Đề : Loài hoa em yêu. (không copy trên mạng)
Xin chân thành cảm ơn!
Đề : Loài cây em yêu ( Văn biểu cảm , Ko chép mạng hay chép văn mẫu . Xin mọi người giúp . Cảm ơn nhiều ^ - ^ )
Giúp em bài này với ạ: nghị luận biết quan sát và yêu thương nhiều hơn No copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ
Cuộc sống hiện nay phát triển nhanh chóng và hiện đại dường như đã làm cho con người ta sống vội vã hơn bao giờ hết .
Dường như áp lực cuộc sống , áp lực học hành ,... đã khiến ta quên sự quan sát và yêu thương mọi người nhiều hơn . Ta bận quay cuồng với cuộc sống , đi tìm hạnh phúc nhưng đâu ai biết rằng hạnh phúc đang ở kế bên ta . Đó là: sự yêu thương và biết quan sát.
Biết quan sát giúp là một bài tập sử dụng đa giác quan, không chỉ phải nghe những gì người khác nói mà còn chú ý đến ngôn ngữ cơ thể của họ từ ánh mắt, cử chỉ, giọng điệu… . Sự quan sát giúp ta trở nên tinh tế , giúp ta biết cách nhìn nhận sự việc theo nhiều chiều hướng , từ đấy ta bỗng nhiên sẽ có lòng yêu thương . Ví dụ như bạn đi chơi , bạn quan sát thấy một bà cụ đi qua đường , bạn liền chạy lại giúp đỡ bà ấy . Đó gọi là sự yêu thương , khi chúng ta giúp đỡ một người nào đó bằng chính tấm lòng , niềm mong muốn giúp đỡ mà không cần sự báo đáp thì chúng ta đã biết yêu thương rồi . Câu hỏi được đặt ra: " Liệu bạn , chúng ta có đang biết quan sát để yêu thương nhiều hơn không?.Có lẽ trong xã hội vẫn còn một số người nhưng theo tôi thấy thì giới trẻ hiện nay , hay cả những người lớn tuổi vẫn còn đang sống quá vô tâm . Họ thản nhiên mặc kệ người đang gặp khó khăn mà lướt qua như người vô hình , hay thậm chí tệ hại hơn nữa họ còn vô tâm đến mức lấy điện thoại ra quay người đang có ý định kết thúc cuộc đời mình đăng lên mạng xã hội . Sự vô tâm này chính là điều mà chúng ta đáng lên án , sự vô tâm đấy là sự vô tâm tệ nạn , là sự ô nhiễm ý thức tinh thần suy nghĩ của con người.Có lẽ , ai cũng muốn giàu nhưng nếu giàu mà không có tình thương liệu chúng ta có hạnh phúc , con người hơn vật ở chỗ tư duy cao và sự yêu thương mà con vật không nào có được . Vậy bạn hãy tự hỏi chính mình , mình đã có một tấm lòng yêu thương chưa , mình đã biết quan sát người khác để yêu thương nhiều hơn chưa . Trong xã hội hiện nay, những hoạt động vì tình thương luôn nhận được nhiều sự đồng tình và ủng hộ như Chương trình vì người nghèo, Ngôi nhà mơ ước, Lục lạc vàng … Điều đó tuổi trẻ hôm nay không thiếu những con người có trái tim giàu lòng nhân hậu. Đó là những trường hợp như chàng trai Nguyễn Hữu An nghèo khó, không chỉ hết lòng chăm sóc mẹ mà còn nhận một người phụ nữ khác làm mẹ nuôi và chăm sóc bà cũng rất tận tình, chu đáo khi bà cũng mắc bệnh ung thư như mẹ mình nhưng lại không có người thân cận để chăm sóc. Hay như đóa hoa hướng dương Lê Thanh Thúy, tuy mắc bệnh ung thư xương khi mới 16 tuổi nhưng Thúy lại là một tấm gương về nghị lực sống phi thường. Từ nỗi đau của mình, Thúy dễ dàng đồng cảm với sự đau đớn của các bệnh nhi bị bệnh ung thư và đã có ý tưởng được cùng với mọi người chăm sóc các bé, giúp các em xoa dịu bớt những nỗi đau về thể xác. Ý tưởng ấy đã được mọi người hưởng ứng và chương trình “Ước mơ của Thúy” đã ra đời với mục đích chăm sóc, hỗ trợ cho các bệnh nhi ung thư và được duy trì tốt đẹp cho đến ngày nay do báo Tuổi trẻ thực hiện. Giờ đây, tuy Thúy đã mất nhưng mọi người ở Bệnh viện Ung bướu Tp.HCM vẫn luôn nhớ mãi hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn chống gậy đi khắp các giường bệnh để động viên các bé đáng bị bệnh giống mình. Con người ta sống có sự yêu thương thì chúng ta có một giá trị con người , bản thân khác hẳn so với người khác .
