viet doan nhat ki ngay
hay nho lai va viet thanh doan van ve 1 ki niem dang nho nhat trong ngay dau tien di hoc
Ai mà chẳng có những ngày ấu thơ nhỉ? Những ngày ấy, dù hạnh phúc, dù cực khổ, dù đắng cay, nhưng đó cũng chính là những kỉ niệm không bao giờ quên được. Sau này khi bạn nhớ lại, nhìn lại nó, sẽ cảm thấy "sao ngày ấy mình hồn nhiên quá", hồn nhiên ở cái tuổi chưa hiểu đời. Và đó cũng là những niềm vui nho nhỏ an ủi bạn trong cuộc sống hiện giờ. Ngày nay, công nghệ hiện đại tiến bộ, có nhiều thú vui hơn cả ngày xưa của tôi, cuộc sống thay đổi nhiều, nhưng trong kí ức, những kỉ niệm thời thơ ấu sẽ mãi theo bạn suốt cả cuộc đời, sẽ mãi ở trong một góc kín tâm hồn của bạn!. Có những dòng hồi kí, đọc lại mà thấy buồn cười, đáng yêu làm sao, cũng có những trang hồi kí nhoè nét mực vì những dòng nước mắt!. Cũng như bao người khác, hồi kí của tôi bắt đầu từ ngày đầu tiên đi học... Ngày xưa, tôi cũng như mọi người khác, cũng có một ngày đầu tiên đi học. Và những kỉ niệm ngày ấy đã luôn theo tôi cho đến tận bây giờ.Tôi vẫn nhớ như in câu đầu tiên của bài văn "tôi đi học" của nhà văn Thanh Tịnh: "Hằng năm, cứ vào cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc , lòng tôi lại nao nức những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường....". Sau này nhà văn Lý Lan cũng viết một bài văn rất hay về đêm trước ngày đầu tiên đi học của một cậu bé. Các bạn có biết không? Những hình ảnh thân thương, trìu mến, những tấm lòng yêu con, lo lắng chăm sóc cho con của những nguời mẹ trong ngày đầu tiên đi học, đối với tôi, chỉ là những mơ ước, những khát khao mà trong đời này tôi không bao giờ có được. Ngày đầu tiên đi học của tôi không giống và cũng không được hạnh phúc như câu chuyện của hai nhà văn nổi tiếng đã viết ra, mà khác nhiều lắm, khác xa lắm các bạn ạ! Tôi còn nhớ rõ buổi sáng ấy. Mẹ gọi tôi thức dậy thật sớm. Mẹ thay cho tôi một bộ quần áo sạch, lành lặn ( không có quần áo mới đâu nhé!). Mẹ trao cho tôi một quyển vở và một cây bút chì, rồi vuốt tóc tôi bảo: -Con đi học đi, ráng học giỏi nha con! Thế là tôi đi học một mình cho buổi học đầu tiên của cuộc đời mình. Tôi cũng đi trên "con đường làng dài và hẹp". Lòng tôi buồn man mác khi nhìn những người mẹ âu yếm dắt tay con, những đứa trẻ nhỏ như tôi trên đường đến trường. Còn tôi, chỉ một mình lủi thủi đơn độc, bị nhấn chìm trong đại dương hạnh phúc của người khác. Khi đến trường, tôi đâu có được rụt rè "đứng nép bên người thân". Tôi đơn độc một mình, đứng dựa lưng vào gốc cây phượng vĩ trong sân trường, đưa mắt nhìn lên những chú chim nho nhỏ đang ríu rít bên những chùm hoa đỏ rực. Tôi thấy trên khoảng trời xanh mênh mông, có những đám mây nhỏ trôi chầm chậm, rồi tan biến mất. Tôi chợt nghĩ:" mình có như những đám mây ấy không nhỉ?" Rồi tiếng trống trường vang lên dồn dập. Những tiếng trống như những nhát búa bổ vào lòng tôi. Tôi đang lo sợ. Nỗi sợ ấy giờ đã chuyển thành khiếp sợ. Tôi chạy vào hàng theo các bạn nhỏ khác, không hề hiểu mình phải làm gì, và làm sao cho đúng. Tôi im lặng cúi đầu, không dám nhìn thầy giáo đang đứng phía trước học sinh. Thầy gọi tên học sinh vào lớp. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi đứng đối diện với thầy. Tôi không được gọi tên. Tôi sợ quá, ngồi thụt xuống, ôm mặt, bật khóc nức nở. Thầy đỡ tôi dậy, hỏi: - Con tên gì? - Dạ! Con tên Đực. - Con còn tên Đức nữa phải không? Tôi chợt nhớ ra mẹ có dặn tôi tên là Đức. Tôi mừng quá: - Dạ phải rồi ạ! Con quên. - Trời! Thầy gọi nhiều lần mà con nín thinh. thôi, con vào lớp đi! Tôi đi vào lớp trong tiếng cười thương hại của nhiều người mẹ còn ở lại trong sân trường. Vậy đó. Ngày đầu tiên đi học của tôi là như vậy đó. Các bạn đừng nghĩ rằng mẹ không thương tôi. Mẹ thương tôi nhiều lắm. Nhưng mẹ còn phải đi làm từ sáng sớm để tôi có ăn và được đi học, còn cha tôi, vì bị một tai nạn, nên không thể ở nhà được. Nhà tôi nghèo lắm,các bạn ạ! Từ ngày ấy, trong tôi luôn mang một nỗi buồn u ẩn, nhưng tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc, vì cha mẹ tôi đã chịu nhiều gian khổ để cho tôi được đi học mà không hề có một lời than vãn. Họ chính là những thiên thần hộ mệnh của tôi. Còn tôi, tôi vẫn một mình đi học trên " con đường làng dài và hẹp"."
