Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
nguyen thi kieu anh
Xem chi tiết
nguyen thi kieu anh
26 tháng 9 2016 lúc 9:16

bai van tam guong the hien noi dung gi qua do tac gia bieu dat tinh cam gi

 

Thảo Phương
26 tháng 9 2016 lúc 11:44

bài j z bn

nguyen thi hai ha
Xem chi tiết
Chu Nam
Xem chi tiết
🍀thiên lam🍀
4 tháng 4 2021 lúc 17:59

I. Đọc - hiểu

Câu 1:

- Trích trong: " Quê hương''.

- Tác giả: Tế Hanh

Câu 2: 

- Hoàn cảnh sáng tác: bài thơ được sáng tác năm 1939. Được viết trong nổi nhớ nhà, nhớ quê da diết của chàng trai 18 tuổi.

Câu 3:

- Thuộc kiểu câu cảm thán

- Kiểu hành động nói: bộc lộ cảm xúc

Câu 4:

Tham khảo:

Nếu không có mấy câu thơ này, có lẽ ta không biết nhà thơ đang xa quê. ta thấy được một khung cảnh vô cùng sống động trước mắt chúng ta, vậy mà nó lại được viết ra từ tâm tưởng một cậu học trò. từ đó ta có thể nhận ra rằng quê hương luôn nằm trong tiềm thức nhà thơ, quê hương luôn hiện hình trong từng suy nghĩ, từng dòng cảm xúc. Nối nhớ quê hương thiết tha bật ra thành những lời nói vô cùng giản dị: “Tôi thấy nhớ cái mùi nồng mặn quá”. Quê hương là mùi biển mặn nồng, quê hương là con nước xanh, là màu cá bạc, là cánh buồm vôi. Màu của quê hương là những màu tươi sáng nhất, gần gũi nhất. Tế Hanh yêu nhất những hương vị đặc trưng quê hương đầy sức quyến rũ và ngọt ngào. Chất thơ của Tế Hanh bình dị như con người ông, bình dị như những người dân quê ông, khoẻ khoắn và sâu lắng. Từ đó toát lên bức tranh thiên nhiên tươi sáng, thơ mộng và hùng tráng từ đời sống lao động hàng ngày của người dân.

 

Đào Thị Phương Thảo
Xem chi tiết
Đào Thị Phương Thảo
Xem chi tiết
Tran Thi Kim Oanh
Xem chi tiết
Nguyễn Linh
4 tháng 1 2018 lúc 17:53

Câu 2 :

Giữa cuộc sống tất bật hằng ngày, chắc ai cũng có một người bạn cùng đồng hành để xua tan những vất vả, lo lắng trong công việc, học hành. Những người bạn đó là ai? Đó là những con thú mà chúng ta vẫn nuôi. Đối với mỗi người, chúng có thể là những chú chim, hay những chú mèo. Còn đối với tôi thì chú chó “Bill” là một niềm vui lớn giúp tôi xua tan đi những mệt nhọc, lo toan sau một ngày học hành mệt mỏi.

Chú chó “Bill” được bác tôi cho từ khi tôi mới lên sáu tuổi. Nó trông rất to,bằng cái xe đạp của tôi. Nó khoác trên mình một màu nâu vàng rất dịu. Cái đầu của nó tròn tròn, lúc nò cũng lắc trông rất ngộ. Bill có đôi mắt tròn, màu nâu đậm. Chiếc mũi của Bill nhỏ nhỏ, xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Những chiếc râu mép nhỏ, trắng như cước. Bill có những chiếc răng nanh nhỏ, trông rất sắt bén. Khi nó ngủ, lại nhe ra những chiếc răng trông rất dữ. Hai đôi tai của Bill lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Hai đôi chân của Bill hơi gầy có những chiếc móng đeo đi rất nhẹ nhàng. Bill có cái đuôi dài và xù lên giống như cây chổi lúc nào cũng phe phẩy, rất ngộ.

