Ôn tập ngữ văn lớp 6 học kì I

Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài
NGUYỄN THU HÀ

Viết một đoạn văn khoảng 6 dòng giới thiệu về bản thân bạn. (Có thêm những chi tiết độc đáo càng tốt)

Mà cũng đừng chép mạng

Hội Pháp Sư
19 tháng 10 2016 lúc 10:24

Tôi tên là Trần Mi Thư Trâm Anh, 14 tuổi là học sinh lớp 6A1 trường Trung học cơ sở Nguyễn Thái Bình, phường 6, quận 4, thành phố Hồ Chí Minh.
Mới đây , tôi đã chia tay với chiếc khăn quàng đỏ để đón nhận chiếc huy hiệu Đoàn viên thanh niên Cộng sản. Rồi sau ngày được kết nạp Đoàn, tôi thấy mình trở thành một người khác hẳn. Đã hết cảnh sáng nào mẹ cũng phải gọi tôi dậy đi học như trước nữa. Chiếc đồng hồ báo thức réo đến hồi chuông thứ hai là tôi đã bật dậy, tự tay xếp dọn chăn màn gọn ghẽ rồi ra sân tập thể dục cùng với ba. Tập thể dục xong, hai cha con chạy bộ dọc đường Nguyễn Tất Thành đến bến Nhà Rồng, hít thở không khí sớm mai trong lành, mát mẻ. Nhìn tôi sải những bước dài, ba cười bảo: “Dạo này con “nhổ giò” rồi đấy!”. Quả thật, tôi cao lênh khênh như cái sào. Đã thế chân tay lại vụng về, lóng ngóng, đụng đâu hư đó. Nhiều lúc muốn giúp đỡ mẹ mà lại ngại làm phiền thêm. Thế nhưng những việc trong nhà cần đến “đàn ông” như sửa điện, sửa nước… là thế nào mẹ cũng nhờ tôi. Tôi hãnh diện về điều đó lắm!


Mỗi tối ngồi vào bàn, tôi không chỉ tự giác học bài, làm bài mà còn thay ba kèm cặp cho em. Em Mi khéo nịnh, thỉnh thoảng khen chị Hai giỏi khiến tôi phổng mũi.


Đám bạn thân cũng nể tôi hơn sau mấy lần tôi từ chối trốn học để đi chơi trò chơi điện tử. Tôi đã tự kiềm chế trước sức cám dỗ ghê gớm của trò chơi ấy, quyết không để nó ảnh hưởng xấu tới kết quả học tập. Tôi nhớ mãi lời cô Hiền, chủ nhiệm lớp 7A năm ngoái: “Chiến thắng bản thân là gay go và vinh quang hơn cả”. Bước đầu, tôi đã sửa được một số thói hư tật xấu như ham chơi, hấp tấp, ích kỉ… Trong sinh hoạt hằng ngày, tôi đã biết quan tâm, chia sẻ vui buồn cùng người thân và gắn bó hơn với mái ấm gia đình.


Dạo này, ba và mẹ không còn phải chở tôi đi học nữa. Ngày ngày, tôi đến trường bằng chiếc xe đạp ba mới mua cho. Vẫn là con đường quen thuộc nhưng sao mọi thứ dường như khác lạ. Bầu trời bát ngát trên đầu. Gió lồng lộng thổi. Tiếng còi tàu âm vang, thôi thúc tôi nghĩ tới chuyến hải hành vượt đại dương mênh mông sóng gió, đến những bến bờ xa lạ. Dòng người và xe cộ nườm nượp ngược xuôi không còn làm tôi e ngại. Nhìn cái gì tôi cũng thấy đẹp đẽ, vui tươi, sống động. Máu tôi dường như chảy mạnh hơn trong huyết quản. Tim tôi muốn cất lên tiếng hát yêu đời. Tự trong thâm tâm, tôi biết rằng mình đã lớn.
Bài 3

