Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Hoa Thiên Lý
Xem chi tiết
Tran Van Dat
29 tháng 1 2016 lúc 17:38

Để thưởng cho thành tích học tập của em, chủ nhật tuần qua, ba em dẫn em đi xem đá bóng tại sân vận động Vinh Thái. Nơi đây đã diễn ra cuộc tranh tài giữa hai đội tuyển Vĩnh Long và Đồng Tháp vào lúc mười làm giờ ba mươi phút.

Sân vận động vào lúc này thật là nhộn nhịp. Khán giả đông nghẹt cả hai khán đài A và B. Các cầu thủ của hai đội đã ra sân, trông cầu thủ nào cũng to, cao khỏe mạnh với nước da màu đồng hun của dân chài lưới. Đội Vĩnh Long mặc quần áo xanh, đội Đồng Tháp mặc áo đỏ quần trắng. Cả hai đội đang đứng thành hàng ngang chính vạch vôi giữa sân. Sau khi cúi đầu chào khán giả, cầu thủ đội Vĩnh Long lần lượt bắt tay các cầu thủ Đồng Tháp trên tinh thần đoàn kết hữu nghị. Cuộc thi đấu bắt đầu bằng một tiếng còi báo hiệu của trọng tài.

Bầu trời cao xanh mênh mông, ánh nắng chan hòa cùng những làn gió từ biển Đông thổi vào làm cho tiết trời dịu lại. Đội Đồng Tháp được giao bóng trước, do đó họ có lợi thế tấn công ngay từ phút đầu. Từ phía phải, tiền vệ sô bảy nhận được bóng từ vạch vôi giữa sân do đồng đội chuyền đến, anh nhanh nhẹn cho bóng lách qua hậu vệ trái của đội Vĩnh Long rồi bằng một động tác xoay người khéo léo, anh tạt bóng qua cho số chín tiền đạo trái. Số chín đội Đồng Tháp như một con mèo vồ chuột, quả bóng dính vào chân anh như mạt sắt dính vào nam châm. Không chần chừ, anh lừa bóng qua hậu vệ đối phương và bất ngờ tung cú sút bằng chân trái vào khung thành đội Vĩnh Long. Quả bóng vừa căng vừa lắt léo, mọi người cứ ngỡ là Đồng Tháp sẽ ghi được bàn thắng đầu tiên sau ba phút đầu của hiệp một. Nhưng thủ thành đội Vĩnh Long đã phán đoán chính xác đường bay của quả bóng. Anh bật người lên cao, vươn đôi tay bắt gọn quả bóng trong tay rồi nhào người lăn một vòng, đẹp như một nghệ sĩ xiếc trong tiếng vỗ tay như sấm dậy. Không khí cuộc đấu đã bắt đầu quyết liệt. Hai đội cân tài ngang sức nên đến gần cuối hiệp một, vẫn chưa có đội nào chọc thủng lưới đối phương. Khán giả bàn tán xôn xao. Người thì cho Đồng Tháp có thể thắng, người lại bảo Vĩnh Long có nhiều cú đột phá hiểm hóc lại đá trên sân nhà nên rất lợi thế.

Đến hiệp hai, trận đấu lại càng quyết liệt hơn. Nhiều pha trông thật đẹp mắt và cũng thật hồi hộp. Những quả đánh đầu, vôlê lắt léo lắm lúc làm cho khán giả thót cả tim. Những tiếng hoan hô, la hét, cổ vũ cho đội mình ở cả hai khán đài thỉnh thoảng lại dậy lên như sấm mùa hạ. Cuộc tranh tài vẫn diễn ra ngày một gay go, quyết liệt hơn. Đến phút tám mươi bảy, cầu thủ số mười tiền đạo của đội Đồng Tháp nhận bóng từ đồng đội phía trái tạt sang đúng tầm, anh xoay người một góc chín mươi độ tung một cú sút xoáy lòng. Quả bóng chui vào góc chết bên phải, ghi bàn thắng duy nhất cho trận đấu.

Ra về, mặc dù đội nhà thất bại nhưng em cảm thấy vui vì được tận mắt theo dõi một trận đá bóng hay từ đầu đến cuối.



 

Nguyễn Thái Bình
29 tháng 1 2016 lúc 15:33

Bài viết

Em là một phan hâm mộ cuồng nhiệt của môn thể thao vua. ở trong gia đình, em và bố đều ham thích môn bóng đá và đặc biệt luôn là cổ động viên trung thành của đội tuyển Anh. Cuối mỗi tuần, hôm nào em cũng thức xem những trận bóng của đội tuyển Anh cùng bố. Một không khí thể thao tràn ngập căn phòng chỉ vẻn vẹn có mỗi... hai cổ động viên. Tuần vừa qua, ti vi có tường thuật trực tiếp trận thi đấu giữa hai đội tuyển những con sư tử nh và những con đại bàng trắng Ba Lan. Trận thi đấu đó thực sự đã làm nức lòng bao nhiêu cổ động viên.

Hôm ấy em làm bài tập xong rất sớm rồi đi ngủ. Chả là trận đấu bóng dễn ra vào lúc đêm khuya. Đúng một giờ 30 phút, bố đánh thức em. Bao giờ cũng vậy. Rửa mặt xong, em vào ngồi cùng bố trên một chiếc sa lon. Không khí nóng từ trận đấu dường như lan cả ra ngoài. Hôm nay đội tuyển Anh được thi đấu trên sân nhà và bắt buộc phải thắng mới chiếm được ngôi đầu bảng tư chính các cầu thủ Ba Lan. Bao yếu tố hợp lại để làm nên tính hấp dẫn của trận cầu này.

Sau tiếng còi khai cụôc của ông trọng tài rất đẹp mã người Đan Mạch, các cầu thủ Anh nhanh chóng đẩy cao đội hình và liên tiếp có các tình huống nguy hiểm tạo về phía cầu môn của đội tuyển Ba Lan. Hôm nay đúng là một ngày vất vả của hàng thủ đội Ba Lan khi liên tiếp phải ngăn cản các pha đi bóng đầy kỹ thuật của các tiền đạo hàng đầu thế giới như Rooney hay là Owen,...

 Hai bố con vẫn hồi hộp dõi theo những lời bình luận quen thuộc của anh Vũ Quang Huy. Trận đấu càng ngày càng diễn ra căng thẳng và hấp dẫn. Đáp lại những đợt tấn công đa dạng từ hai cánh hay từ trung lộ của đội Anh, các cầu thủ tiền đạo của Ba Lan cũng có những đường phản công, những cú sút xa nguy hiểm không ít lần làm đứng tim những cổ động viên Anh. Nhưng cũng phải chờ tới phút thứ 43 của hiệp một, từ một đợt tấn công biên, tiền vệ J. Colen của đội tuyển Anh đã tung một sú sút cực mạnh từ ngoài vòng cấm. Cú chạm bóng đầy nhạy cảm bằng gót giầu của tiền đạo owen đã làm nổ tung không khí trên sân vận động quốc gia của đảo quốc sương mù. Đội Anh dẫn trước một bàn.

Nhưng bóng đá bao giờ cũng chứa đựng những bất ngờ. Không đầy một phút sau, lợi dụng sự sơ hở của hàng thủ đội tuyển Anh, cầu thủ Ba lan đã có một pha bất vô lê vô cùng đẹp mắt san hoà tỷ số cho tuyển Ba Lan. Hai đội tuyển ra sân tạm nghỉ trong tư thế ngang phân, còn cổ động viên hai đội tuyển thì đã có vô số lý do để ăn mừng.