Khép lại bài văn này , em muốn nói với mọi người rằng : ta hãy sống với một tinh thần yêu thương , sống có sự đồng cảm , biết quan sát để biết yêu thương mọi người nhiều hơn , đặc biệt là ông bà , cha mẹ người thân xung quanh mình . Sống có giá trị , sống giàu tấm lòng yêu thương vì trao yêu thương thì chắc chắn bạn sẽ được nhận lại . Không gì vui hơn và ý nghĩa hơn việc người ta nhìn mình với một ánh mắt cảm ơn khi mình giúp họ một điều gì đó . Thật ý nghĩa!
Ai biết bài văn miêu tả và văn biểu cảm về hoa Bỉ Ngạn không cho Y/n xin với~ Y/n viết văn về hoa này nên đừng báo cáo câu hỏi nhé! Thứ ba phải nộp văn rồi!
Đề bài gốc : Tình cảm của em về loài hoa em yêu thích.
#Y/n
mik ko bít tả về hoa bỉ ngạn . nếu bạn muốn tả loài hoa đó thì bạn phải dựa vào cái dàn ý , ý nghĩa của hoa bỉ ngạn .
bn có thể tìm hiểu, tham khảo ở trên mạng nhóe .
chúc bạn có 1 bài đc điểm kou . HT
Thật ra theo ý mình thì bạn nên chọn loài hoa nào gần gũi hơn để tả. Tại hoa bỉ ngạn nó có thật, nhưng lại thiên về mặt kiểu tâm linh nhiều hơn, nếu bỏ vào bài văn sẽ khá khó để tả. Với lại nó mọc ở những nơi hoang vắng, ít người, nên tư liệu thường sẽ chỉ có qua hình ảnh mà sẽ không có theo kiểu wikipedia hay đặc điểm khái quát. Nếu yêu thích những loài hoa kiểu này, bạn có thể thử tả hoa tử đằng, gần gũi và có nhiều tư liệu hơn.
Mình tính viết về hoa tử đằng ý nhưng mình lại biết về hoa bỉ ngạn nhiều hơn hoa tử đằng + thêm tâm trạng của mình khi viết văn hợp với hoa bỉ ngạn hơn hoa tử đằng , cô có bảo mình viết về hoa bỉ ngạn nó sẽ rất khó nhưng mình sẽ cố gắng thử một lần. Cảm ơn lời khuyện của các cậu nhé!
Đề văn biểu cảm: Cảm nghĩ về ông,bà. (không copy trên mạng)
Viết ra bài cho mình nha! Xin chân thành cảm ơn!
Bà em đã gần 70 tuổi. Dáng bà cao và tóc vẫn còn đen lắm. Bà luôn quan tâm đến em từ bữa ăn đến giấc ngủ. Sáng nào bà cũng dạy sớm chuẩn bị bữa sáng cho em, hôm thì cơm rang, hôm lại xôi hoặc bánh mì. Buổi trưa, bà lại nấu ăn chờ em đi học về.
