Ke ve ngay hoi trung thu cua em
Ke co giao hoi lop 1 cua em
giup mk voi mk dang can gap
a) ke ve mot ki niem dang nho (duoc khen,bi che,gap may,...)
b) ke mot chuyen vui sinh hoat (nhan lam,nhat gan,...)
c) ke ve nguoi ban moi quen (do chung hoat dong van nghe,the thaoma quen,...)
d) ke ve mot cuoc gap go (di tham cac chu bo doi,gap cac thieu nien vuot kho,...)
e) ke ve nhung doi moi o que em (co dien,co truong moi,co duong,cay trong,...)
g) ke ve thay giao,co giao cua em (nguoi da dong vien va giup do em trong hoc tap)
h) ke ve mot nguoi than cua em (ong,ba,bo,me,anh,chi,...)
moi nguoi lam gium mk nhe!!! yeu moi nguoi nhieu ^,^
Mình kể về người thân nha bạn
Bài làm
"Sinh con ra trong bao nhiêu khó nhọc. Mẹ ru yêu thương con tha thiết".
Khi nghe ca khúc này, tôi chợt nhớ đến hình dáng đấng sinh thành, người đã sinh ra tôi, đã không ngại khổ nuôi tôi khôn lớn. Và đó chính là mẹ, người luôn đứng vị trí quan trọng nhất trong tâm trí tôi.
Thật vậy, trong gia đình, tôi thương nhất là mẹ vì mẹ đã luôn dành riêng cho tổ ấm này một tình thương bao la, không sao tả xiết. Thân hình nhỏ bé chăm chỉ làm việc cùng đôi bờ vai gầy gầy đã gánh bao nhiêu cực khổ khiến tôi thương mẹ lắm. Tôi yêu nhất đôi bàn tay hằng ngày khám bệnh cho bệnh nhân, tối về lại phải chăm sóc gia đình, nấu những bữa cơm nóng hổi rồi về đêm khi ánh trăng tròn lên cao, đôi bàn tay ấy chưa được yên giấc, tiếp tục vỗ vỗ quạt quạt ru chị em tôi chìm vào giấc ngủ và từ khuôn miệng xinh xắn của mẹ cất lên lời hát ru ngọt ngào mà tha thiết, đậm đà tình thương bao la cửa người mẹ dành cho những đứa con.
Mặc dù vất vả đến thế nhưng mẹ tôi chẳng than lấy một lời, mẹ quả thật là người cứng rắn, biết cam chịu một cách đáng khâm phục. Mẹ luôn cẩn thận trong mọi việc, hoàn thành tốt và biết chịu trách nhiệm từ những việc mình làm để làm gương tốt cho con cái. Tuy nhiên trong việc dạy dỗ con, mẹ là người rất nghiêm túc. Mẹ luôn chỉ bảo cho chị em tôi những cái hay cái tốt, từ những việc nhỏ nhặt như công việc nhà đến việc lớn như cách ăn nói sao cho đúng mực, thái độ và cách cư xử với mọi người sao cho phù hợp. Mẹ quan tâm đến mọi việc tôi làm, nếu có việc gì không vừa lòng mẹ liền trách và phân tích rõ cho tôi hiểu vì sao tôi không nên làm như vậy, tuy vậy tôi cũng không giận mẹ mà ngược lại, tôi thấy kính trọng mẹ nhiều hơn. Trong gia đình là thế nhưng ngoài xã hội, mẹ là người hiền lành, dễ hòa đồng, biết cách ứng xử trong mọi tình huống và điều đặc biệt ở mẹ khiến nhiều người quý mến là mẹ rất biết cách ăn nói cho vừa lòng mọi người.
Tôi thấy mình thật may mắn khi được làm con của mẹ.Tôi sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ lòng mẹ
Sao ko có kể về bạn thân đi, sao ko có tả ông già ăn xin!!!!!
Ai cũng đầy ắp những kỉ niệm của một thời thơ ấu. Đặc biệt, những buổi đầu cắp sách đến trường, được gặp gỡ và làm quen với biết bao thầy cô, bạn bè … sẽ luôn là những kỉ niệm mãi mãi không bao giờ quên.
Những ngày đầu đi học, tôi luôn được cố giáo khen viết chữ đẹp và đều. Em học rất khá môn tập viết tuy nhiên lại không giỏi môn toán. Đây là môn học mà em sợ nhất. Cô giáo mặc dù đã giảng dạy, hướng dẫn em làm bài rất cẩn thận và tỉ mỉ tuy nhiên do bản thân sợ môn học này nên những lời cô giảng dạy em không hiểu hết. Biết vậy, nên cô đã đổi chỗ cho em ngồi cạnh Hà – một trong những bạn học giỏi toán nhất lớp – để học tập cùng nhau. Cùng nhau làm bài tập nhóm đã giúp cho em tiến bộ hơn rất nhiều. Em đã học được phương pháp học toán của bạn. Thậm chí, trong những bài toán khó, bạn còn hướng dẫn em cách tiếp cận vấn đề và phương pháp giải phù hợp. Từ một học sinh yếu môn toán, em đã bắt đầu có niềm đam mê và yêu thích với môn học này.
