﹏ღ Nhặt Nỗi Buồn Biết Niềm Đau Có Thật- Và Bất Chợt Ta Cảm Thấy Cô Đơnღ﹏
Trích
Cảm súc rất quan trọng,có giá trị và đáng được quan tâm.Phần tình cảm trong chúng ta rất đặc biệt.Nếu làm cảm súc biến mất ,nếu xua đuổi cảm súc ,chúng ta sẽ đánh mất phần quan trọng của bản thân và cuộc sống của mình.Cảm súc đem lại cho ta niềm vui cũng như nỗi buồn,sợ hãi và giận dữ .Phần cảm súc bên trong biết cười lẫn biết khóc.Nó là trung tâm trao đi và nhận lại hơi ấm của tình yêu thương. Đây là phần giúp ta cảm thấy gần gũi với người khác,đồng thời tận hưởng từng cái chạm cảm súc tinh tế
Cảm súc cũng có thể là những động lực tích cực. .Cơn giận thôi thúc ta giải quyết một vấn đề phiền toái.Nỗi sợ thúc đẩy ta chạy chốn nguy hiểm.Khi liên tục bị tổn thương và đau khổ,ta biết mình phải tránh đi.
Cảm súc là một chiếc "phong vũ biểu".Khi thấy vui ,thoải mái,ấm áp và thỏa mãn ,ta thường biết rằng hiện tại mọi chuyện trong đời mình đều tốt đẹp.Khi thấy khó chịu vì tức giận,sợ hãi hay đau buồn,cảm súc mách bảo ta rằng đang có vấn đề .Vấn đề đó có thể thuộc về bên trong - một điều gì đó mà ta đang làm hoặc đang suy nghĩ - hoặc nó có thể thuộc về bên ngoài.Nhưng có chuyện bất ổn đang diễn ra.
- Ưu điểm:
+) Bài viết khá mạch lạc :)
+) Khá hay :)
- Nhược điểm:
+) Viết sai chính tả " xúc " chứ không phải " súc "
+) Dấu câu chưa được thích hợp * cần sửa *
+ Sau dấu chấm cậu nên space trông sẽ đẹp hơn và cũng đúng theo cách gõ chữ chúng ta được học :)
- Ok!~
- Pp/Ss: Gạch + đá Xu đag cần để xây nhà -)))
Hay đó bn ơi !!!! Nhưng mak cậu sửa súc -> xúc nhé
Thông thường, ai cũng chỉ muốn cuộc đời mình gắn với những niềm vui, chẳng ai lại thích thú trước những nỗi buồn. Thế nhưng khi tất cả những điều vui buồn bỏ lại sau lưng, ta sẽ thấy nhớ và quý quá khứ dù quá khứ đó có cả nỗi buồn. Tuổi thơ đối với tôi không ngọt ngào như viên kẹo tròn, không mơ mộng như một miền cổ tích nhưng lại khiến trái tim ghi nhớ cả một đời. Những vui buồn ngày ấy là những kỉ niệm tươi đẹp nhất trong đời tôi.
Ngày còn nhỏ, thấy các bạn thành thị xúng xính cặp sách, quần áo, đồ chơi đẹp, tôi thấy mình và những đứa trẻ vùng quê sao mà thiệt thòi thế. Chúng tôi chỉ có những bộ quần áo mới khi tết đến, đồ chơi cũng rất ít chủ yếu là những món vụn vặt mà chúng tôi nhặt được. Khi đủ khôn lớn tôi chợt thấy mình may mắn khi chúng tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê, nơi tôi có thể thỏa thích thả những cánh diều mơ ước. Tôi gửi những niềm vui nỗi buồn của mình trên những cánh đồng lúa bát ngát, hòa vào dòng nước mát rượi của dòng sông và lẫn bên trong từng trận cười giòn tan hay những giọt nước mắt của cô bé dỗi hờn. Ngày ấy, có một cô bé háo hức đợi cơn mưa đầu mùa để rủ đám bạn trong xóm chơi trò tạt nước, rồi theo những con kênh rạch cạn suốt ngày nắng hè để tìm những chú cá rô lên bờ. Niềm vui bắt được những chú cá vượt cạn, những con ốc, con cua đầy giỏ mà tôi cứ ngỡ như niềm vui của nàng Tấm khi nghĩ về chiếc yếm đào. Lũ trẻ đồng quê chúng tôi chẳng sợ bùn lầy cũng không ngại mưa gió như những đứa trẻ thành thị bây giờ. Có khi cả ngày lặn lội dưới ao xúc từng con tép hoặc những ngày nắng đầu trần đi câu cá mà vẫn không hề bị cảm. Chúng tôi giống nhau ở màu da sạm nắng và mái tóc cháy vàng, đôi chân trần vững chải duy chỉ có mỗi nụ cười vẫn hiện hữu trong đôi mắt.