Tôi còn nhớ mãi vào mùa thu năm trước. Bill mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ba mẹ tôi đã cố gắng chạy chữa nhưng bệnh tình của Bill vẫng không hề suy giảm. Bill ngày càng yếu dần. Thấy Bill như vậy, tôi khóc nhiều lắm. Có lúc, tôi còn xin ông tiên cho tôi được thế bệnh cho Bill mắc dù biết đó chỉ là một ước mơ, một ước mơ không bao giờ có thể thực hiện được. Rôi một bổi chiều đầy mưa, Bill không còn ở trên thế gian này nữa.. Tôi ôm lấy Bill và khóc oà lên…

Tôi không bao giờ có thể quên được chú chó Bill thân yêu này này. Bởi nó đã giúp cho gia đình tôi rất nhiều. Mỗi khi đi học về, vừa bước qua cánh cổng thì thứ mà tôi thấy đầu tiên chính là Bill. Nó quấn quít lấy chân tôi, đuôi ve vẩy mừng rỡ làm cho tôi quên hết những mệt nhọc. Khi màng đêm buông xuống, mọi người đều chìm trong giấc ngủ, thì nó lại thức giấc canh nhà. Nhiều lúc chỉ nghe được tiếng động nhỏ, nó lại sủa lên làm cho cả nhà thức giấc. Không những thế, trong đời sống chó còn là một món ăn đặc sản. Đáng ca ngợi nhất là đức tín trung thành của chúng. Có những chú chó mà dù chủ có ở đâu thì chúng cũng có mặt ở bên cạnh. Lúc chỉ có một mình. chúng còn có thể là người bạn ở bên cạnh để xua tan đi cái cảm giác cô đơn đó.

Gia đình tôi rất quý Bill. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có có Bill cùng chia sẻ. Bố tôi nói: nó nó không còn là một chú chó, mà nó như một thành viên thân thiết trong gia đình. Dù đã đi xa khỏi thế giới này mãi mãi, nhưng hình ảnh của Bill lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi sẽ nhớ mãi Bill và giữ gìn những kỉ niệm giữa tôi và chú chó thân yêu này.

Nguyễn Linh
4 tháng 1 2018 lúc 17:54

Câu 2 :

Con người, ai cũng có một đời sống tâm hồn, tình cảm riêng. Mọi thứ trong đó đều đẹp đẽ và đáng trân trọng cho dù đó là thứ tình cảm nhỏ nhất. Đối với tôi, tình cảm đối với các con vật nuôi trong gia đình đã chiếm một góc không nhỏ từ lúc nào tôi cũng chẳng rõ.

Hồi tôi năm tuổi, cũng vừa lúc nhà tôi phải chuyển đến nhà mới. Tôi đã được nội đồng ý cho bế” Xanh” – bạn mèo dễ thương của tôi theo cùng. Cả ngày tôi chơi với Xanh, chán thì ngồi trước cửa ngắm nhìn xe cộ vút qua mà tha hồ tưởng tượng, Vẽ vời ra vô vàn câu chuyện, Cũng là một cái thú.Tôi chỉ tự kể mình nghe. Nội biết tôi ưa tĩnh nên không bao giờ hỏi khi thấy tôi ngồi một mình ngoài cửa cùng chú bạn Xanh. Xanh của tôi trông rất tức cười, điều đặc biệt là trên người chú chẳng có tí xanh nào cả, kể cả đôi mắt cũng nâu hệt như bộ lông dày mượt, đuôi chúa chỉ ngắn một mẩu và thân mình tròn hết mực. Đó là do tôi vất vả nuôi nuôi nấng cậu bạn suốt mấy năm liền. Thú vị nhất là chú mèo Xanh hơn tôi những năm tuổi. Chắc vì già,càng lúc chú bạn càng ít chơi đùa, chỉ cuộn mình trong ổ, hết ngủ lại lim dim, tôi gọi sao cũng không dậy.

