TẬP LÀM THƠ BỐN CHỮ,NĂM CHỮ
em hãy viết bài thơ bốn chữ về người thân trong gia đình hay một kỉ niệm của em với người thân,bạn bè hoặc bài thơ năm chữ về một loài vật loài cây em yêu thích
lưu ý không được chép mạng tự làm
Viết một bài thơ bốn chữ (về một người thân trong gia đình hay một kỉ niệm của em với người thân, bạn bè hoặc một bài thơ năm chữ (về một loài vật, cây cối mà em yêu thích).
- Chuẩn bị:
+Em muốn viết về ai hay một kỉ niệm hoặc về loài vật, loài cây nào?
+ Tình cảm, cảm xúc của em với đối tượng ấy như thế nào?
- Viết bài thơ:
+ Kể hoặc miêu tả hình ảnh của đối tượng, qua đó, thể hiện cảm xúc, tình cảm của em dành cho đối tượng.
+ Lựa chọn từ ngữ thích hợp để thể hiện đặc điểm của đối tượng. Hãy vận dụng các biện pháp tu từ như tương phản, so sánh, điệp cấu trúc,
+ Sắp xếp các từ ngữ trong dòng và trong khổ thơ theo quy định về số tiếng, vấn, nhịp của thơ bốn chữ, năm chữ.-Kiểm tra và chỉnh sửa: + Đọc lại bài thơ đã viết + Bài thơ đã đảm bảo số tiếng, vần, nhịp của thơ bốn chữ, năm chữ chưa?+ Bài thơ có tập trung thể hiện đối tượng mà em chọn viết và tình cảm của em với đối tượng đó không?+ Có cần thay thể từ ngữ nào để bài thơ hay hơn không?làm hộ mình câu cuối nhé
Tình mẹ tình cha tình cảm với những người thân trong gia đình là những tình cảm gần gũi lớn lao và vô cùng thiêng liêng với mỗi con người .Em hãy viết 1 bài văn kể lại ấn tượng sâu sắc nhất về 1 người thân mà em yêu thương
Có nhiều người tôi ấn tượng nhưng những người đấy không phải là người tôi ấn tượng nhất.Người tôi ấn tượng nhất là người mẹ thân yêu của tôi.
Mẹ luôn chăm chỉ tận tình trong công việc.Khi mẹ còn trẻ mẹ đã chọn bố tôi dù mẹ ở Hải Dương còn bố tôi ở thành phố hoa Phượng đỏ.Vì xa quê hương nên mẹ rất buồn nhưng khi có tôi mẹ đã nói rằng ở bên bố tôi rất hạnh phúc nhưng khi có tôi niềm hạnh phúc ấy nhân gấp 10 lần.Mẹ là người phụ nữ ngoài cứng nhưng trong mền,sở dĩ có câu nói vậy vì mẹ luôn mạnh mẽ bên ngoài nhưng bên trong vô cùng yếu mền.Đôi lần tôi thấy bố mẹ đánh nhau lúc ấy tôi rất buồn,khi thấy mẹ tức giận bỏ về quê mà mang theo tôi,tôi đã thấy những giọt nước mắt đau thương.Lúc đó tôi tưởng rằng mẹ kiên quyết như vậy vì muốn giận bố,nhưng không ngờ lúc đó gia đình tôi suýt vỡ tan.Mẹ luôn ước rằng tôi sẽ lấy được người chồng tốt và công việc tốt vì mẹ không muốn đi theo vết xe đổ của mẹ.Chính vì lúc đó tôi đã rất ấn tượng,ngạc nhiên.Sau này lớn lên dù bố mẹ lạnh nhạt với nhau hay có những trận cãi vã nhưng tôi vẩn cười vì tôi biết khóc cũng chả giải quyết được việc gì.Mẹ luôn chửi bới,to tiếng với chị em chúng tôi vì mẹ muốn tôi thành người học thật giỏi để sau này có thật nhiều tiền để không khổ như mẹ.Tôi không giống chị là hay cãi lại mẹ hay tỏ thái độ với những lời nói vì tôi được thừa hưởng tính tình của mẹ là chịu đựng,nhẫn nhịn để giải quyết vấn đề.Tôi ấn tượng nhất cái ngày mẹ nói:"Sau này ,trước khi quyết định hướng tới hôn nhân hãy suy nghĩ thật kĩ,thật kĩ và đừng như mẹ,đừng khổ như mẹ con ạ"- giọng mẹ nghẹn ngào nói với tôi..
