Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
nghi phương
Xem chi tiết
* Lục Chi Ngang Nhan Mạt...
28 tháng 11 2021 lúc 15:15

Tham khảo:

Tôi yêu ngôi trường, ngôi trường thân thuộc, ngôi trường giản dị mà mộc mạc chất phác, luôn dang rộng cánh tay ôm ấp những cô cậu học trò vào lòng. Ngôi trường thật đẹp. Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụy, cần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyến, bồn chồn mà không dám quay lại. Trong con tim luôn im đậm những ngày còn vui buồn bên bạn bè, những lúc được nghe những lời giảng sâu lắng của các thầy cô, cho đến những mùa hoa phượng nở rực cháy sân trường, từng bông hoa như từng tấm lòng của học sinh, thật sâu sắc. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào.

chuche
28 tháng 11 2021 lúc 15:18

Tham khảo:

 

Tuổi học trò chính là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người. Ở đó, chúng ta đã có một thời gắn bó với thầy cô, bè bạn cùng bao kỷ niệm chẳng thể phai mờ. Và chắc hẳn mái trường chính là nơi chứng kiến những cảm xúc vui buồn của thời mực tím. Tôi cũng có một ngôi trường gần gũi, và thân yêu như thế - nơi ấy đã chắp cánh cho những ước mơ của tôi cùng chúng bạn.

Ngôi trường cấp 2 mà tôi đang theo học gồm ba dãy nhà khang trang, sạch đẹp với những lớp sơn vàng còn tươi mới. Những dãy nhà tầng hiện đại, cùng không gian trong trường được bố trí nhiều cây xanh tạo môi trường thân thiện với thiên nhiên. Cảnh quan ngôi trường như một công viên xanh, với nhiều loại cây được trồng khoa học mang lại bầu không khí trong lành cho các bạn học sinh. Đến thăm mỗi phòng học, bạn không chỉ thấy ở đó những tiết giảng hăng say của các thầy cô giáo mà còn cả sự chú ý, sôi nổi của biết bao ánh mắt học trò phía dưới. Tôi yêu mái trường của mình, vì ở nơi đây tôi đã nhận được sự dạy dỗ ân tình từ thầy cô giáo. Mỗi ngày đến trường, thầy cô như mở ra cho tôi những tầm cao tri thức mới. Bài học trên sách vở không còn khô khan nữa mà thay vào đó là tình thương, là tấm lòng yêu nghề mà thầy cô đã dành cho chúng tôi. Thầy cô là những người đưa đò cần mẫn nhất vẫn ở lại nơi bến đò kỷ niệm là ngôi trường yêu dấu của tôi.

Từng hàng cây, từng góc sân trường nơi ấy đã cho tôi những tình bạn tuyệt vời của thời cắp sắp đến trường. Chúng tôi cùng nhau đọc một cuốn truyện tranh rồi cười khúc khích cùng dưới những hàng cây ấy. Chúng tôi từng lén lút chia nhau từng gói ô mai trong giờ học, rồi bị cô bắt được phạt đứng nghiêm trong giờ. Lũ học trò chúng tôi, từng vò đầu bứt trán vì một bài toán khó, nhưng rồi chúng tôi lại cùng nhau tìm ra cách giải trong tiếng cười hạnh phúc. Mái trường như một nơi nuôi dưỡng cho tôi những tình bạn đẹp của tuổi học trò, tình bạn ấy chẳng dễ gì có thể phai mờ.

Trường học cho tôi thêm những kiến thức để vững bước vào đời. Dưới mái trường này tôi đã có thêm biết bao những trải nghiệm tuyệt vời về cuộc sống. Nơi ấy tôi biết đến những bài giảng hay, lý thú từ thầy cô. Cho tôi những người bạn sẵn sàng chia sẻ với nhau mọi buồn vui trong cuộc sống. Tôi rất vui vì đã được học tập ở nơi đây những năm học THCS của tôi sẽ có thêm ý nghĩa vì đã được gắn bó với thầy cô, bè bạn dưới mái trường này.

nghi phương
Xem chi tiết
minh nguyet
28 tháng 11 2021 lúc 15:45

Em tham khảo:

