tôi buồn quá
hỏi tui là ai
hơi hóc búa
nhưng
cố lên
FIGHTING
Người mua ai cũng thích tôi
Khi bờ bị vỡ buồn ơi là buồn
Lấy đâu vị ngọt vị bùi
Để tôi một kiếp tủi hờn đắng cay ?
hôm nay tôi buồn
Tôi sinh ra trên đời này là để chịu khổ cho đời tất cả người khác đủ chiyện lm tôi buồn có người đã nói xấu tôi dõ tôi dc giải nhì toán mà theo tôi tôi sinh ra chỉ để chịu khổ cho muôn đời cho tất cả con người thôi
Huhuhuhuhu
Lm ơn giúp tôi chả còn ai giúp tôi nữa rồi chắc tôi phải nhúng tay thôi và cx xin nói 1 khi tôi mà nhúng tay tôi sẽ ko để lối thoất đâu
Huhu
Cuộc đời bất công lắm bạn, mình cũng như bạn thui.
Nhưng bạn ko đc đăng câu hỏi linh tinh nhé.
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
khổ thân bạn quá cơ
BUỒN
a là cuộc đời của e#DuyAnh2k5#
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các câu hỏi hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
cuộc đời thật là khó khăn khi ra khỏi nhà là chó san . ông trời ban cho hoa,quả,núi đồi nhưng lòng ta vẫn buồn.
SÂN NHÀ – Nguyễn Ngọc Tư
Má buồn thiệt buồn khi nhắc lại hồi con gái má chừng mười, mười hai tuổi, “nhà mình nghèo quá, má không lo cho bây được đủ đầy…”. Tôi cười giòn, trời đất, thiệt thòi gì đâu, má quên rồi sao? Những củ khoai lang còn ấm má mang về khi tan chợ, những bộ quần áo mới má thắt thẻo chắt mót từng lọn rau, bó cải để sắm cho con, chiếc xe đạp nhỏ – món quà từ tháng lương của ba để con tới trường… Và con có cả một vạt sân vàng nắng…
Tôi nhớ, sân nhà mình chỉ nhỏ bằng hai tàng cây trứng cá. Nó lọt thỏm giữa ngôi nhà xam xám thấp tè và những giồng rau xanh biếc ngoài kia. […]. Ranh giới giữa sân với vườn rau là những cái mương nhỏ tạo thành do má tôi lấy đất lên giồng. Sát hàng ba có một luốn hẹ kiểng, trổ bông tím rập rờn suốt hai mùa nắng, mưa. Nhà tôi nghèo nên trồng loại bông coi cũng bình thường quá đỗi, lúc Tết, cũng chỉ thêm bông vạn thọ, mồng gà… bởi những cây hoa bình dị ấy chính tay tôi gieo trồng giáp biên sân. Bữa hai chín Tết, má phơi lá chuẩn bị gói bánh, tôi ngẩn ngơ nhìn “bức tranh” sân của mình, trời đất, sao mà đẹp dữ vậy không biết, viền quanh những tàu chuối xanh rờn là hàng trăm đóa hoa vàng rực rỡ. Tôi đứng ở đó, tự hào nhìn sự sống nở hoa từ bàn tay nhỏ nhoi, xương xẩu của mình (bàn tay xưa rày chỉ biết cầm đũa ăn cơm và… chơi chuyền).
Rồi hoa tàn, rồi mùa nắng hết. Mưa bắt đầu xập xoài, báo mùa đang đi tới. Tôi lóp ngóp xách rổ chận bắt mấy con cá rô ốm nhách, dài nhằng, mình đầy nhớt xăng xái lóc lên sân. Mặt sân đã ngấm mưa, đất vỡ ra, tràn xuống những chỗ nẻ […]. Chà chà, chỉ cần đủ ba nắng, sân – thiên – đường của mình lại ráo hoảnh, sạch bong cho mà coi.
Bây giờ nhớ lại, thấy lạ, lạ quá chừng… Sân nhà mình hồi ấy có rộng mấy đâu, chỉ có khoảng trời là lồng lộng phía trên đầu, nhưng đã đi hết cả tuổi thần tiên rồi, sao tôi vẫn còn nhớ tiếc. Chứ không à? Những đứa bạn dễ thương, những trò chơi tuổi nhỏ, cái xích đu tự tạo mắc lên cành cây bằng mấy cọng dây chuối, con dế gáy te te hoài dưới tấm đá chẻ bên góc nhà, tôi nhớ cả tiếng má rầy khi tôi trốn ngủ trưa lén ra sân gạch đụi nhảy dây. […]. Coi lại, hồi nhỏ, tôi lang thang ngoài sân, vườn nhiều hơn trong nhà, trên mình đầy sẹo lớn nhỏ… Lúc tan bạn ròi, còn một mình, tôi vẫn thường thẩn thơ ở đó, mơ màng nghe bầy chim sâu, chim sẻ ríu rít cãi nhau, ngó con bướm nhỏ vỗ cánh thấp tha thấp thỏm…
Má cũng thường ra sân, nhưng không phải để thảnh thơi chơi đùa, không phải để ngắm mặt trời lặn, đón trăng lên… Buổi sớm, má ra quét lá, tiếng chổi xao xác trong tiếng gà. Buổi chiều, má hay ngồi chỗ góc sân, nghe tôi nhảy từ trên cây xuống cái phịch như ai quăng bịch muối, má than (mà cười): “Con nhỏ này chắc Mụ bà nắn lộn”… mà tay vẫn thoăn thoắt bó rau chuẩn bị cho buổi chợ sớm mai. Độ gần cuối tháng mười, lúa về sân, ba má ngồi quây lúa giữa trưa, bóng hai cây trứng cá đã bị tỉa thưa cành không đủ sức ngăn bớt cái nóng bừng bừng, mồ hôi chảy dài, bê bết tóc. Mỗi lần giở đệm lúa lên, hơi nước ướt đầm mặt đất, không hiểu sao, tôi cứ tưởng đấy là mồ hôi của má ba mình. Dường như không lần nòa đứng trên mảnh sân – thiên – đường của tôi, má ba không tất tả, bận bịu, lo toan… Nên cái hồi con mời, mười hai tuổi, nhà mình nghèo, má (và cả ba) thiệt thòi nhiều nhất. Còn con lúc ấy giàu có, đầy đủ lắm, má à. Má không tin con sao?