Có một lần trong một bài kiểm tra toán, em không làm được bài. Em ngồi loay hoay gần như cả buổi để giải. Hà thấy vậy liền viết viết ra một tờ nháp. Sau đó, bạn vo vo lại rồi nhẹ nhàng đưa cho em. Em cảm thấy rất vui khi được bạn giúp đỡ nhưng đồng thời cũng thấy bứt rứt trong lòng. Rồi em cầm tờ giấy đã vo nhét vào học bàn. Em chợt nhớ lời cô giáo dạy: “Thất bại là mẹ thành công”. Em không muốn bản thân mình cứ mãi yếu kém môn toán. Hà cũng thúc giục em giở tờ giấy ra chép. Nhưng bản thân em kiên quyết từ chối và tiếp tục ngồi suy nghĩ cách làm. Khi chỉ còn khoảng năm phút thì hết giờ làm bài, tự dưng những lời cô giáo giảng như hiện về trong tâm trí em. Một hồi viết nháp các công thức đã học, em chợt phát hiện ra mình đã bỏ quên mất một phép tính. Em vội vàng sửa lại bài làm. Khi trống báo hiệu kết thúc giờ kiểm tra cũng là lúc em hoàn thành bài thi.
Cô giáo trả bài kiểm tra và em được điểm 8 – một kết quả xứng đáng với sự nỗ lực của bản thân, Hà cũng rất vui khi thấy em đã học khá hơn trước. Đến bây giờ mỗi khi nhắc lại, tôi lại thấy hân hoan trong lòng.
3 . Viet thu gui mot ban o truong khac de tham hoi va ke chuyen cho ban nghe tinh lop va truong em hien nay .
Goi y : - De bai yeu cau em viet thu cho ai ?
- Muc dich viet thu la gi ?
- Viet thu cho ban cung tuoi xung ho nhu the nao ?
- Can tham hoi ban nhung gi ?
- Em co the ke cho ban nghe nhung gi ve lop , truong minh ?
- Em chuc va hua hen voi ban deu gi ?
Minh dang can gap giup cho minh nhe ! Cam on nhung ban da giup minh .
Minh dang can gap giup minh nhe !
viet mot bai thuyet trinh khoang 5-10 cau ke ve noel, tet, ngay cua me, halloween,....bang tieng anh
giup minh voi minh dang can gap
Tet is a traditional holiday of our country Vietnam.
The season of Tet occurs around the biginning of February and end of Janaurỵ The meaning of Tet is ending old year and welcome a new year. Tet holiday is very special for Vietnamese families to reunite. At that time, all family members try to come back their homes and get together to prepare for Tet. Moreover they will buy new clothes and clean their house. A branch of Mai flower or a Kumquat tree can't be absent from every home. They bring a fresh atmosphere to the house. We decorate ancestral altar with a tray full of fruits and flowers.
Some typical Tet's food such as sweets, coconut jam, candied fruits, lemon seeds, rice cake , "thit kho"( stew pork with eggs). A special food can not absent is sticky rice cake.. It is our country's traditional food on Tet holiday. Tet meal is more dilicious than our every day.
On Tet holiday, people have many typical activities. Young persons takes part in the traditional games such as: tug; cooking rice, cock fighting, watching lion dance. Many people visit relatives to wish a happy new year. A dults will give lucky money for children. Woman like going to pagoda to wish good things will come to their familỵ
In my oppinion, i like cozy and fresh Tets atmosphere. All member of family talk together about a happy new year. I can hang out with my friend and don't worry about any thịng
" Tet" holiday is always in Vietnamese's heart.
-Halloween is a holiday celebrated on October 31st. The most common colors of the day are orange and black. Halloween comes from the ancient Celtic festival Samhain.
The ancient Celts believed that on October 31st, now known as Halloween, the boundary between the living and the deceased is not clear, and the dead become dangerous for the living by causing problems such as sickness or damaged crops.
On Halloween, the ancient Celts would place a skeleton by their window to represent the dead. Believing that the head was the most powerful part of the body, containing the spirit and knowledge, the Celts used the "head" of the vegetable to decorate their houses.
On this day people often wear strange clothes as characters in horrible novels or movies to frighten others.
People usually like to dress as ghosts, skeletons, or witches. Now Halloween is an official holiday in almost all European countries.
Giup minh voi!
Hay ke ve mot thay giao hoac co giao ma em quy men .