Có những lúc tôi chợt buồn khi nghe "người ta" nói về mình…….Rằng tôi khác người , tôi vô dụng. Nhưng !...Vượt lên trên "tất cả" tôi vẫn cứ là tôi.Vẫn sống với chính cá tính và suy nghĩ của mình… Nhiều khi là "khác biệt" . 
Từ nhỏ tôi đã được xem là "đứa trẻ chẳng giống ai". Tôi còn nhớ lắm những kí ức về buổi đầu đến trường. Trong tiết học tôi màu, cô giáo yêu cầu chúng tôi phải tô bầu trời màu xanh. Mọi người bạn của tôi đều nghe theo…chỉ trừ tôi. Lần ấy tôi đã bị các bạn và cả cô giáo chê cười.. Tôi đã thực sự rất buồn.Rằng… tại sao mọi người lại đối xử với tôi như vậy! lẽ nào sự " sáng tạo" của một đứa trẻ lại không được chấp nhận..?…
Có những đêm một mình trong căn phòng vắng, nhìn về xa xa hàng ngàn vì tinh tú … Tôi đã chợt nhận ra rằng mình thật giống mặt trăng. Trơ trọi, lẻ loi và cô đơn, nhưng không lúc nào cũng toả sáng…
……………Rồi năm tháng cũng dần trồi qua……


Lúc này tôi đã là một học sinh lớp 9. Tôi vẫn bị coi là "đứa-trẻ-chẳng-giống-ai". Nhưng… trong chính con người mình, tôi nhận thức được: sự khác biệt làm nên cái tôi, làm nên cá tính mà không ai có thể lẫn lộn. Cứ thế, tôi vẫn tự tin, đàng hoàng mà sống với những gì mình cho là đúng, và bản thân không phải hối hận. Tôi vẫn cứ là tôi- tôi sống trên dư luận của bạn bè, của mọi người xunh quanh……
Lớp chín! Đứng trước sự lựa chọn vào trường cấp ba.Mọi người quanh tôi đã thật sự phản đối khi nghe tôi nói rằng "sẽ-đăng-kí-vào-trường-chuyên". Mọi đôi mắt đều nhìn tôi với vẻ nghi ngại. Không ai tin rằng tôi có đủ khả năng để bước qua cánh cổng "Nguyễn Bỉnh Khiêm" cả ! Nhưng ! Bỏ ngoài tai tất cả, tôi đã lấy sự chế giễu để làm động lực mà bước tới……
Vỡ oà hạnh phúc khi cái ngày tôi tôi biết mình đậu. Đối với tôi chữ "đậu" có ý nghĩa vô cùng. Bao nhiêu năm tôi ấp ủ những điều muốn nói về bản thân về cá tính riêng. Nhưng không có khả năng. Bởi lẻ, chẳng ai tin "tôi-có-thể-làm-được". Nhưng giờ đây, tôi đã có thể tự tin mà nói rằng: "sư khác biệt đôi khi cũng làm nên điều kì diệu. Hãy sống ! Sống với chính bản thân mình !"
Với "chiến-thắng-của-bản-thân-mình" tôi tự tin và tràn đầy hi vọng mà bước vào ngôi trường này. Nguyễn Bỉnh Khiêm! Trải qua mới chỉ ba tuần học, tôi đã thật sự vô cùng "thích thú" với môi trường học tập này. Một môi trường học tập cởi mở giữa thầy và trò. Tất cả mọi học sinh đều có quyền phát huy tính sáng tạo trong học tập cũng như trong các hoạt động….. Dường như tôi đã lựa chọn đúng. Đây như là " vùng đất hứa' để "cá tính khác biệt" của tôi "nảy nở"……Chỉ mới trải qua những tuần học đầu tiên này thôi, Nhưng trong tôi dường như đã có cảm giác thân thuộc, yêu quý….. Những cảm giác, đôi khi tôi cảm thấy thật kì lạ….
"Tôi năm nay mười sáu" . Sẽ còn hai năm học nữa với bao hoài bão , khát vọng dưới maí trường này. Tôi sẽ ra sao, sẽ làm gì, sẽ như thế nào ? Tôi không thể nói trước được.Nhưng tôi tôi vẫn sẽ luôn tin chắc một điều rằng: "tôi vẫn sẽ là chính tôi-sống với cá tính khác biệt!" và tự tin mà nói rằng "tôi là Trần Lê Trọng Nghĩa, học sinh trường chuyên Nguyễn Bỉnh Khiêm!"

