Những câu hỏi liên quan
Thành Lữ
Xem chi tiết
Vũ Lan Anh
Xem chi tiết
Vũ Lan Anh
12 tháng 1 2022 lúc 23:25

các bạn nhanh giúp mình với nhé 

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Trang Allen
Xem chi tiết
vhquang phuc
24 tháng 2 2023 lúc 22:29

MB: có ai đó đã từng nói rằng "chúng ta Sinh ra để sống và để trải nghiệm cuộc sống,mỗi trải nghiệm sẽ đem đến cho con người nhiều điều ý nghĩa".

Thân bài : tự viết

Bình luận (0)
Trí Hải ( WITH THE NICKN...
Xem chi tiết
Diễm Quỳnh
20 tháng 2 2021 lúc 20:36

MB: - Giới thiệu về giấc mơ đó (nguyên nhân, thời gian, địa điểm).

TB: - Tâm trang của em trước khi mơ.

- Thời gian? Địa điểm? nhân vật mình được gặp. Nói sơ qua ngoại hình

+ Hình dáng? Giọng nói? Tính tình?....

=>Là nhân vật đại diện cho cái tốt hay cái xấu trong truyện?

- Lúc đó mình có:

+ Tâm trạng như thế nào?

+ Mình đã làm cái gì?

- 2 người tâm sự với nhau nghe?(kết hợp miêu tả, biểu cảm của bản thân) 

- Kết thúc giấc mơ: + Hình ảnh cuối cùng của nhân vật.

+ Tỉnh dậy và tâm trạngcủa mình.

KB: Cảm nghĩ của em sau giác mơ đó.

Bình luận (1)
Anh Thư
Xem chi tiết
🌫✌ T _ T 🤞🌫
Xem chi tiết
Tiểu thư họ Phạm
2 tháng 12 2020 lúc 22:58

Nằm trong lòng bàn tay của người bà  tôi yêu quý mà tôi ngủ thiếp đi lúc nào cũng chả hay  biết . Tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong một thế giới cỏ tích diệu kì với biết bao nhân vật dũng cảm đã tạo nên những câu chuyện vô cùng hay mà tôi đã từng được đọc qua chúng .

Vừa bước vào thế giới cổ tích nên tôi còn rất lạ lẫm , có chút gì đó còn lo sợ , sỡ hãi . Ở đây nơi nào cũng đẹp và cũng có chút quen thuộc đối vs tôi , bởi tôi vốn cũng rất thích đọc những câu chuyện cổ tích diệu kì của Việt Nam. Tôi mở mắt thật to  và tròn xoe nhìn một lượt thế giới xung quanh và bắt đầu đan xen vào dòng người trong cái thế giới ấy . Đang chen chúc giữa làn người đông đúc thì đột nhiên tôi vấp phải một người đàn ông lạ . Nhìn kĩ lại thì tôi mới nhận ra đây chính là chàng Thach Sanh trong truyện cổ tích . tôi vô cùng nhạc nhiên và thốt lên một tiếng :

- Trời ơi ! Chàng có phải là Thạch Sanh mà tôi luôn mơ ước được gặp trong những giấc mộng ko vậy ?Sao nhìn chàng ngoài đời còn đẹp hơn trong cả chuyện nữa vậy?

Thạch Sanh nhẹ nhàng :

- Đúng rồi đấy cô bé . Trong mắt bé ta đẹp đến như vậy sao ?Ta quả thật là ko ngờ trong cái thế giới hỗn độn bây giờ còn có người hay say mê đọc truyện cổ tích như cô bé này .

Tôi ngượng ngùng trước lời khen của chàng :

-Cảm ơn chàng vì đã khen tôi . Chàng có thể cho tôi hỏi một số điều này đc ko ?

Chàng vui vẻ trả lời tôi :

- Đc cô bé . Ngươi cứ hỏi . Còn ta sẽ chả lời .