Trong ý thức của mỗi con người đều có một nơi gọi là nhà. Nhà không chỉ đơn giản là bốn bức tường với một mái hiên mà là nơi có sự yêu thương, hạnh phúc mỗi khi ta nghĩ về nó. Là nơi đầu tiên ta nhớ đến khi ta mệt mỏi, đau khổ vì nơi đó có sự bình yên, có gia đình của riêng ta. Mỗi khi về đến nhà, cảm giác đầu tiên lá an toàn, rồi sau đó, trong vô thức, tôi nghĩ: “Cuối cùng, đây vẫn là nơi mà tôi có thể cảm nhận được rõ ràng sự bình yên là gì”. Một cảm xúc kì lạ dâng lên trong lòng tôi. Sao tôi cảm thấy hạnh phúc quá đi mất. Nhà tôi không to lắm, là một căn hộ chung cư nhỏ bé nhưng nó vừa đủ cho gia đình tôi bốn người ở. Phòng khách nhà tôi khá là đơn giản, chỉ có một chiếc ghế sô-pha màu đỏ, hai chiếc ghế đẩu, một cái bàn cà phê, một cái tủ và phía trên thì để chiếc ti vi, nhìn ra một chút là gian bếp và phòng tắm. Nhưng nơi mà tôi có thể có những phút giây riêng tư, vô lo, vô nghĩ chỉ có thể là phòng ngủ của tôi thôi. Phòng tôi có chiếc giường nhỏ xinh xắn, thân yêu, nơi mà tôi nghỉ ngơi khi mệt mỏi. Một chiếc bàn nho nhỏ ở góc phòng nơi tôi chăm chỉ học tập. Một tủ quần áo chứa những bộ quần áo tuyệt vời của tôi. Ngôi nhà thân yêu của tôi chỉ có thế nhưng chứa chan bao tình cảm gia đình thiêng liêng. Có lẽ ngôi nhà này thật sự là hình ảnh sẽ theo mãi tôi suốt cuộc đời này vì những điều tuyệt vời mà nó mang lại cho tôi. Yêu lắm ngôi nhà thân thương ơi!

Lan Trần
Xem chi tiết
Tề Mặc
30 tháng 5 2018 lúc 6:36

Thời gian trôi đi nhanh thật đấy, mới ngày nào đó em còn bỡ ngỡ nép sau lưng mẹ đi dự lễ khai giảng năm học mới hồi lớp 1; vậy mà giờ đây em sắp phải nói lời tạm biệt mới mái trường này rồi.

Năm năm trôi qua, rất nhiều kỉ niệm buồn vui lẫn lộn với bạn bè, thầy cô dưới mái trường này. Chúng em không thể đếm được bước chân của thời gian đang trôi, và sợ rằng đến một ngày nào đó chúng em không còn được học ở đây nữa, không được nghe tiếng cô giảng bài, không được nghịch mấy trò mà chỉ có học sinh tiểu học mới làm nữa.

Khi tiếng ve sắp kêu, mùa hoa phượng nở rực rỡ, bác trống trường nằm im lìm một góc là lúc chúng em phải nói lời tạm biệt với tất cả. Sau khi bước ra khỏi cánh cổng trường ấy, em sẽ bước sang một môi trường học tập mới. Nhưng em không nỡ chia tay, không nỡ xa mọi thứ, vì nó đã quá gần gũi và thân thuộc suốt 5 năm qua.

Mọi thứ kỉ niệm cứ chực trào ra không thể kìm nén được. Em nhớ cách đây 5 năm, cũng vào mùa thu, bạn nào cũng bỡ ngỡ, nhút nhát, khúm núm ngồi một góc lắng nghe tiếng cô giáo hiệu trưởng phát biểu lễ khai giảng. Khi ấy chúng em bước vào lớp 1, và khi ấy, mọi thứ quá xa lạ. Còn bây giờ, khi tất cả đã trở nên thân thiết là lúc chúng em không thể ở lại đây được nữa.