Trong kí ức tuổi học sinh của mình, kỉ niệm sâu đậm nhất đối với tôi có lẽ đó chính là ngày khai trường đầu tiên của mình. Ngày khai trường ấy dù cách đây nhiều năm rồi nhưng mỗi khi nhớ lại tôi vẫn nhớ rõ từng sự kiện, từng cảm xúc của tôi. Có lẽ bởi đó chính là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với một môi trường hoàn toàn mới mẻ ngoài gia đình và người thân của mình, nên không tránh khỏi những cảm xúc lo lắng, bồi hồi. Lạ lẫm với tất cả mọi thứ, lo lắng với những thứ mới lạ xung quanh mình, đó là những cmar giác mà tôi sẽ không bao giờ quên được.
Trước khi bước chân vào lớp Một, tôi vẫn là một đứa bé vô cùng ngây thơ, hồn nhiên sống trong sự bao bọc, che chở yêu thương của bố mẹ và cả gia đình. Ngoài mái nhà của mình và những nơi công cộng của địa phương mình thì tôi chưa từng đến một không gian, một môi trường nào khác, vì vậy mà không gian trường học đối với tôi lúc đó mà nói nó vô cùng mới mẻ. Để cho tôi bớt lạ lẫm thì bố mẹ tôi thường xuyên nói chuyện với tôi về trường học, mẹ tôi nói đó cũng giống như ngôi nhà thứ hai của tôi vậy, vì ở đó sẽ có thầy cô yêu thương, dạy dỗ tôi tựa như bố mẹ, hơn nữa tôi còn có những người bạn mới, khi đi học tôi sẽ thích thú và có nhiều niềm vui.
Được bố mẹ động viên hàng ngày thì tôi cũng dần quen với tên gọi “trường học”, hơn nữa, khi nhìn anh trai và các anh chị trong xóm ngày nào cũng đến trường cũng khiến tôi vô cùng tò mò. Bởi mỗi khi đi học về anh trai của tôi sẽ kể đủ thứ chuyện, nào là hôm nay anh được điểm mười môn toán, anh được cô giáo khen vì lao động tốt, hay hôm nay anh chơi những trò chơi mới thú vị ra sao. Câu chuyện của anh vô cùng hấp dẫn nên lúc nào tôi cũng chú ý lắng nghe, tôi càng tò mò hơn về trường học, nơi mà ngày nào anh tôi cũng rất vui vẻ khi trở về.
Khi biết mình sắp phải đi học, tôi không hề sợ hãi mà ngược lại tôi lại có chút mong chờ, vì không biết ở đó như thế nào, sẽ vui vẻ ra sao. Trước ngày khai trường, mẹ tôi đã đi chợ và mua về cho tôi rất nhiều sách vở mới, cặp xách mới làm tôi rất vui, và dù còn chưa biết chữ nhưng tôi cũng mang sách ra bàn học, nâng niu mở từng trang sách, động tác rất nhẹ nhàng vì tôi rất sợ chẳng may mình nhỡ tay thì quyển sách xinh đẹp này sẽ rách. Trong cuốn sách ngoài những thứ tôi chưa thể hiểu thì còn có rất nhiều những hình vẽ đầy đủ màu sắc, những bức tranh đều rất đẹp.
