Ngữ văn

Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
Thanh Phong (9A5)
2 tháng 3 2023 lúc 10:49

Có một con quạ đang khát nước và tìm kiếm nước. Một lúc lâu sau nó mệt quá nên đành đậu xuống một cành cây. Nó nhìn quanh và rồi thấy một chai nước nhưng trong chai lại khá ít nước, nó không thể uống được. Vì vậy nó mới nghĩ ra một cách là dùng những viên sỏi nhỏ bỏ vào chai cho nước dâng lên để nó dễ dàng uống. Lúc ấy con quạ vui sướng, uống từng gọi nước tinh khiết, trong lành, ngọt mát công lao mà quạ bỏ ra đã không hề uổng phí một chút nào. Khi uống nước xong rồi quạ bay lên cây nghỉ ngơi 

-Đây là câu chuyện " Con quạ thông minh" đúng không cô

Bình luận (0)
S - Sakura Vietnam
2 tháng 3 2023 lúc 13:04

... Quạ rất vui sướng khi nhìn thấy công sức của mình đã có kết quả. Quạ uống thỏa thích những giọt nước mát ngọt rồi bay lên cây nghỉ ngơi.

Bình luận (0)
Nguyễn Đắc Linh
2 tháng 3 2023 lúc 14:31

phần tiếp theo

Những con vật xung quanh nó thấy vậy , không khỏi ngạc nhiên.cả đám vỗ tay liên hồi ca ngợi trí thông minh của quạ.từ đó,cả khu rừng,ai cũng áp dụng các của quả vào đời sống,công việc.làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn hẳn

Bình luận (0)
Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
Khanh Huyenn
1 tháng 3 2023 lúc 11:30

Một tuần một lần đi trên con đường ấy nhưng lần nào cũng vậy em không kìm được xúc động trong lòng , bởi em đang đi con đường tới trường học em hằng mơ ước . Mỗi lần nhìn thấy cổng trường mở ra là một cảm xúc khó tả , khát khao và cháy bổng bỗng bùng lên trong tim em . Em muốn ngày này năm sau đàng hoàng vững bước đi qua cánh cổng đó . Em luôn tự nhủ với bản thân rằng '' Ngày này năm sau em sẽ tự tin bước qua cánh cổng ấy '' . Trong một năm ấy em học tập chăm chỉ , những lúc rảnh rỗi 2 chữ quyết tâm lại được em khắc kín lên mặt hai chiếc bàn học ở lớp cũng như ở nhà . Đây chỉ là một câu chuyện nhỏ nhưng qua câu chuyện này , em muốn nhắn nhủ với tất cả các bạn , đừng nản chí mà vứt bỏ đi mơ ước của mình mà hãy kiên trì để có được thành quả mình xứng đáng nhận được . 

Bình luận (0)
Thanh Phong (9A5)
1 tháng 3 2023 lúc 13:37

Khi em còn nhỏ em đã nghe rất nhiều về thi học sinh giỏi, rồi đến lúc em lên trung học cơ sở em đã có trong mình một quyết tâm là nhận được giải nhất một cuộc thi học sinh giỏi. Lên lớp 8 trường em tuyển chọn những bạn có thành tích tốt trong mônn học nào đó. Trong lúc em học ở lớp 6 và 7 em đã rất yêu thích các môn: Toán, lý, sinh, hóa những môn học này em rất tự tin về khả năng của mình em quyết định đăng kí ôn học sinh giỏi môn Toán. Trong năm lớp 8 hè lớp 8 và lớp 9 em đã cố gắn ôn luyện rất nhiều về kiến thức toán học. Đến ngày thi học sinh giỏi em đã hứa với lòng sẽ giành được giải nhất môn toán. Khi vào thi em rất lo lắng nhưng nhờ có sự động viên của gia đình và bạn bè. Em đã vượt qua được sự lo lắng và làm bài cực kì tốt khi đến ngày công bố kết quả em đã nhìn thầy tên mình trên danh sách môn toán. Và em đã thấy mình đã đạt được "giải nhất" trong cuộc thi này. công lao bỏ ra của em trong những năm qua đã không vô ích

Trên đây là câu chuyện ngắn em muốn kể cho mọi người nghe về cuộc thi HSG mà em đã tham gia

Bình luận (0)
Ng Bảo Ngọc
1 tháng 3 2023 lúc 14:23

"Trường học là ngôi nhà thứ hai của em" Có lẽ câu nói này đã rất quen thuộc đối với tất cả chúng ta và em cũng vậy. Mỗi ngày đến trường quả thật rất vui. Nó còn vui hơn nữ khi chúng ta có một người bạn luôn sẵn sàng đồng hành, chia sẻ mọi chuyện cho chúng ta. Em có cô bạn thân-Hà quen nhau đã được 3 năm. Nay là kỉ niệm chúng em đã chới với nhau, gắn bó với nhau 3 năm.

