghĩ chín chắn đang lớn dần đã hiểu ra và giác ngộ được những lời dạy của thầy cô.


 

Chọn lọc Thơ 8 chữ hay nhất về ngày 20-11 2:khi thầy về hưu



Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.
Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.
Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?
Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!



Vất vả tận tụy cả đời tâm huyết vì học sinh là thế,nhưng ngày về hưu của thầy lại đượm màu buồn chẳng giống với cái cách ngày đầu tiên thầy đã đên bên giảng đường này và chọn nghiệp người lái đò,dạy dỗ bao thế hệ học sinh,bao nhọc nhằn bao lần khó nhọc vì ngỗ nghịch của học trò xin thầy gửi lại nơi bảng đen phấn trắng.

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Hắc_Thiên_Tỉ
13 tháng 11 2019 lúc 20:43

Hôm nay 20 tháng 11

Trời trong xanh , chim hót lảnh lót

Học sinh đua nhau tới trường

Tay cầm hoa ,  cầm quà

Cầm cả tình cảm học sinh

Gửi tới cho cô giáo

Tự nghĩ và nghĩ gấp nên hơi xàm nha bn

Học tốt~

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Hải Dương
Xem chi tiết
Nhók Bướq Bỉnh
8 tháng 11 2016 lúc 20:36
Đã hơn 30 năm quaSao em cứ ngỡ như là mới đâyÂm vang lời dạy Cô ThầyVẫn còn đọng mãi đến ngày hôm nay Nhớ hồi còn bé thơ ngâyĐến khi rời ghế chia tay lớp, trườngKỉ niệm sao mãi vấn vươngThầy Cô giảng dạy tận tường, tận tâm Khắc sâu trong dạ bao nămCông ơn trời biển ươm nhân cho đờiThầy Cô khổ nhọc mãi thôiCố công bồi đắp mầm chồi tương lai Mỗi năm qua bấy nhân tàiCon đường kiến thức nối dài về sauƠn Thầy Cô trả làm sao?Tri ân mãi mãi ơn sâu cả đời Hôm nay viết vội vần thơBao năm tình nghĩa bấy lời yêu thươngChúc Thầy Cô ngày Hiến ChươngTrường tồn cao quý giảng đường giáo viên Kính Thầy Cô mãi an nhiênSống vui, dạy tốt, vạn niềm hân hoanKính Cô Thầy khoẻ, bình anNghề nghiệp thăng tiến ngập tràn niềm vui...  
Bình luận (4)
Thảo Phương
8 tháng 11 2016 lúc 21:59

CẢM XÚC TẶNG THẦY

Mừng ngày nhà giáo Việt NamKính xin gửi tặng tới toàn thầy côTặng thầy mộc mạc vần thơKèm theo lời chúc học trò kính dângBao nỗi nhớ bâng khuâng thời cắp sáchHình ảnh thầy trong sạch một tấm gươngSáng tinh mơ xe cọc cạch tới trườngĐời thầy trải gió sương nhiều vất vảĐức hy sinh một cuộc đời cao cảRăn dạy trò không buông thả ham chơiGắng học mai sau khôn lớn thành ngườiĐừng chối bỏ những lời thầy răn dạyKhông dám quên những lời răn ngày ấyLời của thầy luôn theo bước con điMỗi việc làm con đều phải nghĩ suyKhông làm trái những gì thầy đã nóiTấm gương thầy sẽ ngàn năm sáng chóiNhư nắng vàng sáng rọi lúc bình minhLớp lớp trò ngoan trọn nghĩa ân tìnhKhông quên được bóng hình thầy cô giáoĐến hôm nay con đã thành cô giáoTiếp gương thầy dạy bảo học cho ngoanDù cuộc đời lắm vất vả lo toanCon hạnh phúc vì đã làm cô giáo.
Bình luận (0)
Nguyễn Trần Thành Đạt
8 tháng 11 2016 lúc 23:02

Tự sáng tác nha

 

Mỗi mùa thu qua, tôi lại giá thêm một tuổi

Tôi nhớ những kỉ niệm thơ ấu ngày xưa quá

Cô giáo nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi nắn nót viết

Chao ôi gần gũi và thật thân thương biết bao

Ôi giờ đây tôi đã khôn lớn hơn rồi

Nhưng vẫn nhớ những kỉ niệm ngày xưa đó

Tôi chỉ khát khao một vé bay về tuổi thơ

Xin hãy "bán" cho tôi, tôi chấp nhận mua hết

Miễn sao tôi được quay về tuổi thơ

Mong rằng bạn nào còn đang nhỏ, hãy giữ kĩ tuổi thơ của mình.

Tuổi thơ! Tuổi thơ ơi! Thời học sinh! Ôi, thời học sinh ơi!

Bình luận (0)