Bà ngoại em là người rất nghiêm khắc. Bà luôn nhắc em phải đi học và ăn ngủ đúng giờ, giờ nào làm việc ấy. Có những lúc em đi xin bà đi chơi nhưng về muộn, bà nhắc nhở em và yêu cầu em viết bản kiểm điểm sau đó đọc cho bà nghe. Bà không bao giờ mắng hay nói nặng lời với em, bà bảo em là con gái nên chỉ cần bà nói nhẹ là phải biết nghe lời. Có những lúc em được điểm kém, bà giận lắm, bà bảo em phải luôn cố gắng học để bố mẹ ở xa yên tâm làm việc. Cuộc sống tuy thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nhưng bù lại em lại nhận được tình yêu thương chăm sóc của bà ngoại, điều đó làm cho em cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Những buổi chiều cuối tuần, được nghỉ học, em lại giúp bà công việc gia đình như dọn dẹp nhà cửa, rửa bát và nhổ tóc sâu cho bà. Buổi tối hai bà cháu cùng xem phim, và bà lại kể cho em nghe về lịch sử và có rất nhiều những kỉ niệm trong quá khứ của bà. Bà là người dạy em tất cả mọi điều trong cuộc sống từ nết ăn, nết ở sao cho vừa lòng mọi người. Chính vì điều này nên dù ở trên trường hay ở nhà, em vẫn luôn được mọi người khen là con ngoan, trò giỏi. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho em, bà vui lắm, vì thành tích học tập của em luôn đứng nhất, nhì lớp. Khi về tới nhà, bà thường gọi điện báo tin cho bố mẹ em biết về kết quả học tập của em, và bố mẹ lại khen ngợi em.
Em luôn trân trọng và biết ơn bà ngoại của em, bởi bà là người đã vất vả nuôi dạy em nên người. Em tự hứa sẽ cố gắng học tập thật tốt để bà và bố mẹ luôn cảm thấy hài lòng và tự hào về em.
Trong nhà ai cũng thương yêu tôi nhưng ông là người thương yêu tôi nhất. Tôi rất quý ông. Dù giờ đây ông không còn trên cõi đời này nữa. Bây giờ tôi đã lớn khôn nhưng tôi mong mình được bé lại để ông ôm ấp, vỗ về, được nghe các câu chuyện cổ tích mà tin vào đó. Tôi ước mình có phép tiên giống như các nhân vật cổ tích để hoá phép cho ông trở lại cõi đời. Tôi còn nhớ …
Ông tôi là một bộ đội đã về hưu, ông cũng đã bước qua tuổi bảy mươi rồi. Dáng ông cao, gầy, lưng hơi còng. Gương mặt ông hiền từ, trên da mặt nổi nhiều đồi mồi. Tuy đã già nhưng mắt ông vẫn còn tinh lắm. Hồi đó tôi rất thích được ông cõng trên lưng để ông làm ngữa cho tôi cỡi. Tôi để ý thấy trên vai ông có một cục u nhỏ. Tôi đã hỏi ông về cục u đó, ông bảo khi còn trẻ ông hay làm việc nặng, gánh nhiều đồ, cho nên dần dần cục u đó nổi lên, nó đạ theo ông suốt từ thời trai trẻ tới bây giờ. Tôi không hề thấy sợ nó mà còn lấy tay xoa xoa chỗ khối u. Nhưng tôi đâu ngờ nó lại chính là nguyên nhân khiến tôi phải xa ông.
Có lẽ trong nhà, tôi là người gần gũi với ông nhất, lúc nào tôi cũng bám theo ông như cái đuôi bóng, nghe ông kể chuyện cổ tích. Tôi rất thích theo ông ra vườn. Cái vườn do ông dựng lên, ông trồng biết bao là cây, nào là cây ăn quả, cây hoa, cây kieng,…^? Ông rất hay bắt sâu và tỉa cành cho cây. Ông còn dạy tôi cách chăm sóc nữa cơ. Điều làm tôi thích nhất ở khu vườn là những quả chín. Mỗi lần tới mùa quả chín ông lại khều cho tôi ăn. Tôi rất sung sướng khi nhận chùm quả từ tay ông. Cái vị ngọt cùa quả cũng giống như tình yêu thương mà ông dành cho tôi.