Cuối năm lớp 9, em dường như quên đi bạn bè, người thân,... để tập trung vào việc học. Không phải vì thi cấp 3 mà cuối năm lớp 9, em có cuộc khảo sát Chất lượng học sinh cấp thành phố. Đối với em, cụm từ"khảo sát" rất áp lực, nó dường như còn áp lực hơn chuyện thi vào trường cấp 3 hay đại học...Tùng!Tùng!Tùng! Tiếng tróng vang lên tại một ngôi trường xa lạ. Đó là ngôi trường mà em làm bài khảo sát trên đó. Mọi thứ lạ lẫm lắm! Những bối rối, lo lắng của em lại càng tăng lên khi vào phòng thi. Trong lớp, chỉ có 5-6 bạn và có hơn 10 người giám thị. Em thật sự rất hoảng loạn khi lần đầu thấy nhiều giám thị như thế. Chỉ còn 20 phút nữa là bắt đầu làm bài, em lúc đó không thể kiểm soát được đôi chân. Đôi chân cứ run bần bần và không thể nào kiểm soát lại. Trong đầu em lúc đó rất tức giận và muốn " mắng" đôi chân của mình. Bỗng nghe thấy tiếng một bạn vang lên kêu:" Bạn gì ơi!" Em giật mình, thoát khỏi suy nghĩ đó và trả lời:" Bạn gọi mình đó hả?" Bạn đáp:" Đúng rồi á."- bạn vừa nói vừa lại gần em và quan tâm nói:" Cuộc khảo sát sẽ không khó như thế đâu, đừng áp lực nha". Khi nghe bạn nói như thế, em cảm thấy an tâm hơn phần nào... Sau 180 phút làm bài, em cảm thấy thân mình như rã rời, thật sự rất mệt mỏi, nó rất khó! Không hiểu sao lại tình cờ như thế, em và bạn vừa rồi gặp trước giờ thi nhà rất gần nhau, cách có vài mét thôi... 2 tuần sau, tất cả các thí sinh của các trường trong thành phố tập hợp vào ngôi trường em đã thi và công bố kết quả. Em và Hà đã ngồi cạnh nhau. Em rất bồi hồi, lo lắng vào kết quả. Quả thực rất xứng đáng, em đã đạt số điểm cao nhất-19,5 điểm và giàng được giải nhất....

Thời gian thắm thoát thoi đưa, em và Hà bây giờ vẫn luôn là bạn thân. Tình bạn vẫn đẹp như bức tranh.

Bình luận (2)
HOC24 CONFESSIONS
Xem chi tiết
HOC24 CONFESSIONS
28 tháng 2 2023 lúc 8:58

Các bạn gửi Bài dự thi + Họ Tên + Link trang cá nhân hoc24 về mail: hoc24.cfs@gmail.com nhé!

Bình luận (0)
Lưu Võ Tâm Như
28 tháng 2 2023 lúc 8:57

Ô! Thế thì hay quá, cuối cùng thì cũng có thể viết thư :3

Bình luận (3)

Nói chung BTC chỉ đưa ra hình thức trình bày chứ không có đưa ra thể loại dự thi đúng không? Mình có thể viết thư, làm thơ, tản văn cũng có thể làm truyện ngắn, làm chương hồi,...đúng không nà?