Nhanh len mau giup minh, dang gap lam.
" Công cha, nghĩa mẹ, ơn thầy
Học sao cho giỏi những ngày còn thơ "
Lời nhắn nhủ ấy luôn vang vọng trong em mỗi khi em nhớ về cội nguồn, nhớ về những thầy cô giác cũ đã dạy em, đã chắp cho em đôi cánh ước mơ. Một trong những thầy , cô mà em nhớ nhất đó là thầy Nguyễn Ngọc Kí, thầy đã dạy em suốt mấy năm liền ở mái trường làng.
Hồi ấy, em là học sinh tiểu học. Ngôi trường làng thân quen thật đơn sơ, nó đã xuống cấp vì tuổi thọ quá lâu. Tuy là ngôi trường nhỏ ở miền quê hẻo lánh nhưng thầy yêu nó lắm. nói cho đúng hơn là thầy yêu nghề dạy học, yêu những ánh mắt trẻ thơ, yêu những tâm hồn bé nhỏ… Bởi thế, thầy đã hết lòng với sự nghiệp mà mình đã chọn: “Sự nghiệp trồng cây – Sự nghiệp trồng người”.
Vì sự nghiệp ấy, không ngần ngại gian khó. Dẫu nắng bụi, mưa bùn… thầy, vẫn ngày ngày hai buổi tới trường. Với phương châm: Kỉ cương, tình thương và trách nhiệm, thầy luôn quan tâm đến lũ trẻ chúng em, quan tâm đến trường, lớp và đời sống học sinh nghèo. Thầy không ngần ngại khi mua cho học sinh mình những cây bút, những cuốn vở hay cho dăm ba ngàn ăn sáng để lấy sức mà học. Cả lớp em hầy như ai cũng nghĩ rằng mình có một người cha thứ hau luôn quan tâm, lo lắng cho mình.
Một kỉ niệm mà chúng em không thể nào quên được, đó là việc thầy buồn lòng vì sự vô tình của lớp. Hôm ấy, trời đổ mưa rào, giọt ngã, giọt bay, bụi nước trắng xóa bay vào cửa lớp. Thầy đang cần mẫn giảng bài toán hình học. Có lẽ vì cơn mưa khua đông rạt rào đến bất ngờ nên lớp thiếu tập trung, những đôi mắt tinh nghịch của chúng em trộm nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Thế là lớp không hiểu bài, không làm được bài tập toán. Thầy ngừng giảng, nhẹ nhàng bước xuống lớp, rồi thầy đóng cửa sổ lại, sửa lại tư thế ngồi cho chúng em, yêu cầu cả lớp nhìn lên bảng. Thầy nhanh chóng bước lên bục giảng, ra lệnh cho cả lớp ngừng viết, đọc thầm lại đề bài toán. Thầy chậm rãi giảng lại bài. Lời giảng rõ ràng, khúc chiết. Cả lớp lúc này im phăng phắc. Không ai dám nói chuyện vì thấy áo thầy đã đẫm mồ hôi. Thầy vừa giảng bài vừa nêu câu hỏi, từng cánh tay như búp măng non, từng câu trả lời trong trẻo vang lên: Thầy gật đầu, ánh mắt của thầy bỗng ánh lên niềm vui khó tỏ, một niềm vui của người thầy đã tận tụy với nghề, tận tụy với trẻ thơ.
Nhìn vẻ lo lắng của thầy lúc ấy, lớp cảm thấy ái ngại. Nếu chúng em đừng lơ lãng vì cơn mưa bất ngờ thì thầy đâu phải nhọc nhằng đến thế.
Giờ đây, em đã lên cấp hai, được học tập trong ngôi trường mới, tương đối khang trang, nhưng hình ảnh người thầy cùng mái trường làng ngày ấy vẫn còn mãi mãi trong em.
Nếu ai đó hỏi em: Từ lúc đi học đến giờ, em học qua bao nhiêu thầy cô giáo ? - Chắc chắn em không thể nào nhớ được. Nhưng nếu hỏi: Thầy cô nào để lại cho em nhiều ấn tượng nhất? Em sẽ ngay lập tức nêu ra những cái tên. Song trong suốt sáu năm cắp sách tới trường, em chưa bao giờ dám nghĩ rằng, có một thầy giáo chỉ dạy em mỗi một tiết văn thôi mà để lại cho em một ấn tượng khó phai về sự kính yêu đến vậy
Chuyện xảy ra vào tuần đầu tiên của năm học lớp sáu này. Bước vào ngôi trường mới, lạ thầy, lạ bạn, chúng em hồi hộp đợi mong những tiết học đầu tiên trong một cảm giác vui mừng xen lẫn những điều bí ẩn. Sau mỗi tiếng trống tùng và mỗi tràng vỗ tay rộn rã, chúng em lại được làm quen với một thầy giáo mới. Những người mà trước đó chúng em chưa bao giờ thấy mặt, biết tên, chưa bao giờ được nghe lời giảng với bao kiến thức mới lạ và xa xôi.
