Hai câu văn sau được liên kết với nhau bằng cách nào?
Người đàn ông liền lấy thêm tờ mười nghìn nữa đưa cho chú bé. Chú bé vẫn không cầm tiền và tiếp tục đứng yên chờ đợi.
giúp mình vs
. Các vế trong câu “ Người diễn viên già đã làm cho một chú bé vui sướng, ông đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú bé sẽ không mất niềm tin vào cuộc đời.” được nối với nhau bằng cách nào?
a. Nối trực tiếp (không dùng từ nối, dùng dấu phẩy)
b. Nối bằng một dấu phẩy và một quan hệ từ
c. Nối bằng một quan hệ từ
d. Nối bằng một cặp quan hệ từ
CÁCH NHÌN
Trước một toà nhà nọ, có một cậu bé bị mù ngồi đó với chiếc mũ phía trước và một tấm bảng ghi: “Tôi bị mù, xin mọi người hãy rũ lòng thương mà giúp đỡ tôi”.
Trong chiếc mũ của cậu bé lúc ấy chỉ có vài xu. Bỗng một ngừơi đàn ông đi ngang qua, ông đã lấy một vài đồng xu từ chiếc ví của mình ra và bỏ chúng vào chiếc mũ của cậu bé. Sau đó, ông cầm tấm bảng lên, chùi hết dòng chữ và viết lại một tấm bảng khác. Rồi ông đặt tấm bảng trở lại chỗ cũ để mọi người đi ngang qua sẽ dễ dàng nhìn thấy dòng chữ mới này. Chẳng mấy chốc, chiếc mũ của cậu bé bỗng đầy tiền. Ngừơi nào đi ngang qua cũng ghé vào cho cậu vài đồng. Buổi chiều hôm đó, người đàn ông đã ghi lạitấm bảng đến để xem mọi việc như thế nào. Cậu bé nhận ra những bước chân của ông nên liền hỏi: “Chú là người đã viết lại tấm bảng cho cháu vào sáng nay phải không? Chú đã viết gì thế?” Người đàn ông nói: “Chú chỉ viết sự thật. Chú chỉ viết lại những gì cháu viết nhưng theo một cách khác!” Người đàn ông đó đã viết: “Hôm nay là một ngày thật đẹp, nhưng tôi không thể thấy điều đó được”. Bạn nghĩ tấm bảng đầu tiên và tấm bảng thứ hai đều có nội dung giống nhau? Tất nhiên, cả hai tấm bảng đều nói cho mọi người biết rằng cậu bé bị mù. Nhưng tấm bảng đầu tiên chỉ nói một cách đơn giản là cậu bé bị mù. Còn tấm bảng thứ hai nói với mọi người rằng họ rất may mắn khi nhìn thấy được cuộc sống hôm nay thật đẹp. Và tấm bảng thứ hai đã mang lại hiệu quả cao hơn.
Em có suy nghĩ gì khi đọc mẩu chuyện trên?
Hãy cám ơn những gì bạn đang có.
- Hãy biết sáng tạo và đổi mới.
- Hãy sống hết mình, đừng bao giờ hối tiếc. Khi cuộc sống làm cho bạn có 100 lý do để khóc, thì cuộc sống cũng sẽ mang lại cho bạn 1000 lý do để cười.
- Cuộc sống thật tuyệt vời nếu bạn biết cách sống như thế nào. Mỗi ngày có đẹp hay không thì đều tuỳ thuộc vào bạn.
tôi có suy nghĩ rằng trong cuộc sống có rất nhiều ng ko dc bằng mk và chúng ta quả là rất may mắn khi hơn họ nên hãy tận dụng sự may mắn đó và nên quý trọng bản thân hơn, luôn lạc quan yêu đời. Và đối vs những hoàn cảnh như trên chúng ta cần phải biết san sẻ phần nào khó khăn của họ đừng khinh thường họ,...
Gần 12:00 giờ đêm, có hai người đàn ông ngồi cạnh nhau đếm tiền, một người ôm cây đàn, hốc
mắt lõm xuống, một người tóc muối tiêu, mở tiền trong cái túi nhỏ bỏ vào nón và đếm. Tiền 2.000,
tiền 5.000, 10.000, 20.000 và thoảng có vài tờ 50.000 hay 100.000. Tôi đi bộ ngang nên cứ nghe và
thấy được vài điều, vài câu:
- Hôm nay người ta đi nhậu nhiều ông ạ!
