Những câu hỏi liên quan
kirishima Touka
Xem chi tiết
ʚ_0045_ɞ
31 tháng 3 2018 lúc 14:51

Trong cuộc kháng chiến anh dũng của dân tộc ta chống quân xâm lược, tôi đã biết nhiều trường hợp hi sinh. Trong số đó, sự hi sinh của các em thiếu nhi làm tôi rất xúc động.

Ngày ấy, khi giặc Pháp đánh đến Huế, thì tôi vừa ở Hà Nội về, tình cờ gặp cháu Lượm. Đó là chú bé nhỏ loắt choắt, đeo cái xắc bé xíu. Đặc biệt chú thích đội nghiêng chiếc mũ calô trên đầu, vừa huýt sáo, vừa nhảy chân sáo, nom hệt như một chú chim chích trên đường những buổi sớm mai.

Tôi hỏi:

- Cháu đi làm liên lạc cho cơ quan kháng chiến, có nhớ nhà không?

Cháu cười rạng rỡ, hai mắt híp lại, hai má đỏ hồng như trái bồ quân, nói:

- Ở đồn Mang Cá vui lắm chú ạ, còn vui hơn ở nhà nhiều!

Tôi từ biệt cháu, lại lên đường ra Bắc, còn cháu lại trở về Mang Cá. Từ đó công việc liên miên tôi không còn dịp nào trở về Huế nữa.

Một hôm, tôi gặp một người quen từ Huế ra công tác. Trong giờ nghỉ, người ấy nói:

- Cháu Lượm hi sinh rồi, anh biết không?

- Sao? Lượm hi sinh rồi sao, trong trường hợp nào? Tôi hấp tấp hỏi đôi mắt như nhòa đi.

Người quen ấy kể:

- Cháu Lượm vẫn làm liên lạc cho cơ quan chúng tôi. Một hôm có công văn khẩn phải đưa đi gấp. Đường đi băng qua đồn địch, rất nguy hiểm. Chúng tôi căn dặn:

- Phải cẩn thận, đường nguy hiểm lắm đấy, qua đồn cháu phải coi chừng mới được.

Cháu mỉm cười, bừng đỏ đôi má bồ quân.

- Nguy hiểm cháu cũng không sợ, việc cần thì phải đi.

Nói rồi cháu bỏ thư vào bao, đội mũ ca lô ra đi. Từ xa tôi trông theo vẫn thấy cái mũ ca lô nhấp nhô trên đồng lúa như thể cháu vừa đi vừa nhảy, vừa huýt sáo vậy. Bỗng từ phía đồn địch một chớp đỏ lóe lên rồi một tiếng nổ vọng lại. Cái mũ ca lô biến mất. Khi chúng tôi tìm đến thì cháu đã hi sinh. Máu đỏ thấm ướt ngực cháu, nhưng nét mặt thanh thản như là đang ngủ, một tay nắm chặt bụi lúa bên đường. Đồng lúa đang trổ đòng đòng, hương thơm ngào ngạt như đang ấp cho cháu ngủ.

Tin cháu Lượm hi sinh làm tôi xót xa bàng hoàng. Từ độ kháng chiến đến nay, tôi đã nghe nhiều tin tức hi sinh của đồng bào đồng chí, nhưng tin cháu Lượm bỏ mình làm tim tôi xao xuyến mãi. Cháu còn bé bỏng quá, vô tư quá, đã hiểu thế nào là sống chết đâu. Trước mắt tôi bỗng xuất hiện lên hình ảnh một chú Lượm nhỏ bé, đeo cái xắc xinh xinh, đội cái mũ ca lô lệch, vừa huýt sáo vừa nhảy tâng tâng như con chim chích của vườn ruộng Việt Nam.

Bình luận (0)

Cứ vào những mùa thu lá rụng , ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến, nhớ về đứa cháu thân yêu đã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến : ‘ Lượm’ !

Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế. Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, đôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái đầu nghênh nghênh, tự cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chin vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng đến mức độ cẩn trọng, từ tốn, cậu bé nắm tay tôi đi nhè nhẹ: ‘Chú Tố Hữu biết không, con đường hai chú cháu mình đang đi chính là con đường tắt tới đồn Mang Cá – nơi cháu đang làm việc. Cháu thường xuyên đi lien lac qua con đường này nên cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui ! Còn thích hơn cả ở nhà ấy chứ !’

