Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
do thi anh
Xem chi tiết
Ma Kiều Ngân
28 tháng 10 2017 lúc 17:19

 Tri thức ngày xưa trở lại đây,

    Ân tình sâu nặng của cô thầy!

    Người mang ánh sáng soi đời trẻ;

    Lái chuyến đò chiều sang bến đây?

    Đò đến vinh quang nơi đất lạ;

    Cám ơn người đã lái đò hay!

    Ơn này trò mãi ghi trong dạ…

    Người đã giúp con vượt đắng cay!

minhduc
28 tháng 10 2017 lúc 15:37

Khi Thầy Về Nghỉ Hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

do thi anh
Xem chi tiết
thảo nguyễn
31 tháng 10 2017 lúc 20:02

Ca Ngợi Phụ Nữ Việt Nam

Chào người phụ nữ Việt Nam

Thương yêu quý trọng âm thầm khắc ghi

Nhọc nhằn vất vả ngại chi

Mẹ hiền tần tảo chỉ vì con ngoan

Giữ gìn đất nước giang san

Mặt hoa da phấn giỏi giang khôn lường

Cho dù đau khổ bi thươngi

Chờ chồng hóa đá xem thường nắng mưa

Họa thi, ca hát, thêu thùa

Kinh doanh, buôn bán thi đua góp phần

Trái tim trong sáng nghĩa nhân

Hy sinh chịu đựng ân cần chăm lo

Trẻ em khuyết tật dại khờ

Cô đơn kiếp sống cậy nhờ đáng thương

Tình yêu tỏa sáng thơm hương

Hoa hồng trao tặng khiêm nhường đẹp thay

Nhìn càng đắm ngắm càng say

Bên nhau giữ vẹn thảo ngay nghĩa tình

Chúc cho phụ nữ đẹp xinh

Gieo nguồn hạnh phúc lung linh rạng ngời.

Phạm Hàn Minh Chương
31 tháng 10 2017 lúc 20:03

"Nghe thấy đọc thơ"

Em nghe thầy đọc bao ngày 

Tiếng thơ đỏ nắng xanh cây quê nhà 

Mái chèo nhe vọng sông xa

Êm êm như tiếng của bà năm xưa 

Nghe trăng thuở động tàu dừa 

Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời 

Thêm yêu tiếng hát mẹ cười 

Yêu thơ em thấy đất trời đẹp ra ...

                                 Phạm Hàn Minh Chương !! hì .. hì 

KUDO SHINICHI
31 tháng 10 2017 lúc 20:13

1. Bài Thơ 20/11 : Lời Ru Của Thầy                                                  

Mỗi nghề có một lời ru
Dở hay thầy cũng chọn ru khúc này
Lời ru của gió màu mây
Con sông của mẹ đường cày của cha

Bắt đầu cái tuổi lên ba
Thầy ru điệp khúc quê nhà cho em
Yêu rồi cũng nhớ yêu thêm
Tình yêu chẳng có bậc thềm cuối đâu!

Thầy không ru đủ nghìn câu
Biết con chữ cũng đứng sau cuộc đời
Tuổi thơ em có một thời
Ước mơ thì rộng như trời, ngàn năm

Như ru ánh lửa trong hồn
Cái hoa trong lá, cái mầm trong cây
Thầy ru hết cả mê say
Mong cho trọn ước mơ đầy của em.

Mẹ ru em ngủ tròn đêm
Thầy ru khi mặt trời lên mỗi ngày
Trong em hạt chữ xếp dày
Đừng quên mẹ vẫn lo gầy hạt cơm

Từ trong vòm mát ngôi trường
Xin lời ru được dẫn đường em đi
(Con đường thầy ngỡ đôi khi
Tuổi thơ lăn một vòng bi tới rồi!)

Hẳn là thầy cũng già thôi
Hóa thân vào mỗi cuộc đời các em
Thì dù phấn trắng bảng đen
Hành trang ấy đủ thầy đem theo mình

2. Bài Thơ 20 Tháng 11: Khi Thầy Về Nghỉ Hưu

Cây phượng già treo mùa hạ trên cao
Nơi bục giảng giọng thầy sao chợt thấp:
"Các con ráng… năm nay hè cuối cấp…"
Chút nghẹn ngào… bụi phấn vỡ lao xao.

Ngày hôm qua hay tự tháng năm nào
Con nao nức bước vào trường trung học
Thương cây lúa hóa thân từ hạt thóc
Thầy ươm mùa vàng, đất vọng đồng dao.

Mai thầy về, sân trường cũ nằm đau?
Hay nỗi nhớ lấp vùi theo cát bụi?
Dẫu cay đắng, dẫu trăm nghìn đau tủi
Nhọc nhằn nào thầy gửi lại ngày sau?

Mai thầy về, mùa gọi nắng lên cao
Vai áo bạc như màu trang vở cũ
Con muốn gọi sao lòng đau nghẹn ứ
Đã bao lần con ngỗ nghịch thầy ơi!

Bao năm tháng, nay ta giật mình tỉnh giấc
Sắp qua rồi những tháng ngày thân thương
Những ngày vui của 1 thuở đến trường
Đang trôi dạt theo từng chòm mây trắng.
Con nhớ lắm những ngày xưa đằm thắm
Cô dạy con từng nét chữ vần thơ
Cô đưa con gõ cánh cửa cuộc đời
Và duyên dáng của một người con gái.
Tâm hồn con, một nỗi buồn dài
Cô ôm ấp, xoa đầu khi con khóc
Vầng trán cô những vần nhăn se sắt
Âu yếm nhìn chúng con
Tuổi nhỏ chúng con nào đâu biết ưu phiền
Vẫn ngỗ nghịch gọi cô là “trại chủ”
Và chúng con là những con cừu bé nhỏ
Cô chăn dắt trên đồng cỏ tri thức bao la.
Khi những ngày cuối của thời học sinh sắp qua
Con mới giật mình nhận ra một điều nho nhỏ
Một tình thương bao la và vô tận
Cô dành cả cho những con cừu nhỏ chúng con.