Mười lăm phút sau, trận cầu trở lại. Hai đội vẫn giữ phong cách chơi như cũ nhưng đội tuyển Anh đã có những điều chỉnh để hòng tìm kiếm bàn thắng thứ hai. Cuối cùng điều chờ đợi của bố và em cũng đến. Vào giữa hiệp hai, đội tuyển Anh đã một lần nữa vượt lên nhờ bàn thắng của tiền vệ F. LAm Pard. Thế giằng co vẫn tiếp tục diễn ra. Phút cuối của trận đấu tiền đạo của Ba lan sau khi có pha qua người kỹ thuật đã nốc bóng qua đầu thủ thành Rôbinsơn. Rất may trái bóng chỉ sượt sà. Pha bóng làm cả em và bố lặng im đến tận khi trận cầu kết thúc.

Hôm ấy đội tuyển Anh vượt qua Ba lan khi chỉ hơn một bàn sát nút. Nhưng chiến thắng khiến cả bố và em đều rất vui mừng. Các bạn ạ? Nếu các bạn chưa từng xem bóng đá, các bạn hãy thử một lần. Tôi tôi đó là một môn thể thao đầy thú vị và rất đáng xem.

Phạm Tuấn Phúc
Xem chi tiết
๖ۣۜHả๖ۣۜI
18 tháng 11 2021 lúc 14:57

đúng

Đại Tiểu Thư
18 tháng 11 2021 lúc 14:57

Đúng

Phạm Nguyễn Hưng Phát
20 tháng 11 2021 lúc 15:34

Đúng.

Easy answer!!!!!!!!

Nguyễn Khương Thoa
Xem chi tiết
M r . V ô D a n h
Xem chi tiết
Sunn
14 tháng 5 2021 lúc 10:22

TK

Thứ năm tuần trước, em đi học về bị mắc mưa bên ướt hết người. Đến nửa đêm, cơn sốt ập tới. Nhà chỉ có hai mẹ con vì ba đang công tác ở xa. Mẹ lo lắm, thức suốt đêm canh chừng bên em. Cơn sốt quái ác thật. Trán em thì nóng bừng bừng mà chân tay lại lạnh cóng. Cái lạnh như từ trong xương tuỷ toả ra khiến em run cầm cập: "Mẹ ơi! Con rét lắm! Mẹ đắp chăn cho con!". Mẹ ghì chặt em vào lòng, an ủi: "Mẹ biết rồi! Con cảm lạnh đấy mà! Cứ bình tĩnh nhé! Mẹ sẽ đuổi cơn sốt đi ngay!". Mẹ đặt em nằm ngay ngắn rồi đi lấy thuốc. Viên thuốc hạ sốt sủi bọt tan rất nhanh trong cốc nước. Mẹ khẽ nâng đầu em lên, ghé cốc vào miệng em, dỗ dành: "Ngoan nào! Con cố uống một hơi cho hết, sau đó ngủ một giấc, tỉnh dậy là khoẻ thôi!". Vâng lời mẹ, em uống thuốc rồi cố nhắm mắt nhưng đầu óc cứ căng lên, khó chịu vô cùng. Mẹ dấp nước mát vào chiếc khăn bông, đắp lên trán em. Mẹ nhẹ nhàng xoa dầu nóng vào lưng, vào ngực, vào hai bàn chân, bàn tay em. Tiếng xuýt xoa nho nhỏ của mẹ cứ văng vẳng bên tai em trong giấc ngủ chập chờn: "Khổ thân con tôi!". Tự nhiên, nước mắt ứa trên mi em cay xót. Mẹ ơi! Con thương mẹ biết chừng nào! Em vòng tay ôm ngang lưng mẹ rồi thiếp đi lúc nào không biết... “Ò ó o o...!” Chú gà trống đã cất lên tiếng gáy giòn giã, báo hiệu một ngày mới bắt đầu. Em mở mắt nhìn quanh tìm mẹ mà không thấy mẹ đâu. Chưa kịp gọi thì em đã nghe tiếng guốc và giọng nói quen thuộc của mẹ: "Dung dậy rồi đấy ư? Mẹ nấu cháo giải cảm cho con rồi đấy! Đánh răng xong con ăn hết bát cháo hành này, mẹ sẽ cho con uống thuốc. Đến trưa nếu hết sốt, mẹ sẽ đưa con đi học. Nếu còn yếu thì mẹ viết đơn xin phép cô cho con nghỉ hôm nay". Nhìn quầng thâm quanh đôi mắt mẹ, em biết cả đêm qua mẹ thức để săn sóc cho em. Cơn sốt đã lui, dẫu đầu còn váng vất nhưng em cảm thấy đỡ hơn nhiều. Quả là đôi bàn tay mẹ như có phép màu. Mẹ là bóng mát che chở cho con suốt cả cuộc đời. Công ơn của mẹ đối với con sâu nặng biết chừng nào! Con mong sau này lớn lên sẽ đáp đền công ơn trời biển ấy.

Ngô Thế Trường ( CRIS DE...
Xem chi tiết
Wall HaiAnh
21 tháng 3 2018 lúc 21:25

Trả lời

Là một cô bé nên ít khi tôi quan tâm đến thể thao mà chỉ thích xem chương trình nấu ăn và thời trang. Nhưng dịp dó, Sea-Game đang diễn ra rất sôi nổi. Tối nào trong bữa cơm, gia đình tôi cũng xem các trận thi đấu và cổ vũ rất nhiệt tình cho đội chủ nhà Việt Nam. Nhờ đó, tôi được chiêm ngưỡng hình ảnh một lực sĩ đang cử tạ rất tuyệt.

