Những câu hỏi liên quan
Nguyễn Văn Ngu
Xem chi tiết
Nguyễn Hoàng Minh Vy
4 tháng 3 2022 lúc 16:45

anh đi học hay học olnline

Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Văn Ngu
4 tháng 3 2022 lúc 18:33

các bạn giúp mình nha

Dương Văn Chiến
Xem chi tiết
tran duy manh
13 tháng 7 2020 lúc 18:24

A:Hello
B:^&@(!
A:What are you talking??
B:&*&@%@)&
A:I can't understand what are you talking???
B:&%*(&&%@(^!(*
A:Can you speak English??
B:^^(@)*@%*!)
A:Thôi dẹp mẹ đi!!!
B:^(^!(*@)&!)&@
A:Clmm
........(còn típ)

Khách vãng lai đã xóa
Thúy Nguyễn
Xem chi tiết
Minh Hồng
4 tháng 1 2022 lúc 22:07

Tham khảo

Đoạn văn tiếng Anh về bộ phim Everything Everything

I had been looking forward to seeing Movie Everything Everything ever since saw the trailer. Luckily, I was not disappointed. The movie was attracted, romantic, honey and so on. It was produced in 2017 with a lot of views and followers. The film tells the story of a girl named Madeline Whittier, although only 17 years old, she has a rare disease. Therefore, she must stay in an air-filtered house and cannot leave the house. Therefore, her life is very lonely and boring. Every day, she just read books, watched the internet, met her mother and Carla, her nurse. One day, a neighbor moved near her house. She met Olly Bright, a young and lively neighbor. They make friends online and meet through a window. Especially when talking, the boy will hold up the paper for the girl to understand and be blocked by the door frame. As time passed, Olly made her realize she didn’t really live, helping her arouse the desire to learn about the outside world. Above all, he made her understand what love is. And she defies everything to go out to experience life and spend a whole day with her lover.

Tôi đã mong chờ được xem Phim Everything Everything kể từ khi xem trailer. May mắn thay, tôi đã không thất vọng. Bộ phim đã thu hút, lãng mạn, mật ong và vân vân. Nó được sản xuất vào năm 2017 với rất nhiều lượt xem và theo dõi. Bộ phim kể về một cô gái tên Madeline Whittier, mặc dù chỉ mới 17 tuổi nhưng cô mắc một căn bệnh hiếm gặp. Do đó, cô phải ở trong một ngôi nhà được lọc không khí và không thể rời khỏi nhà. Do đó, cuộc sống của cô rất cô đơn và nhàm chán. Mỗi ngày, cô chỉ đọc sách, xem internet, gặp mẹ và Carla, y tá của cô. Một ngày nọ, một người hàng xóm chuyển đến gần nhà cô. Cô gặp Olly Bright, một người hàng xóm trẻ và sôi nổi. Họ kết bạn trực tuyến và gặp nhau qua một cửa sổ. Đặc biệt khi nói chuyện, chàng trai sẽ giơ tờ giấy cho cô gái hiểu và bị chặn bởi khung cửa. Thời gian trôi qua, Olly khiến cô nhận ra mình không thực sự sống, giúp cô khơi dậy khát khao tìm hiểu về thế giới bên ngoài. Trên tất cả, anh khiến cô hiểu tình yêu là gì. Và cô bất chấp tất cả để ra ngoài trải nghiệm cuộc sống và dành trọn một ngày với người yêu.

Nguyễn Thị Ngọc Anh
4 tháng 1 2022 lúc 22:09

I grew up with Doraemon, and the cartoon series has taught me a lot.

Tôi trưởng thành cùng phim Doraemon, và bộ phim hoạt hình này đã dạy tôi rất nhiều điều.

The movie has entertaining story plots. It’s a fun show that engages kids’ creativity with “what if” gadgets. The show follows a formula, starting with Nobita’s problems (usually caused by himself); Doraemon’s gadget solving the problem, but is then misused and thus causing another problem.

Bộ phim có cốt truyện giải trí. Đó là một chương trình vui nhộn phát triển sự sáng tạo của trẻ em bằng những bảo bối “không có thật”. Chương trình này tuân theo một công thức, bắt đầu bằng những rắc rối của Nobita (thường do chính cậu ấy tạo ra); bảo bối của Doraemon giải quyết các rắc rối đó, nhưng sau đó nó sẽ bị sử dụng sai cách và vì vậy gây ra rắc rối khác.

Every once in a while, the movie will break out from the formula, and teach deeper, more emotional values. I remember a couple episodes about Nobita dealing with loss, or going back in time to meet his late grandma, or the one where Doraemon is going back to the future. I didn’t like these episodes when I was a kid. As an adult now looking back, however, I appreciate what the author has done. These are the really weighty episodes with complex emotions.

Thi thoảng, bộ phim sẽ thoát khỏi công thức đó, và dạy những giá trị sâu sắc, cảm xúc hơn nhiều. Tôi nhớ có những tập phim về việc Nobita phải đối mặt với sự mất mát, hay quay về quá khứ để gặp lại bà cụ cố của mình, hoặc tập phim mà Doraemon quay về tương lai. Tôi không thích những tập phim này khi tôi còn bé. Tuy nhiên, giờ khi tôi trưởng thành và nhìn lại, tôi cảm kích về những gì mà tác giả đã làm. Những tập phim đó thực sự có sức nặng với những cảm xúc phức tạp.