5. Bài Thơ 20-11 Tặng "Thầy"

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi

Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai

Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...

6. Bài Thơ 20/11 Về "Trường Cũ"

Đã lâu rồi không về thăm trường cũ
Nhớ hàng cây nhớ ghế đá thân thương
Nhớ thầy cô nhớ những buổi tan trường
Nhớ lớp học ôi vô vàn thương nhớ
Thời gian ơi xin hãy quay trở lại
Mang em về kỷ niệm dấu yêu
Ngồi nơi đây mà nhớ lại bao điều
Thầy cô đã mở đường em tiếp bước
Ngày hôm nay những gì em có được
Nhờ thầy cô vun đắp kiến thức em
Thầy trồng cây cho bóng mát sau này
Cô ươm trái cho vườn xanh tươi mãi
Ngày xưa ơi nhớ những ngày thơ dại
Vẫn có thầy và bạn mãi bên ta.

Thơ 20 11 Hài Hước

Nhớ lại cái thời học sinh
Ngồi với thằng bạn "Hoài Linh" lắm mồm
Mình và nó rất lôm côm
Học thì không học cứ ôm nhau cười
Có lẽ ngừng chém gió thôi
Bài thơ này chém gấp 10 lần luôn!

Đi học cứ như đi buôn
Giáo viên nhắc nhở:"Cứ luôn cái mồm"
Nhưng mình được cái rõ khôn
Đến tiết Chủ nhiệm là ngồi im re

Cô Lý cao tựa cây tre
Ra đề giặt giẹo đố me nào làm
45 phút ngồi nói xàm
Em ngồi,em ngáp,em ngủ,làm(bài) chi

Cô Văn hay thích cho ghi
Chép lấy chép để tưởng đi luôn rồi
Cô Sử càng nghĩ càng kì
Rất hay đánh đố những gì đã xưa

Úi dzời, cô Địa xin thưa
Mưa gió động đất chẳng thừa chẳng tha
Cô Hóa thì rất kêu ca
Hở ra nói chuyện là la là rầy

Cô Anh vóc dáng nhỏ gầy
Nhưng mà liếc mắt ,cả bầy im re
Học anh nói thật "thôi thôi"
Tiếng ta chửa hiểu, xin thôi tiếng người


Thầy NGUYÊN thể dục hay cười
Nhưng động 1 cái "mười vòng cho ta"
Thằng Phú ngồi cười haha
" Anh ra chạy nốt ,2 thằng chết chung " ...

Thầy Toán cứ gọi lung tung
Đang yên như thế đùng đùng gọi tên
Lên bảng lắp bắp, rên rên:
"Em đã ứ bít , còn kêu(em) làm trò"

Môn tin lúc nào cũng lo
Chẳng biết ổng lại cho ra đề gì
Thầy Sinh biết phải làm chi
"Bộ phận sd, cứ hihi cười"

Cô giáo chủ nhiệm rất tươi
"Một tuần 8 lỗi ra ngoài quét sân"
4,5 thằng rất chuyên cần
Hì hục quét suốt vẫn hoài quét sân!

Thơ Chế 20 11

Hai mươi, mười một năm nay
Là ngày nhà giáo, là ngày tôn vinh
Em chúc cô giáo lớp mình
Ngày càng trắng trẻo, xinh tươi sắc hồng
Cám ơn cô Thảo nhọc công
Vất vả dạy dỗ nhưng không lấy tiền
Cám ơn cô Văn rất hiền
Mỗi khi cô giảng như tiên giáng trần
Nhớ cô dạy Lý ân cần
Mặt cô sung sướng mỗi lần em l®a (đáp án)

Nhớ cô dạy Toán như là
Sin nằm trên Cos ở nhà thằng Tan tan=sin
Nhớ cô dạy Sử đoan trang
Liên Xô chống Mĩ vẻ vang muôn đời
Nhớ cô dạy Địa sáng ngời
Những lời cô dạy đi sâu vào ln (lòng)
Rồi nhớ cả thầy dạy tin
Output dữ liệu từ trong ra ngoài
À quên còn thầy dạy Sinh
Dạy chúng em biết làm tình tránh thai
Tương lai đời hãy còn dài
Mai sau ghi nhớ không quên ơn thầy.
chúc thím có một ngày 20-11 như ý. Thân ái

Thơ 20-11 Ngắn

Thơ 20 11 ngắn 1

Bầu trời ngàn sao lấp lánh

Lung linh ước vọng học trò

Mái trường long lanh mắt sáng

Ngời ngời ước vọng thầy cô...

Thơ 20-11 Tự Sáng Tác

Thơ 20/11 tự sáng tác là những vần thơ độc đáo, được sáng tác bởi những người theo trường lớp làm thơ nào, tham khảo những bài thơ 20/11 tự sáng tác dưới đây

1 . Học sinh như những trồi non
Nếu không chăm bẵm chỉ còn cây khô
May mà có các thầy cô
không quản khó nhọc chăm lo cho trồi
Giờ trồi đã lớn khôn rồi
Tình cô trồi sẽ trọn đời không quên.