Rồi những nỗi buồn bất chợt khiến tôi bao lần bật khóc. Đó là ngày cô bạn thân sát nhà chuyển sang lớp khác, chẳng còn ngồi chung bàn với tôi dù chúng tôi vẫn gặp nhau mỗi ngày sau giờ đi học. Cô bạn ấy là cả một miền kí ức với tôi. Chúng tôi cùng nhau lớn lên, cùng nhau xây ngôi nhà mơ ước dưới gốc me, gốc khế. Cùng nhau đi qua những tháng năm buồn vui của tuổi thơ và cùng hẹn ước mai sau lớn lên vẫn là những người bạn tốt. Hay những lần chơi trò rượt đuổi mải chẳng bắt được ai, cô bé hay hờn dỗi ấy đã khóc một mình bên đống rơm khô khiến cả đám bạn phải năn nỉ, chọc cười. Nỗi buồn của tuổi thơ tôi cũng có lúc vỡ òa trong thương nhớ. Đó là lần mẹ tôi về quê ngoại phụ ngoại thu hoạch vườn cây suốt một tháng trời. Tôi đếm từng ngày, mong từng đêm có khi còn mơ thấy mẹ về mang rất nhiều đồ chơi cho tôi. Nhưng những nỗi buồn ấy chẳng khác gì những bong bóng nước, nó dễ xuất hiện theo mỗi cơn mưa và cũng dễ tan vỡ đi trong phút chốc. Không giống như người lớn, những đứa trẻ chúng tôi sẽ cười thật to thật vui khi hạnh phúc và khóc òa khi buồn phiền. Chúng tôi chẳng biết gặm nhắm nỗi buồn vì ngày mai lại là một ngày mới.
Dù hôm nay tôi đã xa quê hương, xa những buồn vui tuổi thơ nhưng kí ức ấy vẫn nằm yên trong một góc tâm hồn. Mỗi khi gặp chuyện gì không vui tôi cố gắng nhớ lại những nụ cười đã mất và an ủi bản thân rồi sẽ vượt qua. Kí ức tuổi thơ dù vui hay buồn vẫn rất quan trọng trong đời mỗi con người, vì thế hãy để những đứa trẻ của chúng ta hôm nay được tự do trong vùng trời của ước mơ riêng chúng.
Nhặt nỗi buồn
Cố dấu đau thương
Và...
Dồn nén cảm xúc :(
1.ng lí trí:việc đó đơn giản
2.ng nội tâm:đừng dại ạ,nó sẽ làm bn đau lắm,vì tôi cx là 1 ng nội tâm
Điền dấu phẩy vào chỗ thích hợp vào đoạn văn sau:
Âm nhạc là một môn nghệ thuật có khả năng thật kì diệu. Những nốt nhạc trầm bỗng những giai điệu du dương có sức lay động mạnh mẽ đến tâm hồn con người. Âm nhạc mang đến cho con người niềm vui và tình yêu cuộc sống. Khi ta vui âm nhạc giúp tâm hồn ta bay bổng hơn. Khi ta buồn âm nhạc an ủi ta, giúp lòng ta thanh thản. Khi ta gặp bất hạnh âm nhạc xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn ta.