Besides, it does teach friendship. All the main characters have flawed personalities, but the group of friends have learned to accept each other regardless. Nobita is a whiny, lazy kid, and Doraemon is a good buddy who bails him out in most cases.

Bên cạnh đó, series phim này còn dạy về tình bạn. Tất cả các nhân vật chính đều có khiếm khuyết về tính cách, song nhóm bạn đã học cách chấp nhận nhau một cách chân thành. Nobita là một đứa trẻ lười biếng và có lòng thương người, và Doraemon là một người bạn tốt luôn luôn giúp đỡ Nobita trong hầu hết các tình huống.

Nguyễn Thu Trang
4 tháng 1 2022 lúc 22:09

Tiếng Anh

Considered by some to be the heir to the throne of Dragon Ball in terms of Japanese market penetration, One Piece is certainly a phenomenon. One Piece is actually one of the best series I’ve ever seen, anime or otherwise. The plot is pretty basic at first. Luffy D. Monkey ate the Devil’s Fruit, which gave his body extra-strength elasticity. He’s searching for the One Piece, a legendary treasure that will make him the King of all Pirates and finally allow him to prove himself to his childhood idol, a selfless pirate by the name of Shanks. Along the way, he collects an army of somewhat freakish rogues, including Zoro, Nami, Usopp, Sanji, Robin, Franky, Chopper, Brook and Jinbe. Together they have wacky adventures, beat up the bad guys, and collect treasure.

One Piece also has its fair share of heart-wrenching moments, which may take you by surprise! There are some extremely powerful scenes and episodes that kind of blindside you and leave you wondering when you became quite so emotionally attached to certain characters or other things. The battles can be surprisingly brutal at times, but overall, this is pure action entertainment.

Tiếng Việt

Được một số người coi là hậu duệ của Dragon Ball tại thị trường Nhật Bản, Once Piece chắc chắn là một hiện tượng. Once Piece thực sự là một trong số các series hay anime mà tôi đã từng xem. Cốt truyện ban đầu khá đơn giản. Luffy D. Monkey ăn trái Ác Quỷ, khiến cơ thể cậu tăng thêm sức co giãn. Cậu đang tìm kiếm Once Piece, một kho báu huyền thoại khiến cậu sẽ trở thành Vua Hải Tặc và cho phép cậu chứng minh bản thân với thần tượng tuổi thơ, một hải tặc giàu lòng vị tha có tên là Shanks. Trên đường đi, cậu đã tụ tập được một đội quân gồm những kẻ bất hảo, có phần quái dị, gồm Zoro, Nami, Usopp, Sanji, Robin, Franky, Chopper, Brook và Jinbe. Họ đã cùng nhau có một chuyến phưu lưu kỳ quặc, đánh bại những kẻ xấu, và thu thập kho báu.

One Piece cũng có phần đáng kể cho những khoảnh khắc chạm vào trái tim, điều mà có thể khiến bạn ngạc nhiên! Có những phân cảnh và tập phim mạnh mẽ có thể khiến bạn thấy mù mờ và mặc bạn suy nghĩ từ khi nào bản thân trở nên có tình cảm đặc biệt với những nhân vật hoặc những sự việc khác đến vậy. Các trận chiến có thể bạo lực một cách đáng ngạc nhiên, nhưng nhìn chung, đây là một hình thức giải trí hành động trong sáng.

nguyen duc hung
Xem chi tiết
nguyenthuhuyen
21 tháng 4 2018 lúc 19:14

I am a person who love animal very much. I cat, dog and some kinds of birds. It  is a reason that I am very happy that my family has a dog. The dog is named Key is very intelligent and active. It always bring to my family many joy and surprise. It had been my home when he was 4weeks and now he is 3years. It  is quite tall , yellow hair, bright eyes and big voice. I offen play with it when I have  free time. It is special that it is very exciting when see anyone in my family come home. With runing out and shaking, it can make any one relax and fun imtermedially. I love my dog very much

 

Lê Thị Vân Anh
Xem chi tiết
Phương Trâm
20 tháng 12 2016 lúc 22:05

Giới thiệu về bản thân: Bạn dựa vào gợi ý sau nhé!

-My name – age – address
- My family – how many people – what they do
-What I do – what I like – my personality , etc.

- What I wish to achieve in the future – Why?
- The end.

 

Mai Phương
20 tháng 12 2016 lúc 22:09

about me

My favourite subject in school is English. It is quite easy and pleasant to study it. English is used in each field of life and it is useful to know it.

Most of web sides are in English. It is nice to be able to use such a sides like yahoo, msn and english Wikipedia. I can get a lot of information and news, which are not available on polish sides.

I can use english books and magazines. Sometimes I like to download e-books and magazines in pdf. It is effectively way to study English in home. Using English I can communicate with many peoples. I can use Skype and ICQ to talk and chat and get new contacts. I can use many applications and play games. I have used Windows XP and Office for two months and it was quite easy. Most of movies are in English. I like to watch them without subtitles. If I can I always switch the polish dubbing off ? I hate it.

