hãy nêu cảm nhận của em về buổi học cuối cùng khi còn ngồi trên ghế nhà trường ?
Em hãy nêu cảm nhận của em về thầy Ha-men trong văn bản Buổi học cuối cùng
Ngày hôm nay, vì trời mưa to, lại không có áo mưa, nên em đành phải ngồi lại trong lớp học chờ mưa tạnh rồi mới về nhà. Trong lúc cùng lũ bạn ngồi ngắm mưa rơi, em lại chợt nhớ về kỉ niệm dưới mưa của mình vào hơn ba năm về trước.
Hồi đó, em vừa lên lớp 2, đã quen lớp, quen bạn bè rồi nên rất dạn dĩ. Giờ ra chơi nào, em cũng cùng các bạn chạy đi chơi khắp sân trường. Hôm đó, chúng em được nghỉ học sớm không báo trước, nên bố mẹ chưa đến đón kịp. Vì vậy, chúng em đành ngồi lại ở hành lang lớp để chờ người đến đón. Tự nhiên lúc ấy, trời lại đổ mưa rào. Khiến trên sân có đầy những vũng nước to nhỏ. Thế là em cũng các bạn rủ nhau mặc áo mưa rồi ra sân chơi. Dưới cơn mưa chúng em hò reo, rượt đuổi nhau vô cùng vui vẻ. Một lát sau, chúng em rủ nhau thi nhảy qua các vũng nước đọng, xem ai nhảy qua vũng nước to hơn thì sẽ thắng. Trong lúc chơi, vì tính hiếu thắng, em quyết định thử sức với một vũng nước lớn. Và tất nhiên là em không thể nhảy qua được. Em ngã xuống giữa vũng nước, làm nước bắn tung tóe khắp nơi, còn bản thân thì ướt hết cả. Cùng lúc đó, mẹ em đến đón. Thấy em bị ướt hết như vậy, mẹ đã rất tức giận. Về đến nhà, mẹ liền đưa em đi tắm gội thay áo quần khô rồi mới mắng em một trận nên thân. Sau hôm đó, em bị cảm đến gần một tuần mới khỏi. Khiến em từ bỏ hẳn thói nghịch ngợm của mình.
Sau sự kiện lần đó, em trở nên ngoan ngoãn và nghe lời mẹ hơn. Không nghịch ngợm lung tung nữa. Và mỗi khi trời đổ mưa, thì em lại bồi hồi mà nhớ về kỉ niệm ngốc nghếch ấy của mình.
Tham khảo ạ !! Bài này có vẻ phù hợp đấy ạ !!
Cái ngày bước vào ngôi trường tiểu học lần đầu tiên là một kí ức đẹp trong em. Buổi sáng cuối thu hôm ấy, mẹ chở em đến trường. Mẹ dặn dò, động viên em rất nhiều nên em cũng bớt lo lắng đôi chút.
Cảm giác háo hức, hồi hộp xen lẫn lo lắng vẫn còn in lại rất rõ rệt. Mẹ thấy em vui vẻ như vậy nên rất vui. Mẹ kể cho em nhiều thứ lắm, nhất là lần đầu mẹ đến trường giống em bây giờ. Mẹ bảo rằng khi ấy mẹ rất lo sợ nhưng khi vào trường thì cứ như một thế giới mới vừa chào đón mẹ vậy. Em im lặng lắng nghe kỹ từng chút. Lâu lâu, em cất tiếng hỏi những thắc mắc mà chỉ có cái lứa tuổi đó mới có thể nghĩ ra được. Nào là “Mẹ ơi, cô giáo có dữ không? Cô giáo có đánh con hay các bạn có ăn hiếp con không?”. Mẹ chỉ mỉm cười trước những câu hỏi ngây ngô của em. Khi mẹ bảo rằng sắp đến trường rồi, tim em bỗng đập nhanh hơn bình thường. Em ôm chặt lấy mẹ, rúc đầu vào tấm lưng người như sợ bị ai đánh. Mẹ cứ mỉm cười, thì thầm câu hát: “Ngày đầu tiên đi học, mẹ dắt em đến trường. Em vừa đi vừa khóc, mẹ dỗ dành yêu thương”. Khi mẹ đỡ em xuống xe, em vẫn ôm mẹ như đứa con nít lên 3. Mẹ nói với em rằng: “Con ơi, đừng lo sợ gì cả. Bước qua cánh cổng này, một thế giới mới hoàn toàn thuộc về con rồi đó. Nơi đây, con sẽ gặp được nhiều bạn mới, thầy cô mới. Con sẽ học được rất nhiều kiến thức hay, những bài học ý nghĩa trong cuộc sống. Hãy cho mẹ thấy con đã lớn và có thể bước đi bằng đôi chân của chính mình nào bé yêu. Mẹ tin con sẽ làm được tất cả”. Nghe xong, em vội quẹt đi nước mắt, nở một nụ cười thật tươi với mẹ. Mẹ hài lòng nắm tay em đi tới cổng trường. Sau đó, mẹ hôn em một cái rồi buông lỏng tay của mình.