Rồi tôi lên lớp một, ba mẹ tôi chuyển nhà vào thành phố làm ăn, để tôi ở lại với ông bà. Lúc đầu tôi rất nhớ ba mẹ và rất hay khóc. Ông đã rất khổ vì tôi, vì những lúc nhớ mẹ mà tôi không ăn uống, không đi học mà chỉ ngồi một chỗ mà khóc. Bà tôi cũng thương tôi nhưng vốn nóng tính bà đạ mắng tôi. Ông tôi tuy hiền lành nhưng vẫn nói lại bà, ông bênh tôi. Ông nói tôi còn nhỏ, cần được bảo ban từ từ. Thế rồi ông o6nm tôi vào lòng, vỗ về an ủi tôi. Từ đó tôi đã không khóc nữa, chịu ngoan ngoãn vâng lời ông bà. Ông chăm sóc tôi từng li từng tí, đến trường đón tôi, có món gì ngon ông cũng cho tôi, nấu nước cho tôi tam,…Dường như tình yêu của ông đã làm tôi quên đi mẹ. Tuy cũng nhớ mẹ nhưng mỗi lần mẹ về thăm, tôi không còn quấn quýt với mẹ như trước nữa. Thế mà chỉ một buổi đi tham quan với trường mà tôi đã thấy nhớ ông, chỉ muốn quay về ngay.
Rồi năm tôi lên lớp sáu, ba mẹ tôi về ở gần nhà ông, tôi dọn về ở với ba mẹ. Vì bận học, bận làm và mải chơi quá nên ít qua thăm ông. Nhiều lúc ông nhơ ùtôi quá nên qua thăm tôi. Ông hỏi tôi sao không sang thăm ông. Tôi hứa với ông sẽ sang ông nhiều hơn. Nhưng tôi chưa kịp thực hiện lời hứa thì ông phải vào bệnh viện. Nghe bác sĩ nói ông bị ung thư, lí do là khối u trên lưng ông. Bác sĩ nói ông không thể chữa được nữa và ông chỉ còn sống được mấy tháng nữa thôi. Nghe vậy tôi thấy sợ vô cùng. Tôi đã từng nhĩ tới việc phải xa ông mãi mãi. Nhưng rồi chuyện ấy bây giờ lại đến với tôi. Tôi sắp phải xa ông. Tôi hối hận vì đã mải chơi mà không qua thăm ông. Từ đó mỗi lúc đi học về là tôi cứ quấn quýt bên ông.
Tôi cố gắng chăm sóc ông thật tốt. Thế rồi một bữa tôi đi học về thấy trong nàh đông người, tôi linh cảm có chuyện không hay. Bước vào thì nghe mẹ bảo ông sắp đi rồi. Tôi oà lên khóc và nhào tới nên giường ông. Ông nở một nụ cười mãn nguyện bảo tôi hãy cố gắng học hành, vâng lời cha mẹ. Tôi vâng dạ theo ông. Ông nhìn con cháu lần cuối rồi thanh thản ra đi. Trong đám tang ông tôi đã khóc rất nhiều. Và sau đó tôi không thể nào chấp nhận được sự thật này. Hình ảnh ông vẫn còn trong tim tôi.
Bây giờ tôi đã lớn khôn, đạ trưởng thành rồi. Ông tôi vẫn luôn ở trong lòng tôi, Mỗi lần về lại khu vườn tôi vẫn thấy hình bóng ông vẫn còn ở đó. Giờ đây tôi bắt đầu suy nghĩ về điều mà tôi hứa với ông năm ấy. Sẽ cố gắng học giỏi và vâng lời cha mẽ như lời ông đã dặn.
Giúp em bài này với ạ: viết cảm nghĩ về đoàn trong trái tim em không copy trên mạng nha. Em xin cảm ơn mọi người ạ
Đề văn biểu cảm: Loài cây em yêu (không copy trên mạng)
Viết ra bài cho mình nha! Xin chân thành cảm ơn!
Nhà em có một cây Mai. Ngày thường, Mai đứng một mình trong góc vườn, lặng lẽ giữa bao nhiêu là Quỳnh Anh, Lan, Cúc, Vũ Nữ… Ấy vậy mà Mai vẫn ung dung, thản nhiên lớn lên với dáng vẻ đơn sơ và giản dị.
