Những câu hỏi liên quan
Đinh Hoàng Yến Nhi
Xem chi tiết
Nguyễn Tuấn Dĩnh
25 tháng 5 2017 lúc 18:13

Cậu bé ôm lấy cây xanh và òa khóc, cậu luôn miệng nói lời xin lỗi mẹ, cầu mong mẹ tha thứ cho sự bướng bỉnh của mình. Cây xanh ôm chặt lấy cậu, từ thân cây toát ra hơi ấm và tiếp đập của trái tim người mẹ. Bỗng chốc, cây xanh biến thành người mẹ hiền, xoa đầu cậu và cảm động nói:

- Từ nay, con nhớ phải vâng lời mẹ, không được ham chơi nữa, con nhớ không ?

Cậu bé vừa sung sướng, những giọt nước mắt cứ thế tuôn ra vì hạnh phúc. Cậu trả lời mẹ thật to :

- Con xin lỗi mẹ. Con hứa từ nay sẽ không bao giờ khiến mẹ buồn nữa.

Bình luận (0)
Lương Thị Quỳnh Trang
Xem chi tiết
Lương Thị Quỳnh Trang
22 tháng 8 2017 lúc 16:41

Ai lm hộ mk nào

Bình luận (0)
Đạt Trần
22 tháng 8 2017 lúc 17:18

:v 1 thanh niên nguy hiểm nữa lại xuất hiện r mn

(─‿‿─) ».«

Bình luận (1)
Đạt Trần
22 tháng 8 2017 lúc 17:20

Truyện này là bản thân mình. Chính xác là năm 2002. Ko biết bắt đầu từ đâu nó cứ lung tung hẳn lên.. Số là thằng bạn ở xóm mình có con bạn gái. Nhỏ đó xinh lắm.. Vì nó giới thiệu cho mình biết một lần vì tụi mình trong nhóm đi chơi. Nó là bạn của thằng trong xóm chứ ko bồ bịch gì hết nha.. Nẫng đi thời gian minh ko quan tâm đến chuyện đó rồi mình đi làm công nhân. Mình có giới thiệu nhà mình gần đường ray xe lửa.. Chuyện đáng nói của mình chỉ vì tuổi trẻ cà rỡn cà rỡn nên có chuyện. Tối đó tầm 8h tối gần ga thủ đức có 1 vụ tai nạn chết người. 1 đôi nam nữ ngồi tâm sự ko biết sao bị xe lửa táng chết người nữ.. Chắc ai cũng biết đường ray.. Người con gái đó nằm chết cách đường ray rất gần . ngồi trên thanh sắt trên đường ray có thể nhìn thấy người chết. Lúc đó mình còn trẻ cũng ham hố đi cùng mấy nguoi ở xóm coi. Chuyện là vầy ông anh rể của mình gọi tên mình.. Anh nói a dành cho mình 1 chổ để coi cho dễ nè.. Lúc đó mình gan lắm ngồi với đối diện với cái xác luôn.. Cô gái đó là người mình nói lúc đầu chuyện là bạn của thằng ở xóm mình.. Coi xong rồi về.. Cũng chẳng có chuyện gì xẩy ra.. Rồi mình nghe ở chổ cô gái đó chết họ nói linh lắm. Có pà nhà gần đó bị cô gái đó nhập và cứ nói đau đầu quá.. Thấy linh quá thời đó mấy con bạc rần rần đi xin số..
Rồi chuyện gì đến cũng đến.. Bạn nhớ lúc ông anh rể mình kiu tên mình để coi xác chết ko?? Mình nhớ lúc đó mình làm buổi sáng 6h mình đã dạy chuẩn bị rồi.. Nhưng nhìn đồng hồ mới 6 giờ kém 15 à.. Mình có tật nướng nên bị trễ làm hoài à. Cứ nghĩ còn 15 phút nữa ngủ thêm chút.. 15 phút định mệnh của mình. Mình ngủ lại mình thấy người con gái chết lúc đó đi kiếm mình. Mình nghe rõ ràng là đứng trước nhà mình kiu tên mình đúng 2 lần ( trong mơ mình ko có ở nhà sao mình nghe được nhỉ?.. Rồi mình thấy 2 người con gái đó lên nhà bạn mình.. Mình hay lên nhà nhỏ bạn mình lắm ở gần chợ tam bình.. Mình thấy cả đám con gái mình 4 đứa đang ngồi chơi ở sau nhà thì nghe tiếng ai đó gọi tên mình.. Mẹ bạn mình nói để bác ra coi là ai.. Khi bác quay vào bác ấy nói với mình tao thấy 2 con nhỏ đó kiếm mày.. Nhưng tao thấy mặt 2 con đó ghê quá nên bác nói ko có mày ở đây.. Rồi mình thấy mình đang ở nhà.. Nhà mình có cái gác xếp sau phòng khách.. Mình đang ngủ ở đó.. Mình lại nghe ai đó kiu tên mình.. Rồi mình nghe giọng của ông của mình nói vọng ra.. Từ nay tao cấm tụi bây tìm nó.. Rồi mình thấy 2 người đó rời đi.. Lúc đó mình giựt mình dậy người đầm đìa mồ hôi dù 6 giờ sáng trời làm gì nóng.. Người mình cứ hồi hộp và tay chân bủn rũn. Giấc mơ đó cứ ám ảnh mình.. Mình cũng bon chen đi coi bói. Vì mình đc 1 nhỏ bạn giới thiệu cái am cũng gần đường rày và gần chỗ cô gái đó chết. Có duyên cô mới coi chứ ko fai ai coi cũng đc. Mình vừa bước vào cô nói luôn số con chưa chết đó. Nhà con có ông bà làm thầy nên độ cho con. Nó muốn bắt con đó.. Mình có kể cho cô nghe vì sao người con gái đó bít mình và đi theo mình.. Cô cứ nói con cao số đc ông bà đ.. Thôi tai qua nạn khỏi rồi về đi..
Mình muốn nhắn nhủ với các bạn đừng nói tên mình với một cái xác chết oan.. Vì chết ở đường rày là do bị bắt thế thân đó.. Vì hạp mạng nên thế mạng mình cho cái vong đó đi đầu thai.
Có lần mới sáng sớm có vụ xe lửa cán người chết thảm lắm.. Mình chỉ đứng từ xa coi thôi.. Vì chết oan mấy anh chị trong xóm mình đi xin số.. Ko bít có ai biết xin số ko?? Mình nói cho biết nha.. Tầm lúc đó 9h tối xuống chổ ng chết thảm lúc sáng sớm đó họ chuẩn bị nhang. Đèn cay. 1 tờ giấy trắng ko có giấy A4 thì lấy giấy học trò cũng được 1chén rượu. Hoa và bánh trái. Khấn xin số rồi nhúng tờ giấy vào chén rượu hơ hơ trên đèn cày là sẽ thấy số.. Nhưng lần này ko có số mà in hình 3ngón tay lên tờ giấy.. Giống mình chụp xquang vậy nhìn thấy xương tay ko thì mấy anh chị đó chạy toáng loạng hết.. Sợ thặc.
Rồi có 1 chuyện bữa đó khuya cũng tầm 12.. Tới 1 h sáng.. Xe lửa lại cán chết người. Mỗi lần gặp tai nạn thì xe lửa hay hú còi lắm.. Chỉ kéo 2 còi dài nha.. Mọi ng chạy xuống coi.. Ông lái tàu lúc đó nói cán 3 người lận ổng thấy 2 thằng kẹp giữa 1 thằng. Nhưng thực chất chỉ 1 người chết 2 người 2 bên hông như ông lái tàu thấy là cô hồn thôi..
Nghĩ mà ớn.. Sống chết vô thường qua..