Ngày học thứ nhất trôi qua vội vàng và ồn ã. Lớp học bước vào ngày học thứ hai bằng một tiết Ngữ văn. Tiếng trống vào giờ cao điểm, thầy giáo bước vào trong sự ngỡ ngàng của bao đôi mắt trẻ thơ. Chả là với hầu hết các bạn lớp em, đây là lần đầu tiên môn văn được một thầy giáo dạy .
Đó là thầy Văn. Thầy Văn bước vào giờ giảng bằng chất giọng nhẹ nhàng và trầm ấm vô cùng. Tiết dạy đầu tiên, thầy dành hơn mười phút để giới thiệu toàn bộ chương trình Ngữ văn Lớp Sáu. Không khí lớp không hiểu tại sao tự nhiên sôi nổi hẳn lên. Thầy vẫn nói về bài giảng nhưng lại gợi trong chúng em bao ấn tượng xốn xang. Thầy nói về kĩ năng viết văn hay. Học Văn để học làm người. Thầy đã giúp chúng em thắp những ngọn lửa ham mê. Thầy kể về kỷ niệm ngày đầu tiên thầy bước vào ngôi trường học cấp hai. Thầy mới, bạn mới và những bải giảng mới nhanh chóng cuốn hút niềm đam mê văn học của thầy. Thế là từ ngày đó lúc nào thầy cũng mơ ước trở thành một thầy giáo dạy văn để được truyền dạy cho học sinh những cảm giác sâu lắng được dồn tụ qua từng trang sách. Chúng em tròn mắt hớp lấy từng lời giảng của thầy một cách say sưa. Sao kỷ niệm của thầy giống tâm trạng của chúng em lúc này đến vậy. Chúng em càng ngỡ ngàng, nhưng cũng ngây ngất và vui mừng lăm . Bài giảng của thầy Văn cứ diễn ra trọn vẹn một giờ trước những khuôn mặt ngây thơ đang ngày càng trở nên tươi tắn. Ôi! cuộc sống sao còn nhiều niềm vui, nhiều mơ ước, nhiều chân trời lạ thế. Đó cũng là những nơi xa lạ, đẹp đẽ và huyền bí. Mảnh đất ấy chùng em chưa từng đến bao giờ. Nhưng những ước mơ chinh phục của chúng em thì hình như đang bắt đầu được thầy thắp sáng.
Nhưng đúng là tiếc nuối vô cùng! Không ngờ tiết văn ấy lại là tiết văn duy nhất thầy Học dạy chúng em. Sau tuần ấy tuần được cử lên trường của tỉnh. Thầy ơi! Bao giờ chúng em mới được gặp lại thầy. Người đã dạy chúng em bao điều mới lạ, dạy chúng em ước mơ bằng chính những ước mơ có thực của thầy.
Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.
Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cửa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới.
Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học.
Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm "lận đận" với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói: "Chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học". Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến.
Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống Mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn xao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực.
Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ông và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi: "Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẻ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn.
Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điểm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói: "Thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẫu cho các bạn noi theo....". Thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. Tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn.
Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn:
"Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
bai 5 : hoc sinh lop 2a ngoi hoc thanh 9 nhom moi nhom co 4 ban . Hoi lop 2a co bao nhieu bn giup em voi nha em dang can gap
TL:
Bài giải
Số bạn lớp 2a có là:
9 + 9 + 9 + 9 = 36 ( bạn )
Đáp số: 36 bạn
HT.
36 bn nha
HT
k cho mình nha
@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Lớp 2a có số bạn là :
4×9=36(bạn )
Đáp số :36 bạn
lap dan y 1 trong 3 de sau
de 1: ke ve 1 vc tot ma em da lam
De 2: ke ve 1 lan em mac loi ( bo hoc,...)
De 3: Ke ve 1 thay giao hay 1 co giao ma e quy men
de 4: ke ve 1 ki niem hoi au tho lam em nho mai
de 5: ke ve 1 tam guong tot trong hoc tap hay trong viec giup do bab be ma em biet
Gợi ý:
- em dung ngoi thu nhat de ke ( xung la "toi" hoac "em"), co the ke theo/ khong theo thu tu thoi gian.
