Hãy kể về một lần em mắc lỗi với mẹ < ko copy trên mạng nha ! >
kể về một lần em mắc lỗi (ko chép trên mạng nha)
Tôi vẫn còn nhớ, ngày đầu tiên đến trường, tôi đã được người ta dạy rằng “Nhà trường, lớp học là mái nhà thứ hai, và tất cả những thành viên trong một lớp đều là người trong một gia đình”, và câu nói đó đã ghi sâu vào tiềm thức của tôi, cho đến bây giờ, khi tôi đang học năm cuối cấp 2. Năm học này của tôi, nó có một điều gì đó mới mẻ, khi có một cậu học sinh mới chuyển đến. Cậu ta tạo cho tôi một cảm giác gì đó thật khó hiểu, có lẽ bởi vì trong lớp học, cậu là một người ít nói, gương mặt lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng thoáng pha lẫn một ít buồn bã, cậu ta có rất ít bạn bè, và tôi lại may mắn là một trong số ít đó, khi cậu ta là người ngồi cùng một bàn với tôi. Tôi luôn cố gắng tạo nên một mối quan hệ như những người trong gia đình với cậu ta, nhưng có vẻ mọi cố gắng của tôi đều bị cậu ấy hòa vào những cơn gió và thổi bay về một nơi nào đó. Điều đó khiến tôi cảm thấy chán ngấy cậu ta, và dần dần, những thiện cảm về cậu cũng biến mất trong tôi, mà thay vào đó là những suy nghĩ ko mấy hay ho về cậu.
Và rồi một ngày nọ, người thầy của chúng tôi đã trao cho chúng tôi một nhiệm vụ, đó là làm một bài thuyết trình về môn Hóa, một môn mà tôi ẹ nhất, và cũng là môn mà cậu ta đứng trong hàng top của trường. Tôi đành phải đến nhà cậu ta để cùng làm bài thuyết trình này, và việc này đã vô tình giúp tôi và cậu ta trở thành những người bạn thân thiết, hoặc hơn cả thế.
Tôi đến nhà cậu, trong một buổi chiều thu, khi những chiếc lá mang sắc vàng đang dần dần rơi xuống và che phủ lấy con đường đi. Theo sự hướng dẫn của cậu, tôi đã tìm ra địa điểm mà mình cần đến, nó nằm trên một con phố nhỏ hẹp, vắng vẻ và thật yên tĩnh. Nhà của cậu ta khá to, và nó mang nét cổ kính nào đó mà tôi ko biết dc, xung quanh nhà cậu là những hàng cây kiểng, với đủ loại, dc tạo dáng rất đẹp, tôi chắc là nó phải do một bàn tay tài hoa làm nên.
Tôi bước đến bậc thềm và gõ nhẹ vài tiếng lên cánh cửa bằng gỗ, cậu ta bước ra, với một vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, và lịch sự mời tôi bước vào nhà. Tôi lặng lẽ bước vào, và nhận ra căn nhà hoàn toàn không có người thứ ba, nhưng điều đó ko làm tôi bận tâm bằng cách bày trí trong nhà cậu, nó dc bày trí hoàn toàn theo phong cách của quý tộc phương Tây, tôi thầm nghĩ có lẽ cha mẹ cậu ta phải là những người rất tinh tế và lãng mạn.
Vào phòng cậu, tôi lại càng bất ngờ hơn khi căn phòng của cậu hoàn toàn bình thường, không hề có gì khác biệt mấy so với những cậu bạn mà tôi từng biết đến. Và chúng tôi bắt đầu làm bài, với sự hướng dẫn của cậu, tôi nhận ra cậu ta thật sự thông minh, ít ra là hơn tôi rất nhiều trong môn học này. Khi chúng tôi hoàn thành dc khoảng 1/3 bài viết, thì có tiếng chuông điện thoại reo, cậu ta tất tả chạy xuống nhà, và nhanh chóng quay lại. Cậu ta bảo rằng, cậu ta có chuyện gấp cần phải ra ngoài, và nếu muốn, tôi có thể ở lại, khi ra về hãy khóa cửa lại giùm cậu ta, và tôi đã ở lại, một mình trong phòng cậu.
Trong phòng cậu, ko có quá nhiều thứ khiến tôi để tâm đến, chỉ trừ một thứ, đó là một cuốn sổ nhỏ, màu đen, dc xếp cẩn thận ở trên bàn cậu, và tôi đoán nó là một cuốn nhật ký. Tôi tự nhủ là không dc xem, vì điều đó là xâm phạm đến sự riêng tư của cậu ta. Nhưng sự đời mấy ai có thể cưỡng lại trí tò mò của chính bản thân, tôi đã lật ra những trang giấy đầu tiên của cuốn nhật ký, và những gì dc ghi trong đó đã khiến tôi hết sức kinh ngạc về người bạn học lạnh lùng, ít nói và giỏi giang của mình.
Những trang nhật ký đầu tiên cùng với những hàng chữ nhỏ nhắn, ngay hàng hiện lên trước mắt tôi
"Ngày...tháng...năm...
Hôm nay, lần đầu tiên mình viết nhật ký, và cũng có lẽ, cuốn nhật ký này sẽ là người bạn tâm tình với mình trong quãng thời gian dài còn lại, bởi vì người duy nhất quan tâm đến mình đã không còn nữa, đó là mẹ mình, bà đã ra đi mãi mãi trong một tai nạn giao thông mà bà không phải là người có lỗi.
Mất đi mẹ, mình cảm thấy như mất đi một phần cuộc sống, rồi đây, sẽ còn ai đánh thức mình dậy vào những buổi sớm mai, sẽ còn ai làm những bữa ăn ngon dành riêng cho mình, và còn ai cho mình ôm vào lòng mỗi khi cảm thấy yếu đuối...
Mất đi mẹ, mình như mất tất cả, bởi vì người cha chưa từng một lần bế đứa con, cũng như chưa từng một lần ôm hôn đứa con này, ông ta chỉ biết làm một việc duy nhất, đó là gửi tiền về cho mẹ con mình, và có lẽ đối với ông như thế là đã hoàn thành trách nhiệm một người cha
......"
Đọc đến đây, bất giác đôi hàng mi của tôi lại hơi ươn ướt, có lẽ bởi tôi là một đứa con gái đa cảm nên dễ bị rung động vì những chuyện như thế này, và tôi lại tiếp tục lật sang những trang nhật ký khác, và những dòng chữ tâm sự chân thật của cậu ta ghi sâu vào tâm trí tôi.
"Hôm nay buồn thật, những việc xảy ra trong cuộc sống tại sao lại cứ xảy ra ngoài ý muốn của mình, giờ đây mình chỉ ước ao, có một người có thể ngồi bên cạnh và nghe mình tâm sự, có một bàn tay để mình nắm lấy, cho mình thêm chỗ dựa...
Nhưng có lẽ tất cả sẽ ko bao giờ trở thành hiện thực"
Tôi vẫn tiếp tục, trong sự tò mò và thương hại người bạn của mình
"Thật đáng sợ, mình dần nhận ra mình ko còn là chính mình, ko biết từ bao giờ, mình đã trở nên xa lánh với bạn bè, trở nên là một kẻ ít nói, và vô cảm với mọi thứ xung quanh, nụ cười và nước mắt đã bắt đầu rời xa khỏi gương mặt mình...