- Ừ, gần Tết nên Tất niên vui vẻ.
- Vui nên có mấy khách cũng cho sộp lắm.
- Ừ, tôi cũng mong có kha khá mua mấy món Tết cho mấy đứa nhỏ.
Tò mò nên tôi ghé hỏi:
- Hai chú là anh em ạ?
- Không, hai chú là bạn, ông bạn chú tật nguyền từ nhỏ.
- Rồi chú chở chú này đi hát bao lâu rồi?
- Chú làm việc ban ngày, ban đêm chở bạn mình đi hát, ai thương thì cho ít cho nhiều, ông không
chịu ngồi đường chờ bố thí, cũng không chịu để người nhà nuôi.
- Hai chú chở nhau đi như vậy bao lâu rồi?
Lúc này chú mù mới nói:
- Cũng hai mươi mấy năm rồi con, ông là đôi mắt, đôi chân đưa chú đến nơi chú có thể hát cho
người nghe. Ngày xưa ông chở chú bằng xe đạp, sau này ông mua được xe máy thì chở chú bằng
xe máy.
- Mỗi ngày hai chú làm xong rồi chia nhau thế nào? Tôi cũng hơi tò mò.
- Được nhiêu chia đôi, chú chịu tiền xăng - chú sáng mắt trả lời.
- Chúc hai chú nhiều sức khoẻ nhé, Tết thật ấm áp bên gia đình.
- Cám ơn cháu, cháu cũng vậy nhé!
Tôi lại đi, một vòng, hai vòng sau, theo thói quen lại nhìn 2 chú. Chợt thấy điều lạ lạ. Chú sáng
mắt dúi vào tay bạn mình một xấp tiền, đa số là tiền 100.000, 50.000 và 20.000, còn trên tay chú
là tiền 10.000 và một số 5.000, 2.000.
- Đây phần của ông đây, tôi đã chia đôi rồi đó.
- Cám ơn ông, bao nhiêu năm ông đều giúp tôi đi và chia đều cho tôi!
Mắt tôi chợt cay cay, “chia đôi” đâu đồng nghĩa là hai phần bằng nhau. Người bạn mù thì tin bạn
mình hoàn toàn. Người bạn sáng thì muốn cho bạn mình phần hơn.
(Nguồn: Sưu tầm)
Câu chuyện trên đã đem đến cho em thông điệp gì? Từ câu chuyện trên và bằng những
hiểu biết xã hội của mình, hãy viết một bài văn nghị luận trình bày suy nghĩ của em về thông
điệp đó.
"Người mù nào có biết chia tiền đâu"- Câu chuyện xúc động về một tình bạn cao đẹp
Đoạn đường từ Yên Bái đến Nghĩa Lộ là 82 km . Lúc 6 giờ chú Cường đi xe máy từ Yên Bái vào Nghĩa Lộ . Nhưng khi đi được 15 phút chú nhớ ra còn quên giấy tờ xe ở nhà , chú liền quay lại lấy giấy tờ rồi đi ngay . Khi đến Văn Chấn chú nghỉ uống nước mất 20 phút rồi tiếp tục đi và tới Nghĩa Lộ lúc 8 giờ 50 phút . Tính vận tốc xe máy mà chú Cường đi
Các bạn làm giùm mình nha , mình đang cầm rất gấp
Thời gian đi; về lấy đồ và đến Văn Chấn nghĩ ngợi là :
15 + 15 + 20 = 50 ( phút )
Thời gian người đó đi là :
2 giờ 50 phút - 50 phút = 2 giờ
Tốc độ của người đó là :
82 : 2 = 41 ( km/h )
Đáp số : 41 km/h
Có một người diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hạ năm ấy ông tìm về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên cấp I trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua thung lũng, trước khi rẽ vào những vách đá đến phía ga trên.
Chú bé hồi hộp đợi. Đoàn tàu phủ đầy bụi đường với những toa đông đúc hành khách như một thế giới khác lạ, ầm ầm lướt qua thung lũng. Chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại chú. Nhưng hành khách - mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường- chẳng ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết.
Hôm sau, rồi hôm sau, hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại. Ông nghĩ: "Không gì đau lòng bằng việc thấy một em bé thất vọng, đừng để trẻ con mất lòng tin ở đời sống, ở con người."