The last advantage to know English is I can talk with all people talking English. This holidays when I was in Gdańsk somebody asked all people: ?Do you speak English?? Everybody talked ?No? and ?Nie wiem o co chodzi.?. When she came to me and asked the question ?Do you speak English?? I could say ?Yes, how can I help you?? She told ?How can I get to the bus station?? I told ?Can you see this building? The station is behind it. Please go this way?. She smiled to me and walked away. I was happy that I could help.

As you can see English is useful in life. All of us study it in everyday situations and activities. The language is quite simple and logic. I use it all the time. This is why I like English and it is my favourite subject in school

Hiyoko
20 tháng 12 2016 lúc 22:10

Topic 3 : Nói về môn học yêu thích

I like many subjects at school because they bring me a wide range of useful knowledge. However, the one I like best is Chemistry. I'm a curious person, and this characteristic usually poses me a number of questions that cannot be clearly explained. In Chemistry class, I find it easier to understand and have a chance to explore more phenomena in real life, resulting in the desire for following this subject. Therefore, I love Chemistry.

ngô ngọc linh
Xem chi tiết
Ngô Tấn Đạt
12 tháng 9 2016 lúc 21:32
Bài viết, lời dịch bằng tiếng anh: Về ngôitrường mơ ước của bạnMy dream school would be in my country Alexandria..iknow there is a lot of schools here but its not likemine...I would make a great building surrounded bygrass , trees and flowers ..I would make an option inthis school that every student choose the languagethey would love to learn like Spanish ,English,German...etc and this would start after grade 5 afterwe give them all language we have ...and the schoolmust at least have not less than 5 languages...and Iwould make for every language an professionalteachers, for the students...They should to talk English all the time in every lesson until they reach their 5th grade then they should to talk in the language that had chosen by them...and if i 
have a lot of money I would make a modern classes with a small wardrobe in every class for the students to put their jackets or whatever... and putting water machine..there would be a large room for every staff.. like English staff sit together in a modern and large room ...and other staff have the same thing ..about thegarden I would like it to be huge garden to make the students feel free to move and play and do everything they want ..and for sure would put guards in the garden if anyone get hurt or something like that ..have a lot of money I would make a modern classeswith a small wardrobe in every class for the studentsto put their jackets or whatever... and putting watermachine..there would be a large room for every staff..like English staff sit together in a modern and largeroom ...and other staff have the same thing ..about thegarden I would like it to be huge garden to make thestudents feel free to move and play and do everythingthey want ..and for sure would put guards in thegarden if anyone get hurt or something like that ..Họ nên nói tiếng Anh mọi lúc trong lớp học cho đến khi họđạt đến lớp 5 của họ sau đó họ nên nói chuyện bằng ngônngữ đã được họ lựa chọn ... và nếu tôi có rất nhiều tiền tôi sẽlàm cho một lớp học hiện đại với một tủ quần áo nhỏ trongmỗi lớp học để cho các học sinh cất áo khoác của họ hoặcbất cứ thứ gì... và đặt máy uống nước cho ..Ở đó sẽ là mộtphòng lớn để mỗi giáo viên .. như giáo viên tiếng Anh ngồi lạivới nhau trong một căn phòng thật hiện đại và lớn ... và cácgiáo viên khác đều như vậy.. Về khu vườn tôi muốn nó phảilà khu vườn thật lớn để làm cho học sinh cảm thấy tự do dichuyển và chơi và làm tất cả mọi thứ họ muốn ..và chắcchắn sẽ đặt bảo vệ trong vườn nếu có ai bị thương hay mộtcái gì đó như thế ..It would be from 9 am to 3 pm it would be only 6lessons in the day and about the curriculum I wouldnot like it to be like any other curriculum I would liketo suits our generation and every year must bechanged and it should depend on the innovation andchallenge ..I would make all my students work hard and I would encourage them by giving gifts forstudents who worked hard and there will be a sportday in every month ..I would put an extra lesson 3days in a week called innovation and this will teachstudents how to innovate anything they could benefitfrom it with minimum cost ..I would like to build ahuge library and it would have all the books in allfields that could utilize the students ...and for surethere would be in their break a meal for everystudent..
Chu Phương Mai
Xem chi tiết
Đỗ Thị Thu Phương
4 tháng 10 2021 lúc 20:32

Nếu ai hỏi tôi khi mệt mỏi nhất, chán nản nhất tôi sẽ làm gì thì tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời đó là tôi sẽ trở về ngôi nhà thân yêu của mình. Cuối năm ngoái bố mẹ tôi vừa mới sửa sai tân trang lại ngôi nhà nên bây giờ trông nó đẹp hơn hẳn và tôi luôn tự hào khoe với các bạn về ngôi nhà mà tôi đang sống.