Nhìn cái cách Lượm kể lể mới đáng yêu làm sao, chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu tập đọc, hai má đỏ ửng như trái bồ quân , híp mí cười ngộ nghĩnh :’ Thôi ! Chào đồng chí ‘

Cậu bé mãi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô đội lệch bên đầu. Cách cái ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng đầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua dòng đầu tôi đã không kìm được nước mắt : ‘Lượm ! Cháu tôi !’. Trong một lần đưa thư khẩn cấp, mọi người đều ra chiến dịch, Lượm đành phải nhận trách nhiệm của một chiến sĩ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào được đi đánh trận. Mặc bom, mặc đạn, cứ thế đường ta đi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con đường quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi….’Lượm !’ Tôi nghẹn ngào không nói nên lời : Lượm đã hi sinh !

Ngay cả khi lìa khỏi trần đời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo vệ đến cùng nền độc lập của dân tộc. Trên cánh đồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu bé nói với tôi như lần đầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên đồng.

Cái chết của Lượm như một ngòi sung thúc dục nhân dân ta chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi cái ‘tôi’ của mình để bảo vệ cái ‘tôi’ lớn hơn. Đó là cái ‘tôi’ của Việt Nam trước bạn bè thế giới.
 

Bình luận (0)

Cứ vào những mùa thu lá rụng , ở nước Pháp xa xôi tôi lại nhớ về Việt Nam ngày còn kháng chiến, nhớ về đứa cháu thân yêu đã hi sinh mà tôi thường gọi bằng cái tên trìu mến : ‘ Lượm’ !

Hai chú cháu tôi quen nhau tình cờ như một sự sắp đặt thú vị ở phố Hàng Bè, Thành phố Huế. Thoạt nhìn cái dáng loắt choắt, gầy gầy, đôi chân thoăn thoắt như nhún nhẩy, cái đầu nghênh nghênh, tự cao, kiêu hãnh, tôi đoán ngay, đây là một cậu bé nhanh nhẹn, hoạt bát liền bắt chuyện làm quen như công việc thường nhật của một nhà Cách mạng. Chú bé cởi mở dẫn tôi đi trên cánh đồng thơm mùa lúa chin vừa huýt sáo vừa nhảy nhót như chú chim chích hồn nhiên và vô tư. Khẽ khàng đến mức độ cẩn trọng, từ tốn, cậu bé nắm tay tôi đi nhè nhẹ: ‘Chú Tố Hữu biết không, con đường hai chú cháu mình đang đi chính là con đường tắt tới đồn Mang Cá – nơi cháu đang làm việc. Cháu thường xuyên đi lien lac qua con đường này nên cứ chiều chiều lại được nghe tiếng chim đa đa hót vui ơi là vui ! Còn thích hơn cả ở nhà ấy chứ !’

Nhìn cái cách Lượm kể lể mới đáng yêu làm sao, chẳng khác gì một đứa trẻ lần đầu tập đọc, hai má đỏ ửng như trái bồ quân , híp mí cười ngộ nghĩnh :’ Thôi ! Chào đồng chí ‘

Cậu bé mãi lúc một xa theo cái bong nhỏ tung tăng chiếc xắc và mũ ca lô đội lệch bên đầu. Cách cái ngày tôi gặp Lượm không xa thì khoảng đầu tháng sáu, dưới chiến khu có gửi lên cho tôi một bức thư mà mới thoáng qua dòng đầu tôi đã không kìm được nước mắt : ‘Lượm ! Cháu tôi !’. Trong một lần đưa thư khẩn cấp, mọi người đều ra chiến dịch, Lượm đành phải nhận trách nhiệm của một chiến sĩ đưa thư nhỏ tuổi. Cậu bé bỏ thư vào bao và mỉm cười hạnh phúc như niềm tự hào được đi đánh trận. Mặc bom, mặc đạn, cứ thế đường ta đi, sợ chi cái chết. Cậu bé chạy như bay trên con đường quê một màu lúa chin tay giữ chặt chiếc xắc bên mình. Thế rồi….’Lượm !’ Tôi nghẹn ngào không nói nên lời : Lượm đã hi sinh !

