Bạn chưa đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để hỏi bài

Những câu hỏi liên quan
Chí Nguyễn
Xem chi tiết
Lê Quốc
Xem chi tiết

Viết thơ phải không bn ?

Tham khảo :

Gạo thơm,đỗ cuộn lá dong xanh

Với hạt tiêu thơm ướp thịt,hành

Hương vị đất trời khuôn chắt đọng

Bếp hồng lũ trẻ thức ngồi canh

Thái bình muôn thủa đất Văn Lang

Bờ cõi dẹp yên giặc đã hàng

Câu chuyện vua Hùng đời thứ sáu

Chọn quan lang nối dõi ngai vàng

Ai nhớ Lang Liêu phận nổi trôi

Mẫu thân đoản mệnh sớm qua đời

Của ngon vật lạ tìm đâu thấy

Hạt gạo thiêng nguồn cội đất trời 

Trần Trúc Quỳnh
Xem chi tiết
Trần Ngọc Ngân Hà
Xem chi tiết
Đào La Tôn Tử
Xem chi tiết
Nguyễn Đặng Phương Nhi
Xem chi tiết
Kaori Miyazono
1 tháng 12 2017 lúc 11:36

Tôi tên là Ngữ Văn tập một, đã lâu lắm rồi không thấy ai tìm đến tôi nên tôi cứ mãi ở cái xó cặp thế này. Hàng ngày, tôi vẫn cùng cậu chủ đi đến lớp, nhưng cậu chủ chẳng bao giờ giở tôi ra cả mà cứ coi như tôi không có ở trong cặp vậy. Ngày nào đi học về, cậu chủ của tôi cũng vứt cặp sách ném lên giường xong đi chơi đá bóng cùng bạn. Tôi buồn lắm.

Có lúc tôi còn khóc nữa. Chẳng bù cho anh Toán, anh ấy được cậu chủ bọc cẩn thận, ngày nào cũng đem ra làm bài tập. Cũng chẳng bù cho anh Vật Lý, cậu chủ thích trò đu quay nên hay đọc Vật Lý lắm. Cậu chủ giỏi môn tự nhiên nên vậy mà. Có lần tôi tức vì bị bỏ xó tôi còn cãi nhau với anh bút bi, sao anh ấy ích kỷ không cho tôi chút mực, anh ấy cứ tô tô vẽ vẽ lên vở mà lại không viết lên tôi dòng nào, một dòng anh ấy cũng không cho, tôi lại hỏi sang anh bút chì, anh ấy bảo anh ấy chỉ để vẽ thôi chứ không dùng viết vào sách.

Thật may hôm nay có bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân tới thăm trường cậu chủ tôi học.  Mọi người cứ thắc mắc và chê cười môn văn là môn học thuộc chỉ dành cho con gái thôi. Tôi buồn lắm, đồng chí bộ trưởng ân cần bảo: Học ngữ văn là để hiểu về cuộc sống con người, hiểu về quê hương đất nước, từ đó tôn vinh các giá trị dân tộc, giá trị con người, học ngữ văn là để hiểu tiếng mẹ đẻ, giúp nhân dân đoàn kết bảo vệ đất nước suốt bề dầy bốn ngàn năm lịch sử... không những thế môn ngữ văn còn bồi dưỡng cho tình cảm con người, giúp con người yêu thương nhau không chỉ trong biên giới quốc gia mà còn là khắp năm châu bốn biển toàn nhân loại.

Có lẽ nhờ vậy mà cậu chủ đã lục cặp tìm tôi. Tôi thật vui vì cậu chủ đã bọc cho tôi bằng một tớ báo mới cứng, dán nhãn hẳn hoi, trên đó còn ghi tiên học lễ hậu học văn. Giờ đây tôi lúc nào cũng trong cặp cậu chủ, ngày nào cũng trên bàn cậu chủ, thật là vui!

Nguyễn Đặng Phương Nhi
1 tháng 12 2017 lúc 11:38

cái này là quyển sách mà bn

Cô bé dễ thương
1 tháng 12 2017 lúc 12:42

Trong cuộc sống có rất nhiều vật dụng được làm ra để phục vụ con người, và tôi cũng vậy, những bạn học sinh luân cần đến tôi, đó là quyển sách giáo khoa với tên gọi Ngữ Văn 10. Tôi đã đi theo các bạn cấp 3 trong suốt năm học lớp 10 và có biết bao nhiêu kỉ niệm buồn vui lưu luyến cùng các bạn, những kỉ niệm không bao giờ quên.