Em sẽ rất nhớ những lần trốn học đi chơi bị cô giáo phạt đứng góc bảng bê chậu nước to dùng. Nhớ những khoảnh khắc cùng lũ bạn leo lên cây phượng hái hoa để nghịch. Nhớ tiếng cô giáo giảng bài còn văng vẳng đâu đây nhưng ngày mai em không còn được nghe nữa. Nhớ những mùa hè trước đây, chia tay còn gặp lại nhau nơi đây. Nhưng sau mùa hè nay chúng em có thể sẽ gặp lại nhau nhưng là một nơi khác, một môi trường học tập khác.

Có lẽ bạn nào cũng có cùng tâm trạng với em trước khi sắp phải nói lời tạm biệt đối với nơi này. Sang môi trường mới, em sẽ phải cố gắng rất nhiều, học tập nhiều hơn nữa. Có cơ hội em sẽ trở lại thăm ngôi trường đã trang bị cho em rất nhiều kiến thức, cho em hiểu thế nào là tình bạn, tình thầy trò. Em sẽ luôn khắc ghi những kỉ niệm êm đẹp đó. 

Nguồn : H

Nguyễn Bích Hân
30 tháng 5 2018 lúc 6:37

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học

Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

kudo shinichi
30 tháng 5 2018 lúc 6:45

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học

Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới : trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

Vũ Đức Phong
Xem chi tiết
Diệp Băng Dao
28 tháng 11 2018 lúc 20:39

Tôi yêu ngôi trường, ngôi trường thân thuộc, ngôi trường giản dị mà mộc mạc chất phác, luôn dang rộng cánh tay ôm ấp những cô cậu học trò vào lòng. Ngôi trường thật đẹp. Từ cánh cổng trước luôn rộng mở đón trào học sinh, đến bác bảo vệ, và cả đến những nhóm bạn cùng chia sẻ vui buồn,… là bao kí ức, bao kỉ niệm. Ngôi trường chính là dòng sông chi thức, mà trên đó các thầy cô giáo đang tận tụy, cần mẫn ngày đêm lái con đò về đích – nơi mà nó thuộc về. Có lẽ chính vì vậy mà các thế hệ học sinh luôn dành cho ngôi trường những tình cảm dạt dào, những tình cảm khó phai để rồi bước qua cánh cổng trường, lòng ai cũng đầy sự lưu luyến, bồn chồn mà không dám quay lại. Trong con tim luôn im đậm những ngày còn vui buồn bên bạn bè, những lúc được nghe những lời giảng sâu lắng của các thầy cô, cho đến những mùa hoa phượng nở rực cháy sân trường, từng bông hoa như từng tấm lòng của học sinh, thật sâu sắc. Dù có rời xa quê hương, xa đất nước, nhưng trong trái tim ta luôn còn hình bóng ngôi trường, vẫn thân quen, vẫn trầm ấm như ngày nào. 