- lap dan y gom co 3 phan: mo bai, than bai, ket bai. phan than bai ghi cac su viec chinh theo 1 thu tu nhat dinh ve thoi gian , khong gian. can ket hop de ke voi neu cam xuc, nhan xet
Đề 1:
Mở bài:
Giới thiệu việc tốt mà em đã làm.Kết quả của việc mà em đã làm như thế nào?Thân bài:
Việc tốt mà bạn đã làm là gì?Thời gian và địa điểm bạn làm công việc đó?Có bao nhiêu người hay chỉ mình bạn?Có người khác chứng kiến hay không?Tâm trạng của người được em giúp đỡ như thế nào?Em có vui khi làm công việc đó?Đưa ra những suy nghĩ của em sau khi hoàn thành công việc.Kết bài: Chốt lại vấn đề và đưa ra những việc làm sau này của mình.
Đề 2:
Mở bài:
Thứ hai tuần trước vì ở nhà ham chơi, không học bài để kiểm tra môn Lý nên tôi đã có hành động sai trái là mở sách và tập trong giờ kiểm tra. Chính điều này đã làm cho cô giáo buồn.
Thân bài:
1/ Sự việc mở đầu:
- Đi học về, ăn cơm xong, tôi định lên phòng học bài chuẩn bị cho giờ kiểm tra Lý ngày mai.
- Thằng bạn bên cạnh nhà qua rủ tôi đi chơi điện tử - một trò chơi tôi rất thích – tôi đi ngay, định chơi một lát rồi về nhà học bài.
2/ Sự việc diễn biến:
- Trò chơi hấp dẫn quá nên tôi về nhà khá trễ.
- Tôi bị bố mắng: đi học về không lo học bài mà lại đi chơi (may là bố không biết tôi đi chơi điện tử, nếu không thì tôi ốm đòn). Bố bảo tôi về phòng học bài.
- Tôi lí nhí xin lỗi bố và nhanh chân về phòng. Lúc đi ngang qua phòng anh trai, tôi thấy ti vi đang chiếu phim “Hiệp sĩ bóng đêm”. Sao lại nhiều thứ hấp dẫn thế này? Làm sao đây? “Xem một tí thôi rồi về học bài” – tôi tự trấn an mình.
- Phim kết thúc khá muộn, hai mắt tôi díu lại. Tôi ngủ một mạch đến sáng.
- Tôi choàng tỉnh và quáng quàng chạy đến lớp.
- Tiết đầu là giờ kiểm tra Lý. Cả lớp im phăng phắc vì ai cũng chăm chú làm bài.
- Tôi vô cùng bối rối. Đầu óc trống rỗng không một chữ thì làm sao? Trong đầu tôi hiện rõ điểm không tròn vo như giễu cợt và cây roi mây trên tay bố.
- Thôi, đành liều vậy. Tôi mở vở bài tập và sách giáo khoa ra. Mặt lấm lét vừa chép vào bài kiểm tra vừa canh chừng cô giáo.
- Đúng là “Thiên bất dung gian”. Tôi đang cặm cụi chép thì cô giáo xuất hiện. Tôi nhanh chóng gấp sách vở cất vào ngăn bàn. Cô gọi tôi đứng lên. Cả lớp đổ dồn những cặp mắt nhìn tôi. Tôi chối phắt ngay nhưng trước những lời lẽ chân tình của cô tôi đã cúi đầu nhận lỗi. Mặt tôi nóng ran, tôi vô cùng xấu hổ.
3/ Sự việc kết thúc:
- Cô bảo tôi xuống phòng giám thị và viết bản kiểm điểm.
- Tôi vô cùng ân hận, xin lỗi cô và hứa không bao giờ tái phạm.
- Cô tha lỗi cho tôi và khuyên tôi nên chăm học và phải trung thực nhận lỗi.
Kết bài:
- Tôi vô cùng ân hận trước lỗi lầm của mình.
- Tự hứa với bản thân sẽ bỏ hết trò chơi vô bổ, chăm lo học hành để bố mẹ vui lòng và thầy cô không buồn nữa.
Dê 3:
Mở bài:
Giới thiệu qua về thầy/cô giáo mà em sắp kể.Kể lại hoàn cảnh và ấn tượng khiến em kính trọng và quý mến cô/thầy giáo.Thân bài:
Miêu tả đôi nét về thầy/cô giáo mà em quý mến. Nên tả những nét độc đáo và ấn tượng của thầy/cô giáo.Kể về tính tình, tính cách của thầy/cô giáo.Kỉ niệm sâu sắc nhất giữa em và thầy/cô giáo đó là gì?Nay đã lên lớp 6, tình cảm của em đối với thầy/cô giáo đó ra sao?Kết bài: Nêu ra sự kính trọng và yêu mến khi không còn được học với thầy/cô giáo và em sẽ phấn đấu trong việc học tập để không phụ lòng thầy/cô.
Dề 4:
a. Mở bài.
Người bạn cùng xóm tên là Thành sống với nhau từ thuở nhỏ.Học xong tiểu học thì xa nhau vì em theo gia đình ra Hà Nội.b. Thân bài.