Ukm ko bt vừa lòng chưa

Bình luận (2)
Thục Quyên
Xem chi tiết
Mai Thị Kiều Nhi
16 tháng 2 2022 lúc 15:39

tham khảo : Khi đến hòn đảo, người anh cố nhặt vàng và kim cương cho thật đầy tay nải. Trên đường về, vì quá nặng lại gặp gió lớn, chim đâm bổ xuống biển. Sau khi bị rơi xuống biển, người anh trôi dạt vào bờ, được một người đánh cá cứu. Anh ta nhận ra sai lầm của bản thân, trở về nhà khuyên vợ tu chí làm ăn. Khi biết được anh mình thay đổi, người em ra sức giúp đỡ anh. Hai anh em ngày càng hòa thuận, yêu thương nhau hơn.

Bình luận (0)
Ngô Thị Ánh Hoàng
Xem chi tiết
Trương Hoàng Minh
2 tháng 2 2016 lúc 16:29

Vua Hùng Vương thứ sáu mở cuộc thi chọn người nối ngôi. Vua ra điều kiện: trong lễ tế Tiên vương, ai làm vua hài lòng, người đó sẽ được truyền ngôi. Các lang (sau gọi là hoàng tử) liền toả đi khắp nơi tìm bạc vàng châu báu, của ngon vật lạ để dâng lên. Thấy thế, Lang Liêu rất bối rối. Hai mẹ con chàng ở ngoài cung đình nên rất nghèo, không thể tìm được những đồ quý hiếm. Chàng băn khoăn, trằn trọc suy nghĩ...

 - Thế là sắp đến ngày lễ Tiên vương rồi. Ngày kia trong triều sẽ mở đại tiệc. Hẳn các lang anh đã chuẩn bị được nhiều của ngon vật lạ lắm. Nào là nem công chả phượng, nào là yến huyết, vi cá... Vua cha rồi sẽ khen nức nở, chỉ việc chọn món nào ngon nhất mà thôi. Mình không ham gì ngôi cao, chỉ mong ước được sống bình yên như thế này thôi. Nhưng, dẫu sao cũng là tấm lòng, giá như mình có một món gì đó thật ý nghĩa dâng lên Tiên vương và cũng là để thể hiện lòng thành kính đối với vua cha thì vẫn hơn. Ơ, sao bỗng dưng mình buồn ngủ thế này nhỉ?"

Lang Liêu ngủ thiếp đi, trong mơ chàng thấy một cụ già râu tóc bạc phơ chống gậy đến, xưng là quan đại thần của Tiên vương trên trời, nói muốn đến giúp chàng.

- Lang Liêu ạ, ta biết con tuy nghèo nhưng rất có hiếu. Con chỉ muốn có một món quà gì đó để dâng lên Tiên vương và cũng để tỏ lòng hiếu thảo đối với vua cha phải không? Vậy ta hỏi con: con làm nghề nông, trên đời cái gì cao nhất?

- Dạ, trời ạ!

- Thế cái gì gần gũi và quý nhất?

- Dạ, đất ạ!

- Vậy con hãy lấy những sản vật do chính tay con trồng cấy và nuôi nấng để làm ra món ăn gì đó vừa tượng hình được cho trời vừa tượng hình cho đất. Đó chính là món quà quý nhất con có thể dâng lên Tiên vương.

Cụ già nói xong liền hoá thành một làn khói mỏng bay đi. Lang Liêu giật mình tỉnh dậy. Nhớ lại giấc mơ vừa qua, chàng vô cùng mừng rỡ.

Sáng hôm sau, Lang Liêu nhờ mẹ lấy cho ít lá vẫn dùng làm bánh. Chàng chọn thứ gạo ngon nhất, trắng nhất, mổ một con lợn béo lấy những miếng thịt ngon nhất, béo nhất. Sau đó chàng lấy lá gói hai loại bánh, một loại vuông vức như mặt đất bao la, một loại tròn vành vạnh như bầu trời buổi sớm(1) . Xong xuôi chàng cho tất cả vào nồi luộc. Qua mấy canh giờ, mùi bánh chín bốc lên thơm nức cả làng xóm. Ai đi qua cũng ghé vào xem, khen rằng chưa từng có ai gói được thứ bánh thơm như thế. Sáng hôm sau, mẹ Lang Liêu đội mâm bánh tròn đi trước, Lang Liêu đội mâm bánh vuông theo sau. Hai mẹ con vào đến trong cung thì mọi người đã tề tựu đông đủ. Các lang xưa nay vẫn ngầm khinh Lang Liêu nghèo khó, nay trông thấy mẹ con chàng đội bánh đến thì cười ầm lên. Lang trưởng bảo nhà vua:

- Tâu phụ vương! Người hãy xem Lang Liêu mang cái gì đến kia! Có nên đuổi nó ra ngoài không ạ?

- Ấy chớ - nhà vua vội nói - của ngon không cốt lạ, vật quý không ở cái vỏ bề ngoài. Con chớ nên coi thường sự giản dị, mộc mạc. Nói rồi nhà vua đích thân xuống bậc thềm đỡ hai mâm bánh của mẹ con Lang Liêu. Người đưa cho quan thị thần, truyền đặt vào chỗ trang trọng để lát nữa cúng Tiên vương. Các lang thấy thế không khỏi ngấm ngầm ghen tức. Có ai trong số họ được nhà vua ưu ái như thế đâu? Một người nhân lúc nhà vua không để ý lền châm chọc:

- Lang Liêu lấy hai thứ bánh ấy ở tầng mây thứ mấy đấy? Lang Liêu thật thà đáp:

- Đâu có! Toàn những thứ hai bàn tay em làm ra cả mà!