Bình luận (0)
Xem chi tiết
Nguyễn Ngân Hòa
27 tháng 2 2023 lúc 22:28

Mình từng ngồi thẩn thờ để suy nghĩ về việc mình tồn tại trên thế giới này. Khi đó mình mới nhận ra rằng thời gian đã "đóng góp" rất nhiều cho việc mình lớn lên và trưởng thành đến bây giờ. Từ những cú ngã khi bập bẹ, lần đầu tập đi xe hay những khoảnh khắc mình bên những người mình yêu thương và cả những lúc mình lủi thủi một mình, chìm đắm trong những suy tư, thế giới mơ mộng mà chính mình dựng nên. Tất cả đều có mặt của "thời gian". Khi mọi người ai cũng tất bật trong sự hối hả của cuộc sống, chỉ số ít chọn dừng lại và ngoảnh lại xem chuyện gì đang xảy ra. Thì mình là người đó. Mình đã từng cảm thấy thời gian trôi qua chỉ là những tháng ngày vô nghĩa. Và dường như chính nó đang dần dần giết chết cái tôi bên trong bằng những sự dằn vặt và hối tiếc trong sự hoài niệm. Khi ngày và đêm mình chẳng thể nào phân biệt được, sự lạnh lẽo của con người cứ thế mà "vả" vào mặt mình từng hồi. Ngày từng ngày cứ lặp đi lặp lại trong sự tẻ nhạt và chán chường. Hẳn thời gian là thuốc độc. Bởi nó đang từ từ hủy hoại mình, làm cho cảm giác như sẽ không bao giờ có ngày mai nữa. Thế nhưng, trong giai đoạn cách ly tại nhà - năm 2021 ấy, mình đã quyết định lấy độc trị độc. Và có lẽ thời gian đó chính là thuốc giải cho những bế tắt của mình trước đây. Mình đã dành nhiều thời gian để nhìn sâu vào bên trong bản thân hơn, yêu chính mình hơn và hơn hết mở rộng cái nhìn về những ý kiến cá nhân hơn. Khi đó mình nhìn thấy được chính mình trong những câu chuyện của người khác, mình được đồng điệu, thấu hiểu và đôi khi là được an ủi trong những "chiếc" bình luận "cảm ơn vì đã ở lại" hay đơn giản là "ôm cậu một cái". Người ta bảo "thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương" nhưng liệu bạn có dũng cảm để đối mặt với sự đau đớn mà thời gian gây ra không? Chả có khi nào trị thương mà không đau cả, vết thương này lành đi cũng chính là minh chứng cho việc chữa lành đã thành công và chúc mừng bạn đã vượt qua nó. Thời gian là chính thuốc nhưng là thuốc gì thì còn tùy vào cách nhìn nhận của mỗi người. Tất cả mọi thứ như vỡ lẽ ra, mình đã bước chân ra khỏi chai thuốc độc mang tên thời gian, thay vào đó mình bước chân sang một nơi mới - đó là sự giải thoát của chính thời gian dành cho mình.

Bình luận (0)
_silverlining
28 tháng 2 2023 lúc 7:41

 "thời gian là phép chữa lành, nhưng cũng là thứ độc dược. thời gian khiến ta nghĩ mình đã hồi phục, nhưng thật ra vết thương vẫn rỉ máu không ngừng."

just remind me of this =))

Bình luận (0)

Này anh nghĩ các bạn trình bày suy nghĩ thôi chứ không phải làm bài văn đâu, các em cứ mạnh dạn đưa ra suy nghĩ của mình. Sẽ có thưởng GP cho 1 số bạn có suy nghĩ hay hí

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Ninh Giang
Xem chi tiết
Nhật Văn
27 tháng 2 2023 lúc 19:51

Em thường học theo cách 3 vì em có một người ban thân rất tuyệt vời ạ

Bình luận (0)
Tú An Nguyễn
27 tháng 2 2023 lúc 15:58

Em thường học thuộc bài theo cách 1 chia nhỏ bài thành nhiều phần rồi gộp lại.

Bình luận (0)
Van Toan
27 tháng 2 2023 lúc 16:14

Em thường học cách 3 học nhóm với bạn

Bình luận (0)
Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
IloveEnglish
27 tháng 2 2023 lúc 14:51

Tôi là cây gỗ lim xanh trong một khu rừng tại Việt Nam. Tôi có một cơ thể cứng, chắc, nặng và bền. Tôi cao khoảng 30m và rộng khoảng 0,7 - 0,9m. Tôi ưa bóng khi nhỏ nhưng tôi lại ưa ánh sáng khi lớn. Xung quanh người tôi có những đường vân xoắn rất đẹp mắt. Khi tôi vẫn còn là một cái cây nhỏ và non, tôi màu vàng nâu và khi tôi già đi, tôi màu vàng đen. Mùa hè, tôi tận hưởng ánh nắng từ mặt trời. Mùa xuân tôi thỏa thích đu đưa theo những cơn mưa bay nhè nhẹ. Mùa thu, tôi đu đưa những chiếc lá theo những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Mùa đông, tôi cùng các bạn gỗ lim khác được những làn sương phủ mịt mù. Cứ như thế, từng ngày, từng năm trôi qua một cách yên bình. Bỗng dưng một ngày, có một số người đến khu rừng tôi đang sinh sống để khai thác gỗ. Chẳng may, tôi được họ chọn. Họ đánh dấu vào người tôi và dùng rìu chặt đôi cơ thể tôi. Họ mang tôi về và thay đổi hình dạng của tôi. Một tháng sau, có một đôi vợ chồng già đến và mua tôi ở hình dạng mới về...