Thực ra nhà tôi không to lắm, chỉ vẻn vẹn hai tầng và một tum chứ không cao tầng như biết bao ngôi nhà khác nhưng nó lại vô cùng thích hợp cho gia đình tôi đủ ở và vô cùng ấm áp. Từ xa nhìn lại ngôi nhà như một chú robot khổng lồ khoác lên mình chiếc áo màu xanh thẫm trông vô cùng bắt mắt và nổi bật. Phía trước cửa nhà là một chiếc sân khá rộng được lát gạch màu đỏ tươi, trên sân bố tôi trồng rất nhiều cây cảnh nào hoa hồng, hoa loa kèn, cây lộc vừng, cây xanh… Đặc biệt chiếc sân nổi bật là nhờ có hai bức tranh to được vẽ tỉ mỉ và kĩ càng trông rất đẹp. Bố tôi luôn tâm đắc về hai bức tranh này. Bước qua cửa kính chính là phòng khách của gia đình tôi. Căn phòng được trang trí khá giản dị nhưng lại rất tinh tế. Cả căn phòng được bố mẹ tôi sơn màu xanh lá trông rất mát mắt. Ở chính giữa phòng là bộ bàn ghế làm bằng gỗ bên trên có đặt một chậu hoa nhỏ nhỏ xinh xinh và phía trước là một chiếc kệ nhỏ để đặt tivi và ông thần tài ở bên cạnh.Điểm nhấn của căn phòng là chiếc đèn chùm được treo ở trên trần nhà trông rất đẹp và thanh tao.Đây là căn phòng được bố mẹ tôi dùng để tiếp khách và cũng là địa điểm mà gia đình chúng tôi sum vầy sau mỗi bữa cơm để cùng nhau xem phim hay trò chuyện. Có lẽ chính vì vậy nên căn phòng tỏa ra rõ sự ấm áp sum vầy của gia đình tôi. Từ phòng khách đi sâu vào trong sẽ có nhiều phòng khác như phòng ngủ của bố mẹ, nhà vệ sinh, và nhà bếp. Và đi lên tầng hai của căn nhà chính là phòng ngủ của chị em tôi và một phòng thờ. Mỗi căn phòng đều có một chức năng riêng của nó và vô cùng tiện ích. Ví dụ như nhà bếp sẽ là nơi gia đình tôi tụ tập nấu ăn và ăn uống ở đây nên ba mẹ tôi đã đặt sẵn một bộ bàn ghế nhỏ trong nhà bếp. Đây cũng là nơi mà gia đình tôi được sum vầy quanh mâm cơm sau những giờ học tập hay làm việc căng thẳng. Hay nhà vệ sinh là nơi vệ sinh cá nhân của mỗi người; hay phòng ngủ là không gian riêng của mỗi người nên sẽ được trang trí theo ý của mỗi người trong gia đình.Tôi yêu và tự hào về ngôi nhà của mình lắm.Đây chính là thân thiết và ấm cúng nhất mà tôi gắn bó suốt từ thuở ấu thơ. Bởi vậy nên những lúc rảnh rỗi tôi luôn cùng với mọi người dọn dẹp hoặc sửa sang lại ngôi nhà để nó thêm đẹp hơn.

Khách vãng lai đã xóa
Xem chi tiết

Ngắn nha

Hi, my name is Son and I'm a student from secondary school. As a secondary student in Viet Nam, we have to go to school 6 days a week, so I have quite a little free time. First of course, in my free time, I playing sports, especially some outdoor sports basketball or football, with my friends. Playing sports will help you have a healthy heart and connect people. Besides, when I have more free time, I would be happy to go on a picnic. One thing I really about picnics is fishing. You can relax and mingle with nature. If the weather is not good for hanging out, I just spend all day long at home playing video games. That is how I spend my free time, what's yours?

Tiếng Việt 

Xin chào, tớ tên là Son và tớ đang là học sinh THCS. Là 1 học sinh THCS ở Vietnam, chúng tớ phải đi học tận 6 ngày trên tuần, vì thế tớ có khá ít thời gian rảnh. Đầu tiên, trong thời gian rảnh rỗi, tớ thích chơi thể thao, đặc biệt là thể thao ngoài trời như bóng rổ hoặc bóng đá với bạn tớ. Chơi thể thao sẽ giúp bạn có trái tim khỏe và giúp kết nối mọi người. Bên cạnh đó, khi có nhiều thời gian rảnh hơn, tớ rất vui khi được đi picnic. Điều tớ thích nhất khi đi picnic là được câu cá. Ban có thể thư giãn và thả mình vào với thiên nhiên. Nếu thời tiết ko tốt lắm cho việc ra ngoài chơi, tớ sẽ dành cả ngày dài ở nhà để chơi điện tử. Đấy là cách tớ tận hưởng thời gian rảnh rỗi của tớ, còn bạn thì sao?

HỌk ttoos!!!!!!!!!!!!

Khách vãng lai đã xóa
Đỗ Gia Linh
2 tháng 1 2022 lúc 19:55

In my daily life, I have some hobbies such as travelling, cooking, listening to music and so on. However, I enjoy reading book most. To me, books are always a good friend. Firstly, reading books makes me feel relaxed after many long stressful hours at school. I really comic books because they contain a lot of colorful and interesting images that keep my spirit relax. Secondly, reading books is a good way to improve my vocabulary and grammar. For example, reading books tells me about the world’s history, let me see the structure of the human body, or bring me a story of Harry Potter. In conclusion, I think reading is one of the most interesting indoors activities.