- Sao lại có thể dâng lên Tiên vương những thứ tầm thường như thế?

Ngươi có biết rằng để có được những món quý lễ Tiên vương, ta đã phải cử người sang tận Tây Trúc không? Những thứ chân quê vớ vẩn của nhà ngươi mà cũng đòi gọi là lễ ư?

 Lang Liêu lúc này mới hiểu lòng dạ xấu xa của bọn lang anh. Chàng không đáp, vẫn một mực tin ở lòng thành của mình.

Lễ Tiên vương xong, vua cùng các quan đại thần đi một vòng qua các mâm cỗ nếm thử. Đến mâm nào Người cũng chỉ nếm qua một miếng lấy lệ, tỏ vẻ không vui. Những gan hùm, tay gấu, tim voi, đến cả vi cá mập,... Người cũng vẫn thường ăn hàng ngày, có gì lạ đâu? Người buồn vì thấy trước một thử thách như thế, các lang không nghĩ được cái gì có ý nghĩa, chỉ biết có mỗi cách là đi các nơi tìm của ngon vật lạ. Đến hai mâm bánh của Lang Liêu, Người bỗng dừng lại, ngẫm nghĩ. Từ hai mâm ( 1 ) Người xưa quan niệm mặt đất hình vuông, bầu trời hình tròn. Bánh bình dị toát lên một thứ mùi vị thật nồng nàn, thân thuộc. Mùi của nếp mới quyện trong sương sớm, của rơm tươi vừa gặt toả ra ngan ngát. Trong làn hương thoang thoảng, thấp thoáng bóng những người nông dân cặm cụi trên đồng, bên những cánh cò mải miết, phảng phất phía xa những làn khói lam chiều... Người sai lấy dao cắt bánh rồi chia cho mỗi người một miếng. Ai ăn cũng tấm tắc khen ngon. Nhà vua hỏi Lang Liêu:

- Ai bày cho con làm hai thứ bánh này? Chúng có ý nghĩa như thế nào?

Lang Liêu vội quỳ xuống thưa:

- Muôn tâu vua cha. Thứ bánh hình tròn này chính là tượng cho bầu trời cao xa, nơi có đức Ngọc Hoàng cùng Tiên vương ngự trị, còn thứ bánh hình vuông này là tượng cho mặt đất rộng lớn, nơi có vua cha đang cai quản muôn dân, gìn giữ nền thái bình muôn thuở. Bánh được làm từ gạo nếp, đỗ xanh, thịt ngon do chính bàn tay con làm ra. Chính tấm lòng kính yêu của con đối với vua cha đã mách bảo cho con đấy ạ! Vua đỡ Lang Liêu đứng dậy. Nhìn thẳng vào mắt chàng, Người nói:

 - Con không những là một đứa con có hiếu mà còn là một người rất yêu lao động, biết quý trọng những gì do bàn tay lao động làm ra.

 Rồi trước mặt đông đủ văn võ bá quan, Người tuyên bố:

 - Như ta đã nói từ trước, người nối ngôi ta phải nối được chí ta. Chí ta là muốn lo cho muôn dân được hưởng thái bình muôn thuở, ngày càng no đủ, sung túc. Muốn làm được điều đó, người đứng đầu thiên hạ phải hiểu được nghĩa lí của trời đất, phải biết yêu lao động, trân trọng từng hạt gạo do người nông dân đã phải một nắng hai sương, lam lũ vất vả làm ra. Lang Liêu tuy không phải là con trưởng, xưa nay cũng không mấy khi được ta quan tâm săn sóc nhưng nó lại là người gần ta và hiểu được ta hơn ai hết. Từ hôm nay, ta tuyên bố, Lang Liêu chính là người sẽ thay ta trị vì thiên hạ.

Mọi người nhất loạt quỳ xuống, hô vang:

 - Đức vua vạn tuế! Vạn vạn tuế! Nhà vua nói tiếp: - Ta cũng tuyên bố, từ nay trở đi sẽ lấy hai thứ bánh này để cũng tổ tiên. Thứ bánh vuông này gọi là bánh chưng, bánh tròn gọi là bánh giầy... Triều vua Hùng Vương thứ bảy đã được lập ra như thế đó. Và hai thứ bánh chưng, bánh giầy ngày ấy cùng với phong tục cúng lễ tổ tiên này tết, vẫn còn được lưu truyền cho mãi đến bây giờ.

Bình luận (2)
Hânn Ngọc:))
Xem chi tiết

ai thèm chép

Bình luận (0)

tự làm lun ikbucqua

Bình luận (0)
Hânn Ngọc:))
9 tháng 5 2021 lúc 20:37

ủa rồi liên quan gì ??????????????????????????

Bình luận (0)
~The Pisces Girl~
Xem chi tiết
Doraemon
17 tháng 8 2018 lúc 7:46

Tôi cần bình yên lúc này, bởi quá nhiều việc xảy ra mà bộ não thì không cho phép chất chứa hết, đẩy ra khỏi suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ không hề khó với một người bề ngoài cứng cáp như tôi thế nhưng..., Ai đó đã từng nói Tôi là cái sọt rát của người khác, biết lắng nghe và cũng biết thấu hiểu, Và tôi nghiểm niên trở thành cái sọt rác, tôi cũng ngạc nhiên về cái "sọt rác" của chính tôi, nó lớn đến mức tôi không biết là mình có thể chứa nhiều "rác" đến như vậy.

 Vậy là hằng ngày tôi cần mẫn thu nhặt hết những thứ mà người ta vứt đi, theo thời gian chỉ có tôi là nhớ tôi thu nhặt những gì còn những người tìm đến "thùng rác" lại quên bén đi họ đã vứt những gì vào tôi. Nhưng tôi hạnh phúc về điều đó, điều mà tôi nghĩ ít ai làm được, chắc mọi người cho tôi là khoát lác, nhưng không điều tôi nói hoàn toàn là sự thật..

