tôi là con...
tôi ăn..
tôi thích...
tôi ko thích...
tôi học...
Tôi và BFF là 2 đứa bạn thân khác giới tính. Chúng tôi quen nhau từ đầu năm lớp 6. Chơi với nhau được 4 tháng thì BFF tỏ tình tôi. Lúc đó cảm xúc của tôi - nó lộn xộn lắm. Tôi có hỏi nó vì sao lại thích một đứa học hành chẳng ra gì thì nó bảo: Tớ thích con người của cậu - là 1 con người hòa đồng, tốt bụng, luôn giúp đỡ bạn bè. Tôi thấm thía lời dặn của bố mẹ tôi: Con cố gắng mà học hành sau này còn có nghề, có việc, gia đình sống hạnh phúc nha con. Tôi đã từ chối vì lí do đó. Sau khi tôi từ chối, nó buồn lắm. Tôi biết là nó buồn nhưng tôi nghĩ chúng tôi chỉ nên là BFF của nhau mà thôi. Vài ngày sau, tôi mới giải thích được cho nó. BFF của tôi cũng hiểu ra và chúng tôi hiện đang là BFF của nhau.
Nhà tôi gồm 5 người .Mọi người thích nam máu,ba tôi thích màu xanh da trời ,mẹ tôi thích màu hồng,anh tôi thích màu đỏ,con tôi thích màu vàng
Con người mua tôi để ăn nhưng lại ko ăn tôi, tôi là ai?
Trả lời:
tô, chén, đĩa...
~Hok tốt~
~ Tiểu Minh Ngọc~
dịch sang tiếng anh
Xin chào . Tôi là Quan , tôi đến từ Pa-ri, Pháp . Tôi năm nay 20 tuổi , học tại trường Đại học kiến trúc Hà Nội .Sở thích của tôi là Khoa Học .Ước mơ của tôi là nhà khoa học. Tôi sống cùng cha mẹ và em trai của tôi. Sinh nhật của tôi vào 18 tháng 6 .Tôi rất là vui vẻ, không bao giờ tức giận . Tôi xin cảm ơn mọi người. Hẹn gặp lại
Dịch:
Hello. I'm Quan, and I come from Paris, France. I am 20 years old this year and studying at the Hanoi University of Architecture. My passion is Science, and my dream is to become a scientist. I live with my parents and my younger brother. My birthday is on June 18th. I am very cheerful and never get angry. Thank you, everyone. See you again.
dịch các câu sau sang tiếng anh
1.tôi thích gà và bánh
2.đây là một cái bàn và một khu vườn
3.tôi có một con chó và một con dê
4.có một con dê ở trong vườn
5.tôi thích cá và sữa
6.tôi có một con chó
7.đây là một quả táo và năm quả cam
8.tôi có 3 xe ô tô
9.đây là mũ của tôi
10.bố tôi đang xem đá bóng
1. I like chicken and cake.
2. This is a table and a garden.
3. I have a dog and a goat.
4 There's a goat in garden.
5. I like fish and milk.
6. I have a dog.
7. This is an apple and five oranges.
8. I have three cars.
9. This is my hat.
10. My dad is watching football.
Dịch
1.Bạn làm gì vào thứ bảy?
2.Tôi thích ăn cá
3.Mẹ của tôi là bác sĩ
4.Chú của tôi làm việc trong một bệnh viện
5.Đây là bố của tôi
What are you doing on Saturday?
I like eating fish
My mother is a doctor
My uncle works in a hospital
This is my father
1. tôi có sợ ma ko
2. tôi giỏi môn gì nhất
3. tôi thích màu gì nhất
4. tôi cung gì
5.tôi học lớp mấy
trả lời đúng thi mình sẽ kết bạn
1 , Không
2 , toán
3 ,Xanh dương
4 , thiên yết
5 , lớp 7
I. Nội qui tham gia "Giúp tôi giải toán"
1. Không đưa câu hỏi linh tinh lên diễn đàn, chỉ đưa các bài mà mình không giải được hoặc các bài toán hay lên diễn đàn;
2. Không trả lời linh tinh, không phù hợp với nội dung câu hỏi trên diễn đàn.
3. Không "Đúng" vào các câu trả lời linh tinh nhằm gian lận điểm hỏi đáp.
Các bạn vi phạm 3 điều trên sẽ bị giáo viên của Online Math trừ hết điểm hỏi đáp, có thể bị khóa tài khoản hoặc bị cấm vĩnh viễn không đăng nhập vào trang web.