Bình luận (2)
trần hoàng phong
27 tháng 2 2023 lúc 15:24

Tôi là cây bạch đàn cả họ nhà tôi ai cũng trắng muốt như nàng bạch tuyết trong câu truyện cổ tích mà bọn trẻ vào rừng hay kể cho nhau nghe thân tôi trắng lá thì nhỏ và khá giống lá trúc vì có thân hình trắng muốt lên gia đình tôi là thành phần của giấy đấy nên tôi rất háo hức vì sẽ là những cuốn sách những bài kểm tra điểm 9 , 10 của học sinh làm tôi thấy rất vui nhưng có lẽ muốn tôi thành những miếng giấy chắc là đau lắm nhưng tôi sẽ cố nhịn để các bạn học sinh có sách đến trường.

Trời này mát quá  những ánh nắng vui đùa trên những chiếc lá của tôi kìa nhưng tôi buồn ngủ quá tạm biệt nhé nếu lớn lên tôi biến thành giấy thì mong các bạn hãy học giỏi nhé zzzzzzz

Bình luận (0)
Nguyễn Ngọc Thiện Nhân
27 tháng 2 2023 lúc 21:11

 Oáp~~~. Mấy năm trôi qua rồi nhỉ? Tôi sống ở đây từ bao giờ rồi ta, năm năm, mười năm hay hai mươi năm? Ôi, tôi không thể nhớ được cái khung cảnh ngày xưa, khi còn là chồi non mọc sát thân mẹ được mẹ che chở, cái cảm giác ấy, cái niềm nổi ấy đã khắc lên da tôi, khiến cho cái nếp da trên thân tôi dần xù xì đi. Càng già đi thì cái hình ảnh ấy dần quá mờ nhạt đối với tôi. Tôi nhớ, có một người đã đi qua tôi tay bồng đứa con rồi  chỉ vào tôi bảo rằng: “ này con, đây là cây sồi, con nên nhớ rằng không chỉ là mình cây này mà con nhiều loài cây khác cũng sẽ dõi theo con, dõi theo tương lai của con và con hãy nhớ điều đó nhé”. Cây sồi là thứ mà tôi biết là tên của mình do người “mẹ” ôm con ấy đặt cho mình. Nghe điều đó, tôi chợt khóc, mẹ tôi là một cây sồi là một cây sồi đã già cằn cỗi. Rồi bỗng một ngày, mẹ tôi đã rời xa tôi với một giàn người cắt xẻ rồi đưa thân mẹ tôi đi. Năm tháng dần trôi qua, cứ tới mùa tóc tôi rụng rồi lại dài ra, tưởng tượng ra  khung cảnh ấy, cái khung cảnh mà bị những thứ cắt qua người rồi bị khiên đi mà không biết mình sắp bị làm gì. Nhưng rồi một ngày, một gã đàn ông đi đến thân tôi chạm vào tôi và khóc như cái khung cảnh trước đây của tôi. Tôi chợt nhận ra, Là cậu bé ấy, cái cậu bé mà người mẹ đã bồng ấy, gương mặt cậu giống hệt mẹ và tôi, cũng đã nhận ra mẹ cậu không còn đi theo cậu nữa. Cậu cuối xuống, khóc hết nước mắt, tôi cảm nhận được và cũng biết được qua cảm xúc của cậu- mẹ cậu đã mất ,và cậu, chỉ còn một mình với tương lai đang dở dang. Không lâu sau đó, tôi không còn nhớ gì nữa, chỉ biết mình đã về với mẹ về miền cát bụi.

Bình luận (0)
HOC24 CONFESSIONS
Xem chi tiết
Nguyễn Việt Lâm
25 tháng 2 2023 lúc 17:30

Mặc dù chỉ là quần chúng ăn dưa không liên quan, nhưng mình có thể có 1 góp ý rất rất nho nhỏ là chúng ta có nên thả rộng một chút về mặt hình thức văn bản không? Kiểu như hình thức văn bản khuôn mẫu mở-thân-kết nó khiến bài viết chỉ bó gọn trong dạng lý luận văn học trong nhà trường, khiến sức sáng tạo của các bạn tham gia bị bóp nghẹt khá nhiều. Trong khi đó trên thực tế, thể loại liên quan đến "văn học" mà chúng ta tiếp xúc ở ngoài thì các thể loại mà hình thức cấu trúc mang tính tự do lại mang tính áp đảo: truyện, thơ, tản văn, kí... Từ đó có thể thấy việc yêu cầu bố cục bài viết phải như một bài văn thông thường đã giết sạch các ý tưởng viết thơ, viết truyện ngắn, viết tản văn, viết nhật kí hồi kí, viết thư... để thể hiện nội dung cùng chủ đề. Mà các hình thức viết kể trên cũng thú vị đấy chứ, có lẽ chúng ta không nên kì thị chúng như vậy?