2. Nhớ ngày xưa cô giáo đã dạy tôi
Đừng mải chơi hãy cố học đi thôi
Chớ lười học kẻo sau này ân hận
Hãy cố lên cậu học trò nhỏ ơi

Hai mươi năm không một phút nào quên
Lời cô dạy vẫn mãi còn vẹn nguyên
Cậu học trò nhỏ của cô ngày ấy
Nay cậu đã trở thành một giáo viên

Cùng cô dạy chung trên một mái trường
Tóc cô giờ đã bạc trắng như sương
Cuộc đời cô trải qua bao sóng gió
Nhưng cô vẫn vững như một bức tường
 
Chẳng bao lâu sau cô đã về hiu
Nhưng cô để lại tôi rất nhiều điều
Tôi sẽ cố dạy trò sao cho tốt
Để không phụ lòng của cô yêu

3 Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: sẽ về thăm.

Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?

Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên

Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp

Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...

Những Bài Thơ Báo Tường 20/11 Hay

1. Những câu tục ngữ có thể sử dụng để viết báo tường
Tiên học lễ, hậu học văn
Bán tự vi sư, nhất tự vi sư
Một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy
Không thầy đố mày làm nên
Học thầy không tày học bạn
Một kho vàng không bằng một nang chữ
Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải học
Ăn vóc học hay
Ông bảy mươi học ông bảy mốt
Dốt đến đâu học lâu cũng biết
Người không học như ngọc không mài
Trọng thầy mới được làm thầy
Một gánh sách không bằng một giáo viên giỏi
Thầy giáo là đường tinh, học sinh là đường đã lọc
Nhất quý nhì sư
Mồng một tết cha, mồng ba tết thầy
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây

2. Những câu ca dao về thầy cô hay và ý nghĩa nhất
Muốn sang thì bắc cầu Kiều
Muốn con hay chữ thì yêu kính thầy.
***
Cơm cha, áo mẹ, chữ thầy
Nghĩ sao cho bõ những ngày ước mong.
***
Ơn thầy soi lối mở đường
Cho con vững bước dặm trường tương lai
***
Gươm vàng rớt xuống Hồ Tây
Ơn cha nghĩa trọng công thầy cũng sâu.
***
Mấy ai là kẻ không thầy
Thế gian thường nói đố mày làm nên.
***
Vua, thầy, cha, ấy ba ngôi
Kính thờ như một, trẻ ơi ghi lòng.
***
Mười năm rèn luyện sách đèn
Công danh gặp bước, chớ quên ơn thầy.
***
Mẹ cha công đức sinh thành
Ra trường thầy dạy học hành cho hay.
***
Ơn Thầy không bằng gốc bễ,
Nghĩa Thầy Gánh vác cuộc đời học sinh.
***
Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Có danh có vọng nhớ thầy khi xưa.
***
Công cha, áo mẹ, chữ thầy
Gắng công mà học có ngày thành danh.
***
Bẻ lau làm viết chép văn
Âu Dương có mẹ dạy răn như thầy.
***
Dốt kia thì phải cậy thầy
Vụng kia cậy thợ thì mày làm nên.
***
Đến đây viếng cảnh viếng thầy
Không say mùi đạo cũng khuây mùi trần.
***
Ở đây gần bạn gần thầy
Có công mài sắt có ngày nên kim.
***
Tạ ơn thầy đã dẫn con vào rừng trí thức
Cảm nghĩa cô đã dắt trò đến biển yêu thương

Thơ 20/11 Về Thầy Giáo

1. Thầy

Cơn gió vô tình thổi mạnh sáng nay
Con bỗng thấy tóc thầy bạc trắng
Cứ tự nhủ rằng đó là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi
Bao năm rồi ? Đã bao năm rồi hở ? Thầy ơi ...
Lớp học trò ra đi, còn thầy ở lại
Mái chèo đó là những viên phấn trắng
Và thầy là người đưa đò cần mẫn
Cho chúng con định hướng tương lai
Thời gian ơi xin dừng lại đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng thầy với tất cả tin yêu ...

2. Thầy Và Chuyến Đò Xưa

Lặng xuôi năm tháng êm trôi
Con đò kể chuyện một thời rất xưa
Rằng người chèo chống đón đưa
Mặc cho bụi phấn giữa trưa rơi nhiều
Bay lên tựa những cánh diều
Khách ngày xưa đó ít nhiều lãng quên
Rời xa bến nước quên tên
Giờ sông vắng lặng buồn tênh tiếng cười
Giọt sương rơi mặn bên đời
Tóc thầy bạc trắng giữa trời chiều đông
Mắt thầy mòn mỏi xa trông
Cây bơ vơ đứng giữa dòng thời gian...
Một mùa thu như bao mùa thu trước
Nắng hồng lên trong mắt biếc học trò
Phấn trắng, bảng đen, nét mực thầy vẫn đỏ
Sao con tìm mà chẳng thấy ngày xưa...
Thời gian qua, mùa thu nay có khác
Bao chuyến đò qua chốn ấy sông sâu
Nghĩa thầy cô một đời không trả hết
Dẫu đời con qua biết mấy nhịp cầu.
Trang giáo án bao năm thầy vẫn mở
Mà tập bài thầy chấm đã khác xưa
Chúng con đi, biết khi nào về lại
Có bao giờ tìm được thuở ngây thơ...
Mùa qua mùa, bụi thời gian rơi rắc
Nên tóc thầy một sáng bỗng bạc thêm
Trời xanh vẫn bình yên ngoài cửa lớp
Chữ nghĩa tình muôn thuở chẳng nguôi quên.

Thơ 20/11 Về Cô Giáo

1. Cô Ơi

Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về…
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Biết bao giờ cô trở lại, cô ơi!