Hôm sau, người em thấy ông giở chiếc vali hoá trang ra. Ông dán lên mép một bộ râu giả, đeo kính, mượn ở đâu một chiếc áo veston cũ, mặc vào rồi chống gậy đi. Ông đi nhờ chuyến xe ngựa của trạm, lên tàu đi ngược lên ga trên. Ngồi sát cửa sổ toa tàu, ông thầm nghĩ: " Đây là vai kịch cuối cùng của mình, cũng như nhiều lần nhà hát thường phân cho mình, một vai phụ, một vai rất bình thường, một hành khách giữa bao hành khách đi tàu..."
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quít, nhẩy cẫng lên, đưa cả hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa. Người diễn viên già trào nước mắt cảm động hơn bất cứ một đêm diễn huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai kịch cuối cùng của ông, một vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng đã làm cho chú bé kia vui sướng, đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất lòng tin ở cuộc đời.
Hai câu: mặt biển đã yên hơn. Nhưng con tàu vẫn tiếp tục chìm. Được liên kết với nhau bằng cách nào? Chỉ ra từ được dùng để liên kết 2 câu đó
2 câu đc liên kết bằng quan hệ từ là từ " nhưng "
Hai câu được liên kết với nhau qua hai từ có liên quan là mặt biển và con tàu. Từ dùng để liên kết hai câu đó là nhưng.
1. Hai câu “Chõ bánh hơi nóng bốc ngùn ngụt. Nhưng những bàn tay lành nghề vẫn thoăn thoắt đưa từng lượt bánh ra ngoài.” liên kết với nhau bằng cách nào?
2. Hai câu sau được nối với nhau bằng từ ngữ nào: “Chú Gà Trống Rừng có tiếng gáy rất hay nên ai cũng thích nghe. Thế nhưng, lão Hổ Vằn lại không thích tiếng gáy đó một chút nào.”
Hai câu văn sau: "Cô bé liền đặt lại đôi dép y như mẹ vẫn làm. Rồi em nghểnh cổ lên nhìn ra dây phơi quần áo xem có cái nào rơi không." được liên kết câu bằng cách nào? *
A. Lặp từ ngữ.
B. Thay thế từ ngữ.
C. Dùng từ ngữ nối.
Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua. Khi tàu đến, chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại. Nhưng hành khách mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường, chẳng có ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết ấy.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào giơ tay vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại.
Hôm sau, người diễn viên già giở chiếc va li hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép bộ râu giả, đeo kính, đi ngược lên ga trên. Ngồi sát của sổ toa tàu ông thầm nghĩ: “Đây là vai kịch cuối cùng của mình, một vai phụ như nhiều lần nhà hát đã phân vai cho mình – một hành khách giữa bao hành khách đi tàu”.
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quýt, nhảy cẫng lên, đưa hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa dần, người diễn viên già trào nước mắt. Ông thấy cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai diễn cuối cùng của ông. Tuy chỉ là vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng ông đã làm cho một chú bé vui sướng, ông đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất niềm tin vào cuộc đời.
(Theo Truyện khuyết danh)
II. Dựa vào nội dung bài, khoanh tròn chữ cái đứng trước câu trả lời đúng hoặc làm theo yêu cầu :
1. Nhân vật chính trong câu chuyện là người có hoàn cảnh như thế nào?
a. Là một diễn viên già về hưu, sống độc thân, đến nghỉ ở làng miền núi.
b. Là một diễn viên già sống với gia đình của mình ở làng miền núi.
c. Là một diễn viên nổi tiếng, công việc bận rộn, không có thời gian nghỉ.
d. Là một diễn viên nghỉ hưu đưa gia đình về sống ở một làng miền núi.
2. Người diễn viên già thấy gì khi dạo chơi ở bãi cỏ?
a. Một chú bé ngồi đợi đoàn tàu chạy đến để lên tàu đi chơi rất xa.
b. Một chú bé chiều nào cũng ngồi đợi để vẫy chào đoàn tàu chạy qua.
c. Một chú bé đang chờ đón người nhà đi tàu về thăm quê hương.
d. Một chú bé chiều nào cũng đợi đoàn tàu chạy qua và người trên tàu vẫy tay.