Nhớ lại những câu nói lúc nãy, em lấy hết can đảm bước vào ngôi trường mới với câu nói: “Mẹ tin con sẽ làm được tất cả” cứ văng vẳng bên tai. Mẹ ơi, hãy yên tâm nhé. Con sẽ bước đi, bằng đôi chân nhỏ bé này. Cho dù đây chỉ là bước khởi đầu nhưng đến một lúc nào đó, con sẽ tự tin quyết định ước mơ và tương lai của mình. Hãy tin con, mẹ nhé!
Trong mỗi cuộc đời, có biết bao kỉ niệm đẹp về tình cảm gia đình và tình hạn, những kỷ niệm ấy thật thiêng liêng cao đẹp biết bao. Nhưng ấn tượng sâu nặng nhất đối với tôi là những kỷ niệm hồi học ở trường tiểu học.
Ngôi trường của tôi ở nông thôn nên không có nét đẹp gì đặc biệt. Nhưng nó đã mang lại cho tôi kỷ niệm ngọt ngào khi lần đầu bước vào trường: cô giáo dạy tôi nắn nót từng chữ, đôi tay của cô nắm chặt tay tôi để rèn chữ, bàn tay cô ấm áp làm sao và cô lại còn tập cho chúng tôi múa hát, giọng cô trong trẻo làm sao. Thời gian trôi qua mau, kỷ niệm lại càng có nhiều với mái trường này… Tôi còn nhớ mãi những kỷ niệm đẹp lúc ra chơi, cùng các bạn chơi đủ các trò, nào là: chơi đuổi bắt, nhảy dây, chơi cầu nhưng ấn tượng sâu nhất đối với tôi đó là trò chơi bịt mắt bắt dê. Hôm ấy vào giờ ra chơi, Lan rủ các bạn trong lớp cùng nhau chơi. Đông quá các bạn phải oẳn tù tì xem ai bắt, cuối cùng là Nam bắt. Lan dùng khăn quàng của mình để bịt mắt Nam lại, các bạn chạy xoay vòng cậu ta, lúc này bạn ấy không thấy gì cả, chỉ tóm bừa nên chúng tôi chạy tán loạn. Bỗng dưng dính một người, Nam sờ từ đầu cho đến tóc và khẳng định là Nga. Nam bỏ khăn ra nhìn, hóa ra đó là bạn lớp khác. Lúc này hai người đều đỏ mặt còn các hạn cùng chơi thì bật cười. Bỗng dưng có một tiếng nói to “Cho tôi chơi với!” Đó chính là Thành, người bạn hay đùa nhất của lớp tôi. Bạn ấy từ trong lớp chạy ra và xung phong bắt. Lan dùng khăn bịt mắt Thành lại, các bạn bắt đầu trốn, Thành đứng giữa sân nhìn qua nhìn lại chẳng thấy gì cả, nhưng hình như bạn ấy đang nghe tiếng bước chân của Hiền. Hiền thấy thế liền chạy qua cột cờ và dừng chân lại, đứng né một bên. Thành nhào tới bắt, ai ngờ Thành bắt dính cột cờ, cả lớp cười lăn lộn, Thành cũng ôm mặt cười. Tiếng trống tùng tùng báo hiệu giờ vào học, thế là giờ ra chơi đã hết, vào lớp các bạn đều dùng tập, sách để quạt cho mát. Đó là một kỷ niệm sâu sắc nhất với tôi dưới mái trường này.
Tuy bây giờ đã học cấp II nhưng kỷ niệm trong sáng hồn nhiên ấy tôi vẫn nhớ. Nhớ đến để thấy thời tiểu học đẹp đẽ làm sao và đó sẽ là kỷ niệm theo tôi trong suốt những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường.
Em hãy nêu mục đích học tập của mình khi đang ngồi trên ghế nhà trường . Vì sao em lại đặt ra mục đích đó ?
Trả lời nhanh nha , mình tick cho ( nếu đúng ý của mình ) !!!