2. Gửi Về Cô Giáo Dạy Văn

Có thể bây giờ cô đã quên em
Học trò quá nhiều, làm sao cô nhớ hết
Xa trường rồi, em cũng đi biền biệt
Vẫn nhớ lời tự nhủ: Sẽ về thăm
Có thể bây giờ chiếc lá bàng non
Của ngày em đi đã úa màu nâu thẫm
Ai sẽ nhặt dùm em xác lá
Như em thuở nào ép lá giữa trang thơ ?
Ước gì... Hiện tại chỉ là mơ
Cho em được trở về chốn ấy
Giữa bạn bè nối vòng tay thân ái
Được vui-buồn-cười-khóc hồn nhiên
Em nhớ hoài tiết học đầu tiên
Lời cô dạy: "Văn học là nhân học"
Và chẳng ai học xong bài học làm người!
Chúng em nhìn nhau khúc khích tiếng cười
Len lén chuyền tay gói me dầm cuối lớp
Rồi giờ đây theo dòng đời xuôi ngược
Vị chua cay thuở nào cứ thấm đẫm bờ môi
Những lúc buồn em nhớ quá - Cô ơi!
Bài học cũ chẳng bao giờ xưa cũ...

SMS 20/11 Hay Và Ý Nghĩa

Những dòng tin nhắn 20/11 thay lời bạn muốn nói, gửi tặng tới các thầy, các cô nhân ngày 20/11 - ngày nhà giáo Việt Nam, bao gồm những tin nhắn hình độc đáo, ý nghĩa, bạn hãy lựa chọn cho mình tin nhắn độc đáo nhất, ý nghĩa nhất nhé.

Bên cạnh thơ 20/11, bạn có thể gửi các tin nhắn 20/11, sms 20/11 tới thầy cô

Thanh Hương
Xem chi tiết
Minh Anh
1 tháng 11 2021 lúc 9:43

           tham khảo

          BẢN TƯỜNG TRÌNH VỀ CÁCH SƠ CỨU

Tên bài: Tập sơ cứu và băng bó cho người bị gãy xương cẳng tay.

Nhóm 1: gồm 2 thành viên là: Khánh Chi, Phương Anh.

I. Mục đích:

- Giúp biết cách sơ cứu khi gặp người bị gãy xương.

- Từ nguyên nhân gãy xương

-> biết cách bảo vệ xương.

II. Chuẩn bị:

- 3 cuộn băng y tế.

- 3 băng gạc y tế.

- 1 cái nẹp. - kéo cắt.

III. Các bước tiến hành:

B1: Để nạn nhân nằm yên hoặc ngồi yên đồng thời dùng khăn sạch nhẹ nhàng lau vết thương.

B2: Đặt nẹp dưới chỗ xương gãy, lót giữa hai đầu nẹp là băng gạc đồng thời buộc cố định.

B3: Sử dụng băng quấn chặt từ khuỷu tay tới cổ tay quấn như vậy hai vòng.

 

-Băng bó cố định:

 

+ Sau khi đã buộc định vị dùng băng y tế hoặc bằng vải băng cho người bị thương.

 

+ Băng cần quấn chặt.

+ Với xương cẳng tay bằng từ trong ra cổ tay, sau đo làm dây đeo cẳng tay vào cổ.

Thiện
Xem chi tiết
Nguyễn Viết Ngọc
9 tháng 5 2019 lúc 21:10

“Cuộc sống có vô vàn những thứ quý giá như sức khỏe, thời gian bởi người ta thường nói ” có sức khỏe là có tất cả” và “thời gian là vàng”. Song có một thứ quý giá vô cùng mà ta không thể không kể đến đó là lòng tốt: “lòng tốt là của cải”.

Vậy lòng tốt là gì? lòng tốt là hành động, việc làm xuất phát từ tấm lòng nhằm giúp đỡ người khác. Nói “lòng tốt là của cải” là so sánh “lòng tốt” với “của cải” nó quý giá và càn thiết như mọi thứ vật chất khác.

Người có lòng tốt giúp đỡ người khác như tìm thấy niềm vui trong cuộc sống và người được giúp đỡ sẽ trở lên hân hoan, có niềm tin để vượt qua khó khăn, những trẻ em nghèo, những người nhiễm chất độc da cam sẽ yên tâm hơn với cuộc sống, nhờ có lòng tốt của người khác mà những người nghèo được đón Tết đầy đủ, vui vẻ hơn. Có thể nhờ có lòng tốt mà cuộc sống của con người với con người trở lên tốt đẹp hơn.

Người có lòng tốt luôn quan tâm, chia sẻ giúp đỡ những người khác, không nghĩ xấu, nói xấu ai, không đố kị, không tranh giành quyền lợi… Biểu hiện của lòng tốt trong cuộc sống rất đa dạng và phong phú, nhỏ nhất là việc dắt cụ già đi qua đường, nhặt được của rơi trả lại người mất… lớn hơn là giúp đỡ người khi gặp hoạn nạn…Tuy nhiên, trên thực tế con người không phải ai cũng tốt, cái ác vẫn tồn tại vì tham lam, đố kị, vì bổng lộc quyền hành nhiều khi cả những cái hão huyền mà người ta đối xử với nhau một cách tàn nhẫn, chúng ta cần lên án đấu tranh chống lại cái ác, đồng thời quý trọng người có lòng tốt.

Như vậy “lòng tốt là của cải”, nhưng lòng tốt không mua được bằng tiền, lòng tốt quý hơn của cải, của cải dùng mãi sẽ hết còn lòng tốt thì không bao giờ cạn. Lòng tốt là giá trị tinh thần vô giá không gì đánh đổi được nên ngay từ hôm nay chúng ta hãy nâng niu, nuôi dưỡng hạt mầm yêu thương để lòng tốt nẩy nở từ những việc làm nhỏ nhất.

le huy hoang
Xem chi tiết
Hoilamgi
9 tháng 8 2018 lúc 14:54

“Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em tới trường, em vừa đi vừa khóc. Mẹ dỗ dành yêu thương,...” Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.