Cử tạ là bộ môn thi đấu ngày càng được nhiều người quan tâm. Không chỉ nam giới mà bây giờ có nhiều cô gái cũng tham gia nên càng tạo thêm tính hấp dẫn. Vì không mấy khi xem thể thao nên tôi chẳng biết vận động viên nào cả. Nghe họ  nói, tôi biết lực sĩ chuẩn bị thi đấu là vận động viên Hoàng Anh Tuấn, một lực sĩ đang nổi tiếng ở nước nhà. Nhìn anh thật ấn tượng.
 Không cao lớn lắm nhưng anh trông thật khỏe mạnh với những bắp thịt săn chắc. Hai cổ tay và hai đầu gối của anh được quấn nhưng dải băng. Đặc biệt là gương mặt với đôi lông mày rậm toát lên vẻ cương nghị. Nhìn anh thật tự tin bước vào sàn đấu. Anh hít thở một hơi thật dài, bình tĩnh cúi xuống. Màn thi đấu đã thực sự bắt đầu rồi, cả nhà tôi ai cũng chờ đợi. Còn tôi, bỗng dưng thấy hồi hộp lạ và thầm mong lực sĩ Anh Tuấn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Một tiếng chuông vang lên, lực sĩ vào cuộc. Gương mặt cương nghị của anh bộc lộ đầy sự quyết tâm. Hai đầu lông mày kéo lại gần nhau hơn, môi anh mím chặt lại, trên trán những đường gân nổi lên mỗi lúc một rõ thể hiện sức nặng của quả tạ. Hai cánh tay của anh nom săn chắc hơn bao giờ hết. Phần cơ nổi lên cuồn cuộn tựa như được làm bằng thép nung. Quan trọng nhất là đôi chân của người lực sĩ. Hai chân trụ vững chải như dính liền trên mặt đất, từ từ nâng lên cao, đưa người và quả tạ đến đích. Hai cánh tay anh thẳng, giang rộng hình chữ V khiến tôi liên tưởng đến biểu tượng của đất nước Việt Nam và sự chiến thắng. Khuôn mặt người lực sĩ mỗi lúc đỏ thêm lên theo sức nặng của quả tạ. Có một tích tắc, đôi tay anh run run như làm rơi quả tạ xuống đất khiên khán giả kêu ồ lên. Mắt tôi không rời màn hình, tay tôi thì đã đặt lên ngực trái từ bao giờ. Có lẽ tôi còn hồi hộp hơn mọi người nữa. Nhưng thật may, sự cổ vũ nhiệt tình của hàng triệu con tim nơi quê nhà đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Đôi tay, bàn chân anh cứng cáp lạ thường. Dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhanh nhẹn xoạc chân, hai tay đưa quả tạ lên cao đầy cương quyết. Tiếng hô ngắn nhưng vang của anh như một nốt nhạc cao vút, kết thúc màn thi đầy ấn tượng và gay cấn. Sau vài giây, anh hạ tay, đặt quá tạ xuống nền một cách bình thản. Trên trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi khiến khán giả nức lòng. Anh cúi người, vẫy tay chào khán giả. Đôi mắt anh sáng lên niềm tin chiến thắng.
 Người lực sĩ lui vào bên trong rồi mà hình ảnh của anh vẫn hiện lên rõ rệt trong tôi. Trước đây tôi vẫn cho rằng thể thao có gì hay chứ, thật khô khan và buồn tẻ. Nhưng hôm nay qua cuộc thi đấu này mà tôi mới vỡ lẽ, thể thao thật tuyệt vời. Nó cũng chứa đựng rất nhiều giá trị, sức khỏe, đoàn kết, hiểu biết và kết tinh truyền thông, tinh thần dân tộc... Thể thao đưa chúng ta đến gần nhau và đến gần với thế giới hơn. Chẳng vì thế mà đất nước ta ngày càng được bạn bè quốc tế coi trọng.

tran cam tu
21 tháng 3 2018 lúc 21:30

mb -giới thiệu về chương trình đã thấy người lực sĩ

-miêu tả chung về người lực sĩ

tb-miêu tả:+thân hinh:khỏe mạnh,đầy đặn

+đôi mắt rực lửa như đang muốn đốt cháy

+da ngăm đen cho thấy sự khỏe mạnh vốn có

-miêu tả hành động của người lực sĩ

kb-nêu suy nghĩ của bản thân

-nêu lên sự mong muốn của mình 

 Gouenji Shuuya
1 tháng 4 2018 lúc 14:05

Cử tạ là bộ môn thi đấu ngày càng được nhiều người quan tâm. Không chỉ nam giới mà bây giờ có nhiều cô gái cũng tham gia nên càng tạo thêm tính hấp dẫn. Vì không mấy khi xem thể thao nên tôi chẳng biết vận động viên nào cả. Nghe họ  nói, tôi biết lực sĩ chuẩn bị thi đấu là vận động viên Hoàng Anh Tuấn, một lực sĩ đang nổi tiếng ở nước nhà. Nhìn anh thật ấn tượng.
 
Không cao lớn lắm nhưng anh trông thật khỏe mạnh với những bắp thịt săn chắc. Hai cổ tay và hai đầu gối của anh được quấn nhưng dải băng. Đặc biệt là gương mặt với đôi lông mày rậm toát lên vẻ cương nghị. Nhìn anh thật tự tin bước vào sàn đấu. Anh hít thở một hơi thật dài, bình tĩnh cúi xuống. Màn thi đấu đã thực sự bắt đầu rồi, cả nhà tôi ai cũng chờ đợi. Còn tôi, bỗng dưng thấy hồi hộp lạ và thầm mong lực sĩ Anh Tuấn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Một tiếng chuông vang lên, lực sĩ vào cuộc. Gương mặt cương nghị của anh bộc lộ đầy sự quyết tâm. Hai đầu lông mày kéo lại gần nhau hơn, môi anh mím chặt lại, trên trán những đường gân nổi lên mỗi lúc một rõ thể hiện sức nặng của quả tạ. Hai cánh tay của anh nom săn chắc hơn bao giờ hết. Phần cơ nổi lên cuồn cuộn tựa như được làm bằng thép nung. Quan trọng nhất là đôi chân của người lực sĩ. Hai chân trụ vững chải như dính liền trên mặt đất, từ từ nâng lên cao, đưa người và quả tạ đến đích. Hai cánh tay anh thẳng, giang rộng hình chữ V khiến tôi liên tưởng đến biểu tượng của đất nước Việt Nam và sự chiến thắng. Khuôn mặt người lực sĩ mỗi lúc đỏ thêm lên theo sức nặng của quả tạ. Có một tích tắc, đôi tay anh run run như làm rơi quả tạ xuống đất khiên khán giả kêu ồ lên. Mắt tôi không rời màn hình, tay tôi thì đã đặt lên ngực trái từ bao giờ. Có lẽ tôi còn hồi hộp hơn mọi người nữa. Nhưng thật may, sự cổ vũ nhiệt tình của hàng triệu con tim nơi quê nhà đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Đôi tay, bàn chân anh cứng cáp lạ thường. Dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhanh nhẹn xoạc chân, hai tay đưa quả tạ lên cao đầy cương quyết. Tiếng hô ngắn nhưng vang của anh như một nốt nhạc cao vút, kết thúc màn thi đầy ấn tượng và gay cấn. Sau vài giây, anh hạ tay, đặt quá tạ xuống nền một cách bình thản. Trên trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi khiến khán giả nức lòng. Anh cúi người, vẫy tay chào khán giả. Đôi mắt anh sáng lên niềm tin chiến thắng.
 
Người lực sĩ lui vào bên trong rồi mà hình ảnh của anh vẫn hiện lên rõ rệt trong tôi. Trước đây tôi vẫn cho rằng thể thao có gì hay chứ, thật khô khan và buồn tẻ. Nhưng hôm nay qua cuộc thi đấu này mà tôi mới vỡ lẽ, thể thao thật tuyệt vời. Nó cũng chứa đựng rất nhiều giá trị, sức khỏe, đoàn kết, hiểu biết và kết tinh truyền thông, tinh thần dân tộc... Thể thao đưa chúng ta đến gần nhau và đến gần với thế giới hơn. Chẳng vì thế mà đất nước ta ngày càng được bạn bè quốc tế coi trọng.

Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
14 tháng 6 2018 lúc 9:54

a. Mở bài

- Giới thiệu cho người đọc biết, em đã được chứng kiến cảnh người lực sĩ đang cử tạ ở đâu? (chứng kiến trực tiếp hay xem trên vô tuyến, trên phim ảnh, báo chí, sách vở,…).

b. Thân bài

- Miêu tả lại chân dung của người đó khi bước ra sân khấu.

   + Khuôn mặt ra sao?

   + Thân hình như thế nào? (ước chừng về chiều cao, cân nặng,…).

   + Đặc biệt chú ý miêu tả những cơ bắp của người lực sĩ.

- Miêu tả hành động của người lực sĩ khi nâng tạ.

   + Động tác chuẩn bị như thế nào?

   + Lúc nâng tạ, người lực sĩ đã gắng sức ra sao?

   + Lúc thả quả tạ nặng đó xuống mặt đất, người lực sĩ vẫn thể hiện được sự dũng mãnh như thế nào?

c. Kết bài

- Hình ảnh người lực sĩ gợi cho em sự thích thú và thán phục như thế nào?