Điều mà tôi muốn mẹ làm đó chính là hoàn thành ước mơ,tâm nguyện của mình.Ấn tượng của tôi với mẹ chỉ đơn thuần là tính chịu đựng,bây giờ tôi đã học đc ở cái tính đó rất nhiều,ta không nên vội phán xét,vội lên tiếng thay vào đó hãy hành động...
_dựa trên câu chuyện của tôi_
làm hộ mình câu cuối nhé
Tình mẹ tình cha tình cảm với những người thân trong gia đình là những tình cảm gần gũi lớn lao và vô cùng thiêng liêng với mỗi con người .Em hãy viết 1 bài văn kể lại ấn tượng sâu sắc nhất về 1 người thân mà em yêu thương
Tham khảo: Mỗi con người chúng ta được sinh ra, được trưởng thành, được thành đạt trên cõi đời này đều do công ơn sinh thành dưỡng dục của mẹ cha. Công ơn trời biển ấy kể sao cho xiết! Chính vì thế, chúng ta cần phải luôn hiếu thảo với cha mẹ, ông bà và luôn đề cao vai trò, tình cảm gia đình đối với bản thân mình. Công cha nghĩa mẹ to lớn vô cùng. Không có cha mẹ thì sẽ không có chúng ta. Mẹ phải vất vả chín tháng mười ngày thai nghén bao gian truân, cơ cực. Chín tháng hay chín năm, gian khó khôn cùng để sinh ra ta. Mẹ chắt chiu dòng sữa nuôi con khôn lớn. Khi con ốm đau, mẹ quên ăn quên uống, thức trắng cùng những cơn sốt, cơn đau của con, thao thức lo toan. Khi con đã lớn lên: từ bát cơm mỗi ngày, từ manh áo đến mọi tiện nghi học hành cha mẹ lo cho con tất cả. Cha mẹ như cánh cò cần cù nhẫn nại, vật lộn với đời thường để chắt chiu lo cho con ăn học thành tài. Cha mẹ hết lòng vì con cái, chẳng giành lại cho mình điều gì. Chẳng ai biết giới hạn cuối cùng của việc thế nào là trọn đạo; chỉ biết rằng, nụ cười mẹ cha khi thấy con được điểm tốt, niềm mãn nguyện khi con biết vâng lời phải, sự tự hào khi con lớn khôn, đấy là minh chứng cho thấy con đã làm đúng đạo của mình rồi. Cha mẹ sẽ hạnh phúc làm sao khi bạn mạnh khỏe, ngoan ngoãn học hành. Cha mẹ sẽ đau đớn biết bao khi nhìn nguồn sống, niềm tin của mình sa ngã? Chẳng cần làm những điều cao cả, đôi khi chỉ cần chạy đến ôm mẹ như thuở còn thơ thôi, ấy cũng đã là trọn đạo rồi. Mỗi con người có một cách thể hiện tình cảm, lòng hiếu thảo với cha mẹ khác nhau, chúng ta hãy sống trọn đạo làm con để cuộc đời thêm ý nghĩa hơn.
Viết 1 bài văn kể về 1 chuyến đi chơi xa cùng với gia đình hoặc người thân ( bằng tiếng anh )
Last traditional Lunar New Year, my family organized a trip to Cambodia, and it was an exciting trip. We did not go by airway; instead we chose to go by long-distance bus. After about 10 hours of sitting in the bus, we finally came to Xa Xia border which was located right next to Ha Tien. It was my first time out of the Vietnamese territory, and the religious atmosphere at Cambodia made me feel very impressed. After crossing the border, we spent about 3 more hours on the bus before reaching a small coastal province called Sihanouk. My parents were tired after a long trip, so they decided to have a rest at the hotel. However, my sister and I spent the entire afternoon wandering in the local markets. We bought a lot of interesting things, and what I most was the delicious durian. The atmosphere there was hotter than Vietnam, so we could only comfortably go sightseeing when the sun completely disappeared. Right in the center of the town is a giant golden lion statue - Sihanouk's symbol, and I noed that almost every major building here has a casino. Early in the next morning we boarded the ship to move to Korong Salem Island, and this was one of the most famous islands in Cambodia. After about 45 minutes on the boat, Korong Island appeared as a paradise beach with white sand and green coconut palms. The water there was crystal clear and as calm as a swimming pool. We spent a whole day swimming and playing along the beach, and we only had lunch when the sun began to shine brightly. The next day we visited some famous pagodas, and the trip ended late at night. Although I had to travel for a long way, but I feel this trip was worth it. Experiencing a new culture in Cambodia is a really exciting thing, and I hope I have opportunity to visit more countries.
