Văn bản mà em thích nhất là văn bản những cánh buồm
Nội dung của văn bản nói về tình cha con thiêng liêng và ước mơ của hai cha con dc khám phá những vùng đất xa xôi
lí do em thích là vì bài rất hay và cách đọc giản dị,chân thành
Trong chương trình học của mình, em thích nhất là văn bản Người cầm quyền khôi phục uy quyền.Câu chuyện nói về một người tên là Giăng Van - giăng vì muốn cứu một nạn nhân bị Gia-ve bắt oan, ông buộc phải tự thú mình là tù nhân của sáu năm trước đã vượt ngục. Vì thế, ông phải đến từ giã Phăng-tin khi nàng chưa biết gì về sự thật tàn nhẫn. Câu chuyện kể lại tình huống Gia-ve dẫn lính đến bắt Giăng Van-giăng khi ông đến thăm Phăng-tin lúc nàng đang hấp hối. Ban đầu, Giăng Van-giăng chưa mất hẳn uy quyền của một ông thị trưởng. Vì không muốn dập tắt niềm hi vọng của Phăng-tin ông phải hạ mình trước Gia-ve. Nhưng Gia-ve vẫn tàn nhẫn tuyên bố Giăng van-Giăng chỉ là một tên tù khổ sai vượt ngục và hắn sẽ bắt ông. Phăng-tin tuyệt vọng tắt thở. Căm phẫn trước sự tàn ác của Gia-ve, Giăng van-giăng khôi phục uy quyền khiến hắn phải run sợ và làm những nghĩa vụ cuối cùng đối với Phăng-tin.
Điều em thích ở văn bản này là ở nhân vật Giăng Van-giăng. Ông tuy trước kia là một người lao động nghèo nhưng với tấm lòng yêu thương, ông phải bị kết án tù khổ sai mười chín năm. Và cũng vì xuất phát từ lòng yêu thương đó ông đã khai nhận mình là Giăng Van-giăng để cứu sống một con người, điều này cho thấy ông là người có tấm lòng tốt bụng, bao dung và hy sinh, khi ông chịu nhịn nhục để cho Phăng-Tin an tâm những ngày cuối cùng của mình, ông hứa sẽ tìm thấy con trai của cô.
`-` Văn bản em thích nhất ở chương trình đã học là văn bản "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa số" trích từ cuốn "Vừa nhắm mắt vừa mở cửa sổ" của Nguyễn Ngọc Thuần `(` sgk kết nối tri thức Ngữ Văn `7,` tập `1).`
`-` Câu chuyện trên kể về những câu chuyện xoay quanh khu vườn nhà của nhân vật "tôi" `(` Dũng `).` Mỗi chiều về nhà, `2` bố con lại cùng nhau tưới cây. Hằng ngày, người bố và cậu thường ra vườn, nhắm mắt và chạm vào những bông hoa, đoán tên của chúng. Những lúc đầu, cậu luôn nói sai. Nhưng cũng nhờ sự luyện tập chăm chỉ của cả cậu và người bố, nhân vật "tôi" dần dần đã đoán được ra tất cả những loài hoa ở trong vườn của mình, và luyện tập được thêm một giác quan. Không chỉ vậy, cậu cũng có thể đoán được vị trí của bố mình trong khu vườn. Chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, cậu cũng có thể biết được đó là tiếng bước chân của ai, cách đây bao xa dù không nhìn trực tiếp đối diện. Một giác quan mà khó ai có thể có được, nhân vật "tôi" rất hãnh diện. Cũng nhờ giác quan đó, cậu đã có được một kỉ niệm đáng nhớ. Trong một lần, khi cả nhà đang ăn cơm, đột nhiên mọi người nghe thấy tiếng hét, rồi sau đó không nghe thấy gì nữa. Mọi người đều rất băn khoăn không biết tiếng hét phát ra từ đâu, thì nhân vật "tôi" đã nhanh chóng xác định được, và kịp thời cứu sống người bạn thân của cậu bị rơi xuống sông. Thật may mắn, nếu trong phút chốc, mà không có cậu, chắc nhân vật tên "tí" cũng đã bị chết đuối rồi!
