Những câu hỏi liên quan
Lê Nguyễn Anh Thư
Xem chi tiết
Phạm Mai Chi
Xem chi tiết
Friendly girl
13 tháng 1 2017 lúc 19:54

CÁi này hình như là môn SInh chứ đâu phải là môn Toán nhỉ ?

Bình luận (0)
mai mai
Xem chi tiết
Trần Bảo Hân 1902
Xem chi tiết
Trần Nguyễn Tường Vi
6 tháng 11 2021 lúc 9:32

Vậy câu hỏi đâu bạn ko cho thì sao mà giải

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Mai Thi
6 tháng 11 2021 lúc 9:37
Cậu ko cho câu hỏi thì sao giải
Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Mai Thi
6 tháng 11 2021 lúc 9:37
Cậu ko cho câu hỏi thì sao giải
Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
lê văn A
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Bách
Xem chi tiết
Thọ Thế Thôi
Xem chi tiết
Bùi Hồng Phúc
Xem chi tiết
Lương Thị Vân Anh
27 tháng 12 2022 lúc 19:27

710 x 13,4 - 710 x 1,4 - 710 : 0,5

= 710 x 13,4 - 710 x 1,4 - 710 x 2

= 710 x ( 13,4 - 1,4 - 2 )

= 710 x 10

= 7100

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Thương Hoài
27 tháng 12 2022 lúc 19:29

710 x 13,4 - 710 x 1,4 - 710 : 0,5

= 710 x 13,4 - 710 x 1,4 - 710 x 2

= 710 x ( 13,4 - 1,4 - 2)

= 710 x ( 12 -2)

= 710 x 10

= 7 100 

Bình luận (0)
Ngô Nhật Minh
27 tháng 12 2022 lúc 19:30

      Số tiền lãi nhận được sau tháng thứ nhất là:

          20000000 : 100 × 0,5 = 100000 (đồng)

      Số tiền người đó nhận được sau tháng thứ nhất là:

          20000000 + 100000 = 20100000 (đồng)

       Số tiền lãi nhận được sau tháng thứ hai là:

         2 0100000 : 100 × 0,5 = 100500 (đồng)

        Số tiền người đó nhận được sau 2 tháng là:

         20100000 + 100500 = 20200500 (đồng)

                  Đ/s: 20200500 đồng.

Bình luận (0)
Nguyễn Ngọc Minh Anh
Xem chi tiết

Tôi tên là An-đrây-ca. Lúc lên 9 tuổi, tôi sống với mẹ và ông ngoại, ông ngoại tôi đã 96 tuổi nên rất yếu.

Một buổi chiều, ông nói với mẹ tôi: “Bố khó thở lắm!...”. Mẹ liền bảo tôi đi mua thuốc. Tôi nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi được một lúc, sực nhớ lời mẹ dặn, tôi vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

Bước vào phòng ông nằm, tôi hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. Tôi ân hận tự trách: “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết". Tôi oà khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi:

- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu, ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, tôi ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, tôi vẫn luôn dằn vặt: “Giá mình mua thuốc về ngay thì ông ngoại còn sống thêm được vài năm nữa!”.

HT

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Nguyễn Phú Gía Thái Bảo
3 tháng 12 2021 lúc 7:18
Các bạn thân mến của tôi. Tôi là An-đrây-ca. Tôi xin kể với các bạn một câu chuyện của tôi mà cho mãi đến bây giờ nó vẫn cứ dằn vặt tôi, vì tôi là một kẻ có lỗi trong chuyện này. Hồi ấy, tôi mới lên chín, sống với mẹ và ông. Ông tôi đã 96 tuổi nên rất yếu. Vào một buổi chiều nọ, ông tôi nói với mẹ tôi rằng: “Con ơi! Bố thấy khó thở lắm!”. Nghe ông tôi nói vậy, mẹ tôi liền bảo tôi đi mua thuốc cho ông uống. Tôi nhanh nhẹn đi ngay. Dọc đường tôi gặp mấy đứa bạn thân, chúng rủ tôi cùng đá bóng. Tôi nhập cuộc và say sưa chơi bóng cùng chúng bạn đến khi sực nhớ lời mẹ dặn tôi vội vàng chạy đi mua thuốc. Các bạn biết không? Khi tôi vừa mới bước vào phòng ông nằm. Tôi thấy mẹ tôi đang gục xuống người ông khóc nức nở. Ông tôi đã qua đời. Tôi hốt hoảng, hai chân khuỵu xuống. Tôi nghĩ “Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết”. Tôi òa khóc và kể hết mọi việc cho mẹ nghe. Mẹ tôi xoa đầu tôi, an ủi. – An-đrây-ca, con không có lỗi trong chuyện này! Chẳng có thuốc nào cứu được ông cả. Ông con mất khi con vừa mới bước ra khỏi nhà. Có thể ông tôi mất là do tuổi già sức yếu nhưng dù sao đôi với tôi, hành động mải chơi của mình và cái chết của ông tôi, mãi làm tôi dằn vặt, ray rứt suốt đời, các bạn ạ!. => của bạn đấy
Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Võ Nguyễn Anh Thư
3 tháng 12 2021 lúc 7:22

Nỗi dằn vặt của An - đrây - ca

        An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu. 

      Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: "Bố khó thở lắm!..." Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc. Cậu bé nhanh nhẹn đi ngay, nhưng dọc đường lại gặp mấy đứa bạn đang chơi đá bóng rủ nhập cuộc. Chơi một lúc mới nhớ lời mẹ dặn, em vội chạy một mạch đến cửa hàng mua thuốc rồi mang về nhà.

     Bước vào phòng ông nằm, em hoảng hốt thấy mẹ đang khóc nấc lên. Thì ra ông đã qua đời. "Chỉ vì mình mải chơi bóng, mua thuốc về chậm mà ông chết." - An-đrây-ca òa khóc và kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Mẹ an ủi em:

- Không, con không có lỗi. Chẳng thuốc nào cứu nổi ông đâu. Ông đã mất từ lúc con vừa ra khỏi nhà.

      Nhưng An-đrây-ca không nghĩ như vậy. Cả đêm đó, em ngồi nức nở dưới gốc cây táo do tay ông vun trồng. Mãi sau này, khi đã lớn, em vẫn luôn tự dằn vặt: "Giá mình mua thuốc về kịp thì ông còn sống thêm được ít năm nữa!"

                                          (Theo Xu-Khôm-Lin-Xki

                                           Trần Mạnh Hưởng dịch

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa