Nhà thơ zô hết đây chấp hết nha mik trc
đề bài:lần cuối em gặp thầy
Chợt nhìn thấy bóng thầy xưa
Chạy đến dạ thưa chào thầy
Thầy cười nụ cười khi xưa
Thầy bảo em là cháu là ai
Nhà thơ zô hết đây chế thơ nha mik trc
Chợt nhìn thấy bóng thầy xưa
Chạy đến dạ thưa chào thầy
Thầy cười nụ cười khi xưa
Thầy bảo em là đứa nào ở đây
Vị ngữ của câu “Mỗi khi tan trường, cô giáo luôn chào chúng tôi bằng nụ cười hiền từ.” là
A. Mỗi khi tan trường
B. Cô giáo
C. Luôn chào chúng tôi bằng nụ cười hiền từ
D. Cô giáo luôn chào chúng tôi bằng nụ cười hiền từ
Gạch 1 gạch dưới chủ ngữ, gạch 2 gạch dưới vị ngữ trong câu dưới đây:
Hôm sau, đến công viên, cô bé đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước mỉm cười chào mình.
CN:cô bé
VN:đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước mỉm cười chào mình.
Hôm sau,đến công viên , cô bé đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước mỉm cười chào mình
TN: Hôm sau, đến công viên,
CN: cô bé
VN: đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước mỉm cười chào mình
Hôm sau,đến công viên , cô bé đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước mỉm cười chào mình
TN: Hôm sau, đến công viên,
CN: cô bé
VN: đã thấy cụ già ngồi ở chiếc ghế đá hôm trước mỉm cười chào mình
Các bạn giúp mình đề văn với các bạn ơi ! Đề :
Vẻ đẹp của cuộc sống có thể là vẻ đẹp của con người có khi là nụ cười , có khi là nước mắt ; có lúc là điều bình dị , có lcú là việc lớn lao ... Vẻ đẹp cuộc sống luôn phong phú đến vô tận , giản đơn đến bất ngờ và bình dị đến sâu xa.
Hãy viết bài văn ngắn cảm nhận về một vẻ đẹp cuộc sống mà các hình ảnh trên gợi ra trong em .
1. Cho đoạn văn: Rồi thầy cầm một quyển ngữ pháp và đọc bài học cho chúng tôi. Tôi kinh ngạc thấy sao mình hiểu đến thế. Tất cả những điều thầy nói, tôi thấy thật dễ dàng, dễ dàng. Tôi cũng cho là chưa bao giờ mình chăm chú nghe đến thế, và cả thầy giáo nữa, chưa bao giờ thầy kiên nhẫn giảng giải đến thế. Cứ như thể trước khi ra đi, con người tội nghiệp muốn truyền thụ toàn bộ tri thức của mình, muốn đưa ngay một lúc tri thức ấy vào đầu óc chúng tôi.(SGK 6 trang 52 tập 2)
a) Nêu nội dung chính, PTBĐC.
b) Thống kê CDT, CĐT, CTT và cho vào sơ đồ.
a. Nội dung chính: Tâm trạng của Phrăng khi nghe thầy dạy bài tiếng Pháp cuối cùng.
Phương thức biểu đạt chính: biểu cảm
b. Cụm danh từ: một quyển ngữ pháp, tất cả những điều thầy nói, con người tội nghiệp, toàn bộ tri thức của mình
Thêm từ hô ứng vào chỗ trống để nối các vế câu thành câu ghép .
a. Thầy giáo ........... cho phép , bạn ấy......... ra về .
b. Anh đi ..............., em đi ............... .
c. Chúng em ...........nhìn bảng , chúng em ............vừa chép bài .
d. Mọi người ..........cười , nó ............xấu hổ .
e. Ông mặt trời .........xuống gần mặt biển thì Thúy nhìn thấy ông.............. to hơn , đỏ rực hơn.
f. Con gà nhà tôi ......... dứt tiếng gáy thì khắp nơi trong làng............. rộn lên những tiếng gà gáy.