Bình luận (4)
Di Di
24 tháng 2 2023 lúc 15:18

chúc các bạn may mắn héngg

Bình luận (2)
Thanh Phong (9A5)
24 tháng 2 2023 lúc 15:20

Đây là một cuộc thi rất ý nghĩa khi được chia sẽ vầ người phụ nữ mà quan trọng với cuộc đười mình nhất như: mẹ, chị, hay là cô giáo.. bài viết này cũng như cảm ơn công lao mà người đó đã dành cho mình, mình chắc chắn sẽ tham gia

Bình luận (0)
Cô Tuyết Ngọc
Xem chi tiết
Nguyễn Ngọc Thiện Nhân
24 tháng 2 2023 lúc 11:26

Trong cuộc sống, hẳn ai ai cũng đều phải làm việc tính toán mưu sinh, có người thì lao động ngày đêm không nghỉ, nhưng, khi có đầy đủ vật chất, tiền tài rồi liệu chúng ta còn nghĩ đến người khác không? Chúng ta con nhớ thương người đã cho ta cuộc sống ấm no không? Hay, chỉ là biết ơn họ, cái lúc sung sướng vì cơm áo gạo tiền đầy đủ chất chồng lên nhau thì liệu, chúng ta có thể đền ơn những người giúp đỡ ta không? Và, kết tinh nên sự giàu có không chỉ riêng chúng ta mà còn nhiều người tạo nên bằng cách giúp đỡ trao tặng, ấy gọi là đoàn kết. Và Verna M.Kelly đã nói lên một câu mà có lẽ, ai cũng sẽ nhớ tới câu nói ấy:

“Bông tuyết là một trong những thứ mỏng manh của tự nhiên, nhưng hãy nhìn xem chúng có thể làm gì khi chúng kết dính với nhau”.

Con người thật nhỏ bé biết bao, thử hỏi một mình bạn có thể xây lên một ngồi nhà hoàn chỉnh được không? Một mình bạn có thể sống được nếu như tất cả mọi người không hề quan tâm hay an ủi cho bạn lúc bạn buồn? Dù bạn có như thế nào thì người sinh ra trên cõi đời này không chỉ có mình bạn mà cả một cộng đồng với hàng triệu người cũng nhỏ bé như bạn. Hỡi những hạt “bông tuyết” nhỏ nhắn kia ơi, thật là buồn khi nhìn chúng đang dần tan ra khi trời nóng nhưng, những khối “tuyết” hay đống “tuyết” thì sao? Ồ, thật kì diệu chúng vẫn có thể đương đầu với cái nắng. Thế, con người thì sao? Một tập thể, một cộng đồng có thể xây nên ngôi nhà hoàn chỉnh, có thể an ủi lúc có người buồn hay thậm chí là làm nên những điều không tưởng, họ có thể đào xuyên eo đất Panama, họ có thể khám phá ra châu lục mới, họ có thể giải mã những bí ẩn xa xôi ngoài vũ trụ và họ, là một tập thể, là một tế bào, là một mầm sống kết tinh từ biết bao nhiêu điều tinh tuý. Thế mới thấy sức mạnh thật sự của tình đoàn kết. Nhân dân ta cũng vậy, Mông cổ ư? Trung Quốc ư? Pháp ư? Hay thậm chí là Mĩ một khi đã bước vào xâm chiếm khối “tuyết” thì chỉ con nước quay về. Em và các bạn đã ngộ nhận ra rất nhiều điều từ câu nói này, em sẽ luôn luôn để câu nói này trong lòng như một lời nhắc nhở- đừng quên rằng trái đất không chỉ có mình bạn được khám phá mà còn rất rất nhiều hạt “bông tuyết” mong manh nữa.