Tả qua mấy nét về con người, tính tình (Thành rất vui tính)Nhớ lại lúc còn nhỏ hai đứa chơi đùa với nhau như: trèo cây, câu cá, bắn chim.Khi học ở trường tiểu học là bạn thân giúp nhau học tập. Có lần trốn học cả hai đứa bị cô giáo bắt phạt.Em nhớ lại một cách sâu sắc đầy ấn tượng là hôm Thành tặng em một món quà kỉ niệm chia tay nhau: tập nhật kí của Thành và chiếc bút «Kim Tinh» của Trung Quốc. Trong nhật kí có nhiều chuyện vui buồn của hai đứa.c. Kết bài.
Giờ đây, mỗi lần đọc lại cuốn nhật kí chữ viết nghuệch ngoạc nhưng tình cảm thì rất thân thương làm em nhớ mãi đến người bạn có tên là Thành.Đề 5:Mở bài:
Giới thiệu về người bạn tốt mà em sắp kể.Giới thiệu qua về thành tích học tập hay việc tốt của bạn.Thân bài:
Kể những điểm nội bật về người bạn của em.Hoàn cảnh gia đình.Thành tích học tập.Lối sống.Quan hệ bạn bè, thầy cô ra sao?Kỉ lại một kỉ niệm sâu sắc của người bạn đó để lại ấn tượng trong lòng em.Học được điều gì khi chơi với người bạn đó?Kết bài:
Viết ra những cảm nghĩ của em về người bạn đó (tự hào, thán phục).Nêu bài học về việc giao lưu với bạn (gần mực thì đen, gần đèn thì rạng).đề 4:
Gợi ý:
Mở bài:
- Giới thiệu người bạn của mình là ai? Kỉ niệm khiến mình xúc động là kỉ niệm gì? (nêu một cách khái quát).
Thân bài:
- Tập trung kể về kỉ niệm xúc động ấy.
- Nó xảy ra ở đâu, lúc nào (thời gian, hoàn cảnh...) với ai (nhân vật).
- Chuyện xảy ra như thế nào? (mở đầu, diễn biến, kết quả).
- Điều gì khiến em xúc động? Xúc động như thế nào (miêu tả các biểu hiện của sự xúc động).
Kết bài:
Em có suy nghĩ gì về kỉ niệm đó.
he tuan hoan cua thu tien hoa hon bo sat,luong cu o diem nao
- dac diem cau tao cua chim bo cau
- dac diem cua lop chim
- he than kinh cua tho hon lop chim o diem nao
giup mk nhak mk can gap xl vi viet ko co dau and cam on may bn tl cau hoi nay giup mk
Giup minh voi !!!!!!
Minh hua 2 nguoi dau tien tra loi cau hoi nhanh nhat minh TICK cho!!!!
De : Ke ve mot ki nghi he li thu cua em ????????
Bài làm :
Nhớ k cho mình ^.^
Kỳ nghỉ hè vừa qua, em cùng gia đình đi tham quan vịnh Hạ Long. Đã lâu lắm rồi em mới có một kì nghỉ hè thoải mái như thế này.
Để chuẩn bị cho chuyến đi em đã sắp xếp quần áo, đồ ăn uống... từ ngày hôm trước. Ô tô khởi hành từ lúc 5 giờ 30 sáng, gia đình em đã có mặt tại điểm tập trung từ lúc năm giờ. Cứ tưởng mình đến sớm hơn cả không ngở đã có nhiều gia đình khác đến trước, bố em cầm trên tay chiếc túi du lịch to, mẹ thì cầm túi đồ ăn uống, còn em và bé Mi khoác trên vai chiếc ba lô nhỏ xíu đựng một số thứ lặt vặt. Dọc đường bộ từ Hà Nội đến Quảng Ninh, trước mắt em là cả một bức tranh sơn thuỷ hùng vĩ đầy cảm xúc. Ô tô luồn lách qua những chiễ cầu và núi đá nhỏ, sau hơn một tiếng thì đoàn du lịch bắt đầu xuống se để đi tàu thuỷ tham quan các hang động. Từ những vòm đá cao nhất rủ xuống những dải thạch nhũ cột băng pha trộn đủ mọi màu sắc của cầu vồng, em nghe nói hang đẹp nhất là hang Đầu gỗ. Đây là cung điện với nhiều gian phòng ngoắt ngoéo, chỉ một giọt nước nhẹ rơi xuống từ những dải nhũ đá cũng đủ phá vỡ sự im lặng.