Không lẽ tôi cứ phải chơi một mình sao? Thật bất ngờ! Một bình minh trời đẹp, tôi tỉnh giấc bởi tiếng “meo meo” lạ tai. Trước mắt tôi là một cô mèo với bộ lông trắng muốt, cái đuôi dài cỡ bốn lần đuôi Xanh và đôi mắt đẹp vô cùng, xanh đại dương thăm thẳm.” Mèo mới lớn”- tôi gọi cô mèo như vậy, đó là món quà nội đã dành cho tôi nhân dịp tôi tròn sáu tuổi.Bà gọi cô mèo là Va, giống như khi đặt tên Xanh, là để hoài niệm về Xanh Pê Téc bua và Ma-xcơ-va, hoài niệm về nước Nga cổ kính, quật cường.Những điểu này về sau tôi mới hiểu. Hằng ngày, tôi và Va cùng đùa vui,ném bóng, trốn tìm. Va rất lạ.Có những lúc, nó nghịch ngợm vô cùng nhưng nhiều khi từ chối hẳn mọi trò chơi.Va đủng đỉnh dạo khắp nhà, đuôi cứ dựng lên trời trông rất ngộ.

Lạ hơn cả là cô mèo rất yêu quý Xanh,còn Xanh thì lại ghét Va, sử sự như một bà già khó tính. Xanh không cho Va lại gần mình, hễ thấy Va lại gần là nó lại gầm gừ, rồi luôn ăn phần của Va, mặc đĩa cơm to phần Xanh, hãy còn nguyên vẹn.Rất hiền lành, Va sẵn sàng lùi ra để nhường cơm cho Xanh, chỉ khi Xanh đã ăn xong, Va mới dám mon men đến gần đĩa cơm thừa,nhiều bữa không còn gì thế là Va nhịn đói.Tuyệt nhiên,Va không hề lại gần đĩa cơm đầy của Xanh. Rồi cả những khi Xanh đang ngủ thì cô mèo Va lại chạy đến nép vào người Xanh, nhắm mắt lại. Xanh càng gầm gừ, càng đuổi đi thì Va càng tiến tới làm thân. Thế rồi một lần,Xanh cáu quá đã cào vào má Va. Nó chạy vụt đi, hai ngày liền không về.. Thật bất ngờ, ngày thứ ba Xanh đã đi tìm Va, và thấy cô mèo nằm trong gác bếp…Hôm ấy, Va được ăn phần cơm nguyên vẹn, lúc ngủ còn được tựa vào lưng Xanh. Nhưng tiếc rằng trời chỉ cho một ngày…

Ngày lễ Nô-en năm đó, tôi được tặng quả cầu có tám quả chông vàng xinh xinh với dây rút buộc quanh. Mỗi lần đập xuống đất, chuông kêu boong boong nghe thật vui tai. Tôi lại cùng Va chơi ném bóng. Va chơi rất nhiệt tình vì còn đang vui vì chuyện hôm trước. Va kêu meo meo khiến cho tôi cười nắc nẻ. Nhưng rồi, thời gian ngừng trôi, quả cầu bay xa, Va phóng theo. Đây là lòng đường. Xanh lao ra từ trong ổ, đột ngột. K…ké…t…xôn xao..tiếng người …đám đông…Xanh, Va..! Muộn, muộn thật rồi! Trước mắt tôi là 1 vũng máu, rất nhiều máu đỏ tươi. Tôi lạc trong chân trời, bơ vơ giữa thinh không, vô tận. Tôi chạy mãi, mồ hôi lấm tấm, người nóng bừng lên như hòn lửa đỏ. Tôi lạc giữa sa mạc hoang sơ, môi rớm máu và cổ họng khô cháy. Tôi đã ốm đến một tháng.

Mở mắt, Xanh lại gần giường vuốt vào má tôi, cái chân sau đi không vững vì đau. Còn Va, Va đã bay lên thiên đường, từ khi tôi còn lạc trong một chân trời vô tận. Va là thiên sứ hay sao mà vụt đến rồi lại vụt đi. Vội quá!

Nguyễn Hải Đăng
4 tháng 1 2018 lúc 18:54

Câu 2:

Giữa cuộc sống tất bật hằng ngày, chắc ai cũng có một người bạn cùng đồng hành để xua tan những vất vả, lo lắng trong công việc, học hành. Những người bạn đó là ai? Đó là những con thú mà chúng ta vẫn nuôi. Đối với mỗi người, chúng có thể là những chú chim, hay những chú mèo. Còn đối với tôi thì chú chó “Bill” là một niềm vui lớn giúp tôi xua tan đi những mệt nhọc, lo toan sau một ngày học hành mệt mỏi.

