Một chú ong đang vui vẻ hút mật hoa .Em hãy đóng vai chú ong kể về niềm vui đó
Một chú ong đang vui vẻ đi hút mật hoa .Em hãy đóng vai chú ong kể về niềm vui đó.
Một chú ong đang vui vẻ đi hút mật hoa . Hãy đóng vai chú ong kể lại niềm vui đó .
Mik đang cần lắm nhé mn làm ơn giúp mik đi !!!
Tham khảo:
Trong khu rừng có một chú Bướm vàng với những chấm đen trên cánh đang xập xòe nhởn nhơ dạo chơi. Bướm bay qua những cành cây với một vài bông hoa đang nở rộ đón chào.
Bỗng Bướm phát hiện một chú Ong mật đang mải mê hút mật trên một bông hoa mà Bướm vừa đến. Bướm bay tới, buông lời thỏ thẻ:
– Chào Ong mật, đến hôm nay tôi mới gặp lại bạn. Ồ, lúc nào bạn cũng cần cù hút mật. Tại sao bạn không đi du ngoạn, vui chơi như tôi? Trời cho ta đôi cánh để bay lượn tung tăng kia mà! Chúng ta thật diễm phúc, suốt đời chỉ biết du ngoạn mà thôi, phải không Ong?
– Ồ, bạn nói sao? Suốt đời bạn chỉ biết du ngoạn thôi à? Không thể đơn giản như thế đâu, sẽ đến một lúc nào đó bạn nên làm việc như tôi đây này, Bướm ạ!
Bướm vẫn cất giọng thỏ thẻ:
– Trời cho ta đôi cánh, còn con người ở đời lại được đôi chân. Cánh chẳng để bay nhởn nhơ, chân chẳng để rong choi thì để làm gì? Bạn chẳng biết gì cả, suốt ngày lo làm lụng, thật là mệt nhọc. Còn tôi chỉ biết bay khắp nơi, bay dập dìu qua những rừng cây trái ngọt, những vườn hoa màu sắc rực rỡ suốt cả bốn mùa. Xuân đến, loài bướm chúng tôi được khoác lên mình những bộ trang phục mới để dạo chơi, thật là hạnh phúc!
Ong vốn ít nói nhưng nghe cái giọng ấy của Bướm bèn cất tiếng:
– Bướm có biết con người nói gì về chúng ta không? Bướm suốt ngày chỉ biết rong chơi, còn loài Ong chúng tôi bay đây đó để tìm mật giúp con người chữa bệnh và đem lại cho cuộc sống con người nhiều điều tốt đẹp.
Bướm nghe thế vội tranh cãi:
– Ồ, cuộc sống của bạn lúc nào cũng bận bịu, vất vả như vậy, ai mà chịu được. Các nhà khoa học đã bảo rằng xã hội loài ong là một xã hội nghiêm ngặt, đi làm về phải có phấn hoa, có sản phẩm thì mới được vào cửa, mà khi vào không được lộn cửa lộn nhà. Còn nếu không có sản phẩm thì đừng hòng vào cửa. Ôi! Cuộc sống của bạn sao lại gò bó như thế! Còn cuộc sống của tôi thì khác hẳn, suốt ngày tôi chỉ biết dạo chơi, chỉ biết đi khắp nơi để tìm nhiều điều mới mẻ, tốt đẹp. Tôi không phải làm nhiều chi cho cực cái thân!
Tuy trò chuyện Vói Bướm nhưng Ong vẫn không ngừng làm việc. Ong vẫn mải mê hút mật. Nghe Bướm nói, Ong rất bực mình nhưng cố lặng thinh bởi Ong còn rất nhiều việc phải làm. Trong khu rừng bao la này có biết bao bông hoa chứa đầy ắp mật vàng óng đang chờ đón Ong. Vì vậy, Ong không thể bỏ lỡ công việc để tranh cãi với gã bướm lười biếng này. Ong phải đi làm đây. Ong sẽ chắt chiu cho con người những giọt mật ngọt ngào tươi mát và làm cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.
THAM KHẢO:
Sau khi đưa chuyến mật cuối cùng về nhà, tôi làm hết nhiệm vụ mẹ đã phân công trong ngày cho anh em chúng tôi. Mặt trời chiều tuy bớt gay gắt nhưng vẫn thả chùm ánh sáng rực rỡ xuống đám hoa rừng đang ngào ngạt hương thơm xung quanh. Lúc ấy các anh chị định rủ tôi đi chơi nhưng tôi từ chối và nói: Em muốn ngồi ở đây để chúng ta nói chuyện thôi, em hãy còn mệt lắm.
