Cho các nhân vật sau, viết thành đoạn văn có dùng phép nhân hóa:
Các nhân vật: Chiếc bảng đen, chúng em, bạn trực nhật.
Mik đang cần gấp. Mong m.n giúp đỡ!!!
Viết 1 đoạn văn miêu tả 1 loài vật mà em yêu mến trong đó có sử dụng phép nhân hoá,so sánh và ít nhất có 3 từ láy.
Cần gấp,mong m.n giúp ạ!:'>
Viết đoạn văn từ 6 -8 câu miêu tả ngoại hình nhân vật Dế Choắt .( có sử dụng biện pháp so sánh , nhân hóa )
MONG CÁC BẠN LÀM NHANH HỘ MÌNH ! MÌNH CẦN GẤP LẮM
Trong câu chuyện Dế Mèn phiêu lưu kí, Dế Choắt là một nhân vật phụ. Dế Choắt là hàng xóm của Dế Mèn. Vì Sinh ra bẩm sinh là yếu đuối nên bị Dế Mèn khinh thường và hay bị trêu ghẹo. Thân hình chú gầy gò và dài lêu nghêu. Đôi càng bè bè, nặng nề trông đến xấu. Mặt thì ngẩn ngẩn, ngơ ngơ. Râu lại cụt một mẩu, trông đến xấu. Dế Choắt rất tốt bụng với mọi người. Dế Choắt dù xấu người nhưng đẹp nết.
hãy viết 1 đoạn văn ngắn trình bày suy nghĩ bản thân về nhân nhân vật dế mèn
giúp mik với CÁC BẠN ƠI
NHANH NHÉ, MÌNH ĐANG CẦN GẤP
Dế Mèn là một chú dế trưởng khỏe mạnh, cường tráng “tay chân nở nang, thân hình vạm vỡ, đôi càng mẫm bóng, đôi cánh chắc khỏe” và để có được một thân hình và sức khỏe như vậy là nhờ chú “ăn uống điều độ và luôn luôn cố gắng rèn luyện thân thể”. Ở dế Mèn có một đức tính đáng được khen ngợi, đó chính là cuộc sống tự lập. Ngay khi được mẹ cho ra ở riêng thì dế Mèn vốn vẫn rất tự tin vào bản thân mình, tin rằng mình có thể tự mình sống tốt. Chú đã đào cái hang vốn rất nông của mình thành một ngôi nhà rộng rãi, có đầy đủ phòng trước, phòng sau, phòng trên, phòng dưới. Đây vừa là nơi nghỉ ngơi, nhưng cũng đồng thời là nơi trú ẩn mỗi khi gặp nguy hiểm. Nhưng cuộc đời vốn rất phức tạp, không hề bằng phẳng như những gì dế mèn suy nghĩ, khi mới bước chân vào đường đời thì Dế Mèn đã có một bài học nhớ đời.
#tham khảo #
chúc bạn học tốt
cảm ơn bn nhiều
Viết đoạn văn ( khoảng 10 câu ) nêu cảm nhận của em về nhân vật : Ông lão đánh cá và mụ vợ ông lão đánh cá
Các bạn giúp mik với mik đang cần gấp
Ông lão đánh cá là một trong hai nhân vật chính của truyện, một nhân vật đối lập với nhân vật mụ vợ.
Đọc tác phẩm, ta thấy mến ông lăo bởi cái bản tính lương thiện. Bản tính ấy được thể hiện ở những chi tiết rất nhỏ, mà nếu không chú ý kĩ, thì có thể ta sẽ bỏ qua. Ấy là một công việc lao động chân chính: thả lưới đánh cá trên biển. Một công việc không mấy dễ dàng được lão chọn và cần mẫn với nó. Tuy nhiên cái bản tính ấy càng được bộc lộ rõ kể từ khi gặp cá vàng.
Đầu tiên là việc thả cá vàng trở lại biển khơi. Đối với một người đánh cá, bắt được cá là mục đích của họ. Hơn nữa, vợ chồng lại rất nghèo (chỉ có một cái máng lợn sứt mẻ và một túp lều rách nát). Và ngày hôm ấy, đã hai lần kéo lưới, lão vẫn chỉ gặp bùn và rong biển. Lần thứ ba kéo được cá vàng (chắc sẽ bán được nhiều tiền vì con cá đẹp đến thế cơ mà). Thế nhưng, trước sự kêu van tha thiết của cá vàng, ông đã thả nó xuống biển mà không đòi hỏi gì (mặc dù cá vàng có hứa với ông lão là sẵn sàng đền ơn ông, muốn gi cũng được). Lòng thương người của ông thật là chân thành và trong sáng, sự cứu giúp người khác một cách vô tư, hào hiệp, không hề tính toán thiệt hơn, không mong đền ơn báo đáp. Việc làm ấy thể hiển bản tính lương thiện, hiền hậu của người lao động.