Có những lúc, mình chỉ muốn dc khóc thật to nhưng lại không thể, liệu trên đời có gì đau khổ hơn thế không"
Và đến những trang cuối cùng của cuốn nhật ký, tôi như òa khóc, vì đã hiểu nhầm người bạn của mình
"Ngôi trường mới, lớp học mới, bạn bè mới,...tất cả dường như đều muốn trở nên thân thiện với mình, nhưng chẳng hiểu sao mình không thể cười đùa và hòa đồng với tất cả, có lẽ bởi vì từ lâu mình đã quên cười như thế nào rồi.
Đặc biệt là đối với cô bạn cùng bàn, đôi khi, tôi cảm thấy thật không phải khi đã vô hình từ chối mọi cô gắng của cô ta, nhưng chẳng biết làm thế nào nữa đây...."
Những dòng nhật ký này, như những lời tâm tình của một người bạn thân, nó thật tha thiết, chân thành và đầy những suy nghĩ của cậu ta, hình ảnh về cậu ta trong tâm trí tôi dần thay đổi theo từng trang nhật ký. Đọc xong, tôi lặng lẽ khóa cửa lại, và bước về nhà trong một tâm trạng khó tả. Kể từ lúc đó, tôi đã nỗ lực hơn rất nhiều để có thể trở thành người chia sẻ với cậu ta mọi điều, và dường như cậu ta cũng nhận ra điều đó, thế là một tình bạn ra đời, và có thể còn hơn thế nữa. Giờ thì còn ai bảo đọc trộm nhật ký người khác là xấu nào, bất cứ việc gì cũng có hai mặt của nó mà thôi.
Mỗi con người, chắc chắn ai cùng sẽ có những lúc lầm lỗi, không có ai là hoàn hảo dù người đó có giỏi đến đâu. Tôi cũng vậy. Tôi đã từng mắc một lỗi mà tôi không bao giờ quên được. Lúc ấy tôi còn là học sinh vừa học hết lớp bảy.
Hồi đó, do ba mẹ nói tôi có năng khiếu vẽ và chính tôi cũng thích được trở thành nhà thiết kế thời trang. Ba mẹ đã đăng ký cho tôi học vẽ tại nhà của một cô giáo vừa về hưu. Cô tên Dương, dù đã ngoài cái tuổi năm mươi nhưng cô vẫn tràn đầy sức sống. Cô hiền lắm! Khuôn mặt cô điềm tĩnh, hiền hậu khiến tôi luôn có cảm giác như cô là mẹ tôi vậy. Mái tóc của cô đã ngả bạc trắng. Cô luôn tốt bụng giúp ssỡ mọi người nên hàng xóm xung quanh ai cũng quý cô.
Tôi quý cô lắm. Lúc đó tôi thường kiêu căng, tự cao, tự đại với mọi người vì nghĩ là mình giỏi hơn mọi người. Ngày đầu tiên đi học, tôi cứ tưởng bài vẽ cùa mình sẽ được điểm mười nhưng không ngờ cô chỉ cho tôi con sáu. Tôi tức lắm, thế là đâm ra tôi ghét cô. Cứ mỗi lần đi học thêm, tôi không chịu vẽ mà cứ quậy phá làm phiền người khác. Cô bắt tôi vào bàn ngồi vẽ thì tôi lại vẽ đối phó với cô. Không ngờ, có một lần cô cho đề là vẽ chân dung thầy cô mà em thích nhất. Mọi người ai cũng vẽ cô. Chỉ có tôi nghĩ hoài cũng không ra là mình sẽ vẽ ai cả. Cho nên tới lúc nộp bài tôi sợ lắm. Nhưng không ngờ, cô không những không la tôi mà chỉ nói: “Lần sau cố gắng hơn nha con!”.
Kể từ lúc đó tôi cảm thấy mình thật có lỗi với cô. Và tôi cũng rút ra được bài học: “'Không ai là hoàn hảo cả, mỗi người đều có một khuyết điểm”. Từ đó, tính kiêu ngạo của tôi cũng biến mất lúc nào không hay. Những bài vẽ mà tôi vẽ ra, ai cũng khen nhưng không vì vậy mà tôi lại kiêu ngạo nữa. Những lúc đó tôi vui lắm và tôi lại càng quý cô hơn nữa. Cô cũng dạy cho tôi biết thế nào là kiên trì thực hiện thì sẽ thành công.
Tuy tôi chỉ được học với cô trong những tháng hè nhưng cô đã truyền đạt cho tôi không chỉ những kinh nghiệm quý báu mà còn có những bài học cuộc sống để tôi thực hiện theo sau này. Từ ngày học cô, tôi đã biết suy nghĩ hơn, chín chắn hơn, có ý chí, kiên trì hơn. Tôi như đã trưởng thành hơn, bỏ đi cái vỏ bọc kiêu căng, tự đại ngày nào. Tôi rất biết ơn cô. Bây giờ, tuy không học cô nữa, những bài học quý báu mà cô đã dạy cho tôi, tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ dùng những bài học này, chia sẻ với các bạn của mình, dùng chúng để tiếp thêm nghị lực cho tôi trên con đường đầy gian nan phía trước.
Tôi vô cùng biết ơn cô. Bây giờ, nếu có thể nói với cô, tôi sẽ nói lên một điều mà tôi rất muốn nói: “Con cảm ơn cô rất nhiều, vì cô đã dạy cho con những điều hay lẽ phải, giúp con đi đúng trên con đường ước mơ của mình. Con yêu cô nhiều lắm, cô ơi
Đọc sách, tôi rất thích một câu nói của nhà văn người Úc: "Không có gì là hoàn hảo, có chăng chỉ là sự đề cao mà thôi". Đúng, thử hỏi trong chúng ta có ai dám tự nói mình chưa mắc lỗi dù chỉ một lần không? Tôi cũng vậy, có lẽ tôi không thể quên lỗi lầm mình gây ra hôm đó, khiến người tôi yêu quý nhất – mẹ tôi, buồn lòng...