- Từ đó em rút ra được bài học gì về vai trò của sức khoẻ và quá trình rèn luyện sức khoẻ.

Bỉ_Ngạn
Xem chi tiết
❊ Linh ♁ Cute ღ
29 tháng 3 2018 lúc 21:23

Là một cô bé nên ít khi tôi quan tâm đến thể thao mà chỉ thích xem chương trình nấu ăn và thời trang. Nhưng dịp dó, Sea-Game đang diễn ra rất sôi nổi. Tối nào trong bữa cơm, gia đình tôi cũng xem các trận thi đấu và cổ vũ rất nhiệt tình cho đội chủ nhà Việt Nam. Nhờ đó, tôi được chiêm ngưỡng hình ảnh một lực sĩ đang cử tạ rất tuyệtj

 Cử tạ là bộ môn thi đấu ngày càng được nhiều người quan tâm. Không chỉ nam giới mà bây giờ có nhiều cô gái cũng tham gia nên càng tạo thêm tính hấp dẫn. Vì không mấy khi xem thể thao nên tôi chẳng biết vận động viên nào cả. Nghe họ  nói, tôi biết lực sĩ chuẩn bị thi đấu là vận động viên Hoàng Anh Tuấn, một lực sĩ đang nổi tiếng ở nước nhà. Nhìn anh thật ấn tượng.
 
Không cao lớn lắm nhưng anh trông thật khỏe mạnh với những bắp thịt săn chắc. Hai cổ tay và hai đầu gối của anh được quấn nhưng dải băng. Đặc biệt là gương mặt với đôi lông mày rậm toát lên vẻ cương nghị. Nhìn anh thật tự tin bước vào sàn đấu. Anh hít thở một hơi thật dài, bình tĩnh cúi xuống. Màn thi đấu đã thực sự bắt đầu rồi, cả nhà tôi ai cũng chờ đợi. Còn tôi, bỗng dưng thấy hồi hộp lạ và thầm mong lực sĩ Anh Tuấn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Một tiếng chuông vang lên, lực sĩ vào cuộc. Gương mặt cương nghị của anh bộc lộ đầy sự quyết tâm. Hai đầu lông mày kéo lại gần nhau hơn, môi anh mím chặt lại, trên trán những đường gân nổi lên mỗi lúc một rõ thể hiện sức nặng của quả tạ. Hai cánh tay của anh nom săn chắc hơn bao giờ hết. Phần cơ nổi lên cuồn cuộn tựa như được làm bằng thép nung. Quan trọng nhất là đôi chân của người lực sĩ. Hai chân trụ vững chải như dính liền trên mặt đất, từ từ nâng lên cao, đưa người và quả tạ đến đích. Hai cánh tay anh thẳng, giang rộng hình chữ V khiến tôi liên tưởng đến biểu tượng của đất nước Việt Nam và sự chiến thắng. Khuôn mặt người lực sĩ mỗi lúc đỏ thêm lên theo sức nặng của quả tạ. Có một tích tắc, đôi tay anh run run như làm rơi quả tạ xuống đất khiên khán giả kêu ồ lên. Mắt tôi không rời màn hình, tay tôi thì đã đặt lên ngực trái từ bao giờ. Có lẽ tôi còn hồi hộp hơn mọi người nữa. Nhưng thật may, sự cổ vũ nhiệt tình của hàng triệu con tim nơi quê nhà đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Đôi tay, bàn chân anh cứng cáp lạ thường. Dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhanh nhẹn xoạc chân, hai tay đưa quả tạ lên cao đầy cương quyết. Tiếng hô ngắn nhưng vang của anh như một nốt nhạc cao vút, kết thúc màn thi đầy ấn tượng và gay cấn. Sau vài giây, anh hạ tay, đặt quá tạ xuống nền một cách bình thản. Trên trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi khiến khán giả nức lòng. Anh cúi người, vẫy tay chào khán giả. Đôi mắt anh sáng lên niềm tin chiến thắng.
 
Người lực sĩ lui vào bên trong rồi mà hình ảnh của anh vẫn hiện lên rõ rệt trong tôi. Trước đây tôi vẫn cho rằng thể thao có gì hay chứ, thật khô khan và buồn tẻ. Nhưng hôm nay qua cuộc thi đấu này mà tôi mới vỡ lẽ, thể thao thật tuyệt vời. Nó cũng chứa đựng rất nhiều giá trị, sức khỏe, đoàn kết, hiểu biết và kết tinh truyền thông, tinh thần dân tộc... Thể thao đưa chúng ta đến gần nhau và đến gần với thế giới hơn. Chẳng vì thế mà đất nước ta ngày càng được bạn bè quốc tế coi trọng.

quách anh thư
29 tháng 3 2018 lúc 21:14

Sáng chủ nhật vừa rồi,  trên ti vi có phát sóng một chương trình thi đấu thể dục thể thao, được  tổ chức tại nhà thi đấu Văn Tiểu học - Thành phố Hồ Chí Minh. Hôm đó có rất  nhiều môn thi  hấp dẫn như Vovinara, vật tự do, Karate, bóng bàn, bóng chuyền… nhưng em thích nhất vẫn là môn cử tạ. Nổi bật hơn cả, thi đấu hết mình hơn cả chính là vận động viên cửa tạ  Thạch Kim Tuấn  đã xứng đáng đoạt Huy chương vàng trong cuộc thi này.

Sau lời giới thiệu của ban tổ chức, lực sĩ Kim Tuấn  bước ra sàn đấu giữa tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Anh rất trẻ, chỉ độ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi thôi. Nhưng trong anh to khỏe và nặng kí lắm. Mái tóc đen hớt cao làm tăng thêm vẻ cương nghị của gương mặt chữ điền. Đôi mắt đen sâu và sáng. Lông mày rậm . Anh đang khoác áo đội tuyển Việt Nam . An luôn nở  nụ cười thân thiện rất dễ gần. Người

Lực sĩ Kim Tuấn được gọi là đẹp trai, ưa nhìn, có một thân hình trong giới thể thao ccử tạ gọi là cân đối . Anh cao một mét bảy mươi hai , nặng bảy mươi hai kí lô gam. Vai rộng, ngực nở vòng cung, chân tay nổi bắp thịt cuồn cuộn trông mới khỏe mạnh làm sao! Nước da nâu bóng khiến cho anh trông giống như một bức tượng đồng đen sừng sững. Nhìn  toàn thân hình người lực sĩ thì chắc hẳn mọi người đều thích và ao ước có được cái thân hình ấy. Một vẻ đẹp cường tráng và như một người mẫu về tầm vóc, được đúc nặn một cách hoàn hảo. Một vẻ đẹp do chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao mà có.

Bước vào nơi thi đấu , Lúc này ,  lực sĩ mặc bộ quần áo lực sĩ màu xanh lam   bó sát người và làm vài động tác khởi động. Bắp thịt nổi lên, chúng chạy và hiện dần  quanh cơ thể . Anh Kim Tuấn như một tượng đồng rắn chắc đang  hiện ra trước mắt em. Lực sĩ  Kim Tuấn khẽ nghiêng mình cúi chào khán giả . Cả hai khán đài vỗ tay vang dội, cổ động cho anh. Anh nở nụ cười thật tươi , hít một hơi thạt sâu, thật căng. Nụ cười tự tin vào chiến thắng.  Rồi anh Kim Tuấn   bắt đầu bài thi đấu của mình. Quả tạ để ngang trước mặt, đó là hai vòng tròn to luồn vào đoạn sắt tròn nhẵn bóng.  Anh choãi chân, lấy thế đứng vững vàng rồi cúi xuống nâng tạ. Vài giây trôi qua, cả ngàn ánh mắt hồi hộp theo dõi từng động tác của anh. Bất ngờ, anh nâng bổng hại quả tạ sắt nặng tám mươi kí lô giơ cao quá đầu một cách nhẹ nhàng giữa tiếng reo hò khen ngợi và tiếng hoan hô như sấm động. Một số khán giả ùa lên chúc mừng và tặng anh những bó hoa tươi thắm. Gương mặt lực sĩ rạng rỡ một niềm hạnh phúc.

