Những câu hỏi liên quan
ddddđ
Xem chi tiết
Smile
16 tháng 12 2021 lúc 19:23

Nguyên nhân chủ yếu là không đủ oxy cung cấp cho quá trình hoạt động của cơ bắp. 

Trước khi xuống bơi, bạn cần phải khởi động kỹ, nhất là khi trời lạnh, nước lạnh. Khi trời nóng, bạn nên uống đủ nước. Khởi động cơ bắp và các khớp với các cường độ khác nhau. Nên chạy cự ly ngắn, nhanh chậm thay đổi và trở về trạng thái cân bằng.

Đào Thị Hoàng Yến
Xem chi tiết
Kim Lăng Phong
24 tháng 9 2017 lúc 15:22

1, Người bị liệt không co cơ được là do: Bình thường có các xug thần kinh tác động đến cơ làm cơ co nhưng các dây thần kinh ấy có thể bị huỷ hoặc không hoạt động.
-> Mất dần khả năng co cơ, cơ dãn
2, Khi bị chuột rút là do cơ bị nhiều các xung thần kinh riêng rẽ tác động, mà khoảng cách giữa các xung thần kinh này quá ngắn
-> Cơ không kịp dãnhehe

nguyen thi thao
23 tháng 9 2017 lúc 20:30

câu 1:ở người bị liệt có không có.vì lúc đó đây cô gần như bị hỏng và tê liệt ko thể hoạt động được

câu 2có phải do cô vì có thể là do phần có bị làm sao đó thì mới xảy ra hiện tượng như vậy

chau bui
Xem chi tiết
Phía sau một cô gái
4 tháng 10 2021 lúc 20:08

Câu 1: Có nhiều lí do nhưng nguyên nhân chính là bơi lâu, quá sức hoặc có thể do chủ quan gây mỏi cơ đến mức cơ không co được dẫn đến bị chết đuối ( nếu chưa bơi đến bờ ).

Câu 2: Chuột rút là hiện tượng khá thường gặp, nguyên nhân chủ yếu là do sự co thắt chặt cơ liên tục, ngoài ý muốn. Khi bị chuột rút bạn thường có cảm giác đau đớn, thậm chí là rất đau và không có khả năng cử động cơ đó nữa trong chốc lát. 

Shauna
4 tháng 10 2021 lúc 20:13

Câu1: điều đó không hề đúng, khi ta bơi lâu -> cơ co nhiều -> mỏi cơ -> cơ không co-> chết đuối

Câu 2: chuột rút ở chân do cơ làm việc quá lâu, quá sức 

chuột rút là hiện tượng bắp cơ bị co cứng, không hoạt động được. Do vận động quá nhiều, ra mồ hôi dẫn đến mất nước, mất muối khoáng, thiếu oxi. Tế bào hoạt động trong điều kiện thiếu oxi-> giải phóng axit lactic tích tụ trong cơ -> ảnh hưởng đến sự co, duỗi cơ -> gây chuột rút

Trái Tim Băng Tuyết
Xem chi tiết
Ái Nữ
8 tháng 2 2017 lúc 18:50

tất cả các loại chất rắn trừ gỗ đều nở ra khi nóng và co lại khi lạnh,vì thế nên vào mùa mưa thì lạnh nên cửa gỗ khít còn vào mùa hè thì lại ho

Your Nightmare
9 tháng 2 2017 lúc 15:17

shin cau be but chidung ak

avatar boys
Xem chi tiết
Cầm Đức Anh
24 tháng 9 2017 lúc 21:20

Người bị liệt cơ không co cơ được vì khi cơ bị liệt thì sẽ ko co, dãn được ---> ko tạo nên được sự vận động (vì cơ thường gắn với xương)

Vũ Thị Minh Hồng
24 tháng 9 2017 lúc 21:20

Theo mình là không co cơ. Vì liệt thì chỉ không cử động được thôi!

Nguyễn Hoàng Nam
Xem chi tiết
Ngô Quang Sinh
24 tháng 11 2017 lúc 17:39

Đáp án B

Nguyễn Thị Hoa Mai
Xem chi tiết
Bé Kim Ngưu
3 tháng 9 2018 lúc 12:10

vấn đề :

1 ) mình cũng bị do : lâu r ko zô olm .

2 ) bị người nào đó k sai hoặc báo cáo câu hỏi / câu trả lời .

      Mong bạn học tốt nếu có thể chúng mình hãy báo olm thử

Vủ Garena
3 tháng 9 2018 lúc 12:12

minh h roi do

Mira - Mai
3 tháng 9 2018 lúc 12:21

Họ bảo là: Bạn đã trả lời vào một câu hỏi linh tinh trên diễn đàn và bị trừ 20 điểm. Câu trả lời của mình hay bị duyệt lắm, xong rồi hôm sau thấy họ báo thế đấy, câu trả lời xem đi xem lại chẳng có gì sai cả.