Hôm ấy, đất dát vàng ánh nắng, trời mát dịu, gió khẽ hôn lên má những người đi đường. Nhưng nó sẽ là ngày tuyệt đẹp, nếu tôi không có bài kiểm tra khoa học tệ hại đến như vậy, hậu quả của việc không chịu ôn bài. Về nhà, tôi bước nhẹ lên cầu thang mà chân nặng trĩu lại. Tôi buồn và lo vô cùng, nhất là khi gặp mẹ, người tôi nói rất chắc chắn vào tối qua: "Con học bài kỹ lắm rồi". Mẹ đâu biết khi mẹ lên nhà ông bà, ba đi công tác, tôi chỉ ngồi vào bàn máy tính chứ nào có ngồi vào bàn học, bởi tôi đinh ninh rằng cô sẽ không kiểm tra, vì tôi được mười điểm bài trước, nào ngờ cô cho làm bài kiểm tra mười lăm phút. Chả lẽ bây giờ lại nói với mẹ: "Con chưa học bài hôm qua" sao? Không, nhất định không. Đứng trước cửa, tôi bỗng nảy ra một ý "Mình thử nói dối mẹ xem sao". Nghĩ như vậy, tôi mở cửa bước vào nhà. Mẹ tôi từ trong bếp chạy ra. Nhìn mẹ, tôi chào lí nhí "Con chào mẹ". Như đoán biết được phần nào, mẹ tôi hỏi: "Có việc gì thế con"? Tôi đưa mẹ bài kiểm tra, nói ra vẻ ấm ức: Con bị đau tay, không tập trung làm bài được nên viết không kịp"... Mẹ tôi nhìn, tôi cố tránh hướng khác. Bỗng mẹ thở dài! "Con thay quần áo rồi tắm rửa đi!". Tôi "dạ" khẽ rồi đi nhanh vào phòng tắm và nghĩ thầm: "Ổn rồi, mọi việc thế là xong". Tôi tưởng chuyện như thế là kết thúc, nhưng tôi đã lầm. Sau ngày hôm đó, mẹ tôi cứ như người mất hồn, có lúc mẹ rửa bát chưa sạch, lại còn quên cắm nồi cơm điện. Thậm chí mẹ còn quên tắt đèn điện, điều mà lúc nào mẹ cũng nhắc tôi. Mẹ tôi ít cười và nói chuyện hơn. Đêm đêm, mẹ cứ trở mình không ngủ được. Bỗng dưng, tôi cảm thấy như mẹ đã biết tôi nói dối. Tôi hối hận khi nói dối mẹ. Nhưng tôi vẫn chưa đủ can đảm để xin lỗi mẹ. Hay nói cách khác, tôi vẫn chưa thừa nhận lỗi lầm của mình. Sáng một hôm, tôi dậy rất sớm, sớm đến nỗi ở ngoài cửa sổ sương đêm vẫn đang chảy "róc rách" trên kẽ lá.
Nhìn mẹ, mẹ vẫn đang ngủ say. Nhưng tôi đoán là mẹ mới chỉ ngủ được mà thôi. Tôi nghĩ: Quyển "Truyện về con người" chưa đọc, mình đọc thử xem". Nghĩ vậy, tôi lấy cuốn sách đó và giở trang đầu ra đọc. Phải chăng ông trời đã giúp tôi lấy cuốn sách đó để đọc câu chuyện "lỗi lầm" chăng ! "...Khi Thượng đế tạo ra con người, Ngài đã gắn cho họ hai cái túi vô hình, một túi chứa lỗi lầm của mọi người đeo trước ngực, còn cái túi kia đeo ở sau lưng chứa lỗi lầm của mình, nên con người thường không nhìn thấy lỗi của mình". Tôi suy ngẫm: "Mình không thấy lỗi lầm của mình sao?". Tôi nghĩ rất lâu, bất chợt mẹ tôi mở mắt, đi xuống giường. Nhìn mẹ, tự nhiên tôi đi đến một quyết định: Đợi mẹ vào phòng tắm, rồi lấy một mảnh giấy nắn nót đề vài chữ. Mẹ tôi bước ra, tôi để mảnh giấy trên bàn rồi chạy ù vào phòng tắm. Tôi đánh răng rửa mặt xong, đi ra và... chuẩn bị ăn bữa sáng ngon lành do mẹ làm. Và thật lạ, mảnh giấy ghi chữ: "Con xin lỗi mẹ" đã biến đâu mất, thay vào đó là một chiếc khăn thơm tình mẹ và cốc nước cam. Tôi cười, nụ cười mãn nguyện vì mẹ đã chấp nhận lời xin lỗi của tôi.
Đến bây giờ đã ba năm trôi qua, mảnh giấy đó vẫn nằm yên trong tủ đồ của mẹ. Tôi yêu mẹ vô cùng, và tự nhủ sẽ không bao giờ để mẹ buồn nữa. Tôi cũng rút ra được bài học quý báu: Khi bạn biết xin lỗi bố mẹ, bạn sẽ có nhiều hơn một thứ bạn vẫn đang có, đó là tình thương.
"Từ thuở sinh ra tình mẫu tử
Trao con ấm áp tựa nắng chiều".
kể về một lần em mắc lỗi ko chép trên mạng giúp mình với nha mọi người
thank you
Giờ đây, sau nhiều năm trôi qua, tôi mới có đủ dũng khí để nhớ về trường Marie Curie, nhớ về những năm tháng êm đềm của tuổi học trò qua kỷ niệm về một lần mắc lỗi – lần đầu tiên và cũng là duy nhất nhưng đủ để khiến tôi phải hổ thẹn đến tận bây giờ. Ngày đó, tôi chỉ là một con nhóc lớp 8 ngốc nghếch, dại dột.
Hằng ngày tôi đạp xe tới trường và nhận từ tay chú Thành bảo vệ một tấm vé xe. Tôi rất sợ bị mất vé vì nếu làm mất vé sẽ bị ghi tên vào sổ “đen”. Bây giờ nghĩ lại tôi không khỏi bật cười vì sự ngớ ngẩn của mình. Cuốn sổ bìa da màu đen đó chẳng qua chỉ là sổ ghi công tác của chú bảo vệ nhưng tôi cứ ngỡ đó là sổ đen ghi tên học sinh cá biệt và nếu bị ghi tên nhiều lần thì sẽ bị phạt nặng, thậm chí bị đuổi khỏi trường. Một buổi chiều, giờ tan học, tôi lục khắp túi áo, túi quần, đổ tung mọi thứ trong cặp sách ra nhưng vẫn không tìm thấy vé xe của ngày hôm ấy. Tôi hoảng hốt thực sự vì đây là lần thứ hai tôi làm mất vé xe mà lại cùng trong một tuần nữa chứ. Tôi lục lại cặp sách một lần nữa nhưng thay vì tìm thấy tấm vé xe hôm đó, tôi lại tìm thấy tấm vé mà tôi ngỡ đã đánh mất buổi trước. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu… tôi có thể dùng tấm vé này để thay thế cho tấm vé hôm nay, chỉ cần sửa ngày tháng là xong.
- Cháu này đứng lại – tiếng chú Thành làm tôi giật nảy mình, mặt cắt không còn hạt máu.
– Cháu đem xe lại kia, lát nữa nói chuyện. Dựng xe trong một góc lán, tôi thấy từng phút trôi qua dài như hàng thế kỷ với bao nỗi sợ hãi, hối hận mỗi lúc một tăng. Người cuối cùng lấy xe ra là tôi. Tôi lếch thếch dắt chiếc xe đạp lại phía chú, không dám ngẩng đầu như mọi ngày nữa. Cô Thơ – Phó trưởng ban quản lý học sinh đi lại hỏi:
- Có chuyện gì thế? - Học sinh này dùng vé giả!
Chú Thành đáp, giọng không giấu nổi bực mình rồi đưa tấm vé cho cô Thơ xem. Tôi muốn khóc nhưng không phải vì sợ nữa mà vì thẹn. Cô Thơ nhìn tôi, tôi không dám ngẩng mặt nhìn cô nhưng tôi biết thế vì tôi cảm thấy ánh mắt cô đốt trên da thịt nóng ran
- Đây là em Phương Thu, lớp 8I của cô Liên. Cô bảo chú Thành, giọng buồn buồn.
