ai vẽ dùng mình bức em bé cho chim ăn của họa sĩ Nguyễn Phan Chánh hoặc bài rửa rau cầu ao với plss
Đọc câu chuyện “Sắc màu của cuộc sống” và thực hiện yêu cầu bên dưới:
Ngày nọ, có cậu bé đến xin học vẽ tại nhà của một họa sĩ khá nổi tiếng. Để nhận biết khả năng của cậu, họa sĩ yêu cầu cậu bé vẽ một bức tranh với đề tài tự chọn. Chỉ một lát, cậu đã nộp bức tranh vẽ cảnh thiên nhiên.
- Tại sao con đưa nhiều màu xanh vào tranh vậy? - Người họa sĩ hỏi.
- Vì con thích nhất màu xanh ạ - Cậu bé trả lời.
- Thế còn các màu khác như vàng, đỏ, cam, nâu thì sao? Chắc con không thích nên ít dùng đến chúng phải không?
- Dạ vâng! - Cậu thẳng thắn trả lời.
- Thế còn các màu tím, xám, đen thì sao? - Người họa sĩ hỏi tiếp.
- Đó là những màu mà con ghét nhất!
Họa sĩ dừng một lát, rồi chỉ vào bức tranh và từ tốn nói:
- Con hãy nhìn kỹ bức tranh của con, tuy cảnh vật phong phú, không gian thoáng rộng nhưng lại thiếu đi sự sinh động, tinh tế. Cái hồn của bức tranh cũng không có cơ hội tỏa sáng. Vì sao vậy? Vì nó thiếu đi những sắc màu của hiện thực. Con đã cố tình không cho những sắc màu ấy vào bức vẽ của mình vì con không thích chúng, nhưng cũng chính vì vậy mà bức tranh của con trông rất buồn tẻ. Khi vẽ cũng như khi sống trên đời, con không thể chỉ biết tới những điều mình thích mà thôi, mà cần biết rằng còn có rất nhiều thứ khác làm cho cuộc sống này muôn hình ngàn vẻ. Con hãy mở rộng lòng mình, đón lấy mọi điều của cuộc sống. Đó cũng là cách mà một người họa sĩ sáng tạo nên những bức tranh có hồn và thật sự đi vào lòng người.
Bài học đầu tiên ấy, cậu bé ghi nhớ mãi...
a. Xác định các đại từ có trong câu chuyện trên: con, cậu
b. Tìm các quan hệ từ có trong đoạn in đậm trên:
c. Theo em, truyện muốn khuyên ta điều gì?
b)Của,nhưng,mà.
c)Hãy mở rộng lòng mình,đón nhận mọi thứ của cuộc sống,đừng chỉ biết tới điều mình thích mà cần biết rằng còn rất nhiều thứ khác làm cho cuộc sống này muôn hình ngàn vẻ.
Đặt dấu chấm, dấu phẩy vào chỗ thích hợp:
Trong văn bản Cô Tô tác giả đã tái hiện một bức tranh đẹp tinh khiết em vô cùng thích thú với bức tranh này bởi lẽ tác giả Nguyễn Tuân giống như một họa sĩ tài ba vẽ nên một bức tranh trong sáng và tươi đẹp như thế này thiên nhiên ở đây đẹp trong trẻo tinh khôi và đầy sức sống tuy em chưa một lần đặt chân tới Cô Tô nhưng qua văn bản em đã hiểu được vẻ đẹp của vùng đảo đó em rất ao ước được một lần đặt chân tới nơi đây để tận hưởng được vẻ đẹp của nó
Ai nhanh mình tick!
Trong văn bản Cô Tô, tác giả đã tái hiện một bức tranh đẹp tinh khiết. Em vô cùng thích thú với bức tranh này, bởi lẽ tác giả Nguyễn Tuân giống như một họa sĩ tài ba vẽ nên một bức tranh trong sáng và tươi đẹp. Thiên nhiên ở đây đẹp trong trẻo và tinh khôi đầy sức sống. Tuy em chưa một lần đặt chân tới Cô Tô nhưng qua văn bản, em đã hiểu được vẻ đẹp của vùng đảo đó. Em rất ao ước được một lần đặt chân tới nơi đây để được tận hưởng vẻ đẹp của nó.
Các câu hỏi sau được dùng làm gì?
a. Em trai nhảy nhót trên giường huỳnh huỵch trong lúc em đang chăm chú học bài. Em
nghiêm giọng nói với em ấy: “Em ra ngoài cho chị học bài được không?”
...............................................................................................................
b. Bé Bông đem khoe với chị Lan bức tranh mới vẽ. Chị Lan xoa đầu bông và nói: “Tranh ai
vẽ mà đẹp thế nhỉ?”
..................................................................................................................
c. Một bạn chỉ thích ăn táo. Em nói với bạn: “Ăn mận cũng ngon đấy chứ?”
..................................................................................................................
thông tin (giới thiệu) về bức tranh" Bữa cơm mùa thắng lợi" của Nguyễn Phan Chánh
Tuần trước, trường em phát động phong trào thi đua học tập và làm theo Năm điều Bác Hồ dạy. Em đã làm được một việc tốt: nhặt được của rơi, trả lại cho người bị mất.