~ Mong Online Math khắc phục lại được không ạ! ~

Dorotabo Kabane
Xem chi tiết
Dương Bảo Trân
Xem chi tiết
ƒさ→tђả๏❤lเภђ﹏❣
19 tháng 11 2019 lúc 21:57

       Trong cuộc đời mỗi con người,sẽ không ai là không có lỗi.ngay cả tôi cũng vậy,tôi đã gây ra nhiều lỗi lầm trong suất năm tháng học trò,nhưng việc làm khiến tôi nhớ mãi đó là trốn bố mẹ đi chơi.

           Vào 1 buổi sáng thứ 3,tôi vẫn chăm chỉ đạp chiếc xe con đến trường.tôi đi 1 lúc thì gặp mấy đứa bạn cùng lớp..Chúng nó cũng đeo cặp nhưng không phải đeo để đi học,mà đeo cặp chỉ là lí do để chúng nó trốn ba mẹ đi chơi.Tôi thừa biết điều đó,vì mấy đứa này toàn là học sinh ham chơi của lớp.tôi lẳng lặng,tiếp tục đạp xe cố ý tránh mặt bọn nó.nhưng không hiểu sao ,tôi lại không làm được.1 trong số chúng nó rủ tôi:"mày ơi,đi chơi không.có trò này vui lắm","bọn mày đừng rủ tao,tao không đi đâu","đi 1 chút rồi về"...cuộc nói chuyện diễn ra,vì bị dụ 1 cách quyết liệt nên tôi đi theo chúng nó.đi theo chúng nó,tôi cảm thấy có chút lo sợ.vì ba tôi dặn không được đi la cà,nếu như vậy ba sẽ đánh.tôi cùng chúng nó đến 1 tiệm net nhỏ gần trường.tôi thấy lạ hoắc lạ hơ khi đến đây,nhưng 1 hồi làm quên nên tôi bắt đầu hứng thú với cái nơi này.Nó quả thật là 1 nơi xả sờ trét)-.cứ chơi,rồi chơi mãi,tôi nhận ra mình đã không đến trường cả 1 buổi sáng.lũ bạn lại nói"mày lo gì,trốn 1 hôm thôi.không ai đánh mày đâu" .thế là 1 suy nghĩ vụt tớ trong trí óc non nớt của tôi:ừ,chắc là vậy".và bạn nghĩ sao khi tôi về đến nhà??_chuyện j sẽ ập đến ??

                     Về đến nhà,tôi thấy ba mẹ vẫn làm việc bình thường nên chẳng sợ sật.nhưng vào đến cửa,tôi chợt nhận ra có 1 cảm giác sợ sệt trong lòng.Tôi mở cửa phòng rồi vào trong đó ngồi,rồi lúc dó ba tôi nói"Con gái,hôm nay con đã 1 việc sai .con có biết đúng chứ??" ,"dạ,ba đag nói gì vậy ạ??""con chẳng hiểu ba đang nói gì hết","con chắc chắn chứ?""dạ...".Có lẽ lời nói dối của tôi như bị 1 ai đó thiêu rụi,đây là lần đầu tiên nói dối trong cuộc đời.vì mới lần đầu,nên tôi áp a ấp úng.ba tôi lúc này trông vẻ mặt giận dữ không  còn chút vẻ hiền từ.trên đôi tay cứng rắn của ba là 1 cây roi.ba mở của,tiến lại gần tôi.Ôi không,1 thảm họa ập đến.những chiếc roi liên tục đập vào người tôi.có bao giờ,tôi phải khóc vì bị ba đáng đâu?vậy mà hôm nay tôi lại khóc,tôi khóc vì hành động ngoan cố của mình.tôi như không kiểm soát được chính mik.Tôi tự hỏi"tại sao ba lại biết mik trốn học đi chơi?/ai đã nói??".......................

                     Rồi,trận ăn đòn kết thúc. nc mắt ngừng tuân,tôi cảm thấy như dịu hơn.ba mắng tôi 1 trận "lên bờ xuống ruộng" ấy,tôi sợ hãi .ba bắt tôi ngồi xuongs nền đất và nói rõ ba nghe,tôi kể kể không thiếu 1 chút xót nào.ba nói ba biết tôi trốn học vì cô giáo đã gọi điện cho ba..............

                     Có lẽ,từ lần đó.tôi đã là 1 đứa con ngoan.Có lẽ vì sợ ba đánh hay bị cô giáo mắng....rất nhiều và rất nhiều.tôi thấy qua mỗi trận đánh là tôi lại lớn hơn!!_

                       (văn tự viết,ko copy mạng)_!!!

                       

Khách vãng lai đã xóa
Phan Tiến Nghĩa
20 tháng 11 2019 lúc 14:42

trả lời 

chưa ? nên e ko thể cảm nhận đc ... 

chỉ bị chửi : .......... 

hc tốt ... 

Khách vãng lai đã xóa

Tuổi thơ của ai cũng sẽ có thật nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Vui có, buồn có, sai lầm cũng có… Chính nhờ những kỉ niệm muôn hình muôn vẻ đó, đã tạo nên một tuổi thơ nhiệm màu. Bản thân em cũng vậy, và trong vô số kỉ niệm đó, em nhớ nhất vẫn là một lần em nói dối mẹ.