Cách đây hơn một năm về trước .. Hắn cũng tìm đến tôi như bao người khác để vứt lên tôi những gì theo đúng nghĩa cái thùng rác như tôi phải nhận, Hắn là đứa có nhiều “rác” nhất mà tôi từng gặp, ngày nào Hắn không vứt rác vào tôi thì y như rằng ngày đó Hắn không chịu được hay sao ấy, còn tôi vẫn làm tốt công việc của mình : Thu nhặt hết tất cả những gì hắn vứt!. Nhưng đừng nghĩ cái sọt rác như tôi không biết buồn, không biết vui, nhiều lúc tôi đâm ra ghét hắn và ghét luôn công việc của tôi đang làm, có lần tôi lên mặt bảo Hắn đừng làm phiền tôi nữa. 
Nhìn ánh mắt rực lửa như sắp nuốt chửng hắn của tôi Hắn phá lên cười ngoặc nghẽo, lúc đó tôi chợt cay đắng nhận ra: Mình là sọt rác không hơn không kém!. Cũng chính do đặc thù của công việc mà dần dần tôi hiểu và biết rõ nhất những người tìm đến tôi qua cách bỏ “rác” của họ, và cũng vì Hắn thường xuyên tìm đến tôi nhất nên hắn là người đương nhiên tôi hiểu nhiều nhất, không biết như vậy có tốt cho tôi không nhưng có một điều tôi phải công nhận là Hắn là kẻ thích làm phiền người khác nhất trên đời này mà tôi từng gặp.

Có một lần tôi không thể nhất mình dậy nỗi sau đợt ốm nặng vậy mà Hắn vẫn vô tư tống cho tôi “rác” nhìn vẻ mặt mệt mỏi lẫn cau có của tôi khi tôi không “nhặt” những gì hắn vứt, hắn cũng nheo mày rồi hắn nói giọng quan tâm, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của nó, nhưng khi thấy tôi không thèm nói gì nó lại tiếp tục vứt rác vào tôi. Vậy đấy! Hắn là một người ích kỷ! Không dừng lại ở đó  Hắn dành với tất cả mọi người rồi dần dần hắn biến tôi thành cái sọt rác riêng của nó, lúc đầu hắn tìm đến tôi theo lịch trình còn giờ thì hắn vô tội vạ vứt vào tôi những thứ hắn muốn.

Cái sọt rác như tôi thì chỉ biết thu nhặt thu nhặt mà thôi, càng thu nhặt tôi càng hiểu con người hắn hơn, chính vì hiểu hắn nên hắn tìm tôi cả lúc hắn không thích vứt rác vào tôi, rồi theo thời gian hắn cũng thay đổi cách vứt rác của hắn, rồi hắn đề nghị tôi làm bạn với hắn, và lần đầu tiên sọt rác như tôi cũng có bạn. tôi không buồn cũng không thấy vui, tôi thấy kỳ kỳ…Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hắn khóc, tôi nghĩ Hắn đang gặp chuyện gì đó, chưa kịp hỏi gì thì Hắn đã quay lưng đi…

Sau hôm đó Hắn thay đổi 180 độ à không phải là 360 độ: Hắn không cho tôi rác nữa! và hắn biến mất! nhanh như một cơn gió, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là hắn đã có thùng rác mới. sọt rác như tôi mà không có rác thì buồn thật và rác của tôi ít hẳn đi trông thấy như vậy mới thấy rác của hắn nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu thấy trống trải xen lẫn cô đơn nữa thì phải, tôi cũng không biết nữa, nhưng cũng may tôi dần quen đi việc Hắn không cho tôi rác và tôi cũng dần quên Hắn.

Bỗng một thời gian khá lâu sau đó Hắn lại xuất hiện và tôi cũng ngạc nhiên vì thái độ của tôi không thấy bất ngờ gì mấy, hắn xuất hiện và đương nhiên hắn mang theo rác cho tôi, và thời gian không cho tôi rác hắn cũng không cho ai khác, vì một lúc hắn vứt cho tôi gấp nhiều lần rác mà tôi không thể  tính được với lý do : Bận mà hắn nói khi tự dưng biến mất. và tôi cũng không bận tâm và lý do đó được tôi chấp nhận vì: Tôi là sọt rác!

Từ dạo đó tôi và hắn trở thành bạn theo đúng nghĩa của nó, tôi vui vì điều đó vì ít ra hắn không đối xử với tôi như cái thùng rác nữa, và hắn xem tôi là con người! và như thế Hắn trút lên tôi những thứ cao cấp hơn rác mà tôi nhận hằng ngày, suy nghĩ của Hắn, buồn vui của Hắn, cả sự tức giận của Hắn nữa, nhưng có một điều là Hắn không tin bất kỳ ai, kể cả bản thân Hắn, hắn tìm đến tôi với mục đích duy nhất là Giải sầu, hắn từng nói trên đời này không thể tin được bất kỳ ai, ngay cả cái sọt rác như tôi cũng không tin được còn lý do gì thì hắn không thể giải thích, Hắn ích kỷ tôi biết! hắn tùy tiện tôi cũng biết! nhưng lần này hắn không có lòng tin thì tôi không biết vì sao?.

Lúc trước Hắn có ý định biến tôi thành cái sọt rác của riêng Hắn thì lần này dã tâm của nó cao hơn: Hắn muốn tôi là bạn của Hắn! mà theo Hắn giải thích là Hắn cần có bạn lúc này và Hắn muốn được chia sẽ trong khi tôi ngoác mồng không hiểu bạn là gì!? Không cần biết tôi có gật đầu hay không Hắn nói chỉ cần Hắn đồng ý là được. Tôi biết: Hắn  quay lại vì….chuyện gì đó!

Lần đầu tiên cái thùng rác như tôi biết thế nào là tình cảm bạn bè, Hắn không còn vứt những thứ thừa thải vào tôi nữa thay vào đó Hắn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất mà tình bạn phải nhận, hắn còn dạy tôi cách chia sẽ cảm xúc và nói lên suy nghĩ của mình tôi thấy thú vị về điều đó có Hắn: Tôi thay đổi!

Tròn một năm 4 tháng tôi và Hắn là bạn bè, Hắn cũng đã cho tôi thật nhiều và tôi cũng đã nhận từ Hắn thật nhiều, nhưng điều mà tôi không thể giải thích nỗi là: hắn không tin tôi cũng như tin chính bản thân Hắn cũng chính vì điều này mà một lần nữa Hắn lại…bỏ đi. 
Trời! Hắn biến tôi thành bạn của Hắn rồi bỏ đi ư? Tôi không thể hình dung được việc này sẽ đến với tôi, tôi cảm thấy bơ vơ chưa từng thấy, tôi không thể cân bằng được trong một thời gian, nói tóm lại : Tôi bị sốc!. và tôi cũng nhận ra một điều là Hắn nói đúng: Đừng nên tin ai.