Tôi vui mừng rạng rỡ :

- Sau khi chàng lập đc chiến công và lấy nàng công chúa về thì chàng có sống hạnh phúc bên cô ấy đúng như trong truyện cổ tích ko?Chàng có gặp nhiều khó khăn không?

Thạch Sanh suy nghĩ một lúc thì trả lời tôi :

- Đúng . Ta ko gặp khó khăn nào sau lần đó nữa.

Sau đó chàng lại nói tiếp :

- Bé đúng là một người rất thích đọc truyên cổ tích . Và bé cũng là cô bé đáng yêu nhất mà ta đã từng gặp nên nay ta chao cho con chiếc đàn thần năm xưa này . Mong con hãy dùng nó để làm nhiều việc có ích cho xã hội .

Vui mừng cần cây đàn thần trong tay tôi từ biệt chàng và bắt đầu cuộc hành trình đi giúp đỡ mọi người của mình . tôi đi tìm một nơi nghèo khó nhất trong thế giới cổ tích . Nơi này có rất nhiều người gặp khó khăn . Đi đến một nhà nọ , tôi găp một người con gái vô cùng xinh đẹp nhưng lại bị mắc bệnh tinh thần ko đc ổn định . Cô làm cả nhà vô cùng lo lắng , đứng trc hoàn cảnh này tôi đành mang cây quạt thần ra và vẩy mấy cái . Quả nhiên cô đã chở lại bình thường. Rồi một lần tôi đi ngang qua bờ sông thì gặp một người đàn ông bị chết đuối nằm trên bờ ao . Tôi vộ vàng lấy cây đàn thần ra và vẩy mạnh lên người anh ta . Anh ta sống dậy , cảm ơn tôi ................... Tôi giúp đc rất nhiều người.Đang vui mừng vì đc nhiều người khen ngợi thì đột nhiên một tiếng nói to vang lên :

- Sắp chễ giờ rồi đậy đi hoc mau lên con.

Hóa ra đó là tiếng nói của mẹ . Tôi vội vàng thức dậy nhưng đâu đó vẫn là sự tiếc nuối trc giấc mộng đẹp.

Quả là một giấc mộng đẹp chưa từng thấy . Thế mà lại bị phá vỡ .Nhưng dù sao đó cũng là một giấc mơ đẹp nhất của tôi rồi . Ước gì giấc mơ đó sẽ chở thành sự thật.

k cho mình nha !

Bình luận (3)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Thế Nam Phong
Xem chi tiết
Quang Nhân
11 tháng 3 2021 lúc 12:28

Em tham khảo nhé !

 

Tôi là một đứa trẻ mồ côi. Mới mười tuổi tôi đã phải tự kiếm sống. Hàng ngày tôi đi chặt củi, cắt cỏ bán lấy tiền đong gạo. Tuy nghèo nhưng tôi rất thích học vẽ. Nhiều hôm, đi qua lớp học nhìn bọn trẻ con nhà giàu đang được thầy dạy vẽ, tôi thèm muốn được như chúng vô cùng. Một hôm, tôi đánh bạo xin theo học. Thầy giáo khinh bỉ nhìn tôi:

-    Thằng kia, mày có điên không đấy? Một đứa trẻ mồ côi, nghèo kiết xác như mày cũng đòi học vẽ à?

Rồi thầy đuổi tôi ra khỏi trường.

Bọn học trò nhìn tôi, cười ồ lên. Tôi chạy ra khỏi trường, những giọt nước mắt tủi hờn lăn trên gò má. Sau lưng tôi, tiếng cười chế nhạo của bọn học trò con nhà giàu vẫn vang lên. Tôi tự nghĩ “nghèo thì có tội gì mà không được học vẽ?”