– Tôi bảo lãnh cho em ấy.
Rồi cô bảo tôi:
- Em về làm bản tường trình gửi cô chủ nhiệm và đừng bao giờ tái phạm nữa. Dối trá là xấu lắm. Cô nói nhẹ nhàng nhưng từng từ, từng chữ như cứa sâu vào lòng tôi. Tôi lí nhí:
- Vâng ạ.
Chiều hôm đó, tôi không đi chơi như mọi khi mà chui vào phòng trùm chăn kín mít. Tôi nhắm mắt nhưng không thể ngủ được, nỗi sợ hãi lấn át tâm hồn tôi. Chỉ nay mai thôi, chuyện này sẽ được nêu ra trước toàn trường, ai ai cũng sẽ biết tôi là một kẻ dối trá. Bố mẹ tôi sẽ ra sao khi biết mình sinh ra một đứa con dối trá? Và còn lớp tôi nữa, tôi có làm cô chủ nhiệm và bạn bè phải xấu hổ vì “dây dưa” với một đứa hư hỏng như tôi? “Phải cứu vãn cái gì còn có thể cứu vãn! Mình là người bỏ đi rồi nhưng không được làm ảnh hưởng thêm tới ai nữa!”. Tôi vùng dậy, bắt đầu viết ba bản kiểm điểm, một gửi cô Thơ, một gửi cô chủ nhiệm và một gửi chú Thành, trong đó tôi tường trình lại toàn bộ sự việc.
Tôi nhận lỗi nhưng không xin tha thứ vì trong thâm tâm tôi hiểu tội tôi to lắm… Tôi chỉ xin đừng nêu việc này trước toàn trường để cô giáo chủ nhiệm và bạn bè không phải xấu hổ vì tôi, để danh dự của một tập thể lớp đứng đầu khối không bị bôi bẩn. Còn về phần mình, tôi sẵn sàng nhận án kỷ luật cao nhất: buộc thôi học. Những ngày tiếp theo sau đó tôi sống trong sự thấp thỏm chờ đợi cái án kỷ luật nhưng mãi không thấy. Dường như mọi người đã quên hẳn lỗi lầm của tôi. Một ngày cuối năm, khi chia tay với chúng tôi, cô Thơ nói:
- Tập thể lớp của các em tuy rất hiếu động, nghịch ngợm nhưng cô nhận thấy sự đoàn kết yêu thương nhau và sự hết lòng với tập thể lớp của mỗi cá nhân. Cô ngừng lời ở đó và mỉm cười với tôi. Nụ cười kín đáo chứa đựng thông điệp: các thầy cô và chú Thành đã tha thứ cho tôi rồi.
Đã ba năm trôi qua, mỗi khi nghĩ lại tôi vẫn tự hỏi nếu ngày đó không có sự bao dung, rộng lượng của cô Thơ, cô chủ nhiệm và cả chú Thành nữa thì tôi sẽ ra sao? Có thể tôi chỉ phải chịu một án kỷ luật nhẹ, có thể là nêu tên trước toàn trường… chỉ thế thôi cũng quá đủ cho một dấu chấm hết đối với một học sinh ngoan ngoãn. Một ai đó đã nói: “Đình chỉ học, buộc thôi học… án kỷ luật nặng nhẹ khác nhau nhưng đều làm một học sinh tuột dốc nhanh hơn mà thôi”. Sự bao dung của các cô và chú đã ngăn không cho tôi tự coi mình là người bỏ đi để mà tự do tuột dốc, để giờ đây tôi luôn cố gắng phấn đấu trở thành con người trung thực và để câu chuyện này mãi là lần mắc lỗi đầu tiên và duy nhất của tôi.
k nha
Bài làm
Đã có ai phải tự hỏi: "Mình đã làm cho thầy cô vui hay chỉ làm thầy cô thêm mệt mỏi?". Riêng tôi, tôi chỉ là 1 học sinh tầm thường mà tôi đã biết bao lần làm cho cô tôi buồn. Tuy đã bao nhiêu năm, nhưng tôi không thể quên được cái lỗi lầm ấy, cái lỗi lầm tôi gây ra khiến cô buồn...
Đó là 1 buổi sáng đẹp trời, tôi đến lớp sớm như mọi ngày. Nhưng hôm nay, tôi vừa vào lớp thì đã thấy tụi thằng Thuận đợi sẵn. Thấy tôi, nó chạy đến vỗ lên vai tôi, nói: "Ê! Hôm nay đi trễ thế vậy?". "Tao không đi trễ, tại tụi mày đi sớm thôi"- tôi trả lời. Thuận thở dài nói tiếp: "Thôi dù sao cũng vô rồi. Buồn ghê! Hay là chúng ta tổ chức 1 cuộc thi vẽ đi. Và phần thưởng sẽ là 1 chuyến đi tham quan phòng thí nghiệm của cô Bích. Tụi mày đồng ý ko?". "Ok, nhưng tao không cung cấp giấy để thi đâu à nha!" - thằng Tâm tiếp lời. Tôi nói: "Tường trắng, bàn gỗ mới "tin" đây này, cần gì giấy chứ!".
Thế là cuộc thi bắt đầu. Sau vài phút căng thẳng,cả bọn buôn ra xem cái thành quả của mình. Ôi! Cái gì thế này - tôi thốt lên. Những bức hình trong thấy ghê. Thế là chả có thằng nào thắng cuộc. Nhưng bọn tôi vẫn quyết định đi 1 chuyến tham quan trong phòng thí nghiệm của cô Bích. Cả đám hì hục trèo vô phòng. Đi 1 vòng quanh phòng, tôi lấy 1 lọ nước, đổ vào 1cái gì đó. Bổng dưng 1 tiếng nổ phát lên,cả bọn hoảng hốt bỏ chạy. Chạy 1 mạch ra tới bờ sông mới dám dừng lại. Tôi nói:"thôi, quay lại học đi". Thằng Thuận ngắt lời: "Thôi đi mày. Lỡ ra đây rồi, không tắm thì uổng lắm". Thế là cả đám lao xuống sông tắm. Có thằng thì leo lên cầu, ra dáng vận động viên bơi lội rồi nhảy xuống. Tắm sông xong, chúng tôi ra đồng chơi đánh trận giả, sau đó qua nhà Ông Sáu, trốn trong vườn ổng mà ăn ổi. Ôi! Hương ổi chín khiến chúng tôi không thể cưỡng lại. Thấm thoát đã xế chiều, chúng tôi trở về trường lấy cặp vở. Vừa tới trước cổng trường, tôi đã thấy cô Thu - cô chủ nhiệm của tôi, đã đứng đợi sẵn. Nước mắt cô rưng rưng nhìn thẳng vào hướng chúng tôi không nói gì. Tôi bước đến, cô ghì chặt lấy tay tôi thét lên trong tiếng nấc: "Em có biết hôm nay lớp chúng ta dự giờ không? Em có biết lọ chất hoá học mà em là đổ là dùng để cho buổi dự giờ hôm nay không? Chỉ vì việc làm của bọn em mà cả lớp phải bị thiệt vì buổi dự giờ hôm nay". Nói xong cô quay đi, bỏ lại trong tôi nổi nghẹn ngào khôn xiết. Bỗng thằng Thuận nói: "Thằng Minh chứ không ai vào đây. Chắc chắn nó là thằng mách với cô, hồi sáng chạy ra tao thấy nó đây mà. Để ông gặp mày,ông cho mày ốm đòn con à!". "Thôi đi, bây giờ mà mày còn nói thế nữa hả Thuận!"- tôi hét lên.