3. Người diễn viên già đã làm gì để đem lại niềm vui cho cậu bé?
a. Hóa trang làm hành khách, ngồi sát cửa toa tàu, đưa tay vẫy cậu bé.
b. Lên tàu ở ga trên, ngồi sát cửa toa tàu để cậu bé dễ nhìn thấy mình.
c. Đến nhà hát xin cho mình được đóng vai diễn cuối cùng.
d. Làm hành khách đi tàu, mỉm cười khi cậu bé vẫy tay chào mọi người.
4. Niềm vui sướng của cậu bé được mêu tả như thế nào?
a. Đứng lặng đi không nói được lời nào.
b. Mừng cuống, nhảy cẫng lên, vẫy cả hai tay.
c. Chạy theo đoàn tàu, reo to lên vì sung sướng.
d. Chạy vội về làng, reo to lên vì sung sướng.
5. Vì sao tuy chỉ là một vai phụ không lời mà người diễn viên già thấy cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát?
a. Vì đây là vai ông đóng lúc đã về nghỉ hưu, sống độc thân nơi vắng vẻ.
b. Vì khi diễn ở nhà hát chưa có ai tán thưởng ông nhiệt tình như chú bé.
c. Vì đây là vai diễn đóng đạt nhất trong đời biểu diễn nghệ thuật của ông.
d. Vì ông đã làm cho chú bé sung sướng, không mất niềm tin vào cuộc đời.
6. Từ nào đồng nghĩa với từ “ háo hức”?
a. Náo nức
b. Nô nức
c. Hí hửng
d. Tưng bừng
7. Từ “ngon” trong câu nào được dùng theo nghĩa chuyển?
a. Bữa cơm hôm nay rất ngon.
b. Bài toán này Nam giải ngon ơ.
c. Anh ấy nấu ăn rất ngon.
d. Cốm là một thức quà ngon của người Hà Nội.
8. Dòng nào dưới đây có cặp từ in nghiêng là những từ đồng âm?
a. cây bằng lăng/ cây thước kẻ
b. mặt bàn/ mặt trái xoan
c. chỗ nghỉ chân/ cái chân bàn
d. tìm bắt sâu/ moi rất sâu
9. Chọn quan hệ từ trong ngoặc đơn vào chỗ chấm:
a. Bạn Phương rất chan hoà, thân ái……………bạn bè.
b. Chiếc bút màu xanh ……..…em có khắc hình chú mèo máy.
c. Nụ cười của cô bé đẹp ……….một nụ sen vừa nở.
d. Những đám mây sẽ kể cho mọi người …..….cuộc phiêu lưu của nó khắp đó đây.
( về, của, với, như)
10. Đặt một câu có sử dụng cặp quan hệ từ chỉ mối quan hệ tăng tiến:
ai đúng tich nha
Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em là giáo viên trường làng.
Mỗi buổi chiều, ông thường ra chơi nơi bãi cỏ vắng lặng ngoài thung lũng. Ở đây, chiều nào ông cũng thấy một chú bé ra ngồi đợi đoàn tàu chạy qua. Khi tàu đến, chú bé vụt đứng dậy, háo hức đưa tay vẫy, chỉ mong có một hành khách nào đó vẫy lại. Nhưng hành khách mệt mỏi vì suốt một ngày trên đường, chẳng có ai để ý vẫy lại chú bé không quen biết ấy.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, hôm nào ông già cũng thấy chú bé ra vẫy và vẫn không một hành khách nào giơ tay vẫy lại. Nhìn nét mặt thất vọng của chú bé, tim người diễn viên già như thắt lại.
Hôm sau, người diễn viên già giở chiếc va li hóa trang của ông ra. Ông dán lên mép bộ râu giả, đeo kính, đi ngược lên ga trên. Ngồi sát của sổ toa tàu ông thầm nghĩ: “Đây là vai kịch cuối cùng của mình, một vai phụ như nhiều lần nhà hát đã phân vai cho mình – một hành khách giữa bao hành khách đi tàu”.
Qua cái thung lũng có chú bé đang đứng vẫy, người diễn viên già nhoài người ra, cười, đưa tay vẫy lại chú bé. Ông thấy chú bé mừng cuống quýt, nhảy cẫng lên, đưa hai tay vẫy mãi.