Dịch bài văn trên :
Đợt tết cổ truyền vừa rồi gia đình tôi tổ chức một chuyến đi đến Campuchia, và đó là một chuyến đi thú vị. Chúng tôi không đi bằng đường hàng không mà thay vào đó chúng tôi chọn đi bằng xe khách đường dài. Sau khoảng 10 tiếng ngồi trên xe, cuối cùng gia đình tôi cũng đến được của khẩu Xà Xía ở giáp ranh Hà Tiên. Đó là lần đầu tiên tôi đi ra khỏi lãnh thổ Việt Nam, và bầu không khí mang đậm tính tâm linh ở Campuchia khiến tôi cảm thấy thật ấn tượng. Sau khi qua biên giới, chúng tôi ngồi xe thêm khoảng 3 giờ trước khi đến được một tỉnh nhỏ ven biển được gọi là Sihanuok. Bố mẹ tôi hơi mệt sau chuyến đi dài nên quyết định nghỉ ngơi tại khách sạn. Nhưng tôi và chị tôi thì dành cả buổi trưa để lang thang ở các khu chợ lân cận. Chúng tôi mua được nhiều thứ thú vị, và thứ tôi thích nhất chính là những trái sầu riêng ngon tuyệt. Không khí ở đó có phần nóng hơn Việt Nam, vì thế chúng tôi chỉ có thể thoải mái đi tham quan khi mặt trời hoàn toàn biến mất. Ngay trung tâm thị trấn là tượng Sư tử vàng khổng lồ - biểu tượng của Sihanuok, và tôi để ý hầu như tất cả các tòa nhà lớn ở đây đều có sòng bài. Sáng sớm ngày hôm sau chúng tôi lên tàu để di chuyển ra đảo Korong Salem, và đây là một trong những đảo nổi tiếng nhất của Campuchia. Sau khoảng 45 phút ngồi tàu, đảo Korong hiện ra như một bãi biển thiên đường với cát trắng và hàng dừa xanh mướt. Nước biển ở đó trong vắt như thủy tinh và êm ả như một hồ bơi. Cả nhà tôi dành cả buổi sang để bơi và vui chơi cạnh bờ biển, và khi ánh mặt trời bắt đầu gay gắt chúng tôi mới đi ăn trưa. Ngày kế tiếp chúng tôi đi viếng một số ngôi chùa nổi tiếng, và chuyến đi kết thúc vào lúc tối muộn. Mặc dù phải di chuyển một quảng đường khá xa, nhưng tôi cảm thấy chuyến đi này thật xứng đáng. Trải nghiệm văn hóa mới ở Campuchia thật sự là một điều thú vị, và tôi hi vọng mình có cơ hội được đi thêm nhiều nước nữa.
On the occasion of the fourteenth birthday, my mother let us go to Sword Lake. A famous beautiful scene.
Today, the clear sky is silhouetted against the lake. Birds took turns singing special songs. She walked smoothly, making everyone feel comfortable. After thirty minutes of bon bon on the road with my dad's motorbike, both my mother and sisters could feel the Sword Lake was right in front of our eyes, Mother and we walked together for a walk around the lake. Then I came here. It's Sunday, so many tourists come here and each one has a unique way of thinking about Sword Lake. Also in the eyes of the children, Hoan Kiem Lake is a giant mirror of Hanoi city. I have heard the story of a grandmother telling the story of King Le Loi returning the sword to the tortoise god Kim Quy. My mother and I chose the best place to see the Turtle Tower. Ancient and majes Turtle Tower stands on the green mound of grass floating in the middle of the lake. Mother said that someone had seen the old lady on the mound and since then everyone considered Turtle Tower to be the palace of the tortoise Kim Quy. Mother also said Turtle Tower is also a witness of our country's history. It has witnessed our country being invaded, has witnessed our country liberated and is now on the rise. It is also the first place to place the red flag with the yellow star of the Democra Republic of Vietnam. Connecting Guom Lake to Ngoc Son Temple is The Huc Bridge, which is curved a shrimp and is also the only bridge painted in the final, sleek red. The end of this special shrimp tail is covered with leaf gates made from cool old trees. Right in front of the temple gate is a beautiful line of words written by Nguyen Sieu, a famous Vietnamese prodigy. Close to the left of the temple gate is the towering tower of tower which according to many people still write good deeds every day of the sky. Going closer to the temple, we can still see the Tortoise bigger than my teacher's desk. For the elderly, Hoan Kiem Lake is not only beautiful but also because it is a place with fresh air by the multi-thousand-year-old tree, the willow girls shampoo their long hair daily. Sword Lake is even more jubilant when you come on the Tet holiday this because the flower beds are arranged in colorful letters everyday. Tourists can also eat ice cream at Thuy Ta's house, which in our funny way is the palace of King Thuy Te.