Tôi bắt đầu lại mọi chuyện với những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời về con người và bắt đầu loại bỏ ra khỏi sọt rác của chính tôi mọi dấu vết về Hắn và tôi trở về chính tôi : Một cái thùng rác không hơn không kém! Và tôi còn nhớ tôi không còn nhận ra Hắn lúc Hắn tìm đến vứt rác vào tôi, lần này tôi từ chối nhận rác từ Hắn mặc cho Hắn van xin, năn nỉ dù tôi biết Hắn không còn chỗ nào để vứt rác, tôi muốn cho Hắn biết khi phản bội niềm tin thì Hắn chỉ nhận lại những điều chính Hắn đã làm với người khác, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi thấy mình biết cách từ chối. 
Tôi không hối hận vì thùng rác như tôi lại từ chối thứ mình muốn là rác trái lại tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì ít ra tôi đã trưởng thành, biết điều gì là cần và điều gì là không cần đối với mình và tôi cũng không quên nói lời cảm ơn Hắn!. 
Và đương nhiên Hắn vẫn mang câu hỏi lớn trong người: Tại sao thùng rác như tôi lại đi chê rác?. Tôi không muốn hơn thua với Hắn tôi muốn hòa bình, điều duy nhất tôi còn hứa với hắn là phải suy nghĩ có nên cho hắn vứt rác nữa không, và cả tôi cả Hắn đang chờ đợi câu trả lời…

Bình luận (0)
Doraemon
17 tháng 8 2018 lúc 8:18

Tôi cần bình yên lúc này, bởi quá nhiều việc xảy ra mà bộ não thì không cho phép chất chứa hết, đẩy ra khỏi suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ không hề khó với một người bề ngoài cứng cáp như tôi thế nhưng..., Ai đó đã từng nói Tôi là cái sọt rát của người khác, biết lắng nghe và cũng biết thấu hiểu, Và tôi nghiểm niên trở thành cái sọt rác, tôi cũng ngạc nhiên về cái "sọt rác" của chính tôi, nó lớn đến mức tôi không biết là mình có thể chứa nhiều "rác" đến như vậy.

 Vậy là hằng ngày tôi cần mẫn thu nhặt hết những thứ mà người ta vứt đi, theo thời gian chỉ có tôi là nhớ tôi thu nhặt những gì còn những người tìm đến "thùng rác" lại quên bén đi họ đã vứt những gì vào tôi. Nhưng tôi hạnh phúc về điều đó, điều mà tôi nghĩ ít ai làm được, chắc mọi người cho tôi là khoát lác, nhưng không điều tôi nói hoàn toàn là sự thật..

Cách đây hơn một năm về trước .. Hắn cũng tìm đến tôi như bao người khác để vứt lên tôi những gì theo đúng nghĩa cái thùng rác như tôi phải nhận, Hắn là đứa có nhiều “rác” nhất mà tôi từng gặp, ngày nào Hắn không vứt rác vào tôi thì y như rằng ngày đó Hắn không chịu được hay sao ấy, còn tôi vẫn làm tốt công việc của mình : Thu nhặt hết tất cả những gì hắn vứt!. Nhưng đừng nghĩ cái sọt rác như tôi không biết buồn, không biết vui, nhiều lúc tôi đâm ra ghét hắn và ghét luôn công việc của tôi đang làm, có lần tôi lên mặt bảo Hắn đừng làm phiền tôi nữa. 
Nhìn ánh mắt rực lửa như sắp nuốt chửng hắn của tôi Hắn phá lên cười ngoặc nghẽo, lúc đó tôi chợt cay đắng nhận ra: Mình là sọt rác không hơn không kém!. Cũng chính do đặc thù của công việc mà dần dần tôi hiểu và biết rõ nhất những người tìm đến tôi qua cách bỏ “rác” của họ, và cũng vì Hắn thường xuyên tìm đến tôi nhất nên hắn là người đương nhiên tôi hiểu nhiều nhất, không biết như vậy có tốt cho tôi không nhưng có một điều tôi phải công nhận là Hắn là kẻ thích làm phiền người khác nhất trên đời này mà tôi từng gặp.

Có một lần tôi không thể nhất mình dậy nỗi sau đợt ốm nặng vậy mà Hắn vẫn vô tư tống cho tôi “rác” nhìn vẻ mặt mệt mỏi lẫn cau có của tôi khi tôi không “nhặt” những gì hắn vứt, hắn cũng nheo mày rồi hắn nói giọng quan tâm, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của nó, nhưng khi thấy tôi không thèm nói gì nó lại tiếp tục vứt rác vào tôi. Vậy đấy! Hắn là một người ích kỷ! Không dừng lại ở đó  Hắn dành với tất cả mọi người rồi dần dần hắn biến tôi thành cái sọt rác riêng của nó, lúc đầu hắn tìm đến tôi theo lịch trình còn giờ thì hắn vô tội vạ vứt vào tôi những thứ hắn muốn.

Cái sọt rác như tôi thì chỉ biết thu nhặt thu nhặt mà thôi, càng thu nhặt tôi càng hiểu con người hắn hơn, chính vì hiểu hắn nên hắn tìm tôi cả lúc hắn không thích vứt rác vào tôi, rồi theo thời gian hắn cũng thay đổi cách vứt rác của hắn, rồi hắn đề nghị tôi làm bạn với hắn, và lần đầu tiên sọt rác như tôi cũng có bạn. tôi không buồn cũng không thấy vui, tôi thấy kỳ kỳ…Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hắn khóc, tôi nghĩ Hắn đang gặp chuyện gì đó, chưa kịp hỏi gì thì Hắn đã quay lưng đi…

Sau hôm đó Hắn thay đổi 180 độ à không phải là 360 độ: Hắn không cho tôi rác nữa! và hắn biến mất! nhanh như một cơn gió, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là hắn đã có thùng rác mới. sọt rác như tôi mà không có rác thì buồn thật và rác của tôi ít hẳn đi trông thấy như vậy mới thấy rác của hắn nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu thấy trống trải xen lẫn cô đơn nữa thì phải, tôi cũng không biết nữa, nhưng cũng may tôi dần quen đi việc Hắn không cho tôi rác và tôi cũng dần quên Hắn.

Bỗng một thời gian khá lâu sau đó Hắn lại xuất hiện và tôi cũng ngạc nhiên vì thái độ của tôi không thấy bất ngờ gì mấy, hắn xuất hiện và đương nhiên hắn mang theo rác cho tôi, và thời gian không cho tôi rác hắn cũng không cho ai khác, vì một lúc hắn vứt cho tôi gấp nhiều lần rác mà tôi không thể  tính được với lý do : Bận mà hắn nói khi tự dưng biến mất. và tôi cũng không bận tâm và lý do đó được tôi chấp nhận vì: Tôi là sọt rác!