Tiếp theo, năm lần ông lảo đi ra biển nhờ cá vàng giúp đỡ theo yêu cầu của mụ vợ, ông cũng không đòi hỏi gì cho riêng mình, vẫn bằng lòng với cuộc sống vốn có của mình, tự kiếm sống bằng bàn tay lao động của mình. Thậm chí, khi mụ vợ đối xử tệ bạc với mình (quát mắng và bắt quét dọn chuồng ngựa), ông lão có thể xin cá vàng ban cho mình quyền lực lớn hơn: làm hoàng đế để mụ vợ không dám xem thường và sai khiẹn ông (vì mụ mới chỉ làm bà nhất phẩm phu nhân), ông lão vẫn không đòi hỏi gì, ở con người ông lão, chưa bao giờ lòng tham xuất hiện (dù chỉ là trong ý nghĩ). Thật là một tâm hồn trong sáng đáng trân trọng.
Nhìn về góc độ cổ tích, ông lão đánh cá là hình tượng nhân vật tượng trưng cho cái thiện, cho phẩm chất tốt đẹp của con người. Tuy nhiên, dưới con mắt và ngòi bút nghệ thuật của Pu- skin, nhân vật ông lão có thêm một tầng ý nghĩa mới. Ông là hình ảnh của nhân dân Nga cam chịu và nhẫn nhục.
Trong suốt câu chuyện, tả chưa thấy ông lão đánh cá một lần dám cãi lại, dám làm trái ý mụ vợ tham lam bội bạc. Bất cứ yêu cầu, đòi hỏi gì của mụ vợ cũng được ông răm rắp thực hiện. Hình bóng ông lão hết “lóc cóc”, rồi lại “lủi thủi” đi ra biển vừa đáng thương, vừa đáng giận. Đáng giận hơn nữa là cả khi mụ vợ bội bạc với chính ông (chửi mắng, đối xử như nô lệ, rồi đánh đuổi đi), ông lão cũng không hề dám kêu ca, phàn nàn, không dám phản ứng lại.
Tất cả những gì mụ vợ được hưởng (của cải, danh vọng, quyền lực), lẽ ra phải là của ông, chỉ có ông mới xứng đáng được hưởng (vì ông chính là ân nhân của cá vàng, người có công lớn với cá vàng). Thế mà ông lại cam chịu nhường lại những quyền lực đó cho kẻ khác (một kẻ đã không có công lao gì). Đến khi đã nhường hết công lao cho mụ vợ, lại bị đối xử tệ bạc, ông vẫn cam chịu.
Từ hình tượng ông lão đánh cá giản dị đơn thuần, Pu-skin muốn cảnh báo nhân dân Nga một điều to lớn hơn : nếu cứ nhu nhược thì sẽ suốt đời bị áp bức cực khổ. Một lời cảnh báo kín đáo và vô cùng thấm thía.
Dù còn có những hạn chế nhất định, nhân vật ông lão đánh cá vẫn là hình ảnh của nhân dân, hình ảnh của cái thiện. Ông lão đánh cá là nhân vật để lại nhiều ấn tượng đẹp trong lòng người đọc.
Ông lão đánh cá là một trong hai nhân vật chính của truyện, một nhân vật đối lập với nhân vật mụ vợ.
Đọc tác phẩm, ta thấy mến ông lăo bởi cái bản tính lương thiện. Bản tính ấy được thể hiện ở những chi tiết rất nhỏ, mà nếu không chú ý kĩ, thì có thể ta sẽ bỏ qua. Ấy là một công việc lao động chân chính: thả lưới đánh cá trên biển. Một công việc không mấy dễ dàng được lão chọn và cần mẫn với nó. Tuy nhiên cái bản tính ấy càng được bộc lộ rõ kể từ khi gặp cá vàng.