Về nhà, tôi quyết tâm tự học vẽ. Khi kiếm củi trên núi, tôi nhìn chim bay trên đầu lấy que vạch xuống đất vẽ chim. Lúc cắt cỏ ven sông, tôi nhìn tôm cá bơi dưới nước rồi nhúng tay vào nước, vẽ chúng trên đá. Khi về nhà tôi vẽ các đồ đạc trong nhà lên tường, bốn bức tường dày đặc các hình vẽ, trông thật ngộ.

Năm tháng trôi qua, tôi không ngừng học vẽ, không bỏ phí ngày nào. Mọi người đều khen tôi vẽ chim cá giống hệt như thật. Thế nhưng tôi vẫn chưa có nổi một cây bút vẽ. Tôi chỉ mong sao có được một chiếc.

Một đêm, trong giấc ngủ, tôi thấy một cụ già râu tóc bạc phơ hiện ra trước mặt, đưa cho tôi một cây bút và nói:

-   Đây là cây bút thần, nó sẽ giúp con nhiều.

Tôi nhìn cây bút bằng vàng sáng lấp lánh, sung sướng reo lên:

-   Ôi, cây bút đẹp quá! Con xin cảm ơn cụ! Cảm ơn cụ!...

Tôi chưa nói dứt lời, cụ già đã biến mất. Tôi giật mình tỉnh dậy mới biết là mình nằm mơ. Nhưng lạ chưa, cây bút thần vẫn nằm trong tay tôi.

Tôi lập tức vùng dậy, lấy bút ra vẽ. Tôi vẽ một con chim, chim tung cánh bay lên trời, cất tiếng hót líu lo. Tôi vẽ tiếp một con cá, cá quẫy đuôi trườn xuống nước, bơi tung tăng. Tôi thích thú vô cùng.

Từ đó, tôi dùng cây bút thần vẽ cho tất cả người nghèo trong làng, nhà nào không có cày, tôi vẽ cho cày, nhà nào không có cuốc, tôi vẽ cho cuốc, nhà nào không có đèn, tôi vẽ cho đèn, nhà nào không có thùng, tôi vẽ cho thùng,...

Một hôm, tôi đang vẽ thì có mấy tên đầy tớ của tên địa chủ giàu có trong làng ập đến. Chúng xông vào bắt trói tôi lôi đi. Thì ra chuyện cây bút thần lọt đến tai tên địa chủ. Hắn bắt tôi vẽ theo ý muốn của hắn. Tôi tuy nhỏ nhưng cũng hiểu bụng dạ tham lam của bọn nhà giàu, nên không vẽ bất cứ thứ gì, mặc cho hắn hết dụ dỗ lại đe doạ. Tức giận, hắn nhốt tôi vào chuồng ngựa, không cho ăn uống gì.

Trời rét căm căm, nhìn qua khe hở, tôi thấy bên ngoài, tuyết rơi dày đặc. Tôi bèn vẽ một cái lò sưởi để chống rét. Tôi vẽ mấy cái bánh, đặt lên lò sưởi nướng. Mùi bánh nướng bốc lên thơm ngào ngạt.

Được ba hôm, ngồi bên lò sưởi ăn bánh tôi bỗng nghe thấy la hét bên ngoài. Nhìn qua khe cửa, tôi thấy mười mấy tên đầy tớ cùng hung hăng tiến về phía chuồng ngựa. Tay chúng lăm lăm những con dao. Tên địa chủ thét:

-   Giết chết tên Mã Lương cho tao! Cướp lấy cây bút của hắn!

Tôi bèn vẽ một cái thang, trèo qua tường trốn thoát. Thoát ra khỏi nhà tên địa chủ, tôi vẽ tiếp một con ngựa rồi nhảy lên ngựa phóng ra khỏi làng. Đi chưa được bao xa, chợt có tiếng huyên náo sau lưng, tôi quay lại nhìn. Trong ánh đuốc sáng rực, tôi thấy tên địa chủ cưỡi trên lưng một con tuấn mã, tay vung dao sáng loáng dẫn khoảng hai chục tên đầy tớ, đang đuổi theo. Khi bọn chúng đến gần. Tôi lặng lẽ rút cây bút thần vẽ chiếc cung và mũi tên. Tôi giương cung. Vút. Mũi tên lao đúng họng tên địa chủ, hắn ngã nhào xuống đất. Tôi ra roi thúc ngựa, ngựa tung vó phóng như bay.