Có được thành công hôm nay, chắc chắn anh Kim Tuấn  đã phải trải qua một quá trình khổ luyện lâu lài. Ngắm nhìn lực sĩ Kim Tuấn , em ao ước ngày mai lớn lên, em cũng sẽ có được một thân hình và một sức mạnh như thế. Điều đó chẳng dễ dàng gì nhưng ông cha ta đã dạy: "Có chí thì nên".

Hoàng Phú Huy
29 tháng 3 2018 lúc 21:29

Là một cô bé nên ít khi tôi quan tâm đến thể thao mà chỉ thích xem chương trình nấu ăn và thời trang. Nhưng dịp dó, Sea-Game đang diễn ra rất sôi nổi. Tối nào trong bữa cơm, gia đình tôi cũng xem các trận thi đấu và cổ vũ rất nhiệt tình cho đội chủ nhà Việt Nam. Nhờ đó, tôi được chiêm ngưỡng hình ảnh một lực sĩ đang cử tạ rất tuyệtj  Cử tạ là bộ môn thi đấu ngày càng được nhiều người quan tâm. Không chỉ nam giới mà bây giờ có nhiều cô gái cũng tham gia nên càng tạo thêm tính hấp dẫn. Vì không mấy khi xem thể thao nên tôi chẳng biết vận động viên nào cả. Nghe họ  nói, tôi biết lực sĩ chuẩn bị thi đấu là vận động viên Hoàng Anh Tuấn, một lực sĩ đang nổi tiếng ở nước nhà. Nhìn anh thật ấn tượng. Không cao lớn lắm nhưng anh trông thật khỏe mạnh với những bắp thịt săn chắc. Hai cổ tay và hai đầu gối của anh được quấn nhưng dải băng. Đặc biệt là gương mặt với đôi lông mày rậm toát lên vẻ cương nghị. Nhìn anh thật tự tin bước vào sàn đấu. Anh hít thở một hơi thật dài, bình tĩnh cúi xuống. Màn thi đấu đã thực sự bắt đầu rồi, cả nhà tôi ai cũng chờ đợi. Còn tôi, bỗng dưng thấy hồi hộp lạ và thầm mong lực sĩ Anh Tuấn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Một tiếng chuông vang lên, lực sĩ vào cuộc. Gương mặt cương nghị của anh bộc lộ đầy sự quyết tâm. Hai đầu lông mày kéo lại gần nhau hơn, môi anh mím chặt lại, trên trán những đường gân nổi lên mỗi lúc một rõ thể hiện sức nặng của quả tạ. Hai cánh tay của anh nom săn chắc hơn bao giờ hết. Phần cơ nổi lên cuồn cuộn tựa như được làm bằng thép nung. Quan trọng nhất là đôi chân của người lực sĩ. Hai chân trụ vững chải như dính liền trên mặt đất, từ từ nâng lên cao, đưa người và quả tạ đến đích. Hai cánh tay anh thẳng, giang rộng hình chữ V khiến tôi liên tưởng đến biểu tượng của đất nước Việt Nam và sự chiến thắng. Khuôn mặt người lực sĩ mỗi lúc đỏ thêm lên theo sức nặng của quả tạ. Có một tích tắc, đôi tay anh run run như làm rơi quả tạ xuống đất khiên khán giả kêu ồ lên. Mắt tôi không rời màn hình, tay tôi thì đã đặt lên ngực trái từ bao giờ. Có lẽ tôi còn hồi hộp hơn mọi người nữa. Nhưng thật may, sự cổ vũ nhiệt tình của hàng triệu con tim nơi quê nhà đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Đôi tay, bàn chân anh cứng cáp lạ thường. Dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhanh nhẹn xoạc chân, hai tay đưa quả tạ lên cao đầy cương quyết. Tiếng hô ngắn nhưng vang của anh như một nốt nhạc cao vút, kết thúc màn thi đầy ấn tượng và gay cấn. Sau vài giây, anh hạ tay, đặt quá tạ xuống nền một cách bình thản. Trên trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi khiến khán giả nức lòng. Anh cúi người, vẫy tay chào khán giả. Đôi mắt anh sáng lên niềm tin chiến thắng. Người lực sĩ lui vào bên trong rồi mà hình ảnh của anh vẫn hiện lên rõ rệt trong tôi. Trước đây tôi vẫn cho rằng thể thao có gì hay chứ, thật khô khan và buồn tẻ. Nhưng hôm nay qua cuộc thi đấu này mà tôi mới vỡ lẽ, thể thao thật tuyệt vời. Nó cũng chứa đựng rất nhiều giá trị, sức khỏe, đoàn kết, hiểu biết và kết tinh truyền thông, tinh thần dân tộc... Thể thao đưa chúng ta đến gần nhau và đến gần với thế giới hơn. Chẳng vì thế mà đất nước ta ngày càng được bạn bè quốc tế coi trọng.

~ Thanh Tâm ~
Xem chi tiết

Nhạc, hoạ, văn thơ... đều ca ngợi lòng mẹ. Với em, mẹ là tất cả bầu trời, là hơi thở ấm áp, là tình thương yêu vô bến bờ nuôi em lớn khôn.

Mẹ em đã tứ tuần. Dáng mẹ gầy gầy, nhỏ nhắn với mái tóc cắt ngắn gọn gàng. Tóc mẹ xoăn tự nhiên nên ngọn tóc uốn cong, úp sát vào gáy, từng lọn tóc bồng bềnh rũ hai bên má rất xinh. Khuôn mặt mẹ thon thon, mắt to và mơ màng, hơi buồn buồn. Tia mắt mẹ sáng long lanh khi mẹ cười, trầm tĩnh, phân vân khi mẹ có điều lo nghĩ. Với vẻ mặt điềm đạm, vững tin đầy nghị lực, mẹ quán xuyến mọi việc trong nhà,âu yếm, dịu dàng chăm sóc các con. Mẹ em làm việc gì cũng nhanh gọn, phong thái ung dung, vẻ ung dung ấy truyền sang các con nên chúng em quen việc, tự chủ trong học tập và càng vững vàng, vui vẻ hơn khi có mẹ bên cạnh.

Quanh năm suốt tháng mẹ chỉ thích ở nhà làm việc. Ngoài giờ làm việc ởcông sở, mẹ chăm lo việc nhà, nấu cơm nóng canh sốt cho bố con em. Rỗi rảnh một tí, mẹ đọc sách báo, trồng hoa hoặc cắt may. Mẹ lúc nào cũng gọn gàng trong bộ đồ màu xanh nhạt. Đi làm hoặc đi phố, mẹ mặc đồ âu đàng hoàng, lịch sự. Em thích ngắm mẹ lúc mẹ đi dự tiệc cưới. Lúc ấy mẹ mặc áo dài, trang điểm rất đẹp.