Diệp Băng Dao
28 tháng 11 2018 lúc 20:39

Ngôi trường của tôi là một ngôi trường mới, khang trang và đẹp đẽ với những dãy nhà cao tầng được sơn màu vàng, được lợp mái tôn đỏ tươi. Từng phòng học lúc nào cũng vang lên lời giảng bài ân cần của thầy cô, tiếng phát biểu dõng dạc hay tiếng cười nói hồn nhiên, vô tư, trong sáng của những bạn học sinh. Sân trường rộng rãi, thoáng mát nhờ những hàng cây xanh tươi xào xạc lá và những cơn gió nhè nhẹ. Đây thật là nơi lí tưởng chúng tôi chơi đùa.
Tôi yêu lắm sân trường này. Mỗi khoảng đất, mỗi chiếc ghế đá đều in dấu những kỉ niệm của tôi về những lần đi học hay chơi đùa cùng bạn bè hay cũng có thể là những buổi dọn vệ sinh vất vả mà vui không kể xiết. Cây vẫn đứng đó, lá vẫn reo vui như ngày tôi vào lớp sáu, ngỡ ngàng nhìn khoảng sân đẹp đẽ - thứ tài sản quý báu mà bắt đầu từ ngày ấy tôi cũng được "chia phần"!. Vâng, mọi thứ vẫn vẹn nguyện chỉ có chúng tôi là đang lớn lên. Thấm thoát hơn một năm đã trôi qua, giờ tôi đã là học sinh lớp bảy. Thời gian ơi, xin hãy ngừng trôi để tôi mãi là cô học sinh trung học cơ sở để tôi được sống mãi dưới mái trường này!
Và nơi đây cũng lưu giữ bao kỉ niệm đẹp đẽ về những người thầy cô, những đứa bạn bè mà tôi yêu quý. Thầy cô của tôi luôn dịu dàng mà nghiêm khắc, hết lòng truyền lại cho tôi bao bài học quý giá. Với tôi, thầy cô như những người cha, người mẹ thứ hai dạy dỗ chúng tôi thành người. Những người bạn lại là những người đồng hành tuyệt vời luôn sát cánh bên tôi trên con đường học tập. Tất cả là những người anh, người chị, người em thân thiết và gắn bó với nhau trong một đại gia đình rộng lớn. Mỗi khi buồn bã hay thất vọng, chỉ cần nghĩ tới ánh mắt trìu mến của thầy cô, nụ cười hồn nhiên của bạn bè, tôi lại thấy lòng như ấm áp hơn. Và tôi hiểu rằng, tuy không nói ra nhưng các bạn của tôi mọi người cũng cùng chung suy nghĩ ấy.
 Ngôi trường còn ghi dấu không thể nào phai trong tôi vì những ngày kỉ niệm tưng bừng, rộn rã ; những buổi liên hoan vui vẻ, ồn ào. Ngày khai trường, tết Trung thu, ngày hai mươi tháng mười một... những ngày tháng tuyệt vời lần lượt trôi đi để lại trong tôi bao nuôi tiếc về hôm qua và hi vọng về những ngày phía trước. Tôi bỗng cảm thấy lòng buồn man mác. Chỉ còn hai năm nữa là tôi sẽ phải rời xa mái trường này. Tôi sẽ lại học ở những ngôi trường mới, có những thầy cô bạn bè mới... liệu những tháng ngày đẹp đẽ có được kéo dài lâu?
Có nhạc sĩ nào đã viết: “Tuổi thơ như áng mây, rồi sẽ mãi bay về cuối trời. Thời gian xoá những kỉ niệm dấu yêu”. Vậy thì tôi mong có thể gửi lòng mình vào nơi cuối trời ấy để mãi được sống bên mái trường cấp hai thân yêu của mình.
Thời gian trôi đi, tuổi thơ trôi đi như những làn sóng dập dềnh ra khơi không thể trở lại. Nhưng có một thứ mãi ở lại cùng tôi, đó chính là hình bóng mái trường cấp hai yêu dấu.

phạm thị sương
28 tháng 11 2018 lúc 20:39

Lên mạng mà hỏi nhiều văn hay lắm

Minh
Xem chi tiết
minh nguyet
29 tháng 11 2021 lúc 20:19

Em tham khảo:

     Mỗi chúng ta chắc hẳn ai cũng có những kỉ niệm vui buồn đi theo ta suốt cuộc đời . Tôi cũng thế , kỉ niệm vui nhất của tôi là vào năm 11 tuổi , vào ngày sinh nhật tôi được ba mẹ mua cho một món quà thoáng nhìn tôi thấy món quà được đóng gói rất kĩ lưỡng như đang muốn làm tôi bất ngờ . Buổi sinh nhật thật vui vẻ và sôi động , đến cuối buổi tiệc tôi mở món quà ra . Chao ôi ! Món quà mới đẹp làm sao đó là bộ cờ vua được bố mẹ tôi chọn , bộ cờ vua xin xò với bàn cờ được làm bằng sắt còn những con cờ được làm bằng nhựa ở dưới có năm châm cầm rất nặng tay. Tối gấm ngía bộ cờ một hồi rồi chạy lại cảm ơn bố mẹ . Đó là món quà tôi đã hằng ao ước vì tôi rất thích chơi cờ vua . Tôi mở bộ cờ thích thú và chơi ngay cùng đám bạn , nhờ tập luyện nên tôi đánh cờ rất hay và thắng tất cả mọi người. Lúc đầu chơi cờ tôi cũng nản lắm nhưng bố tôi nói rằng" Hát hay không bằng hay hát." Tức chỉ cần mình tập luyện thì sẽ giỏi thôi với lời khích lệ của bố tôi đã biết chơi cờ từ lúc đó . Ôi ! món quà mới ý nghĩa làm sao tôi hứa sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận như phần thưởng cho sự nỗ lực của chính bản thân mình.