Tôi – quyển Ngữ Văn 10 này đã có mặt từ rất lâu, đã qua tay bao nhiêu nhà biên soạn và ngày càng cải tiến nâng cao hơn, được trang trí một cách tỉ mỉ, mang một vẻ đẹp riêng biệt. Những bạn học sinh lớp mười cần đến tôi nhiều lắm có cả những sinh viên hay thầy cô giáo đều sử dụng tôi để làm tài liệu cho mình. Ngày đầu nằm chễm chệ trên kệ sách cùng với bao bạn sách khác nào là Toán, Lịch sử… người người ra ra vào vào đều cầm trên tay sách toán, hay nhiều loại khác, các bạn đều vui vẻ vì mình đã tìm được chủ nhân. Còn tôi nằm lăn lóc cùng bao bạn sách văn khác, tôi ước gì có ai đó để mắt tới tôi dù chỉ một lần. Và thế là lời cầu nguyện của tôi đã thành sự thật, một cô gái vô cùng xinh xắn đã chọn tôi. Tôi mừng thầm trong bụng, cuối cùng mình cũng đã tìm được cô chủ nhân mới này. Cô ấy cẩn thận bỏ tôi vào trong cặp và mang về nhà, tôi nghĩ sẽ có những chuyện vui mới với chủ nhân này, rất nhiều chuyện,… Tôi được bao bìa giấy trong để giữ bụi và được đặt cùng với các bạn sách lớp 10 khác. tôi cảm thấp như cô học sinh này yêu Văn ghê gớm vì lúc nào cũng nâng niu tôi, thỉnh thoảng cô ấy còn lật nhè nhẹ xem những bài đầu tiên. Ôi, sao mà tôi sung sướng quá vậy nè. Và cuối cùng, ngày khai giảng năm học mới đã đến, các bạn học sinh tấp nập và về trường, chủ nhân tôi cũng vậy. Thủa vào học chính thức, chỉ là ngày nhận lớp mà thôi, nhưng cô ấy vẫn mang theo tôi bên mình, tôi vui lắm vì đây là lần đầu tiên tôi có thể đến trường trong buổi khai giảng. Trùng hợp thay, sách Ngữ Văn tôi đây lại được sử dụng ngày đầu tiên, cũng là ngày thứ hai đầu tuần. Tối trước đó cô chủ đã tâm sự với tôi rằng sẽ cố gắng học tốt môn Văn tôi và nâng niu tôi hơn cả, tôi cảm động lắm vì tình cờ tôi biết rằng cô chủ này luôn tràn đầy cảm xúc, cô yêu Văn hơn ai hết. Khi cô chủ ngủ thiếp đi. Các bạn sách khác cùng tôi nói chuyện, cùng hứa hẹn sẽ gặp những điều may mắn trong năm học này của cô chủ. Ngày đi học đầu tiên, nằm trên chiếc bàn bé nhỏ mà cô chủ đã đặt tôi trên đó cùng với các dụng cụ học tập khác. Tôi được sử dụng cẩn thận, cô chủ lật từng trang, từng trang không nề có nếp gấp nào cả, tôi cảm thấy mình được chiều chuộng hơn những bạn khác. Từng tiết học trôi qua mau và đến hết giờ Văn, tôi được cô chủ bỏ vào ngăn tủ, nằm trong ấy, tôi buồn lắm vì không được ngắm xung quanh trong lớp mà toàn là một màu tối om. Tôi thấy yêu cô chủ tôi lắm vì những bạn sách khác, chủ nhân của họ không hề trân trọng họ tí nào cả. Người ta nói: học sinh phải biết giữ gìn vở sách sạch sẽ nhưng những điều tôi thấy hoàn toàn trái sự thật. Và cuối cùng suy nghĩ vẫn vơ của tôi bị cắt đứt bằng tiếng trống ra về. Thời gian trôi mau quá mới đó mà đã hết tiết học rồi. Về nhà nằm trên ngăn tủ của cô chủ tôi thấy mình sao mà bơ vơ quá, cô chủ tôi đã đi học rồi, thường ngày được cô chủ sử dụng để học, xem, tôi vui vì mình có giá trị để sử dụng. Nhưng dù sao như thế tôi cũng mãn nguyện rồi, tôi còn vui nhiều cái nữa, cô hay kể những chuyện trong lớp hài hước mà cô chủ gặp, cô chủ đâu biết rằng ngày nào tôi cũng hiểu và rất muốn chia sẻ với cô chủ. Những ngày theo cô chủ đến lớp cũng như thế mà dần dần trôi qua. Tôi nhớ cho đến một ngày đang yên vị trên cái bàn học trên lớp, có một bạn nam khác đã giấu tôi đi vì muốn trêu ghẹo cô chủ, nằm trong cặp bạn nam ấy mà xung quanh là một màu đen bao trùm lấy tôi, không biết cô chủ có tìm được tôi không? Từ bên trong tôi nghe tiếng khóc của cô chủ bên ngoài, tôi thầm nghĩ rằng, cô học sinh này yêu quý tôi biết nhường nào và không hề muốn mất tôi, tôi vừa khóc, vừa cười trong nước mắt, tôi sẽ không bao giờ quên sự việc lần này. Thời gian dần trôi qua, tôi – quyển Ngữ Văn 10 tuy không bị rách hay nhăn như các sách khác, nhưng tôi trông mình như cũ đi vậy mà cô chủ không hề bỏ mặt tôi, tôi vẫn được cô chủ mang đi học ngày ngày, có biết bao chuyện vui buồn cô đều kể tôi nghe. Có nhiều chuyện trong lớp cũng vậy, chứng kiến nhưng mọi người cứ nghĩ tôi là vật vô tri vô giác, không biết nói, không biết nghĩ.Có cô chủ xem tôi như là một người bạn thôi. Tôi thực sự cảm ơn trời đã cho tôi gặp một người chủ vô cùng tốt bụng. Gần cuối năm học, những quyển sách khác gần như không được chủ nhân mình quan tâm nữa, trong lòn tôi lại dâng lên nổi lo lắng, tôi sợ mình bị bỏ rơi không còn giá trị nữa. Nhưng không,hoàn toàn không, cô ấy vẫn ấp ru tôi những ngày cuối cùng của năm học. Sắp xa cô chủ rồi, tôi nhớ lắm, nhớ những tháng ngày ở cùng nhau, cùng đi học, cùng vượt qua những kì thi mệt mỏi, và đặc biệt là những lời tâm sự ngọt ngào của cô chủ nhỏ. Và thế là năm học cũng kết thúc, cái gì đến rồi sẽ đến, tôi nằm trong thùng giấy nhỏ cùng bao bạn sách khác, tôi thực sữ đã rời bỏ chủ nhân này rồi, không biết cô ấy có cho tôi cho ai không, hay là bán đi nhỉ? Nhưng dù sao, tôi cũng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình là phục vụ việc học của cô chủ, tôi hi vọng rằng năm sau có thể gặp được một người chủ tương tự vậy, cùng tôi đến trường ngày ngày.