Viet mot doan van ngan bang tieng anh noi ve ngay sinh nhat cua me
Làm ơn giúp mình đến thứ hai nha.
em hay viet 1 doan van 20 cau ve 1 tac pham da hk (ki 2), ma em yo thick nhat!!!
Viet doan van noi ve cam suc cua em trong ngay dau tien toi truong sau ki nghi he trong doan van co su dung tu dong am (5-10 cau)
Giờ đây, tôi đã là một học sinh lớp sáu. Ở ngôi trường mới, mái nhà mới, tôi đã có nhiều thầy cô, bạn bè, những niềm vui, nỗi buồn mới. Và đặc biệt, tôi biết mình sẽ còn có bao điều thú vị nơi đây. Đó là ngôi trường Đoàn Thị Điểm Ecopark.
Ngày đầu tiên đến trường, tôi mang theo một mớ cảm xúc lẫn lộn: "Trường ở đây thế nào?", "Bạn bè mới của tôi ra sao?", "Thầy cô có hiểu tôi không?" ... Hàng loạt câu hỏi tới tấp hiện ra trong đầu tôi, nhưng tôi vẫn lạc quan, vui vẻ bước tới lớp 6A3 của mình. Đặt bước chân đầu tiên vào cửa lớp, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là những dãy bàn nhỏ xinh làm bằng gỗ. Tiếp đó là tấm bảng đen thân yêu vẫn còn in dấu ấn những nét chữ mềm mại. Và, tuyệt vời là tấm bảng cuối lớp được trang trí một cách công phu với dòng chữ thân thương: "Welcome to class 6A3" được cắt bằng giấy màu.
Rồi, một, hai bạn bước vào, tươi cười, niềm nở chào tôi và ngồi vào chỗ của mình. Tôi có một cảm giác rất vui về các bạn. Ở đây thật thân thiện! Tôi chơi thân được với Thái An. Chúng tôi có rất nhiều trò vui với nhau, nào là chơi quay, đi tìm kho báu, tìm hiểu cùng nhau trong nhóm cách lắp ô tô... Và Hà Anh – bạn lớp trưởng từng học ở đây năm trước - đã kể cho tôi nghe rằng: hồi lớp 5, các bạn trong lớp thường tập kịch cùng nhau và luôn chia sẻ với nhau mọi việc... Nhưng điều làm cho tôi xúc động nhất là khi các bạn ấy giúp Hoàng, một anh bạn ở lớp tôi bây giờ. Trong lúc đá bóng, Hoàng bị gãy chân, nhờ các bạn ở lớp, Hoàng đã được chuyển đến bệnh viện nhanh chóng. Bây giờ bạn ấy đã được chữa khỏi chân và cùng chơi đùa với chúng tôi được rồi. Vui quá! Tôi mến các bạn ấy vô cùng!
Còn cô giáo chủ nhiệm lớp tôi – cô Cao Phương, mọi người quen gọi cô là "cô Phương cao thủ"! Cô rất hiền và xinh nữa. Cô giảng bài rất dễ hiểu và hay. Cô Hằng dạy toán tuy hơi nghiêm nhưng rất thân thiện. Và hai người thầy tôi yêu mến nhất là thầy Trung dạy Vật lí và thầy Hiếu dạy Mĩ thuật. Các thầy cô luôn luôn tôn trọng lớp tôi, luôn sẵn sàng giúp đỡ chúng tôi bất cứ khi nào chúng tôi cần đến.
Để vào được tổ ấm 6A3 này, tôi phải vượt qua một kì thi rất khó khăn. Bởi vậy, khi là học sinh lớp chuyên Anh, tôi phải cố gắng học thật giỏi để sau này có thể đi du học, làm ba mẹ vui lòng. Sau những ngày diệu kì ở lớp học mới, giờ đây, tôi đã mặc đồng phục của trường, cùng nắm tay các bạn và hòa chung bài hát: "Đoàn Thị Điểm trường em"...
viet mot doan van ta em be chap chung biet di
ban nao viet nhanh bai nay nhat thi minh se like nhe. minh cho thoi gian dung 1 ngay thoi nha
Cuộc sống xung quanh ta sẽ trở nên vui vẻ và đỡ buồn chán hơn khi có những tiếng cười, tiếng nói của những em bé dễ thương. Tôi cũng có một đứa em gái đang tuổi tập đi, tập nói, đó là người mà tôi yêu quý nhất tỏng gia đình.