Bảo Chu Văn An
29 tháng 11 2021 lúc 20:21

Tham khảo:
 

Biểu cảm về một đồ dùng học tập

Vào đầu năm học mới, mẹ chuẩn bị cho em đầy đủ các đồ dùng học tập, một trong các đồ dùng đó là cây bút chì đen mà em rất thích. Cây bút chì thon và dài bằng một gang tay người lớn. Đây là loại bút chì của hãng Ilanson. Cây bút chì thơm thơm mùi gỗ mới. Hai đầu bằng phẳng. Nhìn vào hai đầu, em thấy lộ ra lõi chì đen nhánh, đó là một bút chì. Nhờ có lớp gỗ bao bọc nên ruột bút chì ít bị gãy. Bên ngoài của lớp gỗ ấy là lớp sơn màu vàng sẫm. Lớp sơn bóng loáng trông thật dẹp. Và cũng thật thích thú mỗi khi em dùng cái vỏ nhựa để gọt một đầu. Cái vo khẽ xoay, từng lớp vỏ gỗ xoắn tròn tuôn ra theo lưỡi gọt, vỏ gỗ tựa gỗ bào của bác thợ mộc. Mỗi khi gọt bút, ngòi chì nhô ra, em thử vẽ những nét bút đầu tiên. Ngòi bút in đậm những đường nét sắc sảo trên trang giấy. Thân bút cầm rất vừa tay, vẽ nhiều cũng không hề mỏi. Ruột chì không mềm quá mà cũng không cứng quá. Nét vẽ mảnh mai, thật vừa ý em. Cây bút chì như người bạn đồng hành với em. Mỗi khi chữa lỗi chính tả hay học vẽ, em lại dùng đến nó. Không chỉ thế, em còn dùng bút chì để phác họa chân dung bố, mẹ hoặc em gái của em. Có lúc em vẽ búp bê với những bộ quần áo thời trang, ngộ nghĩnh. Cũng có lúc em vẽ chú bộ đội canh giữ vùng trời của Tổ quốc. Khi nghĩ về quê hương, em vẽ ruộng đồng, sông máng, vẽ “cánh cò bay lả bay la”, vẽ lũy tre làng ôm ấp xóm thôn,... Bút chì đã giúp ích cho em nhiều lắm. Nếu một mai em trở thành kiến trúc sư, bút chì cũng sẽ gắn bó với em. Em thầm cảm ơn mẹ đã cho em một vật dụng thật quí. Nó gắn bó với em, giúp tâm hồn em thêm phong phú. Em luôn nâng niu cây bút chì như nâng niu một “tài sản nhỏ” trong bộ đồ dùng học tập của mình.

 

Lind_a2k6
Xem chi tiết
Huỳnh Xương Hưng
Xem chi tiết
Đan Khánh
21 tháng 10 2021 lúc 8:13

Cᴀ́ᴄ ʙᴀ̣ɴ ᴛʜᴀᴍ ᴋʜᴀ̉ᴏ:

Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.