Hồi đó, em đang học lớp 2, là một cô bé được mọi người nhận xét là thông minh nhưng lười biếng và thích nói dối. Hôm đó là một ngày thứ ba bình thường, sau khi ngủ dậy, tự nhiên em cảm thấy rất chán, không muốn đi học chút nào cả. Vì vậy, em đã đưa ra một quyết định sai lầm. Em giả vờ như mình bị đau bụng. Nằm ôm bụng ở trên giường mà không dậy đi học. Thấy em đã muộn vẫn chưa xuống ăn sáng, mẹ liền chạy lên phòng kiểm tra. Nhìn thấy em như vậy, mẹ lo lắng lắm. Ngay lập tức đi tìm dầu nóng xoa bóp bụng cho em. Vừa xoa vừa hỏi con đã đỡ chưa. Trong giây phút, em cảm thấy hối hận vì đã lừa mẹ. Nhưng rồi em vẫn im lặng và lắc đầu. Một lát sau, thấy em mãi không đỡ, mẹ liền bảo em hãy nằm nghỉ để mẹ gọi xin cô nghỉ buổi học hôm nay. Nhìn mẹ đi ra ngoài, em vui lắm, che lấp đi niềm thấp thỏm nãy giờ. Vì biết mình đã thành công rồi. Một lát sau, mẹ trở lại, dặn dò em vài điều rồi vội vàng đi làm.

Chờ mẹ ra khỏi cổng, em liền sung sướng bật dậy, chạy ngay ra phòng khách ngồi chơi. Mở tủ lạnh, lấy kẹo, bánh ra, vừa xem phim vừa ăn trong sung sướng. Đúng lúc đó, em nghe thấy tiếng mở cửa, vội nhìn sang thì em thấy mẹ đứng đó. Khuôn mặt đỏ bừng do di chuyển nhanh, trên tay là một túi thuốc và lồng đựng cháo ấm. Dường như quá ngạc nhiên, mẹ đứng sững người lại, chỉ thốt lên “Sao con…”. Nhưng dường như đã hiểu ra vấn đề, mặt mẹ trở nên buồn bã, ánh mắt thất vọng não nề nhìn về em. Rồi mẹ im lặng tiến về phía phòng bếp, đặt cháo và thuốc lên bàn rồi trở về phòng. Cả quá trình đó mẹ không hề nhìn hay nói với em một lời nào. Sự im lặng ấy như một nhát dao đang đâm vào trái tim của em. Thà rằng mẹ cứ chửi mắng, đánh đòn em, thì em còn đỡ khó chịu hơn như thế này. Ngồi một mình trên ghế, em cảm thấy dằn vặt đến vô cùng. Tự nhiên, em cảm thấy chính mình cũng không hiểu nổi mình nữa. Rằng tại sao lại nói dối, tại sao lại khiến mẹ phải đau lòng đến như vậy. Chẳng phải mẹ là người mà em yêu quý nhất trên đời hay sao? Vậy mà em nỡ lòng nào khiến mẹ phải chịu tổn thương đến như vậy. Càng suy nghĩ em càng cảm thấy mình thật là xấu tính, là một đứa trẻ tồi tệ. Và rồi, lấy hết can đảm tiến về phòng của mẹ. Lúc ấy, mẹ đang nằm trên giường, nhắm mắt lại như đang ngủ. Nhưng em biết rằng thực ra mẹ không hề ngủ đâu, mà mẹ đang chờ đợi một điều gì đấy. Và em đang làm điều mà mẹ chờ đợi nãy giờ. Em tiến lại gần, nằm xuống, ôm lấy mẹ, rồi nói:

- Con xin lỗi mẹ ạ, con đã nói dối mẹ để được nghỉ học hôm nay. Hành động đó thật là sai lầm, nhưng con mong mẹ hãy bỏ qua cho con nhé. Con xin hứa từ nay về sau sẽ không bao giờ nói dối nữa. Nếu con phạm sai, thì mẹ đánh con thật đau vào là được.

Mẹ vẫn tiếp tục im lặng. Khiến em nghĩ rằng mình không được tha thứ, nước mắt cứ thế mà lăn dài trên má. Lúc này, rốt cuộc mẹ cũng phản ứng lại. Mẹ đưa đôi tay lên, lau đi dòng nước mắt của em, vuốt nhẹ lên trán em mà nói rằng:

- Con biết nhận lỗi như thế này mẹ vui lắm. Hãy nhớ mãi lời hứa này của con nhé. Mẹ sẽ giám sát con thật kĩ.

- Vâng ạ - Em trả lời với niềm hạnh phúc khôn cùng.

Từ sau lần đó, em như trở thành một con người hoàn toàn khác, em không nói dối và lười biếng nữa. Mà trở nên chăm chỉ, trung thực hơn. Sựt thay đổi tích cực đó, chính nhờ hành động giáo dục bằng tình thương của mẹ ngày hôm đó. Bài học này em sẽ ghi lòng tạc dạ mãi về sau.

Khách vãng lai đã xóa