Sáng hôm sau, chúng tôi đến gặp cô xin lỗi cô 1 lần nữa. Lúc này cô tôi đã bớt giận rồi. Vì chúng tôi đã biết lỗi, đến xin lỗi cô Bích, lau sạch những hình vẽ ghê tởm. Cô tôi có nói "Siêu nhân vẫn là người, không ai mà không mắc lỗi, không ai là hoàn thiện tất cả. Quan trọng là làm lỗi mà có biết lỗi và sửa lổi hay không!".
Tôi khuyên các bạn, đừng nên làm gì khiến người xung quanh mình phải buồn, nếu ko 1 ngày nào đó, người hối hận sẽ là chúng ta!
cho mình hỏi cái bài này bạn có chép mạng ko
hãy tả hình ảnh mẹ của em trong một lần em mắc lỗi
ko chép mạng nha
kể về một lần em mắc lỗi với bạn bè
ko chép mạng nha!
thank all!
Mỗi người ai cũng có những kỉ niệm vui buồn bên gđ và bạn bè.Tôi cũng vậy cũng có nhiều kỉ niệm lắm chứ ,nhưng cái kỉ niệm mà tôi nhớ mãi đó là lần trót xem trộm nhật kí của Giang-1 học sinh mới của lớp. Chính sự việc đó đã là cầu nối tình bạn giữa tôi và Giang.
Tôi là lớp trưởng gương mẫu, lại là học inh giỏi của lớp vì thế tôi luôn được thầy cô và các bạn quý mến. Cuộc sống lúc đó với tôi chẳng khác nào"mỗi ngày đến trường là một ngày vui".
Mọi chuyễn sẽ chẳng có gì thay đổi khi có sự xuất hiện cái Giang trong lớp tôi. Nó là học sinh mới chuyển về lớp tôi từ giũa học kì I . Nhớ cái ngày khi cô giáo dẫn nó vào lớp là tôi đã không ưa nó rồi . Vốn là con nhà giàu ,lại học giỏi nên nó nhanh chóng chiếm vị trí ưu ái trong lòng mọi người. Qủa đúng như thế, chỉ mấy ngày sau thôi nó đã phát huy tài năng của mình, những bài khó mà ngay đến cả một đứa học sinh giỏi như tôi cũng bó tay mà nó lại xung phong lên làm. Và từ khi đó mọi người đều quây quanh nó để khen ngợi, hỏi bài mà lẵng quên tôi. Vì ngồi cùng bàn với nó nên thấy khó chịu lắm ,nhiều lúc còn hét toáng lên đuoiỉ mọi người về chỗ. Tôi càng ngày càng căm tức nó , có lúc tôi chỉ ước "ước chi nó không xuất hiện... ước chi nó biến mất đi, đúng là con nhỏ đáng ghét ..." . Ghét nó nên tôi rủ các bạn trong lớp không chơi với nó nữa. Giờ ra chới khi chúng tôi đang vui vẻ nô đùa thì nó lại thui thủi một mình ngồi một chỗ làm bài hay ghi chép cái gì đó. Thấy thế chúng tôi bảo nhau
-" Nai đang học bài kìa tụi bay ..."
-" Thấy gớm, làm ra vẻ ngoan hiền chăm chỉ cho mọi người khen ngợi ấy mà"
Nghe lũ bạn nói mà tôi thấy hả hê lắm. Cũng có lúc thấy tội nó nhưng ai bảo nó chiếm vị trí của tôi chứ" cho mày chết". Có lần tôi giải mãi 1 bài toán không ra , hỏi cô thì cô nó " Em ra hỏi Giang nhé, cô đang bận rồi". Nghe cô nói thế tôi bĩu môi " ai thèm hỏi con nhỏ đó chứ, cứ tưởng như học giỏi lắm í "
Thời gian cứ thế trôi chẵng mấy chốc là thi hết HKI rồi. Vẫn như mọi hôm, tôi về muộn nhất để khóa cửa .Lúc thu dọn sách vở,tôi thấy dưới chân bàn chỗ nó có cuốn vở màu hồng trông đẹp mắt lắm. Cầm lên xem, tôi dòng chữ "Những tâm sự riêng tư" thì à lên một tiếng " ra đây là nhật kí của nó .Hay đây mình sẽ đọc để xem bí mật của nó rồi mai khoe với cả lớp trêu nó" Nghĩ thế thôi mà tôi cười khoái trí . Nhưng rồi nhớ tới lời mẹ dặn xâm phạm quyền riêng tư của người khác là rất xấu , là người thiếu đạo đức ,văn hóa... Tôi liền đặt cuốn nhật kí vào ngăn bàn rồi đi về, ra đến của lớp tôi lầm bầm" Hơ, việc gì mình phải làm vậy, nó là kẻ thù của mình cơ mà, đọc xong mai mang đi sớm để lại chỗ cũ, có ai biết đâu.." ngĩ thế thôi tôi liền quay lại lấy cuốn nật kí bỏ vào cặp rồi về.
Tối hôm đó, sau khi học xong tôi lôi nó ra đọc. Lật mấy trang đầu nó viết rất ngắn, đều nói về việc ở lớp, ở nhà. Giowr dến trang tiếp tôi thấy trang này dài lắm, những giọt nước mắt vẫn còn đọng lại trong trang sách. Tôi đọc" ...Đã một tuần kể từ hôm mình chuyển trường về đây nhưng sao mình thấy buồn quá, chẳng ai chơi với mình cả, các bạn đều xa lánh mình ... Mình có làm gì sai thì các cậu nói mình với đừng xa lánh mình, mình buồn lắm" . Tôi cười" ủa không phải vì nó chảng chọe ra vẻ nên bọn mình mới tránh xa nó sao..." . Đến trang tiếp theo "... Bố ơi , mẹ oi con nhớ 2 người nhiều lắm, bố mẹ về với con đi. Khihấy những đứa trẻ cùng trang lứa đi bên người thân con thấy tủi thân lắm...Con mệt mỏi lắm bố mẹ ạ, không ai quan tâm con hết..." . Dường như tôi đã nín thở khi đọc hết. Thật không ngờ một người như Gian lại có hoàn cảnh như vậy, bố mẹ Giang li hôn, vì không ai chăm sóc nên Giang đã về quê sống với bà ngoại .Vì hoàn cảnh thế mà tôi lại tưởng bạn kiêu căng chảnh chọe mà đâm ra ghét bạn khiến bạn tự ti vì hoàn cảnh của mình,tôi ích kỉ quá nhỉ. Đọc đến trang cuối tôi đã xúc động không nói nên lời"... Mẹ à con kể cho mẹ nghe nhé, ở lớp con có bạn lớp trưởng xinh lắm, lại học giỏi nứa. Con ghen tị với bạn ấy quá ,bạn tốt bụng, ui vẻ lại òa đồng, mẹ à con muốn két bạn với bạn ấy.Nhưng hình như bạn ấy ghét con mất rồi..." Tôi hiểu si về nó mất rồi, mình ghét nó như thế mà ns còn ghét mình ... tôi gục mặt xuống bàn nghĩ lại những lúc huờ theo các bạn nói xấu trêu chọc nó ... sao mình có thế làm vậy được... mình nên làm gì để giúp cậu ấy đây?