Em gái tôi tên là Hạ An, vừa tròn một tuổi kể từ khi sinh ra. Hạ An là một cô bé dễ thương và khá tinh nghịch. Con bé có mái tóc tơ đen óng ả, mềm mượt, lúc nào cũng để xõa như công chúa. Tuy còn nhỏ nhưng Hạ An cũng khá bụ bẫm, khuôn mặt cô bé tròn, hai bên má có ngần phình ra cùng với làn da trắng hồng khiến ai nhìn bé cũng muốn cắn yêu một cái. Đôi mắt bé tròn, to đen láy, long lanh như hột nhãn, chiếc mũi nhỏ, xinh, cái miệng đỏ hồng, mỗi khi cười lại để lộ hàm răng chưa mọc hết, trông dễ thương vô cùng. Ngày ngày, Hạ An được bố mẹ cho tập nói, tập đi, mỗi lần như vậy, tôi lại được chứng kiến những khoảnh khắc đáng yêu của cô bé.
Khi tập đi, vì đôi chân chưa đứng vững, nên mỗi bước chân của An đều được bố mẹ đỡ, dìu dắt theo, rồi dần dần con bé đã có thể tập tễnh bước đi được một vài bước ngắn khiến cả nhà tôi vui mừng không thôi. Theo từng bước chân, cái thân hình bụ bẫm, tròn tròn của con bé lại bập bênh theo nhịp bước, trông giống như con lật đật nhỏ đáng yêu, miệng thì cười toe toét như hãnh diện, tự hào. Cũng có đôi khi bé ngã sõng xoài trên mặt đất, tuy nhiên nhờ sự cổ vũ, khích lệ của những người xung quanh, nó lại đứng lên và bước đi tiếp. Con bé luôn chăm chỉ tập đi, vậy nên đến bây giở nó đã có thể đi được một đoạn dài mà không cần người đỡ. Bé An của tôi thật giỏi!
Tập đi là một chuyện nhưng khi Hạ An tập nói, cô bé lại khiến cho cả gia đình tôi có những khoảnh khắc cười vui vẻ. Mấy ngày đầu, cô nàng được mẹ dạy nói những tiếng đơn giản như “ba”, “mẹ”, “chị”,..Chao ôi, cái giọng non choẹt cất lên nghe mới đáng yêu làm sao! Dần dần cô bé được dạy những câu nói dài hơn, rồi học lại lời nói của những người xung quanh, nói theo khiến mọi người có những trận cười sảng khoái. Gia đình tôi đều rất vui mừng vì bây giờ bé đã có thể nói gần như sắp sõi được những câu giao tiếp cơ bản hàng ngày.
Được chứng kiến những khoảnh khắc đáng yêu của em gái tôi khi tập nói, tập đi, tôi lại nhớ đến bản thân mình ngày trước, cũng đã từng có những khoảng thời gian non nớt và dễ thương đến vậy. Tôi hy vọng bé Hạ An sẽ ngày càng đi vững và nói sõi để có thể cùng tôi trò chuyện và đi chơi sau này.
viet mot doan van ngan neu cam xuc cua em khi tham langNguyen Duc Canh de ki niem ngay sinh cua ong
Sáng 2/2, thực hiện chỉ đạo của Ban Bí thư Trung ương Đảng, Tỉnh ủy, Hội đồng Nhân dân, Ủy ban Nhân dân, Ủy ban Mặt trận Tổ quốc Việt Nam tỉnh Thái Bình long trọng tổ chức Kỷ niệm 110 năm Ngày sinh đồng chí Nguyễn Đức Cảnh - Người chiến sĩ cộng sản kiên cường, mẫu mực; người học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh; nhà lãnh đạo tiền bối của phong trào công nhân và cách mạng Việt Nam, đã cống hiến trọn đời mình cho sự nghiệp đấu tranh giành độc lập dân tộc, vì hạnh phúc của nhân dân.
Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng cùng đại diện các cơ quan của Đảng dự Lễ kỷ niệm
Dự lễ kỷ niệm có Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng; Ủy viên Bộ Chính trị, Thành viên Thường trực Ban Bí thư, Chủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Trung ương Trần Quốc Vượng; Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư Thành ủy Hà Nội Hoàng Trung Hải; Bí thư Trung ương Đảng, Chánh Văn phòng Trung ương Đảng Nguyễn Văn Nên; cùng đại diện lãnh đạo các ban, bộ, ngành cơ quan Trung ương, các tỉnh Thái Bình, Hải Phòng, Bắc Ninh, Nam Định và gia đình đồng chí Nguyễn Đức Cảnh.