Mẹ em đảm đang việc nhà, hiền hậu và cư xử khéo léo với hàng xóm láng giềng. Với bố em, mẹ ân cần chia sẻ niềm vui, nỗi buồn, đằm thắm, nhỏ nhẹ trong lời ăn, tiếng nói. Với các con, mẹ nghiêm khắc dạy dỗ và âu yếm ngọt dịu khuyên răn. Em tự hào vì mẹ em giỏi giang và xinh đẹp nhất nhà ngoại.

Ngoài việc kèm dạy cho chúng em, mẹ còn truyền đạt cho các con tình yêu thiên nhiên, yêu con người, yêu đất nước qua tình làng nghĩa xóm, qua những điệu ru ca dao, qua thơ ca đầy sức thuyết phục, cuốn hút. Em tự hứa cố gắng chăm học, học giỏi để trưởng thành vững vàng như hoài bão của mẹ nuôi dạy, bảo ban.

Phan Thanh Lâm
28 tháng 2 2019 lúc 20:09

de 1

Tiếng hát trong trẻo, ngân nga khiến tôi như thấm thìa nỗi đau khổ thiệt thòi của các bạn nhỏ bị mồ côi mẹ. Thật bất hạnh cho những ai trên thế gian này không có mẹ. Vì mẹ là người sẽ dâng trọn sự yêu thương và hi sinh cho chúng ta. Mẹ của tôi cũng là người như vậy đấy.

Nhìn dáng vẻ bên ngoài khó ai đoán được nghề nghiệp của mẹ. Dáng người cân đôi, thon thả của mẹ được coi là lí tưởng đối với tuổi bốn mươi. Nước da trắng trẻo đến lạ kì, hình như trời cho mẹ vậy. Mẹ đi biển hàng tuần, da chỉ ửng hồng lên chút ít còn tôi khi tôi chưa ra nắng đã đen nhẻm rồi. Các đường nét trên khuôn mặt trẻ trung của mẹ không có gì đặc biệt, nhưng lạ là khi nó chuyển động bởi nụ cười, bởi ánh mắt... thì đột nhiên khác hẳn. Nó trở nên xinh xắn, thân thiết và đáng yêu lắm. Nhất là đôi mắt to và sáng của mẹ, mọi người cho là thông minh, còn tôi thì thấy ấm áp và tự tin. Mẹ tôi cởi mở, tươi vui và chân thành khác hẳn với những con số khô khan, rắc rối luôn đeo bám theo cái nghề kế toán tài vụ của mẹ.

Với nghề nghiệp của mình, mẹ tôi tỏ ra say mê và có bản lĩnh lắm. Không phải ai có thâm niên cao cũng được tặng danh hiệu “kế toán giỏi” như mẹ tôi. Nhìn mẹ sử dụng máy tính cứ như bấm đàn vậv. Mẹ có sự tập trung cao vào công việc, khi đã bắt tay vào sổ sách, giấy tờ tôi thấy mẹ chẳng hề rời ra, chẳng quan tâm gì tới mọi chuyện xung quanh, kể cả có người hỏi gì đó. Khi làm việc, mẹ thường đăm chiêu, im lặng, nhất là trán cứ nhăn lại. Vậy mà ở ngoài đời, mẹ cười nói rất vui. Các cô bác ở cơ quan ai cũng quý mến và gần gũi với mẹ. Mẹ thường nhận được sự giúp đỡ tận tình của mọi người giống như mẹ không nề hà khi giúp đỡ người khác.

Mẹ là người không thể thiếu được trong gia đình tôi. Mẹ như cô Tấm với một mâm cơm ngon lành, sạch sẽ vừa ý mọi người vào những bữa ăn. Lúc vui đùa, mẹ như một diễn viên vậy, kể chuyện thì có duyên, gây cười thì rất khéo, mà xử án thì công bằng hợp lí. Dù ai có nói gì, tôi vẫn thấy mẹ đáng yêu vô cùng, nhưng tốt nhất là mọi người nên khen mẹ tôi. Chắc chắn là điều đó sẽ làm cho tôi vui sướng và tự hào bởi mẹ mình!
Mẹ tôi nhìn ai cũng thấy tốt. Tài nhất là mẹ phát hiện điều đó rất nhanh, rất bất ngờ. Mẹ thường đem lại cho tôi sự ngỡ ngàng bởi cái tính nhìn hướng thiện đó. Mẹ thường bảo: “Nhân chi sơ tính bản thiện”. Hãy cố tìm thấy điều đó trong mỗi người, chỉ có vậy trái tim mình mới thấy hạnh phúc và cuộc đời này mới đáng vì nó mà ta sống hết mình. Đây lại là một điểm mà tôi luôn xúc động và hãnh diện vì có mẹ ở trên đời. Trái tim mẹ tràn đầy lòng vị tha, sự nhân hậu vô bờ bến. Bố vẫn nói: “Mẹ con có tấm lòng như một bà tiên hiền hậu”.

Có phải chỉ thế đâu, những lần ốm đau mới thấy được lòng yêu thương, sự tận tình chăm sóc của mẹ. Mẹ chăm các “bệnh nhân” của mình rất giỏi, lúc thì nghiêm khắc, lạnh lùng như bác sĩ, lúc thì tỉ mỉ, kịp thời như y tá, hộ lí... Mẹ với thuốc, không biết bệnh tật tránh xa từ đâu?
Kỉ niệm sâu sắc nhất là lần tôi bị lạc năm tôi năm tuổi. Buổi sáng, thấy mẹ xách làn đi chợ, tôi một mực đòi đi theo, tuy không khóc nhưng cử chỉ của tôi rất kiên quyết. Mẹ khuyên tôi ở nhà vì chợ đông, nóng bức, không sạch sẽ lại ồn ào, vả lại mẹ chạy ù một cái là về. Đợi mẹ đi khỏi, tôi lấy cán chổi gạt chốt cửa và đi theo mẹ. Tuy chợ đông đúc, nhưng tôi rất chăm chú nhìn theo chiếc áo màu tím của mẹ. Tôi thích chí khi “lừa” được mẹ và cũng nhờ thế mới thấy được mẹ nghiêng đầu bên này, ngó bên kia nhấc lên, đặt xuống... Đến quầy hàng bán cá vàng thì trời ơi thích quá. Tôi dán mắt vào những bể kính trong suốt, long lanh và những chú cá vàng, trắng, đen, đỏ... con to, con bé, con dài, con ngắn tung tăng bơi lội. Đẹp ơi là đẹp! Khi tỉnh ra thì xung quanh tôi hoàn là người lạ, rẽ vào ngách nào cũng lạ hoắc. Thậm chí muốn quay lại đường cũ để về nhà, tôi cũng không tài nào tìm ra. Mẹ thì chẳng thấy đâu. Tôi chỉ nhớ là lúc ấy tôi thực sự hoảng hốt và tuyệt vọng. Chú công an đối với tôi lúc này hiện ra không khác gì Bụt ở trong truyện cổ tích. Đưa tôi về trụ sở, chú dùng loa phóng thanh gọi mẹ đón về.