Hôm sau tôi đến lớp đặt cuốn nhật kí vào trong ngăn bàn.Tôi lên văn phòng nói cho cô chủ nhiệm biết về hoàn cảnh của Giang để bàn xem có cách nào giúp cậu ấy không... Trở về lớp thấy Giang đang học bài, tôi đến bên cạnh, hơi ngập ngùng tôi nói " Um... Giang nè... bài toán ôm qua cậu giải thế nào vậy...?" Khi tôi nói xong thì không chỉ Giang ngạc nhiên mà còn các bạn trong lớp nữa. Chắc bạn bất ngờ lắm, vì tôi nói xong bạn cứ nhìn tôi mãi như kiêu khó tin í. Mãi sau ban mới đáp
-" À... mình làm như vầy ne..." vừa nói Giang vừa mở sách đưa cho tôi xem
-" Mình cũng nghĩ như này, nhưng mình thấy cách của mình nhanh hơn..."
Và từ hôm đó tôi và các bạn không xa lánh Giang nữa, mỗi giờ ra chơi đều có Giang chơi cùng , chúng tôi thân nhau hơn hẳn.Nhìn thấy nụ cười tươi trên khuôn mặt bạn tôi thấy mình thật có lỗi , tôi nhìn Giang với ánh mắt xin lỗi và mong bạn vượt ua khó khăn gia đình...
Việc đã xảy ra cách đây 2 năm rồi nhưng tôi chắc rằng cái kỉ niệm này sẽ in sâu trong tâm trí tô. Cũng nhớ lần mắc lỗ đó mà tooivaf Giang trở thành đôi bạn cùng tiến, vượt qua biết bao khoskhawn. Qua đó tôi cũng rút ra được bài học là xâm phạm uyền riêng tư của người khác là việc xấu đáng lên án. để giữ tình bạn lâu dài bền chặt thì ta phải tôn trọng nhau không nên xâm phạm quyền riêng tu của nhau.
KHÔNG COPY MẠNG NHÁ, BÀI MK TỰ LÀM ,BẠN THAM KHẢO NẾU CHỖ NÀO KHÔNG HỢP LÍ THÌ GÓP Ý MK NHAK <3
Một trong những h/p lớn of cuộc sống là tình bạn, tình pạn như ngọn lửa hồng trong không gian giá lạnh, tình pạn chân chính là thiên đường cho những ai cóa được, ai có được một người pạn tốt là cóa được một kho tàng lớn.... Tôi đã từng sống trong thiên đường of tình pạn, tôi đã từng cóa cả một kho tàng lớn.. Ô ! Nhưng không.. Tôi làm sao cóa được khi tôi k piết trân trọng. Tôi đã vô tình đánh mất những thứ đáng quý of cuộc sống chỉ vì sự cố chấp, hờn ghen, ích kĩ nhỏ nhen of pản thân để rồi tôi phải nhận lấy hậu quả_mang cái pài học ấy đến suốt đời. Tôi không thể không puồn không dằn vặt khi nghĩ đến Ly_một kho tàng lớn mà tôi đã vô tâm đánh mất.
Tôi wen Ly đầu năm học lớp 6. Được sắp ngồi cùng pạn vs Ly nhưng tôi cũng chẳng được piết gì về nhỏ, chỉ là hoàn cảnh of nhỏ khó khăn. Tôi nhận ra điều đó pỡi thân hình gầy gò, đôi tay chai sần cùng pộ đồng phục mà Ly vẫn mặc hàng ngày khi đến lớp là chiếc áo sơ mi đã sờn vai cùng chiếc quần đã bạc màu cũ kĩ. Tuy là vậy nhưng Ly học rất chăm, ngoan lại được thầy cô yêu quý. Tính tôi vốn ích kĩ lại thêm cái hôm nhỏ chạy vội làm vỡ mất cái hộp pút mới toanh mà pố đã mua tặng cái hôm sinh nhật tôi. Lẽ ấy, ngay từ đầu tôi đã chẵng mấy gì ưa nhỏ. Nhỏ làm gì cũng chỉ toàn làm cho tôi ghét thêm, luôn đố kị tôi tìm mọi cách chọc phá Ly. Sở dĩ khi con người ta đã không thích một ai đó thì dù cho người đó cóa hoàn hảo cách mấy thì trong mắt ta họ cóa tốt pao giờ ? Thế đấy, cóa hôm tôi còn cố tình vây mực vào người of Ly, Ly chẳng nói gì ngược lại Ly còn đối rất tốt với tôi, luôn wan tâm không chỉ vs tôi mà cả các pạn. Nhưng mỗi lần tôi vẫn phủ phàng và rủ rê các pạn xa lánh Ly, cho Ly là một con người giã tạo.
Và rồi hôm ấy, tôi vẫn nhớ như in cái ngày hôm ấy. Đầu h vào tiết Văn, thầy gọi các pạn để kiểm tra vở pài soạn. Cả lớp chẳng ai soạn vỡ ngoại trừ Ly. Mặt thầy hầm hầm nổi giận gọi chúng tôi quỳ gối va choa Ly ngồi. Vậy mà Ly đã k ngồi, nhỏ ngồi chõm zậy và quỳ cùng chúng tôi. Thầy hỏi :
- Sao choa ngồi mà e k ngồi, Ly ?
- Thưa thầy, pản thân la phó học tập mà e đã k quản được việc họz of các pạn, e xin thầy choa e được chịu tội cùng các pạn ! _ Ly thưa.
Cả lớp chầm chầm nhìn Ly và lắng tay nghe thầy : ".. Ly ngoan, Ly giỏi, Ly hiền lành tốt pụng.... " . Trống páo hết h, thầy vừa pước ra khỏi lớp thì tiếng ồn ào nổi lên : " Tự do muôn năm !! " . Tôi võng vọng cười nhạo nhễ :
- Ổng ngồi tụng nghe mà nhức cã tai, aaaa... nhờ con ta hiền lành tốt pụng đóa mà.... hớ... Zã zối ! "
....Ly chẳng nói gì, chỉ im lặng cúi đầu. Tiết tư, lại h SHCN . Vẫn như mọi hôm, tôi ngồi đánh carô cùng nhỏ pạn. Bỗng.... " Lil không thuộc pài, sử dụng đt trong h họz, không chú ý pài... " Tôi pất giác nhìn lên, tôi nghiến hai hàm răng , liếc xéo nhỏ, trong đầu óc tôi lúc này chẳng tồn tại điều gì ngoài sự ghét cay ghét đắng nhỏ. Một ý định trả thù chợt nãy lên trong trí tôi.