Âm nhạc là một môn nghệ thuật có khả năng thật kì diệu. Những nốt nhạc trầm bổng, những giai điệu du dương có sức sức lay động mạnh mẽ đến tâm hồn con người. Âm nhạc mang đến cho con người niềm vui và tình yêu cuộc sống. Khi ta vui, âm nhạc giúp tâm hồn ta bay bổng hơn. Khi ta buồn, âm nhạc an ủi ta, giúp lòng ta thanh thản. Khi ta gặp bất hạnh, âm nhạc xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn ta.
Điền dấu phẩy vào chỗ thích hợp vào đoạn văn sau:
Âm nhạc là một môn nghệ thuật có khả năng thật kì diệu. Những nốt nhạc trầm bỗng những giai điệu du dương có sức lay động mạnh mẽ đến tâm hồn con người. Âm nhạc mang đến cho con người niềm vui và tình yêu cuộc sống. Khi ta vui âm nhạc giúp tâm hồn ta bay bổng hơn. Khi ta buồn âm nhạc an ủi ta, giúp lòng ta thanh thản. Khi ta gặp bất hạnh âm nhạc xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn ta.
Âm nhạc là một môn nghệ thuật có khả năng thật kì diệu. Những nốt nhạc trầm bỗng, những giai điệu du dương có sức lay động mạnh mẽ đến tâm hồn con người. Âm nhạc mang đến cho con người niềm vui và tình yêu cuộc sống. Khi ta vui, âm nhạc giúp tâm hồn ta bay bổng hơn. Khi ta buồn, âm nhạc an ủi ta, giúp lòng ta thanh thản. Khi ta gặp bất hạnh, âm nhạc xoa dịu nỗi đau trong tâm hồn ta.
Trong cuộc sống của chúng ta đều có những niềm vui , nỗi buồn .
Hãy kể lại những niềm vui và nỗi buồn đó
Trong cuộc đời mỗi người ai cũng trải qua thời thơ ấu. Có những người có tuổi thơ đẹp, hạnh phúc, không ít người phải chịu cảnh khổ cực bất hạnh. Nhưng dù là ai và rơi vào hoàn cảnh nào cũng đều có kỉ niệm vui buồn của thời tuổi thơ. Kỉ niệm đáng nhớ đối với em là kỉ niệm năm học lớp 4.
Đó là năm em học lớp 4A Trường Tiểu học Uy Nỗ. Năm học đó em đã chăm chỉ, nỗ lực, hăng say học tập. Và sau những ngày thi vất vả chúng em được nghỉ học một thời gian ngắn để đón chờ ngày tổng kết năm học. Rồi cái ngày vui sướng ấy cũng đến. Cô giáo bước vào lớp nhìn chúng em mỉm cười. Sau những lời tổng kết ngắn gọn tình hình năm học, cô thông báo lớp có năm bạn đạt danh hiệu học sinh giỏi, mười chín bạn đạt danh hiệu học sinh tiên tiến. Cô còn thông báo rằng bạn học sinh có điểm tổng kết cao nhất lớp cũng đồng thời là bạn có điểm tổng kết cao nhất khối lớp một trong trường. Chúng em nghe vậy thì hồi hộp lắm! Không biết mình có trong danh sách học sinh giỏi không? Và không biết ai là người học sinh đặc biệt kia?
Cô đọc tên từng bạn đạt danh hiệu học sinh tiên tiến một. Không có tên em trong đó! Em run run ngồi im thin thít. Rồi đến danh sách năm bạn học sinh giỏi:
– Phạm Đức Duy!
– Ngô Đức Nhung!
– Ngô Minh Tuyết!
– Nguyễn Ngọc Tuấn!
Và…
– Trần Trung Hiếu!
Cô cũng xin thông báo: Trần Trung Hiếu đồng thời cũng là bạn học sinh có kết quả học tập xuất sắc nhất lớp ta!