The clock on the roof of the post office reported six o'clock, and my mother and I rushed home. Right on the way home, I thought that Sword Lake was a precious landscape that we need to preserve for all generations to come
A hard school year has passed, and this summer, my family organized a trip to Do Son beach. I am extremely excited because this is a place I've never been to.
At 4:30 in the morning, I was sleepy, and I was hard-working by my watch but sometimes it was a bit difficult to wake up. I lazily rubbed my eyes and walked slowly to the bathroom. My whole family has woken up ever since. After brushing my teeth and washing my face, I changed my clothes and followed my parents to the door. There was a waiting car there. My dad took the suitcase, opened the trunk, and put it there. My mother, my sister, my father and I got into the car. The bon bon is always running. Houses and trees are fast-paced footage. Favorite is when crossing the bridge, watching movies from above. After that I always slept. After waking up for a long time and still not arriving, I stabbed impatiently. But ... wait, I can hear the sound of the water ... oo, the smell of salty water has a sea essence. Well, that's right, it's true to the sea! I'm blissful. The slight yellow sunshine spread from the sun everywhere. I jumped out of the car as soon as I arrived at the hotel. My family walked into the lobby. My father took a room key and led the whole family upstairs. The room was large, so I went out onto the balcony to look out over the sea. Glitter a sunny color on the water. People bathed on the shore scattered. The bars on the sand built from columns, roofing the poe. I went to the room to rest. In the afternoon, I woke up to call my parents to go swimming. Cross the asphalt road to the sand. People take a busy bath. A few people finished bathing, put towels on the shore, wet people. Some people lie down sunbathing. And in the sea, enough young and old people ... take a bath, swim. There are some kids who wear life jackets me, my parents are teaching swimming. I soaked in the water, very cool, swimming freely, I went to the shore to build a sand castle and sat down with my parents to drink water. After that, I went back to take a shower, put on new clothes and went down to the cafeteria. It was getting dark. I sat at the table. Which is crab, which is squid, which is shrimp ... Wow, how many seafood items displayed here. I eat a lot but still go to the room in front of everyone. I sat and watched the television for a while when my mother called me to the beach. My whole family went to the sea, rented a rest chair, heard the rushing waves. The moon in the sea is so different from the city, it's big, round and slightly red the sun. Fluttering waves covered a long strip of gold and gold. I was dreaming when my sister pulled me away. Off the sand is to the asphalt. On both sides of the sidewalk, souvenirs grew mushrooms. My family went for a walk and bought presents for grandparents and neighbors. Yellow gold street lights seem to increase the bustling atmosphere here. People on the road can also be tourists, buying and selling goods is really exciting. After buying, my family returned to the hotel, leaving tomorrow for the capital to Hanoi.
The trip has ended, but my thoughts on this port city have not stopped playing with the sea, which has started a fresh summer. I love nature, especially the vast ocean.
Viết một bài văn biểu cảm về người thân trong gia đình em .
Giúp mình với mình đang cần gấp
(Các bạn đừng chép văn mẫu là được và câu mở bài nói luôn về 1 lời hát,thơ)
Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa?
Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.
Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ.
Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.
Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió.
Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình. Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày.
Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.
Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.
Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường.
Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.
Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?
Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.
Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.
Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng...
Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.
Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố.
Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi. Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào?
Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật. Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa.
Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.
Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia.
Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại.
Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa. Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố?
Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.
Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi.
Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.
Thế mà đã hai năm kể từ ngày ông ra đi, nhanh thật. Thời gian không thể xóa đi kỉ niệm về ông, về tình yêu ông dành cho cháu, những ngày tháng tươi đẹp khi mà cháu chưa mất ông nhưng nó cũng đã xóa đi phần nào nỗi đau, nỗi nhớ và lòng xót xa của cháu. Ôn đã ra đi thật nhẹ nhàng và thanh thản, tưởng như chỉ là một giấc mơ, nhưng nào có phải và nỗi đau lại quặn thắt trong lòng.
Nhưng thôi, khi nhắc về ông, không nên nói đến những nỗi buồn, bởi nhắc đến ông là nhắc đến một tấm gương sáng ngời về nghị lực, ý chí vượt lên trên khó khăn và thêm vào đó là một tài năng và những phẩm chất tuyệt vời.