Tan họz, tôi cùng Thy đứng như đợi sẳn , tôi bang bang đùa nghịch cùng Thy. Ly tiến gần :
- Lil ơi,.. nép sang choa mình ik vs ... Lil... Lil ơi.........
- Sớ.... Không rãnh.... Đường lớn tự mà ik _ Tôi quát.
Ly gọi mãi nhưng cố chấp tôi vẫn không tránh, và rồi....... retzzzzz''''''''''......... Tiếng xe thắng gấp làm tôi sực tĩnh, vôi quay đầu. Tôi hoảng hốt và như k tin vào mắt mình nữa " Ô không ! Ly...... Ly.......... " Chiếc xe máy tông thẳng vào xe of Ly, Ly ngã nhào, đầu va xuống đường, máu ra rất nhiều, Ly bất tĩnh... Tôi thẩn thờ, tim tôi bỗng thắt lại, người tôi như k trụ vững. Tôi bàng hoàng dõi theo bóng chiếc xe máy đang đưa Ly đến bệnh viện choa đến khi khuất dần. Lòng bồn chồn lo lắng, tôi chạy vội về nhà như đang trốn tránh 1 điều gì đấy.. tôi sợ... Thật sự tôi rất sợ... Ngồi nép mình vào một góc tối of căn phòng, lòng bộn bề những hối hận ăn năn.. Nước mắt tôi chợt khẽ rơi, tôi chợt nhận ra một điều gì đấy: " Cóa lẽ.... Ô không ! .... Tôi đã sai ! ". Trần trọc mãi, tôi ước gì chuyện đó chưa pao h xảy ra. Tôi suy nghĩ miên man nhất là về những ý nghĩ sai lầm of tôi, những thái độ hành động không đúng of bản thân. Càng nghĩ tôi càng tưởng tượng ra tâm trạng of Ly và càng thương Ly hơn, chắc hẳn Ly đã cô đơn và buồn bã lắm : " Ly ơi, pạn không được cóa chuyện gì đấy nhé ! Ly phải tỉnh zậy, Ly mà k zậy là mình nghĩ chơi Ly á .... " . " Ly ơi, mình xin lỗi !" , " Cầu Chúa pảo vệ choa Ly " , " Ước gì time way trở lại..." ...... Với bao suy nghĩ miên man, tôi chiềm zần zào giấc ngủ........
Sáng hôm sau, tôi đến lớp sớm như để nghe ngóng tin tức về Ly, Ô hay ! Niềm h/p như được lộ rõ trên khuôn mặt, tôi thật sự rất zui và lòng như được vơi đi được phần nào nỗi ray rức vì hôm sau Ly sẽ được xuất viện. tôi muốn đến xin lỗi Ly, nhưng vẫn chưa đủ can đảm. Sẵn cóa dịp giỗ ông, tôi xin mẹ choa về quê nội chơi ít hôm như để phần nào dịu ik lỗi lầm of mình.
Vài hôm sau, tôi tự thuyết phục mình đến xin lỗi Ly, nhưng cóa lẽ tôi zẫn chưa đủ can đảm để thốt lên thành lời. Đến lớp tôi chạy vội đến pàn họz, lấy trong cặp ra 1 mẫu giấy nhỏ cùng vs hộp kẹo mà tôi đã chuẩn pị trước đóa ít hôm. Tôi hí hoái nắn nót từng con chữ " Ly ơi, mình xin lỗi vì tất cả,.. Chúng ta sẽ mãi là pạn tốt of nhau nhé !".. Khẽ cười hài lòng, tôi gấp nhỏ mãnh giấy định để vào ngăn pàn. Bổng,..... Pên tai thánh thót tiếng of nhỏ Kiều :
- Ê mày, con Ly nóa chuyển trường thiệt oy` đóa..
- Ừ, tao piết rồi, hôm trước cóa nghe bà cô Thùy vs ông thầy Khanh nói chuyện,... Chắc Lil zui lắm há ... ^^.... _ Tuyết Như đáp và way sang tôi.
Tim tôi như ngừng đập, nóa như muốn thốt lên lên " Trời ! " .. Cảm giác như cóa ai đóa póp nghẹn ở cổ, tôi nghẹn ngào trong tiếng nấc :
- Bạn..... Bạn... vừa nói gì ????
- Ủa zậy là pồ chưa piết gì hýt hả? Con nhỏ khó ưa đóa nóa chuyển trường oy`,... Ak`` mà hình như nóa cóa gữi lại cái gì choa pồ ak' . Kìa,.. nóa trong ngăn pàn kia !
Hãy kể về một trải nghiệm đáng nhớ của em.
Giúp mình với ( ko copy trên mạng nha )
Ultr, bạn phải tự kể đc trải nghiệm đáng nhớ của bạn chứ. Đó là trải nghiệm của bạn chứ đâu phải là của người khác. Họ có biết trải nghiệm đáng nhớ của bạn là j đâu mà kể cho bạn đc. Bạn bảo ko cop trên mạng nhưng bạn cũng nhờ người khác làm xong cop từ trên mạng về thành bài của mình còn j 😐
Kể về 1 lần em mắc lỗi
*LƯU Ý KO CHÉP TRÊN MẠNG
bạn mắc lỗi gì làm sao mình biết được tự bạn nhớ lại rồ tóm tắt và phát triển í ra ( đại loại chém gió siêu khủng)
kể một lần em mắc lỗi với ba mẹ
khôn chép mạng nha!
thall all!
Hãy chọn 1 trong 2 đề sau:
1. Kể về 1 lần em mắc lỗi hoặc mắc khuyết điểm
2. Kể về 1 việc tốt mà em đã làm
Ko chép mạng nha m.n
đag cần gấp ai nhanh mk tick!
Chẳng bao giờ em làm được một việc tốt đáng kể hay chỉ ít là làm người khác thấy vui, chỉ trừ có một lần khi em còn học lớp 2. Lần đó em đã nhặt được của rơi và trả lại cho người mất.