nghi phương
Xem chi tiết
Minh Hồng
28 tháng 11 2021 lúc 15:38

Tham khảo

Có thể, trên thế giới này, người quan trọng nhất của con là mẹ. Mẹ trong tim của con là một thiên thần tốt bụng. Mẹ vừa làm mẹ, vừa làm cha gánh trên vai mình bao nhiêu là khó khăn nhưng không hề tha thở gì. Tuy mẹ không hền nói cho con biết những điều đó nhưng trên khung mặc mẹ đã nói hết cho con. Mặt đen rạm, hốc hác đi và dáng người ốm o vì mưa nắng chén cơm chiều. Còn con, con thật hư phải không mẹ ? Con không thể phụ giúp gì cho mẹ cả. Con không thể bao đền công ơn của mẹ thì mẹ đã đi xa con rồi. Con không thể cho mẹ một giấc ngủ bình an như mẹ đã cho con. Con không thể cho mẹ cuộc sống an nhàn. Nhưng sao mẹ không trách con, sao vẫn thương con, an ủi con,... mà vẫn nói là con ngoan con giỏi rồi ? Nhưng giờ thì con đã hiểu rồi, con cảm ơn mẹ nhiều lắm ! Thì ra, mẹ chỉ mong rằng con sẽ học thật giỏi để sau này không khổ, không cực như mẹ. Tôi mong, những ai còn mẹ thì ngay bây giờ hãy ôm mẹ và nói cảm ơn vì những gì mẹ đã làm cho ta và xin lỗi khi làm mẹ khóc vì nước mắt người mẹ toàn rơi vì con mình. Mẹ ơi, trên trời mẹ hãy nhìn con, dõi theo con, con sẽ không phụ lòng mẹ đâu, mẹ yêu !

minh nguyet
28 tháng 11 2021 lúc 15:39

Em tham khảo: (Đoạn này em chép vào vở cũng sẽ tầm 20 dòng em nhé)

Trên thế gian này, mẹ chính là người phụ nữ quan trọng nhất của con. Từ khi con sinh ra, tuy phải chịu bao nhiêu cơn đau về thể xác nhưng mẹ vẫn nở nụ cười thật dịu dàng cùng đôi bàn tay ấm áp ôm con vào lòng. Đối với con, mẹ giống như một thiên thần tốt bụng luôn chăm sóc, bảo vệ và che chở cho con trước mọi khó khăn của cuộc đời. Dường như da mặt của mẹ đã đen rạm đi, hốc hác hơn trước. Mái tóc mẹ vàng hoe vì những chuỗi ngày dài lam lũ cơ cực mẹ phải làm việc dưới trời nắng. Đôi mắt của mẹ thật hiền từ, chất chứa bao yêu thương, luôn tiếp cho con niềm tin vào cuộc sống ngày mai. Con yêu nhất đôi bàn tay mẹ, đôi bàn tay đã tần tảo không ngại nắng mưa nuôi dưỡng con đến ngày hôm nay. Vậy mà, con chẳng thể làm gì để báo đáp công lao trời bể của mẹ. Con không thể cho mẹ một giấc ngủ bình yên như mẹ đã cho, không thể cho mẹ một cuộc sống an nhàn hay một niềm vui bé nhỏ nhưng mẹ vẫn luôn yêu thương con, an ủi con, động viên con và luôn đồng hành cùng con trong từng bước chân của cuộc đời. Con chỉ muốn nói với mẹ rằng "Con yêu mẹ!''

Phương Hà
Xem chi tiết
Smile
24 tháng 12 2020 lúc 13:10

1. Mở bài

Dẫn dắt và giới thiệu.

Hơn 5 năm năm cắp sách tới trường là hơn 5 năm em gắn bó với ngôi trường tiểu học, trung học Đinh Bộ Lĩnh. Không biết tự bao giờ và một cách rất tự nhiên, ngôi trường đã trở thành người bạn thân thiết, là một phần kí ức tươi đẹp và in mãi trong sâu thẳm mỗi trái tim, của mỗi học sinh dưới mái trường.

2. Thân bài

a) Khái quát cảm nghĩ về ngôi trường

Nằm ở vùng quê thanh bình, yên ả, ngôi trường của em ở cạnh một cánh đồng lớn với những cơn gió đồng quê mát rượi và phía trước là con sông Đào mang phù sa màu mờ và nước chảy hiền hòa quanh năm.

Không to và đồ sộ như những ngôi trường khác, trường Đinh Bộ Lĩnh hai tầng, được xây dựng cách đây 5 năm nên khá khang trang và sạch đẹp, sân vận động rộng và khuôn viên rất thoáng đãng.