Chú chó “Bill” được bác tôi cho từ khi tôi mới lên sáu tuổi. Nó trông rất to,bằng cái xe đạp của tôi. Nó khoác trên mình một màu nâu vàng rất dịu. Cái đầu của nó tròn tròn, lúc nò cũng lắc trông rất ngộ. Bill có đôi mắt tròn, màu nâu đậm. Chiếc mũi của Bill nhỏ nhỏ, xinh xinh lúc nào cũng ươn ướt. Những chiếc râu mép nhỏ, trắng như cước. Bill có những chiếc răng nanh nhỏ, trông rất sắt bén. Khi nó ngủ, lại nhe ra những chiếc răng trông rất dữ. Hai đôi tai của Bill lúc nào cũng vểnh lên nghe ngóng. Hai đôi chân của Bill hơi gầy có những chiếc móng đeo đi rất nhẹ nhàng. Bill có cái đuôi dài và xù lên giống như cây chổi lúc nào cũng phe phẩy, rất ngộ.

Tôi còn nhớ mãi vào mùa thu năm trước. Bill mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Ba mẹ tôi đã cố gắng chạy chữa nhưng bệnh tình của Bill vẫng không hề suy giảm. Bill ngày càng yếu dần. Thấy Bill như vậy, tôi khóc nhiều lắm. Có lúc, tôi còn xin ông tiên cho tôi được thế bệnh cho Bill mắc dù biết đó chỉ là một ước mơ, một ước mơ không bao giờ có thể thực hiện được. Rôi một bổi chiều đầy mưa, Bill không còn ở trên thế gian này nữa.. Tôi ôm lấy Bill và khóc oà lên…

Tôi không bao giờ có thể quên được chú chó Bill thân yêu này này. Bởi nó đã giúp cho gia đình tôi rất nhiều. Mỗi khi đi học về, vừa bước qua cánh cổng thì thứ mà tôi thấy đầu tiên chính là Bill. Nó quấn quít lấy chân tôi, đuôi ve vẩy mừng rỡ làm cho tôi quên hết những mệt nhọc. Khi màng đêm buông xuống, mọi người đều chìm trong giấc ngủ, thì nó lại thức giấc canh nhà. Nhiều lúc chỉ nghe được tiếng động nhỏ, nó lại sủa lên làm cho cả nhà thức giấc. Không những thế, trong đời sống chó còn là một món ăn đặc sản. Đáng ca ngợi nhất là đức tín trung thành của chúng. Có những chú chó mà dù chủ có ở đâu thì chúng cũng có mặt ở bên cạnh. Lúc chỉ có một mình. chúng còn có thể là người bạn ở bên cạnh để xua tan đi cái cảm giác cô đơn đó.

Gia đình tôi rất quý Bill. Biết bao kỉ niệm buồn vui của gia đình mà có có Bill cùng chia sẻ. Bố tôi nói: nó nó không còn là một chú chó, mà nó như một thành viên thân thiết trong gia đình. Dù đã đi xa khỏi thế giới này mãi mãi, nhưng hình ảnh của Bill lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi sẽ nhớ mãi Bill và giữ gìn những kỉ niệm giữa tôi và chú chó thân yêu này.

Nguyễn Hoàng Bảo Châu
Xem chi tiết
Nguyễn Bảo Tâm An
27 tháng 2 2021 lúc 20:58
2. Lời bài hát Đom đóm

Lời 1:

Em đi mất rồi, còn anh ở lại ...

Người giờ còn đây không? Thuyền này còn liệu sang sông?

Buổi chiều dài mênh mông, lòng người giờ hòa hay đông

Hồng mắt em cả bầu trời đỏ hoen

Ta như đứa trẻ ngây thơ, quên đi tháng ngày ngu ngơ

Người là ngàn mây bay, mình là giọt sầu chia tay

Người cạn bầu không say, còn mình giãi bày trong đây

Này gió ơi, đừng vội vàng, lắng nghe được không?

Điệp khúc:

Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu anh mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh

Hạt ngọc rơi rớt trên mái nhà, sau luống cà, như thế là ...

Rap:

Xa nhau, xa nhau, thôi thì nỗi nhớ hà cớ gì người mang? Woo..