Diễn văn tại lễ kỷ niệm do Bí thư Tỉnh ủy Thái Bình Phạm Văn Sinh trình bày ôn lại cuộc đời hoạt động cách mạng và những đóng góp to lớn của đồng chí Nguyễn Đức Cảnh đối với sự nghiệp cách mạng của nước ta.
Sinh ra và lớn lên trên quê hương có nhiều truyền thống quý báu, được nuôi dưỡng trong một gia đình nhà nho, yêu nước, thương dân, Nguyễn Đức Cảnh đã sớm hình thành chí khí, bản lĩnh vượt qua mọi khó khăn, thử thách của cuộc sống. Cuộc đời hoạt động cách mạng của đồng chí Nguyễn Đức Cảnh luôn gắn liền với những dấu mốc lịch sử quan trọng của cách mạng.
Bí thư Tỉnh ủy Thái Bình Phạm Văn Sinh đọc diễn văn tại lễ kỷ niệm
Tháng 9/1927, Nguyễn Đức Cảnh tham dự khóa huấn luyện cán bộ của Hội Việt Nam Cách mạng Thanh niên, được tiếp xúc với tư tưởng của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc về con đường cách mạng Việt Nam, con đường giải phóng dân tộc dưới sự lãnh đạo của giai cấp công nhân. Đây là bước ngoặt quyết định trong cuộc đời hoạt động cách mạng của người chiến sĩ cộng sản Nguyễn Đức Cảnh.
Trở về nước, tháng 2/1928, Nguyễn Đức Cảnh được cử vào Kỳ bộ Thanh niên Bắc Kỳ, trực tiếp làm Bí thư Tỉnh bộ Hải Phòng. Tháng 3/1929, tại số nhà 5D - Phố Hàm Long (Hà Nội), Nguyễn Đức Cảnh và một số hội viên ưu tú trong Kỳ bộ Thanh niên Bắc Kỳ đã thành lập Chi bộ Cộng sản đầu tiên ở Việt Nam.
Ngày 17/6/1929, tại số nhà 312 phố Khâm Thiên (Hà Nội), đại biểu Kỳ bộ Thanh niên Bắc Kỳ họp Đại hội quyết định thành lập Đông Dương Cộng sản Đảng, thông qua Tuyên ngôn, Điều lệ của Đảng và xuất bản báo Búa liềm, cơ quan ngôn luận của Đảng. Đồng chí Nguyễn Đức Cảnh được bầu làm Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương lâm thời của Đông Dương Cộng sản Đảng.
Ngày 28/7/1929, tại số nhà 15 phố Hàng Nón, Hà Nội, đồng chí đã triệu tập Đại hội đại biểu công nhân Bắc kỳ. Đại hội đã quyết định thành lập Tổng Công hội đỏ Bắc Kỳ, xuất bản báo Lao động và tạp chí Công hội đỏ làm cơ quan tuyên truyền của Công hội. Sự ra đời của Tổng Công hội đỏ Bắc Kỳ cùng với những kinh nghiệm thành lập của tổ chức này là cơ sở quan trọng cho sự ra đời của tổ chức công hội ở các địa phương trong cả nước.
Đồng chí Nguyễn Đức Cảnh trở thành một trong những nhà lãnh đạo tiên phong của phong trào công nhân Việt Nam, một trong những người sáng lập ra Tổng Công hội đỏ Bắc Kỳ, tiền thân của Tổng Liên đoàn Lao động Việt Nam ngày nay.
Tiết mục văn nghệ tại lễ kỷ niệm
Đầu năm 1930, đồng chí Nguyễn Đức Cảnh đại diện cho Đông Dương Cộng sản Đảng tham dự Hội nghị hợp nhất ba tổ chức cộng sản thành Đảng Cộng sản Việt Nam, dưới sự chủ trì của lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc. Sự kiện tham dự Hội nghị thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam không chỉ phản ánh kết quả hoạt động tích cực trong phong trào công nhân mà còn khẳng định đóng góp có ý nghĩa to lớn của đồng chí trong tiến trình vận động thành lập Đảng, là một trong những thành viên sáng lập Đảng Cộng sản Việt Nam - Đảng của giai cấp công nhân Việt Nam.