Trưa thứ năm, trên đường đi học về, qua quãng đường vắng, em nhìn thấy một túi xách nhỏ màu đen nằm ngay giữa đường. Em nhặt lên rồi vừa đi chậm chậm, vừa đưa mắt ngó chừng xem ai là chủ nhân của nó.
Một lúc sau, vẫn không thấy người tìm kiếm. Em đoán người đánh rơi đã đi xa hoặc không biết rằng mình đã đánh rơi. Nếu biết, chắc giờ này người ấy đang loay hoay tìm kiếm. Ai nhỉ? Một bác cán bộ hay một chú công nhân, một anh bộ đội? Trong chiếc túi này đựng những gì? Tài liệu, giấy tờ hay tiền bạc?
Bao câu hỏi hiện lên trong óc. Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa. Không ai chú ý tới em. Em nghĩ là trả hay không trả? Nếu mình không trả, có ai biết đâu mà trách? Có tiền, mình sẽ mua truyện tranh này, mua quần áo mới này và mua những đồ chơi mà mình ao ước từ lâu. Tưởng tượng đến lúc ấy, em thích lắm, bước chân như nhanh hơn, nhẹ nhàng hơn. Tiếng thầy Hiệu trưởng trong buổi lễ phát động thi đua như văng vẳng đâu đây: Các em hãy ghi nhớ Năm điều Bác Hổ dạy, cố gắng học tập tốt, tu dưỡng tốt để trở thành con ngoan, trò giỏi…
Kể lại một việc tốt mà em hoặc bạn đã làm
Không! Không nên tham của người khác! Phải trả lại thôi!
Chủ nhân chiếc túi xách này sẽ mừng biết bao nếu tìm lại được nó. Nhưng biết ai là người đánh rơi mà trả? Tốt nhất là đem nộp cho các chú công an.
Giữa trưa, trụ sở công an phường vắng vẻ, chi có một chú trực ban. Thấy em ngập ngừng ở cửa, chú vồn vã hỏi:
- Có chuyện chi đó cháu?
- Dạ thưa chú, cháu nhặt được cái túi xách này. Cháu đem nộp, nhờ chú trả lại cho người mất ạ!
Đỡ chiếc túi từ tay em, chú tươi cười xoa đầu em rồi bảo:
- Cháu ngoan lắm, không tham của rơi! Chú cháu minh xem trong này có những gì để còn ghi vào biên bản.
Rồi chú lấy ra một xấp giấy tờ chủ quyền nhà, chủ quyền xe và hơn hai trăm ngàn tiền mặt. Chú ghi rõ từng thứ vào biên bản rồi yêu Cầu em viết tên và địa chỉ xuống phía dưới.
Sáng thứ hai tuần sau, em được thầy Hiệu trưởng và cô Tổng phụ trách tuyên dương trong tiết chào cờ. Tiếng vỗ tay nồng nhiệt của toàn trường khiến em vô cùng xúc động. Buổi tối, gia đình em tiếp một người khách lạ. Đó chính là chủ nhân của chiếc túi. Bác cám ơn em mãi và tặng em một trăm ngàn để mua sách vỏ và đổ chơi nhưng em kiên quyết từ chối.
Ba mẹ em rất mừng vì em biết làm điều tốt. Lời khen chân thành của mọi người đối với em là phần thưởng quý giá nhất. Nhớ lại chuyện ấy, giờ đây em vẫn thấy vui.
Hoạ sĩ Nguyễn Phan Chánh sinh năm \(\overline{abcd}\). Biết rằng \(a+b+c+d=20\). Nếu đổi chỗ chữ số \(\text{c}\) và \(\text{b}\) cho nhau, ta được số mới hơn \(\overline{abcd}\) là 90 đơn vị. Tìm năm sinh của hoạ sĩ Nguyễn Phan Chánh ?
Truyện vui sau dùng một số từ (in đậm) không đúng. Em hãy sửa lại cho đúng bằng cách bỏ hoặc thay các từ ấy bằng những từ phù hợp. Giải thích vì sao em sửa như vậy.
Bò ăn cỏ
Khách: Sao bức tranh này không có hình gì, thưa ông?
Hoạ sĩ: Bức tranh đó vẽ một con bò sẽ ăn cỏ đấy, ông ạ.
Khách: Tôi có thấy cỏ đâu?
Hoạ sĩ: Con bò đang ăn hết rồi, thưa ông.
Khách: Thế con bò đâu?
Hoạ sĩ: Thưa ông, con bò không đời nào đứng ì ở đó sau khi sắp ăn hết cỏ.
- Em sẽ:
+ Sửa từ “sẽ” thành “đang” vì đây là hoạt động đang xảy ra.
+ Sửa từ “đang” thành “đã” vì đây là hành động đã xảy ra rồi.
Ai có năng khiếu về vẽ
thì vẽ cho mk bức tranh của họa sĩ Vincent van Gogh nhé!
Nếu minh họa cho bài ca dao thứ nhất, em sẽ vẽ như thế nào? Hãy vẽ hoặc miêu tả nội dung bức tranh bằng lời.
- Miêu tả nội dung bức tranh: Em sẽ vẽ ngọn núi cao, biển rộng mênh mông và vẽ một người con đang nghĩ và nhớ ơn tới hành động cha mẹ lo lắng, chăm sóc cho mình từng bữa ăn, giấc ngủ.