Kể về một lần em bị phê bình ( không chép mạng nhe). Ai đầu tiên mik tick cho
: Phê bình là điều không ai muốn, nhưng có những lời phê bình lại giúp em trưởng thành hơn. Em hãy kể về lần bị phê bình đó.
Kể 1 bài về Sự tích Thánh Gióng
Ko chép mạng, văn mẫu
Viêt xong ghi (ko chép mạng và văn mẫu)
Ai có bài văn đầu tiên mik tick
TL: Xin mời thành viên trong team tham khảo :))
Dưới thời Hùng Vương thứ sáu, ở làng Gióng có hai vợ chồng ông lão hiền lành mà chưa có con. Một hôm, bà lão ra đồng ướm thử bàn chân mình lên những vết chân lạ, về nhà mang thai đến mười hai tháng mới sinh hạ một đứa con trai khôi ngô. Nuôi đến ba tuổi, đứa bé vẫn nằm một chỗ, chưa biết đi đứng, cười nói.
Gặp lúc giặc Ân quấy nhiễu, vua sai sứ giả đi rao khắp nơi tìm bậc hiền tài ra đánh giặc cứu dân. Nghe tin, cậu bé làng Gióng bỗng bật lên tiếng nói nhờ mẹ mời sứ giả vào. Cậu yêu cầu sứ giả xin vua đúc cho ngựa sắt, roi sắt áo giáp sắt để mình dẹp tan giặc dữ. Từ đó, cậu lớn nhanh, ăn mạnh đến nỗi dân làng phải rủ nhau góp cơm gạo đến giúp.
Nhận được đủ lễ vua ban, cậu bé vươn vai trở thành một tráng sĩ oai nghi lẫm liệt. Nai nịt xong, chàng lên ngựa, vung roi vun vút. Ngựa phun lửa xông thẳng vào đội hình giặc khiến chúng ngã chết như rạ.
Roi gãy, tráng sĩ nhổ những bụi tre bên đường. Quân giặc thua to, tan vỡ cả, đám sống sót tìm đường lẩn trốn. Tráng sĩ đuổi theo đến chân núi Sóc, cởi áo giáp bỏ lại, cả người lẫn ngựa bay vút lên trời.
Vua Hùng nhớ ơn phong làm Phù Đổng Thiên Vương và cho lập đền thờ tại quê nhà. Từ đó hàng năm vào tháng tư, ở đây hội Gióng được mở ra tưng bừng, nô nức, thu hút người khắp nơi về tham dự.
~HT~
Cảm ơn trưởng team
Phê bình là điều không ai muốn,nhưng có những lời phê bình lại giúp em trưởng thành hơn .Em hãy kể về lần bị phê bình đó ! Giups mình vs mình đg thi
Kể về một lần được cứu( ko chép mạng)
Ai nhanh mik tick!!!!
Các bạn ơi giúp mik vs nhé
Đề bài: Kể 1 đoạn văn tả ngày đầu tiên đi học của em(ko chép mạng)
Ai nhanh mik tick nha mai mik cần rồi
Dù đã là học sinh lớp Ba nhưng kỉ niệm về ngày đầu tiên đi học vẫn còn in đậm trong trái tim em. Hôm ấy vào một buổi sớm cuối thu, lá vàng rụng xuống như lót thảm trên đường em tới trường, mẹ dắt tay em âu yếm, bầy chim hót líu lo trên bầu trời . Khi tới trường em hồi hộp, nắm chặt lấy tay mẹ, bỡ ngỡ nhìn ngôi trường mới mà mình sẽ học. Thế rồi tiếng trống trường đột nhiên vang lên. Thấy em không muốn vào lớp nên cô giáo đã ra ngoài và dẫn em vào cửa lớp. bàn tay ấm áp của cô giúp cho em đỡ sợ. Thế rồi em vào lớp ngồi và bắt đầu tiết hoc của mình. Ngày đầu tiên đi học của em là như vậy đó.
Đã hơn 7 năm rồi mà hình ảnh về ngày đầu tiên đi học của e vẫn không phai mờ . Đó là một buổi sớm thu e dậy sớm hơn mọi khi vì trong tâm trạng của e bây giờ rất hồi hộp. Sau khi ăn sáng xong bố mẹ đưa e đến trường .Cảm thấy con đường làng thân thộc bỗng lạ lẫm quá đúng 6 h 30 phút sáng e đã có mặt tại trường ....Sân trường ngay trước mắt em nó to và rộng hơn cả cái đình làng những lá cờ đuôi neo thẳng hàng ở cổng trường .bố dẫn em lên cầu thang và tới lớp 1A . Cô giáo tươi cười bước ra từ trong lớp mỉm cười chào hai bố con em .Sau đó bố vỗ vai em và bảo " con vào lớp học nhé , bố đến cơ quan đây .Tan trường bố sẽ đến đón con". Và tự nhiên giọt nước mắt lăn trào hai bên má , cảm giác vui buồn dâng trào lên e . buổi đầu tiên e đi học là như vậy đó
Đề bài: Kể 1 đoạn văn tả ngày đầu tiên đi học của em .