Thế đấy, chỉ vẻ vẹn một năm học thôi, nhưng trong tôi luôn tràn đầy những kỉ niệm đẹp đẽ cùng với các bạn lớp 10, đặc biệt là cô chủ của tôi. Tôi luôn tự hào về mình vì mình là một vật vô cùng quý giá giúp ích cho các bạn học sinh. Tôi chỉ có một hi vọng nhỏ nhoi, hãy yêu quý tôi và luôn trân trọng tôi, chỉ có như thế mới để lại trong lòng tôi và các bạn những kỉ niệm đẹp.

Tùng Vũ
Xem chi tiết
Tùng Vũ
Xem chi tiết
Hương Vy
1 tháng 11 2021 lúc 17:24

1 eats => has eaten

2 buy => bought

3 took => take

4 ate => eat

5 and => so

6 so => as

7 photo => photography 

8 are, either => were, too

9 the puppets => puppets

10 take => takes

thiên thần sức mạnh quyề...
Xem chi tiết
thiên thần sức mạnh quyề...
19 tháng 12 2018 lúc 19:13

nhanh nha

xKrakenYT
19 tháng 12 2018 lúc 19:16

Vào link này tham khảo cách làm nha !

Hãy kể một câu chuyện em đã nghe hay đã đọc về những người biết sống đẹp, biết mang lại niềm vui, hạnh phúc cho người khác. - Giáo viên văn

๖ۣۜN.๖ۣۜÝ
19 tháng 12 2018 lúc 19:18

Bài làm :

Nhạc sĩ thiên tài Beettoven từng nói: “Trong cuộc sống, không có gì cao quý và tốt đẹp hơn là đem hạnh phúc cho người khác”. Hạnh phúc là điều mà chúng ta luôn theo đuổi trong cuộc sống này. Vậy, như thế nào mới là người hạnh phúc? Đồng quan điểm với Beettoven, Đi- ơ- rô cho rằng: “Người hạnh phúc nhất là người đem đem đến hạnh phúc cho nhiều người khác”.