Cuộc đời ông luôn gặp nhiều khó khăn, bất trắc, nhiều trở ngại to lớn nhưng không gì có thể ngăn cản ông vượt lên. Lên bốn tuổi, cái tuổi mà con người ta mới bập bẹ nói, lững chững tập đi, ông đã không còn bố nữa. Vài năm sau, mẹ ông cũng ra đi và nằm lại nơi nào ông cũng không biết. Người ta nói:
“Mồ côi cha ăn cơm với cá
Mồ côi má lót lá mà nằm”
Thế mà chỉ mười năm đầu đời, ông đã không còn cả cha lẫn mẹ. Đau khổ là thế, nhưng đến năm 20 tuổi ông vẫn là một trong những học sinh xuất sắc của thành phố Huế. Hoạt động cách mạng, bị giặc bắt, tra tấn dã man, hành hạ đánh đập tàn bạo để đến mấy chục năm sau ông vẫn chịu di chứng: đó là căn bệnh suyễn. Và chắc chắn rằng nếu ông có những trận đòn ác liệt ấy thì đến hôm nay, lúc cháu đang viết những dòng này, có thể ông vẫn ngồi bên và mỉm cười với cháu, một nụ cười chất phác, hiền hậu mà cháu đã mất… Giữ vững những phẩm chất của một Đảng viên Cách mạng, ông được ra tù, thế nhưng không được đền đáp mà ông còn bị nghi ngờ, bị coi là lí lịch không rõ ràng. Bất công đến như thế nhưng ông vẫn sống, sống cho đời, làm việc cho đất nước và đã khẳng định được mình, ông làm nghề nhà giáo, trở thành Hiệu trường của trường Đại học sư phạm Huế và những học trò của ông hiện nay không thiếu những người thành đạt, trở thành hiệu trưởng của trường này, thứ trường kia. Ông không chỉ là tình yêu, là người ông mà còn là niềm tự hào lớn lao của cháu, còn nhứ khi cháu mới bốn, năm tuổi gặp bạn bè cháu khoe rằng: “Tao không biết ba tao làm nghề gì, nhưng ông tao là một nhà khoa học”. Đối với cháu lúc áy, ông là to lớn nhất, giỏi giang nhất, vì đại nhất, ông là “một nhà khoa học” cơ đấy. Rồi thì lớn lên, hiểu rõ về ông hơn, cháu lại càng tự hào hơn khi cháu học lớp bảy, lớp của cháu có sử dụng cuốn sách mà ông viết. Cháu vẫn không sao quên được niềm sung sướng khi chỉ tay vào cuốn sách và hỏi: “Chúng mày có biết cuốn sách này của ai viết không? Ông tao đấy, ông tao chính là người viết cuốn sách này”. Và nhìn những đứa bạn trố mắt, trầm trồ đọc ba chữ “Lê Đình Phi” cháu cảm thấy lòng mình lâng lâng. Ôi thật tự hào và hạnh phúc biết bao! Nay, ông không còn nữa, những niềm tự hào ấy vẫn sẽ theo cháu suốt cuộc đời.
Nhưng có tự hào bao nhiêu cháu vẫn ước gì mình được như xưa, được có ông bên cạnh, chỉ bảo ân cần. Nhớ sao những ngày xưa ấy, ông dắt tay cháu đi bộ trên đài Nam giao, chỉ cho cháu xem những ông Phật đứng, Phật nằm, kể cho cháu nghe những câu chuyện thật hấp dẫn. Hay chỉ cách đây vài năm, ông vẫn ngồi trên ghế nhựa, phe phẩy chiếc quạt, hỏi han, trò chuyện cùng cháu, cười với cháu và đố cháu những bài toán nho nhỏ. Ở nơi ông cháu luôn tìm thấy chốn yên bình nhất, thanh thản nhất. Ba mẹ có đôi khi giận dữ la mắng, đánh đập khi cháu hư. Những lúc ấy, cháu lại chạy đến với ông, lại ngồi cạnh ông, cười với ông, gần ông cháu lại thấy quên đi tất cả nỗi buồn.
Nhưng nay! Cháu đã mất ông rồi! Hụt hẫng làm sao, đau đớn làm sao! Cháu không còn chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Lấy ai an ủi cháu và để cháu tâm sự? Buồn quá! Biết làm sao đây.
Ông ơi! Ở trên ấy ông có nghe những lời cháu không ông? Chắc chắn ông sẽ nghe được rằng cháu thật lòng yêu ông! Yêu ông nhiều lắm!
câu thơ: Anh em nào phải người xa,
Cùng chung bác mẹ,một nhà cùng thân
Yêu nhau như thể tay chân,
Anh em hòa thuận,hai thân vui vầy.
câu hỏi:tình cảm anh em trong gia đình được diễn tả qua những chi tiết hình ảnh nào?
giúp mình với mình cần gấp!
Viết lại một bài văn 12 đến 15 câu kể lại một lần em mắc lỗi với 1 người thân trong gia đình