Bố cậu cũng thường dạy cho cậu rất nhiều lý tưởng sống rất đẹp. Ông đã dạy nhân vật "tôi" về cách trân trọng những món quà. Trong lần cậu hỏi bố "vì sao bố lại hay nhận quà của thằng tí vậy?" thì bố vừa cười xòa, giải thích cho cậu: "Một món quà bao giờ cũng đẹp, cả khi ta nhận hay cho đi một món quà, ta cũng bị vẻ đẹp của nó cuốn hút và đẹp lây vì món quà đó". Một nụ hôn của nhân vật "'tôi" cũng là món quà, một giấc ngủ của cậu cũng là một món quà, cả con người của cậu cũng là một món quà mà thế gian đã tặng cho bố và mẹ cậu. Cậu rất tự hào về những gì bên cạnh cậu, luôn trân trọng những gì mà mọi người đã trao cho cậu.
Điều em thích nhất ở văn bản này, chính là những lý tưởng sống tốt đẹp của nhân vật người bố. Ông có một tâm hồn rất hồn nhiên, trong sáng, hòa hợp với mọi người và cũng biết truyền lại năng lượng tích cực đó cho nhân vật "tôi". Em rất thích giác quan thứ `6` của nhân vật "tôi". Trông nó thật kì diệu, như một ảo ảnh, nhưng nó cũng là một giác quan lý tưởng để hòa hợp với thiên nhiên và thực vật, mọi người xung quanh mình. Nhân vật "tôi" cũng được thừa hưởng những tính cách tuyệt vời của bố cậu. Ước gì, em được trải nghiệm một lần như cậu ấy!
Trong chương trình lớp 8 của mình, em thích nhất là văn bản "Lão Hạc" của tác giả Nam Cao. Em thích văn bản Lão Hạc vì văn bản nói lên lòng nhân hậu, tự trọng của một người có trái tim cao quý như lão Hạc. Lão Hạc đã có một gia đình bất hạnh rồi nhưng cuộc đời lại nhẫn tâm làm cho cuộc sống của lão khổ cực hơn. Người vợ của lão thì mất, con trai lão thì không đủ tiền cưới vợ mà phẫn chí bỏ đi đồn điền cao su, chỉ để lại một mình lão ở nhà với con chó làm bạn. Khi không có ai ở nhà mà chỉ có mỗi con chó làm bạn, lão rất yêu quý nó vì nó giờ đây là người thân duy nhất còn bên cạnh lão. Chính vì vậy, lão rất yêu quý con cho ấy. Lão đặt tên cho nó là cậu Vàng, cho nó ăn cơm bằng bát như nhà giàu, cưng nựng nó, chăm sóc nó như đứa cháu của mình. Ở nhà lão có một mảnh vườn vợ lão để lại, lão cố gắng làm việc mà không lấy một đồng nào từ mảnh vườn. Nhưng trớ trêu thay, ông trời nhẫn tâm làm hại con người đáng kính ấy, lão bị bệnh. Chính vì thế, lão đã tiêu hết tiền tích góp được bấy lâu nay. Cuối cùng, vì để có tiền cho con, lão đành bãn con chó Vàng. Dù không muốn nhưng cuộc đời dồn lão đến bước đường cùng. Sau khi bán con chó Vàng, lão sống một mình trong ngôi nhà. Lúc đó, có một người là ông giáo thân với lão Hạc, lão đành kể sự tình cho ông giáo nghe. Ông giáo thấy lão khổ quá nên đưa ra lời đề nghị giúp đỡ lão. Nhưng lão từ chối. Cuối cùng, vì ân hận khi bán cậu vàng mà phải lưuà một con chó, lão đã xin bả chó của Binh Tư để tự kết liễu đời mình. Mọi người không ai hiểu vì sao lão lại mất một cách đột ngột như vậy, duy chỉ có Binh Tư và ông giáo mới hiểu được nỗi long của lão-một con người đầy long nhân hậu.