Từ xưa đến nay, chúng ta vẫn chưa có một định nghĩa cụ thể, rõ ràng về hạnh phúc. Khái niệm trìu tượng ấy tùy vào cách cảm nhận của mỗi người mà có một dáng hình khác nhau. Nhìn chung, hạnh phúc là cảm xúc sung sướng khi được thỏa mãn những giá trị về vật chất cũng như tinh thần. Người hạnh phúc nhất là người có được sự mãn nguyện trong tâm hồn, hài lòng với cuộc sống mình đang có, tìm thấy ý nghĩa trong cuộc sống của mình. Theo Đi- ơ- rô, hạnh phúc là khi ta biết trao đi, chia sẻ, hy sinh vì người khác. Nói tóm lại, con đường giúp ta trở thành một người hạnh phúc là làm một người biết sẻ chia.

Câu nói trên đã khẳng định một lẽ sống rất đúng, rất đẹp. Vậy tại sao Đi- ơ- rô lại cho rằng: “Người hạnh phúc nhất là người đem đến hạnh phúc cho nhiều người khác”. Hạnh phúc không phải chỉ là những cảm xúc ích kỉ, mang tính cá nhân. Hạnh phúc chỉ có ý nghĩa khi ta gắn hạnh phúc của mình với hạnh phúc của người khác. Khi ấy, niềm hạnh phúc sẽ trở nên lớn lao gấp bội phần vì ta biết cống hiến, hy sinh vì những mục đích lớn lao, cao cả. Trong khi nhiều người quan niệm hạnh phúc là có nhiều của cải vật chất, có địa vị xã hội thì anh thanh niên trong truyện ngắn “Lặng lẽ Sa Pa” của Nguyễn Thành Long lại khiến chúng ta nể phục vì sự định nghĩa về hạnh phúc khá mới mẻ: Hạnh phúc là được làm việc, được cống hiến và sự cống hiến của mình được ghi nhận. Sự hạnh phúc khi ấy đã vượt ra ngoài biên giới của nó, không chỉ bó hẹp trong từng cá nhân mà lan tỏa đến những người khác, có ý nghĩa với nhiều người. Bác Hồ từng trả lời một phóng viên nước ngoài khi được hỏi về tâm nguyện của mình rằng: “Tôi chỉ có một sự ham muốn, ham muốn tột bậc là làm sao cho nước ta được hoàn toàn độc lập, dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn, áo mặc, ai cũng được học hành”. Ước nguyện ấy đã theo Bác suốt cả cuộc đời, trở thành lí tưởng và lẽ sống của Người.

“Bàn tay tặng hoa hồng bao giờ cũng phảng phất hương thơm”. Niềm hạnh phúc trao đi không chỉ có ý nghĩa với người được nhận mà nó còn để lại dư âm mãi mãi với người trao tặng. Thứ ta trao đi là tình yêu thương, là tấm lòng thì nhận về sẽ là cảm giác an yên, hạnh phúc trong tâm hồn. Hẳn các bạn đều đã nghe câu chuyện về người ăn xin. Ông lão ăn xin rách rưới, nghèo khổ hỏi xin một cậu bé trên phố. Đáng tiếc thay, cậu chẳng có gì để cho ông cả. Cậu cầm lấy bàn tay ông và nói: “Cháu xin lỗi, cháu chẳng có gì để cho ông cả”. Ông lão mỉm cười: “Cám ơn cháu, như vậy là cháu đã cho lão rồi”. Những giá trị vật chất có thể phai mờ theo thời gian nhưng tình yêu thương, sự chân thành thì ở lại mãi mãi. Vì thế, niềm hạnh phúc mà nó mang lại không gì có thể so sánh được.

Bên cạnh đó, ta cũng cần phê phán những con người sống thờ ơ, vô cảm, chỉ biết khư khư giữ hạnh phúc cho riêng mình. Tâm hồn họ sớm sẽ bị sa mạc hóa, bị mọi người xa lánh, cô độc.

Trao đi niềm yêu, hạnh phúc là điều mà bất cứ ai trong chúng ta cũng có thể làm được, không chỉ một lần mà trong suốt cuộc đời. Vì vậy, chúng ta hãy hy sinh, sẻ chia nhiều nhất trong khả năng có thể, trở thành “người hạnh phúc nhất” theo cách của riêng mình.