Đầu tiên là việc thả cá vàng trở lại biển khơi. Đối với một người đánh cá, bắt được cá là mục đích của họ. Hơn nữa, vợ chồng lại rất nghèo (chỉ có một cái máng lợn sứt mẻ và một túp lều rách nát). Và ngày hôm ấy, đã hai lần kéo lưới, lão vẫn chỉ gặp bùn và rong biển. Lần thứ ba kéo được cá vàng (chắc sẽ bán được nhiều tiền vì con cá đẹp đến thế cơ mà). Thế nhưng, trước sự kêu van tha thiết của cá vàng, ông đã thả nó xuống biển mà không đòi hỏi gì (mặc dù cá vàng có hứa với ông lão là sẵn sàng đền ơn ông, muốn gi cũng được). Lòng thương người của ông thật là chân thành và trong sáng, sự cứu giúp người khác một cách vô tư, hào hiệp, không hề tính toán thiệt hơn, không mong đền ơn báo đáp. Việc làm ấy thể hiển bản tính lương thiện, hiền hậu của người lao động.
Tiếp theo, năm lần ông lảo đi ra biển nhờ cá vàng giúp đỡ theo yêu cầu của mụ vợ, ông cũng không đòi hỏi gì cho riêng mình, vẫn bằng lòng với cuộc sống vốn có của mình, tự kiếm sống bằng bàn tay lao động của mình. Thậm chí, khi mụ vợ đối xử tệ bạc với mình (quát mắng và bắt quét dọn chuồng ngựa), ông lão có thể xin cá vàng ban cho mình quyền lực lớn hơn: làm hoàng đế để mụ vợ không dám xem thường và sai khiẹn ông (vì mụ mới chỉ làm bà nhất phẩm phu nhân), ông lão vẫn không đòi hỏi gì, ở con người ông lão, chưa bao giờ lòng tham xuất hiện (dù chỉ là trong ý nghĩ). Thật là một tâm hồn trong sáng đáng trân trọng.
Nhìn về góc độ cổ tích, ông lão đánh cá là hình tượng nhân vật tượng trưng cho cái thiện, cho phẩm chất tốt đẹp của con người. Tuy nhiên, dưới con mắt và ngòi bút nghệ thuật của Pu- skin, nhân vật ông lão có thêm một tầng ý nghĩa mới. Ông là hình ảnh của nhân dân Nga cam chịu và nhẫn nhục.
Trong suốt câu chuyện, tả chưa thấy ông lão đánh cá một lần dám cãi lại, dám làm trái ý mụ vợ tham lam bội bạc. Bất cứ yêu cầu, đòi hỏi gì của mụ vợ cũng được ông răm rắp thực hiện. Hình bóng ông lão hết “lóc cóc”, rồi lại “lủi thủi” đi ra biển vừa đáng thương, vừa đáng giận. Đáng giận hơn nữa là cả khi mụ vợ bội bạc với chính ông (chửi mắng, đối xử như nô lệ, rồi đánh đuổi đi), ông lão cũng không hề dám kêu ca, phàn nàn, không dám phản ứng lại.
Tất cả những gì mụ vợ được hưởng (của cải, danh vọng, quyền lực), lẽ ra phải là của ông, chỉ có ông mới xứng đáng được hưởng (vì ông chính là ân nhân của cá vàng, người có công lớn với cá vàng). Thế mà ông lại cam chịu nhường lại những quyền lực đó cho kẻ khác (một kẻ đã không có công lao gì). Đến khi đã nhường hết công lao cho mụ vợ, lại bị đối xử tệ bạc, ông vẫn cam chịu.
Từ hình tượng ông lão đánh cá giản dị đơn thuần, Pu-skin muốn cảnh báo nhân dân Nga một điều to lớn hơn : nếu cứ nhu nhược thì sẽ suốt đời bị áp bức cực khổ. Một lời cảnh báo kín đáo và vô cùng thấm thía.
Dù còn có những hạn chế nhất định, nhân vật ông lão đánh cá vẫn là hình ảnh của nhân dân, hình ảnh của cái thiện. Ông lão đánh cá là nhân vật để lại nhiều ấn tượng đẹp trong lòng người đọc.
Viết đoạn văn ( khoảng 10 câu ) nêu cảm nhận của em về nhân vật : Ông lão đánh cá và mụ vợ ông lão đánh cá
Các bạn giúp mik với mik đang cần gấp
Các bạn ơi giúp mik nhanh nhé mik đang cần gấp luôn, đúng mà nhanh thì mik k cho:
I. Điền vào chỗ ... sao cho thích hợp:
1. Các hành động được kể theo thứ tự ...................................................
2. Cách dùng câu văn kể thường đi với ................................................... và ................................................
II. Viết các câu giới thiệu các nhân vật sau:
1. Lạc Long Quân: .........................................................................................................................................................................
2. Âu Cơ: .....................................................................................................................................................................
Mai mik cần rồi nhé, giúp mik nhanh nha các bạn!
