Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
vietchat
Xem chi tiết
Lê Hiền Trang
24 tháng 3 2021 lúc 7:03

Mái trường-hai tiếng gần gũi và thân thương biết bao.Ai sinh ra mà không được cắp sách tới trường thì quả là bất hạnh.Bởi đó không đơn giản chỉ là nơi chúng ta đến để học,học và chỉ học.

 Mái trường là thiên đường,là chốn bình yên,tươi đẹp trong trái tim,là một phần không nhỏ trong tâm hồn mỗi cô,cậu học trò.Tuổi học trò hồn nhiên và thú vị lắm.Những trò nghịch phá dường như không bao giờ cũ đi,chúng luôn được làm mới bởi sự "sáng tạo" của tuổi trẻ-Sự nghịch ngợm mà đáng yêu.Mái trường là thiên đường ư?

 Đúng vậy....Chính nó là điểm tựa vững chắc cho mỗi con người hoàn thiện nhân cách,trưởng thành ;là nơi chắp cánh những ước mơ cháy bỏng;nơi lũ học trò có thể nói ra biết bao suy nghĩ trăn trở cùng thầy cô,bạn bè.Kỉ niệm về những ngày thơ ấu đạp xe đi học cứ tràn đầy ăm ắp trong kí ức.Ở đó có tất cả: niềm vui,nỗi buồn,nụ cười và những giọt nước mắt.Mái trường là nơi nuôi dưỡng bao tâm hồn,những ước mơ,nơi có những người bạn,người cha,người mẹ thân thương.Nó ghi dấu cả những lỗi lầm của một thời thơ dại.Ở đó còn có âm thanh rộn rã của bác trống hiền từ,của tiếng ve;màu hoa phượng đỏ rực rỡ cả một khoảng trời làm nức lòng lũ học trò.Mỗi lần bất giác nhận ra hoa phượng nở,bao cảm xúc lẫn lộn lại chực trào dâng trong lòng.Lo lắm vì một mùa thi lại đến,vui vì sắp được tận hưởng một mùa hè thú vị,còn buồn,buồn vì sắp phải xa thầy cô,xa mái trương,bạn bè,xa những kỉ niệm.Tất cả đó chỉ có những ai từng trải qua tuổi thơ cùng mái trường mới có thể hiểu được.Đó là khoảng thời gian tươi đẹp nhưng cũng trôi qua nhanh lắm!Nhanh đến mức khi tiếng đồng hồ kêu tích tắc....chậm chạp vang lên đếm từng giây từng phút còn lại của năm học ta mới bất giác giật mình và lòng chợt buồn vô hạn.

 Rồi cũng đến thời khắc phải tạm biệt nhau,tạm biệt mái trường gắn liền với tuổi thơ....nhưng ,hình ảnh mái trường sẽ luôn đọng lại trên những nét nét vẽ tươi đẹp trong trái tim mỗi người.

Khách vãng lai đã xóa
Mu Nu Hu
Xem chi tiết
doanthilanphuong
20 tháng 3 2018 lúc 6:01

Giờ đây không gì sánh bằng đi học cả. Tôi đã học được rất nhiều điều ở ngôi trường này. Tôi được bạn bè quý mến , được thầy cô yêu thương , quan tâm tôi rất nhiều , nhưng người muốn chúng tôi thành đạt là ngôi trường và thầy cô đây. Thầy cô ơi biết đến khi nào con mới đền đáp được công ơn của các thầy cô dành cho con. Điều ấy con luôn khắc ghi trong tim của con , dù mai này thời gian cứ trôi mãi , cuộc sống và chính con sẽ đổi thay nhưng con vẫn luôn khắc ghi sâu công lao của thầy cô. Công lao to lớn nhường nào. Bây giờ con mới biết rằng dù có dùng tiền để đền đáp công ơn của thầy cô thì cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Nếu một ngày tôi nhỡ quên đi kỉ niệm bên ngôi trường , tôi có dùng tiền đền đáp thì có lẽ cũng chỉ là vô dụng thôi. Nhưng điều ấy sẽ không xảy ra đối với tôi, tôi luôn luôn mãi ghi nhớ về ngôi trường này . Ngôi trường thân yêu ơi con mong sao trường sẽ mãi dang rộng cánh cổng để đón các đàn con thân yêu, những người con còn ngây thơ bộc trực của tuổi mới lớn. Trường sẽ mãi là trường này đây , một ngôi trường đang ở trước mắt con, ngôi trường thân thương , luôn yêu các đàn con nhỏ. Thầy cô ơi , thầy cô cũng mãi là người dìu dắt mang đến cho chúng con kiến thức rộng mở đưa con đến tương lai còn xa kia ấy. Nơi được gọi là bờ bến tương lai.

nguyen xuan
Xem chi tiết
Nguyễn Thu Phương
11 tháng 1 2019 lúc 14:18

hi

Vũ Khánh Ngọc_2012
Xem chi tiết
Nguyễn An Ninh
27 tháng 4 2023 lúc 21:07

Nhớ tick cho mình nha

Chỉ còn ít ngày nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Đại Đình yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học

Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới: trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ.