Nhớ lại lúc ấy, cái thuở tôi còn bé xíu cùng mẹ bước chân vào một ngôi trường tiếu học rộng thênh thang. Khi mới vừa bước chân vào trường thì tôi nắm lấy tay mẹ tôi thật chặt chứ không như những lúc ở nhà; đi đâu cùng được và cũng chẳng sợ gi. Có lẽ vì tôi đã quá quen với từng con hèm nhỏ ở nhà tôi nên tôi chẳng sợ gì cả, tôi chạy bỏ mẹ lại thật xa. Vậy mà lúc ấy tôi lại chẳng dám  rời khỏi mẹ dù chỉ một bước. Giờ học bắt đầu, cồng trường đóng lại, tôi bơ vơ trong lớp nhìn ra ngoài cổng xem còn có mẹ không. Tôi như ở một thế giới hoàn toàn khác khi tôi vừa chia tay mẹ. Lúc đó tôi chẳng biết phải làm gì chỉ biết đứng đỏ mà khóc. Và rồi, cô đến bên tôi, cô nắm lấy tay tôi và cô nói ràng: “Đừng sợ, có cô đây” Tôi nghe cô nói, lời nói thật ngọt ngào và dịu dàng biết bao. Tôi cứ ngỡ cô là người mẹ thứ hai của tôi, che chở, quan tâm, chăm sóc và dạy dỗ tôi. Tôi lúc ấy không còn đi chơi như ngày trước nữa mà tôi đã đi học.

Ngày đầu đi học thật khó, tôi chẳng biết gì cả. Tôi chẳng biết cầm bút, chẳng biết sách vở là gì nhưng điều đó chẳng khó gì khi có cô bên cạnh tôi. Cô đã chỉ tôi cách cầm bút, tập cho tôi viết chữ. Và rồi ba tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ về đã đến. Những bạn khác thì được ba mẹ đón về nhà. Cô cũng về nhà, chỉ còn lại một mình tôi - cậu học trò lớp một cô đơn trong căn phòng lạnh lẽo. Tôi đã khóc, khóc rất to rồi đột nhiên có ai đó khẽ đặt tay lên vai tôi và nói: “Mình về nhà thôi con”, lúc đó  tôi mới nhận ra là mẹ đã ở bên tôi.

Ôi! Sao tôi thương đến thế, sao tôi nhớ đến thế. Cái ngày đầu tiên đi học của tôi. Cái ngày mà tôi có nhiều ki niệm nhất trong tuổi thơ của mình.

Đã mấy năm trôi qua rồi, bây giờ tôi đã khôn lớn. Như thể nghe thấy tiếng trống vang lên buổi tựu trường đầu tiên của tôi và tôi cũng tưởng rằng điều đó như vừa mới xảy ra thôi.

Vào tối hôm trước khi buổi tựu trường đầu tiên của tôi, ba tôi chuẩn bị cặp sách, mẹ thì ủi quần áo để chuẩn bị cho tôi đi học vào ngày mai. Mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Tôi thì háo hức đợi đến ngày mai vì đó cũng chính là sự tự hào của bố mẹMong ước của họ là thấy con mình được cấp sách đến trường. Sáng hôm đó, tôi thức dậy thật sớm và vệ sinh cá nhân xong, tôi tự mặc quần áo của mình, đeo cặp sách sẵn sàng. Ọuang cảnh trên con đường thật kì lạ, khác hẳn so với trước đây, mọi thứ xung quanh đều được thay đổi. Từ những bãi đất trống đã thành những ngôi nhà lớn, từ những con đường hẹp đã trở thành một con đường rộng rãi, thoáng mát. Khi đến trường, tôi thấy ngôi trường “ôi chao, sao rộng lớn quá vậy? kèm theo đó là một sự ngạc nhiên trên gương mặt của tỏi. Tôi bị choáng ngợp và không dám bước vào nhưng khi thấy ai ai cũng đang vui vẻ bước vào thì tôi lại suy nghĩ lại, bước qua cánh cổng đó là một thế giới kì diệu sẽ mở ra. Thế giới kì diệu ấy sê giúp chúng ta khôn lớn, biết được những kiến thức cần có và quen biết được nhiều bạn bè mới, thầy cô mới, mang đến cho ta biết bao điều thú vị. Lúc xếp hàng, ai ai cũng đều đứng nghiêm chỉnh để đi vào lớp. Bước vào lớp học, tôi thấy rất tuyệt vời vì bàn ghế được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng. Các lớp khác cũng đều như vậy. Tôi nghe nói bên Nhật, ngày toàn dân đưa trẻ đến trường, ai ai cũng tạm thời gác công việc của mình để tham gia buổi lề khai giảng năm học mới. Đối với người Nhật, đó chính là ngày quan trọng nhất. Tới khi gặp cô giáo chủ nhiệm, tôi cứ sợ ràng cô sẽ rất nghiêm khắc và rất dữ cho tới khi qua tiết học đầu tiên thỉ tôi mới biết rằng cô là một cô giáo rất nhiệt tình trong việc giảng dạy, hiền lành, yêu thương và tận tình giúp đờ chúng tôi trong việc học tập. Sau khi học hết ngày đầu tiên thì tôi lại mong ước ngày hôm sau mau mau đến để tôi được đi học và khám phá nhiều điều thú vị hơn nữa.

Suốt mấy năm qua, kí ức đó sẽ luôn luôn ghi khắc trong tim tôi. Nhớ lắm kí niệm tuổi học trò ơi!