Em như không tin vào tai minh nữa, tim em như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cả lớp vang lên những tràng pháo tay giòn giã. Tất cả mọi ánh mắt trong lớp đổ dồn về phía em. Em bất chợt đứng dậy và ôm chầm lấy người bạn cùng bàn như một hành động vô thức.Sau khoảnh khắc vui sướng và bất ngờ ấy, những tràng pháo tay đã ngớt, mọi người im lặng ngẫm nghĩ về kết quả của mình em mới rời tay khỏi người bạn của mình, nhìn sang bạn đó em chợt nhận ra đó là một bạn nam. Cả lớp lại được một phen cười bể bụng, còn em và bạn trai đó thì xấu hổ đỏ mặt không giám nhìn đi đâu.
Sau không khí nào nhiệt đó, mọi người cũng dần im lặng để dành thời gian cho cô giáo căn dặn. Cô nhắc nhở chúng em nhìn vào kết quả học tập để tự đánh giá những nỗ lực học tập của mình và khuyên chúng em cố gắng trong năm học tới. Đã có lúc, em cảm tưởng như ánh mắt cô dừng lại rất lâu trên gương mặt em như muốn khích lệ:
– Em cố gắng phát huy thành tích của mình nhé!
Tan buổi tổng kết, em chạy thật nhanh về nhà. Vừa về đến cổng em đã cất tiếng rất to gọi bố mẹ. Nghe tiếng em cả nhà đi nhanh ra hè, em ôm chầm lấy mẹ – khi đó đã chạy vội ra sân. Em hổn hển thông báo kết quả học tập của mình, và cũng không quên thông báo cả thứ bậc xếp loại trong khối.
Bây giờ thì em đâu còn nghĩ đến những ngày ấy! Hai ngày sau là ngày tổng kết năm học của trường, đón em lên nhận phần thưởng đầy vinh dự của mình là nắng vàng, gió nhẹ và những tràng pháo tay khen ngợi của bạn bè, thầy cô. Cảm giác của em khi này đã khác, thay cho niềm hồi hộp, ngỡngàng là lời tự nhủ phải cố gắng nỗ lực nhiều hơn nữa.
Sau lần đạt danh hiệu cao quý ấy, em cũng liên tiếp được nhận danh hiệu đó trong những năm học tiếp theo, những kỉ niệm về năm học lớp 4 làm em cứ nhớ mãi, vì đó là năm học đầu tiên em đạt được danh hiệu đó, kỉ niệm đó còn gắn cả với một bạn trai mà giờ đây bạn ấy là bạn thân nhất của em.
Tuổi thơ của mỗi người luôn gắn liền với những kí ức vui buồn của một thời đã qua, dù chúng để lại trong ta những tâm trạng, cảm xúc khác nhau nhưng đó đều là những kỉ niệm đáng nhớ trong cuộc đời của mỗi người, nó gợi nhớ đến những niền vui, nỗi buồn cùng với đó là bao nhiêu kỉ niệm. Đối với em thì những kỉ niệm tuổi thơ vui nhiều hơn là buồn, những kí ức còn đọng lại trong em đó chính là những nụ cười hồn nhiên, những kỉ niệm thân thiết đáng nhớ bên bạn bè cùng trang lứa. Kỉ niệm đáng nhớ nhất đối với em đó chính là khi em và các bạn cùng nhau tham gia vào đội thiếu niên của làng.
Ở địa phương của chúng em có truyền thống tổ chức hoạt động văn nghệ sinh hoạt cho thanh thiếu niên trong các làng, các xã. Cứ vào mỗi dịp nghỉ hè thì ở các làng lại náo nức chuẩn bị các tiết mục đồng diễn, biểu diễn đặc sắc trong đêm liên hoan trại hè của xã. Chúng em, những thiếu niên từ độ tuổi từ tám đến mười ba tuổi chính là những thành viên tích cực tham gia vào các đội thiếu niên, và thắng lợi của mỗi đội chính là nhờ sự đoàn kết, nỗ lực của từng đội.