Mọi người xúm lại và trên cái thảm đỏ mượt như nhung của một nhánh hoa, tôi bèn kể lại câu chuyện đã xảy ra từ ba hôm trước.
Buổi sáng hôm ấy, trời u ám làm sao, mới tinh mơ mọi người đã đánh thức tôi dậy. Mẹ bảo: “Hôm nay các con hãy chăm chỉ hơn, chỉ cần lấy một nửa số phấn mật như ngày hôm qua rồi về nghỉ sớm vì trời có thể mưa đấy”. Tôi bèn uể oải bò ra khỏi tổ. Đáng lẽ tôi phải đi theo hướng dẫn đường của ong trinh sát nhưng tôi cứ mắt nhấm mắt mở nhằm một hướng về phía rừng già mà bay tới, nhưng tìm kiếm hoài mà vẫn không thấy một bông hoa nào cả. Nhìn mấy chú bướm vàng rập rờn bay trên bờ suối, tôi cũng bắt chước múa lượn và rong chơi theo bọn họ. Một lúc sau, thấy đói bụng, tôi nghĩ sẽ về tổ đánh chén một bữa cho thỏa thuê. Nhưng cũng may cho tôi, nhè lúc bác canh cửa sơ ý, tôi lén vào trong. Đang ăn nửa chừng, tôi bị lôi xềnh xệch ra cửa và lập tức bị cảnh báo ngay: “Này con ong kia, sao mày không đi kiếm mật mà còn ngồi đó, chuyến này mà mày không kiếm được mật thì liệu hồn đấy!”
Lần này thì tôi thất vọng thật sự, tôi lại bay đi. Một lúc sau thì trời cũng thương tình và phù hộ cho tôi nhìn thấy một bụi hoa, tôi bèn sà xuống, thò vòi vào bầu mật nhưng hỡi ôi, cố gắng lắm tôi mới vét được chút ít còn lại. Tôi hấp tấp, mải mê đáp hết bông hoa này đến bông hoa khác và trời sập tối lúc nào cũng không hay, không biết.
Chao ơi, đó là một cái đêm thật kinh hoàng. Gió lạnh nổi lên, mưa như rây bột lất phất bay. Tôi cuống cuồng nhưng càng bay, tôi thấy mình như lạc vào nơi xa lạ hơn. Những tiếng cú mèo ném vào đêm nghe sầu thảm vô cùng như ai oán đám ma ai. Tiếng những con rắn lục huýt gió phun phì phì nghe lạnh cả người. Qua ánh sáng của những con đom đóm, tôi nhìn thấy một gốc cây tối om. Tôi lướt thướt và run rẩy chui vào nhưng đôi râu tinh nhạy đã báo cho tôi biết điều nguy hiểm trước mắt. Tôi nhìn thấy đôi mắt xanh lè của con tắc kè khổng lồ. Trời ơi, nếu mà nó phóng nái lưỡi dài thòng của nó vào tôi thì coi như tôi đã nằm gọn trong bụng nó rồi. Tôi bay ra thì nghe một tiếng vỗ cánh xoay tít theo không gian. Tôi đuổi theo bởi vì tôi nhận ra được tiếng họ hàng nhà tôi. Hắn ta cũng là một con ong lười biếng và bất hảo. Hắn rủ rê tôi làm nhiều trò mờ ám. Và cuối cùng hắn tinh ma chui vào tổ tò vò. Sau khi ấm cúng trong tổ, hắn bèn lên giọng đại ca khuyên dạy tôi đủ điều như không nên ở tổ nữa, phải ra riêng sống tự lập. Nhưng vừa lúc đó, bất thần mấy mụ tò vò khệ nệ khiêng những đứa trẻ của họ nhà nhện đang lù lù tiến vào. Nhanh như chớp, tôi bèn nhảy đến núp sau lưng tảng đất. Khi phát hiện ra đại ca, chúng bèn nhảy tới bắt và giết chết. Nhân cơ hội đó, tôi bèn chuồn ra ngoài và bỏ luôn ý định sống tự lập.
Thế rồi tai nạn qua khỏi, bình minh cũng đã lên. Tôi chỉ vẫy cánh mấy cái thì bỗng nhiên người tôi bay bổng lên trời và trong khoảnh khắc đã về đến tổ.
Vừa về đến nhà thì mọi người đã xúm quanh tôi để hỏi chuyện. Mẹ khuyên răn tôi và bảo rằng: “Các con hãy coi như đây là một bài học đầu tiên trên bước đường đời của mình, các con phải cẩn thận, đừng để vấp phải nữa nhé”, nghe xong tôi hối hận lắm. Mặc dù vậy, mẹ vẫn âu yếm và thương yêu tôi như ngày nào. Mẹ dùng râu cọ vào râu của tôi, tất nhiên là hôm ấy, mẹ cho tôi nghỉ làm việc và còn cho tôi chén một bữa mật ong no nê thỏa thích.