Trần Thanh Phương
9 tháng 8 2018 lúc 14:55

Tham khảo nhé : ( nguồn : thuvienvanmau.com )

Có những điều vô tình trôi đi không một chút đắn đó nhưng có những điều neo giữ mãi trong kí ức cho đến tận mai sau. Đối với một học sinh lớp 8 như em, không có quá nhiều thứ để nhớ nhưng kỉ niệm ngày đầu tiên đi học cách đây 8 năm luôn là dòng hoài niệm mãi luôn vẹn nguyên mỗi khi nghĩ về. Đó là ngày em bước vào lớp Một, mùa thu đổ vàng cả con đường tới trường…

Năm nào cũng vậy, mỗi lần lật giở từng trang sách có dòng văn lãng đãng: “Hằng năm cứ vào cuối thu, khi lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc…” lòng em lại rạo rực và bâng khuâng đến lạ. Đã 8 mùa tựu trường trôi qua, 8 năm lớn lên từng ngày trên ghế nhà trường nhưng có lẽ kỉ niệm đầu tiên, mùa tựu trường đầu tiên luôn khiến em nhớ mãi không quên.

Năm ấy, đứa bé 6 tuổi sắp bước vào lớp Một, lớp mà mẹ bảo rằng rất quan trọng, vì nó đánh dấu bước ngoặc lớn trong cuộc đời về sau, là điểm xuất phát cho một chặng đường rất dài nữa. Ngày đó, em ngây ngô trước những lời mẹ nói, cho đến bây giờ mới nhận ra hết ý nghĩa lời mẹ.

Cũng như bao đứa trẻ cùng trang lứa khác, trước ngày khai giảng em ôm khư khư chiếc cặp mới tinh, háo hức trước quần áo mới mẹ mua và ngắm nghía chúng thật lâu. Sáng hôm ấy, sáng mùa thu nắng nhè nhẹ đậu lại trên vạt áo, gió lao xao vườn mái tóc bay. Con đường dẫn tới trường hôm ấy vừa lạ vừa quen, vừa có gì háo hức vừa có gì hồi hộp, bâng khuâng. Mẹ bảo rằng đây là ngày vô cùng quan trọng nên cần ăn mặc gọn gàng, sạch đẹp.

Mẹ đèo em đến trường trên chiếc xe đạp màu xanh dương đã xỉn màu của ông nội để lại, mọi lần ngồi sau em thấy đau nhưng không hiểu sao hôm ấy lại êm ái đến thế. Ngồi sau lưng mẹ, em thấy mình như chú chim nhỏ bẽn lẽn đang muốn tập bay nhưng sợ độ cao.

Khi tới ngôi trường ấy, không hẳn là lần đầu tiên em đến đó nhưng là lần đầu tiên em bước vào với danh hiệu là một học sinh của trường. Mẹ nắm tay em dắt vào trường, còn em cứ im lặng theo dõi mọi thứ trên sân trường này.

Ngày khai giảng bạn nào cũng ăn mặc thật đẹp, áo trắng quần xanh, khăn quàng đỏ mới tinh và tiếng cười rất giòn. Em chốc chốc nhìn vào các bạn, thấy nhiều bạn cũng khép nép bên cạnh mẹ như mình, có lẽ các bạn cũng mới bước vào lớp Một.

Mẹ dẫn em đến xếp hàng ở lớp 1A và bảo sẽ đợi ở ngoài cổng trường. Lúc ấy em không muốn rời tay mẹ, em sợ lạc lõng giữa sân trường này, không có ai quen biết bên cạnh. Mẹ vô vai: “Cố gắng lên con nhé”. Mắt rưng rưng nhìn bóng dáng của mẹ khuất xa sau cánh cổng kia.

Bỗng tiếng trống trường vang lên, cả sân trường im lặng, chỉ còn tiếng chim hót trên cao và tiếng gió lao xao. Ngước lên nhìn trời xanh, thấy cờ đỏ sao vàng bay phấp phới giữa mùa thu nắng vàng. Cô hiệu trưởng cất lời, cả trường chăm chú nghe cô theo dõi.

Có lẽ kỉ niệm đáng nhớ nhất với em trong ngày đầu tiên đến trường chính là cô chủ nhiệm. Thấy em ngồi co ro ở cuối hàng, cô nhẹ nhàng tiến đến và hỏi tên em. Cô thật hiền, thật dịu dàng và ấm áp. Nụ cười của cô giữa trời thu năm ấy nghiễm nhiên thành một kỉ niệm khó quên trong suốt quãng đời học sinh của em sau này.

Mùa thu năm ấy, em đã vào lớp Một. Những cảm xúc thật khó tả, thật khó cất thành lời từ một đứa bé lớp Một. Mỗi lần nghĩ lại khoảnh khắc ấy, lòng em lại chộn rộn bao nhớ thương và muốn đi tìm lại. Đó sẽ mãi mãi là một ngày đáng nhớ và đáng trân trọng đối với em trong suốt cuộc đời.

Mai Huy Quân
Xem chi tiết
Trần Kim Chung
22 tháng 2 2022 lúc 16:03

má tự viết đi coi 

Khách vãng lai đã xóa
Mai Huy Quân
22 tháng 2 2022 lúc 16:30

ở đây hỏi chứ ko có chửi thề nha, ko giúp thì thôi.

Khách vãng lai đã xóa
Lê Bảo Ngọc
Xem chi tiết

Không nơi đâu đẹp bằng quê hương của em. Nơi mà em đã sống và lớn lên từ khi còn nhỏ và được ngủ trong vòng tay của mẹ.