Từ ngày đầu tiên cắp sách tới trường cho đến nay, ngôi trường đã trở thành một phần của tuổi thanh xuân. Từng ánh nắng vàng chảy trên cành cây kẽ lá, từng hành lang lớp học, từng bảng đen phấn trắng... đã trở nên gắn bó tự bao giờ. Và rồi, nếu không được gặp gỡ và gắn bó với chúng, lại thấy thiếu thiếu một điều gì đó đã trở nên quen thuộc.

b) Cảm nghĩ về các bạn

Nhân duyên đã đưa em tới ngôi trường này, cho em được gắn bó với những người bạn tốt bụng.

Trong giờ học thì chúng em say sưa học tập, trao đổi còn giờ ra chơi lại nô đùa rất vui vẻ.Ngôi trường yêu dấu này còn mang đến cho em những người bạn, sẵn sàng lắng nghe những tâm sự sẻ chia, sẵn lòng dang cánh tay để khích lệ, động viên khi em gặp khó khăn.

Và chính những người bạn ấy, đã và đang làm nên thời áo trắng học trò đáng nhớ cho mỗi người từ những kỉ niệm, những hành động dù là nhỏ bé nhất.

c) Cảm nghĩ về thầy cô dưới mái trường

Được học tập dưới mái trường với bề dày thành tích là một niềm vui, được gắn bó với các thầy cô nơi đây còn là niềm hạnh phúc.

Những ngày đầu còm rụt rè, e sợ như cánh chim non muôn bay cao bay xa nhưng còn ngập ngừng. Khi ấy, bàn tay cô nhẹ nhàng nắm lấy tay em, truyền cho em nghị lực và ý chí, ánh mắt ánh lên niềm tin rằng em sẽ làm được. Kể từ giây phút đó, em đã hết mình.

Thầy cô không chỉ đem đến cho chúng em biển trời kiến thức theo một cách rất riêng mà còn là người cha, người mẹ ân cần chăm sóc cho những đứa trò nhỏ, dạy dỗ chúng em những điều nhỏ bé nhất.

Và thầy cô, người không chỉ đem đến cho chúng em niềm vui, bài học mà còn giúp chúng em trưởng thành. Công ơn trời bể ấy, nếu đáp đền sẽ chẳng bao giờ hết, chúng em cần phải nỗ lực hết mình để thầy cô vui lòng, để đem đến những chùm trái ngọt cho những người gieo nắng âm thầm và lặng lẽ.

3. Kết bài

Nêu cảm nghĩ của bản thân

Ngôi trường đã trở thành ngôi nhà thứ hai của em, có mẹ, có cha, có anh em bạn bè... Và chắc chắn khi phải xa nơi đây, em sẽ yêu và nhớ rất nhiều, nhớ tuổi vụng dại và thời thanh xuân của em, ở nơi đây.

Smile
24 tháng 12 2020 lúc 13:11

Mở bài: Giới thiệu về trường THPT Nguyễn Lương Bằng và tình cảm, gắn bó, tự hào về trường mình.

Thân bài: Biểu cảm về ngôi trường qua các khía cạnh như.

Vẻ đẹp của ngôi trường (khang trang, rộng lớn…)

+ Hàng cây hoa sữa xanh tốt, hương thơm ngào ngạt…

+ Tên trường mang tên phó chủ tịch nước

+ Tượng đài bác Nguyễn Lương Bằng trang nghiêm.

Kỉ niệm sâu sắc với ngôi trường.

+ Ngày đầu tiên tới trường (bỡ ngỡ, rụt rè…)

+ Kỉ niệm với bạn bè: (chia nhau cái bánh, cái kẹo, giúp đỡ nhau học tập, gắn bó như anh em…)

+ Kỉ niệm với thầy cô: dạy dỗ em nên người, hình thành nhân cách, quan tâm tới học sinh, truyền đạt những kiến thức bổ ích…

Công dụng của ngôi trường:

+ Cho em kiến thức bao la, rộng lớn. Ngôi nhà thứ hai của em

+ Vun đắp tình bạn bè, tình thầy trò ấm áp, thiết tha.

+ Nhen nhóm ước mơ và cho ta hành trang thực hiện mơ ước..

Kết bài: Khẳng định tình cảm yêu mến và dù mai sau có đi đâu thì vẫn nhớ về ngôi trường thân yêu.

Tích cực học tập để phát huy truyền thống của nhà trường.