Khách vãng lai đã xóa
Hà Phan Hoàng	Phúc
2 tháng 1 2022 lúc 19:46

Đoạn văn tiếng Anh về thời gian rảnh rỗi

Tiếng Anh 

My leisure activity is reading. I reading because it is a hobby that is useful and interesting: useful because you can find a lot of knowledge of all areas that you need; interesting because the books can give you the joy and help you relax after a hard working day etc... Especially, when you join the forum, you can meet a lot of people who have interests similar to yours, comment on the books or novels that interest you. My love for books started at the age of ten years old. I was awarded "The Scarlet Sails" of Alexandre Green by my grandfather. It is the first book that I have seen. I do not know how many times I read it (Up to now, I still love it and occasionally read it again). I always hope that I will have my own library in the future. I love books very much and perhaps, I couldn't live without them.

 Tiếng Việt 

Hoạt động giải trí yêu thích của tôi là đọc sách. Tôi thích đọc sách vì đó là một sở thích hữu ích và thú vị: hữu ích bởi vì bạn có thể tìm thấy rất nhiều kiến ​​thức về tất cả các lĩnh vực mà bạn mong muốn; thú vị vì những quyển sách có thể đem lại cho bạn niềm vui và giúp bạn thư giãn sau một ngày làm việc vất vả ... Đặc biệt, khi bạn tham gia diễn đàn, bạn có thể gặp rất nhiều người có sở thích giống bạn, bình luận về sách hoặc tiểu thuyết mà bạn quan tâm.Tình yêu đối với những cuốn sách bắt đầu khi tôi được 10 tuổi. Tôi được ông nội của tôi tặng "The Scarlet Sails" của Alexandre Green. Đây là cuốn sách đầu tiên của tôi. Tôi đọc nó không biết bao nhiêu lần (Cho đến bây giờ, tôi vẫn thích nó và đôi khi đọc nó lần nữa). Tôi luôn luôn hy vọng rằng tôi sẽ có thư viện của mình trong tương lai của tôi. Tôi yêu sách rất nhiều và có lẽ, tôi không thể sống thiếu chúng.

Khách vãng lai đã xóa
NGUYỄN THU HÀ
Xem chi tiết
Hội Pháp Sư
19 tháng 10 2016 lúc 10:24

Tôi tên là Trần Mi Thư Trâm Anh, 14 tuổi là học sinh lớp 6A1 trường Trung học cơ sở Nguyễn Thái Bình, phường 6, quận 4, thành phố Hồ Chí Minh.
Mới đây , tôi đã chia tay với chiếc khăn quàng đỏ để đón nhận chiếc huy hiệu Đoàn viên thanh niên Cộng sản. Rồi sau ngày được kết nạp Đoàn, tôi thấy mình trở thành một người khác hẳn. Đã hết cảnh sáng nào mẹ cũng phải gọi tôi dậy đi học như trước nữa. Chiếc đồng hồ báo thức réo đến hồi chuông thứ hai là tôi đã bật dậy, tự tay xếp dọn chăn màn gọn ghẽ rồi ra sân tập thể dục cùng với ba. Tập thể dục xong, hai cha con chạy bộ dọc đường Nguyễn Tất Thành đến bến Nhà Rồng, hít thở không khí sớm mai trong lành, mát mẻ. Nhìn tôi sải những bước dài, ba cười bảo: “Dạo này con “nhổ giò” rồi đấy!”. Quả thật, tôi cao lênh khênh như cái sào. Đã thế chân tay lại vụng về, lóng ngóng, đụng đâu hư đó. Nhiều lúc muốn giúp đỡ mẹ mà lại ngại làm phiền thêm. Thế nhưng những việc trong nhà cần đến “đàn ông” như sửa điện, sửa nước… là thế nào mẹ cũng nhờ tôi. Tôi hãnh diện về điều đó lắm!


Mỗi tối ngồi vào bàn, tôi không chỉ tự giác học bài, làm bài mà còn thay ba kèm cặp cho em. Em Mi khéo nịnh, thỉnh thoảng khen chị Hai giỏi khiến tôi phổng mũi.


Đám bạn thân cũng nể tôi hơn sau mấy lần tôi từ chối trốn học để đi chơi trò chơi điện tử. Tôi đã tự kiềm chế trước sức cám dỗ ghê gớm của trò chơi ấy, quyết không để nó ảnh hưởng xấu tới kết quả học tập. Tôi nhớ mãi lời cô Hiền, chủ nhiệm lớp 7A năm ngoái: “Chiến thắng bản thân là gay go và vinh quang hơn cả”. Bước đầu, tôi đã sửa được một số thói hư tật xấu như ham chơi, hấp tấp, ích kỉ… Trong sinh hoạt hằng ngày, tôi đã biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng người thân và gắn bó hơn với mái ấm gia đình.


Dạo này, ba và mẹ không còn phải chở tôi đi học nữa. Ngày ngày, tôi đến trường bằng chiếc xe đạp ba mới mua cho. Vẫn là con đường quen thuộc nhưng sao mọi thứ dường như khác lạ. Bầu trời bát ngát trên đầu. Gió lồng lộng thổi. Tiếng còi tàu âm vang, thôi thúc tôi nghĩ tới chuyến hải hành vượt đại dương mênh mông sóng gió, đến những bến bờ xa lạ. Dòng người và xe cộ nườm nượp ngược xuôi không còn làm tôi e ngại. Nhìn cái gì tôi cũng thấy đẹp đẽ, vui tươi, sống động. Máu tôi dường như chảy mạnh hơn trong huyết quản. Tim tôi muốn cất lên tiếng hát yêu đời. Tự trong thâm tâm, tôi biết rằng mình đã lớn.
Bài 3