Cây Mai cao hơn em đến hai cái đầu. Nó khoác trên mình một chiếc áo xanh đậm điểm vài bông hoa vàng hoe. Đến rằm tháng Chạp, Mai được đem ra giữa sân nhà. Nó bắt đầu được chú ý đến. Mai được mọi người chăm sóc, bón phân, tỉa cành và đặc biệt lặt lá – một công việc mà em rất thích. Vào sáng Chủ Nhật, cả nhà em vui vẻ quây quần bên cây Mai để lặt lá. Em làm theo lời mẹ dạy, chú ý lặt đúng cách từng chiếc lá, tưởng tượng như đang mở từng chiếc cửa sổ tí ti trên thân cây cho những nụ hoa mở mắt hé nhìn trời đất. Khi tất cả những chiếc lá đã rời cành mẹ, cây Mai trở nên trơ trụi, khẳng khiu. Những cành cây tia ra như những nét phác thảo bằng bút kim của một bức tranh. Nhưng chính sự trơ trụi ấy lại mang một vẻ háo hức và tưng bừng, đem đến cho mọi người cảm giác mùa xuân về. Không phụ lòng người chăm sóc, không để cành phải đợi lâu, những nụ hoa li ti đã bắt đầu xuất hiện. Thân cây trơ trụi được tô điểm bằng những chấm xanh non của mầm hoa, mầm lá. Gần đến Tết, những nụ hoa lớn lên, phình tròn, nhõ bằng chiếc móng tay út. Nhìn cây Mai như có hàng trăm con bọ xanh âu yếm bám chặt vào cành, cố gắng làm đẹp cho cây và hứa hẹn một sự đơm hoa rực rỡ ngày Tết Tết tới, Mai được đặt chễm chệ ở một vị trí trang trọng trong nhà. Mọi người lo đi sắm đồ Tết, chẳng để ý đến Mai nhiều. Hôm mồng Một Tết, mọi người vui vẻ trong những bộ đồ mới. Đến lúc này, nhìn qua cây Mai, ai cũng ngạc nhiên khi thấy nó cũng đã sẵn sàng trong bộ trang phục truyền thống của mình. Mai phủ hắp người một chiếc áo vàng rực rỡ của hoa, điểm thêm vài màu xanh non của lá. Chúng em trang trọng treo những lời chúc “ An khang thịnh vượng”, “ Vạn sự như ý”, … và những bao lì xì lên cây, chia sẻ lời chúc năm mới với loài hoa tuyệt đẹp này. Vậy là chiếc áo vàng của Mai còn được điểm những món đồ trang sức màu đỏ, thể hiện may mắn và tình thương yêu Hoa Mai vàng tươi, rất đẹp. Cánh hoa mềm, mịn như nhung. Nhưng chỉ sau một vài ngày, những cành hoa ấy héo dần và từ từ rời cành xuống điểm tô cho đất. Đất trong chậu đầy một màu vàng của cánh Mai. Hoa Mai rụng đi nhường chỗ cho những nụ hoa con con bung mình hé nở. Những cái nụ xanh be bé, điểm vài màu vàng ở đỉnh. Chúng em thay nhau đoán xem đâu là nụ hoa, đâu là nụ lá, nụ nào nở trước, nụ nào nở sau. Những chiếc nụ lá không được quan tâm nhiều nhưng vẫn hồn nhiên nở cánh trước cả nụ hoa Sau tết, Mai vẫn cố gắng thể hiện hết vẻ đẹp còn lại của mình, hoàn thành sứ mệnh thiêng liêng được giao. Dưói đất, hoa vàng rụng nhiều. Trên cây, lá xanh lớn lên . Hết Tết, hết mùa hoa Mai, đến lượt lá đua nhau trang trí cho cành. Mai lại khoác lên mình chiếc áo màu xanh thẫm. Mai cũng “ điệu” như con người, cứ đến Tết là xúng xính trong bộ quần áo đẹp. Mai như một người bạn quen thuộc, chia sẻ ngày Tết với mọi người. Mai gắng sức mình tô đẹp cho ngày Tết. Mọi người quan tâm, làm đẹp cho Mai.
Em yêu Mai, gia đình em yêu Mai, miền Nam này yêu Mai, cả đất nước Việt Nam cũng yêu Mai. Cây Mai- biểu tượng của may mắn, vui vẻ và hạnh phúc.
Thời thơ ấu dưới mái trường là những kỉ niệm đẹp đẽ nhất. Mỗi khí nhớ về, những kí ức về thầy cô, mái trường và cả một loài cây mà em vô cùng yêu mến và gắn bó bỗng chợt ùa về. Loài cây ấy đã quá đỗi quen thuộc với tuổi thơ mỗi người. Một nhà văn đã gọi nó với cái tên thân thương đến lạ: Hoa học trò. Em yêu phượng vì đó là loài cây thân thuộc nhất với em.