BÀI VĂN SUY NGHĨ VỀ CÂU NÓI: “NGƯỜI HẠNH PHÚC NHẤT LÀ NGƯỜI ĐEM ĐẾN HẠNH PHÚC CHO NHIỀU NGƯỜI NHẤT” 2
Cuộc đời của mỗi con người là một hành trình dài đi tìm kiếm những giá trị lớn lao của cuộc sống. Và có lẽ giá trị to lớn nhất mà rất đỗi giản dị đó là hạnh phúc. Như lời của Đi-đơ-rô nói:" "Người hạnh phúc nhất là người đem đến hạnh phúc cho nhiều người nhất" 
Hạnh phúc với mọi người đã không còn xa lạ, đó là trạng thái sung sướng, vui vẻ và thỏa mãn của con người khi họ đạt được những điều mà họ hằng mong muốn, Trạng thái ấy được thể hiện bằng nhiều cách khác nhau, khi nhẹ nhàng thoáng qua như gió xuân, khi vỡ òa trong niềm vui sướng tràn đầy. Đó là sự viên mãn của con người, một cảm xúc cao nhất trong tâm hồn chúng ta. Vậy bạn suy nghĩ thế nào về người hạnh phúc? Đó là một người có một cuộc sống vui vẻ sung sướng và tràn ngập niềm vui, họ không phải trải qua những bất hạnh hay khổ đau. Cả câu nói mang một tính triết lí nhân sinh sâu sắc đó chính là con người ta đạt được hạnh phúc khi họ biết cống hiến và hy sinh vì người khác. Cảm nhận của mỗi người là khác nhau nhưng đôi lúc trong cuộc sống ta hạnh phúc khi mang lại niềm hạnh phúc giản đơn cho người khác. 
Vì sao người ta lại nói như vậy? Có lẽ hạnh phúc không bao giờ đến với chúng ta trong sự cô độc và lẻ loi, chẳng ai bảo rằng họ hạnh phúc nhất khi học cô đơn. Bởi con người từ xa xưa đã sống với nhau tạo thành một quần thể đoàn kết mà bây giờ người ta gọi đó là xã hội. Vả lại hạnh phúc là thứ mà con người dễ dàng mang đến cho nhau nhất trong mọi hoàn cảnh dù khó khăn. Lúc ấy chỉ cần một cái nắm tay cũng khiến người ta ấm lòng mà vượt qua cơn đói khát, bệnh tật. Nhiều người nghĩ hạnh phúc thật cao xa nhưng có lẽ hạnh phúc có lẽ đang bên cạnh bạn mà bạn không hề ngoảnh lại nắm lấy mà theo đuổi những thứ xa vời. Hạnh phúc là khi ta được sẻ chia, yêu thương và đùm bọc lẫn nhau. Chỉ cần ta nhìn thấy nụ cười của bé thơ khi được nhận một chiếc kẹo, nụ cười hiền từ của bà cụ mà ta dẫn qua đường, và nụ cười của người mẹ khi nhìn thấy chúng ta trưởng thành thì lúc ấy ta sẽ tìm kiêm được hạnh phúc ta đã từng ước ao ngay trong chính nụ cười của người khác.
Vậy làm cách nào để đem đến hạnh phúc cho mọi người xung quanh? Trước hết bạn phải là một con người có tấm lòng lương thiện và sự chân thành muốn giúp đỡ và chia sẻ với mọi người xung quanh. Hãy mở rộng lòng mình, học cách yêu thương nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn đến tất cả mọi người. Hãy nhớ rằng lòng vị kỉ sẽ chỉ cho bạn những thỏa mãn nhất thời chứ không thật sự mang lại cho bạn hạnh phúc dài lâu. Đôi lúc, trong cuộc sống chúng ta cần biết cách xả thân , hy sinh để giúp đỡ người khác, chỉ một lần thôi có thể họ sẽ nhớ bạn cả đời. Và sự hạnh phúc của bạn là được người khác khắc ghi mình trong tâm hồn. Trong cuộc sống mọi thứ chỉ mang tính tương đối, vì thế mà trong mọi hoàn cảnh ta đều có thể mang đến hạnh phúc cho người khác và mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Trong xã hội hiện nay, có nhiều người theo chủ nghĩa cá nhân và không có sự hướng ngoại, quan tâm đồng loại. Họ vì lòng vị kỉ và ham mê vật chất mà dẫm đạp lên hạnh phúc của người khác, thậm chí làm người khác đau khổ, cướp đi quyền được hạnh phúc của họ. Những người sống như thế suy cho cùng khi màn đêm buông xuống có lẽ họ chỉ còn nỗi cô đơn bên mình.
Câu nói mang một ý nghĩa nhân văn muốn nhắn gửi đến con người về ý nghĩa của sự hạnh phúc. Hạnh phúc luôn ở bên ta mà thôi!