Có những lúc tôi chợt buồn khi nghe "người ta" nói về mình…….Rằng tôi khác người , tôi vô dụng. Nhưng !...Vượt lên trên "tất cả" tôi vẫn cứ là tôi.Vẫn sống với chính cá tính và suy nghĩ của mình… Nhiều khi là "khác biệt" . 
Từ nhỏ tôi đã được xem là "đứa trẻ chẳng giống ai". Tôi còn nhớ lắm những kí ức về buổi đầu đến trường. Trong tiết học tôi màu, cô giáo yêu cầu chúng tôi phải tô bầu trời màu xanh. Mọi người bạn của tôi đều nghe theo…chỉ trừ tôi. Lần ấy tôi đã bị các bạn và cả cô giáo chê cười.. Tôi đã thực sự rất buồn.Rằng… tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy! lẽ nào sự " sáng tạo" của một đứa trẻ lại không được chấp nhận..?…
Có những đêm một mình trong căn phòng vắng, nhìn về xa xa hàng ngàn vì tinh tú … Tôi đã chợt nhận ra rằng mình thật giống mặt trăng. Trơ trọi, lẻ loi và cô đơn, nhưng không lúc nào cũng toả sáng…
……………Rồi năm tháng cũng dần trồi qua……


Lúc này tôi đã là một học sinh lớp 9. Tôi vẫn bị coi là "đứa-trẻ-chẳng-giống-ai". Nhưng… trong chính con người mình, tôi nhận thức được: sự khác biệt làm nên cái tôi, làm nên cá tính mà không ai có thể lẫn lộn. Cứ thế, tôi vẫn tự tin, đàng hoàng mà sống với những gì mình cho là đúng, và bản thân không phải hối hận. Tôi vẫn cứ là tôi- tôi sống trên dư luận của bạn bè, của mọi người xunh quanh……
Lớp chín! Đứng trước sự lựa chọn vào trường cấp ba.Mọi người quanh tôi đã thật sự phản đối khi nghe tôi nói rằng "sẽ-đăng-kí-vào-trường-chuyên". Mọi đôi mắt đều nhìn tôi với vẻ nghi ngại. Không ai tin rằng tôi có đủ khả năng để bước qua cánh cổng "Nguyễn Bỉnh Khiêm" cả ! Nhưng ! Bỏ ngoài tai tất cả, tôi đã lấy sự chế giễu để làm động lực mà bước tới……
Vỡ oà hạnh phúc khi cái ngày tôi tôi biết mình đậu. Đối với tôi chữ "đậu" có ý nghĩa vô cùng. Bao nhiêu năm tôi ấp ủ những điều muốn nói về bản thân về cá tính riêng. Nhưng không có khả năng. Bởi lẻ, chẳng ai tin "tôi-có-thể-làm-được". Nhưng giờ đây, tôi đã có thể tự tin mà nói rằng: "sư khác biệt đôi khi cũng làm nên điều kì diệu. Hãy sống ! Sống với chính bản thân mình !"
Với "chiến-thắng-của-bản-thân-mình" tôi tự tin và tràn đầy hi vọng mà bước vào ngôi trường này. Nguyễn Bỉnh Khiêm! Trải qua mới chỉ ba tuần học, tôi đã thật sự vô cùng "thích thú" với môi trường học tập này. Một môi trường học tập cởi mở giữa thầy và trò. Tất cả mọi học sinh đều có quyền phát huy tính sáng tạo trong học tập cũng như trong các hoạt động….. Dường như tôi đã lựa chọn đúng. Đây như là " vùng đất hứa' để "cá tính khác biệt" của tôi "nảy nở"……Chỉ mới trải qua những tuần học đầu tiên này thôi, Nhưng trong tôi dường như đã có cảm giác thân thuộc, yêu quý….. Những cảm giác, đôi khi tôi cảm thấy thật kì lạ….
"Tôi năm nay mười sáu" . Sẽ còn hai năm học nữa với bao hoài bão , khát vọng dưới maí trường này. Tôi sẽ ra sao, sẽ làm gì, sẽ như thế nào ? Tôi không thể nói trước được.Nhưng tôi tôi vẫn sẽ luôn tin chắc một điều rằng: "tôi vẫn sẽ là chính tôi-sống với cá tính khác biệt!" và tự tin mà nói rằng "tôi là Trần Lê Trọng Nghĩa, học sinh trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm!"