Những ngày đầu đến trường, em đã ngây ngất trước vẻ đẹp của phượng. Em vẫn luôn say sưa ngắm nhìn loài cây mà em vẫn thường gọi là “cây me khổng lồ” ấy. Lúc đó phượng đang ở thời kì sung sức nhất. Tán lá rộng, xanh rì trùm kín cả một góc sân. Em nhớ lắm những cành cây khỏe khoắn như những cánh tay khổng lồ, tỏa ra mọi phía! Nhớ cả gốc cây xù xì, màu nâu săn chắc như trên một cơ thể rám nắng trong lao động. Bộ rễ cây như bàn tay người khổng lồ chọc xuống đất. Qua thời gian, em nhận ra mỗi mùa, phượng mang một vẻ đẹp riêng. Nhưng em yêu phượng nhất là vào mùa đông và mùa hè. Gió đông hiu hắt. Rét buốt. Phượng buồn bã thả những chiếc lá héo úa theo từng cơn gió se lạnh. Làm sao em quên được tấm thân khẳng khiu gầy guộc lên mình chiếc áo dày cộm ấy! Chị gió rít lên từng cơn. Em xót xa trước sự run rẩy của phượng. Phượng lạnh. Phượng nhớ. Thế nhưng phương đang ấp ủ, đang ươm mầm để khi xuân sang những chồi non bung nở. Em yêu phượng vào mùa hè vì phượng đẹp đến nao lòng. Nắng hè chói chang vút đến, cây phượng bừng nở những chùm hoa đỏ rực. Em bâng khuâng khi những cánh hoa rực rỡ một góc trời như đốm lửa lập bùng. Rồi những cánh hoa rơi, rải kín mặt đất như một tấm thảm nhung màu đỏ. Em ngừng lại, hít một hơi thật sâu, cảm nhận được vị thanh thanh của hoa phượng. Em ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của loài hoa học trò ấy. Để rồi khi xa trường, xa lớp, hình ảnh những chùm phượng vĩ vấn vương mãi khiến em thương, em nhớ. Trong tôi, phương đẹp biết bao! Để rồi bất cứ lúc nào nhớ lại, lòng em lại trào dâng bao nỗi niềm lưu luyến!
Phượng gắn liền với cuộc sống của con người. Có lẽ thế nên phượng còn là nguồn cảm hứng bất tận cho các nhạc sĩ, nhà thơ sáng tác văn chương, bài hát như mấy ai không xao xuyến khi nghe “Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa hè của tôi đi đâu…”. Em còn biết được rằng có một thành phố ở nước ta trồng phượng khắp các nẻo đường phố và khi hè về, trên cao nhìn xuống cả thành phố ngập tràn sắc đỏ màu hoa. Đó chính là Hải Phòng – Thành phố hoa phượng đỏ. Phượng cung cấp gỗ, hoa phượng có thể chiết xuất thành nước hoa giúp con người giảm bớt căng thẳng. Nhưng phượng lại gắn bó hơn, gần gũi hơn với tuổi học trò. Thu đến, mùa khai giảng bắt đầu. Phượng vui. Phượng mừng. Phượng bồi hồi khi gặp lại những cô cậu học trò tinh nghịch. Học sinh hân hoan đón chào năm mới. Rồi tiếng ve sâu bắt đầu kêu râm ran. Học trò phải lo ôn bài để chuẩn bị cho kì thi sắp tới, tạm bỏ quên phượng trong một góc trí nhớ của mình. Phượng vẫn chờ, vẫn đồng hành cùng chúng tôi hết mùa thi. Chia tay thầy cô, bè bạn, chúng tôi buồn xiết bao! Phượng cô đơn một mình, phượng chỉ thức để làm đẹp cho sân trường. Phượng chỉ nở vào mùa hạ, vậy phượng nở cho ai ngắm khi mà học sinh đã về hết? Suốt ba tháng trời đằng đẵng, phượng cô đơn một mình...