Như một cơn lốc, mẹ ào vào ôm thốc lấy tôi. Cả thân hình mẹ run rẩy, mặt úp vào vai tôi, hai tay mẹ ghì chặt lấy thân hình bé nhỏ của tôi. Lúc này tôi mới thấm thìa tình yêu thương nồng nàn, cháy bỏng của mẹ. Qua giây phút bàng hoàng đó, trước khi bế tôi ra về mẹ quay lại cảm ơn các chú công an. Sau này, cả nhà vẫn nhắc tới chuyện đó như một bài học cho những đứa trẻ bướng bỉnh như tôi. Mẹ cười nói là vẫn thầm cảm ơn Trời, Phật và các chú công an nên chuyện kinh hoàng đó chỉ còn là một giấc mơ. Tôi không quên được ngày hôm đó và cũng không bao giờ quên tình yêu thương nồng thắm của mẹ tôi. Nghĩ tới mẹ, tôi như được tận hưởng niềm hạnh phúc vô bờ. Yêu mẹ và sẽ làm vui lòng mẹ là tâm nguyện của tôi. Tôi thầm hứa:

Con dù lớn vẫn là con của mẹ
Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con.

Đức ngô trọng
16 tháng 3 2019 lúc 20:47

"Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm

Tóc bà trắng, màu trắng như mây

Cháu yêu bà, cháu nắm bàn tay

Khi cháu vâng lời cháu biết bà vui".

Mỗi lần nghe tụi trẻ con hàng xóm hát bài này tôi lại không khỏi chạnh lòng khi nhớ về người bà đã khuất của tôi.

Hồi còn sống, bà cưng tôi nhất bởi tôi là đứa cháu đầu tiên của bà. Đi đâu bà cũng dắt tôi theo. Tôi dính bà còn hơn cả dính mẹ.

Không giống như trong bài hát thiếu nhi quen thuộc, bà nội tôi là một người rất hiện đại. Bà thường được khen là trẻ hơn so với tuổi rất nhiều. Nét trẻ trung của bà hiện ra ngay từ mái tóc ngắn, uốn nhẹ ôm lấy gương mặt tròn, nhỏ nhắn. Tôi đoán, chắc hẳn hồi còn trẻ bà phải là một cô gái rất xinh đẹp, dịu dàng nhưng có cá tính. Ở bà có một nét gì đó rất cuốn hút mà hết thảy mọi người khi tiếp xúc đều nhận ra.

Bà là một ngưòi vui vẻ và rất hay nói chuyện. Thông thường, ở độ tuổi lục tuần con người ta thường trở nên điềm đạm và trầm mặc. Nhưng bà tôi lại khác hẳn. Bà rất thích trò truyện với các ông, các bà trong hội hưu trí, hay chơi đùa cùng con cháu. Với khả năng giao tiếp vả thái độ thân thiện, bà rất được mọi người tán thưởng trong các câu chuyện hàng ngày. Bởi thế không khi nào tôi thấy bà ngớt khách khứa đến chơi.

Tôi thích nhất là lúc bà cười. Những lúc đó đôi mắt bà rất sáng vả rất có hồn. Đặc biệt khi đó những nếp nhăn trên trán, trên khuôn mặt bà xô lại trông giống như những chiếc cầu vồng. Bé Mưa - em trai tôi - cũng rất thích những nếp nhăn đó. Mỗi khi được bà ôm vào lòng cưng nựng, bé Mưa thường đưa cánh tay nhỏ xíu của em lên mân mê chúng như là một cử chỉ của sự yêu thương. Bà tỏ ra rất thích thú khi biết trên khuôn mặt mình có cầu vồng. Bà vui vì điều đó.

Tuy đã ở vào cái tuổi có thể coi là quá nửa đời người nhưng bà vẫn rất khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Và có lẽ cũng chỉ ở tuổi này bà mới đang được sống quãng đời đẹp nhất, hưởng những ngày an nhàn bên con bên cháu.

Tận hưởng những ngày an nhàn này, bà thoải mái làm những điều mình thích. Mỗi sáng bà cùng với mấy bà hàng xóm ra sân khu tập thể tập dưỡng sinh, tập múa quạt. Bà tập dẻo lắm cơ. Trong tay bà, chiếc quạt lượn theo những vòng tròn mềm mại, trông tựa như những cánh bướm đang ngả mình trong gió. Những động tác bà làm trông như được thể hiện bởi những nghệ sĩ múa chuyên nghiệp mà tôi thường thấy trên tivi. Quả thực, bà tôi vẫn còn dẻo dai lắm. Tập dưỡng sinh chỉ là một trong số những hoạt động mà bà tham gia. Ngoài ra, bà còn tập khiêu vũ, tập văn nghệ cho tổ dân phố... Tôi thường thấy bà hào hứng hẳn lên vào mỗi tối thứ bảy và chủ nhật. Bởi đó là những ngày bà tham gia sinh hoạt trong câu lạc bộ khiêu vũ của phường. Các bạn không thể tưởng tượng được đâu nhé! Bà nhảy đẹp hết ý luôn! Đặc biệt là điệu Van. Tôi phải nhờ bà tập cho suốt đấy!

Hiện đại khi tham gia các hoạt động thể dục thể thao nhưng bà lại mang đầy nét truyền thống trong các hoạt động xã hội. Chính bà là người dạy tôi cách nấu nướng và chăm sóc cho bản thân. Bà thường bảo tôi phải chú ý đến hình thức của mình. Theo bà việc trang điểm là rất quan trọng. Đối với bà trang điểm không phải là tô mày kẻ mắt, trưng diện quần áo trang sức sao cho nổi bật mà chỉ đơn giản là sự chuẩn bị chu đáo cho bản thân trước khi hoà nhập vào các hoạt động xã hội. Chăm sóc cho bản thân cũng chính là cách ta thể hiện sự tôn trọng mình và tôn trọng người khác. Đó là câu bà vẫn thường hay nói với tôi.

Đã thành thông lệ, mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi thường được bà xoa lưng và kể cho nghe những câu chuyện cổ tích. Nào là chuyện cô Tấm chui ra từ quả thị, nào là Thạch Sanh bắn đại bàng tinh cứu công chúa, nào là chú Cuội ngồi gốc cây đa Giọng kể dịu dàng cùng hương hoa nhài thoang thoảng từ người bà đã đưa tôi vào giấc ngủ trong suốt những năm bé thơ. Có lẽ bởi thói quen này nên khi bà không còn, một thời gian dài tôi rất khó ngủ.

Bà là tấm gương, là hình mẫu trong trái tim tôi. Đến tận bây giờ, hình bóng bà vẫn còn in đậm trong trái tim tôi.

"Bà ơi bà, cháu yêu bà lắm

Tóc bà trắng, màu trắng như mây... "

lê thủy tiên
Xem chi tiết
Anh2Kar六
10 tháng 2 2018 lúc 15:26

Là một cô bé nên ít khi tôi quan tâm đến thể thao mà chỉ thích xem chương trình nấu ăn và thời trang. Nhưng dịp dó, Sea-Game đang diễn ra rất sôi nổi. Tối nào trong bữa cơm, gia đình tôi cũng xem các trận thi đấu và cổ vũ rất nhiệt tình cho đội chủ nhà Việt Nam. Nhờ đó, tôi được chiêm ngưỡng hình ảnh một lực sĩ đang cử tạ rất tuyệt.

Cử tạ là bộ môn thi đấu ngày càng được nhiều người quan tâm. Không chỉ nam giới mà bây giờ có nhiều cô gái cũng tham gia nên càng tạo thêm tính hấp dẫn. Vì không mấy khi xem thể thao nên tôi chẳng biết vận động viên nào cả. Nghe họ  nói, tôi biết lực sĩ chuẩn bị thi đấu là vận động viên Hoàng Anh Tuấn, một lực sĩ đang nổi tiếng ở nước nhà. Nhìn anh thật ấn tượng.
 