Em hãy kể về một nỗi buồn hãy niềm vui của tuổi thơ đã qua
Em hãy kể về một nỗi buồn hãy niềm vui của tuổi thơ đã qua
Năm em tám tuổi là lần đầu tiên em tham gia vào đội thiếu niên của thôn, những năm trước khi nhìn những anh chị đi tập em đã vô cùng ngưỡng mộ và mong muốn mình cũng sẽ trở thành một thành viên trong đội thiếu niên tiền phong đó. Vì tiết mục biểu diễn trong đêm hội trại là đồng diễn nên em và rất nhiều bạn cùng tuổi đã cùng nhau tham gia, chúng em ai cũng háo hức, mong chờ với sự kiện này. Để chuẩn bị tiết mục cho chúng em, các anh chị thanh niên hay còn gọi thân mật là các anh chị phụ trách đã chuẩn bị cho chúng em những tiết mục vô cùng đặc sắc và giàu ý nghĩa.
Chúng em cùng nhau tập vào mỗi buổi tối, từ bảy giờ cho đến chín giờ, chúng em sẽ được các anh chị hướng dẫn cách xếp hàng, dàn hàng và điều chỉnh đội hình sao cho đẹp mắt nhất, sau khi đã ổn định hàng lối thì chúng em mới chính thức bắt đầu tập luyện. Buổi tối là thời khắc em mong mỏi nhất trong ngày, bởi đó chính à thời điểm em cùng bạn bè đi tập thiếu niên, cùng nhau vui chơi đầy vui vẻ trong giờ giải lao. Các anh chị phụ trách cũng rất vui vẻ, nhiệt tình trong hướng dẫn cho chúng em nên những buổi tập luyện của chúng em chưa bao giờ thiếu đi những tiếng nói, tiếng cười.
Những bài tập của chúng em sẽ biểu diễn đồng diễn trước ban giám khảo và những người dân địa phương nên được chuẩn bị vô cùng công phu từ động tác đến bài hát. Chúng em tập đồng diến trên nền nhạc của hai bài hát, đó chính là bài Anh hùng núp và Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng, đó đều là những bài hát hay và vô cùng ý nghĩa, không chỉ nhằm biểu diễn thông thường mà qua đó chúng em còn nâng cao được tinh thần yêu nước cũng như lòng tự hào dân tộc.
Chẳng hạn, bài “Anh hùng núp” có những ca từ vô cùng ý nghĩa nói về cuộc đời và chiến công đầy vẻ vang của người anh hùng Tây Nguyên trong cuộc kháng chiến chống quân xâm lược, những lời bài ca như khơi dậy tinh thần hào hùng và ý thức của mỗi thiếu niên chúng em về trách nhiệm với tổ quốc và sự tự hào trước những truyền thống đầy vẻ vang của dân tộc. Trong bài hát có những ca từ ý nghĩa như:
“Đây bất khuất Tây Nguyên cao cao
Núi ây điệp trùng gió ào ào
Đây sóng nước sông ba dâng trào
Người Ba- na như đàn chim Đrao”
Đó là tinh thần đấu tranh của cả một dân tộc, cả một cộng đồng Tây Nguyên, và chính tinh thần anh hùng ấy cũng đã sản sinh ra một người anh hùng điển hình, mang tính biểu tượng cho cả dân tộc Tây Nguyên, đó là người anh hùng Núp:
“Anh dũng nhất đánh Tây Pha- lang
Có anh hùng là chim đầu đàn
Gương anh Núp đánh Tây giữ làng
Rạng soi vinh quang trời Việt Nam”
Có thể nói, thời điểm em được chính thức tham gia vào đội thiếu niên tiền phong của làng chính là kỉ niệm tuổi thơ đẹp nhất của em. Lúc ấy trong em tràn dâng niềm tự hào khi trở thành cháu ngoan Bác Hồ, được cùng các bạn cùng trang lứa tham gia hoạt động văn nghệ đoàn đội vô cùng vui vẻ và ý nghĩa. Đó sẽ là những kỉ niệm mà em không bao giờ quên!