Bình luận (4)
Nguyễn Vũ Gia An
24 tháng 2 2023 lúc 17:50

trong cuộc sống của chúng ta, ai cũng sẽ có rất nhiều mặt khác nhau có những người họ luôn tỏ ra là mình mạnh mẽ nhưng đâu ai biết được rằng bên trong họ thật sự mỏng manh hơn chúng ta tưởng. Nhưng khi họ làm công việc nào đó có tnh thần đoán kết họ luôn là sự bao dung, chở che cho các thành viên còn lại. Có người lại cho rằng hành động đấy của họ thật dễ dàng và mình cũng có thể làm được nhưng khi thử rồi mới biết nó khó khắn như nào để tạo thành 1 tập thể đoàn kết. Mặc dù tập thể đoàn kết ấy rất mạnh nhưng khi riêng lẻ ra lại rất yếu đuối và cũng có nhiều người nghi ngờ mà tự hỏi:" Tại sao khi làm trong một tập thể thì họ rất ạnh nhưng khi tách rời ra những con người ấy lại yếu đuối như thế?" có người đã nói cho họ câu nói của Verna M.Kelly:“Bông tuyết là một trong những thứ mỏng manh của tự nhiên, nhưng hãy nhìn xem chúng có thể làm gì khi chúng kết dính với nhau”. họ càng tìm hiểu, càng mở rộng kiến thức họ mới hiểu: tại sao sự đoàn kết lại góp phần tạo nên 1 tập thể mạnh. Cô giáo dạy Ngữ Văn đã nói với chúng tôi 1 câu khiến chúng tôi có thể k bao giờ quên:" các em a, khi các em làm trong 1 tập thể,các em đừng sợ khi kết quả k như mình mong đợi nếu mình và mọi người đã cố gắng hết sức mình thì đừng buồn và đừng nghĩ là mình không thể làm được mà hãy nghĩ rằng chúng ta không đạt được mục tiêu không phải do chúng ta k làm được mà do kẻ địch của chúng ta quá mạnh. Vì thế các em phải nỗ lực hết mình để có thể chứng minh được khả năng và thực lực của nhóm mình" cô nói thêm:" các em nhìn xem những bông tuyết nhỏ bé kia khi chúng được bàn tay con người vo nắm thành cục nghĩa là khi các bông tuyết ấy đã được mài giũa và hợp sức lại để tại nên phiên bản tốt nhất của nó. Chứ nguyên bải của nó là một bống tuyết chỉ cần chạm nhẹ là đã tan luôn trong lòng bàn tay chúng ta. nhưng những cục tuyết đã được mài giũa kia thì sao? chúng có tan trong lòng bàn tay chúng ta không? thậm chí chúng còn chịu được cái nắng 25 độ C kia chưa chắc đã tan. Vậy nên hãy tin tưởng vào chính bản thân mình hơn ai khác hãy từng ngày mãi giũa mình trở thành 1 người mang chủ nghĩa hoàn hảo và đừng cho người khác thấy điểm yếu của mình như bông tuyết kia." sau buổi học hôm đó của cô tôi dã nghĩ rằng có lẽ không phải do nhóm mình k làm tốt sản phẩm mà là do nhóm chưa có sự đoàn kết. các bạn thử nghĩ xem một mình bạn có thể xây được một căn biệt thự hay 1 trường học không? có khi làm cả đời còn k xong.  nhưng khi có nhiều người tụ họp và đoàn kết lại để xây ngôi biệt thự hay trường học đấy thì nó sẽ nhanh hơn rất nhiều 1-2 ngày hay 4-5 tháng ư? không thậm chí là đến cả 15-20 năm. Hay những cuộc chiến tranh ngày xưa khi diễn ra nếu nhân dân Việt Nam không đoàn kết lại thì làm sao mà có thể đánh tan bọn quân xâm lược? Vậy nên chúng ta có thể kết luân rằng: khi bạn làm cùng tập thể mà tập thể ấy đoàn kết thì ắt sẽ thành công lớn và sẽ phối hợp ăn ý tất cả mọi thứ trong công việc kể cả từ những việc nhỏ nhặn nhất.