Thế là cả buổi sáng, em cùng gia đình chỉ tham quan hang động, mọi người bắt đầu chụp nhanh cảnh đẹp ở đây rồi vội vàng lên xe đến nhà nghỉ. Cả đoàn xuống xe lấy hành lý của mình chờ bác trưởng đoàn liên hệ phòng nghỉ, có những bé chỉ khoảng tầm lớp hai, lớp ba chạy lon ton ở vườn hoa. Riêng bé Mi thì nghịch nhất tí thì lại đuổi bạn làm cho mẹ nhắc nhở liên tục nhưng nó chẳng nghe, cứ thích nô đùa chạy nhảy với các bạn. Chà! Sao bác trưởng đoàn liên hệ gì mà lâu thế, cả đoàn đang định vào gặp thì từ xa, mấy anh hướng dẫn viên đã cầm chìa khoa phát cho từng người.
Buổi chiều cả nhà em ra vườn hoa chụp ảnh làm kỷ niệm rồi lên núi ngay gần nhà nghỉ "Thăng Long" ngắm cảnh, mẹ bảo cả nhà chụp mấy pô nhân lúc trời đẹp, riêng em và bé Mi được chụp riêng hai kiểu, lúc chụp nó bảo:
- Nè, Em hơi bị ăn ảnh đấy nhé!
Em trả lời:
- Xì! Chưa chắc.
Nghe vậy chú chụp ảnh bảo:
- Thôi hai cháu đừng cãi nhau nữa, chú thấy đứa nào cũng ăn ảnh cả.
Thế là hai đứa tranh nhau, cuối cùng mặt đứa nào cũng ngố trong ảnh. Chụp xong, cả nàh ra chợ mua ca, tôm gọi là đực sản nghỉ hè. Chà! Chợ Hạ Long sầm uất hơn cả Hà Nội. Ngay từ đầu chợ hàng loạt quầy bán dưa hấu, cá tôm, thịt... được xếp bày hàng chào khách. Nhưng gian tôm, cá là gian đông nhất vì ở đây phần lớn khách du lịch muốn mua quà nhân dịp đi nghỉ mát. Em và mẹ quan sát hàng quần áo trẻ em cạnh quầy bánh kẹo thì khá đông người mua nhất là những bác phụ huynh mua cho con mình mặc. Có hai em chạy lăng nhăng nên bị mẹ mắng, thấy vậy em liền bảo mẹ phải trông bé Mi cẩn thận kẻo lại bị lạc. Buổi tối, những chiếc đèn thắp sáng mọi nơi, em cùng mẹ và bé Mi ra ăn chè ở quán, cạnh khách sạn nơi mà gia đình em đang ở. Còn bố thì đọc báo, xem tivi ở phong nghỉ.Thời gian trôi qua, cả đoàn bắt đầu lên đường về Hà Nội.
Sức hấp dẫn của vịnh Hạ Long đã khiến cho nới đây quanh năm luôn là điểm hội tụ của khách du lịch trong và ngoài nước. Mọi người đều đến đây tham quan, nghỉ ngơi, tắm biển... Ai cũng thấy khoan khoái, hài lòng trước vẻ đẹp kì quan của thế giới.
BÀI LÀM CỦA NHỎ TRÊN SAI ĐỀ RỒI ĐÂY MỚI ĐÚNG NÈ:
Mỗi khi hè về gia đình tôi lại có những chuyến du lịch trải nghiệm rất thú vị và ý nghĩa. Những trong tất cả những kì nghỉ ấy, kì nghỉ năm lớp 6 vừa qua khiến tôi không thể nào quên được. Hè đó tôi đã được học khóa học quân sự ngắn ngày tại Hòa Bình. Kì học ngắn ngủi chỉ có mười ngày nhưng đã làm tôi trưởng thành lên rất nhiều.
Kết thúc năm học tôi được nghỉ một tuần trước khi bắt đầu vào kì học quân sự. Về bản thân, tôi là một bạn nam khá mập, với chiếc bụng mọi người vẫn gọi yêu là chiếc trống, tôi lười tập thể dục và làm việc nhà, bởi vậy những việc đơn giản trong nhà hầu hết tôi không làm được. Trước tình hình đó khi bước chân vào lớp 6 bố mẹ ngay từ đầu năm học đã quyết định hết năm sẽ cho tôi tham gia kì học này. Thực lòng thì tôi không hề thích tham gia mấy khóa học này lắm, nghĩ đến mười ngày phải sống ở nơi núi rừng không có điện thoại là tôi đã thấy buồn chán rồi.
Trước ngày đi, mẹ tôi đã chuẩn bị cho tôi khá kĩ lưỡng quần áo và một ít đồ ăn vặt, sợ tôi lên đó sẽ đói do không ăn hợp khẩu vị. Tôi còn nhanh nhảu giấu chiếc máy điện thoại vào ba lô để lên đó giải trí.