Trong mỗi cuộc đời của chúng ta, ai cũng có một thời cắp sách tới trường, ai cũng có những ký ức thân thương của tuổi phượng hồng với bạn bè, Thầy Cô dưới mái trường thân yêu, để khi đã xa sẽ luôn nhớ và mang theo mình trong mỗi trang lưu bút, trong mỗi bước chân trên đường đời. Thời gian dần trôi đi, và dường như cuốn nó theo cái dòng chảy của thời gian, để rồi khi bất chợt nó ngồi nơi đây, nơi chỉ còn một mình nó, thì những kí ức của những người bạn , những hồi ức về tình cảm tuổi học trò lại ùa về với nó ... lung linh và thật đẹp. Trong những thời khắc ấy, có biết bao nhiêu những cảm xúc được thăng hoa thành những bài thơ thật đẹp, thật ý nghĩa. Những bài thơ ấy như một sự gửi gắm những tình cảm và nỗi niềm của một thời học sinh.
có một phụ nữ vừa mất con trai, bà tìm đến một nhà hiền triết và nói: “có lời cầu nguyện nào mà ông biết có thể đem con trai tôi sống lại?” nhà hiền triết bảo: “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ”. người phụ nữ ngay lập tức lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. đầu tiên bà đến gõ cửa một ngôi nhà lớn sang trọng và hỏi: “tôi đang tìm hạt giống cây mù tạt từ gia đình chưa bao giờ biết đến đau khổ, có phải nơi này không?” họ trả lời bà đã đến nhầm chỗ và bắt đầu kể những tai họa đã xảy đến với gia đình họ. bà ngồi lại an ủi họ rối tiếp tục lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác. bà trở nên quan tâm và rất muốn chia sẻ nỗi buồn của người khác đến nỗi bà đã quên đi nỗi buồn của chính bà và quên câu hỏi về hạt giống cây mù tạt thần kỳ mà bà tìm kiếm. thế đó, cách quên đi nỗi buồn của chính mình tốt nhất là hãy chia sẻ với những người khác, bạn sẽ thấy được sự cảm thông và nỗi buồn của chính mình cũng được tan biến đi. hãy quên đi nỗi buồn, bạn nhé! 1. xác định phong cách ngôn ngữ và phương thức biểu đạt của văn bản trên?(0.5 điểm) 2. anh (chị) hiểu như thế nào về hình ảnh hạt giống cây mù tạttrong câu văn “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ“.(0.75 điểm) 3. anh (chị) hiểu như thế nào về câu “ bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác”.(0,75 điểm) 4. thông điệp nào của văn bản trên để lại cho anh ( chị) nhiều suy nghĩ nhất ?(1,0 điểm)
có một phụ nữ vừa mất con trai, bà tìm đến một nhà hiền triết và nói: “có lời cầu nguyện nào mà ông biết có thể đem con trai tôi sống lại?” nhà hiền triết bảo: “hãy đem về đây cho ta một hạt giống cây mù tạt được trồng từ gia đình nào chưa từng bao giờ biết đến đau khổ”. người phụ nữ ngay lập tức lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. đầu tiên bà đến gõ cửa một ngôi nhà lớn sang trọng và hỏi: “tôi đang tìm hạt giống cây mù tạt từ gia đình chưa bao giờ biết đến đau khổ, có phải nơi này không?” họ trả lời bà đã đến nhầm chỗ và bắt đầu kể những tai họa đã xảy đến với gia đình họ. bà ngồi lại an ủi họ rối tiếp tục lên đường đi tìm hạt giống thần kỳ. nhưng bất cứ nơi nào bà ghé vào, dù ở những ngôi nhà tồi tàn hay sang trọng, bà đều được nghe những chuyện đau buồn này đến chuyện bất hạnh khác. bà trở nên quan tâm và rất muốn chia sẻ nỗi buồn của người khác đến nỗi bà đã quên đi nỗi buồn của chính bà và quên câu hỏi về hạt giống cây mù tạt thần kỳ mà bà tìm kiếm. thế đó, cách quên đi nỗi buồn của chính mình tốt nhất là hãy chia sẻ với những người khác, bạn sẽ thấy được sự cảm thông và nỗi buồn của chính mình cũng được tan biến đi. hãy quên đi nỗi buồn, bạn nhé! 4. thông điệp nào của văn bản trên để lại cho anh ( chị) nhiều suy nghĩ nhất ?(1,0 điểm)