Bài 4
Mười lăm tuổi- tôi bước vào cái tuổi mộng mơ nhiều buồn vui và cả những bước ngoặc lớn của cuộc đời. Trải qua một kì thi thật cam go, tôi giờ đây đã đàng hoàng, đỉnh đạc là một học sinh trường chuyên. Tự hào lắm khi được gọi là dân chuyên Anh, tự hào lắm khi khoác trên người tà áo dài- niềm kiêu hảnh của dân tộc Việt Nam và thật tự hào khi được một người công nhận rằng: "Tôi đã lớn". Lớn ư? Con người ta chỉ trưởng thành khi chính họ nhận thức được mình đã lớn, nó không chỉ được biểu hiện trong suy nghĩ mà còn trong các hành động hằng ngày nữa. Vậy tôi đã thật sự lớn? Tôi là ai trong cái thế giơí bao la ngoài kia? Một điểm nhấn hoàn hảo hay chỉ là dấu chấm mờ nhạt trên bức phông đầy màu sắc của cuộc đời? Mẹ kể lại rằng tôi là đứa trẻ "khó nuôi" và lì nhất trong những đứa con của mẹ. Chẳng qua là tôi muốn mẹ ôm mình vào lòng mà nựng thật nhiều, chẳng qua chỉ tại tôi muốn khóc thật to để...luyện giọng. Vậy mà mỗi cái việc tôi "oe oe" suốt ngày mà nó trở thành một nickname "khó đụng hàng" của tôi luôn.Ở nhà ai cũng gọi tôi là "e". Thế mà giờ đây bé e không còn cần phải được "ẵm ngửa", dổ dành nữa rồi, bé e đã lớn, bé e thật chỉnh chu chững chạc mặc áo daì đi học. Một bước ngoặc lớn đó chứ nhỉ!
Tôi là một người luôn sống vì bạn bè! Cứ hỏi những đứa bạn lớp cũ của tôi thì biết,bạn bè như một phần của tôi. Trong tim tôi vẫn luôn có một ngăn để cất giử tình bạn. Vậy mà...Lên lớp mới, thầy cô mới, bạn mới, tôi như con chim nhỏ bay phải vào vùng đất tuy màu mở, với thật nhiều những chú chim đầy màu sắc khác nhưng...lạ lẫm quá! Nó bị chơi vơi, lạc lỏng trong một khoảng trời xa lạ. Nó cô đơn, nó lạnh, nó cần những bàn tay, những cái nhìn, những nụ cươì của các bạn mới để sưởi ấm. Nhưng cho đến bây giờ thì hình như đó quả thật là một điều quá sức xa xỉ với nó. Vẩn còn lạnh, lạnh lắm! Mọi thứ đến với nó qủa thật đã không tròn trịa như nó nghĩ. Gay go thật! Nhưng nó sẽ cố gắng, sẽ luôn vững tin rằng rồi sẽ có một ngày nó có thể hòa nhập và cùng vui chơi với các bạn trong lớp. Sao nó lại có thể có được niềm tin lớn như vậy? Đơn giản vì nó là tôi, từ "buồn", "thiếu bạn bè" không có trong cuốn từ điển sống của tôi- một cô bé luôn vui vẻ.
Tôi cũng thuộc tuýt người "học nhiều mà chẳng được bao nhiêu". Ba tôi là thầy giáo dạy Tiếng Anh. Từ nhỏ đến lớn, tôi được tiếp cận với Tiếng Anh rất sớm, vậy mà ở nhiều kì thi tôi vẩn "đều đặn" làm ba mẹ thất vọng vì những lổi sai không đáng của mình. Những lúc đó tôi thấy mình thật vô dụng! Nhưng tôi vô dụng không đồng nghĩa với tôi lùi chí, tôi không cố gắng. Và những nỗ lực của tôi được đền đáp khi tôi vào được trường chuyên của tỉnh với một điểm số khá cao. Có lẽ chính ba mẹ đã truyền cho tôi niềm tin và ý chí để học tập.
Bước vào trường mới, vào cấp ba mà không hề đi học hè tôi tưởng đâu sẽ gặp thật nhiều khó khăn với những cuốn sách rất dày và lượng kiến thức khổng lồ ở lớp mười. Nhưng tôi đã lầm, thầy cô ở đây đã luôn quan tâm, lo lắng ,và tận tụy với học trò. Với những cách nhẹ nhàng nhất, vui nhộn nhất và sâu lắng nhất, họ truyền cho chúng tôi ngọn lửa nhiệt huyết, niềm tin, ý chí để sẳn sàng bước vào năm học mới với những thách thức mới.Các kiến thức tưởng chừng như quá khô khan và khó khăn nhưng đã được thầy cô truyền dạy đến học trò một cách đơn giản, dể dàng. Và chắc chắn là tôi sẽ luôn nổ lực hết mình để học tập thật tốt, xứng đáng với công dạy dổ của thầy cô.
Với tất cả những điều tôi cảm nhận được về mình, tôi nhận thấy rằng tôi vẩn chưa là một điểm nhấn hoàn hảo nhưng bước đầu đã là một dấu chấm nhỏ trên bức phông cuộc sống. Và tôi sẽ cố gắng làm dấu chấm ấy ngày càng đậm nét và lớn hơn nữa. Tôi sẽ chứng tỏ bản thân bằng những tuần học tiếp đến. Rồi tôi sẽ có thật nhiều bạn bè. Rồi mọi người sẽ thật sự cảm nhận được trên mọi phương diện rằng: "Tôi đã lớn". Và dù xảy ra chuyện gì tôi vẩn luôn là chính mình, tôi là ĐOÀN THỊ ÁNH TRINH./.