Mục đích em ngồi trên ghế nhà trường là để học và tìm hiểu hơn về thế giới xung quanh
Buổi lễ tri ân của học sinh lớp 5 được tổ chức tại nhà đa năng của trường. Đầu buổi lễ, nhận thấy 2/3 số học sinh tham gia đã ngồi vào 3/5 số lượng ghế trong hội trường. Những học sinh còn lại đang đứng chờ xếp chỗ. Nếu trong nhà văn hóa vẫn còn 44 chiếc ghế trống thì có bao nhiêu học sinh đang đứng chờ? (mỗi ghế 1 chỗ ngồi)
Đây là dạng toán hai tỉ số trong đó có một đại lượng không đổi của tiểu học em nhé. Đại lượng không đổi ở đây là số lượng ghế có trong hội trường nhà đa năng của trường. Dùng phương pháp giải ngược của tiểu học em nhé.
44 chiếc ghế ứng với phân số là:
1 - \(\dfrac{3}{5}\) =\(\dfrac{2}{5}\)(số lượng ghế có trong hội trường nhà đa năng của trường)
Số lượng ghế có trong nhà đa năng của trường là:
44 : \(\dfrac{2}{5}\) = 110 ( cái ghế)
Số học sinh đã có ghế ngồi là:
110 \(\times\) \(\dfrac{3}{5}\) = 66 ( học sinh)
Số học sinh tham gia buổi lễ là:
66 : \(\dfrac{2}{3}\) = 99 ( học sinh)
Số học sinh đang đứng chờ là:
99 - 66 = 33 ( học sinh)
Đáp số: 33 học sinh
Buổi lễ tri ân của học sinh lớp 5 được tổ chức tại nhà đa năng của trường. Đầu buổi lễ, nhận thấy 2/3 số học sinh tham gia đã ngồi vào 3/5 số lượng ghế trong hội trường. Những học sinh còn lại đang đứng chờ xếp chỗ. Nếu trong nhà văn hóa vẫn còn 44 chiếc ghế trống thì có bao nhiêu học sinh đang đứng chờ? (mỗi ghế 1 chỗ ngồi)
Viết đoạn văn (6-8 câu) nêu cảm nhận của em về nhân vât Phrang - buổi học cuối cùng
Hình ảnh người thầy trong buổi học cuối cùng thật trang trọng nhưng cũng thật cảm động. Những gì thầv nói ra đều xuất phát từ tận đáy lòng thầy, đó là lòng yêu nước nồng nàn, yêu quê hương tha thiết và yêu tiếng mẹ đẻ của mình. Thầy cố gắng truyền tải lòng yêu nước của mình đến với thế hộ trẻ, những người sẽ gánh trách nhiệm giải phóng quê hương, giữ gìn nhừng giá trị truyền thống cua dân tộc.
Khi nghe thầy Ha-men nói rằng đây là buổi học cuối cùng bằng tiếng Pháp, Phrăng thấy choáng váng, sững sờ và chú đã hiểu ra nguyên nhân của mọi sự khác lạ trong buổi sáng hôm nay. Từ cảnh nhốn nháo trước trụ sở xã đến không khí yên ắng nặng nề ở lớp học và ở cả bộ y phục trang trọng của thầy Ha-men.
Nhận xét chính sách phát triển nông nghiệp của Quang Trung khi xây dựng đất nước. Là học sinh đang ngồi trên ghế nhà trường, em phải làm gì để học tập tấm gương của vua Quang Trung.Ngắn giùm em!
bài 1 : Em hãy ghi lại câu văn chứa đựng tư tưởng chủ đề của văn bản buổi học cuối cùng
bài 2 : hình ảnh thầy Ha-Men ở những giây phút cuối cùng của buổi học 1 hình ảnh vô cùng cảm động. Em hãy viết một đoạn văn ngắn trình bày cảm nhận của em về hình ảnh đó
Em cần làm gì để phát huy truyền thống yêu nước của dân tộc khi còn ngồi trên ghế nhà trường?
REFER
Khi đang còn ngồi trên ghế nhà trường,chúng ta cần:
+Chăm chỉ học tập,chú ý nghe giảng bài,thực hiện tốt 5 điều Bác Hồ dạy
+Vâng lời ông bà,cha mẹ
+Tham gia các hoạt động xã hội về Đảng Cộng sản Việt Nam
+Tuyên truyền cho mọi người về truyền thống tốt đẹp của Đảng Cộng sản Việt Nam.
k vứt rác bừa bãi còn nhiều tự làm đi lười rep quóa =))))
Khi đang còn ngồi trên ghế nhà trường,chúng ta cần:
+Chăm chỉ học tập,chú ý nghe giảng bài,thực hiện tốt 5 điều Bác Hồ dạy
+Vâng lời ông bà,cha mẹ
+Tham gia các hoạt động xã hội về Đảng Cộng sản Việt Nam
+Tuyên truyền cho mọi người về truyền thống tốt đẹp của Đảng Cộng sản Việt Nam.
BẠN THAM KHẢO NHA