Trong một vườn hoa mùa xuân rực rỡ sắc màu và ngào ngạt hương thơm, một chú Bướm sặc sỡ phấp phới dạo chơi hết bông hoa này đến bông hoa khác. Bướm gặp một chú Ong Nâu đang cần mẫn hút mật hoa. Và một câu chuyện đã diễn ra ...
Em hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện giữa chú Bướm và chú Ong Nâu
Một chú bướm màu sặc sỡ xập xòe bay lượn nhởn nhơ trong một vườn hoa. Bướm bỗng phát hiện một chú ong mật đang cần cù hút nhụy trên một bông hoa. Bướm sà xuống, buông lời thăm hỏi:
- Chào ong mật, tội vạ gì mà đầu tắt mặt tôi suốt ngày thế cho khổ thân? Trời đất phú cho chúng ta đôi cánh là để du ngoạn. Đời là một cuộc du lịch dài phải không ong?
- Sao, đời chỉ là một cuộc du lịch ư? Không thế thế được bướm ạ.
Bướm vẫn lải nhải:
- Con người có đôi chân, chúng ta có đôi cánh, chân chảng để rong chơi, cảnh chẳng để bay nhởn nhơ thì còn để làrn gì? Sống là để tìm hạnh phúc. Hạnh phúc biết bao nếu suốt đời được la cà trong những công viên, dập dìu sớm chiều trong những bộ quần áo đẹp. Mùa xuân ư? Mùa của hội hè du lịch. Từ chót vót những đỉnh núi cao, rừng rậm ngàn vạn bướm trắng bay đi trẩy hội mùa xuân, mơ những vù hội bất tận trong không trung. Mùa hè ư? Chúng tớ lại kéo nhau về múa lượn trên những núi rừng quê hương trong những bộ trang phục rực rỡ như muôn màu hoa. Đời là vui chơi, hội hè, nhảy múa!
Ong vốn ít nói, lặng lẽ suy tư nhưng không chịu nổi cái triết lí lỗi thời của bướm bèn lên tiếng:
- Bướm có biết một nhà văn đã nói gì về chúng ta không? Ong bảo : “Nhện nằm ỳ một chỗ, bướm lăng quăng suốt ngày, cho nên trong lịch sử không hề có mật nhện cũng chẳng có mật bướm, chi có mật ong mà thôi”. Tớ cũng bay nhưng để đem lại cho đời một cái gì đó có ích, những dòng mật ngọt chữa bệnh, nuôi người.
- Nhưng cuộc sống có ích của các cậu xem chừng gò bó, vất vả lắm, ai mà chịu được. Người ta bảo xã hội loài ong chúa là nghiêm ngặt, đi về không được quên cửa, nhầm nhà- chân không có phấn hoa thì đừng hòng vạo tổ, mấy ong trực ca nó đuổi thẳng cánh, ôi còn gì là tự do! Người ta còn tính toán rằng, muốn có một kí mật hoa, giả sử chi có một mình cậu thì cậu sẽ phải bay đi bay về tới bốn mươi lăm vạn dặm, áng chừng mười lần vòng quanh trái đất. Thú thật tớ chí nghe cũng đã thót tim rồi!
Ong không có nhiều thời gian để tiếp chuyện gã bướm lêu lổng vô tích sự. Rặng cây đang dâng hoa. Con người đang chờ mật. Ong hối hả bay đi theo cách sống của mình:
- Ta thà làm loài ong vất vả hi sinh kiếm mật cho đời chứ nhất quyết không thề là loài bướm ích kỉ, lười biếng, du đàng, chỉ biết lượn vành mà chơi.
Mùa xuân , trăm hoa đua nở , chú ong đãchăm chỉ đi kiếm dòng mật ngọt tô điểm cho đời . Trong cuộc hành trình , ong đã có nhiều cuộc gặp gỡ thú vị . Đóng vai người chứng kiến , hãy kể lại các cuộc gặp gỡ đó .
Đầu tiên chú ong gặp 1 con bướm.Cả 2 chào nhau và đi qua nhau.Tiếp theo ong gặp một chú ong tổ khác,cả 2 quyết định uýnh nhau.Chú ong đã thua và chạy.Cuối cùng ong gặp được một người.Và cái kết ong được nằm trong vò rượu của anh ta
Một chú ong mải mê hút mật, ko hay biết trời đã tối, ong ko về được nhà. Trải qua bao khó khăn, trở ngại, sáng hôm sau khi trở về gặp các bạn, ong đã kể lại câu chuyện nó xa nhà trong đêm qua.