Tháng 5/1930, đồng chí Nguyễn Đức Cảnh được cử làm Bí thư Xứ ủy Bắc Kỳ. Đồng chí đã có những đóng góp to lớn trong việc lãnh đạo xây dựng, phát triển tổ chức, cơ sở đảng ở Bắc kỳ nói chung và trong công nhân vùng Đông Bắc nói riêng; đồng thời tham gia đóng góp nhiều ý kiến sâu sắc cho bản Luận cương chính trị do đồng chí Trần Phú khởi thảo.
Cuối tháng 4/1931, trên đường về cơ sở, đồng chí bị kẻ thù bắt tại làng Yên Dũng Hạ (nay là phường Hưng Thủy - Thành phố Vinh), sau đó bị giải về nhà tù Hỏa Lò, Hà Nội.
5h sáng 31/7/1932, đồng chí Nguyễn Đức Cảnh hiên ngang bước lên máy chém tại pháp trường bên bờ sông Lấp, trước cửa nhà Lao Hải Phòng. Cho đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời, đồng chí vẫn giữ khí tiết của người chiến sỹ cộng sản, giữ trọn lòng thủy chung, sắt son với Đảng, với dân tộc, vẫn vững niềm tin tuyệt đối vào tương lai tất thắng của cách mạng. Cuộc đời hoạt động cách mạng của đồng chí Nguyễn Đức Cảnh là tấm gương sáng của tinh thần yêu nước và giác ngộ chủ nghĩa cộng sản, về ý trí và tinh thần học tập, rèn luyện không mệt mỏi, cống hiến và hy sinh cho sự nghiệp cách mạng của Đảng của dân tộc.
Bí thư Tỉnh ủy Thái Bình Phạm Văn Sinh cho biết, dưới sự lãnh đạo của Đảng, tôn vinh và noi theo những người chiến sĩ cộng sản kiên trung, trong đó có đồng chí Nguyễn Đức Cảnh, 88 năm qua, Đảng bộ và nhân dân Thái Bình đã vượt qua muôn vàn khó khăn, thử thách, góp phần viết tiếp những trang sử hào hùng của dân tộc.
Hiện nay, Đảng bộ, chính quyền và nhân dân tỉnh Thái Bình đang dồn sức tập trung triển khai thực hiện có hiệu quả Nghị quyết Đại hội XII của Đảng, Nghị quyết Đại hội Đảng bộ tỉnh lần thứ XIX với những hành động thiết thực để đạt được mục tiêu: “Tăng cường đoàn kết thống nhất, xây dựng Đảng bộ trong sạch vững mạnh; phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân; đẩy mạnh toàn diện, đồng bộ công cuộc đổi mới; huy động mọi nguồn lực, phát triển nhanh và bền vững, tạo nền tảng để xây dựng tỉnh Thái Bình sớm có nền nông nghiệp, công nghiệp theo hướng hiện đại”.
Tại Lễ kỷ niệm, đồng chí Nguyễn Mai Đức, thay mặt các thế hệ đảng viên trong tỉnh phát biểu, bày tỏ lòng tri ân, nguyện dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, luôn xứng đáng với thế hệ cha anh đi trước, gương mẫu học tập, noi gương đồng chí Nguyễn Đức Cảnh, trung thành với lý tưởng của Đảng, kiên trì đi theo con đường mà Đảng và Bác Hồ đã lựa chọn, tích cực thực hiện tốt nhiệm vụ của đảng viên, chấp hành nghiêm chủ trương đường lối chính sách của Đảng và Nhà nước.
Chị Phan Thí Thủy, Bí thư Huyện đoàn Thái Thụy, đại diện thế hệ trẻ phát biểu, bày tỏ thế hệ trẻ sẽ phát huy truyền thống anh hùng và noi theo tấm gương của đồng chí Nguyễn Đức Cảnh không ngừng nỗ lực học tập, làm chủ khoa học công nghệ tiên tiến, tham gia phát triển kinh tế xã hội, đảm bảo quốc phòng an ninh, chung sức trẻ tích cực tham gia xây dựng phong chào nông thôn mới, xây dựng văn minh đô thị
hay lua chon mot thanh tuu van hoa cuoi the ki 18 nua dau the ki 19 ma em an tuong nhat viet mot doan van ngan gioi thieu ve no
viet nhat ki ve ki niem ngay dau tien em den ngoi truong THCS va cach em tao an tuong chothay co va ban be
Tham khảo:
Với tuổi học trò, ai cũng có cái nao nao của buổi tựu trường. Nhưng lần này, tôi tự nhiên thấy lạ: lần đầu tiên tôi đến với mái trường trung học cơ sở. Bao nhiêu niềm vui, sự hãnh diện và cả sự rụt rè bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng sẽ đọng lại mãi trong lòng .