Nhà em ở cạnh những bụi tre ngà cao vút như lên tận mây xanh. Xung quanh nó có hàng trâm bầu. Nhà của em nối từ một con đường nhỏ đến trường làng núp sau những rặng me tây già đang thay chiếc áo mới. Me tây xòe những cánh tay che mát cho em và mấy đứa trong xóm cùng đi học. Có khi em đang học bài, nhìn ra xa bỗng thấy những hàng dừa sum sê cành lá che lấy một khoảng trời. Dưới đó là những ngôi nhà trệt mọc thấp mọc cao. Em nhớ những buổi trưa đi học, bỗng bầu trời tối sầm lại bắt đầu mưa. Đúng vậy, một cơn mưa rượt đuổi rồi xối xả trên đầu. Chúng em thi nhau chạy bộ, quần áo ướt sũng, da mặt tái xanh. Cô giáo đã cho chúng em nghỉ học một buổi. Quê em còn có những mẫu ruộng và một con sông. Bề ngang khoảng sáu mét và nó trôi ngoằn ngoèo bên những hàng dừa cao ngăn ngắt bên những ruộng lúa vàng nặng trĩu… Chiều nào cũng vậy, chúng em cùng ra đó tắm, giỡn đùa một hồi lâu dưới nước lại lên bờ móc đất sình để chọi nhau. Tắm xong, bọn em ra ruộng chơi. Có những cậu bé ngồi trên lưng trâu đang thổi sáo hoặc thả diều, còn con trâu vẫn cứ vừa đi vừa gặm cỏ. Có những buổi trưa hè được nghỉ học, chúng em bày trò chơi trựớc sân nhà, chọn những chỗ mát dựng một túp lều để làm đám cưới nho nhỏ có cô dâu và chú rể. Cô dâu mặc áo màu hồng, trên đầu có gắn những chùm bông giấy màu vàng kết thành một vòng tròn. Chú rể mặc nguyền bộ đồ màu xanh. Tiệc đãi bằng những viên kẹo đủ màu mà chúng em dành dụm từ lâu. Nhờ con sông dài, chúng em thường đi ra giữa sông bằng chiếc ghe khi mỗi buổi chiều nước dâng lên cao. Trên mặt nước là những cụm lục bình trôi dập dềnh với những hoa tím lắc lư… càng ra xa càng thấy lóa mắt vì ánh mặt trời đã gần lặn. Hai bên sông là những hàng dừa nước dầm những bàn chân nâu bóng tròn vo xuống phù sa và soi những chiếc lá xanh thẫm chập chờn trên mặt sông. Trái dừa nước kết thành chùm như những trái bóng lớn, rất sai nên quằn cuống chấm nước.

Quê em có những ngôi nhà mái lá đơn sơ, những đồng ruộng ở hai bên bờ trĩu hạt quằn bông, so với thành phố thì nó nhiều thua thiệt, nhưng không phải vậy mà ở quê em không có những điều thú vị. Dù sau này có đi đâu thì một mảnh tâm hồn em vẫn dành đấy cho quê hương. Ôi! Em không muốn xa những hàng dừa nước, những vòm me xanh đầy tiếng chim hót líu lo và ngay cả cơn mưa tinh nghịch đã hù dọa bọn em và đã bao lần làm bọn em phải lấm lem, ướt nhẹp. Cơn mưa ấy nó cũng là của riêng quê hương… em sẽ nhớ nó mãi đến suốt đời.

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Minh Nguyệt
15 tháng 8 2021 lúc 17:28

Em sinh ra và lớn lên ở Thành phố Hồ Chí Minh, đây cũng chính là quê ngoại của em. Nơi đây, cuộc sống nhộn nhịp đông vui bốn mùa. Phố xá có đèn và cửa kính sáng loá, sang trọng. Thành phố có nhiều công viên đẹp như công viên Hoàng Văn Thụ, công viên Tao Đàn, công viên Gia Định. Nhà hàng, trường học, chung cư mọc lên như nấm đế phục vụ cho đời sống của nhân dân. Đặc biệt, thành phố của em có nhiều bệnh viện lớn, bác sĩ giỏi không những chữa bệnh cho nhân dân thành phố mà còn khám chữa bệnh cho nhân dân các tỉnh. Thành phố còn là cái nôi của ngành sản xuất hàng tiêu dùng của cả miền Đông Nam Bộ. Em rất tự hào về thành phố giàu và đẹp của em.

Khách vãng lai đã xóa
Juny so sad
15 tháng 8 2021 lúc 17:35
Từ bé, em đã sinh sống tại quận Cầu Giấy, thành phố Hà Nội. Nghe ông bà kể lại, so với trước đây. Khu phố nơi em ở đã hoàn toàn thay đổi. Trước đây, Cầu Giấy chỉ là cánh đồng hoang sơ thì giờ đây nhà cửa hai bên rất khang trang, không còn lụp xụp và nhếch nhác. Cây cối tỏa rợp bóng mát cả lòng lề đường. Cách 20 mét thì có một thùng rác công cộng màu xanh lá nên đường phô thật là sạch sẽ. Con đường được rải nhựa thẳng tắp, không còn ổ gà. Hệ thống thoát nước được lắp đặt mới, tránh được tình trạng ngập lụt sau những cơn mưa to. Tối tối, những ngọn đèn cao áp tỏa ánh sáng vàng dịu cho chúng em chơi đùa trong khu phố. Mọi người đều hân hoan, hãnh diện về khu phố ngày càng phát triển và văn minh. Hok tốt nhé my love của mik ======= Zu ========
Khách vãng lai đã xóa
Quoc Tran Anh Le
Xem chi tiết
Hà Quang Minh
25 tháng 12 2023 lúc 16:26

Bài tham khảo:

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM

Độc lập - Tự do - Hạnh phúc

—-------------------------------

Hà Nội, ngày 16 tháng 9 năm 2021

BẢN TƯỜNG TRÌNH

Về việc mất xe đạp nơi gửi xe ở trường

   Kính gửi: - BGH nhà trường

                    - Cô Dương Thu H, giáo viên chủ nhiệm lớp 9E

   Em là Nguyễn Văn A, học sinh trường THCS Vĩnh Tuy, xin phép tường trình với cô một việc như sau:

   Sáng 16 tháng 9 năm 2021, em đi xe đạp đến trường học như mọi ngày. Em đã lên lớp học và quên không khóa xe. Đến 17 giờ cùng ngày, em đã phát hiện chiếc xe đạp đã bị mất và không còn ở trong khu gửi xe của trường.