Chiều hôm ấy, em trực nhật nên phải ở lại lớp một lúc để đổ rác. Lúc em đang đi trên sân trường thì bỗng em giẫm phải một vật gì cưng cứng. Em cúi xuống nhặt lên thì thấy: Ồ! hoá ra là một cuốn tiểu thuyết khổ 18x7cm của nhà sách Trí Tuệ cuốn đầu giáo sư Powel của tác giả A.R Belger. Cuốn sách này được bọc ngoài bằng nilon trong nên có lẽ người mất mới mua về chưa đọc. Em cũng chưa đọc nó nhưng đã biết ít nhiều về nó qua lời nói của bố mẹ. Hình như nó là một cuốn tiểu thuyết rất hay. Em lật xem bìa sau của cuốn sách thì thấy một đoạn văn ngắn kể lại tóm tắt nội dung cuốn sách. Nó càng làm em chắc chắn về suy nghĩ của mình. Trong đầu em hiện lên ý nghĩ lấy luôn cuốn sách này. Thế là, em ngó xung quanh xem có ai không. Thôi chết! Còn bác bảo vệ. Em chờ bác bảo vệ để ý đi chỗ khác rồi nhanh tay đút luôn cuốn sách vào cặp tung tăng chạy ra khỏi cổng trường. Trên đường, em không thôi nghĩ về nhưng tình tiết hấp dẫn, li kì của cuốn sách. Ôi! thú vị biết bao! Nhưng cái đầu em không chỉ nghĩ đến một chuyện nó lái sang một chuyện khác. Chuyện về người bị mất. Vì có cái đầu ham nghĩ nên em không biết phải phân xử ra sao, mang về đọc và giữ của riêng hay trả lại cho người bị mất đây! Hai phương án cứ đánh nhau, xáo trộn trong đầu em. Vừa lúc đó, em về đến nhà. Em chào bố mẹ rồi đặt mình lên chiếc giường ở phòng riêng. Em lại tiếp tục suy nghĩ. Mà phải rồi! Mẹ là người có kinh nghiệm trong cuộc sống, mình nên hỏi mẹ xem sao! Em nghĩ, thế là em chạy xuống tầng 1, đưa cuốn sách cho mẹ và kể đầu đuôi câu chuyện cho mẹ nghe. Nghe xong, mẹ cười và bảo:
– Bây giờ, con hãy đặt mình vào tình huống như người mất mà xem. Chắc chắn con sẽ rất buồn và lo lắng vì bố mẹ sẽ mắng khi làm mất cuốn sách khá đắt: 25.000đ cơ mà! Đấy, con hãy tự nghĩ và quyết định đi. – Quả thật nếu em là người mất thì cũng sẽ có những cảm giác như mẹ nói. Mà nếu các bạn biết thì lòng tin của các bạn đối với em sẽ chẳng ra gì nữa! Em quyết định sẽ trả lại. Sáng hôm sau, em mang cuốn sách đưa cho cô Tổng phụ trách. Vừa lúc đó, có một chị lớp Năm hớt hơ hớt hải chạy đến. Khi cô Tổng phụ trách đưa chị cuốn sách và giới thiệu em với chị thì chị ấy cảm ơn em rối rít.
Lúc em về lớp, các bạn xô đến quanh em và khen em. Khi đó em thực sự là rất vui. Bây giờ em mới biết giá trị của những việc làm tốt. Nó vô hình nhưng nó lại có thể mang niềm vui cho tất cả mọi người.
Cho đến bây giờ, mỗi khi tôi và Hoa sánh vai nhau trên con đường làng quen thuộc tới trường thì những kỉ niệm năm nào lại hiện về trước mắt tôi như mới hôm qua. Kỉ niệm đó là việc tốt mà tôi và Hoa không bao giờ quên được.
Lúc ấy, đã gần đến giờ vào lớp. Các bạn đã đến gần đông đủ, riêng chỉ có bàn trực nhật của cái Hoa là vẫn chưa thấy ai đến. Thấy vậy, tôi lên tiếng: “Các bạn ơi, hôm nay bàn nào trực nhật mà chưa làm nhỉ?”. Mi lên tiếng: “Hôm nay là bàn cái Hoa đấy, ban nãy tớ đi học còn thấy nó đang gánh nước tưới rau”. Thấy thế, tôi suy nghĩ một lát rồi nói: “Chúng mình mỗi người một tay giúp bạn ấy vào lớp chẳng vào lớp bây giờ”. Cái Uyên lên tiếng: “Mặc kệ, chúng mình cứ thoải mái chơi đi, có phải bàn mình đâu mà phải lo, cậu thích thì đi mà làm”. Tôi không nói gì, lặng lẽ đi mượn chổi quét lớp.
Đầu tiên, tôi vẩy nhẹ một ít nước lên nền nhà rồi quét cho đỡ bụi, tôi móc từng gậm bàn, gậm ghế chẳng mấy chốc lớp đã sạch bóng. Xong rồi kê lại bàn ghế cho ngay ngắn và chạy đi xách nước, giặt giẻ lau bảng. Vừa xách nước vào tới lớp thì cái Hoa đã hớt hả chạy vào đã thấy lớp sạch tinh tươm. Từ cửa văn phòng, ba tiếng trống vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Tôi nhanh chân vào vị trí xếp hàng với khuân mặt đỏ bừng, lấm tấm mồ hôi. Bạn cờ đỏ cũng đã có mặt. Cô giáo bước vào lớp, tất cả đứng dậy chào cô. Cô giáo đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, có vẻ rất hài lòng rồi cho chúng tôi ngồi xuống. Cô nói:
- Hôm nay bàn em Hoa trực nhật rất tốt, lại đúng giờ. Cô mong cả lớp học tập tinh thần làm việc của bàn bạn Hoa thì lớp ta sẽ rất tốt.
Cả lớp tôi không có ai nói gì, đều đưa mắt về phía tôi. Hoa nghẹn ngào lên tiếng:
- Thưa cô, em xin lỗi cô và bạn Ánh. Hôm nay đến phiên bàn em trực nhật nhưng mẹ em ốm, sáng sớm em phải đi tưới rau giúp mẹ. Vì trời lạnh nên em không đi sớm được chính bạn ấy đã giúp em đấy ạ.
Nghe Hoa, cô giáo nhẹ nhàng nói:
- Cô hiểu rồi, thế là bàn em Hoa không trực nhật, nếu không có bạn ấy thì lớp ta bây giờ sẽ ra sao đây? Ánh quả là một học sinh đã làm được việc tốt rồi đó. Chúng ta nên học tập bạn Ánh nhé! Cả lớp mình có đồng ý không?
Chúng tôi thi nhau: "Có ạ!" Nghe cô giáo nói, các bạn cảm thấy thật xấu hổ về hành động của mình. Việc tốt của tôi là như thế đấy, tuy nó rất nhỏ bé thôi nhưng no thật ý nghĩa. Qua câu truyện này tôi cũng muốn gửi tới các bạn một thông điệp: Phải biết chia sẻ, cảm thông với bạn bè trong những lúc họ gắp khó khăn. Có như thế thì cuộc sống của chúng ta mới tốt đẹp hơn.
hãy tả lại hình ảnh mẹ em trg 1 lần e mắc lỗi ( tả ko phải kể . trên google là kể )
1. Mở bài
+ Những lần mắc lỗi trong quá khứ của em.
+ Hình ảnh mẹ / cha trong lần em mắc lỗi khiến em nhớ nhất.
2. Thân bài
+ Khái quát về lần mắc lỗi: mắc trong hoàn cảnh nào? Lỗi lầm của em là gì? Mức độ nghiêm trọng đến đâu?
+ Tả hình ảnh mẹ / cha:
- Vẻ mặt, đôi mắt như thế nào?
- Thái độ: buồn bã, nóng giận hay bình tĩnh...?
- Hành động, lời nói: nhẹ nhàng khuyên nhủ hay lớn tiếng trách mắng...?
+ Cảm nghĩ của em:
- Nhận ra lỗi lầm của mình, thấy ân hận, day dứt vì làm cha / mẹ buồn.
- Xúc động trước sự khoan dung của cha / mẹ...
- Tự nhủ không bao giờ tái phạm.
3. Kết bài
Suy nghĩ, bài học mà em rút ra từ lần mắc lỗi đó.