Ngày đầu tiên đến trường – đó là một ngày nắng ấm, khí trời dìu dịu êm ái, theo sự thông báo của nhà trường, tôi đã chuẩn bị đủ tất cả mọi thứ nào là quần áo, giày dép, tập sách,… Nhưng lòng tôi vẫn cứ xôn xao khó tả. Bởi trước mắt tôi lúc này là một khung trời mới: bạn bè, thầy cô, trường lớp,… đều mới tinh. Trong những năm trước, sau hai tháng hè nghỉ học, chúng tôi lại trở về mái trường thân quen với những hàng cây, ghế đá,… in đậm bao kỉ niệm của những lần nô đùa cùng bạn bè. Còn năm nay, tôi đã bước vào ngưỡng cửa của cấp hai – một chân trời hoàn toàn mới lạ. Ngôi trường tôi học năm nay rất khang trang, và không gian thoáng đãng. Từ cổng trường là một hàng cây bóng mát dẫn lối vào các dãy phòng học ba tầng uy nghi, đẹp đẽ. Nào là hàng cây, phòng học, cột cờ,… tất cả đều đập vào mắt tôi, khiến lòng không thể nén lại được cảm xúc ngỡ ngàng, bao niềm vui sướng và tôi đã thốt lên : “Ôi! Ngôi trường đẹp quá!”.
Chúng tôi, các lớp 6 cũng như anh chị lớp 7 được phân công về các lớp. Tôi thầm ước sao cho mình có thể học chung với một số người bạn cũ. Tiếc thay, lớp tôi học hoàn toàn là bạn lạ. “Nhưng dần rồi cũng sẽ quen với các bạn ấy thôi” – Tôi tự an ủi mình như thế. Sau mấy phút bỡ ngỡ ban đầu, tôi thấy cô giáo chủ nhiệm bước vào. Dáng đi, hình ảnh của cô làm cho tôi gợi nhớ về cô giáo chủ nhiệm năm lớp 5. Vẫn một dáng người thon thả, đôi mắt hiền lành, tôi phần nào bớt đi sự lo lắng vì xung quanh tôi toàn là bạn lạ. Lời đâu tiên cô nói với chúng tôi là những lời dạy bảo ân cần về ý thức và trách nhiệm đối với bản thân, trường, lớp, trong học tập và rèn luyện trong năm học đầu tiên của cấp hai. Tôi nghĩ đó là bài học đầu tiên mà tôi có được ở ngôi trường mới này…
Ấn tượng nhất trong tôi là ngày khai giảng. Với bộ trang phục đen, trắng, tôi ra dáng là một nam sinh thực sự. Tôi vừa thèn thẹn vừa cảm thấy như mình trưởng thành hơn. Tiếng trống khai trường do cô hiệu trưởng gióng lên vang xa và âm thanh đó như lưu vào trong tôi một cảm xúc xao xuyến, lạ lùng. Tôi biết từ hôm nay tôi được hòa nhập vào một môi trường mới. Tôi được học trong một ngôi trường có bề dày thành tích và truyến thống dạy và học – Trường THCS Trung Hòa. Bản thân tôi có biết bao nhiêu niềm vui sướng và lòng tự hào và có xen lẫn một vài nỗi lo sợ. Nhưng điều quan trọng trong tôi lúc này, tôi hứa sẽ quyết tâm học tập và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống của nhà trường.
DÀN Ý KỂ VỀ NGÀY ĐẦU TIÊN ĐI HỌC
I MỞ BÀI:
Dẫn dắt giới thiệu về ngày đầu tiên đi học và những kỉ niệm đẹp đẽ
II THÂN BÀI
Cảm xúc của bản thân về ngày đầu tiên đi học
Mẹ và em đã chuẩn bị những gì: quần áo ,đồ dùng học tập…
Quang cảnh khi em đến trường
Kỉ niệm em đáng nhớ
III KẾT BÀI
Mùa thu năm ấy em vào lớp 1, một cảm xúc thật khó tả lan tràn trong tâm trí của em, lo lắng, hồi hộp vì được đối diện với thế giới mới. Tất cả như vẹn nguyên trong tim em làm em nhớ mãi không quên.
Có những điều trôi đi theo thời gian những có những kỉ niệm cứ mãi vẹn nguyên trong tâm trí con người. Em cũng vậy, điều tồn tại mãi trong tim em đó là ngày đầu tiên đi học với bao cảm xúc kì diệu. Năm lớp 1 đáng nhớ.