Bài 2:Lạc Long Quân:
Thuộc nòi rồng, con trai thần Long Nữ có sức mạnh khỏe vô địch, có nhiều phép lạ giúp dân diệt yêu quái và dân cách trồng trọt chăn nuôi.
Âu Cơ:
Dòng tiên, xinh đẹp tuyệt trần.
Mik chỉ biết làm bài 2 thôi thông cảm nhé
bài 1: Câu 1
Các hành động đc kể theo thứ tự từ 1 đến v.v..
Câu 2
Cách dùng câu văn kể thường đi với ý tưởng tượng kì ảo thú vị hoang đường
Bài 4: Viết đoạn văn khoảng 8 câu miêu tả cơn mưa mùa hè, trong đoạn văn có dùng phép tu từ so sánh, nhân hóa, gạch chân 1 phép so sánh, 1 phép nhân hóa
mik cần gấp ạ!
Tik cho mink nhé!
Những giọt mưa mùa hè rơi từ trên cao như những hạt ngọc lấp lánh, tạo ra những điểm sáng lung linh trên mặt đất. Tiếng mưa rơi nhẹ nhàng như tiếng thì thào của thiên nhiên, làm cho không gian trở nên tĩnh lặng và dịu êm hơn bao giờ hết. Những hàng cây xanh mướt được hòa mình vào khung cảnh sương mù như bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp. Cảm giác mát lạnh từ những giọt mưa thấm ướt làn da, khiến cho người ta cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn. Bầu trời mây xám bao phủ như ánh mắt mờ ảo của cơn mưa, khiến cho không gian trở nên u ám và huyền bí.
Viết một đoạn văn ngắn khoảng 6 - 8 câu miêu tả về một loài vật em yêu thích. Trong đoạn văn có sử dụng phép nhân hóa, gạch chân dưới các sự vật được nhân hóa.
Cho các nhân vật sau, viết thành 2 đoạn văn có dùng phép nhân hóa:
Câu a. Chị dế mèn, bác đom đóm.
Câu b. Chiếc bảng đen, chúng em, bạn trực nhật.
Mik đag cần gấp. Mog m.n giúp cho!
A)
Vào buổi đêm, chị Dế Mèn đang ở trong hang đất ngủ một giấc ngon lành thì tiếng gọi chị dậy vang lên:
- Chị Dế Mèn! Tôi tới rồi đây!
Chị mở cửa. Ra là bác Đom Đóm. Tuần trước, chị có nhờ bác khâu lại bộ đầm của mình và bác hẹn tuần sau sẽ xong. Chị Đom Đóm vui vẻ, nở một nụ cười và nói:
- Cảm ơn bác nhiều! Không có bộ đầm này thì tôi chẳng dự được sinh nhật của cháu gái.
- Cháu Dế Mèn Nhỏ sắp tổ chức sinh nhật rồi à? Đúng là tuổi già, tôi đã gần năm mươi, cứ nhớ nhớ, quên quên. Cứ như chị, mới có đầu tuổi xuân mà con cháu đông đúc, lại đẹp người thì ai chẳng muốn. Bảo với cháu gái chị cho tôi tới chơi với nhé.
a. Nhà chị Dế Mèn ở bụi tre. Tối nào chị dế cũng ngồi kéo đàn tren bãi cỏ trước nhà. Mấy bác đom đóm đi gác về rất muộn vẫn thấy chị dế say sưa kéo đàn. Một bác đom đóm liền dừng chân trên bãi cỏ và soi đèn cho chị dế biểu diễn bài “Tâm tình quê hương”.
a,
Vào buổi đêm, chị Dế Mèn đang ở trong hang đất ngủ một giấc ngon lành thì tiếng gọi chị dậy vang lên:
- Chị Dế Mèn! Tôi tới rồi đây!
Chị mở cửa. Ra là bác Đom Đóm. Tuần trước, chị có nhờ bác khâu lại bộ đầm của mình và bác hẹn tuần sau sẽ xong. Chị Đom Đóm vui vẻ, nở một nụ cười và nói:
- Cảm ơn bác nhiều! Không có bộ đầm này thì tôi chẳng dự được sinh nhật của cháu gái.
- Cháu Dế Mèn Nhỏ sắp tổ chức sinh nhật rồi à? Đúng là tuổi già, tôi đã gần năm mươi, cứ nhớ nhớ, quên quên. Cứ như chị, mới có đầu tuổi xuân mà con cháu đông đúc, lại đẹp người thì ai chẳng muốn. Bảo với cháu gái chị cho tôi tới chơi với nhé.