Em thầm cảm ơn cây phượng vì đã che bóng mát cho sân trường, tạo nên một bầu không khí trong lành, mát mẻ và thật dễ chịu cho chúng em học tập cũng như vui chơi. Em làm sao có thể quên những lúc cùng các bạn nhặt hoa phượng, tách từng cánh hoa ra và khéo léo dán thành hình con bướm ép vào vở! Mai sau nhìn lại sẽ nhớ ngay tới thuở học trò đầy mơ mộng… Đáng yêu biết mấy hình ảnh các bạn nam lại dùng nhụy hoa nhỏ hơn que tăm, làm trò chơi đá gà ngộ nghĩnh thú vị. Em thích nhìn những trái phượng khô, dèn dẹt, dài dài, đen như than. Đập vỏ ra lấy nhân bên trong rang lên ăn bùi bùi, thơm thơm, hấp dẫn hơn cả bắp rang. Thật thú vị làm sao! Dưới tán lá phượng, em ngồi ôn bài, học bài không biết mệt. Cây phượng là nhân chứng của những năm tháng học trò. Bao niềm vui, bao nỗi buồn. Biết bao mùa chia li! Phượng đều in dấu! Chính dưới gốc phượng này, em thường cùng lũ bạn ngồi kể cho nhau nghe những câu chuyện thú vị ở trên lớp. Chúng em cùng chơi, cùng học, cùng trò chuyện. Cũng dưới gốc phượng này, em đã gửi gắm bao kỉ niệm vui buồn của thời thơ ấu. Em vẫn nhớ như in vào năm cuối Tiểu học, chúng em chia tay nhau trong niềm luyến tiếc. Vội khắc tên mình lên cây, chúng em khắc ghi những năm tháng không thể nào quên vào tim mình. Kỉ niệm ấy mãi không phai nhòa. Và cứ mỗi mùa thi, mùa chia li, em lại nhớ phượng... Nỗi nhớ đong đầy, chất chứa. Phượng ơi, nếu thiếu phượng, tuổi học trò của em sẽ buồn tẻ biết bao!
Chẳng biết tự bao giờ, cây phượng đã trở thành người bạn thân thiết của em. Thật hạnh phúc khi hằng ngày đến trường có phượng trên đầu rợp bóng che mát. Sẽ chẳng bao giờ em quên người bạn gắn bó với mình suốt những năm tháng học trò hồn nhiên. Thật thật gần gũi, thân thương làm sao! Yêu lắm Phượng – loài hoa học trò!
bạn nào còn onl giúp mình bài toán này với nhé , xin chân thành cảm ơn
đề bài : tìm x
9.(2x-20)+2x = -580
nhớ ghi rõ cách lm , cảm ơn các bn yêu rất nhiu
9.(2x-20)+2x=-580
=>18x-180+2x=-580
=>18x+2x=(-580)+180
=>20x=-400
=>x=(-400):20
=>x=-20
9.(2x-20)+2x = -580
18x-180+2x=-580
18x+2x-180=-580
20x-180=-580
20x=-580+180
20x=-400
x=-400:20
x=-20
Vậy x=-20
bạn nào còn onl giúp mình bài toán này với nhé , xin chân thành cảm ơn
đề bài : tìm x
9.(2x-20)+2x = -580
nhớ ghi rõ cách lm , cảm ơn các bn yêu rất nhiu
9.(2x-20)+2x=-580
=>18x-180+2x=-580
=>18x+2x=(-580)+180
=>20x=-400
=>x=(-400):20
=>x=-20
9.(2x-20)+2x = -580
18x-180+2x=-580
18x+2x-180=-580
20x-180=-580
20x=-580+180
20x=-400
x=-400:20
x=-20
Vậy x=-20
Trước tiên bạn nhân 9.(2x-20)
<=>18x-180-2x=-580
Sau đó bạn thu gọn biểu thức
<=>20x-180=-580
Đến Dây chuyển vế ròi tính biểu thức
<=>20x=-580+180
<=>20x=-400
=>x=-20
Vậy X=-20
Chọn (k) đúng cho mình nha :) :)
Đề bài: Tả biểu cảm về loài cây mà em yêu thích
*Có 1 từ láy, 1 quan hệ từ
mik xin cảm ơn trước! ( ^v^ )