Từ dạo đó tôi và hắn trở thành bạn theo đúng nghĩa của nó, tôi vui vì điều đó vì ít ra hắn không đối xử với tôi như cái thùng rác nữa, và hắn xem tôi là con người! và như thế Hắn trút lên tôi những thứ cao cấp hơn rác mà tôi nhận hằng ngày, suy nghĩ của Hắn, buồn vui của Hắn, cả sự tức giận của Hắn nữa, nhưng có một điều là Hắn không tin bất kỳ ai, kể cả bản thân Hắn, hắn tìm đến tôi với mục đích duy nhất là Giải sầu, hắn từng nói trên đời này không thể tin được bất kỳ ai, ngay cả cái sọt rác như tôi cũng không tin được còn lý do gì thì hắn không thể giải thích, Hắn ích kỷ tôi biết! hắn tùy tiện tôi cũng biết! nhưng lần này hắn không có lòng tin thì tôi không biết vì sao?.

Lúc trước Hắn có ý định biến tôi thành cái sọt rác của riêng Hắn thì lần này dã tâm của nó cao hơn: Hắn muốn tôi là bạn của Hắn! mà theo Hắn giải thích là Hắn cần có bạn lúc này và Hắn muốn được chia sẽ trong khi tôi ngoác mồng không hiểu bạn là gì!? Không cần biết tôi có gật đầu hay không Hắn nói chỉ cần Hắn đồng ý là được. Tôi biết: Hắn  quay lại vì….chuyện gì đó!

Lần đầu tiên cái thùng rác như tôi biết thế nào là tình cảm bạn bè, Hắn không còn vứt những thứ thừa thải vào tôi nữa thay vào đó Hắn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất mà tình bạn phải nhận, hắn còn dạy tôi cách chia sẽ cảm xúc và nói lên suy nghĩ của mình tôi thấy thú vị về điều đó có Hắn: Tôi thay đổi!

Tròn một năm 4 tháng tôi và Hắn là bạn bè, Hắn cũng đã cho tôi thật nhiều và tôi cũng đã nhận từ Hắn thật nhiều, nhưng điều mà tôi không thể giải thích nỗi là: hắn không tin tôi cũng như tin chính bản thân Hắn cũng chính vì điều này mà một lần nữa Hắn lại…bỏ đi. 
Trời! Hắn biến tôi thành bạn của Hắn rồi bỏ đi ư? Tôi không thể hình dung được việc này sẽ đến với tôi, tôi cảm thấy bơ vơ chưa từng thấy, tôi không thể cân bằng được trong một thời gian, nói tóm lại : Tôi bị sốc!. và tôi cũng nhận ra một điều là Hắn nói đúng: Đừng nên tin ai.

Tôi bắt đầu lại mọi chuyện với những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời về con người và bắt đầu loại bỏ ra khỏi sọt rác của chính tôi mọi dấu vết về Hắn và tôi trở về chính tôi : Một cái thùng rác không hơn không kém! Và tôi còn nhớ tôi không còn nhận ra Hắn lúc Hắn tìm đến vứt rác vào tôi, lần này tôi từ chối nhận rác từ Hắn mặc cho Hắn van xin, năn nỉ dù tôi biết Hắn không còn chỗ nào để vứt rác, tôi muốn cho Hắn biết khi phản bội niềm tin thì Hắn chỉ nhận lại những điều chính Hắn đã làm với người khác, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi thấy mình biết cách từ chối. 
Tôi không hối hận vì thùng rác như tôi lại từ chối thứ mình muốn là rác trái lại tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì ít ra tôi đã trưởng thành, biết điều gì là cần và điều gì là không cần đối với mình và tôi cũng không quên nói lời cảm ơn Hắn!. 
Và đương nhiên Hắn vẫn mang câu hỏi lớn trong người: Tại sao thùng rác như tôi lại đi chê rác?. Tôi không muốn hơn thua với Hắn tôi muốn hòa bình, điều duy nhất tôi còn hứa với hắn là phải suy nghĩ có nên cho hắn vứt rác nữa không, và cả tôi cả Hắn đang chờ đợi câu trả lời…

Bình luận (0)
Doraemon
17 tháng 8 2018 lúc 9:47

Tôi cần bình yên lúc này, bởi quá nhiều việc xảy ra mà bộ não thì không cho phép chất chứa hết, đẩy ra khỏi suy nghĩ những chuyện không nên nghĩ không hề khó với một người bề ngoài cứng cáp như tôi thế nhưng..., Ai đó đã từng nói Tôi là cái sọt rát của người khác, biết lắng nghe và cũng biết thấu hiểu, Và tôi nghiểm niên trở thành cái sọt rác, tôi cũng ngạc nhiên về cái "sọt rác" của chính tôi, nó lớn đến mức tôi không biết là mình có thể chứa nhiều "rác" đến như vậy.

 Vậy là hằng ngày tôi cần mẫn thu nhặt hết những thứ mà người ta vứt đi, theo thời gian chỉ có tôi là nhớ tôi thu nhặt những gì còn những người tìm đến "thùng rác" lại quên bén đi họ đã vứt những gì vào tôi. Nhưng tôi hạnh phúc về điều đó, điều mà tôi nghĩ ít ai làm được, chắc mọi người cho tôi là khoát lác, nhưng không điều tôi nói hoàn toàn là sự thật..

Cách đây hơn một năm về trước .. Hắn cũng tìm đến tôi như bao người khác để vứt lên tôi những gì theo đúng nghĩa cái thùng rác như tôi phải nhận, Hắn là đứa có nhiều “rác” nhất mà tôi từng gặp, ngày nào Hắn không vứt rác vào tôi thì y như rằng ngày đó Hắn không chịu được hay sao ấy, còn tôi vẫn làm tốt công việc của mình : Thu nhặt hết tất cả những gì hắn vứt!. Nhưng đừng nghĩ cái sọt rác như tôi không biết buồn, không biết vui, nhiều lúc tôi đâm ra ghét hắn và ghét luôn công việc của tôi đang làm, có lần tôi lên mặt bảo Hắn đừng làm phiền tôi nữa. 
Nhìn ánh mắt rực lửa như sắp nuốt chửng hắn của tôi Hắn phá lên cười ngoặc nghẽo, lúc đó tôi chợt cay đắng nhận ra: Mình là sọt rác không hơn không kém!. Cũng chính do đặc thù của công việc mà dần dần tôi hiểu và biết rõ nhất những người tìm đến tôi qua cách bỏ “rác” của họ, và cũng vì Hắn thường xuyên tìm đến tôi nhất nên hắn là người đương nhiên tôi hiểu nhiều nhất, không biết như vậy có tốt cho tôi không nhưng có một điều tôi phải công nhận là Hắn là kẻ thích làm phiền người khác nhất trên đời này mà tôi từng gặp.