Bài 4
Mười lăm tuổi- tôi bước vào cái tuổi mộng mơ nhiều buồn vui và cả những bước ngoặc lớn của cuộc đời. Trải qua một kì thi thật cam go, tôi giờ đây đã đàng hoàng, đỉnh đạc là một học sinh trường chuyên. Tự hào lắm khi được gọi là dân chuyên Anh, tự hào lắm khi khoác trên người tà áo dài- niềm kiêu hảnh của dân tộc Việt Nam và thật tự hào khi được một người công nhận rằng: "Tôi đã lớn". Lớn ư? Con người ta chỉ trưởng thành khi chính họ nhận thức được mình đã lớn, nó không chỉ được biểu hiện trong suy nghĩ mà còn trong các hành động hằng ngày nữa. Vậy tôi đã thật sự lớn? Tôi là ai trong cái thế giơí bao la ngoài kia? Một điểm nhấn hoàn hảo hay chỉ là dấu chấm mờ nhạt trên bức phông đầy màu sắc của cuộc đời? Mẹ kể lại rằng tôi là đứa trẻ "khó nuôi" và lì nhất trong những đứa con của mẹ. Chẳng qua là tôi muốn mẹ ôm mình vào lòng mà nựng thật nhiều, chẳng qua chỉ tại tôi muốn khóc thật to để...luyện giọng. Vậy mà mỗi cái việc tôi "oe oe" suốt ngày mà nó trở thành một nickname "khó đụng hàng" của tôi luôn.Ở nhà ai cũng gọi tôi là "e". Thế mà giờ đây bé e không còn cần phải được "ẵm ngửa", dổ dành nữa rồi, bé e đã lớn, bé e thật chỉnh chu chững chạc mặc áo daì đi học. Một bước ngoặc lớn đó chứ nhỉ!
Tôi là một người luôn sống vì bạn bè! Cứ hỏi những đứa bạn lớp cũ của tôi thì biết,bạn bè như một phần của tôi. Trong tim tôi vẫn luôn có một ngăn để cất giử tình bạn. Vậy mà...Lên lớp mới, thầy cô mới, bạn mới, tôi như con chim nhỏ bay phải vào vùng đất tuy màu mở, với thật nhiều những chú chim đầy màu sắc khác nhưng...lạ lẫm quá! Nó bị chơi vơi, lạc lỏng trong một khoảng trời xa lạ. Nó cô đơn, nó lạnh, nó cần những bàn tay, những cái nhìn, những nụ cươì của các bạn mới để sưởi ấm. Nhưng cho đến bây giờ thì hình như đó quả thật là một điều quá sức xa xỉ với nó. Vẩn còn lạnh, lạnh lắm! Mọi thứ đến với nó qủa thật đã không tròn trịa như nó nghĩ. Gay go thật! Nhưng nó sẽ cố gắng, sẽ luôn vững tin rằng rồi sẽ có một ngày nó có thể hòa nhập và cùng vui chơi với các bạn trong lớp. Sao nó lại có thể có được niềm tin lớn như vậy? Đơn giản vì nó là tôi, từ "buồn", "thiếu bạn bè" không có trong cuốn từ điển sống của tôi- một cô bé luôn vui vẻ.
Tôi cũng thuộc tuýt người "học nhiều mà chẳng được bao nhiêu". Ba tôi là thầy giáo dạy Tiếng Anh. Từ nhỏ đến lớn, tôi được tiếp cận với Tiếng Anh rất sớm, vậy mà ở nhiều kì thi tôi vẩn "đều đặn" làm ba mẹ thất vọng vì những lổi sai không đáng của mình. Những lúc đó tôi thấy mình thật vô dụng! Nhưng tôi vô dụng không đồng nghĩa với tôi lùi chí, tôi không cố gắng. Và những nỗ lực của tôi được đền đáp khi tôi vào được trường chuyên của tỉnh với một điểm số khá cao. Có lẽ chính ba mẹ đã truyền cho tôi niềm tin và ý chí để học tập.
Bước vào trường mới, vào cấp ba mà không hề đi học hè tôi tưởng đâu sẽ gặp thật nhiều khó khăn với những cuốn sách rất dày và lượng kiến thức khổng lồ ở lớp mười. Nhưng tôi đã lầm, thầy cô ở đây đã luôn quan tâm, lo lắng ,và tận tụy với học trò. Với những cách nhẹ nhàng nhất, vui nhộn nhất và sâu lắng nhất, họ truyền cho chúng tôi ngọn lửa nhiệt huyết, niềm tin, ý chí để sẳn sàng bước vào năm học mới với những thách thức mới.Các kiến thức tưởng chừng như quá khô khan và khó khăn nhưng đã được thầy cô truyền dạy đến học trò một cách đơn giản, dể dàng. Và chắc chắn là tôi sẽ luôn nổ lực hết mình để học tập thật tốt, xứng đáng với công dạy dổ của thầy cô.
Với tất cả những điều tôi cảm nhận được về mình, tôi nhận thấy rằng tôi vẩn chưa là một điểm nhấn hoàn hảo nhưng bước đầu đã là một dấu chấm nhỏ trên bức phông cuộc sống. Và tôi sẽ cố gắng làm dấu chấm ấy ngày càng đậm nét và lớn hơn nữa. Tôi sẽ chứng tỏ bản thân bằng những tuần học tiếp đến. Rồi tôi sẽ có thật nhiều bạn bè. Rồi mọi người sẽ thật sự cảm nhận được trên mọi phương diện rằng: "Tôi đã lớn". Và dù xảy ra chuyện gì tôi vẩn luôn là chính mình, tôi là ĐOÀN THỊ ÁNH TRINH./.