Con tàu đi xa dần, người diễn viên già trào nước mắt. Ông thấy cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát. Đây là vai diễn cuối cùng của ông. Tuy chỉ là vai phụ, một vai không có lời, một vai không đáng kể nhưng ông đã làm cho một chú bé vui sướng, ông đã đáp lại tâm hồn chú bé và chú sẽ không mất niềm tin vào cuộc đời.
(Theo Truyện khuyết danh)
II. Dựa vào nội dung bài, khoanh tròn chữ cái đứng trước câu trả lời đúng hoặc làm theo yêu cầu :
1. Nhân vật chính trong câu chuyện là người có hoàn cảnh như thế nào?
a. Là một diễn viên già về hưu, sống độc thân, đến nghỉ ở làng miền núi.
b. Là một diễn viên già sống với gia đình của mình ở làng miền núi.
c. Là một diễn viên nổi tiếng, công việc bận rộn, không có thời gian nghỉ.
d. Là một diễn viên nghỉ hưu đưa gia đình về sống ở một làng miền núi.
2. Người diễn viên già thấy gì khi dạo chơi ở bãi cỏ?
a. Một chú bé ngồi đợi đoàn tàu chạy đến để lên tàu đi chơi rất xa.
b. Một chú bé chiều nào cũng ngồi đợi để vẫy chào đoàn tàu chạy qua.
c. Một chú bé đang chờ đón người nhà đi tàu về thăm quê hương.
d. Một chú bé chiều nào cũng đợi đoàn tàu chạy qua và người trên tàu vẫy tay.
3. Người diễn viên già đã làm gì để đem lại niềm vui cho cậu bé?
a. Hóa trang làm hành khách, ngồi sát cửa toa tàu, đưa tay vẫy cậu bé.
b. Lên tàu ở ga trên, ngồi sát cửa toa tàu để cậu bé dễ nhìn thấy mình.
c. Đến nhà hát xin cho mình được đóng vai diễn cuối cùng.
d. Làm hành khách đi tàu, mỉm cười khi cậu bé vẫy tay chào mọi người.
4. Niềm vui sướng của cậu bé được mêu tả như thế nào?
a. Đứng lặng đi không nói được lời nào.
b. Mừng cuống, nhảy cẫng lên, vẫy cả hai tay.
c. Chạy theo đoàn tàu, reo to lên vì sung sướng.
d. Chạy vội về làng, reo to lên vì sung sướng.
5. Vì sao tuy chỉ là một vai phụ không lời mà người diễn viên già thấy cảm động hơn bất cứ một đêm huy hoàng nào ở nhà hát?
a. Vì đây là vai ông đóng lúc đã về nghỉ hưu, sống độc thân nơi vắng vẻ.
b. Vì khi diễn ở nhà hát chưa có ai tán thưởng ông nhiệt tình như chú bé.
c. Vì đây là vai diễn đóng đạt nhất trong đời biểu diễn nghệ thuật của ông.
d. Vì ông đã làm cho chú bé sung sướng, không mất niềm tin vào cuộc đời.
6. Từ nào đồng nghĩa với từ “ háo hức”?
a. Náo nức
b. Nô nức
c. Hí hửng
d. Tưng bừng
7. Từ “ngon” trong câu nào được dùng theo nghĩa chuyển?
a. Bữa cơm hôm nay rất ngon.
b. Bài toán này Nam giải ngon ơ.
c. Anh ấy nấu ăn rất ngon.
d. Cốm là một thức quà ngon của người Hà Nội.
8. Dòng nào dưới đây có cặp từ in nghiêng là những từ đồng âm?
a. cây bằng lăng/ cây thước kẻ
b. mặt bàn/ mặt trái xoan
c. chỗ nghỉ chân/ cái chân bàn
d. tìm bắt sâu/ moi rất sâu
9. Chọn quan hệ từ trong ngoặc đơn vào chỗ chấm:
a. Bạn Phương rất chan hoà, thân ái…với…………bạn bè.
b. Chiếc bút màu xanh …của…..…em có khắc hình chú mèo máy.
c. Nụ cười của cô bé đẹp …như…….một nụ sen vừa nở.
d. Những đám mây sẽ kể cho mọi người ….về.….cuộc phiêu lưu của nó khắp đó đây.
( về, của, với, như)
10. Đặt một câu có sử dụng cặp quan hệ từ chỉ mối quan hệ tăng tiến:
Các chiến sĩ không chỉ dũng cảm mà còn là một công dân thực thụ .