1 , Không
2 , Toán
3 , Xanh lá
4 , Sư tử
5 , lớp 7
Mình đoán vậy thôi !!
dịch giúp mk sang t.anh:
tôi thích môn toán và tiếng anh.
sở thích của tôi là ăn phô mai và chơi đá bóng.
tôi đang đi trượt tuyết với các bạn của tôi, khoa.
I study Math and English
My hobby is eat.........and play ......
I am skiing with my friends:Dung and Khoa
- I studied last night
- My hobbies are eating cheese and playing football
- I am going skiing with my friends Dung and Khoa
Bữa cơm, ông ta gắp cái trứng cá to vàng để vào chén tôi. Bình thường tôi rất thích ăn trứng cá. Tôi soi vào chén. Giá như đây là của ba gắp cho mình thì hay quá. Tôi thầm nghĩ vậy, nhưng tôi kịp nhận ra ông ta không phải là ba tôi. Tôi hất vội cái trứng ra, cơm văng tung toé khắp mâm. Ông ta vung tay đánh tôi và hét lên:
- Sao mày cứng đầu vậy hả?
Tôi chợt nhận ra hành động vừa rồi của mình thật vô lễ, tôi thật là hư đốn. Nhưng cũng vì tôi không muốn nhận ông ta là ba. Nếu tôi nhận cái trứng đó có khác gì tôi nhận ông ta là ba. Tôi không thể ngồi với ông ta nữa. Tôi gặp lại cái trứng cá vào chén, lặng lẽ đứng dậy, bước ra khỏi mâm. Xuống bến, tôi nhảy xuống xuồng, mở lòi tói cố làm cho dây lòi tói khua rổn rảng, khua thật to, rồi lấy dầm bơi qua sông. Tôi sang nhà ngoại. Tôi sẽ kể cho ngoại nghe về người đàn ông đáng sợ ấy đáng ghét như thế nào. Tôi cảm thấy ức. Ông ta có quyền gì mà đánh tôi cơ chứ. Nhưng tôi cố kìm nén để sang ngoại mới khóc. Tôi không muốn khóc trước mặt ông ta, như vậy là tôi trở nên yếu đuối trước ông ta, tôi không muốn điều đó. Má tôi có sang dỗ tôi về, nhưng tôi không về. Tôi không thích ở bên cạnh ông ta thêm một chút nào nữa, tôi ghét ông ta. Có lẽ thấy tôi về cũng sẽ làm cả nhà không vui nên má tôi cũng chẳng bắt. Đêm đó, ngoại hỏi tôi:
- Ba con, sao con không nhận.
Tôi giãy lên:
- Không phải
- Sao con biết là không phải? Ba con đi lâu, con quên rồi chứ gì!
Không, tôi chẳng bao giờ quên ba cả, tôi luôn luôn nhớ đến ba. Những ngày ba đi, lúc nào tôi cũng lôi ảnh ba ra xem. Làm sao tôi quên cơ chứ.
- Ba không giống cái hình chụp với má.
Tôi bào chữa.
- Sao không giống, đi lâu, ba con già hơn trước thôi.
Không, không phải vì ba già mà tôi không nhận ra ba…
- Cũng không phải già, mặt ba con không có cái thẹo như vậy.
Tôi đành thú thật.
Ngoại cười lớn. Cái cười làm tôi ngơ ngác và tò mò. Ngoại kể lại tội ác của mấy thằng Tây ở đồn. Hoá ra vết thẹo ấy là ba tôi đi đánh Tây, Tây bắn bị thương. Bọn Tây độc ác. Tôi chợt thấy thương ba thì cũng đến lúc ba đi rồi. Sáng hôm sau tôi bảo ngoại đưa tôi về.