g. Con gà mẹ đi............. thì đàn gà con mới nở lại chiêm chiếp đi theo đến đó .
h. Gió to ........... , con thuyền .......... lướt nhanh trên mặt biển .
i. Đám mây bay đến .......... , cả một vùng rộng lớn rập mát đến .......... .
j. Trời ...........tối hẳn , vầng trăng tròn vành vạnh ........ hiện ra .
k. Thuyền ........... cập bến , bọn trẻ ............ xúm lại .
a) chưa / đã
b)đâu / đấy
c) vừa / vừa
d) càng / càng
e) càng / càng
f) vừa / lại
g) đâu
h) hơn / càng
i) đâu / đó
j) chưa / đã
k) vừa / đã
Vào bài
Cả lớp đang chờ thầy giảng bài mới.
Thầy: “Thầy có việc bận, cả lớp ta được nghỉ tiết này.”
Nghe thầy nói xong, cả lớp sung sướng ra về.
Thầy: “Khoan đã. Các em đã được nghe thông tin nghỉ học. Vậy các em xử lý thông tin đó như thế nào?”
Trò: “Dạ, chúng em sẽ về nhà hoặc đi chơi ạ”
Thầy: “Tốt! Đó chính là một ví dụ về ‘Thông tin và xử lý thông tin’. Các em mở vở ra và học bài mới nào!”
Trò: ….
Thấy hay thì tick
Hay . Tích mình nhé . Mình sẽ tích bạn .
#Hãy viết văn tả cảm nghĩ của em về nụ cười của mẹ
cảm ơn các bạn nhiều nha <3
Trong gia đình, không ai có thể thay thế được người mẹ. Người mẹ đã nuôi nấng, chăm sóc ta được như ngày hôm nay. Và thật hạnh phúc khi ta thấy được trên khuôn mặt mẹ là nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc.
Từ khi em nhỏ, nụ cười của mẹ đã khắc sâu vào tâm trí em, nụ cười của người phụ nữ đảm đang, nhân hậu. Nụ cười đó theo em trong suốt những năm học mẫu giáo, tiểu học rồi đến trung học. Nụ cười luôn khích lệ, động viên em, và cũng chính nụ cười đó đã an ủi em khi em vấp ngã. Nụ cười của mẹ thật là đẹp, nụ cười hiên hòa.
Và em chỉ mong sao nụ cười đó luôn thường trực trên môi. Mỗi khi em học bài khuya, mẹ thường đến bên em, xoa đầu và nở nụ cười động viên khích lệ: "Cố gắng lên con!" Những lúc đó, em cảm thấy như mẹ đã tiếp thêm sinh lực cho em trên con đường học tập. Và em thường chạy đến bên mẹ, ôm chặt mẹ vào lòng và nói:" Con yêu mẹ!". Mẹ đã lại cười xòa. Có lần em ốm nặng, mẹ đã chăm sóc em thật chu đáo. Từ việc móm cho em từng thìa cháo đến việc đút cho em từng múi cam. Nhưng em không còn nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt tươi vui của mẹ mà thay vào đó là khuôn mặt ủ rũ, âu sầu. Luc đó, em chỉ mong khỏi bệnh thật nhanh để lại thấy được nụ cười của mẹ.
Ôi! Nụ cười! Nụ cười của mẹ! Nó theo ta suốt cuộc đời, động viên khích lệ ta vững bước trên đường đời. Và có lẽ đến hết đời, em sẽ không bao giờ quên được nụ cười nhân hậu của mẹ.
Có những phút yếu lòng, có khi những khi vấp ngã, có những khi lầm lỡ ta đều cần một điểm tựa, một chỗ dựa vững chắc về mặt tinh thần để sẵn sàng bước tiếp. Và trong hành trình dài rộng ấy của cuộc đời, hẳn những hình ảnh tươi đẹp về nụ cười của cũng giống như một điểm tựa tinh thần vững chãi ấy. Nụ cười của mẹ với tôi, vừa như dòng suối mát trong, vừa ánh nắng mai chan hòa, ấm nóng.