Bài 5
Tôi- một cô bé bình thường về mọi phương diện( có thể nói vậy) - đến giờ vẫn chưa tin được mình đã là một tân học sinh lớp chuyên anh trường Nguyễn Bỉnh Khiêm.Vì vậy mà khi thầy giáo dạy văn ra đề cho bài viết số một "Tự giới thiệu về bản thân mình và nêu lên cảm nhận về những tuần học đầu tiên", tôi cứ giật mình thon thót, lo lắng đong đầy cả ruột. Thật sự tôi chẳng có điểm gì đặc biệt ( hình như cảm thấy mình chỉ có cái tên là có ý nghĩa một chút). Sinh ra trong một gia đình bình thường với bố mẹ đều làm nghề nha sĩ 9 chắc vì thế mà răng tôi ít bị sâu ), một "ông" anh hai lớn hơn tôi hai tuổi, từ nhỏ tôi đã là người út ít nhất trong nhà. Ba mẹ thương hai anh em tôi lắm, nhưng có lẽ tôi bé nhất nên thường được cưng chiều hơn. Rồi tôi đi học mẫu giáo ( và khóc nhè nguyên một tháng ). Và cứ thế mỗi năm tôi nhảy một bậc (tức là một lớp), đều đặn cho đến bây giờ.
Tôi tự thấy mình cực kì bình thường ( hình như mình nói câu này hơi nhiều thì phải). Tất nhiên trừ việc năm nào cũng đạt học sinh giỏi. Thậm chí nhiều năm liền còn là học sinh xuất sắc nhất lớp ( tự hào ghê !) .Tính tình hơi kì cục, như nhận xét của mấy đứa bạn thân là: "thiên thần và ác quỷ". Tôi rất thích đọc sách văn học, nghe nhạc và giúp mẹ nấu ăn. Tôi không hứng thú với việc học hành lắm ( thật là một nghịch lí ).
Đã có lần, tôi nói điều đó với ba. Trái ngược với sự hình dung của tôi về một cơn giận ụp xuống đầu , bà chỉ cười: "ba biết chứ , hiếm có học sinh nào thật sự yêu thích việc học lắm.Nhưng con ạ, không được đi học còn đau khổ hơn gấp bội. Lúc nhỏ ba cũng vất vả phụ giúp gia đình lắm, nên bỏ dở sự nghiệp học hành". Tôi đỏ hoe mắt, chạnh lòng nghĩ về miền quê nội phi lao cát trắng.
Chính vì không thích học lắm, nên tôi chẳng mặn mà gì với việc thi vào trường chuyên, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận để làm vui lòng ba mẹ. Và thật sự tôi rất ngạc nhiên khi nhận dược tin mình đậu cái rụp. Mấy ngày sau, tôi đi….than thở với mấy đứa bạn về viễn cảnh "đen tối" khi phải đi học xa nhà. Một đứa đã đập bộp vai tôi, nghiêm nghị :
Cậu đừng có than thở nữa.Đậu trường chuyên là mơ uớc của bao người ấy.Cố gắng lên nào, "không có con đường nào trải hoa hồng dẫn tới vinh quang"mà! Nhớ nhà một chút có sao.
Những ngày đầu bước chân vào truờng Nguyễn Bỉnh Khiêm, tôi nhớ nhà thật.Nhớ ba, nhớ mẹ và những món ăn ngon lành mẹ nấu, nhớ anh hai và cả những lúc cải nhau chí choé để giành máy vi tính. Thâm nữa, cái gì cũng lạ lẫm, trường mới bạn mới, lớp mới thầy mới. Một cảm giác buồn bã uỷ mị xâm chiếm tâm hồn ngày đầu tiên tới trường. Nhìn các bạn ríu rít chuyện trò mà lòng cảm thấy chơi vơi lạ.Còn đâu ngôi trường cấp hai thân yêu.Nghe nói vào đây chỉ biết cắm đầu vào học, ai học kém sẽ phải khăn gói về quê, tôi đột nhiên thấy run .
Nhưng sự thật lại khác xa tưởng tượng của tôi. Ngay ngày đầu tiên, cô bạn bí thư vui nhộn đã tổ chức trò giới thiệu bản thân cho cả lớp. Biết tên biết mặt từng người, vui thật. Rồi hát, kể chuyện….tôi hăng hái tham gia, bước ra vỏ ốc khép kín thuở nào. Cả cô giáo chủ nhiệm , các thầy cô giáo bộ môn cũng thật vui tính, dễ gần, không "đáng sợ" như tôi tưởng tượng.
Tôi dần hoà nhập với lớp.Việc tiếp thu bài học cũng ngày càng dễ hơn. Các bạn trong lớp đều rất cởi mở. Tôi đã tự tin bắt chuyện với cô bạn ngồi bên, và chúng tôi ríu rít chuyện trò suốt giờ ra chơi hôm đó! Những nụ cười thân thiện cũng càng lúc càng nở rộ trên môi tôi với mọi người.
Và nỗi nhớ nhà cũng dần phai nhạt. Mỗi cuối tuần , tôi về nhà với nụ cười tươi tắn trên môi, trong niềm vui của cả gia đình.
Bây giờ tôi có thể khẳng định : tôi là chính tôi , bình thường, hoà đồng và không trộn lẫn ! Tôi yêu gia đình một cách sâu sắc nhất, và ở một góc nào đó của trái tim nhỏ này, tôi yêu ngôi trường Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng như lớp 10.4 chuyên Anh với những thành viên mới này như một đại gia đình thứ hai của tôi ! Những tuần học đầu tiên của tôi ở đây đã giúp tôi cảm nhận được điều đó. Tôi sẽ giữ mãi tình cảm ấy, mãi mãi…..