Bên nhau không lâu, như là người thấy tờ giấy này nghìn trang ...

Vậy hãy để màu nắng phiêu du, phiêu du trên đỉnh đầu

Và sẽ nói em nghe, em nghe, câu chuyện này là...

Cả bầu trời vàng, đỏ, tím, xanh xanh

Em luôn tồn tại ở trong trái tim anh

Lời 2:

Thuở mới niên thời tay nắm tay,

Cành lá me vàng ôm đắm say

Nhẹ nhàng lá rơi,

Đọng lại vấn vương ven đường

Điệp khúc:

Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu anh mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh

Yêu em nhiều..

Lòng này nhói đau, thương em nhiều, cạn tình biển sâu

Biển sâu anh hát

Nếu có ước muốn ngược thời gian

Nhắm mắt cố xóa dòng đời này ái phong trần vỡ tan

Đành lòng sao em xé nát tan tâm can.. họa kì thư theo bóng trăng vàng

Giá như bây giờ, giá như em ở đây

Điệp khúc:

Gió ơi xin đừng lấy em đi

Hãy mang em về ... về chốn xuân thì

Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh

Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em nói em thương anh mà

Nói em yêu anh mà

Cớ sao ta lại hóa chia xa

Đóa phong lan lặng lẽ mơ màng

Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh

Đẹp rạng ngời chẳng cần cố Xinh

3. Hợp âm Đom Đóm (J97)

Dạo:

[Cmaj7] [Bm7] [Am7] [D7] [G] [G7]

Hà [Cmaj7]há.. [D]...em [Bm7]đi mất rồi...còn [Em]anh ở lại.... [Am7] [D7] [G]

Verse:

[G]Người giờ còn đây không, thuyền này liệu còn sang sông

[Em]Buổi chiều dài mênh mông, lòng người giờ hòa hay đông

[Am]Hồng mắt em cả bầu [C]trời đỏ hoen....

[D]Ta như đứa trẻ ngây thơ, quên đi tháng ngày ngu ngơ

[G]Người là ngàn mây bay, mình là giọt sầu chia tay

[Em]Người cạn bầu không say, còn mình giãi bày trong đây!

[C]Này gió ơi ! Đừng vội [D]vàng lắng nghe được [G]không?

[Dm7]- [G7]

Chorus:

[Cmaj7]Gió ơi xin đừng [D]lấy em đi,

[Bm7]Hãy mang em về [Em]chốn xuân thì

[Am7]Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh,

[D]Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em [G]nói em thương anh mà, [Dm7]nói em yêu [G7]anh mà

[Cmaj7]Cớ sao ta lại [D]hóa chia xa,

[Bm7]Đóa Phong Lan lặng [Em7]lẽ mơ màng

[Am7]Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh,

[D]Đẹp rạng ngời chẳng cần cố [G]xinh

*Dạo:

[Cmaj7]hạt ngọc rơi rớt [Bm7]trên mái nhà, sau luống cà, như thế là......

[Cmaj7] [Bm7]- [Em] [Am7] [Bm7] [Em] [E] [F#]

Rap:

[G]xa nhau, xa nhau, thôi thì nỗi nhớ hà cớ gì người mang?Woo...

[Em]Bên nhau không lâu, như là tờ giấy người thấy này nghìn trang

Vậy hãy để màu [Am7]nắng phiêu du phiêu du trên đỉnh đầu

và sẽ [C]nói em nghe em nghe câu chuyện này là...

[D7]cả bầu trời vàng, đỏ, tím, xanh xanh...

Em luôn tồn tại ở trong tim anh

Verse 2:

[G]Thuở mới niên thời tay nắm tay,

[Em7]Cành lá me vàng ôm đắm say

[Am7]Nhẹ nhàng lá rơi, [D]đọng lại vấn vương ven [G]đường..