Có một lần tôi không thể nhất mình dậy nỗi sau đợt ốm nặng vậy mà Hắn vẫn vô tư tống cho tôi “rác” nhìn vẻ mặt mệt mỏi lẫn cau có của tôi khi tôi không “nhặt” những gì hắn vứt, hắn cũng nheo mày rồi hắn nói giọng quan tâm, lần đầu tiên tôi nghe giọng nói quan tâm nhẹ nhàng của nó, nhưng khi thấy tôi không thèm nói gì nó lại tiếp tục vứt rác vào tôi. Vậy đấy! Hắn là một người ích kỷ! Không dừng lại ở đó  Hắn dành với tất cả mọi người rồi dần dần hắn biến tôi thành cái sọt rác riêng của nó, lúc đầu hắn tìm đến tôi theo lịch trình còn giờ thì hắn vô tội vạ vứt vào tôi những thứ hắn muốn.

Cái sọt rác như tôi thì chỉ biết thu nhặt thu nhặt mà thôi, càng thu nhặt tôi càng hiểu con người hắn hơn, chính vì hiểu hắn nên hắn tìm tôi cả lúc hắn không thích vứt rác vào tôi, rồi theo thời gian hắn cũng thay đổi cách vứt rác của hắn, rồi hắn đề nghị tôi làm bạn với hắn, và lần đầu tiên sọt rác như tôi cũng có bạn. tôi không buồn cũng không thấy vui, tôi thấy kỳ kỳ…Và đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy Hắn khóc, tôi nghĩ Hắn đang gặp chuyện gì đó, chưa kịp hỏi gì thì Hắn đã quay lưng đi…

Sau hôm đó Hắn thay đổi 180 độ à không phải là 360 độ: Hắn không cho tôi rác nữa! và hắn biến mất! nhanh như một cơn gió, điều duy nhất mà tôi nghĩ đến là hắn đã có thùng rác mới. sọt rác như tôi mà không có rác thì buồn thật và rác của tôi ít hẳn đi trông thấy như vậy mới thấy rác của hắn nhiều đến mức nào, tôi bắt đầu thấy trống trải xen lẫn cô đơn nữa thì phải, tôi cũng không biết nữa, nhưng cũng may tôi dần quen đi việc Hắn không cho tôi rác và tôi cũng dần quên Hắn.

Bỗng một thời gian khá lâu sau đó Hắn lại xuất hiện và tôi cũng ngạc nhiên vì thái độ của tôi không thấy bất ngờ gì mấy, hắn xuất hiện và đương nhiên hắn mang theo rác cho tôi, và thời gian không cho tôi rác hắn cũng không cho ai khác, vì một lúc hắn vứt cho tôi gấp nhiều lần rác mà tôi không thể  tính được với lý do : Bận mà hắn nói khi tự dưng biến mất. và tôi cũng không bận tâm và lý do đó được tôi chấp nhận vì: Tôi là sọt rác!

Từ dạo đó tôi và hắn trở thành bạn theo đúng nghĩa của nó, tôi vui vì điều đó vì ít ra hắn không đối xử với tôi như cái thùng rác nữa, và hắn xem tôi là con người! và như thế Hắn trút lên tôi những thứ cao cấp hơn rác mà tôi nhận hằng ngày, suy nghĩ của Hắn, buồn vui của Hắn, cả sự tức giận của Hắn nữa, nhưng có một điều là Hắn không tin bất kỳ ai, kể cả bản thân Hắn, hắn tìm đến tôi với mục đích duy nhất là Giải sầu, hắn từng nói trên đời này không thể tin được bất kỳ ai, ngay cả cái sọt rác như tôi cũng không tin được còn lý do gì thì hắn không thể giải thích, Hắn ích kỷ tôi biết! hắn tùy tiện tôi cũng biết! nhưng lần này hắn không có lòng tin thì tôi không biết vì sao?.

Lúc trước Hắn có ý định biến tôi thành cái sọt rác của riêng Hắn thì lần này dã tâm của nó cao hơn: Hắn muốn tôi là bạn của Hắn! mà theo Hắn giải thích là Hắn cần có bạn lúc này và Hắn muốn được chia sẽ trong khi tôi ngoác mồng không hiểu bạn là gì!? Không cần biết tôi có gật đầu hay không Hắn nói chỉ cần Hắn đồng ý là được. Tôi biết: Hắn  quay lại vì….chuyện gì đó!

Lần đầu tiên cái thùng rác như tôi biết thế nào là tình cảm bạn bè, Hắn không còn vứt những thứ thừa thải vào tôi nữa thay vào đó Hắn dành cho tôi những gì tốt đẹp nhất mà tình bạn phải nhận, hắn còn dạy tôi cách chia sẽ cảm xúc và nói lên suy nghĩ của mình tôi thấy thú vị về điều đó có Hắn: Tôi thay đổi!

Tròn một năm 4 tháng tôi và Hắn là bạn bè, Hắn cũng đã cho tôi thật nhiều và tôi cũng đã nhận từ Hắn thật nhiều, nhưng điều mà tôi không thể giải thích nỗi là: hắn không tin tôi cũng như tin chính bản thân Hắn cũng chính vì điều này mà một lần nữa Hắn lại…bỏ đi. 
Trời! Hắn biến tôi thành bạn của Hắn rồi bỏ đi ư? Tôi không thể hình dung được việc này sẽ đến với tôi, tôi cảm thấy bơ vơ chưa từng thấy, tôi không thể cân bằng được trong một thời gian, nói tóm lại : Tôi bị sốc!. và tôi cũng nhận ra một điều là Hắn nói đúng: Đừng nên tin ai.