    Em xin cam đoan điều vừa tường trình là đúng sự thật. Em mong được BGH nhà trường và cô giáo chủ nhiệm giúp đỡ trong việc tìm lại chiếc xe đạp bị mất.

Người viết tường trình

                                                                                                                                                                          (Kí tên)

                                                                                                                                                                           Nguyễn Văn A

Phạm Thùy Chi
Xem chi tiết
Nguyễn Xuân Thành
29 tháng 8 2023 lúc 21:40

Cây là một sinh vật sống đầy sức sống và biểu tượng của sự sống bền vững trên trái đất. Qua bốn mùa trong năm, cây trải qua những biến đổi đáng kinh ngạc, mang lại vẻ đẹp và sự thay đổi tuyệt vời cho cảnh quan xung quanh.
Vào mùa xuân, cây bắt đầu tỉnh giấc sau một mùa đông dài. Những cành cây trơ trụi bắt đầu mọc những chiếc lá xanh tươi mới. Những bông hoa đầy màu sắc nở rộ trên những cành cây, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp và thú vị. Cây trở nên sống động và đầy sức sống, thu hút sự chú ý của cả loài chim và côn trùng.
Khi mùa hè đến, cây phát triển mạnh mẽ và xanh tốt hơn. Lá cây trở nên dày đặc và tạo bóng mát cho mọi người. Cây cung cấp nơi trú ẩn cho các loài chim và động vật nhỏ. Những cành cây rợp bóng tạo nên một không gian mát mẻ và yên bình, nơi mọi người có thể tận hưởng những ngày hè nóng bức.
Khi mùa thu đến, cây bắt đầu thay đổi màu sắc. Lá cây chuyển sang màu vàng, cam và đỏ, tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp của sự thay đổi. Những chiếc lá rơi từ từ rơi xuống đất, tạo nên một mặt đất phủ đầy màu sắc. Cây trở nên yếu đuối và chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.
Vào mùa đông, cây trở nên trơ trụi và ngủ đông. Những cành cây trống rỗng và không còn lá xanh. Tuy nhiên, vẻ đẹp của cây không mất đi. Những cành cây trắng xóa tạo nên một cảnh quan tuyệt đẹp và tĩnh lặng. Cây chờ đợi mùa xuân trở lại để bắt đầu một vòng đời mới.
Cây qua bốn mùa trong năm là biểu tượng của sự thay đổi và sự sống. Chúng mang lại vẻ đẹp và sự thú vị cho thế giới xung quanh chúng ta. Hãy trân trọng và tôn vinh cây, vì chúng là những người bạn vững chắc và đáng quý trong cuộc sống của chúng ta.

Trần Hoàng  Sơn
29 tháng 8 2023 lúc 21:45

Trong một buổi chiều mưa, khi cùng mẹ trở về nhà sau khi tan học, em đã gặp một bé mèo nhỏ bị bỏ rơi bên đường.

Chú mèo nằm co ro bên đường giữa trời mưa to với bộ lông ướt sũng vô cùng đáng thương. Chú mèo nhỏ bé, yếu ớt vô cùng, nó nằm trong một chiếc thùng các tông đã rách, đôi mắt tròn xoe đượm buồn, thân hình nhỏ bé run lên vì lạnh, những tiếng kêu meo meo yếu ớt cũng bị tiếng mưa át đi. Em cùng mẹ đem bé mèo về nhà, tắm sạch và lau khô cho nó. Sau khi cho mèo uống chút sữa ấm em đã lấy một miếng vải nhỏ làm chú mèo một chiếc ổ nhỏ ấm áp.

Chẳng ai biết được chủ cũ của con mèo là ai hay con mèo đến từ đâu nhưng kể từ ngày hôm đó con mèo đã có một mái ấm mới đó chính là gia đình em. Con mèo đã thay đổi từng ngày, ăn tốt ngủ tốt nên mập mạp hơn rất nhiều. Chú mèo có bộ lông màu trắng mềm mại, mượt mà. Đôi mắt của nó trong và sáng long lanh như hai viên bi ve, đôi tai to lúc nào cũng vểnh lên. Chú mèo rất thông minh, không chỉ giỏi bắt chuột mà còn rất quấn người. Em thường chơi đùa với chú mèo mỗi khi rảnh rỗi, mỗi khi em đưa cho quả bóng nhựa, chú mèo sẽ lấy hai chân trước chồm lên khều khều và vồ lấy rất chuẩn xác. Con mèo rất biết trân trọng thức ăn, dù cơm không có gì nó vẫn ăn rất sạch sẽ gọn gàng. Con mèo còn rất giỏi bắt chuột, cứ vài hôm nó lại mang chiến công của nó đặt ở ngay gốc bưởi trước nhà.

Nếu em không gặp con mèo vào ngày hôm đó thì không biết sự sống của con mèo khi ấy sẽ ra sao. Em rất yêu quý con mèo này và hứa sẽ cố gắng giúp đỡ nhiều con mèo kém may mắn khác ngoài kia.

Nguyễn Xuân Thành
29 tháng 8 2023 lúc 22:14

Bạn ko copp mạng nhé bạn trần hoàng sơn