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi, nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

 

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng xanh. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học … Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp Sáu, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’.Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

‘‘Mái trường ơi, xin cho em được gửi lại một nỗi nhớ, một niềm yêu .Những bài giảng của mỗi thầy cô sẽ mãi là hành trang quan trọng trên chặng đường học tập đang chờ đón em phía trước. Tạm biệt thầy cô, các em khối 1,2,3,4. Sẽ có một ngày em trở về nơi đây…’’

Vào lớp Một, em được học cô Hoa. Cô Hoa là một cô giáo dạy giỏi, nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm toán, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Lê Thị Linh Đan
24 tháng 3 lúc 10:03

Tham khảo:

                                    Bài làm

Chỉ còn qua ngày hôm nay nữa thôi là em sẽ phải xa mái trường Tiểu học Sài Đồng yêu dấu – nơi đầu tiên đã đón em vào học cách đây năm năm. Buồn quá! Buồn vì sắp phải xa thầy cô, xa những kỉ niệm thân thương suốt năm năm học. Tất cả đang dần xa, dần xa, tiễn em lên ngôi trường mới: trường Trung học cơ sở. Song, có lẽ những hình ảnh đẹp đẽ về mái trường này sẽ không bao giờ có thể phai mờ trong tâm trí em.

Em bâng khuâng nhớ về ngày đầu tiên đi học, mẹ đưa em đến trường. Em dậy từ rất sớm, khoác chiếc cặp to trên đôi vai nhỏ nhắn, lòng vô cùng háo hức. Đến nơi rồi. Ngôi trường sao mà lớn thế! Người nào cũng lạ. May ra lác đác có vài đứa học cùng mẫu giáo là quen quen. Rụt rè, em nép mình đằng sau lưng mẹ. Cũng như em là mấy đứa học trò mới cũng bỡ ngỡ đứng bên người thân. Chỉ có những cậu con trai là bình tĩnh, lại còn nô đùa trên các dãy phòng học nữa chứ. Nhìn đám con trai ấy mà thấy thèm. “Ước gì mình cũng là con trai nhỉ ?’’

Vào lớp 1, em được học cô Sáu. Cô Sáu là một cô giáo dạy giỏi , nghiêm khắc mà cũng rất dịu dàng và yêu học sinh. Cô như mẹ em vậy. Và thế là từ đó trở đi, thế giới rộng lớn dần được mở ra trong trí óc non nớt của em. Cô đã giảng dạy cho em thật nhiều điều. Em biết đọc, biết viết, biết làm thơ, viết văn – điều mà em không thể làm được khi học ở mẫu giáo, chỉ biết vui thì cười, buồn thì khóc nhè làm nũng bố mẹ.

Nhớ lại những câu chuyện đó, lòng em cứ xao xuyến mãi. Em giờ đã khác xưa nhiều . Em đã lớn hơn, đã sắp trở thành một cô học sinh cấp 2. Sắp xa mái trường chứa đựng biết bao tình cảm về một thời học trò đầu tiên, em cảm thấy lưu luyến quá . Em sẽ chẳng còn được thấy cảnh những đám bạn khoác vai nhau, hò hét trên sân trường này. Sẽ chẳng còn được hoà mình vào những trận chiến xảy ra ở cái tuổi mới lớn trên sân trường này nữa. Lại còn cánh cổng trắng. Đó là nơi em vẫn đợi mẹ sau mỗi buổi học… Tất cả… tất cả… Em sắp phải nói lời chia tay.

Được lên lớp 6, phải xa thầy, xa cô, em muốn gửi đến thầy cô một lời ‘‘cảm ơn’’ và một lời ‘‘xin lỗi’’. Cảm ơn các thầy cô đã dạy cho chúng em những điều hay lẽ phải . Chúng em cũng xin lỗi thầy cô vì đã để các thầy cô nhắc nhở và buồn phiền. Nhưng thầy cô ơi, chúng em đâu có biết được sự vất vả của thầy cô. Cho đến giây phút này, chúng em – những cô cậu học trò lớn tuổi nhất trong trường mới nhận ra điều đó có ý nghĩa thật đẹp biết bao.

nhớ tick cho mình nha  
Uyển Nhi
Xem chi tiết
Trần Thu Hiền
10 tháng 11 2018 lúc 22:10

mk cũng đang thấy thế

Trần Thu Hiền
10 tháng 11 2018 lúc 22:10

à mà nhờ câu ns của cậu mk đã viết thành một lưu bút mới

Trần Thu Hiền
10 tháng 11 2018 lúc 22:11

thanks

minh
Xem chi tiết
chun song gi
Xem chi tiết
༒ღTrọnggღ༒
Xem chi tiết
Nguyễn thị khánh hòa
Xem chi tiết
Đào Lê Anh Thư
10 tháng 7 2016 lúc 10:00

đây là toán bằng thơ hay thơ vậy

nguyên phương thảo
10 tháng 7 2016 lúc 10:02

ko phải câu hỏi nhưng hay ghê nha

Nguyễn Ngọc Quỳnh Dương
10 tháng 7 2016 lúc 10:45

Là sao?