Ngày ấy là cái ngày em không bao giờ quên cái tiết trời thu se lạnh, bầu trời phủ đầy những tảng mây trôi bồng bềnh, ngày đầu tiên em đi học, một năm học mới bắt đầu với nhiều điều lí thú. Lòng em nao nao những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đôi diện với bước ngoặt của cuộc đời. Ngày còn bé, em chưa cảm nhận hết được mấy về ngày khai trường, nhưng khi thấy mẹ bận rộn chuẩn bị rất nhiều thứ cho em nào là cặp sách, bút ,vở ,quần áo mới, giày mới, em chợt nhận thức được ngày đó chắc hẳn quan trọng. Mẹ vỗ lưng em bảo em đi ngủ sớm . Sáng hôm sau em cùng mẹ đến trường mới, vùng đất mới, em háo hức lắm. Không gian vạn vật như tươi mới tràn đầy niềm vui, cây lá cũng trở nên xanh mát lạ kì. Em để ý bên đường cũng có những bạn mặc đồ giống tôi, đeo balo nở nụ cười tươi tắn với người thân. Chợt lòng em reo vui vì sắp được gặp các bạn giống mình, chơi cũng các bạn thật vui biết mấy. Em níu lấy mẹ và hỏi một cách ngây ngô: “ Mẹ , con sắp được chơi cùng các ban đằng kia phải không ạ?”. Mẹ em cười hiền lành gật đầu và dẫn tôi đi nhanh hơn về phía cổng trường nhộn nhịp đầy người. Có những nhóm họ sinh tụ tập lại ríu rít nói cười cùng nhau đi vào trường. Nhìn thấy cánh cổng màu xanh lá mạ hiện ra nghiêm trang và xa lạ ấy,phía trên cắm những lá cờ đủ màu sắc đang vẫy trong gió, trên biển hiệu đề rõ tên trường “tiểu học Phạm Hồng Thái”, lòng em bất giác lo lắng và bồi hồi trước những điều mà em sắp phải một mình đối mặt, liệu nó sẽ như thế nào đây?. Đến cổng, mẹ buông tay em và nói: “ Con vào trường nhé, vào trong cùng bạn bè và khám phá những điều mới mẻ nhé con yêu” Lúc này , em bất an níu lấy tay mẹ không muốn rời, cất tiếng hỏi :” Mẹ không vào cùng con sao?” Mẹ em lắc đầu và cười an ủi, tay mẹ xoa xoa đầu em như động viên :” Vào đi con ,mẹ không ào cùng con được, trưa mẹ sẽ đón con về nhé”. Em lo lắng rụt rè bước qua cánh cổng. Trong sân trường, rất đông học sinh , giáo viên đang trò chuyện sôi nổi về năm học mới, em thấy mình thật bé nhỏ và đơn độc. Bất chợt có tiếng ai hình như là cô giáo gọi em vào lớp 1B vì trên áo em có cài biền tên lớp. Em lễ phép chào cô:” em chào cô ạ!”. Cô giáo của em mặc chiếc áo dài trắng với mái tóc đen mượt thả sau lưng.Cô ân cần tươ icười dẫn tôi vào lớp học. Giọng cô ấm áp và dịu dàng vang lên:”Em vào lớp đi nào, có gì cô sẽ giúp em, đừng sợ” . em bước vào lớp , chọn cho mình chỗ trống để ngồi, nhìn xung quanh các bạn đang vui cười , lo lắng trong em được xua di phần nào. Em quay sang bắt chuyện với bạn ngồi cạnh và nói chuyện rất vui về những món đò chơi xinh xắn ,em quên đi những sợ hãi bỡ ngỡ thuở đầu. Cô bước trên bục giảng và nói :”Hôm nay là buổi học đầu tiên của các em, với ự háo hức vui vẻ này , chúng ta bắt đầu học nhé”.. cứ thế buổi học đầu tiên diễn ra chẳng có gì đáng sợ như em nghĩ, không có mẹ ở bên , em vẫn có thể tự mình tiếp nhận những điều lí thú ở một môi trường mới.
Buổi học đầu tiên trong đời em đã qua đi những vẫn còn lại những dư âm trong trẻo, tươi vui, những cảm xúc không thể nào quên được vẫn mãi tồn tại trong trái tim em cho đến tận bây giờ và mai sau.
Viet doan van 6 den 8 cau neu cam nghi cua e ve ngay khai truong . Trong do co su dung it nhat 2 tu lay toan bo va 2 tu lay bo phan