Ngay cả khi lìa khỏi trần đời, tay em vẫn nắm chặt bức thư như hình ảnh một chiến sĩ quyết tâm bảo vệ đến cùng nền độc lập của dân tộc. Trên cánh đồng dường như vẫn phảng phất trong hương sữa lời cậu bé nói với tôi như lần đầu gặp mặt : hồn nhiên, vô tư, nhí nhảnh. Giờ đâu còn hình ảnh Lượm của ngày xưa, đâu còn chú chim chích như ngày nào vừa huýt sáo, vừa nhảy nhót trên đồng.

Cái chết của Lượm như một ngòi sung thúc dục nhân dân ta chiến đấu và bảo vệ Tổ quốc. Lượm mãi mãi khắc sâu trong tâm trí tôi về một chiến sĩ nhỏ tuổi gan dạ, dũng cảm, quên đi cái ‘tôi’ của mình để bảo vệ cái ‘tôi’ lớn hơn. Đó là cái ‘tôi’ của Việt Nam trước bạn bè thế giới.
 

Bình luận (0)
Xem chi tiết
Tả và kể trong vai chú nha!!
Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Đỗ Thúy Quỳnh
27 tháng 4 2021 lúc 18:05

đang chạy trên đồng lúa

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
•ℯϑαท¡α♡๖ۣۜ
27 tháng 4 2021 lúc 18:05

Xác định kiểu câu theo mục đích nói trong đoạn văn sau:

Ma-ri-ô và Giu-li-ét-ta, hai tay ôm chặt cột buồm, khiếp sợ nhìn mặt biển. Mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm.

     Chiếc xuồng cuối cùng được thả xuống. Ai đó kêu lên: "Còn chỗ cho một đứa bé." Hai đứa trẻ sực tỉnh, lao ra.

      - Đứa nhỏ thôi! Nặng lắm rồi. - Một người nói.

     Nghe thế, Giu-li-ét-ta sững sờ, buông thõng hai tay, đôi mắt thẫn thờ tuyệt vọng.

Helppp ak !

      Một ý nghĩ vụt đến, Ma-ri-ô hét to: "Giu-li-ét-ta, xuống đi! Bạn còn bố mẹ..."

       Nói rồi, cậu ôm ngang lưng Giu-li-ét-ta thả xuống nước. Người ta nắm tay cô lôi lên xuồng.

       Chiếc xuồng bơi ra xa. Giu-li-ét-ta bàng hoàng nhìn Ma-ri-ô đang đứng bên mạn tàu, đầu ngửng cao, tóc bay trước gió. Cô bật khóc nức nở, giơ tay về phía cậu: "Vĩnh biệt Ma-ri-ô!"

Bình luận (0)
 Khách vãng lai đã xóa
Lê Phương
Xem chi tiết
Hoàng Kỳ Ân
Xem chi tiết
Không Bít
5 tháng 4 2019 lúc 20:01

Đầu tiên chú ong gặp 1 con bướm.Cả 2 chào nhau và đi qua nhau.Tiếp theo ong gặp một chú ong tổ khác,cả 2 quyết định uýnh nhau.Chú ong đã thua và chạy.Cuối cùng ong gặp được một người.Và cái kết ong được nằm trong vò rượu của anh ta

Bình luận (0)
Dang Anh Tu
Xem chi tiết
NQC AMV
Xem chi tiết
nthv_.
20 tháng 9 2021 lúc 6:23

Tham khảo:

Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới ngày nào tôi còn là một chú bé Hồng loắt choắt nhanh nhẹn với một tuổi thơ bất hạnh, đầy đau khổ. Tưởng rằng thời gian sẽ làm phai mờ đi những kí ức đau thương đó mà giờ đây những hình ảnh đó vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi cho đến khi tôi gặp lại "cái bóng" người mẹ của mình .
Chiều hôm đó khi đi học về, tôi chợt thấy thấy một người giống mẹ, tôi liền chạy theo vừa chạy vừa gọi: "mẹ ơi ! mẹ ơi!". Tôi chợt nghĩ nếu nghười ngồi trên xe kéo không phải mẹ mình thì bọn bạn sẽ cười cho thúi mũi mất. Chiếc xe kéo dừng lại, tôi chạy đến thì thấy. ÔI!!!!!!!!! tôi thốt lên. Hóa ra người phụ nữ ngồi trên xe kéo là mẹ. Hai mẹ con sụt sùi, cảm xúc dâng trào . Sau đó tôi cũng không nhớ là mẹ đã hỏi tôi những gì nữa, chỉ nhớ là từng giây phút đều tuyệt đẹp. đi dc 1 đoạn thì tui bất chợt gặp lại bà Tám. bà là hàng xom cũ của tôi từ hồi bố mẹ tôi dg sống vs nhau. Hai bà cháu gặp nhau cũng mừng lắm, tâm sự với nhau biết bao nhiêu câu chuyện. Rồi tôi cũng kể lại cuộc hội ngộ của mình và mẹ ban nãy. Nghe tôi kể xong đột nhiên sắc mặt bà Tám khác hẳn. Mặ bà cắt không còn giọt máu, vẻ hoảng sợ. Tôi thấy lạ bèn hỏi thì bà bảo, từ khi tôi đi mẹ tôi như người mất hồn, bà cắt đứt mọi mối quan hệ với mọi người. Rồi vào một ngày bình thường, hàng xóm phát hiện bà treo cổ tự vẫn ở nhà với một bức thư chứa đựng những lời kêu gào, đau khổ thảm thiết. Sau khi mai táng cho bà xong, ngôi nhà đó như bị một linh hồn giận giữ nào đó chiếm giữ hễ bất cứ ai bước chân vào nhà là tai họa kinh hoàng sẽ ập đến. Nghe thấy bà kể chân tay tôi lạnh ngắt, mặt mũi xám xịt. Tôi tự hỏi người ngồi trên xe kéo là ai và trong suốt cuộc trò truyện trước cổng trường tôi đã nói chuyện với người hay là ma nữa. Tôi lạnh lùng bước về nhà. Đầu óc quay cuồng, cố quên đi những chuyệm đã từng xảy ra. Rồi tôi cũng không xác định được mình đang đi đâu nữa. Đôi chân tôi mỏi dần, mỏi dần và rồi ... uỵch. Tôi ngất lịm đi trên đường.
Sáng dậy, tôi mở mắt và thấy mình đang nằm trên giường nhà có bố, có mẹ. Tôi thở phào thì ra đó chỉ là giấc mơ. Tôi cũng không thể biết là đây là giấc mơ hay là mình vừa mới trải qua một giấc mơ dài (là sống với họ nội, gặp mẹ, hàng xóm cũ) nữa.

Bình luận (2)
Miyano Rikka
Xem chi tiết
Hoàng Vy
2 tháng 9 2017 lúc 15:23

1. Mở bài: Giới thiệu chung về Lượm và về nỗi thương tiếc đối với chú bé liên lạc ấy.

2. Thân bài: Kể về chú bé hồn nhiên và anh dũng:

(1) Qua hồi ức về cuộc gặp gỡ giữa hai chú cháu ở Huế Trong những ngày đầu kháng chiến.

(2) Câu chuyện vể chuyến liên lạc cuối cùng và sự hi sinh của Lượm.

​3. Kết bài: Cảm nghĩ cửa người kể chuyện

Bình luận (0)
nguyễn anh thư
Xem chi tiết
min junkook
Xem chi tiết
DO HOANG KHANG
8 tháng 12 2017 lúc 18:14

Nếu như ngày trước, người ta nuôi chó chỉ để trông giữ nhà thì giờ đây, với nhiều người, chú chónhỏ còn giống như người bạn, thậm chí là một thành viên trong gia đình nữa. Vì thế, từ lâu, rất nhiều nước trên thế giới đã ban hành lệnh cấm giết mổ, hay ăn thịt chó.

Những hành động như chó cứu chủ, không chê chủ nghèo nàn, hay luôn trung thành dù chủ cũ đã ra đi, ... khiến con người càng thêm yêu quý loài vật này. Và mới đây, cộng đồng mạng xuất hiện bài viết của một gia đình, kể về sự việc gặp lại chú chó nhỏ sau một năm xa cách khiến nhiều người vô cùng xúc động. 


Đoạn clip đang được mọi người quan tâm, chú ý. (Nguồn: FBNV)

“Xem xong clip này bạn còn muốn ăn thịt chó nữa không?