Trên xe là những bạn tầm tầm bằng tuổi tôi hầu hết đều mang khuôn mặt thiểu não không muốn đi. Từ chỗ tập trung chúng tôi đi hơn một giờ đồng hồ là đã đến nơi. Ngày đầu tiên chúng tôi được chia nhỏ về các phòng, tôi ở cùng: An, Dũng, Việt, Tùng và Dương. Tôi và các bạn được nghe phổ biến nội quy và đi thăm quan một số nơi trong doanh trại. Điều làm tôi vô cùng bất ngờ và chán nản là khi kiểm tra ba lô, chúng tôi đã bị tịch thu hết đồ ăn và điện thoại.
Năm giờ sáng hôm sau tiếng kẻng vang ầm ĩ khắp mọi nơi khiến cả phòng chúng tôi không tài nào ngủ được. Thầy quản lí đến lột chăn từng người và yêu cầu chúng tôi nhanh chóng xuống sân tập trung. Chúng tôi mắt nhắm mắt mở chạy vội xuống sân tập bài thể dục buổi sáng. Đúng 6 giờ chúng tôi ngừng tập làm vệ sinh cá nhân và 6 giờ 15 phút xuống nhà ăn sáng cùng tất cả mọi người. Vì tập luyện sáng nên chúng tôi đói lả người, cơm chỉ có canh rau, thịt và đậu phụ rán mà đứa nào cũng ăn ngon lành. Chúng tôi còn phải tự học rất nhiều thứ khác như: mắc màn, vệ sinh cá nhân, gấp chăn, tự rửa bát của mình sau khi ăn,…
Sau đó chúng tôi được chia thành các nhóm, nhóm đi trồng rau, nhóm đi tưới cây, nhóm cho gà ăn,… cứ như thế chúng tôi hăng say lao động cả ngày. Dù mệt nhưng ai cũng vui vẻ. Bữa cơm có rau, có thịt do mình tự vun trồng, chăm bón trở nên ngon hơn tất cả những món ăn sơn hào hải vị ở nhà. Và tôi cũng hiểu ra rằng để làm ra một hạt cơm, một mớ rau thật chẳng phải điều dễ dàng gì. Tối đến chúng tôi được tham gia văn nghệ, giao lưu với nhau. Tính nhút nhát của tôi bỗng biến đâu mất, tôi vui vẻ hòa nhập cùng tất cả các bạn. Cứ thế mười ngày trôi qua vô cùng nhanh chóng, chẳng mấy chốc mà chúng tôi đã phải lên xe chia tay nhau mỗi người đôi ngả.
Khuôn mặt ai cũng lưu luyến, bịn rịn, có những bạn gái mau nước mắt còn khóc thút thít lúc phải chia tay bạn, chia tay các thầy huấn luyện. Cứ ngỡ rằng năm nay kì nghỉ hè sẽ nhàm chán mà ngờ đâu đây là kì nghỉ đáng nhớ nhất trong cuộc đời tôi.
Kết thúc kì nghỉ tôi nhận thấy mình đã khôn lớn và trưởng thành hơn rất nhiều. Tôi đã tự làm được vệ sinh cá nhân, biết giúp đỡ bố mẹ nhiều hơn, tôi trở nên vui vẻ, hòa đồng, biết nghĩ cho người khác không còn ích kỉ như trước. Cảm ơn kì học quân sự tuyệt vời, nhất định hè năm nay tôi sẽ tiếp tục học kì học này.
ĐỌC XONG MẠNH VÀO NHÉ
lap dan y 1 trong 3 de sau
de 1: ke ve 1 vc tot ma em da lam
De 2: ke ve 1 lan em mac loi ( bo hoc,...)
De 3: Ke ve 1 thay giao hay 1 co giao ma e quy men
de 4: ke ve 1 ki niem hoi au tho lam em nho mai
de 5: ke ve 1 tam guong tot trong hoc tap hay trong viec giup do ban be ma em biet
Gợi ý:
- em dung ngoi thu nhat de ke ( xung la "toi" hoac "em"), co the ke theo/ khong theo thu tu thoi gian.
- lap dan y gom co 3 phan: mo bai, than bai, ket bai. phan than bai ghi cac su viec chinh theo 1 thu tu nhat dinh ve thoi gian , khong gian. can ket hop de ke voi neu cam xuc, nhan xet
Sau do lam 1 bai van hoan chinh
khong chep mang
Mở bài:Giới thiệu câu chuyenj sắp kể(gọi tên tình huống truyện)
Thân bài
+Hoàn cảnh xảy ra câu chuyện.
+Các nhân vật và những lời nói,hành động của nhân vật dẫn đến tình huống truyện.
+Phản ứng của các nhân vật khi tình huống xảy ra.Hành động của em , kết quả tốt đẹp của hành động ấy.
Kết bài:Cảm nghĩ của em về việc tốt mà mình đã làm được.
Đề 1 bạn nhé !!!^_^