Em hãy tưởng tượng và bằng lời kể của chú ong hãy kể lại câu chuyện của mik.
Một chú ong mê mải hút nhụy hoa, không hay biết trời đang sập tối, ong không về nhà được. Sớm hôm sau, khi trở về gặp các bạn, ong đã kể lại câu chuyện nó xa nhà trong đêm qua.
Em hãy tưởng tượng và kể lại câu chuyện cuả chú ong xa nhà đó.
Một chú ong mải mê Một chú ong mải mê hút nhụy hoa,không hay biết trời đang sập tối.Sớm hôm sau,khi trở về gặp các bạn,ong nói :"Này các bạn ơi,hôm qua tớ đi theo bố mẹ để hút nhụy hoa, chẳng may tớ mải mê quá nên bố mẹ tớ đi đâu tớ không biết luôn ,đến sáng hôm nay tớ mới tìm thấy bố mẹ tớ . câu chuyện dài lắm các cậu ạ,khi tớ biết bị lạc bố mẹ thì họ đã đi xa tớ không tài nào mà tìm được,tớ cứ chạy theo bố mẹ mãi nhưng bố mẹ tớ cứ đi mãi để tìm tớ phải đi ngang qua chỗ của bác hổ để men theo đường về nhà đấy may là lúc đấy bác hổ đã ngủ nếu không tớ bị bác hổ vồ lấy từ lâu rồi ".Các bạn ong nói "thật khổ cho cậu".
Một chú ong mải mê Một chú ong mải mê hút nhụy hoa,không hay biết trời đang sập tối.Sớm hôm sau,khi trở về gặp các bạn,ong nói :"Này các bạn ơi,hôm qua tớ đi theo bố mẹ để hút nhụy hoa, chẳng may tớ mải mê quá nên bố mẹ tớ đi đâu tớ không biết luôn ,đến sáng hôm nay tớ mới tìm thấy bố mẹ tớ . câu chuyện dài lắm các cậu ạ,khi tớ biết bị lạc bố mẹ thì họ đã đi xa tớ không tài nào mà tìm được,tớ cứ chạy theo bố mẹ mãi nhưng bố mẹ tớ cứ đi mãi để tìm tớ phải đi ngang qua chỗ của bác hổ để men theo đường về nhà đấy may là lúc đấy bác hổ đã ngủ nếu không tớ bị bác hổ vồ lấy từ lâu rồi ".Các bạn ong nói "thật khổ cho cậu".
3 bạn xong đầu tiên và đúng nhất mình kb !
Đóng vai là một chú ong nhỏ, em hãy tự kể về “hành trình” của cuộc đời mình cho các loài động vật khác trong rừng nghe. ( Cần gấp )
giúp mình dii, plss
em hay đóng vai là ong kể về cuộc hành trình tìm hoa lấy mật của mình
Tham khảo:
Sau khi đưa chuyến mật cuối cùng về nhà, tôi làm hết nhiệm vụ mẹ đã phân công trong ngày cho anh em chúng tôi. Mặt trời chiều tuy bớt gay gắt nhưng vẫn thả chùm ánh sáng rực rỡ xuống đám hoa rừng đang ngào ngạt hương thơm xung quanh. Lúc ấy các anh chị định rủ tôi đi chơi nhưng tôi từ chối và nói: Em muốn ngồi ở đây để chúng ta nói chuyện thôi, em hãy còn mệt lắm. Mọi người xúm lại và trên cái thảm đỏ mượt như nhung của một nhánh hoa, tôi bèn kể lại câu chuyện đã xảy ra từ ba hôm trước. Buổi sáng hôm ấy, trời u ám làm sao, mới tinh mơ mọi người đã đánh thức tôi dậy. Mẹ bảo: “Hôm nay các con hãy chăm chỉ hơn, chỉ cần lấy một nửa số phấn mật như ngày hôm qua rồi về nghỉ sớm vì trời có thể mưa đấy”. Tôi bèn uể oải bò ra khỏi tổ. Đáng lẽ tôi phải đi theo hướng dẫn đường của ong trinh sát nhưng tôi cứ mắt nhấm mắt mở nhằm một hướng về phía rừng già mà bay tới, nhưng tìm kiếm hoài mà vẫn không thấy một bông hoa nào cả. Nhìn mấy chú bướm vàng rập rờn bay trên bờ suối, tôi cũng bắt chước múa lượn và rong chơi theo bọn họ. Một lúc sau, thấy đói bụng, tôi nghĩ sẽ về tổ đánh chén một bữa cho thỏa thuê. Nhưng cũng may cho tôi, nhè lúc bác canh cửa sơ ý, tôi lén vào trong. Đang ăn nửa chừng, tôi bị lôi xềnh xệch ra cửa và lập tức bị cảnh báo ngay: “Này con ong kia, sao mày không đi kiếm mật mà còn ngồi đó, chuyến này mà mày không kiếm được mật thì liệu hồn đấy!” Lần này thì tôi thất vọng thật sự, tôi lại bay đi. Một lúc sau thì trời cũng thương tình và phù hộ cho tôi nhìn thấy một bụi hoa, tôi bèn sà xuống, thò vòi vào bầu mật nhưng hỡi ôi, cố gắng lắm tôi mới vét được chút ít còn lại. Tôi hấp tấp, mải mê đáp hết bông hoa này đến bông hoa khác và trời sập tối lúc nào cũng không hay, không biết.