Bài 5
Tôi- một cô bé bình thường về mọi phương diện( có thể nói vậy) - đến giờ vẫn chưa tin được mình đã là một tân học sinh lớp chuyên anh trường Nguyễn Bỉnh Khiêm.Vì vậy mà khi thầy giáo dạy văn ra đề cho bài viết số một "Tự giới thiệu về bản thân mình và nêu lên cảm nhận về những tuần học đầu tiên", tôi cứ giật mình thon thót, lo lắng đong đầy cả ruột. Thật sự tôi chẳng có điểm gì đặc biệt ( hình như cảm thấy mình chỉ có cái tên là có ý nghĩa một chút). Sinh ra trong một gia đình bình thường với bố mẹ đều làm nghề nha sĩ 9 chắc vì thế mà răng tôi ít bị sâu ), một "ông" anh hai lớn hơn tôi hai tuổi, từ nhỏ tôi đã là người út ít nhất trong nhà. Ba mẹ thương hai anh em tôi lắm, nhưng có lẽ tôi bé nhất nên thường được cưng chiều hơn. Rồi tôi đi học mẫu giáo ( và khóc nhè nguyên một tháng ). Và cứ thế mỗi năm tôi nhảy một bậc (tức là một lớp), đều đặn cho đến bây giờ.
Tôi tự thấy mình cực kì bình thường ( hình như mình nói câu này hơi nhiều thì phải). Tất nhiên trừ việc năm nào cũng đạt học sinh giỏi. Thậm chí nhiều năm liền còn là học sinh xuất sắc nhất lớp ( tự hào ghê !) .Tính tình hơi kì cục, như nhận xét của mấy đứa bạn thân là: "thiên thần và ác quỷ". Tôi rất thích đọc sách văn học, nghe nhạc và giúp mẹ nấu ăn. Tôi không hứng thú với việc học hành lắm ( thật là một nghịch lí ).
Đã có lần, tôi nói điều đó với ba. Trái ngược với sự hình dung của tôi về một cơn giận ụp xuống đầu , bà chỉ cười: "ba biết chứ , hiếm có học sinh nào thật sự yêu thích việc học lắm.Nhưng con ạ, không được đi học còn đau khổ hơn gấp bội. Lúc nhỏ ba cũng vất vả phụ giúp gia đình lắm, nên bỏ dở sự nghiệp học hành". Tôi đỏ hoe mắt, chạnh lòng nghĩ về miền quê nội phi lao cát trắng.
Chính vì không thích học lắm, nên tôi chẳng mặn mà gì với việc thi vào trường chuyên, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận để làm vui lòng ba mẹ. Và thật sự tôi rất ngạc nhiên khi nhận dược tin mình đậu cái rụp. Mấy ngày sau, tôi đi….than thở với mấy đứa bạn về viễn cảnh "đen tối" khi phải đi học xa nhà. Một đứa đã đập bộp vai tôi, nghiêm nghị :