câu 1 bài học rút ra từ ngữ liệu đọc hiểu trên là j
câu 2 em hãy viết đoạn văn từ 5 câu cảm nhận của em về nhân vật tôi trong đoạn trích
Câu 1. Bài học: hãy luôn trân trọng những gì mình có, những gì mình trải qua; luôn sống lạc quan dù cho cuộc sống có khó khăn.
Câu 2. Nhân vật tôi trong đoạn trích trên có những phẩm chất rất đáng quý. Dù sống trong nghèo khó, nhân vật cũng không hề trách cha mẹ mà ngược lại còn biết ơn, trân quý sự hi sinh cha mẹ đã dành cho mình. Quên đi cái khốn khó tuổi nhỏ, nhân vật tôi tự thấy mình "giàu có, đầy đủ lắm". Đó là cái đủ đầy tình yêu thương của cha mẹ, là cái đủ đầy khi có một tuổi thơ trọn vẹn. Qua đây, ta thấy được nhân vật đã luôn sống với thái độ lạc quan, vui vẻ, chấp nhận và vui sống với những gì mình có.
Câu 1. Bài học: hãy luôn trân trọng những gì mình có, những gì mình trải qua; luôn sống lạc quan dù cho cuộc sống có khó khăn.
Câu 2. Nhân vật tôi trong đoạn trích trên có những phẩm chất rất đáng quý. Dù sống trong nghèo khó, nhân vật cũng không hề trách cha mẹ mà ngược lại còn biết ơn, trân quý sự hi sinh cha mẹ đã dành cho mình. Quên đi cái khốn khó tuổi nhỏ, nhân vật tôi tự thấy mình "giàu có, đầy đủ lắm". Đó là cái đủ đầy tình yêu thương của cha mẹ, là cái đủ đầy khi có một tuổi thơ trọn vẹn. Qua đây, ta thấy được nhân vật đã luôn sống với thái độ lạc quan, vui vẻ, chấp nhận và vui sống với những gì mình có.
tôi tự nhiên mong, olm sẽ tự nhiên tặng tôi 2000 điểm, thông điêph này sẽ ko đc gửi tới các bn vì tôi là người bị trừ 36 điểm mà, thậm chí olm còn trừ 20, có khi là 130 điểm của tôi đi, gửi tin cho tôi và bảo: ko đăng bài linh tinh lên mục giúp tôi giải toán nữa, hãy hieeurr cho hoàn cảnh éo le của tôi mà đừng trừ điểm, cô tôi mới mất, gia đình bùn tui!
giúp tôi với
gúp vs, olm ơi ,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,
chắc là bạn bị ngiệp quật rồi, ố hố hố con điên
trong tình yêu :
1+1=? /2-1=?
cần boy 2k3 hiểu tôi !!
buồn quá !!
1+1=2 / 2-1=1
mk chỉ bt làm phép tính còn phần còn lại thì mk ko hiểu
Trong những từ in đậm ở các cặp câu dưới đây, từ nào là trợ từ, từ nào không phải là trợ từ? Vì sao?
a. – Và hẳn vì buồn nên Ánh Vàng muốn được nhìn thấy những điều mới mẻ.
(Đa-ni-en Pen-nắc, Mắt sói)
- Nó mua những tám quyển truyện.
b. – Nó đoán ngay chuyện gì đã xảy ra.
(Đa-ni-en Pen-nắc, Mắt sói)
- Nhà tôi ở ngay cạnh trường
c. – Cậu bé ơi, ở đây ngày nào người ta chẳng bán đến hàng nghìn con lạc đà!
(Đa-ni-en Pen-nắc, Mắt sói)
- Mùa đông sắp đến rồi
Tham khảo
a. những điều mới mẻ: những là phó từ chỉ lượng; những tám quyển truyện: những là trợ từ có ý nhấn mạnh, đánh giá việc “nó” mua tám quyển truyện là nhiều, vượt quá mức bình thường.
b. đoán ngay chuyện gì đã xảy ra: ngay là phó từ chỉ sự không chậm trễ của hành động đoán; ngay cạnh trường: ngay là trợ từ biểu thị ý nhấn mạnh khoảng cách rất gần giữa vị trí của sự vật được nói đến (nhà tôi) so với địa điểm được lấy làm mốc (trường).
c. bán đến hàng nghìn con lạc đà: đến là trợ từ biểu thị ý nhấn mạnh, đánh giá việc bán hàng nghìn con lạc đà là rất nhiều; sắp đến rồi: đến là động từ thể hiện một cái gì đó (mùa đông) xuất hiện hay (đi) tới.