Chao ơi, đó là một cái đêm thật kinh hoàng. Gió lạnh nổi lên, mưa như rây bột lất phất bay. Tôi cuống cuồng nhưng càng bay, tôi thấy mình như lạc vào nơi xa lạ hơn. Những tiếng cú mèo ném vào đêm nghe sầu thảm vô cùng như ai oán đám ma ai. Tiếng những con rắn lục huýt gió phun phì phì nghe lạnh cả người. Qua ánh sáng của những con đom đóm, tôi nhìn thấy một gốc cây tối om. Tôi lướt thướt và run rẩy chui vào nhưng đôi râu tinh nhạy đã báo cho tôi biết điều nguy hiểm trước mắt. Tôi nhìn thấy đôi mắt xanh lè của con tắc kè khổng lồ. Trời ơi, nếu mà nó phóng nái lưỡi dài thòng của nó vào tôi thì coi như tôi đã nằm gọn trong bụng nó rồi. Tôi bay ra thì nghe một tiếng vỗ cánh xoay tít theo không gian. Tôi đuổi theo bởi vì tôi nhận ra được tiếng họ hàng nhà tôi. Hắn ta cũng là một con ong lười biếng và bất hảo. Hắn rủ rê tôi làm nhiều trò mờ ám. Và cuối cùng hắn tinh ma chui vào tổ tò vò. Sau khi ấm cúng trong tổ, hắn bèn lên giọng đại ca khuyên dạy tôi đủ điều như không nên ở tổ nữa, phải ra riêng sống tự lập. Nhưng vừa lúc đó, bất thần mấy mụ tò vò khệ nệ khiêng những đứa trẻ của họ nhà nhện đang lù lù tiến vào. Nhanh như chớp, tôi bèn nhảy đến núp sau lưng tảng đất. Khi phát hiện ra đại ca, chúng bèn nhảy tới bắt và giết chết. Nhân cơ hội đó, tôi bèn chuồn ra ngoài và bỏ luôn ý định sống tự lập. Thế rồi tai nạn qua khỏi, bình minh cũng đã lên. Tôi chỉ vẫy cánh mấy cái thì bỗng nhiên người tôi bay bổng lên trời và trong khoảnh khắc đã về đến tổ. Vừa về đến nhà thì mọi người đã xúm quanh tôi để hỏi chuyện. Mẹ khuyên răn tôi và bảo rằng: “Các con hãy coi như đây là một bài học đầu tiên trên bước đường đời của mình, các con phải cẩn thận, đừng để vấp phải nữa nhé”, nghe xong tôi hối hận lắm. Mặc dù vậy, mẹ vẫn âu yếm và thương yêu tôi như ngày nào. Mẹ dùng râu cọ vào râu của tôi, tất nhiên là hôm ấy, mẹ cho tôi nghỉ làm việc và còn cho tôi chén một bữa mật ong no nê thỏa thích.
mùa hè sắp về!Trong vườn tràn ngập sắc xanh của lá,hương thơm của hoa,vị ngọt của quả.Những chú ong chăm chỉ hút mật,bướm bay lượn trên các cành hoa...
Em hãy tưởng tượng vfa kể lại một câu chuyện thật hay và ý nghĩa về Ong,Bướm và Hoa nhé
(ĐÂY LÀ ĐỀ THI OLYMPIC NGỮ VĂN 6 NĂM HỌC 2017-2018 NHÉ)
mong các bạn giúp mình nhé.
*o* sao lại 2017 - 2018 ???
kiểu lấy đề tham khảo cho kì thi sắp tới í bạn