Mẹ tôi năm nay đã ngoài 30 tuổi. ở mẹ tôi thấy toát lên những nét mộc mạc, đằm thắm, rất duyên dáng cũng rất cứng cỏi như vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam bao đời. Sinh ra trong khó nhọc, lam lũ với ruộng đồng, kể cả khi nuôi nấng chúng tôi trưởng thành khôn lớn, có nhưng khi đau đớn, mệt mỏi, có những khi túng thiếu khó khăn nhưng chưa bao giờ mẹ để cho tôi nhìn thấy mẹ thờ dài, ngao ngán. Mẹ luôn mỉm cười rạng ngời để cho chúng tôi thêm niềm tin và tình yêu vào cuộc sống.
Có những khi tôi được điểm cao, có những khi làm được việc tốt tôi khoe với mẹ, mẹ rạng rỡ một nụ cười trên môi như nụ hồng buổi sớm. một nụ cười đầy mãn nguyện và tự hào, một nụ cười đầy thánh thiện và nhân hậu. Nụ cười ấy cho tôi cảm giác mình cũng thêm tự hào và càng khát khao làm những điều tốt đẹp thêm cho cuộc sống này. Nhưng mẹ không chỉ nở nụ cười khi ấy. Mỗi khi tôi buồn, mỗi khi tôi làm sai, hay mỗi khi gặp thất bại hoặc nản lòng về con đường mình đang đi, mẹ lại nở nụ cười dịu dàng như dòng suối ngọt cho tôi cảm giác bình yên, tin tưởng và sự động viên. Nụ cười của mẹ tựa như liều thuốc thần tiên có thể chữa lành vết thương lòng, khỏa lấp những khoảng trống, xua tan đi những lo âu của tuổi trẻ. Mẹ là tất cả những điều tuyệt vời ấy.
Tôi nghĩ rằng, có nhiều những điều hạnh phúc dù nhỏ bé, bình dị hay lớn lao kì vĩ, những một thứ hạnh phúc tuyệt vời mà chúng ta đều dễ dàng và may mắn được hưởng đó là ngắm nhìn nụ cười của mẹ. đó là món quà tinh thần quý giá, là điểm tựa, là niềm tin, là sức mạnh, là tình yêu và cũng là sợi dây vô hình buộc chặt ta hơn trong dòng đời vô thủy vô chung, trong sự trôi chìm quên nhớ đời người. Nụ cười lấm tấm những gọt mồ hôi, lấp lánh niềm tự hào, hay nụ cười trong sự buồn bã âu lo cũng đều mang ý nghĩa nhất định của nó, đều khiến ta cần phải suy ngẫm thật lâu và thật sâu.
Mẹ ơi, mong rằng những tháng ngày rộng dài phía trước con sẽ làm nụ cười trên môi mẹ luôn rạng rỡ mãi mãi.
Ở Lớp II, Hồi thứ ba, hành động cười của nhân vật Ni-côn cho biết điều gì về bộ trang phục của ông Giuốc-đanh? Nếu em là nhân vật Ni-côn, em có thấy bộ trang phục của ông Giuốc-đanh là đáng cười không? Vì sao?
- Ở Lớp II, Hồi thứ ba, hành động cười của nhân vật Ni-côn cho thấy rằng bộ trang phục của ông Giuốc-đanh rất lố lăng, bị thợ may lừa bịt một cách trắng trợn như vậy.
- Nếu là nhân vật Ni-côn, em cũng thấy bộ trang phục của ông Giuốc-đanh rất đáng cười, vì ông Giuốc-đanh ngu dốt chẳng biết gì, chỉ vì thói học đòi làm sang mà bác phó may và tay thợ phụ lợi dụng để kiếm chác. Người ta cười khi thấy ông ngớ ngẩn tưởng rằng phải mặc áo hoa ngược mới là sang trọng. Người ta cười khi thấy ông cứ moi mãi tiền ra để mua lấy mấy cái danh hão.