Đây là chú cún Mia của tôi, cách đây 1 năm do bận công việc không thể chăm sóc được nên tôi để lại cho một bạn ở cách nhà tôi 60km chăm sóc. Dạo đó tới giờ do bận quá, lại ngược đường nên tôi không ghé thăm được, và chủ nhật vừa rồi cả nhà tôi lên thăm chú cún. Cả nhà cứ lo lắng là không biết nó còn nhớ không?

Thật bất ngờ nó mừng đến mức cuống cuồng luôn và cứ đòi theo về không rời nửa bước. Tình cảm của nó khiến tôi ứa nước mắt. Các bạn hãy xem và cảm nhận nhé!

Chó là một người bạn không phải là một giống nuôi giết thịt!..” – bài viết của anh chủ chú chó.

Xúc động trước cuộc gặp gỡ giữa chú chó và chủ cũ sau một năm xa cách


Chú chó Mia mừng rỡ khi thấy chủ cũ tới thăm. (Ảnh: Cắt clip)
Chú chó Mia mừng rỡ khi thấy chủ cũ tới thăm. (Ảnh: Cắt clip)

Đi kèm bài đăng là đoạn clip ngắn ghi lại khung cảnh lúc gia đình anh chủ lên thăm chú chó Mianày. Mừng rỡ gặp lại chủ cũ, chú chó chạy nhảy không ngừng, cứ quấn quýt quanh người chủ không rời nửa bước.

Khi anh chủ muốn thử Mia, mở cửa xe ô tô, nói đi về nào, chú chó vội vàng chạy ngay lên xe, ngồi vào ghế lái, ra vẻ vô cùng phấn khích. Mọi người có mặt tại thời điểm đó đều thích thú với phản ứng của Mia, không ai nghĩ rằng sau 1 năm xa cách mà chú chó vẫn nhớ và quấn quýt với chủ nhà tới vậy.


Sau khi chủ mở cửa xe, chú chó chạy nhanh lên ghế ngồi đợi như muốn về lại nhà cũ. (Ảnh: Cắt clip)
Sau khi chủ mở cửa xe, chú chó chạy nhanh lên ghế ngồi đợi như muốn về lại nhà cũ. (Ảnh: Cắt clip)

Anh chủ còn đăng thêm một bức ảnh và cho hay: “Cái ảnh này cách đây một năm ngày mình tiễnMia đi lên nhà người bạn. Hình như nó linh cảm được, nên trên xe nó cứ gác mõm lên vai mình và mặt buồn lắm không vui vẻ như những lần đi chơi khác”.

Liên hệ với chủ nhân bài đăng, anh tên thật là Hạ Duy Quý, hiện đang sinh sống và làm việc tại Hà Nội. Anh Duy Quý cho hay: “Gia đình mình nuôi Mia từ khi em nó được 3 tháng tuổi. Được 6 tháng thì mình bị bệnh, phải vào viện điều trị, Mia phải gửi ở nhà mẹ vợ của mình, nhờ bà nuôi hộ. 3 tháng sau khi ra viện, gặp lại Mia, nó cứ đòi theo mình, đi đâu thì nó đòi theo đó. Lúc này mình định về nhà, để Mia lại nhà mẹ vợ thì Mia cắn nát cửa, đứt cả xích để đi tìm mình.

Thương em quá nên lại mang về nhà nuôi. Được hơn 1 năm thì mình bận công tác, thường xuyên không ở nhà nên phải mang Mia tới nhà người em cách chỗ ở cũ tới 60km nhờ nuôi hộ”.

Xúc động trước cuộc gặp gỡ giữa chú chó và chủ cũ sau một năm xa cách


Hình ảnh khác của chú chó trung thành Mia. (Ảnh: NVCC)
Hình ảnh khác của chú chó trung thành Mia. (Ảnh: NVCC)

Ngày đưa Mia lên nhà người quen, chú chó như hiểu chuyện, cả dọc đường đi mặt mũi buồn thiu, cho dù anh Duy Quý cùng mọi người có trêu chọc thì nó cũng không vui vẻ mà cứ "buồn so". Sau này anh Duy Quý còn được biết ngày mà Mia tới ở nhà mới đã bỏ ăn 10 ngày liên tiếp, khiến anh vô cùng xót xa.

Bình luận (0)