Đi suốt mấy ngày đêm ròng rã không nghỉ. Sau cùng, tôi quyết định dừng chân ở thị trấn nhỏ. Không có việc làm, tôi bèn vẽ tranh đem bán ở phố. Sợ lộ, nên tôi vẽ các bức tranh đều dở dang: chim thì thiếu cái mỏ hoặc một chân...

Một hôm, khi vẽ một con cò trắng không mắt. Vì sơ ý, tôi đánh rơi một giọt mực vào bức tranh. Giọt mực rơi đúng vào mắt cò. Lập tức cò mở mắt, xoè cánh bay đi. Chuyện đó chấn động cả thị trấn. Rồi chẳng hiểu có kẻ nào mách lẻo đến tố giác với nhà vua mà vua phái một vị đại thần đến đón tôi về kinh đô.

Vốn đã nghe nhiều chuyện đồn đại về tên vua độc ác đó nên tôi nhất định không chịu đi. Bọn chúng liền gông cổ tôi lại, cho vào cũi đưa tôi về hoàng cung.

Tên vua bảo tôi vẽ một con rồng, tôi liền vẽ một con cóc ghẻ. Hắn bắt vẽ con phượng, tôi lại vẽ con gà trụi lông. Hai con vật xấu xí, bẩn thỉu đó nhảy nhót bên cạnh nhà vua. Hắn tức giận, cho quân lính xông vào cướp cây bút thần của tôi, rồi nhốt tôi vào ngục.

Nghe nói tên vua tham lam đó đã dùng cây bút thần để vẽ núi vàng, nhưng núi vàng biến thành núi đá. Rồi những tảng đá từ trên đỉnh lăn xuống, suýt đè gẫy chân hắn. Hắn lại vẽ những thỏi vàng dài, nhưng những thỏi vàng lại biến thành con mãng xà suýt nuốt chửng hắn.

Biết không có tôi thì không thể làm được gì, tên vua đành thả tôi ra, dùng bạc vàng dỗ dành và hứa gả công chúa cho tôi.

Để có thể thoát thân cùng cây bút thần, tôi vờ đồng ý. Hắn mừng lắm, liền trả bút thần cho tôi.

Tên vua bảo tôi vẽ biển cả. Tôi đưa hai nét bút, biển cả rộng mênh mông, xanh biếc, không một gợn sóng, trong suốt đã hiện ra trước mặt. Tên vua ngắm nhìn biển và bảo tôi:

-   Sao biển lại không có cá?

Tôi chấm vài chấm, biển hiện ra bao nhiêu là cá, đủ màu sắc, uốn đuôi mềm mại bơi lội tung tăng. Đàn cá bơi xa dần, xa dần. Tên vua thích quá, vội ra lệnh:

-    Hãy vẽ ngay cho ta một chiếc thuyền! Ta muốn ra khơi xem cá.

Tôi vẽ ngay một chiếc thuyền buồm lớn. Vua, hoàng hậu, công chúa, hoàng tử và các quan đại thần xuống thuyền. Tôi đưa thêm vài nét bút, gió nổi lên nhè nhẹ, mặt biển nổi sóng lăn tăn. Thuyền từ từ ra khơi.

Thấy thuyền còn đi chậm quá, tên vua đứng trên thuyền kêu lớn:

-   Cho gió to thêm một tí! Cho gió to thêm một tí!

Tôi đưa thêm mấy nét bút đậm, sóng biển liền nổi lên, buồm căng phồng, chiếc thuyền lao khỏi bờ nhanh vun vút.