Cậu đừng có than thở nữa.Đậu trường chuyên là mơ uớc của bao người ấy.Cố gắng lên nào, "không có con đường nào trải hoa hồng dẫn tới vinh quang"mà! Nhớ nhà một chút có sao.
Những ngày đầu bước chân vào truờng Nguyễn Bỉnh Khiêm, tôi nhớ nhà thật.Nhớ ba, nhớ mẹ và những món ăn ngon lành mẹ nấu, nhớ anh hai và cả những lúc cải nhau chí choé để giành máy vi tính. Thâm nữa, cái gì cũng lạ lẫm, trường mới bạn mới, lớp mới thầy mới. Một cảm giác buồn bã uỷ mị xâm chiếm tâm hồn ngày đầu tiên tới trường. Nhìn các bạn ríu rít chuyện trò mà lòng cảm thấy chơi vơi lạ.Còn đâu ngôi trường cấp hai thân yêu.Nghe nói vào đây chỉ biết cắm đầu vào học, ai học kém sẽ phải khăn gói về quê, tôi đột nhiên thấy run .
Nhưng sự thật lại khác xa tưởng tượng của tôi. Ngay ngày đầu tiên, cô bạn bí thư vui nhộn đã tổ chức trò giới thiệu bản thân cho cả lớp. Biết tên biết mặt từng người, vui thật. Rồi hát, kể chuyện….tôi hăng hái tham gia, bước ra vỏ ốc khép kín thuở nào. Cả cô giáo chủ nhiệm , các thầy cô giáo bộ môn cũng thật vui tính, dễ gần, không "đáng sợ" như tôi tưởng tượng.
Tôi dần hoà nhập với lớp.Việc tiếp thu bài học cũng ngày càng dễ hơn. Các bạn trong lớp đều rất cởi mở. Tôi đã tự tin bắt chuyện với cô bạn ngồi bên, và chúng tôi ríu rít chuyện trò suốt giờ ra chơi hôm đó! Những nụ cười thân thiện cũng càng lúc càng nở rộ trên môi tôi với mọi người.
Và nỗi nhớ nhà cũng dần phai nhạt. Mỗi cuối tuần , tôi về nhà với nụ cười tươi tắn trên môi, trong niềm vui của cả gia đình.
Bây giờ tôi có thể khẳng định : tôi là chính tôi , bình thường, hoà đồng và không trộn lẫn ! Tôi yêu gia đình một cách sâu sắc nhất, và ở một góc nào đó của trái tim nhỏ này, tôi yêu ngôi trường Nguyễn Bỉnh Khiêm cũng như lớp 10.4 chuyên Anh với những thành viên mới này như một đại gia đình thứ hai của tôi ! Những tuần học đầu tiên của tôi ở đây đã giúp tôi cảm nhận được điều đó. Tôi sẽ giữ mãi tình cảm ấy, mãi mãi…..

 

Các câu hỏi tương tự
Công chúa ánh dương
Xem chi tiết
Nguyễn Tú Chi
Xem chi tiết
Nguyễn thị xuân mai
Xem chi tiết
Nguyễn Thu Ngà
Xem chi tiết
Happy girl
Xem chi tiết
Nguyễn Thị Kim Thúy
Xem chi tiết
Tiên Cherry
Xem chi tiết
Mai Phạm
Xem chi tiết
Nguyễn Văn Tùng
Xem chi tiết