[Dm7] [G7]

Chorus:

[Cmaj7]Gió ơi xin đừng [D]lấy em đi,

[Bm7]Hãy mang em về [Em]chốn xuân thì

[Am7]Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh,

[D]ngày nào còn trò chuyện với anh

Em [G]nói em thương anh mà, [Dm7]nói em yêu [G7]anh mà

[Cmaj7]Cớ sao ta lại [D]hóa chia xa,

[Bm7]Đóa Phong Lan lặng [Em7]lẽ mơ màng

[Am7]Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh,

[D]Đẹp rạng ngời chẳng cần cố [G]xinh

*Bridge:

Yêu em [C]nhiều, lòng này nhói [D]đau,

Thương em [Bm7]nhiều, cạn tình biển [Em7]sâu..biển sâu anh hát

[C]Nếu có ước muốn ngược thời gian,

[D]Nhắm mắt cố xóa dòng đời này [Bm7]ái phong trần vỡ [Em]tan

Đành lòng [C]sao em xé nát tâm [D]can...họa kỳ

[Bm7]Thư theo bóng trăng [Em]vàng

[Am7]Giá như bây giờ, [C]giá như em ở [D]đây! -> [E]

[Dmaj7]Gió ơi xin đừng [E]lấy em đi,

[C#m7]Hãy mang em về [F#m]chốn xuân thì

[Bm7]Ngày nào còn bồi hồi tóc xanh,

[E]Ngày nào còn trò chuyện với anh

Em [A]nói em thương anh mà, [Em7]nói em yêu [A7]anh mà

[Dmaj7]Cớ sao ta lại [E]hóa chia xa,

[C#m7]Đóa Phong Lan lặng [F#m7]lẽ mơ màng

[Bm7]Nàng dịu dàng tựa đèn phố Vinh,

[E]Đẹp rạng ngời chẳng cần cố [A]xinh.

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Huy Hoàng
27 tháng 2 2021 lúc 21:00

MÌNH KHÔNG BIẾT TỰ ĐI MÀ GIẢI

Khách vãng lai đã xóa
Vũ Hải Nam
28 tháng 2 2021 lúc 9:55

what?

Khách vãng lai đã xóa
Angel
Xem chi tiết
Trần Diệu Linh
17 tháng 10 2018 lúc 20:59

1. BPNT: So sánh

2.Qua cách so sánh trên, hình ảnh trăng hiện lên thật sinh động. Ở mỗi cách nhìn, trăng lại mang một vẻ đẹp khác nhau: với mẹ, trăng là lưỡi liềm(vẻ đẹp của sự lao động); với ông trăng là con thuyền (vẻ đẹp của sự thảnh thơi); với bà trăng là hạt cau phơi (gần gũi và thân thiết); với cháu, trăng là quả chuối vàng (ngộ nghĩnh, cómàu sắc tươi tắn); với bố, trăng như cánh võng chập chờn (có sự hoạt động). Mỗi người khi nhìn tảưng đều liên tưởng đến hình ảnh một sự vật gần gũi với mình.

5.

qua bài thơ của nhà thơ Hồng Thiện thì cảm nhận của em về bài thơ vô cùng sâu sắc .Nó nói lên ý kiến riêng của mọi người .Mẹ bảo trăng như lưỡi liềm là vì mẹ đã quen với công việc đồng áng, nó đã quá quen thuộc với mẹ nên chỉ cần nhìn qua là mẹ đã hình dung nó như một lưỡi liềm.Ông rằng như con thuyền cong mũi bởi vì ông đã từng đc đi thuyền hoặc ông đã từng có ấn tượng gì đó với con thuyền.Bà nhìn hạt cau phơi ,bà đã ăn rất nhiều trầu mà trù thì ko thể thiếu cậu nên bà dã hình dung mặt trăng như miếng câu bị cắt rồi đem phơi. Cháu cười quả chuối vàng tươi ngoài trời ,cháu là trẻ con nên khi thấy mặt trăng vừa cong cong lại còn màu vàng nhìn y như quả chuối đã chín.Bố nhớ khi vượt Trương Sơn trăng như cánh chợp chờn trong mây ,bố đã từng đi ra chiến trương nen khi leo núi cao thì ánh trăng càng dễ bị che phủ bởi mây nên trông như cánh cò chợp chờn trong mây. Cảm nhận mỗi người rất khác nhau, mỗi người một suy nghĩ hình tượng mặt trăng quá nhiều hình dáng làm cho bài thơ sinh động hơn, hay hơn.

Phạm Đức Huy
Xem chi tiết