Mọi người đến đông quá. Ba cũng đang phải tiếp khách. Má thì lo sửa soạn hành lí cho ba. Mọi người ai cũng có việc của mình. Còn tôi, tôi cứ đứng lặng ở một góc. Tôi nhìn kĩ người đàn ông tôi đã từng lạnh lùng, trốn tránh. Ngoài vết thẹo dài ra, tất thảy những điểm trên gương mặt ông đều giống hình ba trong ảnh. Đó đúng là ba rồi. Vậy mà mình lại làm ba buồn. Suốt bao nhiêu năm tôi chờ đợi ba, thế mà đến lúc ba đi tôi mới nhận ra ba… Ba ơi… Trời, ba vác ba lô lên vai rồi… Ba đã bắt tay mọi người rồi… Ba nhìn tôi… Ba ơi… Từ trong sâu thẳm, tiếng ba cứ thúc giục tôi nhưng cứ đến miệng là nghẹn đắng. Ba sắp đi rồi. Không biết ba có về không. Không, tôi phải giữ ba lại. Ba nhìn tôi bằng đôi mắt buồn rầu, khe khẽ nói:
- Thôi! Ba đi nghe con!
Vậy là ba tha thứ cho tôi. Ba vẫn nhận tôi là con. Ba thật hiền, tôi không thể mất ba thêm lần nữa:
- Ba… a… a… ba!
Tôi đã kêu thét lên sau bao nhiêu sự đè nén. Tôi lao đến ôm chặt lấy ba. Tôi khóc:
- Ba! Không cho ba đi nữa! Ba ở nhà với con!
Ba bế tôi lên. Vòng tay ba thật ấm. Tôi hôn khắp mặt ba, hôn cả vết thẹo nữa. Tôi hôn tất cả như muốn xin lỗi tất cả, nhất là vết thẹo.
- Ba đi rồi ba về với con.
- Không.
Tôi hét lên. Tôi sợ ba khó giữ được lời hứa của mình. Tôi quấn chặt lấy người ba bằng cả 2 tay 2 chân. Má tôi bảo:
- Thu! Để ba con đi. Thống nhất rồi ba con về.
Bà ngoại dỗ tôi:
- Cháu ngoại giỏi lắm mà! Cháu để ba cháu đi rồi ba sẽ mua về cho cháu một cây lược.
Tôi biết là tôi không thể giữ ba lại được nữa, liền mếu máo:
- Ba về! Ba mua cho con một cây lược nghe ba. Nói vậy chứ tôi chẳng cần một cây lược làm gì. Tôi chỉ cần ba mà thôi. Thế rồi ba đi.
Bao nhiêu năm qua đi, một hôm, lúc ấy tôi khoảng mười tám, tôi nghe tin ba tôi mất. Tôi suy sụp, tôi đã khóc rất nhiều. Nhưng tôi biết đó là điều khó có thể tránh khỏi. Tất cả là vì chiến tranh, vì bọn giặc tàn bạo kia. Tôi nuôi chí căm thù và sau đó tôi đi làm giao liên.
Một lần chặn địch tôi đã gặp được bác Ba. Sau một vài lời làm quen, bác đã nhận ra tôi. Bác run run đưa cho tôi cây lược ngà, bác đã thực hiện lời hứa với ba tôi. Lúc ấy tôi ngạc nhiên và xúc động lắm. Tôi biết ba đã mất nhưng tôi không ngờ ba vẫn giữ lời hứa với tôi - một cây lược. Tôi đón nhận cây lược ngà như đón nhận một kỉ vật. Đó là tấm lòng của ba tôi, là tình phụ tử thiêng liêng. Bác Ba nói dối tôi rằng ba tôi còn sống. Tôi biết bác sợ tôi buồn nên nói vậy. Lòng tôi đau thắt khi nhớ tới ba.
Nhưng cuộc gặp gỡ chỉ trong phút chốc rồi mỗi người lại đi mỗi ngả. Trước khi đi bác Ba chợt chào.
- Thôi, ba đi nghe con.
Tôi giật mình, câu ấy hơn mười năm về trước tôi đã được nghe. Giờ nó sống lại trong tôi. Một cảm giác ấm áp lạ thường.
Sau ngày đất nước thống nhất, tôi gặp lại bác Ba. Bác kể cho tôi về ba. Bác bảo ba từ khi làm được cây lược cho tôi, lúc nào cũng lấy ra chải cho cây lược thêm bóng, và cho đỡ nhớ tôi. Trước khi ra đi, ba không nói được gì. Nhưng ánh mắt của ba làm bác Ba hiểu rằng cần phải mang cây lược cho tôi. Trước khi mất, ba vẫn nghĩ đến tôi. Mãi mãi, tôi không bao giờ quên được ba.