Tôi lại tô thêm những nét bút đậm nữa, gió mạnh nổi lên, biển động, thuyền lắc lư nghiêng ngả. Tên vua cuống quýt kêu lên:

-   Đừng cho gió thổi nữa! Đừng cho gió thổi nữa!

Tôi vờ không nghe thấy, tiếp tục vẽ những đường cong lớn. Biển động dữ dội, sóng biển xô vào thuyền hết đợt này đến đợt khác. Tên vua bị sóng biển làm ướt cả người, tay ôm chặt cột buồm, gào to bảo tôi thôi không vẽ nữa. Mặc, tôi cứ tiếp tục vẽ. Gió bão càng to, mầy đen kéo mù mịt, trời tối sầm. Chiếc thuyền ngả nghiêng rồi bị chôn vùi trong những lớp sóng hung dữ.

Sau đó, tôi đã rời khỏi kinh đô. Tôi đi khắp nơi để vẽ cho những người nghèo khổ.

Bình luận (0)
Thảo Nguyễn Karry
Xem chi tiết
Phương Thảo
27 tháng 11 2016 lúc 9:58

chắc ko ai lm đâu mama ơi

Bình luận (3)
Nguyễn Huyền Trang
3 tháng 1 2017 lúc 12:23

dung day ko co ai lam dc dau neu ko chep mang thi dau lam dc

leu

Bình luận (0)
Nguyễn Khánh Hà
9 tháng 3 2017 lúc 21:58

Thui chép mạng cx đc,mk cx đang cần gấp bài này,có ai cứu mk hông zậy huhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhuhukhocroi

HELP ME!!!!!!!PLEAS!!!!!!!

Bình luận (1)
Trần Thị Thu An
Xem chi tiết
Mai Thị Quỳnh Nga
12 tháng 9 2016 lúc 15:11

ai mà làm dc bài này muốn tui cho bao nhiêu like cx dc

Bình luận (1)
Trần Thị Thu An
9 tháng 9 2016 lúc 9:18

Các bạn viết một đoạn văn tầm khoảng 50 từ thôi nha

Bình luận (0)
Nguyễn Lê Thảo Nguyên
15 tháng 5 2017 lúc 20:28
Đề bài: Em hãy tưởng tượng và kể lại cuộc gặp gỡ, trò chuyện với một cây xanh trong sân trường.

Mục đích, yêu cẩu

– Qua cuộc trò chuyện với cây xanh trong sân trường, em có thể kể về những kỉ niệm với cây, vai trò của cây xanh với khung cảnh trường và môi trường.

– Để kể được câu chuyên này, các em cần dùng nhân hoá một cách tự nhiên.

Dàn ý

Mở bài: Giới thiệu hoàn cảnh gặp và trò chuyện với cây, ví dụ:

– Ngồi dưới gốc cây chờ mẹ đón và bỗng nghe tiếng cây hỏi chuyện.

cay-xanh

Tôi đã có một cuộc trò chuyện rất thú vị với cây xanh ở trường

– Hoặc làm gãy cành cây và có cuộc trò chuyện.

Thân bài:

1. Cây kể những điều biết về bạn học sinh (nhân vật "tôi").

2. “Tôi" hỏi chuyện cây:

– Cây nói về cuộc đời của nó.

– Cây nói suy nghĩ của về nhà trường, về học sinh của trường…

– Cây nói về ước mơ của nó.

Kết bài:

– Chia tay với cây (ví dụ: Mẹ đến đón.).

– Hiểu mỗi cây có cuộc sống riêng, cần chăm sóc, bảo vệ cây xanh.

– Tưởng tượng mai sau, khi trở lại thăm trường, thăm cây.

Mình chỉ cho bạn gợi ý thôi còn tùy vào suy nghĩ của bạn mà bạn có thể diễn tả được một ài văn hoàn chỉnh.



Bình luận (0)