Tuổi thơ tôi gắn liền với biết bao kỉ niệm, nào là vui, là buồn. Có lúc, những kỉ niệm ấy là những khoảng thời gian làm cho tôi không thể nào quên đi được. Khoảnh khắc luôn làm cho tôi nhớ chính là những kỉ niệm ngày đầu tiên vào học lớp sáu, vào học một ngôi trường cấp hai với biết bao điều lí thú xuất hiện.
Hôm ấy, trước ngày khai trường, tôi trằn trọc suốt đêm, không thể nào ngủ được. Bởi vì trong lòng tôi cảm thấy rất hồi hộp và không biết ngày khai trường được diễn ra có giống hồi tôi học ở trường cấp một ngày ấy hay không ? Cảm giác của tôi vào hôm ấy không tài nào tả được. Rồi ngày mà tôi luôn tò mò cùng đã đến.
Sáng tinh mơ, lần đầu tiên tôi dậy sớm. Xong xuôi những việc cá nhân, tôi vội vã chạy vào phòng với vẻ mặt hớn hở. Tôi nhanh tay lấy bộ đồng phục ra, trông nó mới và trẳng tinh. Tôi nhẹ nhàng thay bộ đồng phục ấy, cột lên thêm chiếc khăn quàng đỏ thắm, nhìn vào gương, tôi tự nghĩ rằng, giờ mình đã là một nữ sinh cấp hai rồi, cần phải chững chạc hơn, ra vẻ nữ sinh hơn. Thay quần áo xong, tôi chạy xuống phỏng ăn, ăn sáng cùng gia đình. Ai ai cũng bảo rằng tôi đã khôn lớn hơn rôi. Tôi cũng nghĩ vậy.
Ăn một bữa no nê vào buổi sáng, tôi vội chào tạm biệt cả nhà và lấy chiếc xe đạp ra. Tôi chạy từ từ đến trường, cảm giác lúc bấy giờ của tôi rất là vui. Khi đến trường, toàn trường náo nhiệt như những ngày lễ vậy.
Ngoài cổng trường, cửa chính mở toang ra đội trống liền xếp thành hai hàng ngang, khi có khách hoặc giáo viên bước vào, trống kèn sẽ vang lên như thể chào mừng họ vậy. Sân trước của trường treo những dây với những lá cờ đủ màu bay phấp phới. Mọi thứ trông rẩt mới mẻ và lạ lẫm. Các giáo viên cùng thế, các cỏ giáo thì mặc những bộ áo dài mới. Còn các thầy thì mặc những chiếc áo sơ mi trang trọng với chiếc cà vạt đủ màu sẳc. Bên trong trường có sân khấu to, bên trên sân khấu có những bó hoa tươi dùng để trưng bày. Các cửa cầu thang đều đóng lại kín mít. Khối sáu chúng em được thầy tổng phụ trách và thầy giám thị sắp xếp hàng lối cho từng lớp. Còn ba khối, bảy, tám, chín được xếp theo sự điều động của thầy Sơn giám thị. Không khí lúc đó rất náo nhiệt. Mỗi lớp sáu chúng em được cô chủ nhiệm mua cho mỗi lớp mười cái bong bóng. Buổi lề khai giảng bắt đầu, từng lớp chúng em được bước vào trên tấm thảm đỏ cùng với lời giới thiệu mỗi lớp của cô dẫn chương trình. Sau những lời giới thiệu chính là lúc chúng tôi được thả lên trời những quả bóng, là lúc mà ai trong lòng cũng thấy toại nguyện. Sau những lời giới thiệu, phần phát biểu cùa thầy hiệu trưởng là kết thúc buổi lễ, khi mồi học sinh toàn trường bước ra khỏi trường sau một buổi lễ khai giảng đầy niềm vui. Tôi nghĩ rằng từ nay tôi chính thức là một nữ sinh cấp hai.
Giờ đây tôi đã lên lớp tám nhưng kỉ niệm ngày đầy tiên đi học quả thật rất đáng nhớ.Vừa được làm quen với các bạn bè, vừa được học thêm nhiều môn học mới và cả qui luật mới. Một kỉ niệm tràn đầy niềm vui sướng với mênh mông, bao la những điều mới mẻ. Thật hạnh phúc biết bao! Đúng là một kỉ niệm khó nhạt phai trong kí ức tuổi thơ tôi.
Phê bình là điều ko ai muốn , nhưng có những lời phê bình lại giúp em trưởng thành hơn. Em hãy kể về lần bị phê bình đó.