Tôi bắt đầu lại mọi chuyện với những suy nghĩ tiêu cực về cuộc đời về con người và bắt đầu loại bỏ ra khỏi sọt rác của chính tôi mọi dấu vết về Hắn và tôi trở về chính tôi : Một cái thùng rác không hơn không kém! Và tôi còn nhớ tôi không còn nhận ra Hắn lúc Hắn tìm đến vứt rác vào tôi, lần này tôi từ chối nhận rác từ Hắn mặc cho Hắn van xin, năn nỉ dù tôi biết Hắn không còn chỗ nào để vứt rác, tôi muốn cho Hắn biết khi phản bội niềm tin thì Hắn chỉ nhận lại những điều chính Hắn đã làm với người khác, và cũng là lần đầu tiên tôi thấy mình mạnh mẽ, lần đầu tiên tôi thấy mình biết cách từ chối. 
Tôi không hối hận vì thùng rác như tôi lại từ chối thứ mình muốn là rác trái lại tôi cảm thấy tự hào về bản thân mình vì ít ra tôi đã trưởng thành, biết điều gì là cần và điều gì là không cần đối với mình và tôi cũng không quên nói lời cảm ơn Hắn!. 
Và đương nhiên Hắn vẫn mang câu hỏi lớn trong người: Tại sao thùng rác như tôi lại đi chê rác?. Tôi không muốn hơn thua với Hắn tôi muốn hòa bình, điều duy nhất tôi còn hứa với hắn là phải suy nghĩ có nên cho hắn vứt rác nữa không, và cả tôi cả Hắn đang chờ đợi câu trả lời…

Bình luận (0)
nguyễn minh ngọc
Xem chi tiết
★彡 A͛r͛a͛k͛i͛ S͛e͛i͛j͛u...
2 tháng 2 2018 lúc 20:42

 Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:

– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?

– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.

Bướm vẫn lải nhải:

– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!

Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:

– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.

– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!

Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:

– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.



 

Bình luận (0)
công chúa Nikki
2 tháng 2 2018 lúc 20:44

Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:

– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?

– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.

Bướm vẫn lải nhải:

– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!

Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:

– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.

Bướm và ong đều có cách sống riêng của mình

– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!

Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:

– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.



 

Bình luận (0)
phạm phương anh
2 tháng 2 2018 lúc 20:53

Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:

– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?

– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.

Bướm vẫn lải nhải:

– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!

Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:

– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.

Bướm và ong đều có cách sống riêng của mình

– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!

Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:

– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.

NHỚ K GIÙM MK NHA 

Bình luận (0)
Nhóc Xử Nữ
Xem chi tiết
Song Ngư (๖ۣۜO๖ۣۜX๖ۣۜA)
30 tháng 3 2018 lúc 21:44

Bài này cô ra cho tớ rồi.

Bình luận (1)
Pham Mun Mun
30 tháng 3 2018 lúc 22:18

Cái  này cậu tự làm dê mầ

Bình luận (1)
đặng quang dũng
22 tháng 2 2022 lúc 20:37

mình ko biết

 

 


 

Bình luận (0)
Lê Bảo Nhi
Xem chi tiết

 Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:

– Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?

– Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.

Bướm vẫn lải nhải:

– Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!

Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:

– Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.

– Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!

Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:

– Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.

Bình luận (1)
Serein
14 tháng 8 2019 lúc 17:12

Bạn tham khảo nhé :

Trong khu rừng cây rậm rạp, um tùm có một chú Bướm vàng với những chấm đen trên cánh đang xập xòe nhởn nhơ dạo chơi. Bướm bay qua những cành cây với một vài bông hoa đang nở rộ đón chào.

Bỗng Bướm phát hiện một chú Ong mật đang mải mê hút mật trên một bông hoa mà Bướm vừa đến. Bướm bay tới, buông lời thỏ thẻ:

- Chào Ong mật, đến hôm nay tôi mới gặp lại bạn. Ô, lúc nào bạn cũng cần cù hút mật. Tại sao bạn không đi du ngoạn, vui chơi như tôi? Trời cho ta đôi cánh để bay lượn tung tăng kia mà! Chúng ta thật diễm phúc, suốt đời chỉ biết du ngoạn mà thôi, phải không Ong?

- Ô, bạn nói sao? Suốt đời bạn chỉ biết du ngoạn thôi à! Không thể đơn giản như thế đâu, cũng có đến một lúc nào đó bạn nên làm việc như tôi đây này, Bướm ạ!

Vẫn cái giọng thỏ thẻ ấy vang lên:

- Trời cho ta đôi cánh, còn con người ở đời lại được đôi chân. Cánh chẳng để bay nhởn nhơ, chân chẳng để rong chơi thì để làm gì? Bạn chẳng biết gì cả, suốt ngày lo làm lụng, thật là mệt nhọc. Còn tôi chỉ biết bay khắp nơi, bay dập dìu qua những rừng cây trái ngọt, những vườn hoa màu sắc rực rỡ suốt cả bốn mùa. Xuân đến, loài bướm chúng tôi được khoác lên những bộ trang phục mới để dạo chơi, thật là hạnh phúc!
Ong vốn ít nói nhưng nghe cái giọng chua loét ấy của Bướm, bèn cất tiếng:

- Bướm có biết con người nói gì về chúng ta không? Bướm suốt ngày chỉ biết rong chơi, còn loài Ong chúng tôi bay đây đó để tìm mật giúp con người chữa bệnh và đem lại cuộc sông con người nhiều điều tốt đẹp.

Bướm nghe thế, vội tranh cãi:

- Ô, cuộc sống bạn lúc nào cũng bận bịu, vất vả như vậy, ai mà chịu được. Các nhà khoa học đã bảo rằng xã hội loài ong là một xã hội nghiêm ngặt, đi làm về phải có phấn hoa, có sản phẩm thì mới được vào cửa, mà khi vào không được lộn cửa lộn nhà. Còn nếu không có sản phẩm thì đừng hòng vào cửa. Ôi! Cuộc sống của bạn sao lại gò bó như thế! Còn cuộc sống tôi thì khác hẳn, suốt ngày tôi chỉ biết dạo chơi, chỉ biết đi khắp nơi để tìm nhiều điều mới mẻ, tốt đẹp. Tôi không phải làm nhiều chi cho cực cái thân!

Tuy trò chuyện với Bướm nhưng Ong vẫn không ngừng làm việc. Ong vẫn mải mê hút mật. Nghe Bướm nói, Ong rất bực mình nhưng cố lặng thinh bởi Ong còn làm biết bao công việc. Trong khu rừng bao la này có biết bao bông hoa chứa đầy ắp mật vàng óng đang chờ đón Ong. Vì vậy, Ong không nỡ bỏ lỡ công việc để phân giải đối với gã Bướm lười biếng này Ong phải đi làm đây. Ong sẽ chắt chiu cho con người những giọt mật ngọt ngào tươi mát và làm cho cuộc sống của chúng ta ngày tốt đẹp hơn.

~Std well~

#Thạc_Trân

Bình luận (0)