Bình luận (0)
Nguyễn Xuân Sắc
24 tháng 2 2023 lúc 19:50

Bông tuyết dù là một trong những thứ mỏng manh nhất của tự nhiên nhưng dù vậy chúng vẫn có thể che lấp cả một ngọn núi tuyết khổng lồ và đồ sộ. Qua câu nói trên của Verna M. Kelly em cảm nhận được ý nghĩa mà tác giả muốn gửi gắm: không gì là không thể nếu chúng ta đoàn kết, khi ta đoàn kết thì chắc chắn sẽ không có thứ gì có thể cản trở được sự đoàn kết đó. Cũng giống như bông tuyết, trong công việc hay học tập nếu mỗi người làm một việc thì sẽ rất khó để thành công. Nhưng nếu như tất cả mọi người cùng đoàn kết với nhau để làm từng công việc thì dù có khó khăn đến đâu cũng vượt qua một cách dễ dàng. Sự đoàn kết không phải chỉ là cùng chung sức, làm cùng nhau mà còn phải có mục đích chung, suy nghĩ chung, cách làm chung mới có thể tạo ra sự thống nhất để hoàn thành công việc hiệu quả cao. Chứ không phải đoàn kết chỉ cần nhiều người là đủ, dù nhiều người làm một công việc nhưng nếu không có sự thống nhất thì cụm từ đoàn kết chả có ý nghĩ gì cả. Cũng giống như những bông tuyết, chúng có mục đích là che lấp cả một ngọn núi. Đầu tiên sẽ là những bông tuyết tụ vào một chỗ rồi lan rộng ra toàn ngọn núi rồi sau đó khi đã che lấp cả ngọn núi thì đó là sự đoàn kết thực sự. Chứ không phải là những bông tuyết nằm rải rác khắp ngọn núi để mà từ từ rồi nhiều lên. Khi chúng nằm rải rác, dù chỉ là một cơn gió cũng đã có thể thổi toàn bộ bông tuyết trên núi rồi. Nhưng nếu các bông tuyết nằm tụ vào một chỗ thì dù có bão táp, sóng gió tới mức nào cũng không thể làm tan biến những bông tuyết ấy. Rồi dần dần, cứ như thế, các bông tuyết sẽ nối đuôi nhau che phủ cả một ngọn núi to hơn kích thước của tuyết gấp ngàn lần. 

Bình luận (0)
Nguyễn Thị Ninh Giang
Xem chi tiết
Lưu Võ Tâm Như
24 tháng 2 2023 lúc 7:20

Những cách này em đã áp dụng khá là tốt nè.Thú thật thì năm lớp 6 với đầu lớp 7 em lười soạn văn lắm luôn. Nhưng sau khi lên YouTube tìm hiểu thêm từ các kênh như Klong và chia sẻ của các anh chị em đã tìm thấy được niềm vui với văn.  Theo em một bài soạn cần phải có sự tươi sáng mới học được  chứ khô quá em học không nổi, với lại khi phân tích phải thả hồn vào bài văn từng lời nói của tác giả phải ngẩm thật kĩ mới có thể hình dung sâu sắc được hehe. Dạo này cũng tập tành màu mè mà hơm đẹp lắm keke. loading...  

Tuy là tốn thời gian một chút nhưng cô khen bạn khen cũng vui mà ::)). Không những vậy em còn có thể đóng góp phiên bản bài học trên hoc24 tìm hiểu nữa nè:333 

Bình luận (3)

1 số pp khác các em có thể suy nghĩ: Chọn nhóm bạn cùng cố gắng học tập, viết những từ ngữ có động lực học tập dán ở góc học của các em, ứng dụng Luật hấp dẫn vào việc học tập cũng như thi cử,...

Bình luận (0)
Nguyễn Lý Hà My
23 tháng 2 2023 lúc 18:37

Hay

 

Bình luận (0)
Đỗ Hồng Mai
Xem chi tiết
AVĐ md roblox
23 tháng 2 2023 lúc 9:49

Văn bản mà em thích nhất là văn bản những cánh buồm

Nội dung của văn bản nói về tình cha con thiêng liêng và ước mơ của hai cha con dc khám phá những vùng đất xa xôi

lí do em thích là vì bài rất hay và cách đọc giản dị,chân thành

Bình luận (0)
Thư Thư
23 tháng 2 2023 lúc 12:14

Trong chương trình học của mình, em thích nhất là văn bản Người cầm quyền khôi phục uy quyền.Câu chuyện nói về một người tên là Giăng Van - giăng vì muốn cứu một nạn nhân bị Gia-ve bắt oan, ông buộc phải tự thú mình là tù nhân của sáu năm trước đã vượt ngục. Vì thế, ông phải đến từ giã Phăng-tin khi nàng chưa biết gì về sự thật tàn nhẫn. Câu chuyện kể lại tình huống Gia-ve dẫn lính đến bắt Giăng Van-giăng khi ông đến thăm Phăng-tin lúc nàng đang hấp hối. Ban đầu, Giăng Van-giăng chưa mất hẳn uy quyền của một ông thị trưởng. Vì không muốn dập tắt niềm hi vọng của Phăng-tin ông phải hạ mình trước Gia-ve. Nhưng Gia-ve vẫn tàn nhẫn tuyên bố Giăng van-Giăng chỉ là một tên tù khổ sai vượt ngục và hắn sẽ bắt ông. Phăng-tin tuyệt vọng tắt thở. Căm phẫn trước sự tàn ác của Gia-ve, Giăng van-giăng khôi phục uy quyền khiến hắn phải run sợ và làm những nghĩa vụ cuối cùng đối với Phăng-tin.