Em tham khảo:
Có lẽ trong đời người, không ai là không mắc sai lầm. Và tôi cũng vậy, tôi không bao giờ ngại ngùng. Biết là nó không tốt, nhưng mỗi lần nhắc là một lần trưởng thành. Nhớ cái hôm tôi đi dã ngoại cùng gai đình. Hôm đấy, em và tôi có rủ tôi chơi đuổi bắt. Dĩ nhiên tôi đồng ý, vì đó là trò tủ của mỗi bạn nam mà. Thế nhưng khi đang chơi, bỗng dưng có em tôi đã đá vào chân tôi. Khiến tôi đau điếng. Tôi rất tức! Biết là vô tình nhưng cục tức trong lòng tôi vẫn không nhịn được. Toi dứng dậy, đánh em tôi một cái, tuy không sao, nhưng em tôi là đứa dễ mít ướt đã khóc òa lên. Làm tôi rất sợ. Lúc đó có một cô bác đi qua hỏi thăm. Và đã nhắc nhở tôi rằng " làm anh thì phải luôn nhường em chứ con?" Một lúc sau mẹ tôi chạy qua, và dỗ em. Chắc chắn tôi sẽ bị ăn đánh vì đã làm em khóc. Nhưng may mắn thay, cô bác kia đã nói giúp tôi :" chị đừng đánh nó nhé, chị à, đánh đập không phải cách để dạy dỗ con cái đâu." Rồi cô bác ấy chạy đi chõ khác. Hôm đó, tôi chỉ nhận được lời phê bình của mẹ chứ không bị ăn đánh. Tôi nhớ mãi cô gái hôm đấy, cô ấy thật tuyệt vời. Tôi cũng sẽ học cách tạo ra lòng bbao dung.
Hãy viết một đoạn văn về một lần mắc lỗi của em.(Viết cho mik 1 lần quên làm bài tập về nhà)
Ko chép mạng nha!
Mik sẽ tick cho các bạn! Mong ko ai chép mạng.
phê bình là điều không ai muốn, nhưng có những lời phê bình giúp em trưởng thành hơn. Em hãy kể lại lần bị phê bình đó
em hãy kể về một lần em bị phê bình
Tham khảo: Có lẽ trong đời người, không ai là không mắc sai lầm. Và tôi cũng vậy, tôi không bao giờ ngại ngùng. Biết là nó không tốt, nhưng mỗi lần nhắc là một lần trưởng thành. Nhớ cái hôm tôi đi dã ngoại cùng gai đình. Hôm đấy, em và tôi có rủ tôi chơi đuổi bắt. Dĩ nhiên tôi đồng ý, vì đó là trò tủ của mỗi bạn nam mà. Thế nhưng khi đang chơi, bỗng dưng có em tôi đã đá vào chân tôi. Khiến tôi đau điếng. Tôi rất tức! Biết là vô tình nhưng cục tức trong lòng tôi vẫn không nhịn được. Toi dứng dậy, đánh em tôi một cái, tuy không sao, nhưng em tôi là đứa dễ mít ướt đã khóc òa lên. Làm tôi rất sợ. Lúc đó có một cô bác đi qua hỏi thăm. Và đã nhắc nhở tôi rằng " làm anh thì phải luôn nhường em chứ con?" Một lúc sau mẹ tôi chạy qua, và dỗ em. Chắc chắn tôi sẽ bị ăn đánh vì đã làm em khóc. Nhưng may mắn thay, cô bác kia đã nói giúp tôi :" chị đừng đánh nó nhé, chị à, đánh đập không phải cách để dạy dỗ con cái đâu." Rồi cô bác ấy chạy đi chõ khác. Hôm đó, tôi chỉ nhận được lời phê bình của mẹ chứ không bị ăn đánh. Tôi nhớ mãi cô gái hôm đấy, cô ấy thật tuyệt vời. Tôi cũng sẽ học cách tạo ra lòng bao dung.
Có lẽ trong đời người, không ai là không mắc sai lầm. Và tôi cũng vậy, tôi không bao giờ ngại ngùng. Biết là nó không tốt, nhưng mỗi lần nhắc là một lần trưởng thành. Nhớ cái hôm tôi đi dã ngoại cùng gai đình. Hôm đấy, em và tôi có rủ tôi chơi đuổi bắt. Dĩ nhiên tôi đồng ý, vì đó là trò tủ của mỗi bạn nam mà. Thế nhưng khi đang chơi, bỗng dưng có em tôi đã đá vào chân tôi. Khiến tôi đau điếng. Tôi rất tức! Biết là vô tình nhưng cục tức trong lòng tôi vẫn không nhịn được. Toi dứng dậy, đánh em tôi một cái, tuy không sao, nhưng em tôi là đứa dễ mít ướt đã khóc òa lên. Làm tôi rất sợ. Lúc đó có một cô bác đi qua hỏi thăm. Và đã nhắc nhở tôi rằng " làm anh thì phải luôn nhường em chứ con?" Một lúc sau mẹ tôi chạy qua, và dỗ em. Chắc chắn tôi sẽ bị ăn đánh vì đã làm em khóc. Nhưng may mắn thay, cô bác kia đã nói giúp tôi :" chị đừng đánh nó nhé, chị à, đánh đập không phải cách để dạy dỗ con cái đâu." Rồi cô bác ấy chạy đi chõ khác. Hôm đó, tôi chỉ nhận được lời phê bình của mẹ chứ không bị ăn đánh. Tôi nhớ mãi cô gái hôm đấy, cô ấy thật tuyệt vời. Tôi cũng sẽ học cách tạo ra lòng bao dun