Không cao lớn lắm nhưng anh trông thật khỏe mạnh với những bắp thịt săn chắc. Hai cổ tay và hai đầu gối của anh được quấn nhưng dải băng. Đặc biệt là gương mặt với đôi lông mày rậm toát lên vẻ cương nghị. Nhìn anh thật tự tin bước vào sàn đấu. Anh hít thở một hơi thật dài, bình tĩnh cúi xuống. Màn thi đấu đã thực sự bắt đầu rồi, cả nhà tôi ai cũng chờ đợi. Còn tôi, bỗng dưng thấy hồi hộp lạ và thầm mong lực sĩ Anh Tuấn sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. Một tiếng chuông vang lên, lực sĩ vào cuộc. Gương mặt cương nghị của anh bộc lộ đầy sự quyết tâm. Hai đầu lông mày kéo lại gần nhau hơn, môi anh mím chặt lại, trên trán những đường gân nổi lên mỗi lúc một rõ thể hiện sức nặng của quả tạ. Hai cánh tay của anh nom săn chắc hơn bao giờ hết. Phần cơ nổi lên cuồn cuộn tựa như được làm bằng thép nung. Quan trọng nhất là đôi chân của người lực sĩ. Hai chân trụ vững chải như dính liền trên mặt đất, từ từ nâng lên cao, đưa người và quả tạ đến đích. Hai cánh tay anh thẳng, giang rộng hình chữ V khiến tôi liên tưởng đến biểu tượng của đất nước Việt Nam và sự chiến thắng. Khuôn mặt người lực sĩ mỗi lúc đỏ thêm lên theo sức nặng của quả tạ. Có một tích tắc, đôi tay anh run run như làm rơi quả tạ xuống đất khiên khán giả kêu ồ lên. Mắt tôi không rời màn hình, tay tôi thì đã đặt lên ngực trái từ bao giờ. Có lẽ tôi còn hồi hộp hơn mọi người nữa. Nhưng thật may, sự cổ vũ nhiệt tình của hàng triệu con tim nơi quê nhà đã tiếp thêm sức mạnh cho anh. Đôi tay, bàn chân anh cứng cáp lạ thường. Dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, anh nhanh nhẹn xoạc chân, hai tay đưa quả tạ lên cao đầy cương quyết. Tiếng hô ngắn nhưng vang của anh như một nốt nhạc cao vút, kết thúc màn thi đầy ấn tượng và gay cấn. Sau vài giây, anh hạ tay, đặt quá tạ xuống nền một cách bình thản. Trên trán anh đã lấm tấm những giọt mồ hôi nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi khiến khán giả nức lòng. Anh cúi người, vẫy tay chào khán giả. Đôi mắt anh sáng lên niềm tin chiến thắng.
 
Người lực sĩ lui vào bên trong rồi mà hình ảnh của anh vẫn hiện lên rõ rệt trong tôi. Trước đây tôi vẫn cho rằng thể thao có gì hay chứ, thật khô khan và buồn tẻ. Nhưng hôm nay qua cuộc thi đấu này mà tôi mới vỡ lẽ, thể thao thật tuyệt vời. Nó cũng chứa đựng rất nhiều giá trị, sức khỏe, đoàn kết, hiểu biết và kết tinh truyền thông, tinh thần dân tộc... Thể thao đưa chúng ta đến gần nhau và đến gần với thế giới hơn. Chẳng vì thế mà đất nước ta ngày càng được bạn bè quốc tế coi trọng.

hoang ngoc anh
10 tháng 2 2018 lúc 15:30

Sáng chủ nhật vừa rồi,  trên ti vi có phát sóng một chương trình thi đấu thể dục thể thao, được  tổ chức tại nhà thi đấu Văn Tiểu học - Thành phố Hồ Chí Minh. Hôm đó có rất  nhiều môn thi  hấp dẫn như Vovinara, vật tự do, Karate, bóng bàn, bóng chuyền… nhưng em thích nhất vẫn là môn cử tạ. Nổi bật hơn cả, thi đấu hết mình hơn cả chính là vận động viên cửa tạ  Thạch Kim Tuấn  đã xứng đáng đoạt Huy chương vàng trong cuộc thi này.

Sau lời giới thiệu của ban tổ chức, lực sĩ Kim Tuấn  bước ra sàn đấu giữa tiếng vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt của khán giả. Anh rất trẻ, chỉ độ khoảng hai lăm, hai sáu tuổi thôi. Nhưng trong anh to khỏe và nặng kí lắm. Mái tóc đen hớt cao làm tăng thêm vẻ cương nghị của gương mặt chữ điền. Đôi mắt đen sâu và sáng. Lông mày rậm . Anh đang khoác áo đội tuyển Việt Nam . An luôn nở  nụ cười thân thiện rất dễ gần. Người

Lực sĩ Kim Tuấn được gọi là đẹp trai, ưa nhìn, có một thân hình trong giới thể thao ccử tạ gọi là cân đối . Anh cao một mét bảy mươi hai , nặng bảy mươi hai kí lô gam. Vai rộng, ngực nở vòng cung, chân tay nổi bắp thịt cuồn cuộn trông mới khỏe mạnh làm sao! Nước da nâu bóng khiến cho anh trông giống như một bức tượng đồng đen sừng sững. Nhìn  toàn thân hình người lực sĩ thì chắc hẳn mọi người đều thích và ao ước có được cái thân hình ấy. Một vẻ đẹp cường tráng và như một người mẫu về tầm vóc, được đúc nặn một cách hoàn hảo. Một vẻ đẹp do chăm chỉ luyện tập thể dục thể thao mà có.

Bước vào nơi thi đấu , Lúc này ,  lực sĩ mặc bộ quần áo lực sĩ màu xanh lam   bó sát người và làm vài động tác khởi động. Bắp thịt nổi lên, chúng chạy và hiện dần  quanh cơ thể . Anh Kim Tuấn như một tượng đồng rắn chắc đang  hiện ra trước mắt em. Lực sĩ  Kim Tuấn khẽ nghiêng mình cúi chào khán giả . Cả hai khán đài vỗ tay vang dội, cổ động cho anh. Anh nở nụ cười thật tươi , hít một hơi thạt sâu, thật căng. Nụ cười tự tin vào chiến thắng.  Rồi anh Kim Tuấn   bắt đầu bài thi đấu của mình. Quả tạ để ngang trước mặt, đó là hai vòng tròn to luồn vào đoạn sắt tròn nhẵn bóng.  Anh choãi chân, lấy thế đứng vững vàng rồi cúi xuống nâng tạ. Vài giây trôi qua, cả ngàn ánh mắt hồi hộp theo dõi từng động tác của anh. Bất ngờ, anh nâng bổng hại quả tạ sắt nặng tám mươi kí lô giơ cao quá đầu một cách nhẹ nhàng giữa tiếng reo hò khen ngợi và tiếng hoan hô như sấm động. Một số khán giả ùa lên chúc mừng và tặng anh những bó hoa tươi thắm. Gương mặt lực sĩ rạng rỡ một niềm hạnh phúc.

Có được thành công hôm nay, chắc chắn anh Kim Tuấn  đã phải trải qua một quá trình khổ luyện lâu lài. Ngắm nhìn lực sĩ Kim Tuấn , em ao ước ngày mai lớn lên, em cũng sẽ có được một thân hình và một sức mạnh như thế. Điều đó chẳng dễ dàng gì nhưng ông cha ta đã dạy: "Có chí thì nên".