Điều em thích ở văn bản này là ở nhân vật Giăng Van-giăng. Ông tuy trước kia là một người lao động nghèo nhưng với tấm lòng yêu thương, ông phải bị kết án tù khổ sai mười chín năm. Và cũng vì xuất phát từ lòng yêu thương đó ông đã khai nhận mình là Giăng Van-giăng để cứu sống một con người, điều này cho thấy ông là người có tấm lòng tốt bụng, bao dung và hy sinh, khi ông chịu nhịn nhục để cho Phăng-Tin an tâm những ngày cuối cùng của mình, ông hứa sẽ tìm thấy con trai của cô.

Bình luận (0)
『Kuroba ム Tsuki Ryoo...
23 tháng 2 2023 lúc 14:12

`-` Văn bản em thích nhất ở chương trình đã học là văn bản "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa số" trích từ cuốn "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" của Nguyễn Ngọc Thuần `(` sgk kết nối tri thức Ngữ Văn `7,` tập `1).`

`-` Câu chuyện trên kể về những câu chuyện xoay quanh khu vườn nhà của nhân vật "tôi" `(` Dũng `).` Mỗi chiều về nhà, `2` bố con lại cùng nhau tưới cây. Hằng ngày, người bố và cậu thường ra vườn, nhắm mắt và chạm vào những bông hoa, đoán tên của chúng. Những lúc đầu, cậu luôn nói sai. Nhưng cũng nhờ sự luyện tập chăm chỉ của cả cậu và người bố, nhân vật "tôi" dần dần đã đoán được ra tất cả những loài hoa ở trong vườn của mình, và luyện tập được thêm một giác quan. Không chỉ vậy, cậu cũng có thể đoán được vị trí của bố mình trong khu vườn. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, cậu cũng có thể biết được đó là tiếng bước chân của ai, cách đây bao xa dù không nhìn trực tiếp đối diện. Một giác quan mà khó ai có thể có được, nhân vật "tôi" rất hãnh diện. Cũng nhờ giác quan đó, cậu đã có được một kỉ niệm đáng nhớ. Trong một lần, khi cả nhà đang ăn cơm, đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng hét, rồi sau đó không nghe thấy gì nữa. Mọi người đều rất băn khoăn không biết tiếng hét phát ra từ đâu, thì nhân vật "tôi" đã nhanh chóng xác định được, và kịp thời cứu sống người bạn thân của cậu bị rơi xuống sông. Thật may mắn, nếu trong phút chốc, mà không có cậu, chắc nhân vật tên "tí" cũng đã bị chết đuối rồi!

Bố cậu cũng thường dạy cho cậu rất nhiều lý tưởng sống rất đẹp. Ông đã dạy nhân vật "tôi" về cách trân trọng những món quà. Trong lần cậu hỏi bố "vì sao bố lại hay nhận quà của thằng tí vậy?" thì bố vừa cười xòa, giải thích cho cậu: "Một món quà bao giờ cũng đẹp, cả khi ta nhận hay cho đi một món quà, ta cũng bị vẻ đẹp của nó cuốn hút và đẹp lây vì món quà đó". Một nụ hôn của nhân vật "'tôi" cũng là món quà, một giấc ngủ của cậu cũng là một món quà, cả con người của cậu cũng là một món quà mà thế gian đã tặng cho bố và mẹ cậu. Cậu rất tự hào về những gì bên cạnh cậu, luôn trân trọng những gì mà mọi người đã trao cho cậu. 

Điều em thích nhất ở văn bản này, chính là những lý tưởng sống tốt đẹp của nhân vật người bố. Ông có một tâm hồn rất hồn nhiên, trong sáng, hòa hợp với mọi người và cũng biết truyền lại năng lượng tích cực đó cho nhân vật "tôi". Em rất thích giác quan thứ `6` của nhân vật "tôi". Trông nó thật kì diệu, như một ảo ảnh, nhưng nó cũng là một giác quan lý tưởng để hòa hợp với thiên nhiên và thực vật, mọi người xung quanh mình. Nhân vật "tôi" cũng được thừa hưởng những tính cách tuyệt vời của bố cậu. Ước gì, em được trải nghiệm một lần như cậu ấy!

Bình luận (0)